Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân
Chương 197
Thẩm Úc còn nhớ người phụ nữ lớn tuổi này làm bánh khá ngon.
"Mạnh Thường, đi xem thử đi." Thấy Thẩm Úc để ý nên Thương Quân Lẫm cũng phân phó Mạnh công công.
Mạnh công công đang đứng ở một bên lập tức đi xuống theo mệnh lệnh.
Mạnh công công là người hầu thân cận của bệ hạ nên vừa nhìn thấy ông thì các binh lính đã lập tức tránh ra để tạo thành một con đường.
"Mạnh công công qua đây là vì có chuyện gì cần phân phó hay sao?"
Đôi vợ chồng kia cũng nhìn thấy Mạnh công công, vừa nhìn thấy ông thì người vợ đã nhận ra ông ngay, bà vội tiến lên: "Vị này..."
Bà không biết mình nên xưng hô với vị thái giám được các binh lính tôn kính này là gì nên cũng đành dừng giữa chừng.
"Hai vị đến đây là vì có chuyện gì hay sao?" Mạnh công công chủ động lên tiếng để phá giải sự xấu hổ.
Người phụ nữ lớn tuổi kia lập tức dùng khuỷu tay đẩy đẩy vào người của chồng mình, lúc này người đàn ông cũng phản ứng lại, ông vội vàng móc túi tiền ở trong lòng ngực ra: "Chúng tôi tới đây là vì muốn trả lại thứ này cho quý nhân, quá đáng giá..."
Mạnh công công lại không hề nhận: "Nếu là thứ đã cho hai vị rồi thì hai vị cứ nhận lấy là được."
Thẩm Úc nhìn những chuyện xảy ra ở bên dưới rồi tò mò hỏi: "Bọn họ muốn tặng gì cho Mạnh công công hay sao?"
"Túi tiền kia là thứ trẫm đã kêu Mạnh Thường để lại lúc chúng ta rời đi, nhìn dáng vẻ của bọn họ thì hình như là đang muốn trả túi tiền lại cho chúng ta." Người luyện võ có thị lực rất tốt, hơn nữa nơi bọn họ đang ngồi cũng cách chỗ hai vợ chồng kia đang đứng không quá xa nên Thương Quân Lẫm vẫn có thể nhìn thấy rõ thứ mà người đàn ông kia đã lấy ra.
Nghĩ đến việc Mạnh công công cũng có thể tự xử lý được chuyện này nên Thẩm Úc cũng không để ý nữa, y quay đầu nhìn về phía trung tâm đám người kia.
Đám đông bên dưới đang rất ồn ào, âm thanh bàn tán đang không ngừng truyền vào trong tai bọn họ.
"Từ sau khi nhận được tin tức thì ngày nào tôi cũng chờ mong cả, cuối cùng cũng chờ được tới ngày hôm nay."
"Còn không phải sao, vì có thể tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này mà hôm nay tôi còn chưa mở hàng."
"Rất nhiều người không mở đó, hoặc là đã dọn quán sẵn rồi, may mà mới qua giai đoạn cuối năm nên cũng không có nhiều chuyện phải làm lắm, tôi còn dắt mấy đứa nhóc nhà tôi đến đây nữa đó, đây cũng là những chuyện lớn đáng để cho chúng học hỏi."
Thẩm Úc để ý thấy bên dưới không những có người trưởng thành mà còn có rất nhiều trẻ con nữa, hẳn là cũng được người lớn dắt đến.
Các binh lính được sai tới đều cố gắng duy trì trật tự một cách tận tâm cho nên tuy là đông người nhưng cũng không hề gây ra bất cứ sự hỗn loạn nào.
Thời gian chậm rãi trôi qua, khoảng cách từ giờ đến giờ lành cũng dần được rút ngắn lại, cuối cùng thì giờ lành cũng đã tới rồi.
Một viên quan bộ Lễ với danh tiếng khá tốt bước lên trước, dưới ánh mắt tập trung của tất cả mọi người, cuối cùng tấm vải đỏ đó cũng được xốc lên.
Mọi người lập tức trở nên xôn xao.
Mọi người tới gần với mục tiêu là sẽ tìm thấy tên của mình nhưng vì tấm bia đá kia quá lớn, tên được khắc trên đó cũng rất nhiều cho nên muốn tìm được tên của mình cũng khá khó, quả thật nó đúng là một công trình khá đồ sộ.
Toàn bộ quá trình cũng không tốn quá nhiều thời gian, sau khi kết thúc thì Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm đã dắt tay nhau đi xuống bên dưới.
Sau khi đi xuống thì bọn họ lại càng dễ dàng nghe thấy tiếng bàn tán của dân chúng hơn, trong số những tiếng bàn tán đó cũng không hề thiếu những lời ca ngợi hoàng đế hiện tại.
Dân chúng vẫn luôn như thế, họ là những người rất dễ thấy hài lòng, chỉ cần có thể để cho bọn họ trải qua những tháng ngày yên ổn và khiến bọn họ cảm thấy mỗi ngày đều tràn đầy hi vọng, ngày mai sẽ tốt hơn ngày hôm nay thì họ đã rất biết ơn người đang nắm quyền rồi.
Dưới tác động của Thẩm Úc thì Thương Quân Lẫm đã thay đổi tác phong làm việc của mình, dù triều đình đã xảy ra chuyện lớn hay là chuyện nhỏ, đặc biệt là những chuyện liên quan đến đời sống nhân dân thì sẽ được đăng lên trên Báo Nhân Dân, trong Báo Kinh An cũng đặc biệt dành riêng một mục cho nhân dân nêu ý kiến, còn cả những chiếc rương nêu ý kiến được đặt ở khắp các phủ của các viên quan trên khắp Đại Hoàn nữa, cũng vì thế cho nên nhân dân có suy nghĩ gì thì cũng sẽ được đưa đến tai thiên tử hết.
Nếu nói trước kia lúc nhắc đến Thương Quân Lẫm thì dân chúng sẽ không nói gì nhiều và cũng không biết nói gì thì hiện tại, lúc nhắc đến hắn thì hầu như mọi người đều sẽ ca ngợi.
Thẩm Úc thật sự rất hài lòng với sự thay đổi này.
Lúc hai vợ chồng đang đứng ở trong đám người kia nhìn thấy Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm bước xuống lầu, dù chỉ nhìn khí chất hơn người của hai người thôi thì người vợ cũng đã nhận ra cả hai rồi, nhìn hai người, bà đã nắm chặt lấy túi tiền trong tay, và lúc này trong ánh mắt bà cũng đã ánh lên những cảm xúc phức tạp.
"Bên kia chính là hai vị quý nhân lần trước đã trú mưa ở nhà chúng ta hay sao?"
"Đúng vậy."
"Nếu quý nhân đã không chịu nhận lại thì tạm thời chúng ta cứ giữ số tiền này đi, sau này nói không chừng chúng ta lại có thể dùng nó để giúp đỡ những người khác," Người đàn ông kia cũng đưa ra quyết định "Đừng sử dụng số tiền này một cách bậy bạ."
"Tôi hiểu mà."
Theo việc người đứng ở phía sau màn sa lưới thì những lực lượng đứng ở sau lưng Việt Vương cũng lần lượt bị giải quyết, sau khi Cố Hoài giải quyết hầu hết những lực lượng bên ngoài thì cũng trở về kinh để báo cáo.
Thời tiết đã dần ấm lên rồi, luật thương nghiệp cũng đã được ban xuống đâu vào đấy, bởi vì trước đó cũng có việc quyên tặng Túc Bắc làm một lớp đệm cho nên ngoại trừ mấy viên quan đã già lại còn ngang bướng trong triều phản đối ra thì việc thi hành điều luật này cũng khá dễ dàng.
Có thể lên làm thương nhân lớn thì cũng không phải là kẻ ngốc, chính sách này có lợi cho bọn họ đến mức nào thì bọn họ cũng hiểu rõ hơn bất cứ ai.
Sau lần này thì vị trí của Nghiêm Tranh ở trong giới làm ăn ở trong kinh cũng đã vững chắc hơn rất nhiều, hắn cũng đã mượn cơ hội ờ lại trong kinh thành lần này để phát triển quan hệ và cũng dần xưng huynh, gọi đệ với ông chủ Kim.
Bởi vì đã hợp tác với Thẩm Úc rồi cho nên hắn cũng đã xác định là mình sẽ không thể ở lại kinh thành mãi được, ví dụ như hiện tại, sau khi thời tiết đã ấm áp trở lại thì hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để xuất phát đến Túc Bắc thêm một lần nữa.
Trước lúc xuất phát thì Thẩm Úc cũng đã thông qua ông chủ Từ để truyền cho hắn một ít tin tức, người của Anh Hoả ở Bắc Mạc cũng đã dần xây dựng được nền móng vững chắc rồi cho nên tin tức cũng đã bắt đầu được gửi về đây liên tục.
Nếu đã là đối tác rồi thì Thẩm Úc cũng không ngại việc cung cấp cho Nghiêm Tranh thêm một ít lợi ích.
Thật ra Thẩm Úc cũng dự định là sẽ tự mình đi gặp Nghiêm Tranh nhưng vì nghĩ đến trường hợp bệ hạ sẽ không cho phép nên y cũng đã suy nghĩ lại, sau khi cảm thấy mình cũng không nhất thiết phải đi gặp thì y đã giao chuyện này cho ông chủ Từ làm.
So với y thì Nghiêm Tranh và ông chủ Từ cũng giao lưu với nhau nhiều hơn, quan hệ giữa cả hai bên cũng thân thiết hơn.
Lúc tiến vào bên trong và chỉ nhìn thấy mỗi ông chủ Từ thì trong lòng Nghiêm Tranh cũng không khỏi thấy hơi mất mát, tuy là thế nhưng hắn vẫn không biểu hiện điều đó ra trên mặt mà vẫn nhiệt tình nói chuyện phiếm với ông chủ Từ.
Ông chủ Từ cũng chỉ vờ như không phát hiện ra chuyện này, ông đã nhìn quen chuyện trai gái nên dù Nghiêm Tranh đã che giấu rất tốt thì hai người vẫn ở bên cạnh nhau khá nhiều, cũng không thể tránh khỏi trường hợp nhìn ra một chút manh mối.
Dựa theo những gì Thẩm Úc dặn dò, ông chủ Từ cũng đã nói cho Nghiêm Tranh một ít chuyện liên quan đến Bắc Mạc.
"Ông chủ Nghiêm à, trong chuyến đi này thì tình hình của Bắc Mạc chắc sẽ khá khác với lần trước, những chuyện khác đều không quan trọng lắm, ông chủ Nghiêm phải đặt sự an toàn của mình lên hàng đầu, chỉ có như vậy thì chúng ta mới có thể hợp tác lâu dài được đúng không?"
"Tại hạ cũng biết thế, tại hạ sẽ cố gắng giữ chừng mực, lần này trở về không có cơ hội gặp công tử nhà ngài nhưng đây là món quà mà tại hạ đưa về từ Bắc Mạc, coi như là quà mừng năm mới dành cho đối tác ạ."
Gã sai vặt đứng ở phía sau lưng Nghiêm Tranh nâng một chiếc hộp nhỏ tiến lên.
"Chuyện này..." Trên gương mặt của ông chủ Từ đầy vẻ khó xử.
"Lúc Tết công tử nhà ngài cũng tặng quà cho tại hạ, đây chỉ là quà đáp lễ mà thôi, cũng không có ý gì khác."
Lúc sắp ăn Tết thì quả thật Thẩm Úc đã tặng cho Nghiêm Tranh một phần quà mừng năm mới, ông chủ Từ cũng biết bởi vì ông cũng chính là người trao quà. Thẩm Úc sẽ không đối xử tệ với người của mình cho nên ông chủ Từ cũng nhận được quà.
Ông chủ Từ nhận thấy là cũng khó để từ chối nên cũng nhận lấy món quà: "Tôi sẽ giao cho công tử."
"Phải phiền ông chủ Từ rồi."
"Thật ra ông chủ Nghiêm không nhất thiết phải như thế đâu, công tử luôn đối xử rất tốt với những người làm việc cho mình, ngày lễ ngày Tết thì ngài ấy cũng sẽ tặng quà cho chúng tôi..."
"Tôi biết," Nghiêm Tranh biết đây là đang khuyên nhủ mình một cách uyển chuyển, hắn cũng chỉ có thể cười khổ trong lòng, "Đền ơn đáp nghĩa mà thôi, nếu không có công tử nhà ngài thì lúc tôi ở kinh thành cũng sẽ không thể trôi chảy như vậy được, chút tấm lòng nho nhỏ mà thôi, không có gì đáng kể cả."
Nghiêm Tranh nói những lời này thì cũng đã ngầm xác định quan hệ giữa hắn và Thẩm Úc, Thẩm Úc chỉ là ân nhân của hắn mà thôi, mọi thứ hắn làm đều là vì báo ân chứ cũng không có nguyên nhân khác.
Nghiêm Tranh nói vậy cũng không hề sai, lúc hắn tới mình thành thì quả thật cũng đã sắp xếp từ trước nhưng nếu không có Thẩm Úc thì mục tiêu của hắn cũng sẽ không dễ thực hiện như vậy, đối với hắn thì quả thật Thẩm Úc đã giúp hắn một ân tình rất lớn.
Thấy thế, ông chủ Từ cũng không tiện nói thêm gì nữa.
"Không nói đến chuyện này nữa, lần trước lúc tôi đến Bắc Mạc thì phát hiện son môi ở chỗ ông chủ Từ được rất nhiều cô gái ở đó đón nhận, khách hàng ở bên đó đều dặn tôi lần sau nếu đến thì nhớ mang cả son đến, hiện tại ông chủ Từ có sẵn nhiều không?"
"Gần đây trong tiệm cũng có thêm khá nhiều sản phẩm mới, ông chủ Nghiêm có thể qua đó xem thử."
Hai người bắt đầu bàn bạc về những món hàng sẽ đưa đến Bắc Mạc để bán, cuối cùng thì cũng quyết định đến cửa hàng của ông chủ Từ để xem hàng trước.
Món quà của Nghiêm Tranh và sổ sách ông chủ Từ gửi tới cũng được đưa đến tay của Thẩm Úc trong cùng một lúc.
Lúc Mộ Tịch ôm sổ sách tới thì Thẩm Úc lập tức nhìn thấy bên trên còn có thêm một chiếc hộp gỗ.
"Đây là cái gì vậy?"
Mộ Tịch đưa hộp qua: "Ông chủ Từ bảo đây là quà đáp lễ mà Nghiêm Tranh đã tặng cho công tử, công tử có muốn mở ra xem không?"
Bỗng Thẩm Úc lại cảm thấy eo của mình có hơi đau đau, y vội xua xua tay: "Cứ đưa vào trong kho luôn đi."
Mộ Tịch nghe thế liền đặt hộp gỗ qua một bên rồi cầm sổ sách đưa tới chỗ Thẩm Úc: "Đây là sổ sách viết về việc buôn bán của cửa hàng vào tháng trước."
Thẩm Úc có thể dễ dàng ủy quyền mọi việc cho cấp dưới nhưng những việc phải kiểm tra thì y vẫn sẽ kiểm tra, ví dụ như là sổ sách mỗi tháng, y cần phải xem lướt qua, tin tưởng là một chuyện nhưng việc nên làm thì vẫn phải làm.
Lúc Thương Quân Lẫm xử lý xong mọi chuyện trên triều và quay lại Cung Ngọc Chương thì Thẩm Úc vẫn còn đang xem sổ sách.
Bởi vì cứ liên tục có sản phẩm mới nên việc làm ăn của những cửa hàng ông chủ Từ quản lý cũng vô cùng tốt, hiện tại chỉ tính trong kinh thành thôi thì cũng đã có ba chi nhánh rồi, những nơi khác cũng đã bắt đầu mở thêm chi nhánh, những đồ dùng cho nữ thế này rất được các khu vực phương Nam ưa chuộng nên nên kia cũng có nhiều chi nhánh hơn.
Cũng vì thế chi nên sổ sách được đưa đến chỗ Thẩm Úc cũng càng ngày càng trở nên nhiều hơn.
"Bệ hạ đã trở lại rồi." Thẩm Úc buông bút ra rồi xoa xoa tay.
Thương Quân Lẫm đi tới rồi đón lấy tay y và nhẹ nhàng xoa bóp cổ tay cho y: "Những việc này cứ giao cho cấp dưới làm là được, không cần phải tự tay làm đâu."
Thẩm Úc nghĩ một lúc liền hỏi: "Trong cung cũng có cung nhân am hiểu việc này hay sao!"
Thương Quân Lẫm nhìn về phía Mạnh công công.
"Nếu quý quân không chê thì cũng có thể giao chuyện này cho thằng nhóc Mạnh Nguyên làm, từ nhỏ thì nó đã khá nhạy cảm với những con số rồi." Mạnh công công nói.
Mạnh Nguyên cũng chính là Mạnh công công nhỏ, hiện tại cũng đang nắm giữ chức vụ thái giám quản lý mọi việc trong Cung Ngọc Chương, ngày nào cũng bận đến nỗi chân không chạm đất.
"Như thế có phải là phiền nó quá rồi hay không?"
"Sao quý quân lại nói như thế chứ, có thể làm việc giúp quý quân là sự may mắn của thằng nhóc đó, lúc nào quý quân có việc gì cần thì cứ giao cho nó làm là được rồi." Mạnh công công lại càng cười hòa ái hơn, người ở trong cung không sợ nhiều việc mà chỉ sợ không có việc để làm mà thôi, bận thêm chút thì được chứ cũng không thể nhàn rỗi được.
Có càng nhiều việc để làm thì càng thể hiện sự coi trọng của chủ nhân dành cho mình, và cũng càng nhận được nhiều sự tôn trọng hơn.
"Cũng được, Mộ Tịch à, giao những sổ sách này cho Mạnh Nguyên đi, để thằng nhóc đó xử lý xong rồi đưa đến cho ta." Thẩm Úc cũng rất tin tưởng năng lực của Mạnh Nguyên, một Cung Ngọc Chương lớn như vậy nhưng ở trong tay hắn thì vẫn không xuất hiện bất cứ sự nhiễu loạn nào, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều không cần y phải nhọc lòng.
Mộ Tịch nghe thế liền ôm sổ sách rời đi.
Thẩm Úc đứng lên rồi dạo ở trong phòng hai vòng, y đã ngồi khá lâu rồi nên cũng cần phải hoạt động một chút.
Thương Quân Lẫm cũng đi dạo trong phòng cùng y.
"Hôm nay trong triều đã quyết định thời gian hành quyết Việt Vương." Sau một lúc yên tĩnh, cuối cùng Thương Quân Lẫm cũng lên tiếng.
"Kéo dài lâu như vậy rồi, cũng đã đến lúc quyết định rồi. Còn Tằng thái phó thì sao? Cũng quyết định rồi sao?"
Thương Quân Lẫm quan sát biểu cảm của Thẩm Úc, sau khi thấy biểu cảm của y vẫn không hề thay đổi thì tâm trạng của hắn cũng tốt hơn một chút: "Ừm, cũng quyết định rồi."
"Cuối cùng thì chuyện này cũng đã kết thúc rồi, một tội nặng như mưu phản thì chắc lúc bệ hạ muốn giết hắn thì cũng không đến mức có người phản đối đâu đúng không?" Thẩm Úc nghĩ đến đống hố mà tiên đế đã đào sẵn rồi vứt lại cho Thương Quân Lẫm liền không nhịn được mà hỏi.
"Chuyện này liên quan đến chính tính mạng của bọn họ, ai dám đứng ra đây?" Thương Quân Lẫm dừng bước rồi nắm chặt lấy tay của Thẩm Úc, "Vào ngày hôm đó A Úc có muốn đi xem hay không?"
Tận mắt chứng kiến Việt Vương chết đi.
"Mạnh Thường, đi xem thử đi." Thấy Thẩm Úc để ý nên Thương Quân Lẫm cũng phân phó Mạnh công công.
Mạnh công công đang đứng ở một bên lập tức đi xuống theo mệnh lệnh.
Mạnh công công là người hầu thân cận của bệ hạ nên vừa nhìn thấy ông thì các binh lính đã lập tức tránh ra để tạo thành một con đường.
"Mạnh công công qua đây là vì có chuyện gì cần phân phó hay sao?"
Đôi vợ chồng kia cũng nhìn thấy Mạnh công công, vừa nhìn thấy ông thì người vợ đã nhận ra ông ngay, bà vội tiến lên: "Vị này..."
Bà không biết mình nên xưng hô với vị thái giám được các binh lính tôn kính này là gì nên cũng đành dừng giữa chừng.
"Hai vị đến đây là vì có chuyện gì hay sao?" Mạnh công công chủ động lên tiếng để phá giải sự xấu hổ.
Người phụ nữ lớn tuổi kia lập tức dùng khuỷu tay đẩy đẩy vào người của chồng mình, lúc này người đàn ông cũng phản ứng lại, ông vội vàng móc túi tiền ở trong lòng ngực ra: "Chúng tôi tới đây là vì muốn trả lại thứ này cho quý nhân, quá đáng giá..."
Mạnh công công lại không hề nhận: "Nếu là thứ đã cho hai vị rồi thì hai vị cứ nhận lấy là được."
Thẩm Úc nhìn những chuyện xảy ra ở bên dưới rồi tò mò hỏi: "Bọn họ muốn tặng gì cho Mạnh công công hay sao?"
"Túi tiền kia là thứ trẫm đã kêu Mạnh Thường để lại lúc chúng ta rời đi, nhìn dáng vẻ của bọn họ thì hình như là đang muốn trả túi tiền lại cho chúng ta." Người luyện võ có thị lực rất tốt, hơn nữa nơi bọn họ đang ngồi cũng cách chỗ hai vợ chồng kia đang đứng không quá xa nên Thương Quân Lẫm vẫn có thể nhìn thấy rõ thứ mà người đàn ông kia đã lấy ra.
Nghĩ đến việc Mạnh công công cũng có thể tự xử lý được chuyện này nên Thẩm Úc cũng không để ý nữa, y quay đầu nhìn về phía trung tâm đám người kia.
Đám đông bên dưới đang rất ồn ào, âm thanh bàn tán đang không ngừng truyền vào trong tai bọn họ.
"Từ sau khi nhận được tin tức thì ngày nào tôi cũng chờ mong cả, cuối cùng cũng chờ được tới ngày hôm nay."
"Còn không phải sao, vì có thể tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này mà hôm nay tôi còn chưa mở hàng."
"Rất nhiều người không mở đó, hoặc là đã dọn quán sẵn rồi, may mà mới qua giai đoạn cuối năm nên cũng không có nhiều chuyện phải làm lắm, tôi còn dắt mấy đứa nhóc nhà tôi đến đây nữa đó, đây cũng là những chuyện lớn đáng để cho chúng học hỏi."
Thẩm Úc để ý thấy bên dưới không những có người trưởng thành mà còn có rất nhiều trẻ con nữa, hẳn là cũng được người lớn dắt đến.
Các binh lính được sai tới đều cố gắng duy trì trật tự một cách tận tâm cho nên tuy là đông người nhưng cũng không hề gây ra bất cứ sự hỗn loạn nào.
Thời gian chậm rãi trôi qua, khoảng cách từ giờ đến giờ lành cũng dần được rút ngắn lại, cuối cùng thì giờ lành cũng đã tới rồi.
Một viên quan bộ Lễ với danh tiếng khá tốt bước lên trước, dưới ánh mắt tập trung của tất cả mọi người, cuối cùng tấm vải đỏ đó cũng được xốc lên.
Mọi người lập tức trở nên xôn xao.
Mọi người tới gần với mục tiêu là sẽ tìm thấy tên của mình nhưng vì tấm bia đá kia quá lớn, tên được khắc trên đó cũng rất nhiều cho nên muốn tìm được tên của mình cũng khá khó, quả thật nó đúng là một công trình khá đồ sộ.
Toàn bộ quá trình cũng không tốn quá nhiều thời gian, sau khi kết thúc thì Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm đã dắt tay nhau đi xuống bên dưới.
Sau khi đi xuống thì bọn họ lại càng dễ dàng nghe thấy tiếng bàn tán của dân chúng hơn, trong số những tiếng bàn tán đó cũng không hề thiếu những lời ca ngợi hoàng đế hiện tại.
Dân chúng vẫn luôn như thế, họ là những người rất dễ thấy hài lòng, chỉ cần có thể để cho bọn họ trải qua những tháng ngày yên ổn và khiến bọn họ cảm thấy mỗi ngày đều tràn đầy hi vọng, ngày mai sẽ tốt hơn ngày hôm nay thì họ đã rất biết ơn người đang nắm quyền rồi.
Dưới tác động của Thẩm Úc thì Thương Quân Lẫm đã thay đổi tác phong làm việc của mình, dù triều đình đã xảy ra chuyện lớn hay là chuyện nhỏ, đặc biệt là những chuyện liên quan đến đời sống nhân dân thì sẽ được đăng lên trên Báo Nhân Dân, trong Báo Kinh An cũng đặc biệt dành riêng một mục cho nhân dân nêu ý kiến, còn cả những chiếc rương nêu ý kiến được đặt ở khắp các phủ của các viên quan trên khắp Đại Hoàn nữa, cũng vì thế cho nên nhân dân có suy nghĩ gì thì cũng sẽ được đưa đến tai thiên tử hết.
Nếu nói trước kia lúc nhắc đến Thương Quân Lẫm thì dân chúng sẽ không nói gì nhiều và cũng không biết nói gì thì hiện tại, lúc nhắc đến hắn thì hầu như mọi người đều sẽ ca ngợi.
Thẩm Úc thật sự rất hài lòng với sự thay đổi này.
Lúc hai vợ chồng đang đứng ở trong đám người kia nhìn thấy Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm bước xuống lầu, dù chỉ nhìn khí chất hơn người của hai người thôi thì người vợ cũng đã nhận ra cả hai rồi, nhìn hai người, bà đã nắm chặt lấy túi tiền trong tay, và lúc này trong ánh mắt bà cũng đã ánh lên những cảm xúc phức tạp.
"Bên kia chính là hai vị quý nhân lần trước đã trú mưa ở nhà chúng ta hay sao?"
"Đúng vậy."
"Nếu quý nhân đã không chịu nhận lại thì tạm thời chúng ta cứ giữ số tiền này đi, sau này nói không chừng chúng ta lại có thể dùng nó để giúp đỡ những người khác," Người đàn ông kia cũng đưa ra quyết định "Đừng sử dụng số tiền này một cách bậy bạ."
"Tôi hiểu mà."
Theo việc người đứng ở phía sau màn sa lưới thì những lực lượng đứng ở sau lưng Việt Vương cũng lần lượt bị giải quyết, sau khi Cố Hoài giải quyết hầu hết những lực lượng bên ngoài thì cũng trở về kinh để báo cáo.
Thời tiết đã dần ấm lên rồi, luật thương nghiệp cũng đã được ban xuống đâu vào đấy, bởi vì trước đó cũng có việc quyên tặng Túc Bắc làm một lớp đệm cho nên ngoại trừ mấy viên quan đã già lại còn ngang bướng trong triều phản đối ra thì việc thi hành điều luật này cũng khá dễ dàng.
Có thể lên làm thương nhân lớn thì cũng không phải là kẻ ngốc, chính sách này có lợi cho bọn họ đến mức nào thì bọn họ cũng hiểu rõ hơn bất cứ ai.
Sau lần này thì vị trí của Nghiêm Tranh ở trong giới làm ăn ở trong kinh cũng đã vững chắc hơn rất nhiều, hắn cũng đã mượn cơ hội ờ lại trong kinh thành lần này để phát triển quan hệ và cũng dần xưng huynh, gọi đệ với ông chủ Kim.
Bởi vì đã hợp tác với Thẩm Úc rồi cho nên hắn cũng đã xác định là mình sẽ không thể ở lại kinh thành mãi được, ví dụ như hiện tại, sau khi thời tiết đã ấm áp trở lại thì hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để xuất phát đến Túc Bắc thêm một lần nữa.
Trước lúc xuất phát thì Thẩm Úc cũng đã thông qua ông chủ Từ để truyền cho hắn một ít tin tức, người của Anh Hoả ở Bắc Mạc cũng đã dần xây dựng được nền móng vững chắc rồi cho nên tin tức cũng đã bắt đầu được gửi về đây liên tục.
Nếu đã là đối tác rồi thì Thẩm Úc cũng không ngại việc cung cấp cho Nghiêm Tranh thêm một ít lợi ích.
Thật ra Thẩm Úc cũng dự định là sẽ tự mình đi gặp Nghiêm Tranh nhưng vì nghĩ đến trường hợp bệ hạ sẽ không cho phép nên y cũng đã suy nghĩ lại, sau khi cảm thấy mình cũng không nhất thiết phải đi gặp thì y đã giao chuyện này cho ông chủ Từ làm.
So với y thì Nghiêm Tranh và ông chủ Từ cũng giao lưu với nhau nhiều hơn, quan hệ giữa cả hai bên cũng thân thiết hơn.
Lúc tiến vào bên trong và chỉ nhìn thấy mỗi ông chủ Từ thì trong lòng Nghiêm Tranh cũng không khỏi thấy hơi mất mát, tuy là thế nhưng hắn vẫn không biểu hiện điều đó ra trên mặt mà vẫn nhiệt tình nói chuyện phiếm với ông chủ Từ.
Ông chủ Từ cũng chỉ vờ như không phát hiện ra chuyện này, ông đã nhìn quen chuyện trai gái nên dù Nghiêm Tranh đã che giấu rất tốt thì hai người vẫn ở bên cạnh nhau khá nhiều, cũng không thể tránh khỏi trường hợp nhìn ra một chút manh mối.
Dựa theo những gì Thẩm Úc dặn dò, ông chủ Từ cũng đã nói cho Nghiêm Tranh một ít chuyện liên quan đến Bắc Mạc.
"Ông chủ Nghiêm à, trong chuyến đi này thì tình hình của Bắc Mạc chắc sẽ khá khác với lần trước, những chuyện khác đều không quan trọng lắm, ông chủ Nghiêm phải đặt sự an toàn của mình lên hàng đầu, chỉ có như vậy thì chúng ta mới có thể hợp tác lâu dài được đúng không?"
"Tại hạ cũng biết thế, tại hạ sẽ cố gắng giữ chừng mực, lần này trở về không có cơ hội gặp công tử nhà ngài nhưng đây là món quà mà tại hạ đưa về từ Bắc Mạc, coi như là quà mừng năm mới dành cho đối tác ạ."
Gã sai vặt đứng ở phía sau lưng Nghiêm Tranh nâng một chiếc hộp nhỏ tiến lên.
"Chuyện này..." Trên gương mặt của ông chủ Từ đầy vẻ khó xử.
"Lúc Tết công tử nhà ngài cũng tặng quà cho tại hạ, đây chỉ là quà đáp lễ mà thôi, cũng không có ý gì khác."
Lúc sắp ăn Tết thì quả thật Thẩm Úc đã tặng cho Nghiêm Tranh một phần quà mừng năm mới, ông chủ Từ cũng biết bởi vì ông cũng chính là người trao quà. Thẩm Úc sẽ không đối xử tệ với người của mình cho nên ông chủ Từ cũng nhận được quà.
Ông chủ Từ nhận thấy là cũng khó để từ chối nên cũng nhận lấy món quà: "Tôi sẽ giao cho công tử."
"Phải phiền ông chủ Từ rồi."
"Thật ra ông chủ Nghiêm không nhất thiết phải như thế đâu, công tử luôn đối xử rất tốt với những người làm việc cho mình, ngày lễ ngày Tết thì ngài ấy cũng sẽ tặng quà cho chúng tôi..."
"Tôi biết," Nghiêm Tranh biết đây là đang khuyên nhủ mình một cách uyển chuyển, hắn cũng chỉ có thể cười khổ trong lòng, "Đền ơn đáp nghĩa mà thôi, nếu không có công tử nhà ngài thì lúc tôi ở kinh thành cũng sẽ không thể trôi chảy như vậy được, chút tấm lòng nho nhỏ mà thôi, không có gì đáng kể cả."
Nghiêm Tranh nói những lời này thì cũng đã ngầm xác định quan hệ giữa hắn và Thẩm Úc, Thẩm Úc chỉ là ân nhân của hắn mà thôi, mọi thứ hắn làm đều là vì báo ân chứ cũng không có nguyên nhân khác.
Nghiêm Tranh nói vậy cũng không hề sai, lúc hắn tới mình thành thì quả thật cũng đã sắp xếp từ trước nhưng nếu không có Thẩm Úc thì mục tiêu của hắn cũng sẽ không dễ thực hiện như vậy, đối với hắn thì quả thật Thẩm Úc đã giúp hắn một ân tình rất lớn.
Thấy thế, ông chủ Từ cũng không tiện nói thêm gì nữa.
"Không nói đến chuyện này nữa, lần trước lúc tôi đến Bắc Mạc thì phát hiện son môi ở chỗ ông chủ Từ được rất nhiều cô gái ở đó đón nhận, khách hàng ở bên đó đều dặn tôi lần sau nếu đến thì nhớ mang cả son đến, hiện tại ông chủ Từ có sẵn nhiều không?"
"Gần đây trong tiệm cũng có thêm khá nhiều sản phẩm mới, ông chủ Nghiêm có thể qua đó xem thử."
Hai người bắt đầu bàn bạc về những món hàng sẽ đưa đến Bắc Mạc để bán, cuối cùng thì cũng quyết định đến cửa hàng của ông chủ Từ để xem hàng trước.
Món quà của Nghiêm Tranh và sổ sách ông chủ Từ gửi tới cũng được đưa đến tay của Thẩm Úc trong cùng một lúc.
Lúc Mộ Tịch ôm sổ sách tới thì Thẩm Úc lập tức nhìn thấy bên trên còn có thêm một chiếc hộp gỗ.
"Đây là cái gì vậy?"
Mộ Tịch đưa hộp qua: "Ông chủ Từ bảo đây là quà đáp lễ mà Nghiêm Tranh đã tặng cho công tử, công tử có muốn mở ra xem không?"
Bỗng Thẩm Úc lại cảm thấy eo của mình có hơi đau đau, y vội xua xua tay: "Cứ đưa vào trong kho luôn đi."
Mộ Tịch nghe thế liền đặt hộp gỗ qua một bên rồi cầm sổ sách đưa tới chỗ Thẩm Úc: "Đây là sổ sách viết về việc buôn bán của cửa hàng vào tháng trước."
Thẩm Úc có thể dễ dàng ủy quyền mọi việc cho cấp dưới nhưng những việc phải kiểm tra thì y vẫn sẽ kiểm tra, ví dụ như là sổ sách mỗi tháng, y cần phải xem lướt qua, tin tưởng là một chuyện nhưng việc nên làm thì vẫn phải làm.
Lúc Thương Quân Lẫm xử lý xong mọi chuyện trên triều và quay lại Cung Ngọc Chương thì Thẩm Úc vẫn còn đang xem sổ sách.
Bởi vì cứ liên tục có sản phẩm mới nên việc làm ăn của những cửa hàng ông chủ Từ quản lý cũng vô cùng tốt, hiện tại chỉ tính trong kinh thành thôi thì cũng đã có ba chi nhánh rồi, những nơi khác cũng đã bắt đầu mở thêm chi nhánh, những đồ dùng cho nữ thế này rất được các khu vực phương Nam ưa chuộng nên nên kia cũng có nhiều chi nhánh hơn.
Cũng vì thế chi nên sổ sách được đưa đến chỗ Thẩm Úc cũng càng ngày càng trở nên nhiều hơn.
"Bệ hạ đã trở lại rồi." Thẩm Úc buông bút ra rồi xoa xoa tay.
Thương Quân Lẫm đi tới rồi đón lấy tay y và nhẹ nhàng xoa bóp cổ tay cho y: "Những việc này cứ giao cho cấp dưới làm là được, không cần phải tự tay làm đâu."
Thẩm Úc nghĩ một lúc liền hỏi: "Trong cung cũng có cung nhân am hiểu việc này hay sao!"
Thương Quân Lẫm nhìn về phía Mạnh công công.
"Nếu quý quân không chê thì cũng có thể giao chuyện này cho thằng nhóc Mạnh Nguyên làm, từ nhỏ thì nó đã khá nhạy cảm với những con số rồi." Mạnh công công nói.
Mạnh Nguyên cũng chính là Mạnh công công nhỏ, hiện tại cũng đang nắm giữ chức vụ thái giám quản lý mọi việc trong Cung Ngọc Chương, ngày nào cũng bận đến nỗi chân không chạm đất.
"Như thế có phải là phiền nó quá rồi hay không?"
"Sao quý quân lại nói như thế chứ, có thể làm việc giúp quý quân là sự may mắn của thằng nhóc đó, lúc nào quý quân có việc gì cần thì cứ giao cho nó làm là được rồi." Mạnh công công lại càng cười hòa ái hơn, người ở trong cung không sợ nhiều việc mà chỉ sợ không có việc để làm mà thôi, bận thêm chút thì được chứ cũng không thể nhàn rỗi được.
Có càng nhiều việc để làm thì càng thể hiện sự coi trọng của chủ nhân dành cho mình, và cũng càng nhận được nhiều sự tôn trọng hơn.
"Cũng được, Mộ Tịch à, giao những sổ sách này cho Mạnh Nguyên đi, để thằng nhóc đó xử lý xong rồi đưa đến cho ta." Thẩm Úc cũng rất tin tưởng năng lực của Mạnh Nguyên, một Cung Ngọc Chương lớn như vậy nhưng ở trong tay hắn thì vẫn không xuất hiện bất cứ sự nhiễu loạn nào, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều không cần y phải nhọc lòng.
Mộ Tịch nghe thế liền ôm sổ sách rời đi.
Thẩm Úc đứng lên rồi dạo ở trong phòng hai vòng, y đã ngồi khá lâu rồi nên cũng cần phải hoạt động một chút.
Thương Quân Lẫm cũng đi dạo trong phòng cùng y.
"Hôm nay trong triều đã quyết định thời gian hành quyết Việt Vương." Sau một lúc yên tĩnh, cuối cùng Thương Quân Lẫm cũng lên tiếng.
"Kéo dài lâu như vậy rồi, cũng đã đến lúc quyết định rồi. Còn Tằng thái phó thì sao? Cũng quyết định rồi sao?"
Thương Quân Lẫm quan sát biểu cảm của Thẩm Úc, sau khi thấy biểu cảm của y vẫn không hề thay đổi thì tâm trạng của hắn cũng tốt hơn một chút: "Ừm, cũng quyết định rồi."
"Cuối cùng thì chuyện này cũng đã kết thúc rồi, một tội nặng như mưu phản thì chắc lúc bệ hạ muốn giết hắn thì cũng không đến mức có người phản đối đâu đúng không?" Thẩm Úc nghĩ đến đống hố mà tiên đế đã đào sẵn rồi vứt lại cho Thương Quân Lẫm liền không nhịn được mà hỏi.
"Chuyện này liên quan đến chính tính mạng của bọn họ, ai dám đứng ra đây?" Thương Quân Lẫm dừng bước rồi nắm chặt lấy tay của Thẩm Úc, "Vào ngày hôm đó A Úc có muốn đi xem hay không?"
Tận mắt chứng kiến Việt Vương chết đi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương