Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân

Chương 202



"A Úc muốn thấy trẫm ra sân sao?" Điều này khiến Thương Quân Lẫm thấy rất bất ngờ, hắn đưa Thẩm Úc rời khỏi cung là vì muốn đưa y đi giải sầu, mã cầu là loại vận động được hoan nghênh nhất ở khắp Đại Hoàn, vừa lúc ngoài cung cũng lại tổ chức lại cuộc thi mã cầu cho nên hắn mới nghĩ đến việc chắc là Thẩm Úc sẽ thích.

"Đi xem cùng bệ hạ thôi cũng được rồi." Lời vừa đến bên miệng thì Thẩm Úc lại thay đổi suy nghĩ.

Ngay từ đầu thì y đã nghĩ sai hướng rồi, Thương Quân Lẫm là hoàng đế, thuở niên thiếu đã tòng quân rồi nên hắn cũng rất khác so với những hoàng tử khác, lúc người khác đang trong độ tuổi ăn nhậu chơi bời thì hắn đã phải ra chiến trường giết địch để tìm cho mình một con đường sống, cho nên đối với loại vận động thiên về tính giải trí như mã cầu thì cũng chưa chắc hắn đã chơi được.

"Nếu A Úc muốn xem thì trẫm có thể ra sân cho em xem."

Thẩm Úc nắm lấy tay của Thương Quân Lẫm, sau đó lại lắc đầu: "Sau khi nghĩ lại thì ta cảm thấy việc xem cùng bệ hạ cũng khá tốt, nếu bệ hạ ra sân thì chẳng phải chỉ có mình ta ở ngoài xem thôi sao, so với việc xem một mình thì ta muốn được xem cùng A Úc hơn."

"Đều nghe A Úc."

Sau tháng tư, tiết trời đã càng ngày càng sáng sủa hơn, mới thoáng chốc mà đã đến ngày rời cụng mà Thương Quân Lẫm đã dự định, lần này hai người vẫn ra ngoài mà không hề gây chú ý như trước, cũng không dẫn quá nhiều người đi.

Sau khi Mạnh công công sắp xếp xong mọi thứ thì cũng thay qua trang phục bình thường và rời cung cùng bọn họ.

Xe ngựa cứ thế mà chạy đi, cũng càng ngày càng cách xa hoàng cung hơn.

Thẩm Úc bén rèm lên rồi nhìn ra bên ngoài.

Cảnh xuân tươi đẹp, gió khẽ phất qua mang đến cảm giác rất mát mẻ.

Nhận thấy xe ngựa đã sắp đi qua cửa thành, Thẩm Úc buông mành xuống, ngồi trở lại rồi hỏi: "Bệ hạ muốn đưa ta ra khỏi thành sao?"

"Đến núi Thương Kỳ, năm ngoái bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn cho nên A Úc không thể dạo chơi cho thoải mái, năm nay trẫm bù lại cho A Úc."

Xe ngựa lại tiếp tục đi thêm khoảng nửa canh giờ nữa rồi mới dừng lại.

Mạnh công công đi đến trước xe ngựa rồi nói: "Bệ hạ, đã tới nơi rồi ạ."

Thẩm Úc cũng theo sau Thương Quân Lẫm mà bước xuống xe ngựa, các cung nhân nhanh nhẹn mà sắp xếp tất cả mọi thứ.

Cảnh sắc ở núi Thương Kỳ rất đẹp, phóng tầm mắt qua thì sẽ thấy từng mảng xanh lá mạ, cùng với đó là những đóa hoa đủ màu đủ sắc thi nhau nở rộ, thi thoảng cũng sẽ có vài con bướm với bộ cánh sặc sỡ dừng chân ở trên những cánh hoa để nghỉ ngơi.

Cảnh sắc mỹ lệ đủ khả năng để khiến tâm trạng của người ta tốt lên, Thẩm Úc cũng không phải là người quá thích đi đây đi đó cho nên việc ở trong cung trong một khoảng thời gian dài cũng chẳng sao, dù là thế nhưng nếu thi thoảng có thể ra khỏi cung và ngắm nghía cảnh sắc tươi đẹp thì cũng sẽ khiến y thấy rất vui.

"Bệ hạ đi dạo cùng ta một lúc đi."

Cung nhân ở lại sắp xếp, Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm thì lại cùng nhau đi dọc theo con đường nhỏ ở phía trước, nơi Thương Quân Lẫm chọn dừng chân cũng không có nhiều người lắm, đi đến một đoạn ở phía trước nữa thì mới dần trở nên đông người hơn.

Núi Thương Kỳ rất được mọi người ưu ái, hằng năm cứ tới mùa xuân thì sẽ có rất nhiều người tới du ngoạn.

Bên dòng suối đang có rất nhiều học trò tụ tập, khúc thủy lưu thương*, ngâm thơ mua vui, cực kì sảng khoái.

Đến gần hơn, Thẩm Úc có thể nghe thấy nội dung bọn họ trò chuyện, có ca ngợi cảnh xuân, cũng có đàm luận về thời cuộc, nói chung là đề tài nào cũng có.

Lúc các học trò nhìn thấy Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm thì cũng nhiệt tình mà đi qua mời bọn họ.

"Hai vị công tử có muốn qua đây uống một chén hay không?"

"Dư công tử?" Không đợi hai người Thẩm Úc đáp lại thì một học trò khá trẻ tuổi đang ngồi ở bên dòng suối đã chạy qua, "Đúng thật là Dư công tử rồi, lúc trước từ biệt, ta và bạn của ta đã muốn tìm lại hai vị nhưng mãi mà vẫn không thấy người đâu, hiện tại cuối cùng cũng đã gặp lại..."

Thẩm Úc nhìn người học trò trẻ tuổi và nhiệt tình kia, cũng nhớ mang máng là có một lần lúc y rời cung với Thương Quân Lẫm thì đã gặp được mấy thiếu niên đi thi, người học trò này cũng là một trong số đó.

Cảm nhận được áp suất xung quanh cái người bên cạnh bắt đầu hạ xuống, Thẩm Úc uyển chuyển từ chối lời mời, tuy rằng trong lòng người học trò kia thấy rất tiếc nuối nhưng cũng không tiện cưỡng cầu cho nên đã chắp tay nói: "Nếu đã như thế thì lần sau nếu có cơ hội sẽ tụ tập sau."

Thẩm Úc kéo Thương Quân Lẫm tiếp tục đi về phía trước, vừa đi y vừa hỏi: "Vừa rồi bệ hạ nổi giận sao?"

"Trẫm không có."

Thẩm Úc dừng bước, sau đó Thương Quân Lẫm cũng dừng lại theo.

Thẩm Úc quay lại và nhìn về phía Thương Quân Lẫm, trên mặt của người đàn ông vẫn rất bình tĩnh, quả thật là không hề có dáng vẻ tức giận, nhưng mà...

Thẩm Úc vẫn chưa quên lúc người học trò kia vừa qua bắt chuyện thì cánh tay đang đặt trên eo y của người đàn ông đã bất chợt níu chặt hơn.

"Nếu bệ hạ không giận thì hay là chúng ta quay lại tụ tập với bọn họ chút đi, gặp lại tức là có duyên..." Nói rồi, Thẩm Úc làm bộ quay người trở lại.



Tay của y bị giữ chặt lấy. Thẩm Úc nhướng mày lên: "Bệ hạ?"

"Trẫm không muốn," Thương Quân Lẫm mím môi lại, "A Úc muốn làm cái gì thì cũng có trẫm làm cùng rồi."

Thẩm Úc cũng chỉ ghẹo hắn mà thôi chứ cũng không định trở lại thật, sau khi nghe vậy, y cũng rụt chân về: "Thế sao? Cái gì cũng có thể à?"

"Cái gì cũng có thể."

Thẩm Úc gật gật đầu, sau đó nắm lấy tay của Thương Quân Lẫm và tiếp tục đi về phía trước.

Lần trước tới đây, bởi vì bị người khác làm cho phát bệnh cho nên Thẩm Úc không thể dạo chơi hết mọi khu vực của chỗ này, lần này nếu đã trở lại thì chắc chắn cũng phải dạo cho hết.

"Bên kia chính là nơi cử hành cuộc thi mã cầu hay sao?" Thẩm Úc chỉ vào một hướng.

Địa hình của chỗ đó rất bằng phẳng, có ngựa đang nhàn nhã đi tới đi lui, người đứng bên cạnh cũng mặc đồ có hai màu sắc khác nhau, thi thoảng bọn họ sẽ khẽ nói với nhau vài câu.

"Đúng vậy, cuộc thi sẽ bắt đầu vào buổi sáng ngày hôm sau." Thương Quân Lẫm trả lời.

"Chúng ta có thể ở lại chỗ này một đêm hay sao? Thế việc lâm triều của bệ hạ vào ngày mai thì phải làm sao?"

"Ngày mai là ngày nghỉ để tắm gội, không cần lên triều."

Nếu Thương Quân Lẫm đã xử lý xong mấy vấn đề này rồi thì Thẩm Úc cũng không cần phải nhọc lòng nữa, đi cả một ngày khiến Thẩm Úc thấy hơi mệt, lúc còn cách điểm xuất phát khá xa, Thẩm Úc nhìn sắc trời rồi lại kéo lấy tay áo của Thương Quân Lẫm.

Người đàn ông dừng bước rồi hỏi: "Em sao vậy?"

"Mệt quá đi, bệ hạ."

"Trẫm ôm em trở về nhé?"

Thương Quân Lẫm vươn tay ra, Thẩm Úc vội vàng duỗi tay ra cản lại: "Đường xa như vậy, bệ hạ không sợ mệt hay sao?"

"Ôm A Úc thì sao có thể mệt được?" Giọng điệu của Thương Quân Lẫm vẫn rất bình tĩnh.

Thẩm Úc quan sát một chút, sau đó phát hiện đã đi lâu như vậy rồi nhưng dáng vẻ của Thương Quân Lẫm vẫn cứ y như lúc chưa đi, nhịp thở cũng chẳng thay đổi, không giống như y, đã sắp không thở nổi nữa rồi.

"A Úc sợ sẽ khiến trẫm mệt hay sao?" Trong giọng điệu của Thương Quân Lẫm chất chứa sự vui vẻ, "Cho dù có ôm A Úc đi cả một ngày thì trẫm cũng sẽ không thấy mệt."

Thẩm Úc muốn phản bác theo bản năng nhưng nghĩ đến thể lực biến thái của ai đó liền lặng lẽ khép miệng lại.

Thương Quân Lẫm không tiếp tục giải thích nữa mà ôm ngang Thẩm Úc lên luôn, hắn ước lượng rồi đùa: "A Úc phải cố gắng ăn nhiều một chút, lúc ôm vào trong lòng ngực cứ như là không hề có trọng lượng."

Thương Quân Lẫm ôm y lên sau đó bước từng bước thật ổn định, thời gian trở về cũng ngắn hơn so với lúc đi khá nhiều.

Thẩm Úc nằm ở trong lòng ngực của người đàn ông rồi thi thoảng lại nói với hắn dăm ba câu, lúc nói đến những chuyện phía sau thì giọng nói của y đã nhỏ dần đi, gần như là đã sắp ngủ rồi.

Mạnh công công thấy Thương Quân Lẫm bế Thẩm Úc trở về, ông còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì, vội vàng tiến lên: "Bệ hạ, quý quân ngài ấy..."

Thẩm Úc bị tiếng động ảnh hưởng nên cũng mơ mơ màng màng mà mở mắt ra: "Bệ hạ, đã đến nơi rồi sao?"

"Đến rồi."

"Bỏ ta xuống đi." Thẩm Úc giãy giụa, muốn được thả xuống.

"Em đừng nhúc nhích."

Cánh tay của Thương Quân Lẫm rất chắc chắn, Thẩm Úc giãy giụa cả nửa ngày mà vẫn không thể khiến mình thoát ra, chỉ đành từ bỏ.

Cung nhân đã chuẩn bị xong bữa tối, Thẩm Úc lấy nước sạch rửa mặt, sau đó thì cũng cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều.

Thẩm Úc ngồi xuống ở bên cạnh Thương Quân Lẫm, sau đó xoa tay giúp cho hắn: "Tay của bệ hạ có tê không?"

Mặt mày của thanh niên đã rũ xuống nhưng biểu cảm vẫn rất nghiêm túc, dưới ánh nắng chiều, dường như trên người của y được dát một tầng sáng vàng nhạt, những lời định nói đã đến bên miệng rồi nhưng cuối cùng Thương Quân Lẫm vẫn cố gắng nuốt xuống.

"Có hơi tê."

"Ai bảo bệ hạ cứ cố chấp cậy mạnh." Thẩm Úc ngoài miệng thì oán giận nhưng động tác trên tay vẫn không hề dừng lại.



Thương Quân Lẫm nhìn y một lúc, đáy mắt của hắn đã càng ngày càng tối tăm hơn.

"Bệ hạ, ngài làm cái... Ưm..."

Môi bị người ta hôn lên một cách đầy hung hăng, những lời nói còn lại bị đẩy trở về, cằm y đã bị ép nâng lên, răng môi bị cạy mở và phải cố gắng tiếp nhận sự xâm nhập giống như mưa rền gió cuốn.

Sáng ngày hôm sau, Thẩm Úc dậy rất sớm, sau khi sửa soạn xong thì y và Thương Quân Lẫm cũng cùng nhau đi đến sân thi đấu mã cầu.

Có rất nhiều người tới xem đâu mã cầu, lúc Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm tới thì xung quanh đã bị mọi người vây kín.

Mạnh công công đã đến chào hỏi trước rồi nên vừa nhìn thấy hai người thì người phụ trách đã vội vàng tiến lên: "Mời hai vị quý nhân đi qua bên này."

Bọn họ được sắp xếp cho một chỗ có tầm nhìn rất tốt, nơi này còn có một chiếc bàn nhỏ và bên trên đã được đặt rất nhiều đồ ăn nhẹ và nước trà. Hẳn là nơi chuẩn bị riêng cho những người có thân phận đặc biệt.

Bọn họ tới rất đúng lúc, chỉ một lúc sau thì cuộc thi đã chính thức ban đầu.

Người ra sân có dân chúng bình thường và cũng có con cháu của quan lại, mà người xem cũng thế.

Không khí ở trong sân thi đấu rất náo nhiệt, vốn dĩ Thẩm Úc cho là mình cũng sẽ không có quá nhiều hứng thú nhưng lúc thật sự xem thì y cũng đã không nhịn được mà tập trung quan sát trận đấu.

"Có thể tham gia những trận đấu thế này thì đều đã trải qua rất nhiều cuộc tuyển chọn." Thương Quân Lẫm ngồi ở bên cạnh cũng giải thích cho Thẩm Úc.

"Ta chưa bao giờ biết được, hóa ra đây là cảm giác khi xem người khác đánh mã cầu." Dường như máu khắp toàn thân y cũng theo đó mà sôi trào, hiện tại Thẩm Úc đã không còn cảm thấy thắc mắc vì sao mã cầu lại được Đại Hoàn săn đón như thế nữa.

"Nếu so bây giờ với trước kia thì vẫn được xem là đã tuột dốc." Đột nhiên một người ngồi ở bên cạnh bọn họ lên tiếng.

"Sao lại nói thế?" Thẩm Úc tò mò hỏi.

"Hẳn đây là lần đầu tiên vị công tử này tới xem thi đấu nhỉ? Không biết cũng rất bình thường, hai ba mươi năm trước, những trận đấu mã cầu đều do hoàng thất tổ chức, có địa điểm riêng để thi đấu, sau khi dành chiến thắng trong cuộc thi thì còn có thể nhận được sự ca ngợi của hoàng thất. Nếu so sánh với hiện tại thì lúc đó mới được gọi là được tất cả mọi người hướng tới."

Người nói chuyện chính là một người đàn ông trung niên khoảng chừng 40 tuổi, hơi béo, nói xong, ông còn gỡ một thứ ở trên cổ của mình xuống và sờ vào nó với vẻ đầy trân trọng, sau đó lại đưa nó tới trước mặt Thẩm Úc: "Đây là thứ năm đó hoàng thất đã dùng để ban thưởng."

Đó là một mặt dây chuyền được khắc từ vàng ròng, thứ được khắc lên chính là dáng vẻ oai hùng của một người đang giữ cầu ở trên lưng ngựa, sinh động như thật.

"Đây là thứ ngài đây thắng được hay sao?"

"Không đảm đương nổi gai chữ "ngài đây"," Người đàn ông lại cất mặt dây đi, "Tại hạ họ Thắng, đây là thứ năm đó huynh trưởng dành được, sau đó huynh trưởng qua đời, trước lúc huynh ấy qua đời đã tặng nó lại cho ta, huynh ấy luôn hi vọng một ngày nào đó kiểu thi đấu này có thể quay lại dáng vẻ giống như trước kia."

Người đàn ông cũng không ở lại lâu, giữa chừng đã bị hạ nhân gọi đi, Thẩm Úc nhìn sân thi đấu rồi trầm tư.

"Bệ hạ, ngài biết mọi chuyện là thế nào không?" Từ trước đến giờ Thẩm Úc chưa từng biết về mấy thứ này, y cũng không rõ giữa chừng đã xảy ra chuyện gì.

"Biết một ít, tiên đế... Lúc tính cách của tiên đế còn chưa có sự thay đổi lớn thì mỗi năm ở trong kinh thành đều tổ chức một cuộc thi đấu mã cầu, nhưng vào lần cuối cùng, không biết ai đã làm ông ta nổi giận mà dưới cơn giận đó, ông ta đã xử lý rất nhiều người, cũng từ năm đó thì cuộc thi đã bị hủy bỏ, sau đó tiên đế cũng càng ngày càng hoang đường hơn cho nên chuyện này đã chẳng còn đi đến đâu."

Đối với chuyện này thì Thương Quân Lẫm cũng không biết nhiều lắm, chuyện này xảy ra vào lúc hắn còn đang rất nhỏ, sau đó lại không còn ai nhắc tới cho nên đương nhiên chuyện này cũng chẳng đi đến đâu.

Xem xong trận đấu, trong đầu của Thẩm Úc đã xuất hiện chút ý tưởng nhưng trước lúc thực hiện nó thì y cần phải biết rõ trước đó đã xảy ra chuyện gì.

"Trước kia các cuộc thi mã cầu ở Đại Hoàn đều do hoàng thất tổ chức sao?" Trên đường trở về cung, Thẩm Úc hỏi.

"Đây là một truyền thống đã có nhiều đời, mãi cho đến khi có chuyện của tiên đế."

Thẩm Úc dựa vào vách xe, nghĩ đến cảnh tượng diễn ra trong trận đấu mã cầu, y khẽ xoa trán.

"A Úc muốn làm gì đó sao?"

"Bệ hạ, ngài nói xem nếu chúng ta lại lần nữa khiến những trận đấu mã cầu trở lại với dáng vẻ vốn có thì sẽ thế nào?"

"Ý A Úc là lại để hoàng thất quyết định việc thi đấu sao?"

"Đúng vậy."

"A Úc đã muốn thì đương nhiên là trẫm sẽ không phản đối." Một chuyện không tính là chuyện lớn mà thôi, Thẩm Úc muốn làm thế nào cũng được.

3h25

*"Khúc thủy lưu thương" là một loại trò chơi lưu truyền thời Trung Hoa cổ đại, có lịch sử mấy ngàn năm. Cứ đến tháng ba âm lịch, sau khi mọi người cử hành lễ "Phất lễ" xong. Phất lễ là một nghi thức tế lễ tẩy rửa những thứ bẩn thỉu, tiêu trừ điềm xấu. Người ta bắt đầu đến ngồi ở hai bên bờ suối, đặt chén rượu trên mặt nước, chén rượu trôi đến trước mặt ai thì người ấy ngẫu hứng làm thơ. Sau khi làm thơ xong thì lấy chén rượu đó lên và uống cạn.
Chương trước Chương tiếp