Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân
Chương 205
Thẩm Úc cũng thuận theo mà dựa vào lòng ngực của Thương Quân Lẫm và tìm cho mình một tư thế thoải mái: "Tra được những gì?"
"Vào lúc Chư Vọng còn trẻ thì đã từng hoạt động ở khu vực Bắc Mạc, sau đó lại mất tích trong một khoảng thời gian, lúc ông ta xuất hiện lần nữa thì đã là ở Nhạc Châu." Thương Quân Lẫm cũng không úp úp mở mở mà nêu rõ tình hình thực tế.
"Túc Bắc sao?" Thẩm Úc lại nhớ đến thiếu niên đã được Phương đại nhân đưa về kinh thành kia, "Lại là Túc Bắc."
"A Úc cũng nghĩ đến mà đúng không? Thiếu niên được Phương Quân đưa về kinh thành kia đã bảo là mình được một người trông cực kỳ giống em cứu, thử tính thời gian thì quả thật khoảng thời gian hai người đó xuất hiện ở Túc Bắc cũng trùng khớp với nhau."
"Nhưng mà lúc đó mẹ của ta đã qua đời rồi, người có thể xuất hiện ở Túc Bắc đương nhiên không phải là mẹ của ta, nhưng mà nếu người trông rất giống ta thì nói không chừng người đó có quan hệ huyết thống với mẹ của ta."
"Trẫm cũng nghĩ như vậy, trẫm đã sai Ẩn Long Vệ đến Túc Bắc và đi sâu vào việc tìm kiếm manh mối của chuyện này, chắc không bao lâu nữa thì chúng ta đã có thể biết được sự thật."
Có manh mối thì vẫn tốt hơn là không có gì cả, Thẩm Úc thơm lên trên mặt của Thương Quân Lẫm một cái, phát ra tiếng "bép": "Bệ hạ vất vả rồi." "Việc như giảm bớt ưu phiền giúp A Úc, chưa nói tới chuyện không hề uổng công, đây cũng là chuyện mà trẫm nên làm." Vẻ lạnh lẽo trong mắt của Thương Quân Lẫm bị xua tan, hiện tại chỉ có đọng lại sự dịu dàng dành riêng cho Thẩm Úc.
"Vốn còn đang định làm chút gì đó khen thưởng bệ hạ, nếu bệ hạ đã nói là không hề uổng công thì đành thôi vậy." Thẩm Úc làm bộ muốn đứng dậy.
Eo bị bóp chặt, Thẩm Úc quay đầu lại, tỏ vẻ khó hiểu: "Bệ hạ làm gì vậy?"
"... Vừa nãy trẫm nói sai mất." Nói xong, Thương Quân Lẫm bình tĩnh nhìn Thẩm Úc, thế nhưng cảm xúc ở sâu trong mắt hắn đã quay cuồng.
Mười lăm phút trôi qua, hai người vẫn nhìn nhau mà không hề có bất cứ động tác nào khác, cuối cùng thì Thẩm Úc đành thỏa hiệp trước, thò đầu lại gần người đàn ông rồi hôn lên môi hắn.
Chạm một cái liền tách ra ngay.
Thế nhưng động tác rút lui bị ngăn cản, giọng nói của người đàn ông gần như đã bị gằn xuống đến nỗi mất tiếng: "Khen thưởng trong miệng A Úc chỉ là như vậy thôi sao?"
Lúc hắn nói chuyện, hơi thở nóng rực kia như đang phát ra tiếng, đôi mắt của người đàn ông càng ngày càng u ám hơn, như thể là muốn hút cái người đang bị nhìn chằm chằm kia vào bên trong.
"Bệ hạ muốn thế nào?" Thẩm Úc không hề nhận ra rằng hiện tại trong giọng nói của mình cũng có chút đè nén.
"Đương nhiên là muốn A Úc khen thưởng thật..." Âm thanh biến mất sau khi hai cánh môi chạm vào nhau.
Thẩm Úc nắm lấy phần vải dệt đen tuyền ở trên vai của người đàn ông, ngón tay trắng nõn đặt trên bộ đồ màu đen tạo nên sự đối lập trông càng rõ ràng hơn, lúc này những ngón tay đang dần nắm chặt lấy lớp vải, chặt đến nỗi đâu ngón tay đã dần xuất hiện sắc trắng.
Ngoài cửa sổ có một chú chim nhỏ bay tới, sau khi hót vài tiếng ríu rít thì cũng vẩy cánh bay đi.
Thẩm Úc bị hôn rất lâu mới được buông ra, cơ thể mềm nhũn của y hoàn toàn sà vào lòng ngực của người đàn ông, nhưng mà hắn cũng đã chuẩn bị sẵn, lập tức ôm chặt lấy y.
"Nếu phần thưởng mà A Úc trao tặng là như thế này thì trẫm không ngại làm nhiều thêm một chút." Thương Quân Lẫm nắm lấy tay của Thẩm Úc rồi vừa nói câu được câu không, vừa vuốt ve cổ tay trắng nõn kia.
Thẩm Úc thử rút ra nhưng đương nhiên là không thể thành công.
"Bệ hạ chỉ muốn thứ này thôi sao?" Y nằm ở trong lòng ngực của người đàn ông, lúc này y vẫn còn hơi thở dốc.
"Nếu trẫm muốn nhiều hơn thì A Úc vẫn cho sao?" Thương Quân Lẫm dán sát vào lỗ tai của Thẩm Úc rồi hỏi.
Cánh tay đang đặt ở trên eo bắt đầu cử động, rất không thành thật, nhưng nó đã bị Thẩm Úc đè lại: "Vừa rồi bệ hạ cũng đã bảo đây là những việc bệ hạ nên làm rồi, sao hiện tại lại đổi ý rồi? Bệ hạ miệng vàng lời ngọc không được tính trong trường hợp này hay sao?"
"Hai chuyện không hề mâu thuẫn với nhau, trẫm là tự nguyện mà A Úc cũng là tự nguyện." Thương Quân Lẫm dứt khoát dùng cả hai tay để nắm lấy tay của Thẩm Úc và ngắm nghía.
"Hôm nay đã thưởng xong rồi, còn lại thì sau này tính sau." Thẩm Úc dụi trán vào bả vai của người đàn ông.
"Trẫm sẽ khắc ghi trong lòng, đến lúc đó A Úc đừng hòng quỵt nợ."
"... Biết rồi." Thẩm Úc rất muốn theo đó mà dụi lên trên cao, sau đó cắn người đàn ông này một cái.
Thời tiết dần nóng hơn, chuyện của nhà họ Lâm cũng càng ngày càng sáng tỏ, những viên quan bởi vì chuyện của năm đó mà phải chịu liên lụy cũng đã được đặc xá, những người vẫn còn tồn tại ở dương thế sẽ được các viên quan triều đình sai tới an ủi.
Nhưng mà số người vẫn còn ở dương thế cũng chỉ chiếm số ít, mọi người cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên về chuyện này, dù sao thì tiên đế cũng thích dùng những kiểu tra tấn nặng nề, mà năm đó những viên quan tham gia vào vụ án này ít nhiều gì cũng sẽ bị tra tấn, hơn nữa trong lòng bọn họ đều có nỗi oan khuất, lại còn bị biếm chức, sau khi bị bãi quan cũng phải lặn lội đường xa, tất cả những yếu tố đó đã đủ để khiến bọn họ phải bỏ mạng.
Bạch Khải Văn cũng là một trong số những người còn sót lại kia, lúc mọi chuyện xảy ra thì ông cũng chỉ mới hai mươi tuổi, là một vị quan nhỏ mới vừa vào triều chưa được bao lâu, ông thấp cổ bé họng, lại bởi vì có người thầy cũng bị liên lụy cho nên con đường làm quan cũng bị phá hủy.
Sau khi bị bãi quan, ông cũng đã bôn ba tứ xứ nhiều năm, nhưng cuối cùng vẫn trở về kinh thành và mở một cửa hàng hoàng thánh nhỏ ở con phố phía Tây, làm lại từ đầu, vào lúc triều đình vì nhà họ Lâm mà xét lại vụ án bị xử sai kia, ông đã biết cái ngày mình đợi đã tới.
Bạch Khải Văn cầm Dân báo đi lên núi một mình, sau đó ông dừng lại ở trước một ngôi mộ, sau khi lấy gậy đánh lửa ra và đốt tờ Dân báo kia, ông nói: "Hơn chục năm trôi qua, cuối cùng nỗi oan của thầy cũng đã dược rửa sạch, danh dự nên có cũng đã được trả lại."
Chuyện tương tự đã xảy ra ở khắp mọi nơi, triều đình hành động rất nhanh, sau khi Thương Quân Lẫm ra lệnh thì quan phủ ở khắp nơi cũng đã nhận được tin tức, họ lập tức chứng thực những gì triều đình đã sắp xếp.
Có người được giải oan thì đương nhiên cũng sẽ có kẻ bị truy tố lại lần nữa, kẻ phạm sai lầm cũng nhận được sự trừng phạt đáng phải nhận là điều mà dân chúng muốn nhìn thấy nhất.
Một mình Bạch Khải Văn ngồi trước phần mộ kia một lúc lâu, sau khi trở về thì phát hiện trong tiệm của mình có rất nhiều khách, trong đó có rất nhiều vị khách có gương mặt quen thuộc.
"Ông chủ Bạch, hôm nay chúng tôi tới để ăn hoành thánh, ông cũng đừng vì đông khách quá mà lười chẳng chịu làm."
Trong sự đôi co ầm ĩ kia, Bạch Khải Văn khẽ cười, hiện tại ông đã không còn hoài bão của thuở trẻ, dường như những ngày tháng bình dị như hiện tại cũng khá tốt.
Cách đó không xa, Thẩm Úc nhận thấy ở đây khá sôi động nên cũng kéo tay áo của Thương Quân Lẫm rồi khẽ nói: "Bệ hạ, chúng ta có nên qua đó xem thử hay không?"
"A Úc muốn ăn hoành thánh sao?" Thương Quân Lẫm nhìn thoáng qua biển hiệu được treo.
Hắn vừa dứt lời thì Thẩm Úc cũng nhận ra là quả thật mình đang hơi đói: "Ở đó đông khách như vậy thì chắc hoành thánh cũng khá ngon."
Đương nhiên Thương Quân Lẫm sẽ không từ chối Thẩm Úc, hắn lập tức dẫn Thẩm Úc đi qua bên đó.
Hôm nay bọn họ rời cung là theo sự đề nghị của Thẩm Úc, chuyện của nhà họ Lâm đã được tiến hành đâu vào đấy, mà tạm thời trong triều cũng không có chuyện gì lớn cho nên Thẩm Úc đã nghĩ nếu dịp này mà không rời cung thì không biết phải đợi đến khi nào thì Thương Quân Lẫm mới có thời gian rảnh tiếp, vì vậy nên y lập tức đề nghị mình muốn rời cung để dạo chơi.
Hai người thay qua trang phục bình thường, sau đó đi đến con phố phía Tây, nói mà bọn họ rất ít khi đặt chân đến.
Đa số những người sống ở đây đều là dân chúng bình thường, gần như là không hề có sự xuất hiện của quyền quý cho nên cũng không cần lo tới chuyện cứ bước hai bước là sẽ đụng phải những người có khả năng nhận ra thân phận của bọn họ.
Lúc Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm đi vào tiệm thì cũng là lúc Bạch Khải Văn vừa tiếp đón xong một đợt khách.
"Mời hai vị đi qua bên này, vừa lúc vẫn còn một bàn." Bạch Khải Văn tiếp đón hai người vào bàn.
Đặt mình vào chốn đông người, xung quanh đều là dân chúng với trạng thái thả lỏng nhất, hiện tại bọn họ cũng chỉ là một sự tồn tại bình thường giữa chúng sinh, sẽ không nhận được sự đối xử đặc biệt.
Đây quả thật là loại trải nghiệm mà Thương Quân Lẫm chưa từng được thử qua.
"Thưa hai vị, hoành thánh đã được chuẩn bị xong rồi đây—"
Hai bát hoành thánh nóng hổi được đặt ở trước mặt hai người, Thẩm Úc cầm lấy muỗng sau đó bắt đầu múc hoành thánh lên, mỗi một viên hoành thánh đều khá lớn, vỏ mỏng nhân nhiều, cắn một miếng, nước canh hòa với nhân thịt ùa vào trong miệng, rất ngon.
"Hoành thánh ở đây ngon hơn hoành thánh ở nhà rất nhiều."*
Lúc Thẩm Úc ở trong cung thì cũng không mấy khi ăn hoành thánh, dù sao thì mỗi ngày nhà bếp đều sẽ sáng tạo ra những món ăn đa dạng, tạo sự mới mẻ cho y, vì vậy thứ như hoành thánh, một tháng ăn một lần cũng đã là khá nhiều rồi.
"A Úc thích sao? Thế mời người về làm cho em ăn nhé?" Giọng điệu của Thương Quân Lẫm vẫn rất tùy ý.
"Ngươi, cái người này đang nói cái gì vậy? Thích ăn hoành thánh ông chủ Bạch làm thì ngày nào cũng tới ăn là được rồi, sao lại còn muốn mời người về làm riêng cho mấy người chứ? Dù sao thì ông chủ Bạch cũng là người có công danh trên người, người ta cũng không phải là người mà mấy người có chút phú quý như các ngươi có thể sai bảo được đâu."
Bên cạnh truyền đến giọng nói không hài lòng của một vị khách khác, Thẩm Úc lập tức đè lên tay của Thương Quân Lẫm rồi khẽ nói: "Bệ hạ, đừng tức giận."
"Tay nghề của tôi có thể nhận được sự yêu thích của các vị là vinh hạnh của tôi, chắc vị khách này cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, mọi người không cần vì chuyện này mà làm tổn thương hòa khí." Bạch Khải Văn vội vàng đi qua hòa giải.
Những người khác cũng sôi nổi lên tiếng:"Đúng vậy, tôi thấy vị công tử này cũng không có ác ý."
"Họ Triệu kia, ông cũng nên sửa cái tính táo bạo kia đi."
......
Nghe thấy những âm thanh truyền đến từ xung quanh, Thẩm Úc cúi đầu xuống, bả vai khẽ run lên.
"Em muốn cười thì cứ cười đi, ta còn có thể bởi vì chuyện này mà giận em hay sao?" Thương Quân Lẫm đỡ lấy người y, trong giọng điệu còn có chút bất đắc dĩ.
Thẩm Úc phát ra tiếng cười khẽ: "Ai bảo ngài cứ nói lung tung."
Sau khi nói chêm vào để chọc cười, cũng không còn ai đặt chuyện này ở trong lòng, chỉ là lúc ăn xong và trả tiền thì bọn họ lại hay tin hôm nay những người đến ăn đều được miễn phí.
"Người nọ nói ông chủ bán hoành thánh là người thân mang công danh, không phải ai cũng đụng vào được, chuyện đó là thế nào?" Trên chuyến xe ngựa trở về cung, Thẩm Úc hỏi.
"Là chuyện của nhà họ Lâm, năm đó người này cũng chịu liên lụy, bị bãi quan, triều đình đã sai người tới hỏi hắn có muốn khoác áo quan lẫn nữa hay không nhưng hắn đã từ chối."
Tướng ngồi của Thương Quân Lẫm rất thẳng, mà Thẩm Úc thì lại tựa vào vai hắn, ngồi như thế nào thoải mái thì sẽ ngồi như thế đó.
Thương Quân Lẫm không hề để ý đến điều đó mà chỉ trêu đùa những lọn tóc bên cổ y: "Cái tên Bạch Khải Văn kia thì cũng không được nhiều người biết đến lắm, nhưng chắc em sẽ có ấn tượng với thầy của hắn, lúc tiên đế còn trị vì thì ông ấy chính là một trong các vị Các lão, Sầm các lão."
"Người đó là học trò của Sầm các lão sao?" Đương nhiên là Thẩm Úc biết Sầm các lão, có thể nói phàm là người đọc sách ở trong thiên hạ thì cũng không mấy ai không biết đến ông, cả đời ông luôn thanh liêm, học trò được ông chỉ dạy cũng cực kỳ đông đảo, là một vị đại nho được tất cả mọi người ca ngợi, trong vụ án của nhà họ Lâm kia thì ông đã cực lực bảo vệ nhà họ Lâm, cuối cùng cũng khiến những tên gian thần nổi bật lúc bấy giờ căm ghét, bị hãm hại bãi quan.
"Nghe nói sau khi Sầm lão rời khỏi triều đình thì cũng hoàn toàn mất hết dấu vết, có người nói ông đã bị giết hại trong âm thầm, cũng có người nói ông đã ẩn cư ở cuốn núi rừng, bệ hạ có biết cuối cùng ông ấy đã đi đâu hay không?"
"Lúc ấy, tầm ảnh hưởng của Sầm các lão thật sự quá lớn, vì tránh đêm dài lắm mộng nên quả thật đã có người ra tay với ông ấy, có thành công hay không thì cũng không ai biết, chỉ biết từ đấy về sau, không còn bất cứ tin tức nào về Sầm các lão."
"Lần này lật lại bản án giúp nhà họ Lâm, hẳn là những học trò của Sầm lão năm đó cũng sẽ rất vui."
Thẩm Úc đoán không sai, hiện tại học trò của Sầm lão đã phát triển khắp mọi ngành nghề, sau khi triều đình lật lại bản án kia thì đã có rất nhiều người mở tiệc để chúc mừng việc này.
Tuy nói người đã chết như đền đã tắt, nhưng mà chẳng ai muốn thầy của mình đã chết rồi vẫn còn phải cõng theo nỗi oan cả.
Trong giai đoạn này, văn chương ca ngợi Thương Quân Lẫm cũng càng nhiều hơn.
Đầu bếp của Cung Ngọc Chương đột nhiên nhận được mệnh lệnh là phải làm hoành thánh cho quý quân ăn, bọn họ không rõ nguyên nhân nhưng vẫn đành buông việc nghiên cứu các món mới xuống và bắt đầu tập trung nghiên cứu xem làm thế nào để làm ra hoành thánh ngon.
Vào bữa tối, món được dâng lên cũng chính là hoành thánh.
Các đầu bếp trong cung đã bỏ hết công sức ra, bọn họ làm ra những loại hoành thánh có hương vị khác nhau, sau khi Thẩm Úc ăn thử thì cũng thấy rất hài lòng, vì vậy y đã ăn nhiều hơn bình thường một chút.
Sau khi ăn no căng bụng, Thẩm Úc lại được Thương Quân Lẫm dắt đi dạo quanh vườn hoa.
"Bệ hạ, hiện giờ thiếu niên dạo trước được Phương đại nhân dẫn về kia đang sống ở đâu?"
"Tạm thời thì nó đang được Phương Quân dẫn đi làm việc cùng, nhìn tình hình thì có vẻ Phương Quân muốn bồi dưỡng nó."
"Phương đại nhân quả thật là rất tận tâm với Đại Hoàn."
"Sao lại nói như thế?"
"Bệ hạ, người xem thử xem, con gái của Phương đại nhân đang ở Túc Bắc, sau này chắc chắn cũng sẽ góp sức vì triều đình, bản thân Phương đại nhân không chỉ luôn luôn góp sức vì Đại Hoàn mà ngay cả khi nhặt được một đứa trẻ thì ông ấy cũng đem ra bồi dưỡng để sau này làm việc vì triều đình, không phải là rất tận tâm hay sao?"
Có người nào thì tính người đó, tất cả đều đang làm việc vì triều đình.
"Vào lúc Chư Vọng còn trẻ thì đã từng hoạt động ở khu vực Bắc Mạc, sau đó lại mất tích trong một khoảng thời gian, lúc ông ta xuất hiện lần nữa thì đã là ở Nhạc Châu." Thương Quân Lẫm cũng không úp úp mở mở mà nêu rõ tình hình thực tế.
"Túc Bắc sao?" Thẩm Úc lại nhớ đến thiếu niên đã được Phương đại nhân đưa về kinh thành kia, "Lại là Túc Bắc."
"A Úc cũng nghĩ đến mà đúng không? Thiếu niên được Phương Quân đưa về kinh thành kia đã bảo là mình được một người trông cực kỳ giống em cứu, thử tính thời gian thì quả thật khoảng thời gian hai người đó xuất hiện ở Túc Bắc cũng trùng khớp với nhau."
"Nhưng mà lúc đó mẹ của ta đã qua đời rồi, người có thể xuất hiện ở Túc Bắc đương nhiên không phải là mẹ của ta, nhưng mà nếu người trông rất giống ta thì nói không chừng người đó có quan hệ huyết thống với mẹ của ta."
"Trẫm cũng nghĩ như vậy, trẫm đã sai Ẩn Long Vệ đến Túc Bắc và đi sâu vào việc tìm kiếm manh mối của chuyện này, chắc không bao lâu nữa thì chúng ta đã có thể biết được sự thật."
Có manh mối thì vẫn tốt hơn là không có gì cả, Thẩm Úc thơm lên trên mặt của Thương Quân Lẫm một cái, phát ra tiếng "bép": "Bệ hạ vất vả rồi." "Việc như giảm bớt ưu phiền giúp A Úc, chưa nói tới chuyện không hề uổng công, đây cũng là chuyện mà trẫm nên làm." Vẻ lạnh lẽo trong mắt của Thương Quân Lẫm bị xua tan, hiện tại chỉ có đọng lại sự dịu dàng dành riêng cho Thẩm Úc.
"Vốn còn đang định làm chút gì đó khen thưởng bệ hạ, nếu bệ hạ đã nói là không hề uổng công thì đành thôi vậy." Thẩm Úc làm bộ muốn đứng dậy.
Eo bị bóp chặt, Thẩm Úc quay đầu lại, tỏ vẻ khó hiểu: "Bệ hạ làm gì vậy?"
"... Vừa nãy trẫm nói sai mất." Nói xong, Thương Quân Lẫm bình tĩnh nhìn Thẩm Úc, thế nhưng cảm xúc ở sâu trong mắt hắn đã quay cuồng.
Mười lăm phút trôi qua, hai người vẫn nhìn nhau mà không hề có bất cứ động tác nào khác, cuối cùng thì Thẩm Úc đành thỏa hiệp trước, thò đầu lại gần người đàn ông rồi hôn lên môi hắn.
Chạm một cái liền tách ra ngay.
Thế nhưng động tác rút lui bị ngăn cản, giọng nói của người đàn ông gần như đã bị gằn xuống đến nỗi mất tiếng: "Khen thưởng trong miệng A Úc chỉ là như vậy thôi sao?"
Lúc hắn nói chuyện, hơi thở nóng rực kia như đang phát ra tiếng, đôi mắt của người đàn ông càng ngày càng u ám hơn, như thể là muốn hút cái người đang bị nhìn chằm chằm kia vào bên trong.
"Bệ hạ muốn thế nào?" Thẩm Úc không hề nhận ra rằng hiện tại trong giọng nói của mình cũng có chút đè nén.
"Đương nhiên là muốn A Úc khen thưởng thật..." Âm thanh biến mất sau khi hai cánh môi chạm vào nhau.
Thẩm Úc nắm lấy phần vải dệt đen tuyền ở trên vai của người đàn ông, ngón tay trắng nõn đặt trên bộ đồ màu đen tạo nên sự đối lập trông càng rõ ràng hơn, lúc này những ngón tay đang dần nắm chặt lấy lớp vải, chặt đến nỗi đâu ngón tay đã dần xuất hiện sắc trắng.
Ngoài cửa sổ có một chú chim nhỏ bay tới, sau khi hót vài tiếng ríu rít thì cũng vẩy cánh bay đi.
Thẩm Úc bị hôn rất lâu mới được buông ra, cơ thể mềm nhũn của y hoàn toàn sà vào lòng ngực của người đàn ông, nhưng mà hắn cũng đã chuẩn bị sẵn, lập tức ôm chặt lấy y.
"Nếu phần thưởng mà A Úc trao tặng là như thế này thì trẫm không ngại làm nhiều thêm một chút." Thương Quân Lẫm nắm lấy tay của Thẩm Úc rồi vừa nói câu được câu không, vừa vuốt ve cổ tay trắng nõn kia.
Thẩm Úc thử rút ra nhưng đương nhiên là không thể thành công.
"Bệ hạ chỉ muốn thứ này thôi sao?" Y nằm ở trong lòng ngực của người đàn ông, lúc này y vẫn còn hơi thở dốc.
"Nếu trẫm muốn nhiều hơn thì A Úc vẫn cho sao?" Thương Quân Lẫm dán sát vào lỗ tai của Thẩm Úc rồi hỏi.
Cánh tay đang đặt ở trên eo bắt đầu cử động, rất không thành thật, nhưng nó đã bị Thẩm Úc đè lại: "Vừa rồi bệ hạ cũng đã bảo đây là những việc bệ hạ nên làm rồi, sao hiện tại lại đổi ý rồi? Bệ hạ miệng vàng lời ngọc không được tính trong trường hợp này hay sao?"
"Hai chuyện không hề mâu thuẫn với nhau, trẫm là tự nguyện mà A Úc cũng là tự nguyện." Thương Quân Lẫm dứt khoát dùng cả hai tay để nắm lấy tay của Thẩm Úc và ngắm nghía.
"Hôm nay đã thưởng xong rồi, còn lại thì sau này tính sau." Thẩm Úc dụi trán vào bả vai của người đàn ông.
"Trẫm sẽ khắc ghi trong lòng, đến lúc đó A Úc đừng hòng quỵt nợ."
"... Biết rồi." Thẩm Úc rất muốn theo đó mà dụi lên trên cao, sau đó cắn người đàn ông này một cái.
Thời tiết dần nóng hơn, chuyện của nhà họ Lâm cũng càng ngày càng sáng tỏ, những viên quan bởi vì chuyện của năm đó mà phải chịu liên lụy cũng đã được đặc xá, những người vẫn còn tồn tại ở dương thế sẽ được các viên quan triều đình sai tới an ủi.
Nhưng mà số người vẫn còn ở dương thế cũng chỉ chiếm số ít, mọi người cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên về chuyện này, dù sao thì tiên đế cũng thích dùng những kiểu tra tấn nặng nề, mà năm đó những viên quan tham gia vào vụ án này ít nhiều gì cũng sẽ bị tra tấn, hơn nữa trong lòng bọn họ đều có nỗi oan khuất, lại còn bị biếm chức, sau khi bị bãi quan cũng phải lặn lội đường xa, tất cả những yếu tố đó đã đủ để khiến bọn họ phải bỏ mạng.
Bạch Khải Văn cũng là một trong số những người còn sót lại kia, lúc mọi chuyện xảy ra thì ông cũng chỉ mới hai mươi tuổi, là một vị quan nhỏ mới vừa vào triều chưa được bao lâu, ông thấp cổ bé họng, lại bởi vì có người thầy cũng bị liên lụy cho nên con đường làm quan cũng bị phá hủy.
Sau khi bị bãi quan, ông cũng đã bôn ba tứ xứ nhiều năm, nhưng cuối cùng vẫn trở về kinh thành và mở một cửa hàng hoàng thánh nhỏ ở con phố phía Tây, làm lại từ đầu, vào lúc triều đình vì nhà họ Lâm mà xét lại vụ án bị xử sai kia, ông đã biết cái ngày mình đợi đã tới.
Bạch Khải Văn cầm Dân báo đi lên núi một mình, sau đó ông dừng lại ở trước một ngôi mộ, sau khi lấy gậy đánh lửa ra và đốt tờ Dân báo kia, ông nói: "Hơn chục năm trôi qua, cuối cùng nỗi oan của thầy cũng đã dược rửa sạch, danh dự nên có cũng đã được trả lại."
Chuyện tương tự đã xảy ra ở khắp mọi nơi, triều đình hành động rất nhanh, sau khi Thương Quân Lẫm ra lệnh thì quan phủ ở khắp nơi cũng đã nhận được tin tức, họ lập tức chứng thực những gì triều đình đã sắp xếp.
Có người được giải oan thì đương nhiên cũng sẽ có kẻ bị truy tố lại lần nữa, kẻ phạm sai lầm cũng nhận được sự trừng phạt đáng phải nhận là điều mà dân chúng muốn nhìn thấy nhất.
Một mình Bạch Khải Văn ngồi trước phần mộ kia một lúc lâu, sau khi trở về thì phát hiện trong tiệm của mình có rất nhiều khách, trong đó có rất nhiều vị khách có gương mặt quen thuộc.
"Ông chủ Bạch, hôm nay chúng tôi tới để ăn hoành thánh, ông cũng đừng vì đông khách quá mà lười chẳng chịu làm."
Trong sự đôi co ầm ĩ kia, Bạch Khải Văn khẽ cười, hiện tại ông đã không còn hoài bão của thuở trẻ, dường như những ngày tháng bình dị như hiện tại cũng khá tốt.
Cách đó không xa, Thẩm Úc nhận thấy ở đây khá sôi động nên cũng kéo tay áo của Thương Quân Lẫm rồi khẽ nói: "Bệ hạ, chúng ta có nên qua đó xem thử hay không?"
"A Úc muốn ăn hoành thánh sao?" Thương Quân Lẫm nhìn thoáng qua biển hiệu được treo.
Hắn vừa dứt lời thì Thẩm Úc cũng nhận ra là quả thật mình đang hơi đói: "Ở đó đông khách như vậy thì chắc hoành thánh cũng khá ngon."
Đương nhiên Thương Quân Lẫm sẽ không từ chối Thẩm Úc, hắn lập tức dẫn Thẩm Úc đi qua bên đó.
Hôm nay bọn họ rời cung là theo sự đề nghị của Thẩm Úc, chuyện của nhà họ Lâm đã được tiến hành đâu vào đấy, mà tạm thời trong triều cũng không có chuyện gì lớn cho nên Thẩm Úc đã nghĩ nếu dịp này mà không rời cung thì không biết phải đợi đến khi nào thì Thương Quân Lẫm mới có thời gian rảnh tiếp, vì vậy nên y lập tức đề nghị mình muốn rời cung để dạo chơi.
Hai người thay qua trang phục bình thường, sau đó đi đến con phố phía Tây, nói mà bọn họ rất ít khi đặt chân đến.
Đa số những người sống ở đây đều là dân chúng bình thường, gần như là không hề có sự xuất hiện của quyền quý cho nên cũng không cần lo tới chuyện cứ bước hai bước là sẽ đụng phải những người có khả năng nhận ra thân phận của bọn họ.
Lúc Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm đi vào tiệm thì cũng là lúc Bạch Khải Văn vừa tiếp đón xong một đợt khách.
"Mời hai vị đi qua bên này, vừa lúc vẫn còn một bàn." Bạch Khải Văn tiếp đón hai người vào bàn.
Đặt mình vào chốn đông người, xung quanh đều là dân chúng với trạng thái thả lỏng nhất, hiện tại bọn họ cũng chỉ là một sự tồn tại bình thường giữa chúng sinh, sẽ không nhận được sự đối xử đặc biệt.
Đây quả thật là loại trải nghiệm mà Thương Quân Lẫm chưa từng được thử qua.
"Thưa hai vị, hoành thánh đã được chuẩn bị xong rồi đây—"
Hai bát hoành thánh nóng hổi được đặt ở trước mặt hai người, Thẩm Úc cầm lấy muỗng sau đó bắt đầu múc hoành thánh lên, mỗi một viên hoành thánh đều khá lớn, vỏ mỏng nhân nhiều, cắn một miếng, nước canh hòa với nhân thịt ùa vào trong miệng, rất ngon.
"Hoành thánh ở đây ngon hơn hoành thánh ở nhà rất nhiều."*
Lúc Thẩm Úc ở trong cung thì cũng không mấy khi ăn hoành thánh, dù sao thì mỗi ngày nhà bếp đều sẽ sáng tạo ra những món ăn đa dạng, tạo sự mới mẻ cho y, vì vậy thứ như hoành thánh, một tháng ăn một lần cũng đã là khá nhiều rồi.
"A Úc thích sao? Thế mời người về làm cho em ăn nhé?" Giọng điệu của Thương Quân Lẫm vẫn rất tùy ý.
"Ngươi, cái người này đang nói cái gì vậy? Thích ăn hoành thánh ông chủ Bạch làm thì ngày nào cũng tới ăn là được rồi, sao lại còn muốn mời người về làm riêng cho mấy người chứ? Dù sao thì ông chủ Bạch cũng là người có công danh trên người, người ta cũng không phải là người mà mấy người có chút phú quý như các ngươi có thể sai bảo được đâu."
Bên cạnh truyền đến giọng nói không hài lòng của một vị khách khác, Thẩm Úc lập tức đè lên tay của Thương Quân Lẫm rồi khẽ nói: "Bệ hạ, đừng tức giận."
"Tay nghề của tôi có thể nhận được sự yêu thích của các vị là vinh hạnh của tôi, chắc vị khách này cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, mọi người không cần vì chuyện này mà làm tổn thương hòa khí." Bạch Khải Văn vội vàng đi qua hòa giải.
Những người khác cũng sôi nổi lên tiếng:"Đúng vậy, tôi thấy vị công tử này cũng không có ác ý."
"Họ Triệu kia, ông cũng nên sửa cái tính táo bạo kia đi."
......
Nghe thấy những âm thanh truyền đến từ xung quanh, Thẩm Úc cúi đầu xuống, bả vai khẽ run lên.
"Em muốn cười thì cứ cười đi, ta còn có thể bởi vì chuyện này mà giận em hay sao?" Thương Quân Lẫm đỡ lấy người y, trong giọng điệu còn có chút bất đắc dĩ.
Thẩm Úc phát ra tiếng cười khẽ: "Ai bảo ngài cứ nói lung tung."
Sau khi nói chêm vào để chọc cười, cũng không còn ai đặt chuyện này ở trong lòng, chỉ là lúc ăn xong và trả tiền thì bọn họ lại hay tin hôm nay những người đến ăn đều được miễn phí.
"Người nọ nói ông chủ bán hoành thánh là người thân mang công danh, không phải ai cũng đụng vào được, chuyện đó là thế nào?" Trên chuyến xe ngựa trở về cung, Thẩm Úc hỏi.
"Là chuyện của nhà họ Lâm, năm đó người này cũng chịu liên lụy, bị bãi quan, triều đình đã sai người tới hỏi hắn có muốn khoác áo quan lẫn nữa hay không nhưng hắn đã từ chối."
Tướng ngồi của Thương Quân Lẫm rất thẳng, mà Thẩm Úc thì lại tựa vào vai hắn, ngồi như thế nào thoải mái thì sẽ ngồi như thế đó.
Thương Quân Lẫm không hề để ý đến điều đó mà chỉ trêu đùa những lọn tóc bên cổ y: "Cái tên Bạch Khải Văn kia thì cũng không được nhiều người biết đến lắm, nhưng chắc em sẽ có ấn tượng với thầy của hắn, lúc tiên đế còn trị vì thì ông ấy chính là một trong các vị Các lão, Sầm các lão."
"Người đó là học trò của Sầm các lão sao?" Đương nhiên là Thẩm Úc biết Sầm các lão, có thể nói phàm là người đọc sách ở trong thiên hạ thì cũng không mấy ai không biết đến ông, cả đời ông luôn thanh liêm, học trò được ông chỉ dạy cũng cực kỳ đông đảo, là một vị đại nho được tất cả mọi người ca ngợi, trong vụ án của nhà họ Lâm kia thì ông đã cực lực bảo vệ nhà họ Lâm, cuối cùng cũng khiến những tên gian thần nổi bật lúc bấy giờ căm ghét, bị hãm hại bãi quan.
"Nghe nói sau khi Sầm lão rời khỏi triều đình thì cũng hoàn toàn mất hết dấu vết, có người nói ông đã bị giết hại trong âm thầm, cũng có người nói ông đã ẩn cư ở cuốn núi rừng, bệ hạ có biết cuối cùng ông ấy đã đi đâu hay không?"
"Lúc ấy, tầm ảnh hưởng của Sầm các lão thật sự quá lớn, vì tránh đêm dài lắm mộng nên quả thật đã có người ra tay với ông ấy, có thành công hay không thì cũng không ai biết, chỉ biết từ đấy về sau, không còn bất cứ tin tức nào về Sầm các lão."
"Lần này lật lại bản án giúp nhà họ Lâm, hẳn là những học trò của Sầm lão năm đó cũng sẽ rất vui."
Thẩm Úc đoán không sai, hiện tại học trò của Sầm lão đã phát triển khắp mọi ngành nghề, sau khi triều đình lật lại bản án kia thì đã có rất nhiều người mở tiệc để chúc mừng việc này.
Tuy nói người đã chết như đền đã tắt, nhưng mà chẳng ai muốn thầy của mình đã chết rồi vẫn còn phải cõng theo nỗi oan cả.
Trong giai đoạn này, văn chương ca ngợi Thương Quân Lẫm cũng càng nhiều hơn.
Đầu bếp của Cung Ngọc Chương đột nhiên nhận được mệnh lệnh là phải làm hoành thánh cho quý quân ăn, bọn họ không rõ nguyên nhân nhưng vẫn đành buông việc nghiên cứu các món mới xuống và bắt đầu tập trung nghiên cứu xem làm thế nào để làm ra hoành thánh ngon.
Vào bữa tối, món được dâng lên cũng chính là hoành thánh.
Các đầu bếp trong cung đã bỏ hết công sức ra, bọn họ làm ra những loại hoành thánh có hương vị khác nhau, sau khi Thẩm Úc ăn thử thì cũng thấy rất hài lòng, vì vậy y đã ăn nhiều hơn bình thường một chút.
Sau khi ăn no căng bụng, Thẩm Úc lại được Thương Quân Lẫm dắt đi dạo quanh vườn hoa.
"Bệ hạ, hiện giờ thiếu niên dạo trước được Phương đại nhân dẫn về kia đang sống ở đâu?"
"Tạm thời thì nó đang được Phương Quân dẫn đi làm việc cùng, nhìn tình hình thì có vẻ Phương Quân muốn bồi dưỡng nó."
"Phương đại nhân quả thật là rất tận tâm với Đại Hoàn."
"Sao lại nói như thế?"
"Bệ hạ, người xem thử xem, con gái của Phương đại nhân đang ở Túc Bắc, sau này chắc chắn cũng sẽ góp sức vì triều đình, bản thân Phương đại nhân không chỉ luôn luôn góp sức vì Đại Hoàn mà ngay cả khi nhặt được một đứa trẻ thì ông ấy cũng đem ra bồi dưỡng để sau này làm việc vì triều đình, không phải là rất tận tâm hay sao?"
Có người nào thì tính người đó, tất cả đều đang làm việc vì triều đình.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương