Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân
Chương 42
Thương Quân Lẫm không nhịn được nghĩ đến hình ảnh kia, hắn nỗ lực ngăn chặn khoé miệng đang giơ lên, trong giọng nói lộ ra chút ý cười: "Việt Vương nhất định sẽ rất đau đầu."
"Bệ hạ?" Thẩm Úc dùng ánh mắt ám chỉ mà nhìn hắn.
Thương Quân Lẫm: "Trong tay quý quân không phải có lệnh bài của Ẩn Long Vệ sao, muốn làm cái gì cứ sai bọn họ đi mà làm."
Thẩm Úc chần chờ: "Lấy Ẩn Long Vệ của bệ hạ làm loại chuyện này có phải không tốt lắm hay không?"
Thương Quân Lẫm không thèm để ý: "Truyền chút tin tức mà thôi, cũng không phải việc gì khó."
Sau khi hỏi rõ ràng thời gian và địa điểm Việt Vương và Thẩm Thanh Nhiên hẹn gặp nhau, Thẩm Úc vui mừng sai Ẩn Long Vệ đi truyền tin.
Thật ra Thẩm Úc cũng không có mục đích gì khác, đơn giản chỉ là muốn khiến cho Việt Vương và Thẩm Thanh Nhiên không thoải mái mà thôi.
Y cũng đoán được đại khái nội dung tin tức Thẩm Thanh Nhiên nói cho Việt Vương, kiếp trước cũng là như thế. Thẩm Thanh Nhiên lợi dụng tri thức đời sau, Thẩm Thanh Nhiên đã lừa dối không ít người. Quyển sách kia cũng nói, Việt Vương ưu ái Thẩm Thanh Nhiên có thể như vậy là bởi vì hắn khác với người thường, hắn vĩnh viễn sẽ luôn nói ra được những thứ mới lạ.
"Bệ hạ không hiếu kỳ Thẩm Thanh Nhiên đã gửi tin gì cho Việt Vương sao?" Thẩm Úc ghé vào trên giường, chọc chọc chân Thương Quân Lẫm.
Động tác phê tấu chương nam của nam nhân hơi khựng lại, toàn bộ cơ bắp căng thẳng, gác xuống bút, bắt lấy bàn tay đang làm loạn của Thẩm Úc: "Trẫm chỉ cảm thấy hứng thú đối với những gì quý quân viết."
Thẩm Úc ngước lên nhìn Thương Quân Lẫm, khóe miệng cong lên: "Bệ hạ là đang ám chỉ ta viết thư cho ngài sao?"
Thương Quân Lẫm nhẹ nhàng buông tấu chương xuống, kéo Thẩm Úc vào trong lồng ngực: "Trẫm cảm thấy quý quân sẽ không ngại giúp trẫm phê tấu chương trong chốc lát đâu."
Thẩm Úc vặn vẹo thân mình, từ chối: "Bệ hạ phải học được chuyện của mình phải tự mình làm. Những chuyện không quan trọng có thể bắt các đại thần làm,đừng bắt ta làm."
"Quý quân, đừng lộn xộn."
Giọng nói của Thương Quân Lẫm đột nhiên trở nên khàn khàn, động tác của Thẩm Úc đột nhiên cứng lại. Cảm giác tồn tại của thứ nóng bỏng kia rất mạnh, nó đang chống lên người y, Thẩm Úc không dám kích thích Thương Quân Lẫm thêm lần nữa.
Ngồi trong chốc lát, nhiệt độ cũng không hề tiêu tán đi chút nào, Thẩm Úc không chịu nổi, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, thả ta ra đi."
Bị cái đó cộm lên thật sự rất khó chịu đó.
Thương Quân Lẫm không định làm cái gì, vỗ vỗ sau eo Thẩm Úc, buông cánh tay ra.
Thẩm Úc vội vàng đứng lên, lăn qua phía bên kia của chiếc giường, thật cẩn thận liếc nhìn Thương Quân Lẫm: "Bệ hạ, nếu không ta đi ra ngoài một lát?"
"Không cần."
Thẩm Úc cầm quyển sách, ngồi ở phía bên kia của chiếc giường, hồn phách đã bay đi đâu mất.
Một khắc sau(mười lăm phút), Thẩm Úc rời mắt khỏi cuốn sách, dùng dư quang đánh giá nam nhân đang ngồi ngay ngắn kia.
Phục sức của đế vương dày nặng, Thẩm Úc cũng không nhìn ra Thương Quân Lẫm đã hạ hỏa hay chưa.
Thẩm Úc chán ngán mà lật một trang sách, lại lần nữa nhìn về phía Thương Quân Lẫm: "Bệ hạ?"
"Hửm?"
Giọng nói rất bình tĩnh, xem ra đã không còn chuyện gì.
Cảnh báo trong lòng Thẩm Úc biến mất, trong nháy mắt đã đưa ra quyết định, chậm rãi dịch đến bên người Thương Quân Lẫm: "Bệ hạ, như vậy không tốt."
"Trẫm thành ra như vậy là vì ai?" Thương Quân Lẫm cũng không thèm quay đầu lại.
Khơi lên dục hỏa của người ta xong lại mặc kệ hắn tự sinh tự diệt, Thẩm Úc đành ngượng ngùng im miệng.
Trong phòng an tĩnh lại, trong lúc nhất thời chỉ còn tiếng lật tấu chương và tiếng bút lông cọ xát vào những trang sách.
Vì nghĩ cho thân thể Thẩm Úc, nhiệt độ trong phòng rất cao, cảm giác ấm áp như thế này dễ khiến người ta mơ màng muốn ngủ.
Thẩm Úc chớp chớp mắt, có chút mệt mỏi.
Nhận ra y đang nhàm chán, Thương Quân Lẫm đưa cho y một cái tấu chương: "Quý quân xem thử cái này đi."
Thẩm Úc nghi ngờ mà cầm lấy, mở ra.
"Ồ? Nhanh như vậy đã có tiến triển sao?"
Sổ con được truyền tới từ huyện Lâm, giữa những hàng chữ này đều có thể nhìn ra sự kích động của người viết.
"Sau khi quý quân đưa phương pháp trị thủy cho trẫm, trẫm đã nhanh chóng phân phó người đến huyện Lâm tìm hiểu. Theo tin tức truyền tới từ huyện Lâm thì có thể thấy phương pháp kia có hiệu quả."
Chuyện của huyện Lâm không phải là chuyện có thể giải quyết trong một sớm một chiều, Thương Quân Lẫm cũng không trông cậy vào việc phương pháp kia sẽ mang lại hiệu quả nhanh chóng. Không ngờ chỉ mới chưa đến hai tháng đã truyền tới tin tốt này.
Cơn buồn ngủ của Thẩm Úc lập tức tiêu tán. Y tỉ mỉ xem lại nội dung được viết trên tấu chương liền cảm thán: "Thật tốt."
Nếu có thể dự phòng trước, như vậy mọi chuyện sẽ không gây nên hậu quả nặng nề như kiếp trước.
Rất nhanh đã đến ngày các phiên vương phải rời đi. Khác với những lần trước đây, lần này trời chỉ vừa sáng các phiên vương đã chuẩn bị tốt tất cả, nói lời tạm biệt xong chưa kịp đợi ai tiễn đã vội vàng rời đi.
Các sĩ tử vào kinh tham gia khoa cử càng ngày càng nhiều, những người dậy sớm liền may mắn được chứng kiến một màn này.
"Sao bọn họ gấp gáp rời đi đi như vậy? Không thể từ từ được sao?" Có một sĩ tử vừa tới khó hiểu hỏi.
"Nếu không phải đã định thời gian rời đi là hôm nay, chỉ sợ các vị Vương gia đã rời đi từ lâu rồi."
"Vì sao lại thế?"
"Ha ha ha các ngươi không nghe nói gần đây đã xảy ra chuyện gì sao? Không chừng là vì bọn họ sợ mình ở lại lâu sẽ rơi vào kết cục như Hoài Dục Vương và Lệ Vương."
Sau khi các phiên vương rời đi, kinh thành lại khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có.
Xe của Việt Vương cũng rời kinh theo dòng người, chỉ là không ai phát hiện Việt Vương chán chính đã thay đổi trang phục, đi vào một ngôi lầu dành cho các sĩ tử tụ tập.
Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm cũng cải trang để rời cung.
Vì sợ bị người khác nhận ra, bọn họ còn cố ý cải trang để thay đổi khuôn mặt một chút, ra vẻ là các học sinh vào kinh để thi, đi vào tửu lầu lớn nhất kinh thành—— Nghênh Tinh Lâu.
Chủ của tửu lầu này cũng rất biết làm ăn buôn bán, biết rõ tầm quan trọng của thanh danh, vào kỳ thi xuân sẽ lấy giá cực thấp để tiếp đãi các sĩ tử vào kinh tham gia khoa cử.
Nếu bọn họ đậu đạt công danh, không chỉ có thể miễn phí tiền ăn ở, còn được thưởng một ít tiền mừng, chỉ cần để lại một bức tranh chữ đẹp là được.
Bởi vì nguyên nhân này, rất nhiều thí sinh nguyện ý tới đây ở, dù sao tửu lầu này cũng sản sinh ra vô số người đạt giải cao. Có thể ở đây cũng là một biểu hiện của sự cát tường.
Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm ngồi đối diện nhau, bàn của họ nằm ở cửa sổ của nhã gian. Nghe thấy tiểu nhị không ngừng giới thiệu mọi thứ liền giơ ngón tay cái lên: "Ông chủ của các ngươi rất lợi hại."
"Đương nhiên," Có thể thấy tiểu nhị rất tự hào khi nhắc đến tửu lầu mình đang làm việc "Những chuyện khác không nói, đồ ăn ở lầu của chúng ta rất ngon. Khi tiêu tiền ở đây tuyệt đối sẽ khiến quý khách cảm thấy tiền này tiêu rất xứng đáng!"
"Các ngài muốn gọi cái gì?" Sau khi giới thiệu xong, tiểu nhị cũng chưa quên chuyện chính.
"Mang lên những món đặc sắc nhất của nhà các ngươi đi" Thẩm Úc nghĩ nghĩ, "Nơi này của các ngươi có điểm tâm gì ăn ngon hay không?"
"Chuyện này ngài hỏi đúng nơi rồi, những người ăn qua điểm tâm của quán chúng ta đều khen ngon. Mặn ngọt đều có, có thể nói, toàn kinh thành không thể tìm ra quán thứ hai có điểm tâm đa dạng như tửu lầu của chúng ta."
"Được, vậy ngươi đưa lên cho chúng ta một ít điểm tâm ngọt, phải là những thứ nổi tiếng nhất của các ngươi."
"Vâng ạ, ngài chờ một lát, tiểu nhân sẽ ra sau bếp kêu người chuẩn bị," tiểu nhị ghi nhớ hết tất cả "Còn rượu thì sao, hai vị muốn rượu gì?"
Lần này không đợi Thẩm Úc mở miệng, Thương Quân Lẫm đã nói: "Không cần rượu."
Tiểu nhị hơi sửng sốt một chút, chắc là chưa từng gặp được khách hàng là nam nhân nhưng lại không gọi rượu. Thế nhưng hắn phản ứng rất nhanh, sắc mặt không hề thay đổi: "Vâng ạ."
Thẩm Úc cười giải thích: "Là do thân thể ta không tốt, không thể uống rượu được."
"Tiểu nhân đã hiểu, phiền hai vị chờ một lát."
Lần này rời cung khá với lần trước, đã rất lâu Thẩm Úc không cảm nhận được sự náo nhiệt như vậy, y tự tay rót cho mình và Thương Quân Lẫm một ly trà xanh.
Đưa chén trà đưa cho Thương Quân Lẫm: "Bệ hạ cảm giác như thế nào?"
Tiếng người dưới lầu rất ồn ào, âm thanh nghị luận vang lên không dứt bên tại. Bọn họ đặt mình vào trong không gian ồn ào náo động này, hoà làm một với sự phồn hoa của thế nhân.
Cảm nhận được từng cơn gió thổi tới, Thẩm Úc nhận ra mình đã thực sự trở về quá khứ.
Thương Quân Lẫm bưng chén trà lên, uống một ngụm: "Nếu A Úc thích thì lần sau sẽ tới đây tiếp.". harry potter fanfic
"Ta còn muốn làm phiền A Lẫm tới đây cùng ta thêm vài lần" Thẩm Úc cười tủm tỉm nói, "Không có A Lẫm, ta đi một mình cũng không có cảm giác gì."
"Ngươi muốn ta đi cùng hẳn là vì muốn ta đi theo để có thể trả tiền và cầm đồ thay ngươi đúng không?" Thương Quân Lẫm vô tình đánh vỡ lời nói dối của Thẩm Úc.
"Sao A Lẫm lại phân biệt rõ ràng như vậy" Thẩm Úc giơ tay chống cằm, "Chỉ cần ta muốn có người cầm đồ vật giúp thì chỉ cần tuỳ tiện chọn một cung nhân là được. A Lẫm làm sao giống như bọn họ được."
Dỗ bệ hạ thật tốt thì hành trình kế tiếp có thể thoải mái tiêu tiền được rồi.
Nghênh Tinh Lâu chuẩn bị rất nhanh chóng, cho dù số lượng khách hàng không hề ít cũng không khiến Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm phải chờ lâu. Chỉ chưa đến một khắc thì đồ ăn đã bắt đầu được mang lên dần.
Quả thật xứng đáng với thanh danh đệ nhất lâu ở kinh thành, mỗi món ăn Nghênh Tinh Lâu làm ra đều đầy đủ sắc hương vị.
Thẩm Úc vừa ăn vừa chú ý sắc mặt Thương Quân Lẫm, thấy giữa hai mày giãn ra liền biết hắn rất hài lòng với đồ ăn ở đây.
Có một món ăn tên là cá chép kho tàu, bề ngoài trông rất đẹp. Tầm mắt Thẩm Úc rơi vào nó rất nhiều lần nhưng lại không chịu gắp.
Y vô tình đảo mắt qua dưới lầu, đột nhiên dừng lại, Thẩm Úc lôi kéo tay áo Thương Quân Lẫm: "A Lẫm, ngươi xem đó có phải là Việt Vương hay không?"
Dưới lầu, cách đó không xa, một nam tử mặc một thân bạch y đang đứng chung với hai sĩ tử trông có vẻ còn trẻ tuổi. Cũng không biết đang nói cái gì.
Thương Quân Lẫm nhìn theo phương hướng ngón tay Thẩm Úc chỉ "Là hắn."
Tuy rằng Việt Vương đã cải trang nhưng đời trước Thẩm Úc đã ủng hộ hắn lâu như vậy, không đến mức không nhận ra. Hơn nữa lúc trước Việt Vương cũng dùng dáng vẻ này tiếp cận hắn.
Thẩm Úc gắp một khối điểm tâm vào trong miệng: "Hắn ở dưới đó làm gì?"
"Có lẽ là vì muốn kết bạn với một vài người tương lai có thể vào triều làm quan." Thương Quân Lẫm nghiêm túc lọc xong thịt cá, đẩy chén đến trước mặt Thẩm Úc.
Thẩm Úc kinh ngạc nhìn cái chén trước mặt: "Đây là......"
"Ta thấy ngươi nhìn cá chép rất nhiều lần nhưng vẫn luôn không chịu gắp, có phải sợ có xương hay không? Yên tâm, những miếng trong chén ta đã nhặt sạch sẽ, sẽ không có xương lẫn vào."
Ngữ khí của Thương Quân Lẫm vẫn giống như bình thường, cũng không cảm thấy chuyện mình làm có gì kì lạ.
Thẩm Úc chậm rãi gắp một miếng thịt cá đặt vào trong miệng, trong lòng có chút ê ẩm, không thể nói là cảm giác gì.
Chậm rì rì ăn xong chén thịt cá, Thẩm Úc nào còn tâm tư đi quản Việt Vương thế nào.
Thật sự có những chuyện chút ngươi muốn mặc kệ là có thể hoàn toàn thoát khỏi việc bị dây vào.
Hai người an tĩnh ăn cơm một lát, ngoài cửa liền truyền đến âm thanh la hét ầm ĩ. Chủ nhân của thanh âm cũng không ai khác ngoài người vừa rồi bọn họ chú ý- Việt Vương.
Thẩm Úc không định xen vào, Thương Quân Lẫm cũng không có ý định quan tâm.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, tiểu nhị mang vẻ mặt xin lỗi mà đi vào: "Quấy rầy đến hai vị khách nhân đang dùng cơm, thật sự xin lỗi."
Thẩm Úc ngước mắt nhìn qua, chỉ thấy một nữ tử mặc trang phục hồng phấn đứng trước mặt Việt Vương, lạnh giọng nói gì đó. Chung quanh còn có vài nữ tử quần áo hoa lệ khác.
Hai sĩ tử trẻ tuổi kia xấu hổ mà đứng một bên, vẻ mặt muốn khuyên lại không biết nên khuyên như thế nào.
Tầm mắt Thẩm Úc lướt qua xung quanh đám người, không có gì bất ngờ, cách đó không xa Thẩm Thanh Nhiên đang đứng phía sau Việt Vương.
Thẩm Thanh Nhiên mặc quần áo màu xanh lam, cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm.
Dường như không chú ý tới cửa ở bên này đã bị mở ra, nữ tử đứng ở trước mặt Việt Vương có vẻ đã bị lời nói của Việt Vương chọc giận, đột nhiên tăng lớn âm lượng.
"Lời này của ngươi là có ý gì? Tình cảm của ngươi? Đây là đang nuôi cá à, nhìn xem này" Nữ tử chỉ chỉ những người xung quanh, "Hồng, tím, xanh lục, xanh lam, vàng...... Ngươi định gom đủ các loại màu sắc để phường nhuộm sao?"
"Bệ hạ?" Thẩm Úc dùng ánh mắt ám chỉ mà nhìn hắn.
Thương Quân Lẫm: "Trong tay quý quân không phải có lệnh bài của Ẩn Long Vệ sao, muốn làm cái gì cứ sai bọn họ đi mà làm."
Thẩm Úc chần chờ: "Lấy Ẩn Long Vệ của bệ hạ làm loại chuyện này có phải không tốt lắm hay không?"
Thương Quân Lẫm không thèm để ý: "Truyền chút tin tức mà thôi, cũng không phải việc gì khó."
Sau khi hỏi rõ ràng thời gian và địa điểm Việt Vương và Thẩm Thanh Nhiên hẹn gặp nhau, Thẩm Úc vui mừng sai Ẩn Long Vệ đi truyền tin.
Thật ra Thẩm Úc cũng không có mục đích gì khác, đơn giản chỉ là muốn khiến cho Việt Vương và Thẩm Thanh Nhiên không thoải mái mà thôi.
Y cũng đoán được đại khái nội dung tin tức Thẩm Thanh Nhiên nói cho Việt Vương, kiếp trước cũng là như thế. Thẩm Thanh Nhiên lợi dụng tri thức đời sau, Thẩm Thanh Nhiên đã lừa dối không ít người. Quyển sách kia cũng nói, Việt Vương ưu ái Thẩm Thanh Nhiên có thể như vậy là bởi vì hắn khác với người thường, hắn vĩnh viễn sẽ luôn nói ra được những thứ mới lạ.
"Bệ hạ không hiếu kỳ Thẩm Thanh Nhiên đã gửi tin gì cho Việt Vương sao?" Thẩm Úc ghé vào trên giường, chọc chọc chân Thương Quân Lẫm.
Động tác phê tấu chương nam của nam nhân hơi khựng lại, toàn bộ cơ bắp căng thẳng, gác xuống bút, bắt lấy bàn tay đang làm loạn của Thẩm Úc: "Trẫm chỉ cảm thấy hứng thú đối với những gì quý quân viết."
Thẩm Úc ngước lên nhìn Thương Quân Lẫm, khóe miệng cong lên: "Bệ hạ là đang ám chỉ ta viết thư cho ngài sao?"
Thương Quân Lẫm nhẹ nhàng buông tấu chương xuống, kéo Thẩm Úc vào trong lồng ngực: "Trẫm cảm thấy quý quân sẽ không ngại giúp trẫm phê tấu chương trong chốc lát đâu."
Thẩm Úc vặn vẹo thân mình, từ chối: "Bệ hạ phải học được chuyện của mình phải tự mình làm. Những chuyện không quan trọng có thể bắt các đại thần làm,đừng bắt ta làm."
"Quý quân, đừng lộn xộn."
Giọng nói của Thương Quân Lẫm đột nhiên trở nên khàn khàn, động tác của Thẩm Úc đột nhiên cứng lại. Cảm giác tồn tại của thứ nóng bỏng kia rất mạnh, nó đang chống lên người y, Thẩm Úc không dám kích thích Thương Quân Lẫm thêm lần nữa.
Ngồi trong chốc lát, nhiệt độ cũng không hề tiêu tán đi chút nào, Thẩm Úc không chịu nổi, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, thả ta ra đi."
Bị cái đó cộm lên thật sự rất khó chịu đó.
Thương Quân Lẫm không định làm cái gì, vỗ vỗ sau eo Thẩm Úc, buông cánh tay ra.
Thẩm Úc vội vàng đứng lên, lăn qua phía bên kia của chiếc giường, thật cẩn thận liếc nhìn Thương Quân Lẫm: "Bệ hạ, nếu không ta đi ra ngoài một lát?"
"Không cần."
Thẩm Úc cầm quyển sách, ngồi ở phía bên kia của chiếc giường, hồn phách đã bay đi đâu mất.
Một khắc sau(mười lăm phút), Thẩm Úc rời mắt khỏi cuốn sách, dùng dư quang đánh giá nam nhân đang ngồi ngay ngắn kia.
Phục sức của đế vương dày nặng, Thẩm Úc cũng không nhìn ra Thương Quân Lẫm đã hạ hỏa hay chưa.
Thẩm Úc chán ngán mà lật một trang sách, lại lần nữa nhìn về phía Thương Quân Lẫm: "Bệ hạ?"
"Hửm?"
Giọng nói rất bình tĩnh, xem ra đã không còn chuyện gì.
Cảnh báo trong lòng Thẩm Úc biến mất, trong nháy mắt đã đưa ra quyết định, chậm rãi dịch đến bên người Thương Quân Lẫm: "Bệ hạ, như vậy không tốt."
"Trẫm thành ra như vậy là vì ai?" Thương Quân Lẫm cũng không thèm quay đầu lại.
Khơi lên dục hỏa của người ta xong lại mặc kệ hắn tự sinh tự diệt, Thẩm Úc đành ngượng ngùng im miệng.
Trong phòng an tĩnh lại, trong lúc nhất thời chỉ còn tiếng lật tấu chương và tiếng bút lông cọ xát vào những trang sách.
Vì nghĩ cho thân thể Thẩm Úc, nhiệt độ trong phòng rất cao, cảm giác ấm áp như thế này dễ khiến người ta mơ màng muốn ngủ.
Thẩm Úc chớp chớp mắt, có chút mệt mỏi.
Nhận ra y đang nhàm chán, Thương Quân Lẫm đưa cho y một cái tấu chương: "Quý quân xem thử cái này đi."
Thẩm Úc nghi ngờ mà cầm lấy, mở ra.
"Ồ? Nhanh như vậy đã có tiến triển sao?"
Sổ con được truyền tới từ huyện Lâm, giữa những hàng chữ này đều có thể nhìn ra sự kích động của người viết.
"Sau khi quý quân đưa phương pháp trị thủy cho trẫm, trẫm đã nhanh chóng phân phó người đến huyện Lâm tìm hiểu. Theo tin tức truyền tới từ huyện Lâm thì có thể thấy phương pháp kia có hiệu quả."
Chuyện của huyện Lâm không phải là chuyện có thể giải quyết trong một sớm một chiều, Thương Quân Lẫm cũng không trông cậy vào việc phương pháp kia sẽ mang lại hiệu quả nhanh chóng. Không ngờ chỉ mới chưa đến hai tháng đã truyền tới tin tốt này.
Cơn buồn ngủ của Thẩm Úc lập tức tiêu tán. Y tỉ mỉ xem lại nội dung được viết trên tấu chương liền cảm thán: "Thật tốt."
Nếu có thể dự phòng trước, như vậy mọi chuyện sẽ không gây nên hậu quả nặng nề như kiếp trước.
Rất nhanh đã đến ngày các phiên vương phải rời đi. Khác với những lần trước đây, lần này trời chỉ vừa sáng các phiên vương đã chuẩn bị tốt tất cả, nói lời tạm biệt xong chưa kịp đợi ai tiễn đã vội vàng rời đi.
Các sĩ tử vào kinh tham gia khoa cử càng ngày càng nhiều, những người dậy sớm liền may mắn được chứng kiến một màn này.
"Sao bọn họ gấp gáp rời đi đi như vậy? Không thể từ từ được sao?" Có một sĩ tử vừa tới khó hiểu hỏi.
"Nếu không phải đã định thời gian rời đi là hôm nay, chỉ sợ các vị Vương gia đã rời đi từ lâu rồi."
"Vì sao lại thế?"
"Ha ha ha các ngươi không nghe nói gần đây đã xảy ra chuyện gì sao? Không chừng là vì bọn họ sợ mình ở lại lâu sẽ rơi vào kết cục như Hoài Dục Vương và Lệ Vương."
Sau khi các phiên vương rời đi, kinh thành lại khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có.
Xe của Việt Vương cũng rời kinh theo dòng người, chỉ là không ai phát hiện Việt Vương chán chính đã thay đổi trang phục, đi vào một ngôi lầu dành cho các sĩ tử tụ tập.
Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm cũng cải trang để rời cung.
Vì sợ bị người khác nhận ra, bọn họ còn cố ý cải trang để thay đổi khuôn mặt một chút, ra vẻ là các học sinh vào kinh để thi, đi vào tửu lầu lớn nhất kinh thành—— Nghênh Tinh Lâu.
Chủ của tửu lầu này cũng rất biết làm ăn buôn bán, biết rõ tầm quan trọng của thanh danh, vào kỳ thi xuân sẽ lấy giá cực thấp để tiếp đãi các sĩ tử vào kinh tham gia khoa cử.
Nếu bọn họ đậu đạt công danh, không chỉ có thể miễn phí tiền ăn ở, còn được thưởng một ít tiền mừng, chỉ cần để lại một bức tranh chữ đẹp là được.
Bởi vì nguyên nhân này, rất nhiều thí sinh nguyện ý tới đây ở, dù sao tửu lầu này cũng sản sinh ra vô số người đạt giải cao. Có thể ở đây cũng là một biểu hiện của sự cát tường.
Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm ngồi đối diện nhau, bàn của họ nằm ở cửa sổ của nhã gian. Nghe thấy tiểu nhị không ngừng giới thiệu mọi thứ liền giơ ngón tay cái lên: "Ông chủ của các ngươi rất lợi hại."
"Đương nhiên," Có thể thấy tiểu nhị rất tự hào khi nhắc đến tửu lầu mình đang làm việc "Những chuyện khác không nói, đồ ăn ở lầu của chúng ta rất ngon. Khi tiêu tiền ở đây tuyệt đối sẽ khiến quý khách cảm thấy tiền này tiêu rất xứng đáng!"
"Các ngài muốn gọi cái gì?" Sau khi giới thiệu xong, tiểu nhị cũng chưa quên chuyện chính.
"Mang lên những món đặc sắc nhất của nhà các ngươi đi" Thẩm Úc nghĩ nghĩ, "Nơi này của các ngươi có điểm tâm gì ăn ngon hay không?"
"Chuyện này ngài hỏi đúng nơi rồi, những người ăn qua điểm tâm của quán chúng ta đều khen ngon. Mặn ngọt đều có, có thể nói, toàn kinh thành không thể tìm ra quán thứ hai có điểm tâm đa dạng như tửu lầu của chúng ta."
"Được, vậy ngươi đưa lên cho chúng ta một ít điểm tâm ngọt, phải là những thứ nổi tiếng nhất của các ngươi."
"Vâng ạ, ngài chờ một lát, tiểu nhân sẽ ra sau bếp kêu người chuẩn bị," tiểu nhị ghi nhớ hết tất cả "Còn rượu thì sao, hai vị muốn rượu gì?"
Lần này không đợi Thẩm Úc mở miệng, Thương Quân Lẫm đã nói: "Không cần rượu."
Tiểu nhị hơi sửng sốt một chút, chắc là chưa từng gặp được khách hàng là nam nhân nhưng lại không gọi rượu. Thế nhưng hắn phản ứng rất nhanh, sắc mặt không hề thay đổi: "Vâng ạ."
Thẩm Úc cười giải thích: "Là do thân thể ta không tốt, không thể uống rượu được."
"Tiểu nhân đã hiểu, phiền hai vị chờ một lát."
Lần này rời cung khá với lần trước, đã rất lâu Thẩm Úc không cảm nhận được sự náo nhiệt như vậy, y tự tay rót cho mình và Thương Quân Lẫm một ly trà xanh.
Đưa chén trà đưa cho Thương Quân Lẫm: "Bệ hạ cảm giác như thế nào?"
Tiếng người dưới lầu rất ồn ào, âm thanh nghị luận vang lên không dứt bên tại. Bọn họ đặt mình vào trong không gian ồn ào náo động này, hoà làm một với sự phồn hoa của thế nhân.
Cảm nhận được từng cơn gió thổi tới, Thẩm Úc nhận ra mình đã thực sự trở về quá khứ.
Thương Quân Lẫm bưng chén trà lên, uống một ngụm: "Nếu A Úc thích thì lần sau sẽ tới đây tiếp.". harry potter fanfic
"Ta còn muốn làm phiền A Lẫm tới đây cùng ta thêm vài lần" Thẩm Úc cười tủm tỉm nói, "Không có A Lẫm, ta đi một mình cũng không có cảm giác gì."
"Ngươi muốn ta đi cùng hẳn là vì muốn ta đi theo để có thể trả tiền và cầm đồ thay ngươi đúng không?" Thương Quân Lẫm vô tình đánh vỡ lời nói dối của Thẩm Úc.
"Sao A Lẫm lại phân biệt rõ ràng như vậy" Thẩm Úc giơ tay chống cằm, "Chỉ cần ta muốn có người cầm đồ vật giúp thì chỉ cần tuỳ tiện chọn một cung nhân là được. A Lẫm làm sao giống như bọn họ được."
Dỗ bệ hạ thật tốt thì hành trình kế tiếp có thể thoải mái tiêu tiền được rồi.
Nghênh Tinh Lâu chuẩn bị rất nhanh chóng, cho dù số lượng khách hàng không hề ít cũng không khiến Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm phải chờ lâu. Chỉ chưa đến một khắc thì đồ ăn đã bắt đầu được mang lên dần.
Quả thật xứng đáng với thanh danh đệ nhất lâu ở kinh thành, mỗi món ăn Nghênh Tinh Lâu làm ra đều đầy đủ sắc hương vị.
Thẩm Úc vừa ăn vừa chú ý sắc mặt Thương Quân Lẫm, thấy giữa hai mày giãn ra liền biết hắn rất hài lòng với đồ ăn ở đây.
Có một món ăn tên là cá chép kho tàu, bề ngoài trông rất đẹp. Tầm mắt Thẩm Úc rơi vào nó rất nhiều lần nhưng lại không chịu gắp.
Y vô tình đảo mắt qua dưới lầu, đột nhiên dừng lại, Thẩm Úc lôi kéo tay áo Thương Quân Lẫm: "A Lẫm, ngươi xem đó có phải là Việt Vương hay không?"
Dưới lầu, cách đó không xa, một nam tử mặc một thân bạch y đang đứng chung với hai sĩ tử trông có vẻ còn trẻ tuổi. Cũng không biết đang nói cái gì.
Thương Quân Lẫm nhìn theo phương hướng ngón tay Thẩm Úc chỉ "Là hắn."
Tuy rằng Việt Vương đã cải trang nhưng đời trước Thẩm Úc đã ủng hộ hắn lâu như vậy, không đến mức không nhận ra. Hơn nữa lúc trước Việt Vương cũng dùng dáng vẻ này tiếp cận hắn.
Thẩm Úc gắp một khối điểm tâm vào trong miệng: "Hắn ở dưới đó làm gì?"
"Có lẽ là vì muốn kết bạn với một vài người tương lai có thể vào triều làm quan." Thương Quân Lẫm nghiêm túc lọc xong thịt cá, đẩy chén đến trước mặt Thẩm Úc.
Thẩm Úc kinh ngạc nhìn cái chén trước mặt: "Đây là......"
"Ta thấy ngươi nhìn cá chép rất nhiều lần nhưng vẫn luôn không chịu gắp, có phải sợ có xương hay không? Yên tâm, những miếng trong chén ta đã nhặt sạch sẽ, sẽ không có xương lẫn vào."
Ngữ khí của Thương Quân Lẫm vẫn giống như bình thường, cũng không cảm thấy chuyện mình làm có gì kì lạ.
Thẩm Úc chậm rãi gắp một miếng thịt cá đặt vào trong miệng, trong lòng có chút ê ẩm, không thể nói là cảm giác gì.
Chậm rì rì ăn xong chén thịt cá, Thẩm Úc nào còn tâm tư đi quản Việt Vương thế nào.
Thật sự có những chuyện chút ngươi muốn mặc kệ là có thể hoàn toàn thoát khỏi việc bị dây vào.
Hai người an tĩnh ăn cơm một lát, ngoài cửa liền truyền đến âm thanh la hét ầm ĩ. Chủ nhân của thanh âm cũng không ai khác ngoài người vừa rồi bọn họ chú ý- Việt Vương.
Thẩm Úc không định xen vào, Thương Quân Lẫm cũng không có ý định quan tâm.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, tiểu nhị mang vẻ mặt xin lỗi mà đi vào: "Quấy rầy đến hai vị khách nhân đang dùng cơm, thật sự xin lỗi."
Thẩm Úc ngước mắt nhìn qua, chỉ thấy một nữ tử mặc trang phục hồng phấn đứng trước mặt Việt Vương, lạnh giọng nói gì đó. Chung quanh còn có vài nữ tử quần áo hoa lệ khác.
Hai sĩ tử trẻ tuổi kia xấu hổ mà đứng một bên, vẻ mặt muốn khuyên lại không biết nên khuyên như thế nào.
Tầm mắt Thẩm Úc lướt qua xung quanh đám người, không có gì bất ngờ, cách đó không xa Thẩm Thanh Nhiên đang đứng phía sau Việt Vương.
Thẩm Thanh Nhiên mặc quần áo màu xanh lam, cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm.
Dường như không chú ý tới cửa ở bên này đã bị mở ra, nữ tử đứng ở trước mặt Việt Vương có vẻ đã bị lời nói của Việt Vương chọc giận, đột nhiên tăng lớn âm lượng.
"Lời này của ngươi là có ý gì? Tình cảm của ngươi? Đây là đang nuôi cá à, nhìn xem này" Nữ tử chỉ chỉ những người xung quanh, "Hồng, tím, xanh lục, xanh lam, vàng...... Ngươi định gom đủ các loại màu sắc để phường nhuộm sao?"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương