Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân
Chương 48
Mua xong sách, Thẩm Úc cũng nói lời tạm biệt với Giang Hoài Thanh và Hạ Thừa Vũ.
Giang Hoài Thanh còn xấu hổ vì chuyện vừa rồi nên cũng không giữ người lại, sau khi hẹn lần sau gặp nhau ở đâu liền chia ra.
Sau khi trở về, Thương Quân Lẫm sắp xếp chỉnh tề những cuốn truyện lên bàn sách. Ban đầu, lúc đọc Thẩm Úc còn cảm thấy xấu hổ nhưng sau đó cũng dần cảm thấy tò mò về chúng hơn.
Y tuỳ ý cầm lấy một quyển rồi ngồi lên giường nệm, mở ra đọc.
"Để ta xem xem bệ hạ định học tập thứ gì trong mấy cuốn truyện này."
Thương Quân Lẫm cũng cầm một quyển rồi ngồi vào bên cạnh Thẩm Úc: "Đương nhiên là học xem trong truyện quân vương làm như thế nào để dụ quý quân hàng đêm thị tẩm."
"Khụ khụ." Thẩm Úc bị sặc chính nước miếng của mình. Đúng rồi, trong truyện còn có sự suy đoán lớn mật của người viết, đương nhiên sẽ có sinh hoạt "muôn màu muôn vẻ". Thẩm Úc còn hoài nghi những cuốn truyện đó bán chảy như vậy là vì liên quan đến sự "muôn màu" đó.
"Quý quân bình tĩnh chút." Thương Quân Lẫm vỗ vỗ lưng Thẩm Úc.
Thẩm Úc không ngồi nổi nữa, y đoạt lấy cuốn sách trong tay Thương Quân Lẫm ném qua một bên: "Bệ hạ phải biết rằng những thứ được viết trong đó đều là giả."
Không thể có suy nghĩ nguy hiểm như thế được!
Nhiệt độ trong phòng rất cao, Thẩm Úc cảm thấy cổ có chút ngứa, duỗi tay gãi gãi.
Thương Quân Lẫm đột nhiên bắt lấy cánh tay Thẩm Úc, hai mắt trầm xuống.
"Làm sao vậy?"
"Chảy máu."
Chỗ bị Thương Quân Lẫm cắn đã lộ ra theo động tác của Thẩm Úc, cổ áo hơi hơi trượt xuống, lộ ra một mảnh da thịt loang lổ.
Chỗ da thịt đỏ ửng kia trải qua một khoảng thời gian lắng đọng đã trở thành bộ dạng khiến người ta sợ hãi. Giữa vệt đỏ ấy đã có vài miệng vết thương lộ ra, máu đang thấm ra bên ngoài.
Một tay Thương Quân Lẫm bắt lấy tay Thẩm Úc, tay còn lại duỗi về phía cổ Thẩm Úc, nhẹ nhàng đụng vào: "Đau không?"
"Nhìn chuyện tốt bệ hạ làm ra đi." Thẩm Úc giả vờ tức giận liếc hắn một cái.
"Là trẫm không đúng." Thương Quân Lẫm chủ động nhận sai.
Nhìn Thẩm Úc bị những thiếu niên khác vây quanh, nhìn Thẩm Úc nói cười vui vẻ với những người đó, Thương Quân Lẫm không nhịn được mà sinh ra từng cơn tức giận. Hắn muốn Thẩm Úc chỉ cười với hắn, những cảm xúc trên mặt y chỉ thay đổi vì hắn......
Có thể bày mưu lập kế, đối mặt với trăm vạn quân địch nhưng lại sụp đổ dưới một câu nói của Thẩm Úc. Sự tự chút ít ỏi kia lại càng không chịu nổi chút kích động nào.
"Bệ hạ không cần xin lỗi," Thẩm Úc nhìn Thương Quân Lẫm bằng ánh mắt hơi mang sự tức giận: "Bệ hạ giúp ta bôi thuốc đi."
Thuốc đã được chuẩn bị tốt từ trước, Thương Quân Lẫm lấy tới thuốc mỡ Thẩm Úc thường dùng, lấy một chút bôi đến miệng vết thương.
Thuốc mỡ mát lạnh nhanh chóng hoà tan sự khó chịu trên vết thương.
Miệng vết thương trên cổ nhìn trông rất đáng sợ nhưng trên thực tế cũng không quá đau, sau khi bôi thuốc xong thì không còn cảm giác gì.
Chơi một ngày, trong cung lại đưa tới một đống sổ con mới, Thương Quân Lẫm phải xử lý mọi việc nên Thẩm Úc cũng không định quấy rầy hắn, y ra ngoài để đi dạo.
Mạnh công công ở trong phòng hầu hạ, Thẩm Úc gọi tới Mộ Tịch ra ngoài.
"Mọi chuyện thế nào rồi?"
"Công tử yên tâm, tất cả đã được xử lý thỏa đáng." Mộ Tịch đi ra ngoài là vì được Thẩm Úc phân phó liên hệ với người ở thôn trang, nàng phải truyền đạt mệnh lệnh của Thẩm Úc cho bọn hắn, cũng thuận tiện sắp xếp chuyện bọn họ sẽ đến thôn trang ở.
"Đúng rồi, công tử, hôm nay lúc đang đi trên phố nô tỳ đã gặp Cố thái y," Mộ Tịch nhớ tới một chuyện khác, "Cố thái y nhờ nô tỳ đưa thuốc mới cho công tử."
Nhà Cố thái y ở ngoài cung, vô tình gặp phải cũng rất bình thường, Thẩm Úc cũng không nghĩ nhiều.
Sau khi Cố thái y và Cố Hoài về đến nhà, họ đơn giản thu xếp trên sân một chút, đột nhiên Cố Hoài hỏi: "Ca ca, Thẩm quý quân là người như thế nào?"
"Ngươi hỏi cái này làm cái gì?" Cố thái y vừa tưới nước cho những cây thảo dược tươi tốt vừa hỏi.
"Rất tò mò đó," Cố Hoài ngồi xổm bên người Cố thái y, "Những ngày hưu mộc*, ca ca vẫn phải bận rộn vì chuyện của Thẩm quý quân, như vậy thì chắc y là một người rất tốt nhỉ."
"Quý quân quả thật là người rất tốt, sau này có cơ hội ta sẽ mang ngươi đi gặp y."
—————-
Đêm khuya.
Cố Hoài không một tiếng động ra khỏi nhà, một người mặc một bộ y phục màu đen đã quỳ xuống chờ ở bên ngoài từ trước: "Chủ nhân."
Cố Hoài: "Chuyện ta sai các ngươi tra đã thế nào rồi?"
Người mặc đồ đen kia nói: "Bẩm chủ nhân, thuộc hạ đã thu được tin tức xác thực, hiện tại bệ hạ và quý quân đang ở ngoài cung. Nhưng thuộc hạ bất tài, không thể tra được cụ thể bọn họ ở chỗ nào."
Cố Hoài: "Không trách các ngươi, nếu có thể dễ dàng bị các ngươi tra ra thì hắn cũng đã không phải là Thương Quân Lẫm."
Người áo đen*: "Thuộc hạ còn tra được một chuyện, gần kinh thành có một ngọn núi, trên đỉnh núi xuất hiện một ít động tĩnh."(Tính viết Người mặc trang phục màu đen mà dài quá????)
Cố Hoài: "Nói vị trí cụ thể đi."
Người áo đen: "Núi Thương Kỳ."
Núi Thương Kỳ sao? Cố Hoài rũ mắt trầm tư, mặc kệ hai người kia có định đến núi Thương Kỳ hay không thì hắn cũng nên đi xem thử.
Sau một ngày xử lý hết những chuyện quan trọng, Thương Quân Lẫm liền giao chuyện của Việt Vương cho Phương đại nhân xử lý.
Sau khi nhận được thánh chỉ, Phương đại nhân đã ngốc đi một lát. Vốn ông muốn để bệ hạ cho Việt Vương một bài học, không ngờ chuyện xử lý Việt Vương lại rơi xuống trên đầu mình.
"Không phải rất tốt sao?" Phương tiểu thư vừa cắn hạt dưa vừa nói, "Bệ hạ giao chuyện này cho ngươi chứng minh ở trong mắt bệ hạ Việt Vương không quan trọng chút nào, nên xử lý như thế nào liền xử lý như thế đó."
"Nhưng mà......" Phương đại nhân vẫn còn có chút lo lắng.
"Bệ hạ cũng không thèm để ý, ngài còn lo lắng cái gì chứ? Nếu đúng như cha nghĩ thì việc xử lý Việt Vương cũng không rơi vào trong tay cha đâu."
"Ngươi nói đúng, là do cha si ngốc." Nếu thật sự có vấn đề, bệ hạ chắc chắn sẽ nhắc ông, nếu chuyện này đã giao cho ông thì ông cũng phải xử lý thật tốt.
Phương đại nhân tràn đầy nhiệt tình đi xử lý chuyện của Việt Vương.
Phương tiểu thư muốn gặp lại hai vị công tử đã giúp nàng giải vây vào cái ngày ở Nghênh Tinh Lâu ấy, trong lúc đang trằn trọc thì nàng gặp được Giang Hoài Thanh. Trùng hợp Giang Hoài Thanh cũng muốn gặp riêng Thẩm Úc để nói lời xin lỗi, hai người liền ăn nhịp với nhau, quyết định cùng đi gặp Thẩm Úc.
Cũng may lần trước lúc chia ra Thẩm Úc đã để lại cách để tìm mình cho Giang Hoài Thanh, không cần phí quá nhiều ít sức lực, bọn họ đã tìm được cách liên hệ với Thẩm Úc.
Lúc Mộ Tịch nói tin này cho Thẩm Úc, Thẩm Úc cũng cảm thấy kinh ngạc.
Thẩm Úc buông bút trong tay ra: "Sao bọn họ lại cùng nhau tìm tới?"
"Hẳn là tiểu thư của Phương gia tìm không ra cách để liên hệ với chúng ta nên mới thông qua Nghênh Tinh Lâu rồi tìm tới Giang Hoài Thanh." Thương Quân Lẫm nói.
Ngày ấy bọn họ đã cùng ăn cơm với nhau, cũng không cần phí quá nhiều công sức để điều tra ra.
"Bệ hạ, nên đi gặp không?"
"A Úc muốn đi thì chúng ta sẽ đi." Thương Quân Lẫm giao quyền lựa chọn vào tay Thẩm Úc.
"Vậy gặp một lần đi." Thẩm Úc cũng có chút hứng thú với vị tiểu thư của Phương gia kia.
Địa điểm gặp mặt vẫn như cũ- ở Nghênh Tinh Lâu, lần này vì nói chuyện quan trọng nên bọn họ chọn một căn phòng riêng để không bị người khác quấy rầy.
Lúc Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm đến, Giang Hoài Thanh và Phương tiểu thư đã ngồi trò chuyện được một lát.
Vì để thuận tiện hành động, hôm nay Phương tiểu thư mặc quần áo trung tính, khí chất cũng khác so với lần trước gặp, trông mười phần hiên ngang.
Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm nắm tay nhau ngồi xuống, Giang Hoài Thanh đang định tuôn ra một tràng cũng đành yên lặng nuốt xuống.
Hắn vẫn nên chờ một chút.
"Tự tiện mời là vì muốn cảm tạ hai vị công tử lần trước đã giúp ta giải vây, hy vọng hai vị sẽ không trách tội." Phương tiểu thư dẫn đầu mở miệng.
"Chuyện nhỏ không tốn sức gì không cần nói cảm ơn." Thẩm Úc nói.
Sau khi bồi bàn đưa đồ ăn lên xong liền yên lặng lui ra, Giang Hoài Thanh chỉ là người dẫn dắt cho Phương tiểu thư, biết Phương tiểu thư có việc muốn nói với Thẩm Úc cũng không ngồi lâu liền nói lời tạm biệt.
"Dư công tử, không biết có thể nói chuyện riêng với ngươi được không?"
Ánh mắt Thương Quân Lẫm vèo một cái chuyển tới hướng Giang Hoài Thanh.
Cảm nhận được ánh mắt mang theo khí lạnh rừng trên người mình, Giang Hoài Thanh khóc không ra nước mắt. Lần trước hắn thật sự không cố ý, này không phải tới xin lỗi sao.
Thẩm Úc buồn cười mà vỗ vỗ cánh tay Thương Quân Lẫm rồi đứng lên đi qua một bên với Giang Hoài Thanh.
"Lần này ta tìm hai vị ngoại trừ việc được Phương tiểu thư nhờ cậy cũng còn một việc đó là tự mình nhận lỗi với Dư công tử, lần trước ta thật sự không biết các ngươi đang...... Khụ khụ...... Quấy rầy đến các ngươi, thật sự rất xin lỗi."
Dưới ánh nhìn lạnh lẽo như hoá thành thực chất của Thương Quân Lẫm, Giang Hoài Thanh gian nan nói xong.
Thẩm Úc thầm nghĩ: Còn may các ngươi tới, nếu không không chừng Thương Quân Lẫm còn định cắn tiếp.
Ngoài miệng y lại nói: "Hoá ra là bởi vì chuyện này, vốn dĩ cũng là tại chúng ta không chú ý, ngươi không cần phải vì việc này mà tìm ta nói lời xin lỗi."
Giang Hoài Thanh không nghĩ tới Thẩm Úc lại thản nhiên như vậy với loại chuyện này, hắn không nhịn được mà đỏ mặt, "Chuyện này, tóm lại là chúng ta không đúng, chúc hai vị ân ái bạc đầu, ừm......"
Nói được một nửa, Giang Hoài Thanh không cẩn thận nhìn thấy vệt đỏ bên gáy Thẩm Úc, chưa từng ăn thịt heo nhưng đã từng thấy heo chạy, bỗng hắn cảm thấy tâm trạng mình có chút phức tạp.
Vội vàng nói vài lời may mắn xong, Giang Hoài Thanh vội rời đi giống như chạy trốn.
Chưa bao giờ thấy qua bộ dáng tràn đầy sức sống của Giang Hoài Thanh, Thẩm Úc không nhịn được cười.
Thẩm Úc quay lại ngồi xuống bên người Thương Quân Lẫm, lực chú ý của Thương Quân Lẫm vẫn luôn đặt lên người y, còn muốn hỏi Giang Hoài Thanh đã nói gì mà chọc cho Thẩm Úc bật cười, nhưng e ngại Phương tiểu thư đang ngồi đây nên cũng không hỏi ra.
"Dân nữ Phương Gia Di gặp qua bệ hạ, quý quân."
"Không cần đa lễ."
"Làm sao ngươi đoán ra thân phận của chúng ta được?" Thẩm Úc tò mò.
"Người không sợ hãi vương công quý tộc chung quy cũng chiếm số ít, hai vị lại thật sự không hề sợ hãi đối với thân phận của Việt Vương dù chỉ một chút, như vậy thân phận chắc chắn sẽ không thấp hơn Việt Vương, lại nhìn quan hệ thân mật của hai vị liền có thể đoán ra phần nào thân phận của hai vị." Phương Gia Di không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời.
"Ồ?" Thẩm Úc hứng thú nhìn nàng, "Vậy cuối cùng làm sao Phương cô nương dám khẳng định thân phận của chúng ta."
"Bởi vì bệ hạ giao việc xử lý Việt Vương cho phụ thân của ta."
"Phương cô nương tìm tới bệ hạ và ta cũng không đơn giản chỉ vì muốn gặp mặt nói lời cảm tạ đúng không?"
"Dân nữ muốn cầu một cơ hội," Phương Gia Di quỳ xuống, "Dân nữ muốn có một cơ hội cạnh tranh công bằng cùng nam nhi."
Thương Quân Lẫm nhéo tay của Thẩm Úc không nói gì.
Dưới bầu không khí yên lặng ấy, Phương Gia Di lại lần nữa nói: "Dân nữ biết, yêu cầu của dân nữ có lẽ có chút thái quá, nhưng dân nữ tin rằng thế gian này chắc chắn có nhiều nữ tử cũng giống như dân nữ, chí ở thiên hạ nhưng chỉ có thể khuất bóng sau nhà."
Thương Quân Lẫm chậm rãi nói: "Ngươi có biết nếu muốn làm được chuyện này thật sự rất khó hay không?"
"Dân nữ biết, nhưng dân nữ muốn vì mình, vì những nữ tử có chí hướng giống mình trên thế gian đòi một cơ hội bác bỏ vận mệnh!"Lúc nói những lời này, vẻ mặt của Phương Gia Di rất kiên định, trong mắt nàng lập loè ánh sáng.
Thẩm Úc chọc chọc Thương Quân Lẫm, Thương Quân Lẫm nói: "Trẫm có thể cho ngươi cơ hội này, nhưng ngươi có thể nắm lấy nó hay không thì phải dựa vào chính ngươi."
"Đa tạ bệ hạ!"
*
"Bệ hạ cảm thấy, Phương Gia Di sẽ làm như thế nào?" Sau khi trở lại viện nhỏ kia, Thẩm Úc hỏi.
"Quý quân xem tiếp sẽ biết."
"Cửa thứ nhất cần phải phá chắc là Phương đại nhân, cũng không biết lúc Phương đại nhân biết được con gái mình tìm tới bệ hạ sẽ có phản ứng gì." Thẩm Úc nói.
"Đây là chuyện Phương gia tự cầu. Để bọn họ nhọc lòng đi,"Hiển nhiên Thương Quân Lẫm càng để ý tới chuyện khác hơn, hắn ôm lấy thanh niên từ phía sau, chóp mũi nhẹ cọ vào bên gáy, "Trước tiên quý quân nói cho trẫm, Giang Hoài Thanh đã nói gì với ngươi."
Thẩm Úc phát hiện gần đây Thương Quân Lẫm cực kỳ có chấp niệm đối với cổ của y, động một chút liền muốn lưu lại dấu ấn trên bề mặt nó.
"Bệ hạ cảm thấy hắn có thể nói gì với ta?"
Thẩm Úc né qua một bên lại bị nam nhân kéo trở về.
"Nói gì đó khiến cho quý quân cười vui vẻ như vậy, hửm?"
Giang Hoài Thanh còn xấu hổ vì chuyện vừa rồi nên cũng không giữ người lại, sau khi hẹn lần sau gặp nhau ở đâu liền chia ra.
Sau khi trở về, Thương Quân Lẫm sắp xếp chỉnh tề những cuốn truyện lên bàn sách. Ban đầu, lúc đọc Thẩm Úc còn cảm thấy xấu hổ nhưng sau đó cũng dần cảm thấy tò mò về chúng hơn.
Y tuỳ ý cầm lấy một quyển rồi ngồi lên giường nệm, mở ra đọc.
"Để ta xem xem bệ hạ định học tập thứ gì trong mấy cuốn truyện này."
Thương Quân Lẫm cũng cầm một quyển rồi ngồi vào bên cạnh Thẩm Úc: "Đương nhiên là học xem trong truyện quân vương làm như thế nào để dụ quý quân hàng đêm thị tẩm."
"Khụ khụ." Thẩm Úc bị sặc chính nước miếng của mình. Đúng rồi, trong truyện còn có sự suy đoán lớn mật của người viết, đương nhiên sẽ có sinh hoạt "muôn màu muôn vẻ". Thẩm Úc còn hoài nghi những cuốn truyện đó bán chảy như vậy là vì liên quan đến sự "muôn màu" đó.
"Quý quân bình tĩnh chút." Thương Quân Lẫm vỗ vỗ lưng Thẩm Úc.
Thẩm Úc không ngồi nổi nữa, y đoạt lấy cuốn sách trong tay Thương Quân Lẫm ném qua một bên: "Bệ hạ phải biết rằng những thứ được viết trong đó đều là giả."
Không thể có suy nghĩ nguy hiểm như thế được!
Nhiệt độ trong phòng rất cao, Thẩm Úc cảm thấy cổ có chút ngứa, duỗi tay gãi gãi.
Thương Quân Lẫm đột nhiên bắt lấy cánh tay Thẩm Úc, hai mắt trầm xuống.
"Làm sao vậy?"
"Chảy máu."
Chỗ bị Thương Quân Lẫm cắn đã lộ ra theo động tác của Thẩm Úc, cổ áo hơi hơi trượt xuống, lộ ra một mảnh da thịt loang lổ.
Chỗ da thịt đỏ ửng kia trải qua một khoảng thời gian lắng đọng đã trở thành bộ dạng khiến người ta sợ hãi. Giữa vệt đỏ ấy đã có vài miệng vết thương lộ ra, máu đang thấm ra bên ngoài.
Một tay Thương Quân Lẫm bắt lấy tay Thẩm Úc, tay còn lại duỗi về phía cổ Thẩm Úc, nhẹ nhàng đụng vào: "Đau không?"
"Nhìn chuyện tốt bệ hạ làm ra đi." Thẩm Úc giả vờ tức giận liếc hắn một cái.
"Là trẫm không đúng." Thương Quân Lẫm chủ động nhận sai.
Nhìn Thẩm Úc bị những thiếu niên khác vây quanh, nhìn Thẩm Úc nói cười vui vẻ với những người đó, Thương Quân Lẫm không nhịn được mà sinh ra từng cơn tức giận. Hắn muốn Thẩm Úc chỉ cười với hắn, những cảm xúc trên mặt y chỉ thay đổi vì hắn......
Có thể bày mưu lập kế, đối mặt với trăm vạn quân địch nhưng lại sụp đổ dưới một câu nói của Thẩm Úc. Sự tự chút ít ỏi kia lại càng không chịu nổi chút kích động nào.
"Bệ hạ không cần xin lỗi," Thẩm Úc nhìn Thương Quân Lẫm bằng ánh mắt hơi mang sự tức giận: "Bệ hạ giúp ta bôi thuốc đi."
Thuốc đã được chuẩn bị tốt từ trước, Thương Quân Lẫm lấy tới thuốc mỡ Thẩm Úc thường dùng, lấy một chút bôi đến miệng vết thương.
Thuốc mỡ mát lạnh nhanh chóng hoà tan sự khó chịu trên vết thương.
Miệng vết thương trên cổ nhìn trông rất đáng sợ nhưng trên thực tế cũng không quá đau, sau khi bôi thuốc xong thì không còn cảm giác gì.
Chơi một ngày, trong cung lại đưa tới một đống sổ con mới, Thương Quân Lẫm phải xử lý mọi việc nên Thẩm Úc cũng không định quấy rầy hắn, y ra ngoài để đi dạo.
Mạnh công công ở trong phòng hầu hạ, Thẩm Úc gọi tới Mộ Tịch ra ngoài.
"Mọi chuyện thế nào rồi?"
"Công tử yên tâm, tất cả đã được xử lý thỏa đáng." Mộ Tịch đi ra ngoài là vì được Thẩm Úc phân phó liên hệ với người ở thôn trang, nàng phải truyền đạt mệnh lệnh của Thẩm Úc cho bọn hắn, cũng thuận tiện sắp xếp chuyện bọn họ sẽ đến thôn trang ở.
"Đúng rồi, công tử, hôm nay lúc đang đi trên phố nô tỳ đã gặp Cố thái y," Mộ Tịch nhớ tới một chuyện khác, "Cố thái y nhờ nô tỳ đưa thuốc mới cho công tử."
Nhà Cố thái y ở ngoài cung, vô tình gặp phải cũng rất bình thường, Thẩm Úc cũng không nghĩ nhiều.
Sau khi Cố thái y và Cố Hoài về đến nhà, họ đơn giản thu xếp trên sân một chút, đột nhiên Cố Hoài hỏi: "Ca ca, Thẩm quý quân là người như thế nào?"
"Ngươi hỏi cái này làm cái gì?" Cố thái y vừa tưới nước cho những cây thảo dược tươi tốt vừa hỏi.
"Rất tò mò đó," Cố Hoài ngồi xổm bên người Cố thái y, "Những ngày hưu mộc*, ca ca vẫn phải bận rộn vì chuyện của Thẩm quý quân, như vậy thì chắc y là một người rất tốt nhỉ."
"Quý quân quả thật là người rất tốt, sau này có cơ hội ta sẽ mang ngươi đi gặp y."
—————-
Đêm khuya.
Cố Hoài không một tiếng động ra khỏi nhà, một người mặc một bộ y phục màu đen đã quỳ xuống chờ ở bên ngoài từ trước: "Chủ nhân."
Cố Hoài: "Chuyện ta sai các ngươi tra đã thế nào rồi?"
Người mặc đồ đen kia nói: "Bẩm chủ nhân, thuộc hạ đã thu được tin tức xác thực, hiện tại bệ hạ và quý quân đang ở ngoài cung. Nhưng thuộc hạ bất tài, không thể tra được cụ thể bọn họ ở chỗ nào."
Cố Hoài: "Không trách các ngươi, nếu có thể dễ dàng bị các ngươi tra ra thì hắn cũng đã không phải là Thương Quân Lẫm."
Người áo đen*: "Thuộc hạ còn tra được một chuyện, gần kinh thành có một ngọn núi, trên đỉnh núi xuất hiện một ít động tĩnh."(Tính viết Người mặc trang phục màu đen mà dài quá????)
Cố Hoài: "Nói vị trí cụ thể đi."
Người áo đen: "Núi Thương Kỳ."
Núi Thương Kỳ sao? Cố Hoài rũ mắt trầm tư, mặc kệ hai người kia có định đến núi Thương Kỳ hay không thì hắn cũng nên đi xem thử.
Sau một ngày xử lý hết những chuyện quan trọng, Thương Quân Lẫm liền giao chuyện của Việt Vương cho Phương đại nhân xử lý.
Sau khi nhận được thánh chỉ, Phương đại nhân đã ngốc đi một lát. Vốn ông muốn để bệ hạ cho Việt Vương một bài học, không ngờ chuyện xử lý Việt Vương lại rơi xuống trên đầu mình.
"Không phải rất tốt sao?" Phương tiểu thư vừa cắn hạt dưa vừa nói, "Bệ hạ giao chuyện này cho ngươi chứng minh ở trong mắt bệ hạ Việt Vương không quan trọng chút nào, nên xử lý như thế nào liền xử lý như thế đó."
"Nhưng mà......" Phương đại nhân vẫn còn có chút lo lắng.
"Bệ hạ cũng không thèm để ý, ngài còn lo lắng cái gì chứ? Nếu đúng như cha nghĩ thì việc xử lý Việt Vương cũng không rơi vào trong tay cha đâu."
"Ngươi nói đúng, là do cha si ngốc." Nếu thật sự có vấn đề, bệ hạ chắc chắn sẽ nhắc ông, nếu chuyện này đã giao cho ông thì ông cũng phải xử lý thật tốt.
Phương đại nhân tràn đầy nhiệt tình đi xử lý chuyện của Việt Vương.
Phương tiểu thư muốn gặp lại hai vị công tử đã giúp nàng giải vây vào cái ngày ở Nghênh Tinh Lâu ấy, trong lúc đang trằn trọc thì nàng gặp được Giang Hoài Thanh. Trùng hợp Giang Hoài Thanh cũng muốn gặp riêng Thẩm Úc để nói lời xin lỗi, hai người liền ăn nhịp với nhau, quyết định cùng đi gặp Thẩm Úc.
Cũng may lần trước lúc chia ra Thẩm Úc đã để lại cách để tìm mình cho Giang Hoài Thanh, không cần phí quá nhiều ít sức lực, bọn họ đã tìm được cách liên hệ với Thẩm Úc.
Lúc Mộ Tịch nói tin này cho Thẩm Úc, Thẩm Úc cũng cảm thấy kinh ngạc.
Thẩm Úc buông bút trong tay ra: "Sao bọn họ lại cùng nhau tìm tới?"
"Hẳn là tiểu thư của Phương gia tìm không ra cách để liên hệ với chúng ta nên mới thông qua Nghênh Tinh Lâu rồi tìm tới Giang Hoài Thanh." Thương Quân Lẫm nói.
Ngày ấy bọn họ đã cùng ăn cơm với nhau, cũng không cần phí quá nhiều công sức để điều tra ra.
"Bệ hạ, nên đi gặp không?"
"A Úc muốn đi thì chúng ta sẽ đi." Thương Quân Lẫm giao quyền lựa chọn vào tay Thẩm Úc.
"Vậy gặp một lần đi." Thẩm Úc cũng có chút hứng thú với vị tiểu thư của Phương gia kia.
Địa điểm gặp mặt vẫn như cũ- ở Nghênh Tinh Lâu, lần này vì nói chuyện quan trọng nên bọn họ chọn một căn phòng riêng để không bị người khác quấy rầy.
Lúc Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm đến, Giang Hoài Thanh và Phương tiểu thư đã ngồi trò chuyện được một lát.
Vì để thuận tiện hành động, hôm nay Phương tiểu thư mặc quần áo trung tính, khí chất cũng khác so với lần trước gặp, trông mười phần hiên ngang.
Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm nắm tay nhau ngồi xuống, Giang Hoài Thanh đang định tuôn ra một tràng cũng đành yên lặng nuốt xuống.
Hắn vẫn nên chờ một chút.
"Tự tiện mời là vì muốn cảm tạ hai vị công tử lần trước đã giúp ta giải vây, hy vọng hai vị sẽ không trách tội." Phương tiểu thư dẫn đầu mở miệng.
"Chuyện nhỏ không tốn sức gì không cần nói cảm ơn." Thẩm Úc nói.
Sau khi bồi bàn đưa đồ ăn lên xong liền yên lặng lui ra, Giang Hoài Thanh chỉ là người dẫn dắt cho Phương tiểu thư, biết Phương tiểu thư có việc muốn nói với Thẩm Úc cũng không ngồi lâu liền nói lời tạm biệt.
"Dư công tử, không biết có thể nói chuyện riêng với ngươi được không?"
Ánh mắt Thương Quân Lẫm vèo một cái chuyển tới hướng Giang Hoài Thanh.
Cảm nhận được ánh mắt mang theo khí lạnh rừng trên người mình, Giang Hoài Thanh khóc không ra nước mắt. Lần trước hắn thật sự không cố ý, này không phải tới xin lỗi sao.
Thẩm Úc buồn cười mà vỗ vỗ cánh tay Thương Quân Lẫm rồi đứng lên đi qua một bên với Giang Hoài Thanh.
"Lần này ta tìm hai vị ngoại trừ việc được Phương tiểu thư nhờ cậy cũng còn một việc đó là tự mình nhận lỗi với Dư công tử, lần trước ta thật sự không biết các ngươi đang...... Khụ khụ...... Quấy rầy đến các ngươi, thật sự rất xin lỗi."
Dưới ánh nhìn lạnh lẽo như hoá thành thực chất của Thương Quân Lẫm, Giang Hoài Thanh gian nan nói xong.
Thẩm Úc thầm nghĩ: Còn may các ngươi tới, nếu không không chừng Thương Quân Lẫm còn định cắn tiếp.
Ngoài miệng y lại nói: "Hoá ra là bởi vì chuyện này, vốn dĩ cũng là tại chúng ta không chú ý, ngươi không cần phải vì việc này mà tìm ta nói lời xin lỗi."
Giang Hoài Thanh không nghĩ tới Thẩm Úc lại thản nhiên như vậy với loại chuyện này, hắn không nhịn được mà đỏ mặt, "Chuyện này, tóm lại là chúng ta không đúng, chúc hai vị ân ái bạc đầu, ừm......"
Nói được một nửa, Giang Hoài Thanh không cẩn thận nhìn thấy vệt đỏ bên gáy Thẩm Úc, chưa từng ăn thịt heo nhưng đã từng thấy heo chạy, bỗng hắn cảm thấy tâm trạng mình có chút phức tạp.
Vội vàng nói vài lời may mắn xong, Giang Hoài Thanh vội rời đi giống như chạy trốn.
Chưa bao giờ thấy qua bộ dáng tràn đầy sức sống của Giang Hoài Thanh, Thẩm Úc không nhịn được cười.
Thẩm Úc quay lại ngồi xuống bên người Thương Quân Lẫm, lực chú ý của Thương Quân Lẫm vẫn luôn đặt lên người y, còn muốn hỏi Giang Hoài Thanh đã nói gì mà chọc cho Thẩm Úc bật cười, nhưng e ngại Phương tiểu thư đang ngồi đây nên cũng không hỏi ra.
"Dân nữ Phương Gia Di gặp qua bệ hạ, quý quân."
"Không cần đa lễ."
"Làm sao ngươi đoán ra thân phận của chúng ta được?" Thẩm Úc tò mò.
"Người không sợ hãi vương công quý tộc chung quy cũng chiếm số ít, hai vị lại thật sự không hề sợ hãi đối với thân phận của Việt Vương dù chỉ một chút, như vậy thân phận chắc chắn sẽ không thấp hơn Việt Vương, lại nhìn quan hệ thân mật của hai vị liền có thể đoán ra phần nào thân phận của hai vị." Phương Gia Di không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời.
"Ồ?" Thẩm Úc hứng thú nhìn nàng, "Vậy cuối cùng làm sao Phương cô nương dám khẳng định thân phận của chúng ta."
"Bởi vì bệ hạ giao việc xử lý Việt Vương cho phụ thân của ta."
"Phương cô nương tìm tới bệ hạ và ta cũng không đơn giản chỉ vì muốn gặp mặt nói lời cảm tạ đúng không?"
"Dân nữ muốn cầu một cơ hội," Phương Gia Di quỳ xuống, "Dân nữ muốn có một cơ hội cạnh tranh công bằng cùng nam nhi."
Thương Quân Lẫm nhéo tay của Thẩm Úc không nói gì.
Dưới bầu không khí yên lặng ấy, Phương Gia Di lại lần nữa nói: "Dân nữ biết, yêu cầu của dân nữ có lẽ có chút thái quá, nhưng dân nữ tin rằng thế gian này chắc chắn có nhiều nữ tử cũng giống như dân nữ, chí ở thiên hạ nhưng chỉ có thể khuất bóng sau nhà."
Thương Quân Lẫm chậm rãi nói: "Ngươi có biết nếu muốn làm được chuyện này thật sự rất khó hay không?"
"Dân nữ biết, nhưng dân nữ muốn vì mình, vì những nữ tử có chí hướng giống mình trên thế gian đòi một cơ hội bác bỏ vận mệnh!"Lúc nói những lời này, vẻ mặt của Phương Gia Di rất kiên định, trong mắt nàng lập loè ánh sáng.
Thẩm Úc chọc chọc Thương Quân Lẫm, Thương Quân Lẫm nói: "Trẫm có thể cho ngươi cơ hội này, nhưng ngươi có thể nắm lấy nó hay không thì phải dựa vào chính ngươi."
"Đa tạ bệ hạ!"
*
"Bệ hạ cảm thấy, Phương Gia Di sẽ làm như thế nào?" Sau khi trở lại viện nhỏ kia, Thẩm Úc hỏi.
"Quý quân xem tiếp sẽ biết."
"Cửa thứ nhất cần phải phá chắc là Phương đại nhân, cũng không biết lúc Phương đại nhân biết được con gái mình tìm tới bệ hạ sẽ có phản ứng gì." Thẩm Úc nói.
"Đây là chuyện Phương gia tự cầu. Để bọn họ nhọc lòng đi,"Hiển nhiên Thương Quân Lẫm càng để ý tới chuyện khác hơn, hắn ôm lấy thanh niên từ phía sau, chóp mũi nhẹ cọ vào bên gáy, "Trước tiên quý quân nói cho trẫm, Giang Hoài Thanh đã nói gì với ngươi."
Thẩm Úc phát hiện gần đây Thương Quân Lẫm cực kỳ có chấp niệm đối với cổ của y, động một chút liền muốn lưu lại dấu ấn trên bề mặt nó.
"Bệ hạ cảm thấy hắn có thể nói gì với ta?"
Thẩm Úc né qua một bên lại bị nam nhân kéo trở về.
"Nói gì đó khiến cho quý quân cười vui vẻ như vậy, hửm?"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương