Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân
Chương 51
Bởi vì cách đút thuốc đặc thù nên khác với gương mặt tái nhợt, đôi môi của Thẩm Úc hồng hào quá mức, tựa như trên tầng tuyết trắng điểm lên màu đỏ son, càng thêm câu người.
Thương Quân Lẫm còn nhớ rõ cảm giác khi chạm vào nó.
Vị đắng của thuốc không che lấp được cảm giác ngọt thanh đó.
Đầu lưỡi đỏ thắm ló ra từ cặp môi, còn đảo qua trên đôi môi hồng nhuận đó, ánh mắt Thương Quân Lẫm ánh thâm trầm.
Buông đồ trong tay ra, Thương Quân Lẫm duỗi tay xoa trán Thẩm Úc, xem xét nhiệt độ cơ thể, không lạnh giống như vừa rồi.
Hắn dần dần yên lòng.
Cố thái y nói nếu Thẩm Úc tỉnh lại thì không quá đáng ngại.
Thẩm Úc bị một loại động tác của Thương Quân Lẫm làm cho sửng sốt, "Bệ hạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Đã không còn việc gì nữa."
" Đến bây giờ bệ hạ còn muốn gạt ta sao?" Thẩm Úc híp híp mắt, người áo xám kia rõ ràng đã làm gì đó mới có thể khiến cho y phát bệnh.
Biết Thẩm Úc không dễ lừa như vậy, Thương Quân Lẫm đành bất đắc dĩ nói hết những chuyện đã xảy ra ở núi Thương Kỳ: "Trẫm đã bảo Ẩn Long Vệ cùng cấm quân đi bắt người, rất nhanh sẽ có kết quả."
Thẩm Úc đã nằm liên tục vào ban ngày nên hiện tại cảm thấy rất không thoải mái, đặc biệt là trong miệng. Y không thể bỏ qua cảm giác chua xót như bóng với hình trong miệng mình, hương vị kia không hề giống bất cứ loại thuốc nào y từng uống trong trí nhớ.
Thẩm Úc chống thân thể, muốn ngồi dậy, Thương Quân Lẫm thấy thế, đỡ y lên, hắn đặt sau lưng y một cái đệm mềm: "Hiện tại cảm thấy như thế nào?"
"Cũng ổn, chỉ là trong miệng rất đắng," Thẩm Úc nhíu chặt mày, oán giận, "Cuối cùng lần này đã dùng thuốc gì mà đắng tới như vậy?"
Thương Quân Lẫm đứng dậy, bưng một chén nước tới: "Uống một chút."
Thẩm Úc muốn nhanh chóng nuốt xuống sự cay đắng trong miệng nên cầm lấy cái ly uống một hớp lớn.
Ồ?
Là ngọt.
Thẩm Úc mím môi, cái miệng nhỏ tiếp tục uống.
Thương Quân Lẫm thấy mày y giãn ra, mới trả lời: "Là phương thuốc mới của Cố thái y, vì muốn thuốc có thể tạo được hiệu quả tốt nhất nên không thêm thuốc giảm đắng vào."
"Khó trách mặc dù ta đang hôn mê nhưng vẫn cảm giác được sự cay đắng quanh quẩn không dứt," Thẩm Úc hiểu rõ, "Này là mật ong pha nước sao? Lúc uống có vị ngọt nhẹ."
"Đúng vậy," Thương Quân Lẫm gật đầu, "Lo lúc ngươi tỉnh lại cảm thấy đắng miệng nên trẫm cố ý chuẩn bị trước."
Uống xong một chén nước, Thẩm Úc lại sai Thương Quân Lẫm lấy mứt hoa quả tới cho mình, sau khi ăn đồ ngọt xong, cuối cùng cảm giác chua xót trong miệng cũng hoàn toàn biến mất.
Thẩm Úc cũng có ý định theo đuổi một vài vấn đề khác, ví dụ như......
"Bệ hạ, thuốc đắng như vậy, làm sao ta uống hết vậy?" Thẩm Úc hiểu rất rõ trình độ tuỳ hứng của mình về phương diện uống thuốc. Lúc không có ai chiều chuộng còn đỡ, nếu dưới tình huống có người chiều chuộng, y tuyệt đối không thể uống hết thuốc đắng như vậy, đặc biệt là dưới trạng thái hôn mê.
Kiếp trước mình cũng từng nhiều lần phát bệnh mà rơi vào trạng thái hôn mê, mỗi lần đều khiến cho cấp dưới và đại phu bó tay, không biện pháp. Chỉ có khi nào chính y tỉnh táo lại mới có thể uống thuốc.
Đại phu chữa bệnh cho y không chỉ một lần nói với y mỗi lần y hôn mê, hắn đều lo lắng y sẽ ngủ mãi không tỉnh. Còn muốn y thay đổi tính tình, lúc y rơi vào trạng thái hôn mê cũng đừng kháng cự chuyện uống thuốc như vậy, dù sao lúc y tỉnh táo thì cũng uống thuốc rất dứt khoát.
Thẩm Úc thầm nghĩ: Lúc tỉnh táo ta cũng không muốn uống thuốc, mỗi lần đều mặt không đổi sắc uống hết thuốc còn không phải bởi vì không có biện pháp nào khác hay sao. Nhưng lúc hôn mê thì thân thể bị bản năng nắm giữ, chẳng qua là thể hiện bản năng không muốn uống thuốc đắng mà thôi.
Thẩm Úc hồi tưởng lại vị cay đắng lúc mình mới tỉnh lại, hương vị kia chỉ có hơn chứ không kém so với kiếp trước. Đó tuyệt đối không phải thứ lúc y đang hôn mê mà có thể ngoan ngoãn uống hết, nghĩ thế lại càng tò mò hơn.
Hỏi xong, Thẩm Úc nhìn về phía Thương Quân Lẫm.
Thương Quân Lẫm sắc mặt không đổi: "Nếu quý quân tò mò thì đợi lát nữa trẫm lại đút thuốc cho quý quân thêm một lần nữa, quý quân sẽ biết thôi."
Thẩm Úc nghĩ nghĩ, ném vấn đề này qua một bên, hỏi chuyện quan trọng hơn: "Ta nhớ rõ sau khi ta gặp được người mặc áo xám kia liền phát bệnh, là bởi vì cái người áo xám kia sao?"
Thương Quân Lẫm nắm lấy tay Thẩm Úc, xoa xoa, "Có khả năng cao là như vậy, thế nhưng cũng không thể loại trừ các nhân tố khác có mặt lúc đó."
Đúng là bởi vì điểm này nên Thương Quân Lẫm mới sai Ẩn Long Vệ và cấm quân vây kín núi Thương Kỳ. Từ lúc bọn họ xuống xe ngựa cho đến lúc gặp được người áo xám, giữa chừng gặp phải bất cứ kẻ nào cũng đều có khả năng có vấn đề.
"Bệ hạ, ta muốn ra ngoài dạo một chút." Nằm cả buổi chiều, Thẩm Úc cũng không ngủ được.
Thương Quân Lẫm lấy tới quần áo, mặc giúp Thẩm Úc. Thẩm Úc đã hình thành thói quen vua của một nước lại thích trang điểm cho mình, thò cánh tay ra để Thương Quân Lẫm giúp y mặc áo ngoài vào, còn phủ thêm áo choàng.
Gương mặt tái nhợt ẩn giấu sau lớp lông trắng của áo choàng, lại còn trắng hơn cả tuyết. Thương Quân Lẫm giúp y sửa sang lại mái tóc, ôm ngang lấy đai lưng y rồi cùng đi ra khỏi phòng.
Một lần nữa phát bệnh dường như đã cướp đi hơn phân nửa tinh thần và sức lực của Thẩm Ú. Chân y đạp trên mặt đất nhưng vẫn luôn có một cảm giác mơ hồ, Thẩm Úc không muốn dùng sức liền dứt khoát dựa nửa người vào trên người Thương Quân Lẫm, để nam nhân mang mình đi.
Còn chưa đi hai bước, Thương Quân Lẫm cảm thấy trên người mình nặng hơn, nhìn thanh niên đang trắng trợn mượn sức của mình để đi, buồn cười nói: "Quý quân muốn đi thế nào, trẫm ôm ngươi đi nhé?"
Thẩm Úc lắc đầu, kiên cường quyết định muốn tự mình đi.
Thương Quân Lẫm bị từ chối cũng không giận, hắn đặt hơn phân nửa sức nặng của Thẩm Úc lên người mình, chậm rì rì mang y theo đi dạo quanh sân.
Bầu trời còn chưa hoàn toàn tối đen, ánh nắng chiều lan tràn ở đường chân trời, lúc này nó đang nhuộm hồng một tầng không gian.
Thẩm Úc ngửa đầu cảm thán: "Thật đẹp, chỉ tiếc là phải bỏ qua cảnh đêm."
"Hôm nay không nhìn thấy thì ngày mai vẫn còn có thể nhìn, không có gì đáng tiếc cả." Thương Quân Lẫm đánh vỡ sự thương cảm còn chưa kịp sinh sôi trong lòng Thẩm Úc.
"Bệ hạ nói đúng," Thẩm Úc thuận thế nói sang chuyện khác, "Vừa rồi bệ hạ nói đến Cố thái y, sao Cố thái y lại trùng hợp gặp chúng ta?"
Thương Quân Lẫm trả lời: "Hắn dẫn đệ đệ hắn đến núi Thương Kỳ hái thuốc, sau khi ngươi hôn mê thì xung quanh đã náo động khá lớn, hắn ở trong đám người nhìn thấy liền đi tới."
"Vậy hiện tại Cố thái y đang ở đâu?"
"Đương nhiên hắn cũng đang ở thôn trang này." Dường như hắn biết tiếp theo Thẩm Úc muốn hỏi cái gì nên Thương Quân Lẫm bổ sung luôn, "Đệ đệ hắn cũng ở đây."
Thẩm Úc đi bộ một lát mới phát hiện ra hình như đây là nơi mình vẫn luôn muốn mang Thương Quân Lẫm tới, ngạc nhiên nói: "Sao bệ hạ lại tới nơi này?"
"Lúc ấy tình huống khẩn cấp, tỳ nữ của ngươi nói nơi này cũng khá gần, nên mới tới đây."
Thương Quân Lẫm cũng có chút ý định khác đó là muốn xem nơi Thẩm Úc từng sống. Hơn nữa nghĩ đến chuyện Thẩm Úc vẫn luôn muốn đến đây một lần, nếu lần này bỏ lỡ chỉ sợ y sẽ thất vọng, vì vậy hắn thuận nước đẩy thuyền mà đồng ý lời đề nghị của Mộ Tịch.
Trước lúc Thẩm Úc hôn mê còn lo lắng chuyện sẽ không thể tới thôn trang được, không ngờ chỉ sau một giấc ngủ dậy thì người đã ở thôn trang. Một cảm giác có được niềm vui bất ngờ nảy lên trong lòng y.
Thẩm Úc đã tỉnh lại nhưng Thương Quân Lẫm vẫn thấy không yên tâm nên sai Mạnh công công đi mời Cố thái y tới.
Nguyên nhân chính mang Cố thái y tới thôn trang cũng là để thuận tiện cho việc chăm sóc cho tình trạng thân thể Thẩm Úc nếu y đột ngột xảy ra chuyện gì.
Cố thái y nhận được tin tức liền lập tức chảy tới, Cố Hoài cũng cầm theo hòm thuốc đi theo phía sau hắn.
Thẩm Úc đi dạo một vòng, chút thể lực còn lại cũng biến mất nên Thương Quân Lẫm đỡ y vào trong đình ngồi.
Chỗ này của thôn trang chiếm diện tích rất lớn, Thẩm Úc đánh giá xung quanh, đã rất nhiều năm y không trở lại nơi này, những ký ức đã bị xóa nhoà cũng dần rõ ràng theo từng cảnh vật quen thuộc.
"Bệ hạ, ngươi nhìn nơi đó đi," Thẩm Úc chỉ vào cái cây lớn cách đó không xa, "Khi ta còn nhỏ đã sai người bắc một chiếc xích đu lên đó, một năm sau có một cơn mưa hạ lớn đã khiến dây thừng đứt mất, lúc đó ta còn buồn bã rất lâu."
Thương Quân Lẫm nhìn theo hướng Thẩm Úc chỉ, đó là một cái cây rất lớn, thân thô to bằng khoảng chừng ba người vây quanh, thân cây cao to, còn có những cành khô vươn tới, có thể thấy lờ mờ dấu vết của dây thừng trên cành cây.
Thương Quân Lẫm dường như có thể tưởng tượng được hình ảnh một củ cải nhỏ* ngồi ở dưới tàng cây chơi đánh đu, ánh mặt trời len qua lá cây tưới xuống người y, ánh sáng loang lổ chiếu lên người củ cải nhỏ trắng trắng mềm mềm. Rồi gió nhẹ phất phơ len lỏi qua bay những sợi tóc, củ cải nhỏ ngày một lớn lên, biến thành bộ dáng của một thiếu niên, hình dáng từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng hơn, dần dần biến thành bộ dáng hiện tại của Thẩm Úc. *(QT là tiểu đoàn tử nhưng tui tra gg không ra, ai biết nghĩa chỉ tui với. Vì tui đọc truyện thấy ngta hay ví các bé nhỏ là củ cải nhỏ nên tui dùng tạm.)
"Bệ hạ, Cố thái y đã tới."
Sau khi được cho phép, trước tiên Cố thái y xem mạch cho Thẩm Úc, buông tay, Cố thái y thả lỏng hơi thở: "Quý quân đã không còn gì đáng ngại, tiếp theo chỉ cần điều dưỡng thật tốt là ổn rồi."
Thương Quân Lẫm cũng nhẹ nhàng thở ra.
Cảm nhận được bàn tay đang nắm chặt tay mình đã thả lỏng lực nắm, Thẩm Úc trấn an Thương Quân Lẫm, cười cười: "Không có việc gì, bệ hạ đừng lo lắng."
Kiếp trước y kéo theo thân thể như vậy sống thêm mười mấy năm, đời này tĩnh dưỡng tốt như vậy sao có thể xảy ra chuyện được.
Trấn an xong Thương Quân Lẫm, Thẩm Úc nhìn về phía thiếu niên đang đứng ở phía sau Cố thái y.
Đối diện với đôi mắt của thiếu niên, Thẩm Úc sửng sốt.
Hai mắt tuy rằng còn hiện lên vẻ non nớt nhưng lại không khó để nhìn ra sự hung bạo của chủ nhân nó. Dù ngụy trang bản thân rất tốt nhưng vẫn không thể che lấp được bản tính khát máu của mình.
"Đây là đệ đệ của Cố thái y sao?" Thu hồi suy nghĩ phức tạp trong lòng, Thẩm Úc giả bộ bày ra bộ dáng tò mò hỏi.
"Đúng vậy, hắn tên là Cố Hoài." Cố thái y kéo thiếu niên lên, "Đây là hai người lúc trước ta đã kể với ngươi, đây là Thẩm quý quân, vị kia là bệ hạ."
Lần đầu tiên Cố Hoài chính thức nhìn thấy hai người, mặc kệ là hoàng đế hay là quý quân thì đều rất khác với trong tưởng tượng của hắn. Giấu đi suy nghĩ phức tạp trong mắt, Cố Hoài cung kính hành lễ với hai người.
Thẩm Úc mặt không đổi sắc đánh giá thiếu niên một lát, mở miệng hỏi: "Hoài trong 'hoài niệm ' sao?"
"Là 'Hoài' trong 'quất sinh Hoài Nam*' '." Cố Hoài giải thích.(Theo tui tìm hiểu thì cây quất ở phương Nam vẫn là cây quất nhưng khi đưa xuống phía Bắc lại thành cây chỉ. Nên tui nghĩ nghĩa của nó là cây quất nhớ miền Nam vì ở miền Nam nó sẽ được gọi là cây quất=)), nghe lú đúng không?Tui cũng lú lắm nhưng mà đại loại từ 'Hoài' cũng có nghĩa tương tự như Hoài niệm, Tưởng nhớ.)
Thẩm Úc gật gật đầu.
Cố Hoài.
Hoá ra hắn tên là Cố Hoài.
Thẩm Úc nghĩ đến hình ảnh người nọ vào kiếp trước, không khỏi có chút cảm khái. Hoá ra hắn đang để ý người đứng trước mặt mình*, hoá ra chú sói điên cuồng cũng sẽ lộ ra một mặt dịu ngoan như vậy. Không biết một đời này Cố thái y không xảy ra chuyện gì thì tương lai của hắn có rơi vào con đường kia hay không?(Đứng trước mặt Cố Hoài là Cố thái y.)
"Suy nghĩ cái gì vậy, sao lại xuất thần như vậy?"
Thẩm Úc đang ngồi trên giường phát ngốc thì đột nhiên gương mặt bị chọc vào.
Xoa xoa gương mặt, Thẩm Úc nói: "Chỉ là đang nghĩ Cố thái y và Cố Hoài lớn lên không giống nhau, bọn họ là huynh đệ ruột thịt sao?"
"Từ tối hôm qua đến bây giờ quý quân chỉ nghĩ đến việc này hay sao?" Thương Quân Lẫm rũ mắt, ngồi xuống mép giường.
"Dường như quý quân rất chú ý đến hắn, là bởi vì cái gì?"
"Bệ hạ không hiếu kỳ sao?" Thẩm Úc như không cảm nhận được sự khó chịu của Thương Quân Lẫm, "Cố Hoài kia trông không đơn giản như vẻ ngoài."
"Trẫm biết vụ ' phi mộng ' trước kia hắn cũng nhúng tay, Ẩn Long Vệ cũng tra ra hắn, dường như hắn cũng đang cố tìm ra người phía sau màn. Trẫm cũng không đặt nhiều sự chú ý vào người hắn." Thương Quân Lẫm xem xét nhiệt độ cơ thể của Thẩm Úc.
Tay Thương Quân Lẫm rất ấm, Thẩm Úc không nhịn được cọ cọ lòng bàn tay của nam nhân: "Sao hắn cũng quan tâm chuyện ' phi mộng ' nhỉ?"
Thẩm Úc hồi tưởng lại một chút, kiếp trước lúc y quen Cố Hoài thì đã là nhiều năm sau, lúc ấy chuyện "Phi mộng" cũng đã qua một khoảng thời gian rồi. Thẩm Úc cũng không thể xác định trước lúc quen Cố Hoài thì hắn có tham gia vụ án "Phi mộng" hay không.
Nếu có thì hắn sắm vai trò gì trong vụ án đó?
"Quý quân muốn biết thì có thể kêu hắn tới hỏi một chút." Biết Cố Hoài không liên quan đến người phía sau màn, Thương Quân Lẫm cũng không quá để ý. Trên đời này người có thể làm hắn để ý đã ít lại càng thêm ít, hiện tại chỉ có Thẩm Úc.
Hoặc là nói, từ đầu đến cuối đều chỉ có một mình Thẩm Úc.
"Vẫn là đừng vậy, dọa đến hắn thì không tốt, nếu hắn thật sự giống như lời bệ hạ nói, quan tâm tới chuyện ' phi mộng ' thì hắn sẽ chủ động tìm tới cửa."
"Cốc cốc." Cửa phòng bị gõ vang.
"Vào đi."
Mộ Tịch bưng thuốc vào, còn chưa tới gần, Thẩm Úc đã có thể ngửi thấy hương vị chua xót khiến người ta khó chịu kia. Không thể nghĩ ra vì sao lúc mình hôn mê lại chịu uống nó.
Thương Quân Lẫm cầm lấy thuốc, Mộ Tịch thức thời lui ra ngoài.
Thẩm Úc nắm chăn, nhỏ giọng hỏi: "Bệ hạ, ta đã tỉnh, sẽ không cần uống thuốc này nữa đúng không?"
"Quý quân lớn như vậy rồi mà vẫn còn sợ uống thuốc sao?" Thương Quân Lẫm đi đến mép giường ngồi xuống.
Lúc trước những thuốc y uống đều đã được Cố thái y giảm bớt vị đắng, sẽ không đắng như vậy, nhưng thuốc này không giống thế, chỉ mới ngửi mùi thôi mà Thẩm Úc đã khó chịu. Kiếp trước một mình uống thuốc thì cũng không có cảm giác gì, kiếp này có Thương Quân Lẫm ở đây, sao Thẩm Úc có thể chấp nhận uống thứ thuốc vừa chua vừa đắng kia được.
Một tay Thương Quân Lẫm đỡ lấy bả vai Thẩm Úc, không cho y tránh né, một tay vững vàng bưng thuốc, hắn nhỏ giọng dỗ dành y: "Ngoan, trẫm đút cho ngươi."
"Đứt như thế nào?" Thẩm Úc cảnh giác.
Thương Quân Lẫm ngậm một ngụm thuốc, cúi người, cho Thẩm Úc trải nghiệm để y biết lần trước hắn đã dùng cách gì để đút thuốc cho y!
Ừm thì mặc dù tui edit truyện TQ nhưng tui muốn nó nên có nghĩa trong Tiếng Việt thì nó sẽ tốt hơn.(Tui cảm thấy vậy.)
Tui cũng đã note từ trước là tui chỉ đảm bảo đúng 50-60%, vì đơn giản tui không biết tiếng Trung mà chỉ dựa vào truyện QT.
Có một vài từ kén nghĩa trong Tiếng Việt hoặc không có nghĩa trong Tiếng Việt thì tui sẽ thay nó bằng một số từ đồng nghĩa thông dụng và có nghĩa hơn trong Tiếng Việt. Vì kiến thức tui hạn hẹp nên đương nhiên có một số từ sẽ không được sát nghĩa lắm.
Có một số từ ví dụ như:
Ám lao=Ngục tối
Là=Đúng vậy
Trọng sinh=Sống lại
Cơ hồ=Dường như
Thanh âm=Giọng nói(Cái này tuỳ ngữ cảnh, đôi lúc tui sẽ giữ nguyên, đôi lúc thay.)
Kỳ thực=Thật ra
Tưởng=Muốn
Rốt cuộc=Cuối cùng(Tuỳ ngữ cảnh)
Phát sinh=Xảy ra
......
Còn rất nhiều từ khác nhưng nửa đêm tui hơi lag tạm thời không load nổi.
Nói chung tui cũng cảm thấy mình khá kì khi lại tuỳ ý thay đổi như vậy, nhưng nếu không thì nó sẽ khá khó hiểu ấy.
Vì vậy cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ, nếu có góp ý và có từ nào sát nghĩa hơn mọi người có thể cmt để tui biết vì tui đọc tất cả cmt. Có cái tui rep nhưng mà có cái tui không biết rep gì hết, nhưng có đọc nhá. Tất cả cmt nhắc về sai sót trong quá trình edit tui đều cố gắng sửa lại cả. Hoan nghênh mọi người đến đây đọc nhắ.
Tác giả có lời muốn nói: Canh một cầu dinh dưỡng dịch mua~
Trước tiên báo trước một chút, tính toán đổi bìa mặt lạp, tân bìa mặt đang ở thi công trung, hôm nay buổi tối hoặc là ngày mai liền có thể thấy được, là đại mỹ nhân Thẩm Úc!
Có thêm càng, phỏng chừng sẽ tương đối trễ, tận lực 0 điểm trước
Cảm tạ ở 2021-08-0522:10:30~2021-08-0617:23:36 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: A Chiêu 2 cái; W đứa ở mỗi ngày không ngủ được, 473768811 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Sương mù tinh vân, bảy bưởi 40 bình; ẩn 26 bình; độ hoành giang, A Chiêu, SUN-XIAODUI, tĩnh thần 20 bình;. 13 bình; bánh nướng trứng chảy, hoa mãn tiểu lâu, tiểu đậu khấu, chín mộ khê, 5435574810 bình; sáng lập giả 7 bình; bản vẽ đẹp, Tuân giang giang tử 6 bình; sao trời nguyên thất thất, bánh bao nhân trứng sữa, phong, bạch 6, 36852867, kk, mạc phàm phàm phàm, khóe miệng cùng thái dương tư bôn, chocolate tương 5 bình; tiểu hoàng thùng 3 bình; a cánh, tiểu li nhi, rừng sâu có sương mù, là thích ngự a, nhặt khê, ngôi sao 2 bình; cố lâu, 1551591, mộc tử quên thất, trí triện, long nhặt vũ, từ tiểu béo, 42810174, khó lấy tên 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
Thương Quân Lẫm còn nhớ rõ cảm giác khi chạm vào nó.
Vị đắng của thuốc không che lấp được cảm giác ngọt thanh đó.
Đầu lưỡi đỏ thắm ló ra từ cặp môi, còn đảo qua trên đôi môi hồng nhuận đó, ánh mắt Thương Quân Lẫm ánh thâm trầm.
Buông đồ trong tay ra, Thương Quân Lẫm duỗi tay xoa trán Thẩm Úc, xem xét nhiệt độ cơ thể, không lạnh giống như vừa rồi.
Hắn dần dần yên lòng.
Cố thái y nói nếu Thẩm Úc tỉnh lại thì không quá đáng ngại.
Thẩm Úc bị một loại động tác của Thương Quân Lẫm làm cho sửng sốt, "Bệ hạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Đã không còn việc gì nữa."
" Đến bây giờ bệ hạ còn muốn gạt ta sao?" Thẩm Úc híp híp mắt, người áo xám kia rõ ràng đã làm gì đó mới có thể khiến cho y phát bệnh.
Biết Thẩm Úc không dễ lừa như vậy, Thương Quân Lẫm đành bất đắc dĩ nói hết những chuyện đã xảy ra ở núi Thương Kỳ: "Trẫm đã bảo Ẩn Long Vệ cùng cấm quân đi bắt người, rất nhanh sẽ có kết quả."
Thẩm Úc đã nằm liên tục vào ban ngày nên hiện tại cảm thấy rất không thoải mái, đặc biệt là trong miệng. Y không thể bỏ qua cảm giác chua xót như bóng với hình trong miệng mình, hương vị kia không hề giống bất cứ loại thuốc nào y từng uống trong trí nhớ.
Thẩm Úc chống thân thể, muốn ngồi dậy, Thương Quân Lẫm thấy thế, đỡ y lên, hắn đặt sau lưng y một cái đệm mềm: "Hiện tại cảm thấy như thế nào?"
"Cũng ổn, chỉ là trong miệng rất đắng," Thẩm Úc nhíu chặt mày, oán giận, "Cuối cùng lần này đã dùng thuốc gì mà đắng tới như vậy?"
Thương Quân Lẫm đứng dậy, bưng một chén nước tới: "Uống một chút."
Thẩm Úc muốn nhanh chóng nuốt xuống sự cay đắng trong miệng nên cầm lấy cái ly uống một hớp lớn.
Ồ?
Là ngọt.
Thẩm Úc mím môi, cái miệng nhỏ tiếp tục uống.
Thương Quân Lẫm thấy mày y giãn ra, mới trả lời: "Là phương thuốc mới của Cố thái y, vì muốn thuốc có thể tạo được hiệu quả tốt nhất nên không thêm thuốc giảm đắng vào."
"Khó trách mặc dù ta đang hôn mê nhưng vẫn cảm giác được sự cay đắng quanh quẩn không dứt," Thẩm Úc hiểu rõ, "Này là mật ong pha nước sao? Lúc uống có vị ngọt nhẹ."
"Đúng vậy," Thương Quân Lẫm gật đầu, "Lo lúc ngươi tỉnh lại cảm thấy đắng miệng nên trẫm cố ý chuẩn bị trước."
Uống xong một chén nước, Thẩm Úc lại sai Thương Quân Lẫm lấy mứt hoa quả tới cho mình, sau khi ăn đồ ngọt xong, cuối cùng cảm giác chua xót trong miệng cũng hoàn toàn biến mất.
Thẩm Úc cũng có ý định theo đuổi một vài vấn đề khác, ví dụ như......
"Bệ hạ, thuốc đắng như vậy, làm sao ta uống hết vậy?" Thẩm Úc hiểu rất rõ trình độ tuỳ hứng của mình về phương diện uống thuốc. Lúc không có ai chiều chuộng còn đỡ, nếu dưới tình huống có người chiều chuộng, y tuyệt đối không thể uống hết thuốc đắng như vậy, đặc biệt là dưới trạng thái hôn mê.
Kiếp trước mình cũng từng nhiều lần phát bệnh mà rơi vào trạng thái hôn mê, mỗi lần đều khiến cho cấp dưới và đại phu bó tay, không biện pháp. Chỉ có khi nào chính y tỉnh táo lại mới có thể uống thuốc.
Đại phu chữa bệnh cho y không chỉ một lần nói với y mỗi lần y hôn mê, hắn đều lo lắng y sẽ ngủ mãi không tỉnh. Còn muốn y thay đổi tính tình, lúc y rơi vào trạng thái hôn mê cũng đừng kháng cự chuyện uống thuốc như vậy, dù sao lúc y tỉnh táo thì cũng uống thuốc rất dứt khoát.
Thẩm Úc thầm nghĩ: Lúc tỉnh táo ta cũng không muốn uống thuốc, mỗi lần đều mặt không đổi sắc uống hết thuốc còn không phải bởi vì không có biện pháp nào khác hay sao. Nhưng lúc hôn mê thì thân thể bị bản năng nắm giữ, chẳng qua là thể hiện bản năng không muốn uống thuốc đắng mà thôi.
Thẩm Úc hồi tưởng lại vị cay đắng lúc mình mới tỉnh lại, hương vị kia chỉ có hơn chứ không kém so với kiếp trước. Đó tuyệt đối không phải thứ lúc y đang hôn mê mà có thể ngoan ngoãn uống hết, nghĩ thế lại càng tò mò hơn.
Hỏi xong, Thẩm Úc nhìn về phía Thương Quân Lẫm.
Thương Quân Lẫm sắc mặt không đổi: "Nếu quý quân tò mò thì đợi lát nữa trẫm lại đút thuốc cho quý quân thêm một lần nữa, quý quân sẽ biết thôi."
Thẩm Úc nghĩ nghĩ, ném vấn đề này qua một bên, hỏi chuyện quan trọng hơn: "Ta nhớ rõ sau khi ta gặp được người mặc áo xám kia liền phát bệnh, là bởi vì cái người áo xám kia sao?"
Thương Quân Lẫm nắm lấy tay Thẩm Úc, xoa xoa, "Có khả năng cao là như vậy, thế nhưng cũng không thể loại trừ các nhân tố khác có mặt lúc đó."
Đúng là bởi vì điểm này nên Thương Quân Lẫm mới sai Ẩn Long Vệ và cấm quân vây kín núi Thương Kỳ. Từ lúc bọn họ xuống xe ngựa cho đến lúc gặp được người áo xám, giữa chừng gặp phải bất cứ kẻ nào cũng đều có khả năng có vấn đề.
"Bệ hạ, ta muốn ra ngoài dạo một chút." Nằm cả buổi chiều, Thẩm Úc cũng không ngủ được.
Thương Quân Lẫm lấy tới quần áo, mặc giúp Thẩm Úc. Thẩm Úc đã hình thành thói quen vua của một nước lại thích trang điểm cho mình, thò cánh tay ra để Thương Quân Lẫm giúp y mặc áo ngoài vào, còn phủ thêm áo choàng.
Gương mặt tái nhợt ẩn giấu sau lớp lông trắng của áo choàng, lại còn trắng hơn cả tuyết. Thương Quân Lẫm giúp y sửa sang lại mái tóc, ôm ngang lấy đai lưng y rồi cùng đi ra khỏi phòng.
Một lần nữa phát bệnh dường như đã cướp đi hơn phân nửa tinh thần và sức lực của Thẩm Ú. Chân y đạp trên mặt đất nhưng vẫn luôn có một cảm giác mơ hồ, Thẩm Úc không muốn dùng sức liền dứt khoát dựa nửa người vào trên người Thương Quân Lẫm, để nam nhân mang mình đi.
Còn chưa đi hai bước, Thương Quân Lẫm cảm thấy trên người mình nặng hơn, nhìn thanh niên đang trắng trợn mượn sức của mình để đi, buồn cười nói: "Quý quân muốn đi thế nào, trẫm ôm ngươi đi nhé?"
Thẩm Úc lắc đầu, kiên cường quyết định muốn tự mình đi.
Thương Quân Lẫm bị từ chối cũng không giận, hắn đặt hơn phân nửa sức nặng của Thẩm Úc lên người mình, chậm rì rì mang y theo đi dạo quanh sân.
Bầu trời còn chưa hoàn toàn tối đen, ánh nắng chiều lan tràn ở đường chân trời, lúc này nó đang nhuộm hồng một tầng không gian.
Thẩm Úc ngửa đầu cảm thán: "Thật đẹp, chỉ tiếc là phải bỏ qua cảnh đêm."
"Hôm nay không nhìn thấy thì ngày mai vẫn còn có thể nhìn, không có gì đáng tiếc cả." Thương Quân Lẫm đánh vỡ sự thương cảm còn chưa kịp sinh sôi trong lòng Thẩm Úc.
"Bệ hạ nói đúng," Thẩm Úc thuận thế nói sang chuyện khác, "Vừa rồi bệ hạ nói đến Cố thái y, sao Cố thái y lại trùng hợp gặp chúng ta?"
Thương Quân Lẫm trả lời: "Hắn dẫn đệ đệ hắn đến núi Thương Kỳ hái thuốc, sau khi ngươi hôn mê thì xung quanh đã náo động khá lớn, hắn ở trong đám người nhìn thấy liền đi tới."
"Vậy hiện tại Cố thái y đang ở đâu?"
"Đương nhiên hắn cũng đang ở thôn trang này." Dường như hắn biết tiếp theo Thẩm Úc muốn hỏi cái gì nên Thương Quân Lẫm bổ sung luôn, "Đệ đệ hắn cũng ở đây."
Thẩm Úc đi bộ một lát mới phát hiện ra hình như đây là nơi mình vẫn luôn muốn mang Thương Quân Lẫm tới, ngạc nhiên nói: "Sao bệ hạ lại tới nơi này?"
"Lúc ấy tình huống khẩn cấp, tỳ nữ của ngươi nói nơi này cũng khá gần, nên mới tới đây."
Thương Quân Lẫm cũng có chút ý định khác đó là muốn xem nơi Thẩm Úc từng sống. Hơn nữa nghĩ đến chuyện Thẩm Úc vẫn luôn muốn đến đây một lần, nếu lần này bỏ lỡ chỉ sợ y sẽ thất vọng, vì vậy hắn thuận nước đẩy thuyền mà đồng ý lời đề nghị của Mộ Tịch.
Trước lúc Thẩm Úc hôn mê còn lo lắng chuyện sẽ không thể tới thôn trang được, không ngờ chỉ sau một giấc ngủ dậy thì người đã ở thôn trang. Một cảm giác có được niềm vui bất ngờ nảy lên trong lòng y.
Thẩm Úc đã tỉnh lại nhưng Thương Quân Lẫm vẫn thấy không yên tâm nên sai Mạnh công công đi mời Cố thái y tới.
Nguyên nhân chính mang Cố thái y tới thôn trang cũng là để thuận tiện cho việc chăm sóc cho tình trạng thân thể Thẩm Úc nếu y đột ngột xảy ra chuyện gì.
Cố thái y nhận được tin tức liền lập tức chảy tới, Cố Hoài cũng cầm theo hòm thuốc đi theo phía sau hắn.
Thẩm Úc đi dạo một vòng, chút thể lực còn lại cũng biến mất nên Thương Quân Lẫm đỡ y vào trong đình ngồi.
Chỗ này của thôn trang chiếm diện tích rất lớn, Thẩm Úc đánh giá xung quanh, đã rất nhiều năm y không trở lại nơi này, những ký ức đã bị xóa nhoà cũng dần rõ ràng theo từng cảnh vật quen thuộc.
"Bệ hạ, ngươi nhìn nơi đó đi," Thẩm Úc chỉ vào cái cây lớn cách đó không xa, "Khi ta còn nhỏ đã sai người bắc một chiếc xích đu lên đó, một năm sau có một cơn mưa hạ lớn đã khiến dây thừng đứt mất, lúc đó ta còn buồn bã rất lâu."
Thương Quân Lẫm nhìn theo hướng Thẩm Úc chỉ, đó là một cái cây rất lớn, thân thô to bằng khoảng chừng ba người vây quanh, thân cây cao to, còn có những cành khô vươn tới, có thể thấy lờ mờ dấu vết của dây thừng trên cành cây.
Thương Quân Lẫm dường như có thể tưởng tượng được hình ảnh một củ cải nhỏ* ngồi ở dưới tàng cây chơi đánh đu, ánh mặt trời len qua lá cây tưới xuống người y, ánh sáng loang lổ chiếu lên người củ cải nhỏ trắng trắng mềm mềm. Rồi gió nhẹ phất phơ len lỏi qua bay những sợi tóc, củ cải nhỏ ngày một lớn lên, biến thành bộ dáng của một thiếu niên, hình dáng từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng hơn, dần dần biến thành bộ dáng hiện tại của Thẩm Úc. *(QT là tiểu đoàn tử nhưng tui tra gg không ra, ai biết nghĩa chỉ tui với. Vì tui đọc truyện thấy ngta hay ví các bé nhỏ là củ cải nhỏ nên tui dùng tạm.)
"Bệ hạ, Cố thái y đã tới."
Sau khi được cho phép, trước tiên Cố thái y xem mạch cho Thẩm Úc, buông tay, Cố thái y thả lỏng hơi thở: "Quý quân đã không còn gì đáng ngại, tiếp theo chỉ cần điều dưỡng thật tốt là ổn rồi."
Thương Quân Lẫm cũng nhẹ nhàng thở ra.
Cảm nhận được bàn tay đang nắm chặt tay mình đã thả lỏng lực nắm, Thẩm Úc trấn an Thương Quân Lẫm, cười cười: "Không có việc gì, bệ hạ đừng lo lắng."
Kiếp trước y kéo theo thân thể như vậy sống thêm mười mấy năm, đời này tĩnh dưỡng tốt như vậy sao có thể xảy ra chuyện được.
Trấn an xong Thương Quân Lẫm, Thẩm Úc nhìn về phía thiếu niên đang đứng ở phía sau Cố thái y.
Đối diện với đôi mắt của thiếu niên, Thẩm Úc sửng sốt.
Hai mắt tuy rằng còn hiện lên vẻ non nớt nhưng lại không khó để nhìn ra sự hung bạo của chủ nhân nó. Dù ngụy trang bản thân rất tốt nhưng vẫn không thể che lấp được bản tính khát máu của mình.
"Đây là đệ đệ của Cố thái y sao?" Thu hồi suy nghĩ phức tạp trong lòng, Thẩm Úc giả bộ bày ra bộ dáng tò mò hỏi.
"Đúng vậy, hắn tên là Cố Hoài." Cố thái y kéo thiếu niên lên, "Đây là hai người lúc trước ta đã kể với ngươi, đây là Thẩm quý quân, vị kia là bệ hạ."
Lần đầu tiên Cố Hoài chính thức nhìn thấy hai người, mặc kệ là hoàng đế hay là quý quân thì đều rất khác với trong tưởng tượng của hắn. Giấu đi suy nghĩ phức tạp trong mắt, Cố Hoài cung kính hành lễ với hai người.
Thẩm Úc mặt không đổi sắc đánh giá thiếu niên một lát, mở miệng hỏi: "Hoài trong 'hoài niệm ' sao?"
"Là 'Hoài' trong 'quất sinh Hoài Nam*' '." Cố Hoài giải thích.(Theo tui tìm hiểu thì cây quất ở phương Nam vẫn là cây quất nhưng khi đưa xuống phía Bắc lại thành cây chỉ. Nên tui nghĩ nghĩa của nó là cây quất nhớ miền Nam vì ở miền Nam nó sẽ được gọi là cây quất=)), nghe lú đúng không?Tui cũng lú lắm nhưng mà đại loại từ 'Hoài' cũng có nghĩa tương tự như Hoài niệm, Tưởng nhớ.)
Thẩm Úc gật gật đầu.
Cố Hoài.
Hoá ra hắn tên là Cố Hoài.
Thẩm Úc nghĩ đến hình ảnh người nọ vào kiếp trước, không khỏi có chút cảm khái. Hoá ra hắn đang để ý người đứng trước mặt mình*, hoá ra chú sói điên cuồng cũng sẽ lộ ra một mặt dịu ngoan như vậy. Không biết một đời này Cố thái y không xảy ra chuyện gì thì tương lai của hắn có rơi vào con đường kia hay không?(Đứng trước mặt Cố Hoài là Cố thái y.)
"Suy nghĩ cái gì vậy, sao lại xuất thần như vậy?"
Thẩm Úc đang ngồi trên giường phát ngốc thì đột nhiên gương mặt bị chọc vào.
Xoa xoa gương mặt, Thẩm Úc nói: "Chỉ là đang nghĩ Cố thái y và Cố Hoài lớn lên không giống nhau, bọn họ là huynh đệ ruột thịt sao?"
"Từ tối hôm qua đến bây giờ quý quân chỉ nghĩ đến việc này hay sao?" Thương Quân Lẫm rũ mắt, ngồi xuống mép giường.
"Dường như quý quân rất chú ý đến hắn, là bởi vì cái gì?"
"Bệ hạ không hiếu kỳ sao?" Thẩm Úc như không cảm nhận được sự khó chịu của Thương Quân Lẫm, "Cố Hoài kia trông không đơn giản như vẻ ngoài."
"Trẫm biết vụ ' phi mộng ' trước kia hắn cũng nhúng tay, Ẩn Long Vệ cũng tra ra hắn, dường như hắn cũng đang cố tìm ra người phía sau màn. Trẫm cũng không đặt nhiều sự chú ý vào người hắn." Thương Quân Lẫm xem xét nhiệt độ cơ thể của Thẩm Úc.
Tay Thương Quân Lẫm rất ấm, Thẩm Úc không nhịn được cọ cọ lòng bàn tay của nam nhân: "Sao hắn cũng quan tâm chuyện ' phi mộng ' nhỉ?"
Thẩm Úc hồi tưởng lại một chút, kiếp trước lúc y quen Cố Hoài thì đã là nhiều năm sau, lúc ấy chuyện "Phi mộng" cũng đã qua một khoảng thời gian rồi. Thẩm Úc cũng không thể xác định trước lúc quen Cố Hoài thì hắn có tham gia vụ án "Phi mộng" hay không.
Nếu có thì hắn sắm vai trò gì trong vụ án đó?
"Quý quân muốn biết thì có thể kêu hắn tới hỏi một chút." Biết Cố Hoài không liên quan đến người phía sau màn, Thương Quân Lẫm cũng không quá để ý. Trên đời này người có thể làm hắn để ý đã ít lại càng thêm ít, hiện tại chỉ có Thẩm Úc.
Hoặc là nói, từ đầu đến cuối đều chỉ có một mình Thẩm Úc.
"Vẫn là đừng vậy, dọa đến hắn thì không tốt, nếu hắn thật sự giống như lời bệ hạ nói, quan tâm tới chuyện ' phi mộng ' thì hắn sẽ chủ động tìm tới cửa."
"Cốc cốc." Cửa phòng bị gõ vang.
"Vào đi."
Mộ Tịch bưng thuốc vào, còn chưa tới gần, Thẩm Úc đã có thể ngửi thấy hương vị chua xót khiến người ta khó chịu kia. Không thể nghĩ ra vì sao lúc mình hôn mê lại chịu uống nó.
Thương Quân Lẫm cầm lấy thuốc, Mộ Tịch thức thời lui ra ngoài.
Thẩm Úc nắm chăn, nhỏ giọng hỏi: "Bệ hạ, ta đã tỉnh, sẽ không cần uống thuốc này nữa đúng không?"
"Quý quân lớn như vậy rồi mà vẫn còn sợ uống thuốc sao?" Thương Quân Lẫm đi đến mép giường ngồi xuống.
Lúc trước những thuốc y uống đều đã được Cố thái y giảm bớt vị đắng, sẽ không đắng như vậy, nhưng thuốc này không giống thế, chỉ mới ngửi mùi thôi mà Thẩm Úc đã khó chịu. Kiếp trước một mình uống thuốc thì cũng không có cảm giác gì, kiếp này có Thương Quân Lẫm ở đây, sao Thẩm Úc có thể chấp nhận uống thứ thuốc vừa chua vừa đắng kia được.
Một tay Thương Quân Lẫm đỡ lấy bả vai Thẩm Úc, không cho y tránh né, một tay vững vàng bưng thuốc, hắn nhỏ giọng dỗ dành y: "Ngoan, trẫm đút cho ngươi."
"Đứt như thế nào?" Thẩm Úc cảnh giác.
Thương Quân Lẫm ngậm một ngụm thuốc, cúi người, cho Thẩm Úc trải nghiệm để y biết lần trước hắn đã dùng cách gì để đút thuốc cho y!
Ừm thì mặc dù tui edit truyện TQ nhưng tui muốn nó nên có nghĩa trong Tiếng Việt thì nó sẽ tốt hơn.(Tui cảm thấy vậy.)
Tui cũng đã note từ trước là tui chỉ đảm bảo đúng 50-60%, vì đơn giản tui không biết tiếng Trung mà chỉ dựa vào truyện QT.
Có một vài từ kén nghĩa trong Tiếng Việt hoặc không có nghĩa trong Tiếng Việt thì tui sẽ thay nó bằng một số từ đồng nghĩa thông dụng và có nghĩa hơn trong Tiếng Việt. Vì kiến thức tui hạn hẹp nên đương nhiên có một số từ sẽ không được sát nghĩa lắm.
Có một số từ ví dụ như:
Ám lao=Ngục tối
Là=Đúng vậy
Trọng sinh=Sống lại
Cơ hồ=Dường như
Thanh âm=Giọng nói(Cái này tuỳ ngữ cảnh, đôi lúc tui sẽ giữ nguyên, đôi lúc thay.)
Kỳ thực=Thật ra
Tưởng=Muốn
Rốt cuộc=Cuối cùng(Tuỳ ngữ cảnh)
Phát sinh=Xảy ra
......
Còn rất nhiều từ khác nhưng nửa đêm tui hơi lag tạm thời không load nổi.
Nói chung tui cũng cảm thấy mình khá kì khi lại tuỳ ý thay đổi như vậy, nhưng nếu không thì nó sẽ khá khó hiểu ấy.
Vì vậy cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ, nếu có góp ý và có từ nào sát nghĩa hơn mọi người có thể cmt để tui biết vì tui đọc tất cả cmt. Có cái tui rep nhưng mà có cái tui không biết rep gì hết, nhưng có đọc nhá. Tất cả cmt nhắc về sai sót trong quá trình edit tui đều cố gắng sửa lại cả. Hoan nghênh mọi người đến đây đọc nhắ.
Tác giả có lời muốn nói: Canh một cầu dinh dưỡng dịch mua~
Trước tiên báo trước một chút, tính toán đổi bìa mặt lạp, tân bìa mặt đang ở thi công trung, hôm nay buổi tối hoặc là ngày mai liền có thể thấy được, là đại mỹ nhân Thẩm Úc!
Có thêm càng, phỏng chừng sẽ tương đối trễ, tận lực 0 điểm trước
Cảm tạ ở 2021-08-0522:10:30~2021-08-0617:23:36 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: A Chiêu 2 cái; W đứa ở mỗi ngày không ngủ được, 473768811 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Sương mù tinh vân, bảy bưởi 40 bình; ẩn 26 bình; độ hoành giang, A Chiêu, SUN-XIAODUI, tĩnh thần 20 bình;. 13 bình; bánh nướng trứng chảy, hoa mãn tiểu lâu, tiểu đậu khấu, chín mộ khê, 5435574810 bình; sáng lập giả 7 bình; bản vẽ đẹp, Tuân giang giang tử 6 bình; sao trời nguyên thất thất, bánh bao nhân trứng sữa, phong, bạch 6, 36852867, kk, mạc phàm phàm phàm, khóe miệng cùng thái dương tư bôn, chocolate tương 5 bình; tiểu hoàng thùng 3 bình; a cánh, tiểu li nhi, rừng sâu có sương mù, là thích ngự a, nhặt khê, ngôi sao 2 bình; cố lâu, 1551591, mộc tử quên thất, trí triện, long nhặt vũ, từ tiểu béo, 42810174, khó lấy tên 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương