Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân

Chương 58



Thẩm Úc đâm đầu vào người Thương Quân Lẫm: "Ta đang nói chuyện nghiêm túc với bệ hạ đó."

"Trẫm biết," Thương Quân Lẫm sờ sờ trán Thẩm Úc, "Lần này phát hiện sớm nên cũng không khó để điều tra, những người tham gia vào kế hoạch đó trẫm sẽ trực tiếp hủy bỏ tư cách tham gia, A Úc không cần lo lắng. Lần này trẫm cũng sẽ sai người điều chỉnh đề thi, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu."

Biết có người muốn động tay chân vào chuyện khoa cử sao Thương Quân Lẫm có thể ngồi chờ chết. Cái gì nên điều chỉnh hay sửa chữa thì nên sai người xử lý ngay. Vì không muốn cho đề thi mới bị lộ nên người tham gia sửa đề đều sẽ phải ở lại thôn trang cho đến khi cuộc thi kết thúc, xung quanh đều có trọng binh canh gác, chỉ cần có ý định truyền đề ra bên ngoài sẽ bại lộ thân phận ngay lập tức.

Thẩm Úc gật gật đầu, nói ra những thứ gần đây bọn Giang Hoài Thanh phát hiện.

"Trên tin tức Giang Hoài Thanh gửi tới có nói những mục tiêu của người đó đã được xác minh, những người hắn tìm tới đa số là những thư sinh nhà nghèo, có mấy người có quan hệ tốt với Giang Hoài Thanh cũng bị tìm tới. Sau khi lén nói chuyện với nhau mới biết có vài cá nhân bị tìm tới." Thẩm Úc như suy tư gì đó, "Bọn họ thấy bệ hạ bắt đầu thích dùng các quan viên nhà nghèo cho nên mới tính sắp xếp thành người một nhà trước sao?"

Thương Quân Lẫm: "Mặc kệ bọn họ có thành công hay không thì cuối cùng những người này đều sẽ bị lưu lại nhược điểm, nếu muốn tiếp tục con đường làm quan thì cũng chỉ có thể làm việc cho người phía sau màn."

Thẩm Úc: "Không sai, hơn nữa sau này những người đó đi lên càng cao thì người phía sau màn lại càng có lợi, mua bán có lời như vậy, lại không cần tốn nhiều sức đã có thể biến nhiều sĩ tử thành người của mình."

Chỉ là...... Thẩm Úc rũ mắt che đi sự lạnh lẽo trong mắt, bất kể là kiếp trước hay là kiếp này thì mục đích của người nọ đều sẽ không thực hiện được đâu!

——————————-

Nghênh Tinh Lâu.

Theo ngày thi ngày càng tới gần thì cả toà lâu lại càng trống vắng hơn, các thư sinh đều ở lại trong phòng của mình để chuẩn bị bước cuối cùng.

Tâm trạng nóng nảy của Giang Hoài Thanh cũng dần bình tĩnh trở lại, trải qua khoảng thời gian nói chuyện cùng Dư công tử hắn cũng đã đoán được thân phận của Lâm công tử và Dư công tử không hề đơn giản, hơn phân nửa không phải thí sinh lần này.

"Thừa Vũ huynh thật là vẫn luôn bình tĩnh trước sau như một." Giang Hoài Thanh đi tới từ bên cửa sổ.

Quen Hạ Thừa Vũ lâu như vậy, Giang Hoài Thanh vẫn chưa từng thấy hắn thay đổi sắc mặt vì chuyện gì. Những người xung quanh càng ngày càng khẩn trương, chỉ có mình Hạ Thừa Vũ vốn là thế nào thì vẫn là thế ấy.

Khoảng thời gian trước chính hắn cũng rất lo âu, hai ngày nay tâm trạng hắn mới chậm rãi khôi phục.

"Chỉ là một cuộc thi mà thôi, không phải Hoài Thanh cũng biểu hiện như thường sao?" Hạ Thừa Vũ cười nhẹ.

"Đừng thấy trên mặt ta không lộ ra biểu cảm nào mà nhầm, chuyện xảy ra vào khoảng thời gian trước đã thực sự khiến ta giật cả mình," Giang Hoài Thanh vỗ vỗ ngực, "Trời phù hộ người tốt."(QT:Bất ổn hảo chút thiện, tui không hiểu được nghĩa, ai hiểu chỉ tui với ????)

"Không biết Thừa Vũ huynh có phát hiện hay không nhưng mục tiêu của những người đó hình như đều là những thư sinh nghèo." Trải qua mấy ngày quan sát, Giang Hoài Thanh đưa ra kết luận.

Hạ Thừa Vũ gật đầu: "Có phát hiện, ta đã thử nói bóng nói gió với những thư sinh thuộc gia tộc lớn thì bọn họ cũng không gặp phải chuyện này."

"Xem ra mục đích của bọn họ rất rõ ràng," Giang Hoài Thanh vuốt cằm, "Đây là đang chọn người dựa theo sở thích của bệ hạ."

Lúc tiên đế còn tại vị thì nhà nghèo bị thế gia chèn ép đến gần như không có chỗ để đặt chân, nhưng từ khi hoàng đế hiện tại lên ngôi thì mới chậm rãi vực dậy những quan viên không được chống đỡ đó.

"Thi hội sắp bắt đầu rồi, cũng không biết chuyện này có thể được giải quyết hoàn toàn trước khi kì thi bắt đầu hay không."

Ở giữa sự chờ đợi của mọi người, ngày thi hội cuối cùng cũng tới.

Sáng sớm, các học sinh mang theo dụng cụ, sau khi kiểm tra không có vấn đề gì sẽ được tiến vào trường thi.

Lực chú ý của mọi người đều đặt vào bài thi nên không ai để ý đến đã có một phần thí sinh bị yên lặng mang đi.

Đợi học sinh đều tiến vào trường thi, mọi thứ đã được chuẩn bị từ trước, quá trình bắt giữ cũng âm thầm tiến hành, chứng cứ lại vô cùng xác thực nên không hề cho bất cứ cơ hội phản kháng nào, chỉ trong chớp mắt đã có mấy người bị lặng lẽ mang đi.

Thời tiết đã ấm lên, trong hoa viên những loại hoa đang tranh nhau nở rộ, ở Ngọc Chương Cung cũng không thua kém gì, biết Thẩm Úc thích hoa cỏ nên Thương Quân Lẫm đã phái người mang tới đây không ít hoa cỏ quý hiếm.



Mấy ngày gần đây phía dưới đã trình lên một gốc mặc lan hiếm gặp, Thương Quân Lẫm không chút nghĩ ngợi liền sai người đưa hoa tới Ngọc Chương Cung.

Mạnh công công tự mình dẫn người đưa cây tới, xem như ông cũng đã hiểu cứ có cái gì tốt thì cứ trực tiếp đưa đến Ngọc Chương Cung là được, không thấy bệ hạ chỉ ngủ lại ở Ngọc Chương Cung thôi sao.

Từ khi Thẩm Úc vào cung, hầu như Thương Quân Lẫm chưa từng trở lại tẩm cung của đế vương để ở, đến cả Mạnh công công cũng có một gian nhà để ở lại Ngọc Chương Cung.

"Đây là bệ hạ cố ý kêu nô tài đưa tới, quý quân nhìn xem có thích hay không." Mạnh công công xốc tấm lụa đỏ đang phủ bên trên lên.

Tầng tầng cánh hoa nở rộ ánh vào mi mắt, mắt Thẩm Úc sáng rực lên, "Bệ hạ kiếm đâu ra cây mặc lan hiếm có như vậy?"

"Là người phía dưới dâng lên, hôm nay mới vừa đưa vào cung thì bệ hạ liền sai nô tài đưa đến cho ngài."

"Bệ hạ có lòng." Thẩm Úc tìm một chỗ thích hợp để mặc lan sinh trưởng rồi sai cung nhân đưa mặc lan qua đó.

Mạnh công công vừa đưa xong đồ, đang chuẩn bị rời đi thì Thẩm Úc gọi ông lại: "Không biết Mạnh công công có thể một lần nữa giúp Ngọc Chương Cung đổi một thái giám chưởng sự mới hay không?" (Quản lý mọi việc trong một cung.)

Mạnh công công hơi khựng lại một chút, "Vì sao đột nhiên quý quân lại muốn đổi người?"

Cung nhân ở Ngọc Chương Cung đều do Thương Quân Lẫm căn dặn, lúc ấy Thẩm Úc mới vừa tiến cung, Thương Quân Lẫm yêu cầu những người không gây chuyện và có lí lịch sạch sẽ là được. Việc tuyển người Mạnh công công cũng giao cho cấp dưới làm, sau đó Thẩm Úc lại được sủng ái, vô số người hối hận vì không thể tiến vào Ngọc Chương Cung làm việc.

Chính Mạnh công công cũng rất hối hận, sớm biết Ngọc Chương Cung có Thẩm Úc thì trở nên như mặt trời ban trưa thì ông cũng đã sắp xếp cho người của mình vào quản lý.

Chỉ là mọi chuyện đã định nên dù hối hận cũng không thay đổi được gì.

Thẩm Úc luôn luôn không quản chuyện cung nhân đột nhiên nói muốn đổi người......

"Trước tiên ngươi cứ dựa theo yêu cầu của ta mà tìm một nhóm người mới tới đây, dù sao cũng muốn ở lại lâu dài, dùng người đương nhiên cũng muốn thuận buồm xuôi gió* một chút," Thẩm Úc nói ra yêu cầu của chính mình, "Trung thành, không khua môi múa mép, có năng lực ứng biến và biết nhìn mặt đoán ý, như thế là được. Những chuyện khác phiền Mạnh công công chú ý chút." (Thuận cùng một hướng, không phản bội nhau.)

"Quý quân quá coi trọng nô tài rồi, quý quân yên tâm, nô tài chắc chắn sẽ làm tốt chuyện này giúp quý quân." Mạnh công công cung kính đồng ý.

Có thể hầu hạ ở bên cạnh vua thì có người nào chưa thành tinh đâu, Mạnh công công vừa nghe đã hiểu thái giám chưởng sự hiện tại chọc quý quân không vui. Mạnh công công nghĩ mãi không ra quý quân như vậy đã được xem là một chủ tử tốt và hiếm có, rốt cuộc thái giám chưởng sự ở Ngọc Chương Cung đã làm gì mới có thể khiến cho quý quân muốn trực tiếp thay người?

Cùng với...... Quý quân nói muốn ở lại lâu dài, là chỉ trước kia y không định ở đây lâu dài sao?

Rũ mắt che lấp suy nghĩ sâu xa xuống đáy mắt, Mạnh công công bắt đầu suy nghĩ xem những ai phù hợp với yêu cầu của Thẩm Úc.

"Ừm, ngươi làm việc ta rất yên tâm." Giải quyết xong, Thẩm Úc cũng không định tiếp tục quản chuyện này.

Mạnh công công trở về bên phía Thương Quân Lẫm để tiếp tục làm việc, lúc nói xong phản ứng của Thẩm Úc khi thấy hoa thì ông chần chừ một lúc thì nói ra chuyện Thẩm Úc muốn đổi người.

Thương Quân Lẫm hồi tưởng lại thái giám chưởng sự của Ngọc Chương Cung, không có quá nhiều ấn tượng. Lúc hắn ở Ngọc Chương Cung thì người hầu hạ vẫn luôn là Mạnh công công, Thẩm Úc cũng không thích có người đứng gần hầu hạ, ngoại trừ Mộ Tịch thì bên cạnh y cũng ít có cung nhân khác hầu hạ.

"Quý quân có nói nguyên nhân không?" Lấy hiểu biết của Thương Quân Lẫm về Thẩm Úc thì y không phải là người tuỳ tiện nhắm vào người nào đó.

"Không có," Mạnh công công lắc đầu, "Chỉ nói dùng không thuận tay."

Thương Quân Lẫm: "Ngươi đi tra thử thái giám chưởng sự kia đi, quý quân muốn đổi người thì cứ cho y đổi, lần này chọn người cẩn thận một chút."

Mạnh công công: "Nô tài đã hiểu."

Thương Quân Lẫm: "Sau khi chọn người xong đưa qua cho trẫm xem trước, đừng tiếp tục tìm tới mấy người khiến quý quân khó chịu."



Mạnh công công: "Vâng ạ."

Thẩm Úc đang tưới nước cho mặc lan, vừa buông tay áo vừa nãy xắn lên xong thì thấy Thương Quân Lẫm đi vào.

"Bệ hạ xử lý mọi việc xong rồi?"

"Ừm," Thương Quân Lẫm cầm chiếc khăn tay bên cạnh lau tay cho Thẩm Úc, "Sao không giao những việc này cho hạ nhân làm?"

"Hoa bệ hạ đưa tới đương nhiên phải chăm sóc thật tốt, nếu không ngày nào đó bệ hai lại thấy ' quân linh ' không vừa mắt thì làm sao bây giờ?"

"Quân linh" là cây Cố thái y đưa tới, bởi vì tương đối khó trồng nên Thẩm Úc vẫn luôn tự tay chăm sóc, rất nhiều lần khiến cho Thương Quân Lẫm ghen tị.

"Còn dám trêu chọc trẫm?" Thương Quân Lẫm chọt chọt trán Thẩm Úc.

Thẩm Úc quay qua một bên để tránh né: "Chuyện chính bệ hạ làm ra sao lại không cho người khác nói?"

"Được, A Úc cứ tùy tiện nói," Thương Quân Lẫm nắm lấy tay Thẩm Úc, kéo y đi đến chiếc trường kỷ rồi ngồi xuống, "Sao đột nhiên lại muốn đổi người hầu hạ?"

"Mạnh công công nói cho bệ hạ rồi à." Thật ra Thẩm Úc cũng không ngạc nhiên khi Mạnh công công nói chuyện này cho Thương Quân Lẫm, y nói chuyện này với Mạnh công công cũng là vì muốn mượn Mạnh công công để nói chuyện này cho Thương Quân Lẫm.

"Ngươi cũng không phải không biết trẫm để bụng đến chuyện của ngươi đến mức nào, Mạnh Thường nào dám giấu giếm."

"Là tại Mộ Tịch phát hiện hắn ỷ vào việc là thái giám chưởng sự của Ngọc Chương Cung nên đã bắt nạt các cung nữ khác trong cung. Hắn không dám đụng đến người của Ngọc Chương Cung nên đã bắt nạt người của các cung khác." Trên mặt Thẩm Úc lộ vẻ chán ghét.

"Ta đã kêu Mộ Tịch thống kê danh sách các cung nữ bị bắt nạt, nếu không nhờ một cung nữ có tính cách mạnh mẽ làm loạn chuyện này thì không biết chuyện này còn bị giấu bao lâu nữa."

Khí thế quanh thân Thương Quân Lẫm bỗng trầm xuống: "Ai cho hắn lá gan làm xằng làm bậy?"

"Có thể là do thấy ngày thường bệ hạ không quản đến chuyện của các cung nữ nên mới cho rằng bản thân có thân phận thái giám chưởng sự của Ngọc Chương Cung thì sẽ không cần kiêng nể gì." Lúc Thẩm Úc vừa mới biết tin suýt chút nữa đã trực tiếp ra tay xử lí người, may mà có Mộ Tịch ngăn cản.

"Công tử, loại chuyện này thật ra ở trong cung nhìn mãi cũng thành quen, lần này xử lí một tên Lý công công, lần sau sẽ còn có Triệu công công, Tôn công công, muốn ngăn chặn loại chuyện này thì cần phải làm cho bọn họ có muốn cũng không dám ra tay!" Mộ Tịch nói.

Bên ngoài càng tỏ ra ngăn nắp thì phía dưới nó lại càng dễ ẩn giấu thứ ô uế, nước quá trong thì không có cá. Thẩm Úc cũng không phải chỉ là một công tử sống trong lầu các, mặt tối của thế nhân y cũng từng trải nghiệm ít nhiều. Y hiểu rõ hoàng cung là trung tâm quyền lực của Đại Hoàn, bất kể xảy ra chuyện gì ghê rợn cũng không có gì kì lạ.

"Để Mạnh Thường đi xử lý......"

Thẩm Úc duỗi tay ngăn lại đôi môi của Thương Quân Lẫm: "Không, nếu là người của Ngọc Chương Cung gây chuyện thì chuyện này nên để chính tay ta xử lý, dám làm ra loại chuyện như vậy ở ngay dưới mí mắt của ta, ai cho hắn lá gan đó?!"

Lần đầu tiên Thẩm Úc lộ ra một mặt sắc bén như vậy trước mặt Thương Quân Lẫm, lúc này khí chất của mỹ nhân lạnh như băng, mặt mày chất chứa sự lạnh lẽo đè ép người khác, Thương Quân Lẫm lẳng lặng đánh giá y, chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực đập càng lúc càng nhanh.

Ngày thường Thẩm Úc lúc nào cũng ôn hòa, vô hại, ngẫu nhiên lộ ra chiếc răng nanh nhỏ trông không giống như một thợ săn mà lại giống như một con thú con, thiếu đi vài phần uy lực.

Nhưng hiện tại Thẩm Úc không giống như thế, hơi thở nguy hiểm chảy từ bên trong chảy ra, mang theo vẻ đẹp câu hồn đoạt phách. Trong khoảnh khắc này Thương Quân Lẫm cảm thấy đây mới là Thẩm Úc chân chính.

Tràn ngập tính công kích, vừa nguy hiểm lại vừa mê người.

Gần như làm hắn không thể rời mắt nổi.

Thấy Thương Quân Lẫm nửa ngày rồi vẫn chưa phản ứng, Thẩm Úc nghi ngờ ngước mắt hỏi: "Bệ hạ đang nghĩ gì vậy?"

"Nghĩ...... A Úc thật đẹp." Thanh âm trầm thấp như tiếng nỉ non.

Muốn không quan tâm tất cả mà ôm người vào trong lồng ngực, hung hăng hôn lên đôi môi ấy, đánh dấu y từ trong ra ngoài, cho người ta vừa nhìn đã biết được đó là dấu vết thuộc về mình!
Chương trước Chương tiếp