Bệnh Mỹ Nhân Không Làm Thế Thân
Chương 68
Thẩm Úc lắc lắc đầu, tránh khỏi trói buộc của nam nhân: "Bệ hạ biết chuyện ta muốn nói là chuyện gì sao?"
"Mỗi lần...... Lúc đó, A Úc đều không tình nguyện," Thương Quân Lẫm nâng mắt nhìn y, "Chính mình thoải mái xong liền không để ý trẫm nữa."
"Ta nào có," Trên mặt Thẩm Úc nổi lên một mảnh màu đỏ ửng, "Ai bảo bệ hạ vẫn luôn không chịu kết thúc."
"Nếu không phải thái y nói thân thể của A Úc cần phải điều dưỡng thêm thì A Úc cũng nên thực hiện chức trách của mình." Trong mắt Thương Quân Lẫm xẹt qua một ngọn lửa nhỏ, hắn duỗi tay, xoa cổ Thẩm Úc, "A Úc thấy có đúng hay không?"
"Bệ hạ cần phải nghe theo lời dặn của thái y," Thẩm Úc có thái y làm bia đỡ nên cũng có vài phần không kiêng nể gì, "Cũng nên khắc chế bản thân thật nhiều."
"Trẫm đã rất khắc chế," Đôi mắt Thương Quân Lẫm sâu thẳm, "Nếu không A Úc cho rằng trẫm có thể dễ dàng buông tha cho A Úc vậy sao?"
Lo cho cho thân thể Thẩm Úc nên số lần bọn họ thân mật cũng không nhiều, cũng không chân chính tiến vào mà cũng chỉ ngẫu nhiên dựa vào tay hoặc chân mà thôi.
Thẩm Úc không muốn tiếp tục nói đến đề tài nguy hiểm này liền chuyển qua một chuyện khác: "Bệ hạ, thôn trang của ta vừa làm ra một món đồ mới, ta muốn đưa cho bệ hạ xem thử."
"Thứ gì?" Nhìn ra Thẩm Úc muốn nói lảng sang chuyện khác, Thương Quân Lẫm cũng không bóc trần, nhưng động tác trên tay cũng không dừng lại.
Phần cổ của Thẩm Úc rất mẫn cảm, đặc biệt là những phần phụ cận nó, có thể nói Thương Quân Lẫm yêu thương tha thiết chỗ này, lúc thân mật hắn luôn thích gặm cắn chỗ này.
"Trước tiên bệ hạ buông ta ra đã." Cảm giấc tê dại lan tràn trên gáy, Thẩm Úc duỗi tay, đè bàn tay của nam nhân lại.
Thương Quân Lẫm rất biết nghe lời, ngừng động tác trên tay lại, nhưng hắn không đặt tay ra khỏi đó, nhiệt độ cơ thể của nam nhân dần xâm nhập vào lớp da thịt, đi vào thân thể. Thẩm Úc cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng ngồi thẳng người.
"Bệ hạ không chịu buông ta ra thì tự mình đi lấy đi, trong ô vuông bên trái." Thẩm Úc chỉ vào bên cạnh người Thương Quân Lẫm.
Theo sự chỉ dẫn của Thẩm Úc, Thương Quân Lẫm mở ô vuông ra, lấy ra một hộp gỗ không có hoa văn trang trí từ bên trong.
"Cái này sao?"
"Đúng vậy, bệ hạ mở ra nhìn xem."
Thương Quân Lẫm dùng một tay mở hộp gỗ ra, nhìn vào đồ vật bên trong, hắn bất đắc dĩ buông tha cho cổ Thẩm Úc, mở tờ giấy ra.
Ngay từ đầu, Thương Quân Lẫm mang thái độ không chút để ý, lúc ở cùng một chỗ với Thẩm Úc, hắn thường thả lỏng hơn so với những lúc khác. Nhưng theo thời gian trôi đi, biểu cảm trên mặt Thương Quân Lẫm dần trở nên nghiêm túc hơn.
Xem xong, Thương Quân Lẫm khép tờ giấy lại, duỗi tay kéo Thẩm Úc vào trong lồng ngực, môi đặt bên tai Thẩm Úc: "Đây cũng là những thứ A Úc đọc được từ trong tạp thư sao?"
Trên giấy viết một thứ gọi là "Xi măng", ngoại trừ việc viết làm thế nào để tạo ra nó thì còn viết rõ các tác dụng của nó. Thương Quân Lẫm là một người đủ tư cách để cầm quyền, thứ đầu tiên hắn nhìn ra chính là tầm quan trọng của"Xi măng".
Với nước hay với dân thì thứ này đều có tác dụng lớn.
"Bệ hạ nghĩ như vậy cũng đúng," Thẩm Úc không định giấu giếm, nhưng cũng không muốn nói ra sự thật nên chỉ có thể nói ra một đáp án ba phải, "Nó còn được gọi là bê tông."
Thương Quân Lẫm nhẹ nhàng cắn vào vành tai của Thẩm Úc: "Quả thật lúc nào A Úc cũng mang lại cho trẫm những niềm vui bất ngờ."
Hắn nhìn ra Thẩm Úc không muốn nói nên cũng không miễn cưỡng, Thẩm Úc chịu đưa đồ vật cho hắn đã đủ để chứng minh hắn cũng có trọng lượng trong lòng y, nếu không thì Thẩm Úc cũng sẽ không vì sợ hắn hoài nghi mà không đưa đồ ra.
Lần trước Thẩm Úc đưa sổ tay có chứa phương pháp trị thủy cho hắn cũng thế, sau khi các quan viên chuyên phụ trách chuyện này đã nói với hắn đây là một hệ thống rất hoàn chỉnh, cơ bản không có khả năng được chắp vá lung tung từ những cuốn tạp thư. Thậm chí bọn họ còn thẳng thắn hô to muốn hắn mời cao nhân* tới nhưng đã bị Thương Quân Lẫm tùy ý ứng phó qua loa. (Người có học thức trác tuyệt, trường hợp này là chỉ người nghĩ ra kế hoạch này.)
"Người ở thôn trang của ta đã nghiên cứu và chế tạo ra một ít sản phẩm, bệ hạ muốn xem thử không?" Thấy Thương Quân Lẫm không tính truy tới cùng, Thẩm Úc nhẹ nhàng thở ra, "Mấy thứ này chỉ sợ không tiện đưa vào cung."
"Trực tiếp tới thôn trang của ngươi xem thử là được," Thương Quân Lẫm ôm chặt Thẩm Úc, "Những thứ A Úc đưa cho trẫm khiến trẫm rất vui."
Bất kể thứ Thẩm Úc đưa tới là cái gì thì trong lòng của Thương Quân Lẫm vẫn vui như nhau, thứ hắn coi trọng là tấm lòng của Thẩm Úc chứ không phải những thứ y đưa cho.
Sau khi hai người thu xếp một phen liền rời cung.
Phía thôn trang đã nhận được tin tức Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm muốn tới từ trước nên đã làm tốt công tác chuẩn bị, đặc biệt là về xi măng, người phụ trách cẩn thận nhìn chằm chằm mỗi một chỗ, không cho phép xuất hiện chút sai lầm nào.
Dưới sự nhón chân mong chờ của người ở thôn trang, xe ngựa chở Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm ung dung tới muộn.
Quản sự đứng đầu tiên, những người phía sau là những người làm việc ở thôn trang, tất cả đều là người mộ nhà của Thẩm Úc, bọn họ đã biết được quan hệ của Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm qua lời của Mộ Tịch, Thẩm Úc bảo Mộ Tịch để những người này nhìn thử Thương Quân Lẫm, người đang được tính là một nửa người một nhà.
Vẫn như cũ, người xuống xe ngựa trước là Thương Quân Lẫm, sau khi xuống dưới, hắn duỗi tay đỡ Thẩm Úc xuống. Xuống xe ngựa mà thôi, Thẩm Úc cũng hoàn toàn có thể xuống được, chỉ ngại Thương Quân Lẫm không cho, ban đầu còn muốn ôm Thẩm Úc xuống nhưng bị Thẩm Úc dùng lời lẽ nghiêm khắc từ chối, lúc này hắn mới chịu lui một bước, chuyển qua đỡ.
Thẩm Úc cũng không rõ Thương Quân Lẫm nghĩ thế nào, đường đường là bậc thiên tử mà sao cứ thích đỡ người xuống xe ngựa? Chẳng qua Thương Quân Lẫm cũng rất kiên trì nên Thẩm Úc cũng chỉ có thể để mặc hắn.
Hôm nay hai người mặc quần áo có màu sắc tương tự, đứng chung một chỗ tạo nên cảnh đẹp ý vui.
Quản sự dẫn người qua chào đón: "Bệ hạ, quý quân, tất cả đều đã chuẩn bị tốt, cũng đã chuẩn bị hảo trà, điểm tâm......"
"Trực tiếp mang chúng ta đi xem thành quả." Thẩm Úc cắt lời quản sự đang lải nhải.
Quản sự vừa dẫn hai người đi qua vừa nói sơ qua về quá trình làm, rất nhanh đã đến nơi cần đến.
Cái sân trống trải được chia thành hai bên, bên trái đã được san bằng nền xi-măng, bên phải là nơi trộn xi măng, còn có các loại nguyên vật liệu, có mười mấy hán tử mặc áo ngắn, quần ngắn đang bận rộn.
"Bên này đã dựa theo lời quý quân nói mà tráng đường."
Thẩm Úc đưa Thương Quân Lẫm đến gần, kiếp trước y đã thấy qua thành phẩm, cũng không quá kinh ngạc, ngược lại là Thương Quân Lẫm, đây là lần đầu tiên hắn thấy một con đường được san bằng, trong mắt khó nén vẻ khiếp sợ. Thẩm Úc thấy cách một đoạn trên mặt đường sẽ có một mỗi khe hở, vừa lòng gật đầu: "Làm không tồi."
Quản sự mang hai người đi đến bên kia: "Nơi này đã khô lại rồi, có thể đi lên, cho dù trời có mưa cũng sẽ không bị ảnh hưởng."
Quản sự đã nhận được thư của Thẩm Úc từ trước nên biết phải giới thiệu những gì, trước tiên để Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm thử cảm nhận một phen rồi sau đó kêu người bưng một xô nước tới hắt lên trên mặt đất.
Thương Quân Lẫm nắm tay Thẩm Úc, chậm rãi đi trên con đường xi măng, cảm nhận được rõ ràng con đường này rất khác với những con đường trước đây.
"Nếu xe ngựa chạy trên bề mặt này thì cũng sẽ giảm được sự xóc nảy."
Đi xong một vòng, tay Thương Quân Lẫm lại càng nắm chặt tay Thẩm Úc, chỉ cảm tưởng qua những con chữ hoàn toàn khác với việc tự mình cảm nhận. Thứ đó gây chấn động không đến một phần mười so với hiện tại.
Chỉ là một đoạn đường ngắn nhưng Thương Quân Lẫm đã có thể nghĩ xem sau này những con đường ở mình thành sẽ trông như thế nào, không chỉ kinh thành mà toàn bộ Đại Hoàn đều cần phải có những con đường như vậy.
Đường đê đi thì thư từ qua lại cũng sẽ càng mau lẹ hơn, chuyện này đối với một người phải quản lý toàn bộ Đại Hoàn như Thương Quân Lẫm mà nói thì có tác dụng rất lớn.
Thẩm Úc có thể cảm nhận được sự kích động của Thương Quân Lẫm, y cười cười, nói: "Bệ hạ, người ở thôn trang có hạn, làm được thế này đã là cực hạn, cách trộn ra xi măng ta đã đưa cho bệ hạ, trước tiên bệ hạ cứ sai người làm một con đường trước để xem hiệu quả thế nào."
"Có thể được A Úc giúp đỡ thế này, trẫm thật sự......" Trán Thương Quân Lẫm áp lên trán Thẩm Úc, giọng nói trầm thấp, "Trẫm nên làm thế nào để cảm tạ A Úc?"
"Bệ hạ không cần cảm tạ ta, cái này vốn không phải do ta nghĩ ra, có thể có tác dụng đối với bệ hạ là duyên phận của bệ hạ, bệ hạ không cần nghĩ nhiều." Thẩm Úc lấy mấy thứ này ra cũng không phải vì ôm công mà chỉ đơn giản là mấy thứ này có tác dụng lớn đối với Đại Hoàn, đối với Thương Quân Lẫm.
Dưới sự dẫn dắt của quản sự, hai người lại đi xem quá trình tạo ra xi măng.
Để chế tạo ra xi măng cũng không khó, nguyên vật liệu cũng không phải thứ gì sang quý, lan tỏa đến mọi nơi cũng không khó, nhìn một vòng, trong lòng Thương Quân Lẫm cũng đã có quyết định.
Hai người không ở lại thôn trang quá lâu, sau khi về cung, Thương Quân Lẫm gặp Công Bộ* thượng thư, nói phương pháp chế tạo xi măng cho hắn. (Tương tự bộ giao thông vận tải ngày nay:))
Công Bộ thượng thư xem xong, trong giọng nói khó nén được kích động: "Thứ này, thứ này có lợi ích thực tế, không biết được gọi là gì?"
"Xi măng, cũng gọi là bê tông."
"Trộn với cát đá, ngoại trừ việc dùng để lót đường hẳn vẫn còn không tác dụng khác." Trong mắt của Công Bộ thượng thư tỏa ra ánh sáng, từ lúc Thương Quân Lẫm lên ngôi, Công Bộ bọn họ gần như không có thành tựu gì lớn, cuối cùng trước mắt cũng đã xuất hiện một cơ hội tốt, dù có nói cái gì cũng muốn nắm chắc nó.
"Đồ đã giao cho các ngươi, có thể nghiên cứu và chế tạo ra thứ gì thì phải dựa vào chính các ngươi, đường từ hoàng cung đến ngục tối cũng vừa lúc hỏng rồi, các ngươi lấy nó để luyện tập đi."
"Thần tuân chỉ."
Công Bộ thượng thư mang theo phương pháp trở về, ngựa không dừng vó mà bắt đầu sắp xếp mọi việc. Hoàng đế hiện tại chỉ coi trọng những người thật sự làm việc, vất vả lắm Công Bộ bọn họ mới kịp ra tay, năm được thời cơ, vì vậy không thể dễ dàng bỏ lỡ.
Con đường Thương Quân Lẫm kêu làm ngày thường cũng ít người qua lại, nhưng vì thuận tiện nên Công Bộ thượng thư vẫn sai người vây quanh con đường đó, nói với bên ngoài là muôn sửa đường.
Con đường kia vốn dĩ đã hỏng rồi nên cần phải sửa lại một lần nữa cũng rất bình thường, người nhận được tin tức cũng không nghĩ nhiều, muốn qua con đường kia cũng chỉ đi thêm đường vòng mà thôi.
Nghiêm Tranh cũng nhận được tin tức này, quay đầu nói với gã sai vặt: "Dù sao cũng tại chúng ta đi con đường này nên nó mới hỏng, cũng không thể để mình người của Công Bộ sửa được, ngươi đi hỏi thăm thử xem bọn họ có thiếu cái gì không, nếu thiếu thì cứ đưa qua cho bọn họ."
Hiểu rõ tính cách của chủ tử mình nên gã sai vặt liền đi làm theo lời hắn nói.
Gấp chiếc quạt lại rồi dùng nó chống cằm, tâm trạng hắn có vẻ rất tốt, khoé môi cong lên, nếu lần này mà may mắn thì nói không chừng hắn còn có thể treo lên người của Công Bộ, nếu những người đó biết đã cho hắn một cơ hội tốt như vậy không biết có tức chết hay không.
Công Bộ làm đến nỗi khí thế ngất trời, từ tinh thần đến vẻ ngoài của người ở Công Bộ cũng có thay đổi lớn, khiến cho không ít đại thần chú ý. Người có quan hệ tốt với Công Bộ thượng thư cũng đi lên dò hỏi nguyên nhân nhưng đều nhận được câu trả lời là "Đang sửa đường".
"Sửa đường mà thôi, cần phải kích động vậy sao?" Người này khó hiểu hỏi.
"Ngươi không hiểu," Trong mắt Công Bộ thượng thư tràn đầy tình cảm mãnh liệt, "Chờ chúng ta sửa xong ngươi sẽ biết, cuối cùng Công Bộ chúng ta cũng có ngày được vùng dậy!
Lúc này, người hỏi chuyện thật sự không hiểu gì hết, lắc đầu rời đi.
Sau khi giao đồ vật xong, Thẩm Úc cũng không quan tâm nữa. Kiếp trước dựa vào cái này Việt Vương đã giành được lợi nhuận kếch xù, có chút tiền vốn để tích góp, nhưng lần này Thẩm Úc giao đồ cho Thương Quân Lẫm trước, có triều đình ra mặt thì coi như đã trực tiếp phá hỏng con đường làm giàu của Việt Vương, đồng thời cũng đã chặt đứt con đường tích góp thanh danh của Thẩm Thanh Nhiên.
Nghĩ vậy, tâm trạng của Thẩm Úc rất tốt, mặt mày y cong lên.
"A Úc đang nghĩ gì mà vui vẻ như vậy?" Thương Quân Lẫm nhéo cằm Thẩm Úc, quay đầu của Thẩm Úc qua đối diện với mình.
"Đang nghĩ dưới sự thống trị của bệ hạ, Đại Hoàn nhất định sẽ càng ngày càng tốt, như vậy sau này ta đi theo bệ hạ cũng sẽ được hưởng phúc." Ý cười trong mắt Thẩm Úc cũng chưa tiêu tán, tròng mắt đen nhánh như chất chứa muôn vàn sao trời.
Thương Quân Lẫm bị cặp mắt biết cười kia mê hoặc, không cầm lòng được mà tới gần: "Trẫm nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng của A Úc."
"Mỗi lần...... Lúc đó, A Úc đều không tình nguyện," Thương Quân Lẫm nâng mắt nhìn y, "Chính mình thoải mái xong liền không để ý trẫm nữa."
"Ta nào có," Trên mặt Thẩm Úc nổi lên một mảnh màu đỏ ửng, "Ai bảo bệ hạ vẫn luôn không chịu kết thúc."
"Nếu không phải thái y nói thân thể của A Úc cần phải điều dưỡng thêm thì A Úc cũng nên thực hiện chức trách của mình." Trong mắt Thương Quân Lẫm xẹt qua một ngọn lửa nhỏ, hắn duỗi tay, xoa cổ Thẩm Úc, "A Úc thấy có đúng hay không?"
"Bệ hạ cần phải nghe theo lời dặn của thái y," Thẩm Úc có thái y làm bia đỡ nên cũng có vài phần không kiêng nể gì, "Cũng nên khắc chế bản thân thật nhiều."
"Trẫm đã rất khắc chế," Đôi mắt Thương Quân Lẫm sâu thẳm, "Nếu không A Úc cho rằng trẫm có thể dễ dàng buông tha cho A Úc vậy sao?"
Lo cho cho thân thể Thẩm Úc nên số lần bọn họ thân mật cũng không nhiều, cũng không chân chính tiến vào mà cũng chỉ ngẫu nhiên dựa vào tay hoặc chân mà thôi.
Thẩm Úc không muốn tiếp tục nói đến đề tài nguy hiểm này liền chuyển qua một chuyện khác: "Bệ hạ, thôn trang của ta vừa làm ra một món đồ mới, ta muốn đưa cho bệ hạ xem thử."
"Thứ gì?" Nhìn ra Thẩm Úc muốn nói lảng sang chuyện khác, Thương Quân Lẫm cũng không bóc trần, nhưng động tác trên tay cũng không dừng lại.
Phần cổ của Thẩm Úc rất mẫn cảm, đặc biệt là những phần phụ cận nó, có thể nói Thương Quân Lẫm yêu thương tha thiết chỗ này, lúc thân mật hắn luôn thích gặm cắn chỗ này.
"Trước tiên bệ hạ buông ta ra đã." Cảm giấc tê dại lan tràn trên gáy, Thẩm Úc duỗi tay, đè bàn tay của nam nhân lại.
Thương Quân Lẫm rất biết nghe lời, ngừng động tác trên tay lại, nhưng hắn không đặt tay ra khỏi đó, nhiệt độ cơ thể của nam nhân dần xâm nhập vào lớp da thịt, đi vào thân thể. Thẩm Úc cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng ngồi thẳng người.
"Bệ hạ không chịu buông ta ra thì tự mình đi lấy đi, trong ô vuông bên trái." Thẩm Úc chỉ vào bên cạnh người Thương Quân Lẫm.
Theo sự chỉ dẫn của Thẩm Úc, Thương Quân Lẫm mở ô vuông ra, lấy ra một hộp gỗ không có hoa văn trang trí từ bên trong.
"Cái này sao?"
"Đúng vậy, bệ hạ mở ra nhìn xem."
Thương Quân Lẫm dùng một tay mở hộp gỗ ra, nhìn vào đồ vật bên trong, hắn bất đắc dĩ buông tha cho cổ Thẩm Úc, mở tờ giấy ra.
Ngay từ đầu, Thương Quân Lẫm mang thái độ không chút để ý, lúc ở cùng một chỗ với Thẩm Úc, hắn thường thả lỏng hơn so với những lúc khác. Nhưng theo thời gian trôi đi, biểu cảm trên mặt Thương Quân Lẫm dần trở nên nghiêm túc hơn.
Xem xong, Thương Quân Lẫm khép tờ giấy lại, duỗi tay kéo Thẩm Úc vào trong lồng ngực, môi đặt bên tai Thẩm Úc: "Đây cũng là những thứ A Úc đọc được từ trong tạp thư sao?"
Trên giấy viết một thứ gọi là "Xi măng", ngoại trừ việc viết làm thế nào để tạo ra nó thì còn viết rõ các tác dụng của nó. Thương Quân Lẫm là một người đủ tư cách để cầm quyền, thứ đầu tiên hắn nhìn ra chính là tầm quan trọng của"Xi măng".
Với nước hay với dân thì thứ này đều có tác dụng lớn.
"Bệ hạ nghĩ như vậy cũng đúng," Thẩm Úc không định giấu giếm, nhưng cũng không muốn nói ra sự thật nên chỉ có thể nói ra một đáp án ba phải, "Nó còn được gọi là bê tông."
Thương Quân Lẫm nhẹ nhàng cắn vào vành tai của Thẩm Úc: "Quả thật lúc nào A Úc cũng mang lại cho trẫm những niềm vui bất ngờ."
Hắn nhìn ra Thẩm Úc không muốn nói nên cũng không miễn cưỡng, Thẩm Úc chịu đưa đồ vật cho hắn đã đủ để chứng minh hắn cũng có trọng lượng trong lòng y, nếu không thì Thẩm Úc cũng sẽ không vì sợ hắn hoài nghi mà không đưa đồ ra.
Lần trước Thẩm Úc đưa sổ tay có chứa phương pháp trị thủy cho hắn cũng thế, sau khi các quan viên chuyên phụ trách chuyện này đã nói với hắn đây là một hệ thống rất hoàn chỉnh, cơ bản không có khả năng được chắp vá lung tung từ những cuốn tạp thư. Thậm chí bọn họ còn thẳng thắn hô to muốn hắn mời cao nhân* tới nhưng đã bị Thương Quân Lẫm tùy ý ứng phó qua loa. (Người có học thức trác tuyệt, trường hợp này là chỉ người nghĩ ra kế hoạch này.)
"Người ở thôn trang của ta đã nghiên cứu và chế tạo ra một ít sản phẩm, bệ hạ muốn xem thử không?" Thấy Thương Quân Lẫm không tính truy tới cùng, Thẩm Úc nhẹ nhàng thở ra, "Mấy thứ này chỉ sợ không tiện đưa vào cung."
"Trực tiếp tới thôn trang của ngươi xem thử là được," Thương Quân Lẫm ôm chặt Thẩm Úc, "Những thứ A Úc đưa cho trẫm khiến trẫm rất vui."
Bất kể thứ Thẩm Úc đưa tới là cái gì thì trong lòng của Thương Quân Lẫm vẫn vui như nhau, thứ hắn coi trọng là tấm lòng của Thẩm Úc chứ không phải những thứ y đưa cho.
Sau khi hai người thu xếp một phen liền rời cung.
Phía thôn trang đã nhận được tin tức Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm muốn tới từ trước nên đã làm tốt công tác chuẩn bị, đặc biệt là về xi măng, người phụ trách cẩn thận nhìn chằm chằm mỗi một chỗ, không cho phép xuất hiện chút sai lầm nào.
Dưới sự nhón chân mong chờ của người ở thôn trang, xe ngựa chở Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm ung dung tới muộn.
Quản sự đứng đầu tiên, những người phía sau là những người làm việc ở thôn trang, tất cả đều là người mộ nhà của Thẩm Úc, bọn họ đã biết được quan hệ của Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm qua lời của Mộ Tịch, Thẩm Úc bảo Mộ Tịch để những người này nhìn thử Thương Quân Lẫm, người đang được tính là một nửa người một nhà.
Vẫn như cũ, người xuống xe ngựa trước là Thương Quân Lẫm, sau khi xuống dưới, hắn duỗi tay đỡ Thẩm Úc xuống. Xuống xe ngựa mà thôi, Thẩm Úc cũng hoàn toàn có thể xuống được, chỉ ngại Thương Quân Lẫm không cho, ban đầu còn muốn ôm Thẩm Úc xuống nhưng bị Thẩm Úc dùng lời lẽ nghiêm khắc từ chối, lúc này hắn mới chịu lui một bước, chuyển qua đỡ.
Thẩm Úc cũng không rõ Thương Quân Lẫm nghĩ thế nào, đường đường là bậc thiên tử mà sao cứ thích đỡ người xuống xe ngựa? Chẳng qua Thương Quân Lẫm cũng rất kiên trì nên Thẩm Úc cũng chỉ có thể để mặc hắn.
Hôm nay hai người mặc quần áo có màu sắc tương tự, đứng chung một chỗ tạo nên cảnh đẹp ý vui.
Quản sự dẫn người qua chào đón: "Bệ hạ, quý quân, tất cả đều đã chuẩn bị tốt, cũng đã chuẩn bị hảo trà, điểm tâm......"
"Trực tiếp mang chúng ta đi xem thành quả." Thẩm Úc cắt lời quản sự đang lải nhải.
Quản sự vừa dẫn hai người đi qua vừa nói sơ qua về quá trình làm, rất nhanh đã đến nơi cần đến.
Cái sân trống trải được chia thành hai bên, bên trái đã được san bằng nền xi-măng, bên phải là nơi trộn xi măng, còn có các loại nguyên vật liệu, có mười mấy hán tử mặc áo ngắn, quần ngắn đang bận rộn.
"Bên này đã dựa theo lời quý quân nói mà tráng đường."
Thẩm Úc đưa Thương Quân Lẫm đến gần, kiếp trước y đã thấy qua thành phẩm, cũng không quá kinh ngạc, ngược lại là Thương Quân Lẫm, đây là lần đầu tiên hắn thấy một con đường được san bằng, trong mắt khó nén vẻ khiếp sợ. Thẩm Úc thấy cách một đoạn trên mặt đường sẽ có một mỗi khe hở, vừa lòng gật đầu: "Làm không tồi."
Quản sự mang hai người đi đến bên kia: "Nơi này đã khô lại rồi, có thể đi lên, cho dù trời có mưa cũng sẽ không bị ảnh hưởng."
Quản sự đã nhận được thư của Thẩm Úc từ trước nên biết phải giới thiệu những gì, trước tiên để Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm thử cảm nhận một phen rồi sau đó kêu người bưng một xô nước tới hắt lên trên mặt đất.
Thương Quân Lẫm nắm tay Thẩm Úc, chậm rãi đi trên con đường xi măng, cảm nhận được rõ ràng con đường này rất khác với những con đường trước đây.
"Nếu xe ngựa chạy trên bề mặt này thì cũng sẽ giảm được sự xóc nảy."
Đi xong một vòng, tay Thương Quân Lẫm lại càng nắm chặt tay Thẩm Úc, chỉ cảm tưởng qua những con chữ hoàn toàn khác với việc tự mình cảm nhận. Thứ đó gây chấn động không đến một phần mười so với hiện tại.
Chỉ là một đoạn đường ngắn nhưng Thương Quân Lẫm đã có thể nghĩ xem sau này những con đường ở mình thành sẽ trông như thế nào, không chỉ kinh thành mà toàn bộ Đại Hoàn đều cần phải có những con đường như vậy.
Đường đê đi thì thư từ qua lại cũng sẽ càng mau lẹ hơn, chuyện này đối với một người phải quản lý toàn bộ Đại Hoàn như Thương Quân Lẫm mà nói thì có tác dụng rất lớn.
Thẩm Úc có thể cảm nhận được sự kích động của Thương Quân Lẫm, y cười cười, nói: "Bệ hạ, người ở thôn trang có hạn, làm được thế này đã là cực hạn, cách trộn ra xi măng ta đã đưa cho bệ hạ, trước tiên bệ hạ cứ sai người làm một con đường trước để xem hiệu quả thế nào."
"Có thể được A Úc giúp đỡ thế này, trẫm thật sự......" Trán Thương Quân Lẫm áp lên trán Thẩm Úc, giọng nói trầm thấp, "Trẫm nên làm thế nào để cảm tạ A Úc?"
"Bệ hạ không cần cảm tạ ta, cái này vốn không phải do ta nghĩ ra, có thể có tác dụng đối với bệ hạ là duyên phận của bệ hạ, bệ hạ không cần nghĩ nhiều." Thẩm Úc lấy mấy thứ này ra cũng không phải vì ôm công mà chỉ đơn giản là mấy thứ này có tác dụng lớn đối với Đại Hoàn, đối với Thương Quân Lẫm.
Dưới sự dẫn dắt của quản sự, hai người lại đi xem quá trình tạo ra xi măng.
Để chế tạo ra xi măng cũng không khó, nguyên vật liệu cũng không phải thứ gì sang quý, lan tỏa đến mọi nơi cũng không khó, nhìn một vòng, trong lòng Thương Quân Lẫm cũng đã có quyết định.
Hai người không ở lại thôn trang quá lâu, sau khi về cung, Thương Quân Lẫm gặp Công Bộ* thượng thư, nói phương pháp chế tạo xi măng cho hắn. (Tương tự bộ giao thông vận tải ngày nay:))
Công Bộ thượng thư xem xong, trong giọng nói khó nén được kích động: "Thứ này, thứ này có lợi ích thực tế, không biết được gọi là gì?"
"Xi măng, cũng gọi là bê tông."
"Trộn với cát đá, ngoại trừ việc dùng để lót đường hẳn vẫn còn không tác dụng khác." Trong mắt của Công Bộ thượng thư tỏa ra ánh sáng, từ lúc Thương Quân Lẫm lên ngôi, Công Bộ bọn họ gần như không có thành tựu gì lớn, cuối cùng trước mắt cũng đã xuất hiện một cơ hội tốt, dù có nói cái gì cũng muốn nắm chắc nó.
"Đồ đã giao cho các ngươi, có thể nghiên cứu và chế tạo ra thứ gì thì phải dựa vào chính các ngươi, đường từ hoàng cung đến ngục tối cũng vừa lúc hỏng rồi, các ngươi lấy nó để luyện tập đi."
"Thần tuân chỉ."
Công Bộ thượng thư mang theo phương pháp trở về, ngựa không dừng vó mà bắt đầu sắp xếp mọi việc. Hoàng đế hiện tại chỉ coi trọng những người thật sự làm việc, vất vả lắm Công Bộ bọn họ mới kịp ra tay, năm được thời cơ, vì vậy không thể dễ dàng bỏ lỡ.
Con đường Thương Quân Lẫm kêu làm ngày thường cũng ít người qua lại, nhưng vì thuận tiện nên Công Bộ thượng thư vẫn sai người vây quanh con đường đó, nói với bên ngoài là muôn sửa đường.
Con đường kia vốn dĩ đã hỏng rồi nên cần phải sửa lại một lần nữa cũng rất bình thường, người nhận được tin tức cũng không nghĩ nhiều, muốn qua con đường kia cũng chỉ đi thêm đường vòng mà thôi.
Nghiêm Tranh cũng nhận được tin tức này, quay đầu nói với gã sai vặt: "Dù sao cũng tại chúng ta đi con đường này nên nó mới hỏng, cũng không thể để mình người của Công Bộ sửa được, ngươi đi hỏi thăm thử xem bọn họ có thiếu cái gì không, nếu thiếu thì cứ đưa qua cho bọn họ."
Hiểu rõ tính cách của chủ tử mình nên gã sai vặt liền đi làm theo lời hắn nói.
Gấp chiếc quạt lại rồi dùng nó chống cằm, tâm trạng hắn có vẻ rất tốt, khoé môi cong lên, nếu lần này mà may mắn thì nói không chừng hắn còn có thể treo lên người của Công Bộ, nếu những người đó biết đã cho hắn một cơ hội tốt như vậy không biết có tức chết hay không.
Công Bộ làm đến nỗi khí thế ngất trời, từ tinh thần đến vẻ ngoài của người ở Công Bộ cũng có thay đổi lớn, khiến cho không ít đại thần chú ý. Người có quan hệ tốt với Công Bộ thượng thư cũng đi lên dò hỏi nguyên nhân nhưng đều nhận được câu trả lời là "Đang sửa đường".
"Sửa đường mà thôi, cần phải kích động vậy sao?" Người này khó hiểu hỏi.
"Ngươi không hiểu," Trong mắt Công Bộ thượng thư tràn đầy tình cảm mãnh liệt, "Chờ chúng ta sửa xong ngươi sẽ biết, cuối cùng Công Bộ chúng ta cũng có ngày được vùng dậy!
Lúc này, người hỏi chuyện thật sự không hiểu gì hết, lắc đầu rời đi.
Sau khi giao đồ vật xong, Thẩm Úc cũng không quan tâm nữa. Kiếp trước dựa vào cái này Việt Vương đã giành được lợi nhuận kếch xù, có chút tiền vốn để tích góp, nhưng lần này Thẩm Úc giao đồ cho Thương Quân Lẫm trước, có triều đình ra mặt thì coi như đã trực tiếp phá hỏng con đường làm giàu của Việt Vương, đồng thời cũng đã chặt đứt con đường tích góp thanh danh của Thẩm Thanh Nhiên.
Nghĩ vậy, tâm trạng của Thẩm Úc rất tốt, mặt mày y cong lên.
"A Úc đang nghĩ gì mà vui vẻ như vậy?" Thương Quân Lẫm nhéo cằm Thẩm Úc, quay đầu của Thẩm Úc qua đối diện với mình.
"Đang nghĩ dưới sự thống trị của bệ hạ, Đại Hoàn nhất định sẽ càng ngày càng tốt, như vậy sau này ta đi theo bệ hạ cũng sẽ được hưởng phúc." Ý cười trong mắt Thẩm Úc cũng chưa tiêu tán, tròng mắt đen nhánh như chất chứa muôn vàn sao trời.
Thương Quân Lẫm bị cặp mắt biết cười kia mê hoặc, không cầm lòng được mà tới gần: "Trẫm nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng của A Úc."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương