Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Chương 28



Để ta nếm thử

Mặt trăng ở nhân gian và mặt trăng ở ngọn tiên sơn đều tròn vành vặn như nhau. Mà chè trôi nước nổi ở trong chén cũng giống như ánh trăng rơi vào giữa lòng hồ.

Khanh Chu Tuyết gắp một viên trôi nước trắng lên, đầu đũa hơi dùng sức, nhân bánh với hạt vừng đen ào ạt chảy ra. Nàng hứng thú dùng đũa gắp một miếng nhân lên nếm thử.

“Ngươi chưa ăn chè trôi nước bao giờ à?”

Vân Thư Trần nhăn mày nhìn phương pháp ăn đó – viên chè trôi đã bẹp xuống dù vẫn chưa có rách tươm ra.

“Chưa ăn từng ăn trước kia, A Cẩm cũng không có làm bao giờ.” Khanh Chu Tuyết chậm rãi nuốt xuống, “Quá ngọt, hơi dính dính. Nhưng vị cũng không tệ.”

Mới vừa rồi Vân Thư Trần nhiệt huyết sôi trào, xách theo nàng đạp gió cưỡi mây, bay thẳng đến nhân gian rộn ràng.

Vào lúc này, đệ tử nội môn lác đác có vài cặp đôi. Được nghỉ nửa ngày nhân dịp Tết Nguyên Tiêu, cũng không có nhiều thời gian cho nên chỉ dạo chơi ở dưới chân núi.

Hiếm khi có được một ngày hội hè, dưới núi có rất nhiều đồ ăn ngon đẹp mắt, bỏ lỡ thì rất đáng tiếc.

Quả nhiên, tiểu đồ nhi chưa hiểu sự đời, nhìn thấy quà vặt bày đầy đường thì tỏ ra rất hứng thú. Nàng từ nhỏ hiếm khi ra khỏi cửa, không thích ở nơi quá nhiều người, vào chợ thấy dòng người ken đặc liền mau chóng lẻn đi. Trước đây nàng chỉ nghĩ chợ là nơi để buôn bán châu báu đồ trang sức, tạp hóa gia dụng hàng ngày, chưa có trải nghiệm qua ẩm thực với đủ loại hình dáng màu sắc, khói lửa cuồn cuộn.

Vân Thư Trần trong lòng thầm cười, đồ nhi này đối với tiền tài coi như bùn đất, đối với sắc đẹp là hồng phấn khô lâu*, cuối cùng lại dừng bước trước một bát chè trôi tròn xoe.

(Hồng phấn khô lâu: Giai nhân cũng giống như đầu lâu.)

Thật là giản dị đến mức đáng yêu mà.

Vân Thư Trần đẩy chén chè của nàng ra xa, kéo nàng đứng dậy, “Món ngon cũng không chỉ có mỗi cái này. Đứa nhỏ ngốc, nếu ăn cái này no rồi sẽ không thử những món khác được.”

Khanh Chu Tuyết liếc nhìn cái chén, đáy mắt hiện lên vẻ hơi tiếc nuối, “Vâng.”

“Hoành thánh mì ở đây... Kỳ quái, không biết chừng nào họ sẽ làm món đậu ve cuốn từ kinh thành?”

“Sư tôn, đó là cái gì?” Khanh Chu Tuyết nhướng mày, nhìn người khác bưng một cái bát váng dầu đỏ chói, bên trong đầy ớt và hạt tiêu.

“Có lẽ đó là dầu ớt.”

Vừa nói xong, một mùi tiêu ớt nồng nàn tràn qua làm hai người đều sặc sụa. Vân Thư Trần cười lau nước mắt, kéo vội nàng đi, “Lát nữa quành lại sau.”

Tết Nguyên Tiêu là ngày lễ truyền thống của Thái Sơ Cảnh. Nghe nói là được nguyệt thần chúc phúc, bá tánh lấy chúng tinh phủng nguyệt làm điềm tốt, ở khắp mọi nơi đều treo lên các loại đèn lồng, giống như ngàn sao lấp lánh nhìn rất đẹp.

(Chúng tinh phủng nguyệt: Ngàn sao vây quanh ánh trăng.)

Dưới ánh đèn, hai thân ảnh nghiêng nghiêng kéo dài ra.

Khanh Chu Tuyết bị giữ lấy, ngoan ngoãn đi ở phía sau. Vân Thư Trần cách một lớp áo mỏng manh, cầm lấy cổ tay của nàng.

Nhiệt độ truyền đến cổ tay hơi thấp, Khanh Chu Tuyết cho rằng nàng đang lạnh, nhất thời không suy nghĩ gì nhiều mà lật tay lại, nắm chặt bàn tay kia không một kẽ hở, dùng nhiệt độ của mình để sưởi ấm nàng.

Vân Thư Trần hơi sững sờ, muốn rút về, lại phát hiện ra bàn tay kia nắm rất chặt.

Nàng cứng đờ người trong thoáng chốc, sau đó thả lỏng lại để mặc cho người kia dắt đi.

Khanh Chu Tuyết một đường mới mẻ đi tới, uống nước ô mai chua chua, nếm thử hình nhân làm bằng đường, từng xiên từng xiên dầu muối nặng vị, đỏ đỏ cay cay đến tứ chi toàn thân nóng phừng phừng.

Những món này so với hương vị thanh đạm nàng dùng hàng ngày đều rất khác nhau.

“Đồ nhi không phải nói là không thích ăn cay sao?” Vân Thư Trần lặng lẽ rút tay ra, cảm giác mất tự nhiên vì vậy mới giảm đi.

Khanh Chu Tuyết bờ môi trở nên hồng hơn, có lẽ là do bị cay. Nàng cười khẽ, “Nhìn có vẻ cay, nhưng vẫn có thể chấp nhận được, ăn rất ngon... Ta đã đi hết cả một con phố rồi mà không nhận ra.”

Vân Thư Trần nhìn xuống dưới tay của nàng, vẫn còn đang cầm mấy cái xiên que, ra hiệu nói, “Cho ta nếm một chút.”

“Nhưng mà Liễu sư thúc nói người phải kiêng ăn cay, chỉ ăn đồ thanh đạm thôi.” Nụ cười của nàng chợt tắt, nghiêm túc nói.

“Thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao.”



“... Được rồi.” Khanh Chu Tuyết do dự một chút, lựa một cái xiên đậu hũ, đột nhiên bị một cái tay nắm chặt cổ tay, kéo cái xiên qua. Vân Thư Trần vén tóc ra sau tai, cúi đầu cắn một miếng nhỏ.

Nàng ở gần đến mức Khanh Chu Tuyết có thể nhìn rõ được từng sợi lông mi đang rũ xuống, hô hấp bất tri bất giác chợt dừng lại, bàn tay nắm xiên que cũng hơi lỏng ra.

Vân Thư Trần chỉ ăn một lượng vừa phải, vị giác được vị mặn và vị cay đánh thức, cuối cùng sau bao năm phải ăn uống nhạt nhẽo cũng đã bắt được một chút đậm đà. Nàng dễ bị ho khan, vốn dĩ là không ăn cay được, lúc này cổ họng bị kích thích sắp không nhịn được.

Khanh Chu Tuyết nhìn nàng cau lại lông mày, hơi nước mơ hồ tràn đầy tròng mắt, không khỏi vội vàng đi tìm nước. Vân Thư Trần cố gắng đè lại cảm giác ngứa ngáy trong cổ họng, giữ vai của nàng lại, “Không có chuyện gì.”

Khanh Chu Tuyết cùng nàng đi tiếp tới đầu phố kế bên, lặng lẽ ném mấy cái xiên que trong tay đi. Về sau vẫn là không ở trước mặt sư tôn ăn những đồ cay mặn như này.

Hai nàng vốn dĩ là muốn đi xem đèn, nhưng khi vừa tới ngã rẽ lại bị một vật đen như mực lao ra từ trong đám đông, suýt chút nữa là đập lên người các nàng.

Vân Thư Trần kịp thời tạo ra một cái kết giới mỏng để chặn lại vật kia. Nhìn kỹ lại, thì ra là một đứa bé gầy trơ xương.

Nàng bị dội ngược về trên mặt đất, sau đó lại bị mấy người đại hán chạy tới đè xuống. Lúc này đã có nhiều người vây xung quanh xem, đám đông ồ lên, một tiếng bạt tai rất kêu vang lên. Đứa bé kia bị tát tới bật máu miệng.

“Không có tiền mà dám đi ăn cơm chùa! Lão tử thay mẹ ngươi giáo huấn tốt cho ngươi một trận.”

Ban đầu còn có vài người nhìn không đành lòng, nhưng nghe như vậy lại im bặt. Hóa ra đứa bé này là tiểu tặc, họ bèn chỉ đứng im xem náo nhiệt.

Nắm tay to như vại nước nện xuống thân người gầy yếu của đứa bé, ban đầu nó còn cố đạp hai cái chân, về sau sức yếu dần, chỉ có thể nằm im trào ra bọt máu.

“Dừng tay.”

Những người vây quanh quay lại nhìn, một nữ nhân ăn mặc hoa lệ từ trong đám người đi tới. Nàng liếc qua vết máu đầy đất thì khẽ nhíu mày, sau đó nhìn lên đánh giá mấy người đại hán cường tráng đang đánh người kia.

Mấy đại hán đang tính lên tiếng chửi bới, ở đâu ra mụ đàn bà đi quản chuyện thiên hạ? Tuy nhiên hắn cũng có chút nhãn lực, nhìn thấy cô gái một thân y phục trắng đứng bên cạnh, vai đeo trường kiếm sáng như tuyết, trên eo có thêu ký hiệu hình linh hạc của Thái Sơ Cảnh.

Hai nàng hẳn là cùng một chỗ.

Thái Sơ Cảnh tiên môn ở vùng này rất có danh vọng.

Phàm phu tục tử như hắn không thể trêu vào, vội vàng thu lại khẩu khí, giải thích với nàng: “Nha đầu chết tiệt này là một tiểu tặc, tiểu nhân đang giáo huấn nàng. Tiên tử không nên đứng quá gần, tránh cho dơ bẩn con mắt.”

Vân Thư Trần lấy ra một thỏi bạc từ cái khăn, “Đứa bé kia sắp bị đánh chết rồi. Số tiền này ngươi cầm đi, tha cho nàng một lần, có đủ không?”

“Đủ, đủ.” Vàng ròng bạc trắng ngay trước mắt, hắn vui vẻ ra mặt, hô hào mấy anh em lui về, “Đi thôi, đi thôi.”

Đám đông không còn chuyện hay để nán lại liền tan tác đi như chim muông. Trên mặt đất trống trơn, chỉ còn sót lại đứa bé kia với rất nhiều dấu chân trên người. Nó chậm chạp trở mình, co rúm lại khẽ run rẩy.

Vân Thư Trần vén váy áo, lại gần mấy bước rồi ấm áp hỏi, “Ngươi vì sao lại đi ăn quỵt của người ta?”

Đứa bé nghẹn ngào trả lời: “... Ta đói, đã hai ngày rồi không có gì ăn.”

“Ngươi muốn trở về cùng ta không?”

Vân Thư Trần bỗng nhiên lên tiếng, câu nói này có chút quen tai – Khanh Chu Tuyết hoảng hốt nhớ lại, ngày đầu tiên nàng gặp sư tôn, người cũng là dịu dàng hỏi nàng như vậy.

Đứa bé con kia ngơ ngác chớp mắt, gật đầu như trống bỏi.

“Tên gọi là gì?”

“Họ Dư, tên là... Anh.”

“Dư Anh phải không?” Vân Thư Trần đứng thẳng lên, ra hiệu bằng mắt cho đồ đệ bên cạnh.

Khanh Chu Tuyết nhìn lại nàng, hiển nhiên là vẫn chưa hiểu nàng có ý gì. Vân Thư Trần nhíu mày, “Ngơ ra đó làm gì, đỡ nàng dậy đi.”

Khanh Chu Tuyết nhìn về phía nhóc tỳ kia, mặt mũi bẩn thỉu đen đúa rất giống mặt nạ Trương Phi đang hát tuồng. Nhìn ngược về phía Vân Thư Trần lại thấy nàng đang đứng cách xa mấy mét, lúc này mới hiểu ra – người kia là ngại dơ.

Sư tôn ngại bẩn, đồ nhi dù thích sạch sẽ cũng không thể từ chối. Nàng khẽ thở dài một cái, niệm một vài pháp quyết làm sạch lên người đứa bé, cuối cùng cũng lộ ra được vài mảng màu sắc khác, không còn đen thui nữa.

Khanh Chu Tuyết bế nàng lên, thân thể rất gầy gò ốm yếu. Chỉ là cái mùi rất khó ngửi, giống như là bươi từ dưới một đống rác.

Khanh Chu Tuyết hít sâu một hơi rồi nín thở.



Một hơi này giữ từ chân núi lên đỉnh núi.

Vân Thư Trần muốn trở về, nhìn Khanh Chu Tuyết nói: “Hãy đem nàng đến ngoại môn, sẽ có đệ tử chiếu cố an bài.”

Khanh Chu Tuyết đáp lời.

“Sư tôn có phải là có thói quen nhặt hài tử mang về không?”

Sau khi trở lại ngọn núi, đang cởi áo ngoài ra Khanh Chu Tuyết đột nhiên nhớ tới chuyện vừa rồi, hỏi một cách hiếu kỳ.

“Vì sao lại nghĩ như vậy?” Vân Thư Trần kinh ngạc.

“Thì là...” Khanh Chu Tuyết chân thành trả lời, “Ta cũng là lên được Hạc Y Phong bằng cách đấy.”

“Ngươi rõ ràng là do vi sư bốc quẻ mới xuất hiện.” Vân Thư Trần bất đắc dĩ mỉm cười, “Cũng không phải là ta thích nhặt hài tử, nhưng đứa trẻ kia tư chất vừa vặn có chút chỗ đặc biệc.”

“Đặc biệt?”

Vân Thư Trần ừ một tiếng, không có ý muốn giải thích.

Lúc này trăng đã lên giữa trời, bốn phía vắng lặng chỉ có tiếng gió thổi. A Cẩm ban đêm sẽ không xuất hiện, nó không biết đã sớm đang hẹn hò với con mèo nào khác trăng đầu ngọn liễu.

Tắm rửa xong xuôi, Khanh Chu Tuyết đi ra liền thấy sư tôn đôi mắt nhuốm vẻ mệt mỏi, còn hơi đỏ lên.

Ở giữa ngón trỏ và ngón giữa của nàng đang kẹp lấy một chén rượu bằng bạch ngọc.

“Sư tôn, trước khi đi ngủ,“ Khanh Chu Tuyết bước qua, thuốc cầm trên tay, “Đừng quên uống thuốc.”

Vân Thư Trần lắc đầu, chống cằm nhìn về phía nàng, bĩu môi, “Không muốn ngủ.”

“Mỗi năm tới Tết Nguyên Tiêu,“ nàng nhìn lên vầng trăng sáng trên trời, “Ta luôn muốn uống một chút rượu.”

“Ít nhiều gì cũng sẽ tổn hại đến thân thể.” Khanh Chu Tuyết đặt tay lên thành chén rượu, khẽ nói, “... Người đừng uống quá nhiều.”

Nàng chống tay lên trán, nhắm mắt lại, “Không uống nhiều, chỉ một xíu thôi.” Sau đó dường như là nhớ tới điều gì, mở mắt ra nhìn đồ nhi, “Đã nhiều năm rồi, ngươi cũng đã trưởng thành, hãy bồi tiếp ta vài chén rượu.”

Khanh Chu Tuyết ngồi xuống đối diện nàng, nhận lấy chén, màu rượu trong đó đỏ nhạt, một mùi hương cay ngọt xông lên. Nàng do dự một lát, ngửa đầu uống cạn chén.

“Đắng!”

Vị đắng sộc lên khiến da đầu nàng run lên, không cảm giác thấy có chỗ nào ngon hết.

“Cũng không hoàn toàn là đắng.” Vân Thư Trần liếc nhìn nàng, “Vị ngọt lúc mới uống vào rất rõ ràng, sau đó chuyển đến cay cay, cuối cùng mới là hậu đắng. Có người đã đặt cho nó một cái tên, gọi là nửa đời.”

“Cái tên này, có ngụ ý gì không?”

“Ồ... hỏi rất hay, đúng là cái tên này có một câu chuyện đằng sau nó.” Vân Thư Trần ngẫm nghĩ, tiếp tục, “Khi ngươi còn là một đứa bé ngây thơ, tất nhiên là cảm thấy vô tư không âu lo, dư vị ngọt ngào. Ngươi trưởng thành đến thiếu niên, bộc lộ tài năng, không thể chịu nổi dù chỉ là một chút suy sụp tinh thần, lúc này là vị cay. Đi qua nửa đời người, mới hiểu rằng vạn vật đều không thể luôn như ý mình, dư vị lúc này đã đắng chát. Đủ loại so đo tính toán, đến cuối cùng đều tan biến như một giấc mộng Hoàng Lương.”

“Đây mới chỉ là một cách để nói về nó. Còn một cái khác có hơi khuôn sáo, nghe nói rượu này được chưng cất vì người vợ đã mất, nó chứa đựng nửa đời trước ân ái say đắm, nửa đời sau vì sinh ly tử biệt mà đắng chát.”

Đôi mắt của nàng tràn đầy men say, long lanh như làn thu thủy mà nhìn Khanh Chu Tuyết, “Ngươi thích cách nói nào hơn?”

“Đều không khác nhau mấy.” Khanh Chu Tuyết thật thà nói, “Sư tôn, ta không biết thưởng thức rượu. Đối với ta chỉ là không dễ uống mấy thôi.”

Vân Thư Trần ngả người lên cánh tay và im lặng mỉm cười, trong đáy mắt nàng hiện lên một tia tịch liêu. Chỉ là đôi lông mi dày và dài của nàng rũ xuống che đậy, không dễ nhận ra được.

Khanh Chu Tuyết thì lại thấy rõ ràng. Nàng chậm rãi nhăn mày lại, cầm lấy chén rượu nhỏ kia, đưa lên miệng lặng lẽ uống thêm một ngụm, vẫn là đắng đến run lên.

Tâm tư của nàng đang trôi xa vì Vân Thư Trần.

Người xưa thường nói mượn rượu tiêu sầu. Cuối cùng là ưu sầu như nào, mà phải cần tới rượu đắng chát như này để tiêu đi.

- ---------

Tác giả có lời muốn nói: Khanh Chu Tuyết có lẽ cả đời cũng không biết cách uống rượu, có điều may mắn là cuối cùng nàng cũng hiểu lòng người.
Chương trước Chương tiếp