Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy
Chương 38
Phần thưởng của sư tôn
Sau khi hết bị cấm túc, Nguyễn Minh Châu vẫn còn nhớ rõ lời hứa của mình. Thế là nàng đặc biệt đưa riêng cho Khanh Chu Tuyết một tờ giấy.
Trên đó tiết lộ ngày sinh nhật của Vân Thư Trần.
Bởi vì người tu đạo sinh mệnh dài đằng đẵng, họ đã từ bỏ mừng sinh nhật từ rất lâu rồi. Cho nên hiếm có người nào tới lúc cuối đời còn có thể nhớ rõ mình bao nhiêu tuổi, cũng sẽ không phí tâm sức cho chuyện này.
Sau này khi hai người gặp nhau, theo như Nguyễn Minh Châu nói, thì nàng mới quấy rầy hỏi han các vị trưởng lão của năm ngọn núi còn lại, tham khảo thêm các tác phẩm văn học của tổ sư gia, gian nan khổ sở suy đoán ra được khoảng thời gian. Tóm lại là đại khái sẽ không sai!
Khanh Chu Tuyết chau mày, “Sao ngươi lại quan tâm tới chuyện này như vậy?”
Cô nương kia trừng mắt, “Ngươi! Cái này còn không phải là vì ngươi sao? Như này sẽ có được niềm vui của nàng.”
“Có được... niềm vui của nàng?”
Bị cấm túc mấy ngày, lại còn phải thi lại một lần, đổi lấy tin tức loại này xem ra cũng không tệ. Chỉ là Khanh Chu Tuyết luôn cảm thấy có chỗ lấn cấn, “Ta có được niềm vui của sư tôn, chuyện này với ngươi dường như không có lợi ích gì?”
Nguyễn Minh Châu cảm thấy nàng lần đầu tiên dông dài như thế, “Ai chẳng biết ngươi rất thích nàng? Ta kéo ngươi xuống mương nhiều lần như vậy, chuyện này coi như là đền tội cho ngươi.”
“Ngươi không cần để ý ta như nào. Tóm lại là, sư tỷ à, bồi thường như này có làm ngươi hài lòng chưa?”
Khanh Chu Tuyết đem ngày tháng kia nhẩm lại ở trong lòng một lần, cẩn thận siết chặt tờ giấy trong tay, mặt mày hơi cong cong, “Ừm.”
Nguyễn Minh Châu thấy vậy liền sửng sốt, gương mặt ngàn năm vô cảm của sư tỷ thế mà vì chuyện này mà lại nảy ra một nụ cười.
Trong lòng nàng có chút chua xót, sư tỷ như này là thích Vân sư thúc đến mức nào đây!
Sau khi Khanh Chu Tuyết đi rồi, nàng kìm lòng không đặng mà móc ra một quyển thoại bản đang đọc gần đây, nàng say mê nó như điếu đổ, trên trang bìa ghi mập mờ mấy chữ 《 Dĩ hạ phạm thượng 》.
Nguyễn Minh Châu thích nhìn mỹ nhân, sau khi đọc những thoại bản như này thì niềm đam mê của nàng ngày càng trở nên kỳ quái. Nàng nhận ra mỹ nhân ở cùng một chỗ với mỹ nhân mới là đẹp mắt nhất, so với đứng lẻ loi một mình thì tốt đẹp hơn nhiều.
Sau khi nàng phát hiện thấy Khanh Chu Tuyết cùng Vân sư thúc có điểm không đúng, liền nảy sinh ra một tia mừng rỡ thầm kín, đi tìm thoại bản về sư đồ để đọc. Kết quả là cái thoại bản này thật sự đặc sắc, miêu tả lòng ái mộ của đồ đệ hèn mọn đối với sư tôn lạnh lùng đến bách chuyển thiên hồi*, làm người đọc say mê.
(Bách chuyển thiên hồi: Hàng trăm nghìn cú twist, tình tiết cẩu huyết )
Mặc dù tính tình của nàng cũng không phải ủy mị, vậy mà đọc vẫn thấy rưng rưng nước mắt. Lại nhìn thấy ánh mắt của Khanh Chu Tuyết nhìn Vân sư thúc --- đây không phải từ thoại bản chiếu ra thực tế sao!
Đang đọc đến mê mẩn, đột nhiên sau lưng truyền đến một giọng kinh ngạc của nữ, “Ngươi...”
Nguyễn Minh Châu “bang” một tiếng đóng sách lại, sắc mặt khó coi quay đầu lại. Nhìn thấy gương mặt của Lâm Tầm Chân, nàng trở nên sững sờ, sau đó sắc mặt càng âm trầm hơn, “Muốn gì?”
Lâm Tầm Chân thoáng nhìn thấy tình tiết “Nghiệt đồ khi sư”, một hai dòng mô tả mười phần hương diễm. Nàng lảo đảo một bước, gương mặt như gặp quỷ, “Cái đồ vật bất luân* này... Ngươi tìm thấy ở nơi nào?”
(Bất luân: Trái với đạo lý.)
Nàng lúc nào cũng có thái độ thong dong như ông cụ non, hiện giờ bộ dáng thất thố như này thật là mới mẻ. Nguyễn Minh Châu nhìn như vậy thấy rất thú vị, bèn giơ tay lên lật trang sách kêu vù vù, “Ngươi muốn đọc không? Rất hay đó nha.”
Lâm Tầm Chân sắc mặt lạnh lùng, “Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ*. Đã là trưởng bối thì theo lẽ thường nên kính trọng, ngươi lại đi xem những thứ như này để làm nhiễu loạn nhân tâm sao! Vậy thì có khác biệt gì với những loại thoại bản mà người cùng với Khanh sư muội tiêu hủy ở ngoại môn năm ngoái?”
(Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ: Một ngày làm thầy, suốt đời là cha.)
“Hừm,“ Nguyễn Minh Châu nhướng mày, “Cái gì mà phụ với không phụ, trong này sư phụ là nữ, đồ đệ cũng là nữ nha.”
Lâm Tầm Chân sững sờ, càng không thể tin nổi, “Cái này...” Không phải là quá kỳ dị rồi sao?
“Cái này cái gì mà cái này?” Nguyễn Minh Châu trừng mắt nhìn nàng, “Ta xem gì là chuyện của ta, ngươi xen vào làm gì!”
“Ta thèm vào mà quản ngươi.” Lâm Tầm Chân lấy lại tinh thần, lạnh lẽo nói, “Ta tới tìm ngươi là do chưởng môn bên kia có một số việc muốn gặp ngươi, hãy nhanh chóng đi tìm người. Đã chuyển lời xong.”
Ánh mắt của nàng lai nhìn vào quyển sách kia, nhíu nhíu mày lại, cảm thấy nó thật là tổn hại đến nhân luân âm dương chi đạo, thực tế không thể nào tiếp thu nổi. Nguyễn Minh Châu nhìn thấy sắt mặt của nàng không tốt, khẽ cười khẩy một tiếng, càng muốn giở thói xấu xa, “Lâm Tầm Chân, ngươi không muốn đọc một tí sao? Ta sẽ không thu tiền của ngươi---”
Lâm Tầm Chân lạnh lẽo đem quyển sách kia nhét trở lại, bực bội nói, “Ngươi tự đi mà đọc!”
Khanh Chu Tuyết hôm nay luyện kiếm xong, lại không về Hạc Y Phong mà đi xuống núi một phen.
Nàng lúc vừa ra đời đã hại chết mẹ mình, ngày giỗ cùng ngày sinh nhật trùng nhau, bởi vậy chưa bao giờ được ăn mừng sinh nhật. Mấy năm gần đây nàng mới biết được có tập tục mừng sinh nhật từ miệng những người khác.
Mười Một tháng Chạp, là sinh nhật của sư tôn sao? Chỉ kém nàng một ngày thôi, rất gần.
Khanh Chu Tuyết tự động bỏ qua ngày sinh nhật của nàng, lại vì sự trùng hợp như này mà cảm thấy rất không tệ. Qua nhiều năm như vậy, y phục nàng mặc trên người cũng là của sư tôn, cây trâm cài trên đầu cũng của sư tôn, thậm chí cả kiếm trong tay cũng do sư tôn tìm được. Nghĩ lại, hình như bản thân chưa từng tặng gì cho sư tôn cả.
Hiện tại cũng chỉ mới là đầu xuân, cách tháng Chạp rất xa. Khanh Chu Tuyết đặt chuyện này ở trong lòng, cảm thấy cần phải chuẩn bị càng sớm càng tốt.
Thái Sơ trấn vẫn phồn vinh như ngày nào, người đến kẻ đi. Khanh Chu Tuyết một thân bạch y bước đi nhanh nhẹn, lạnh lùng như tiên tử hạ phàm, đi lại trên đường lớn kéo theo ánh nhìn của không ít người qua đường.
Nàng không hề hay biết, vẫn đi tới trước, ánh mắt đảo qua đảo lại trên những cửa hàng ở hai bên đường. Y phục, sư tôn mua một lần là nhiều bộ; đồ trang sức, cũng không phải hàng đại trà; đồ chơi văn hóa đồ cổ, Vân Thư Trần thậm chí là trưng bày theo niên đại; còn những pháp khí các loại của tu sĩ, đã được phân loại chỉnh tề trong kho của Hạc Y Phong --- Khanh Chu Tuyết nghĩ đến đó cũng hiểu rằng, Vân Thư Trần không hề thiếu những thứ như vậy.
Lần đầu tiên nàng thấy đau đầu bởi vì sư tôn của mình quá yêu thích việc sưu tầm đồ vật. Hạc Y Phong bị phá hủy một lần, những đồ vật này cũng đã sớm được sư tôn đặt mua lại theo một hệ thống khác.
Đam mê bực này khiến cho đồ đệ của nàng rơi vào khốn cảnh khi đi lựa quà.
Vòng vèo đến trưa, Khanh Chu Tuyết vẫn trầm tư, đi đến cuối ngã tư đường, nơi đây đã không còn thấy người qua lại nữa. Một vị lão phụ nhân nhìn hòa ái đang khâu giày ở trên mấy bậc thang, nàng nhìn thấy một vị cô nương xinh đẹp đang chau mày, lẻ loi đứng một mình, liền hảo tâm mà khuyên nhủ, “Trời sắp về chiều rồi, cô nương nên sớm về nhà thôi.”
“Đại nương.” Khanh Chu Tuyết ngẫm nghĩ, dừng lại hỏi, “Xin cho ta thỉnh giáo trong nhà các ngươi... mừng sinh nhật là mừng như thế nào?”
Lão phụ nhân kia dường như là không có việc gì gấp, dứt khoát dừng kim khâu trong tay lại, vui vẻ nói chuyện với người trẻ tuổi này một chút, “Người lớn tuổi thì hết thảy mọi thứ đều giản lược đi, ăn một bát mì trường thọ là được. Ngược lại những cháu chắt trong nhà, hàng năm đều mời họ hàng thân thích đến chung vui, vô cùng náo nhiệt.”
Khanh Chu Tuyết tự hỏi, “Vậy sẽ tặng những thứ gì?”
“Cái đó cũng còn tùy người.” Lão phụ nhân cười ha hả, “Nếu là bằng hữu bà con xa, thì phải tặng cái gì cho có thể diện chút, tránh làm người ta mất mặt; còn nếu là người trong nhà thì sẽ không cần như vậy.”
Khanh Chu Tuyết lần đầu nghe được những lời từng trải như vậy, nàng ghi nhớ ở trong lòng, lại hỏi tiếp, “Sao lại khác biệt như vậy?”
“Vì những món quà đó đều là tâm ý của người tặng. Có tâm ý thì ngày sinh nhật cũng sẽ mỹ mãn.” Lão phụ nhân từ từ nói, “Một bàn thức ăn ngon cũng được, một chút ngọc thạch cũng xong, đã gọi là tâm ý, thì không cần quan tâm đến nó tốn bao nhiêu bạc hay nó có hữu ích hay không. Cô nương, ngươi là muốn tặng quà cho người nào vậy?”
Tâm ý*.
(Tâm ý: Tấm lòng)
Nàng nhỏ giọng đọc lại một lần, dường như đã có cảm ngộ, khẽ nói, “Đa tạ.”
Trở lại Hạc Y Phong.
Vân Thư Trần buông sách xuống, nhìn về phía nàng, “Tuy là môn đan dược kia ngươi bị trừ điểm một nửa, nhưng những môn khác lại rất cao, trong nội môn đã là siêu quần bạt tụy*.”
(Siêu quần bạt tụy: Vượt lên trên người thường, xuất chúng.)
“Khanh nhi rất không tệ.”
Sư tôn hướng về phía nàng khóe miệng hơi mỉm cười, bỗng nhiên đưa tay ra hiệu nàng ngồi lại gần.
Tóc mai của nàng bị nữ nhân kia vén lên sau tai, Khanh Chu Tuyết cảm thấy phần tai được đụng vào truyền đến một cảm giác hơi ngứa. Một giọng nói ôn hòa kề bên tai, “Muốn được thưởng cái gì?”
Vừa tiến lại gần, không hiểu sao tim nàng đột nhiên đập mạnh lên.
Khanh Chu Tuyết đè lại cảm xúc kỳ quái trong lòng, “Sư tôn thưởng cái gì đều được.”
Vân Thư Trần cười cười, “Thật là tùy ý. Ngươi lại đem vấn đề này ném cho ta, vi sư thân thể nhiều bệnh, không chịu được suy nghĩ nhiều như vậy.”
Khanh Chu Tuyết khẽ chau mày, “Vậy... để ta ngẫm lại.”
Nàng ngước mắt nhìn Vân Thư Trần, Vân Thư Trần cũng đang nhìn nàng. Sau đó dường như nàng nhớ tới một chuyện, lấy tay chỉ chỉ vào trán của mình.
“Hôn.”
Vân Thư Trần sững sờ, giấu đi vẻ mất tự nhiên trong mắt, bình tình hỏi lại, “Muốn cái này thôi sao? Không muốn cái khác ư?”
“Được như vậy ta sẽ rất vui.”
Nàng đã nhắm mắt lại, đưa tay ra khẽ nắm lấy một góc áo của Vân Thư Trần.
Nàng nhắm mắt lại dưới ánh đèn, xung quanh liền trở thành một mảng màu cam.
Vân Thư Trần nghiêng người qua chặn lại ánh đèn, xung quanh rơi vào một màn đêm tĩnh lặng.
Cằm của nàng được ngón tay của nữ nhân kia hơi nâng lên.
Khanh Chu Tuyết ngửi được mùi hương ngọt ngào, tao nhã làm người vui thích.
Chỉ là lúc này khoảng cách đã rất gần, mùi thơm kia tựa như càng trở nên ngào ngạt hơn do nhiệt độ cơ thể ấm nóng.
Khanh Chu Tuyết cảm thấy cổ bị một vật lạnh buốt nhẹ nhàng phất qua, có lẽ là một lọn tóc dài của sư tôn rũ xuống.
Ngay sau đó trên trán của nàng được một đôi môi mềm mại chạm vào, hơi dùng sức một chút, ngừng lại trong một chớp mắt.
Không dài, chỉ trong một cái chớp mắt, sau đó rời đi, hơi thở khẽ phả nhẹ trên mặt của nàng.
Tại ánh nến chao đảo, trên cửa sổ chiếu ra hình bóng của hai người thân mật gần như chồng lên nhau.
Khanh Chu Tuyết mở to mắt, khoảng cách giữa nàng và Vân Thư Trần vẫn đang rất gần, chẳng biết tại sao người kia vẫn chưa đứng dậy. Một bàn tay vẫn còn đang đặt trên vai của nàng, chưa kịp bỏ xuống.
Vân Thư Trần phát hiện tay của mình bị đồ nhi nhấn một cái, nàng hơi bị kéo người cúi xuống.
Cô nương kia ngửa đầu, nhắm ngay mi tâm của nàng mà hôn một cái, hiếu kì hỏi, “Ta làm như này, sư tôn cũng sẽ vui chứ?”
Ở một nơi nào đó trong lòng như có một vật mềm mại khẽ vuốt qua.
Vân Thư Trần ngừng một lúc, không trả lời nàng, chỉ khẽ nói, “Khanh nhi, sau này chớ có tùy tiện hôn người khác.”
Nàng đứng dậy, ho nhẹ một tiếng, bỗng cảm thấy trong phòng này oi bức không chịu nổi. Vội vàng mở cửa sổ ra, muốn để cơn gió lạnh thổi đi những khô nóng trong lòng.
Khanh Chu Tuyết thấy vậy cũng đứng lên, ôm eo nàng từ phía sau. Cả người Vân Thư Trần bỗng nhiên cứng đờ, “... Hửm?”
“Nếu người muốn hóng gió, vậy nên ở gần ta, như vậy sẽ không quá lạnh.”
Sau lưng bị hai khối mềm mại đâm tới, đè ép mạnh mẽ, bên hông cũng bị ôm lấy mang theo một cảm giác tê ngứa.
Vân Thư Trần chưa từng cảm thấy lạnh, nàng chỉ cảm thấy gió càng thổi càng nóng, cho tới khi nàng rốt cuộc không chịu nổi nữa, đóng cửa sổ lại, “Ngươi có thể buông ra.”
- ---------
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Thư Trần: Ta chưa từng nghe nói qua điều vô lễ như thế, nhưng lại không đành lòng cự tuyệt.
Sau khi hết bị cấm túc, Nguyễn Minh Châu vẫn còn nhớ rõ lời hứa của mình. Thế là nàng đặc biệt đưa riêng cho Khanh Chu Tuyết một tờ giấy.
Trên đó tiết lộ ngày sinh nhật của Vân Thư Trần.
Bởi vì người tu đạo sinh mệnh dài đằng đẵng, họ đã từ bỏ mừng sinh nhật từ rất lâu rồi. Cho nên hiếm có người nào tới lúc cuối đời còn có thể nhớ rõ mình bao nhiêu tuổi, cũng sẽ không phí tâm sức cho chuyện này.
Sau này khi hai người gặp nhau, theo như Nguyễn Minh Châu nói, thì nàng mới quấy rầy hỏi han các vị trưởng lão của năm ngọn núi còn lại, tham khảo thêm các tác phẩm văn học của tổ sư gia, gian nan khổ sở suy đoán ra được khoảng thời gian. Tóm lại là đại khái sẽ không sai!
Khanh Chu Tuyết chau mày, “Sao ngươi lại quan tâm tới chuyện này như vậy?”
Cô nương kia trừng mắt, “Ngươi! Cái này còn không phải là vì ngươi sao? Như này sẽ có được niềm vui của nàng.”
“Có được... niềm vui của nàng?”
Bị cấm túc mấy ngày, lại còn phải thi lại một lần, đổi lấy tin tức loại này xem ra cũng không tệ. Chỉ là Khanh Chu Tuyết luôn cảm thấy có chỗ lấn cấn, “Ta có được niềm vui của sư tôn, chuyện này với ngươi dường như không có lợi ích gì?”
Nguyễn Minh Châu cảm thấy nàng lần đầu tiên dông dài như thế, “Ai chẳng biết ngươi rất thích nàng? Ta kéo ngươi xuống mương nhiều lần như vậy, chuyện này coi như là đền tội cho ngươi.”
“Ngươi không cần để ý ta như nào. Tóm lại là, sư tỷ à, bồi thường như này có làm ngươi hài lòng chưa?”
Khanh Chu Tuyết đem ngày tháng kia nhẩm lại ở trong lòng một lần, cẩn thận siết chặt tờ giấy trong tay, mặt mày hơi cong cong, “Ừm.”
Nguyễn Minh Châu thấy vậy liền sửng sốt, gương mặt ngàn năm vô cảm của sư tỷ thế mà vì chuyện này mà lại nảy ra một nụ cười.
Trong lòng nàng có chút chua xót, sư tỷ như này là thích Vân sư thúc đến mức nào đây!
Sau khi Khanh Chu Tuyết đi rồi, nàng kìm lòng không đặng mà móc ra một quyển thoại bản đang đọc gần đây, nàng say mê nó như điếu đổ, trên trang bìa ghi mập mờ mấy chữ 《 Dĩ hạ phạm thượng 》.
Nguyễn Minh Châu thích nhìn mỹ nhân, sau khi đọc những thoại bản như này thì niềm đam mê của nàng ngày càng trở nên kỳ quái. Nàng nhận ra mỹ nhân ở cùng một chỗ với mỹ nhân mới là đẹp mắt nhất, so với đứng lẻ loi một mình thì tốt đẹp hơn nhiều.
Sau khi nàng phát hiện thấy Khanh Chu Tuyết cùng Vân sư thúc có điểm không đúng, liền nảy sinh ra một tia mừng rỡ thầm kín, đi tìm thoại bản về sư đồ để đọc. Kết quả là cái thoại bản này thật sự đặc sắc, miêu tả lòng ái mộ của đồ đệ hèn mọn đối với sư tôn lạnh lùng đến bách chuyển thiên hồi*, làm người đọc say mê.
(Bách chuyển thiên hồi: Hàng trăm nghìn cú twist, tình tiết cẩu huyết )
Mặc dù tính tình của nàng cũng không phải ủy mị, vậy mà đọc vẫn thấy rưng rưng nước mắt. Lại nhìn thấy ánh mắt của Khanh Chu Tuyết nhìn Vân sư thúc --- đây không phải từ thoại bản chiếu ra thực tế sao!
Đang đọc đến mê mẩn, đột nhiên sau lưng truyền đến một giọng kinh ngạc của nữ, “Ngươi...”
Nguyễn Minh Châu “bang” một tiếng đóng sách lại, sắc mặt khó coi quay đầu lại. Nhìn thấy gương mặt của Lâm Tầm Chân, nàng trở nên sững sờ, sau đó sắc mặt càng âm trầm hơn, “Muốn gì?”
Lâm Tầm Chân thoáng nhìn thấy tình tiết “Nghiệt đồ khi sư”, một hai dòng mô tả mười phần hương diễm. Nàng lảo đảo một bước, gương mặt như gặp quỷ, “Cái đồ vật bất luân* này... Ngươi tìm thấy ở nơi nào?”
(Bất luân: Trái với đạo lý.)
Nàng lúc nào cũng có thái độ thong dong như ông cụ non, hiện giờ bộ dáng thất thố như này thật là mới mẻ. Nguyễn Minh Châu nhìn như vậy thấy rất thú vị, bèn giơ tay lên lật trang sách kêu vù vù, “Ngươi muốn đọc không? Rất hay đó nha.”
Lâm Tầm Chân sắc mặt lạnh lùng, “Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ*. Đã là trưởng bối thì theo lẽ thường nên kính trọng, ngươi lại đi xem những thứ như này để làm nhiễu loạn nhân tâm sao! Vậy thì có khác biệt gì với những loại thoại bản mà người cùng với Khanh sư muội tiêu hủy ở ngoại môn năm ngoái?”
(Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ: Một ngày làm thầy, suốt đời là cha.)
“Hừm,“ Nguyễn Minh Châu nhướng mày, “Cái gì mà phụ với không phụ, trong này sư phụ là nữ, đồ đệ cũng là nữ nha.”
Lâm Tầm Chân sững sờ, càng không thể tin nổi, “Cái này...” Không phải là quá kỳ dị rồi sao?
“Cái này cái gì mà cái này?” Nguyễn Minh Châu trừng mắt nhìn nàng, “Ta xem gì là chuyện của ta, ngươi xen vào làm gì!”
“Ta thèm vào mà quản ngươi.” Lâm Tầm Chân lấy lại tinh thần, lạnh lẽo nói, “Ta tới tìm ngươi là do chưởng môn bên kia có một số việc muốn gặp ngươi, hãy nhanh chóng đi tìm người. Đã chuyển lời xong.”
Ánh mắt của nàng lai nhìn vào quyển sách kia, nhíu nhíu mày lại, cảm thấy nó thật là tổn hại đến nhân luân âm dương chi đạo, thực tế không thể nào tiếp thu nổi. Nguyễn Minh Châu nhìn thấy sắt mặt của nàng không tốt, khẽ cười khẩy một tiếng, càng muốn giở thói xấu xa, “Lâm Tầm Chân, ngươi không muốn đọc một tí sao? Ta sẽ không thu tiền của ngươi---”
Lâm Tầm Chân lạnh lẽo đem quyển sách kia nhét trở lại, bực bội nói, “Ngươi tự đi mà đọc!”
Khanh Chu Tuyết hôm nay luyện kiếm xong, lại không về Hạc Y Phong mà đi xuống núi một phen.
Nàng lúc vừa ra đời đã hại chết mẹ mình, ngày giỗ cùng ngày sinh nhật trùng nhau, bởi vậy chưa bao giờ được ăn mừng sinh nhật. Mấy năm gần đây nàng mới biết được có tập tục mừng sinh nhật từ miệng những người khác.
Mười Một tháng Chạp, là sinh nhật của sư tôn sao? Chỉ kém nàng một ngày thôi, rất gần.
Khanh Chu Tuyết tự động bỏ qua ngày sinh nhật của nàng, lại vì sự trùng hợp như này mà cảm thấy rất không tệ. Qua nhiều năm như vậy, y phục nàng mặc trên người cũng là của sư tôn, cây trâm cài trên đầu cũng của sư tôn, thậm chí cả kiếm trong tay cũng do sư tôn tìm được. Nghĩ lại, hình như bản thân chưa từng tặng gì cho sư tôn cả.
Hiện tại cũng chỉ mới là đầu xuân, cách tháng Chạp rất xa. Khanh Chu Tuyết đặt chuyện này ở trong lòng, cảm thấy cần phải chuẩn bị càng sớm càng tốt.
Thái Sơ trấn vẫn phồn vinh như ngày nào, người đến kẻ đi. Khanh Chu Tuyết một thân bạch y bước đi nhanh nhẹn, lạnh lùng như tiên tử hạ phàm, đi lại trên đường lớn kéo theo ánh nhìn của không ít người qua đường.
Nàng không hề hay biết, vẫn đi tới trước, ánh mắt đảo qua đảo lại trên những cửa hàng ở hai bên đường. Y phục, sư tôn mua một lần là nhiều bộ; đồ trang sức, cũng không phải hàng đại trà; đồ chơi văn hóa đồ cổ, Vân Thư Trần thậm chí là trưng bày theo niên đại; còn những pháp khí các loại của tu sĩ, đã được phân loại chỉnh tề trong kho của Hạc Y Phong --- Khanh Chu Tuyết nghĩ đến đó cũng hiểu rằng, Vân Thư Trần không hề thiếu những thứ như vậy.
Lần đầu tiên nàng thấy đau đầu bởi vì sư tôn của mình quá yêu thích việc sưu tầm đồ vật. Hạc Y Phong bị phá hủy một lần, những đồ vật này cũng đã sớm được sư tôn đặt mua lại theo một hệ thống khác.
Đam mê bực này khiến cho đồ đệ của nàng rơi vào khốn cảnh khi đi lựa quà.
Vòng vèo đến trưa, Khanh Chu Tuyết vẫn trầm tư, đi đến cuối ngã tư đường, nơi đây đã không còn thấy người qua lại nữa. Một vị lão phụ nhân nhìn hòa ái đang khâu giày ở trên mấy bậc thang, nàng nhìn thấy một vị cô nương xinh đẹp đang chau mày, lẻ loi đứng một mình, liền hảo tâm mà khuyên nhủ, “Trời sắp về chiều rồi, cô nương nên sớm về nhà thôi.”
“Đại nương.” Khanh Chu Tuyết ngẫm nghĩ, dừng lại hỏi, “Xin cho ta thỉnh giáo trong nhà các ngươi... mừng sinh nhật là mừng như thế nào?”
Lão phụ nhân kia dường như là không có việc gì gấp, dứt khoát dừng kim khâu trong tay lại, vui vẻ nói chuyện với người trẻ tuổi này một chút, “Người lớn tuổi thì hết thảy mọi thứ đều giản lược đi, ăn một bát mì trường thọ là được. Ngược lại những cháu chắt trong nhà, hàng năm đều mời họ hàng thân thích đến chung vui, vô cùng náo nhiệt.”
Khanh Chu Tuyết tự hỏi, “Vậy sẽ tặng những thứ gì?”
“Cái đó cũng còn tùy người.” Lão phụ nhân cười ha hả, “Nếu là bằng hữu bà con xa, thì phải tặng cái gì cho có thể diện chút, tránh làm người ta mất mặt; còn nếu là người trong nhà thì sẽ không cần như vậy.”
Khanh Chu Tuyết lần đầu nghe được những lời từng trải như vậy, nàng ghi nhớ ở trong lòng, lại hỏi tiếp, “Sao lại khác biệt như vậy?”
“Vì những món quà đó đều là tâm ý của người tặng. Có tâm ý thì ngày sinh nhật cũng sẽ mỹ mãn.” Lão phụ nhân từ từ nói, “Một bàn thức ăn ngon cũng được, một chút ngọc thạch cũng xong, đã gọi là tâm ý, thì không cần quan tâm đến nó tốn bao nhiêu bạc hay nó có hữu ích hay không. Cô nương, ngươi là muốn tặng quà cho người nào vậy?”
Tâm ý*.
(Tâm ý: Tấm lòng)
Nàng nhỏ giọng đọc lại một lần, dường như đã có cảm ngộ, khẽ nói, “Đa tạ.”
Trở lại Hạc Y Phong.
Vân Thư Trần buông sách xuống, nhìn về phía nàng, “Tuy là môn đan dược kia ngươi bị trừ điểm một nửa, nhưng những môn khác lại rất cao, trong nội môn đã là siêu quần bạt tụy*.”
(Siêu quần bạt tụy: Vượt lên trên người thường, xuất chúng.)
“Khanh nhi rất không tệ.”
Sư tôn hướng về phía nàng khóe miệng hơi mỉm cười, bỗng nhiên đưa tay ra hiệu nàng ngồi lại gần.
Tóc mai của nàng bị nữ nhân kia vén lên sau tai, Khanh Chu Tuyết cảm thấy phần tai được đụng vào truyền đến một cảm giác hơi ngứa. Một giọng nói ôn hòa kề bên tai, “Muốn được thưởng cái gì?”
Vừa tiến lại gần, không hiểu sao tim nàng đột nhiên đập mạnh lên.
Khanh Chu Tuyết đè lại cảm xúc kỳ quái trong lòng, “Sư tôn thưởng cái gì đều được.”
Vân Thư Trần cười cười, “Thật là tùy ý. Ngươi lại đem vấn đề này ném cho ta, vi sư thân thể nhiều bệnh, không chịu được suy nghĩ nhiều như vậy.”
Khanh Chu Tuyết khẽ chau mày, “Vậy... để ta ngẫm lại.”
Nàng ngước mắt nhìn Vân Thư Trần, Vân Thư Trần cũng đang nhìn nàng. Sau đó dường như nàng nhớ tới một chuyện, lấy tay chỉ chỉ vào trán của mình.
“Hôn.”
Vân Thư Trần sững sờ, giấu đi vẻ mất tự nhiên trong mắt, bình tình hỏi lại, “Muốn cái này thôi sao? Không muốn cái khác ư?”
“Được như vậy ta sẽ rất vui.”
Nàng đã nhắm mắt lại, đưa tay ra khẽ nắm lấy một góc áo của Vân Thư Trần.
Nàng nhắm mắt lại dưới ánh đèn, xung quanh liền trở thành một mảng màu cam.
Vân Thư Trần nghiêng người qua chặn lại ánh đèn, xung quanh rơi vào một màn đêm tĩnh lặng.
Cằm của nàng được ngón tay của nữ nhân kia hơi nâng lên.
Khanh Chu Tuyết ngửi được mùi hương ngọt ngào, tao nhã làm người vui thích.
Chỉ là lúc này khoảng cách đã rất gần, mùi thơm kia tựa như càng trở nên ngào ngạt hơn do nhiệt độ cơ thể ấm nóng.
Khanh Chu Tuyết cảm thấy cổ bị một vật lạnh buốt nhẹ nhàng phất qua, có lẽ là một lọn tóc dài của sư tôn rũ xuống.
Ngay sau đó trên trán của nàng được một đôi môi mềm mại chạm vào, hơi dùng sức một chút, ngừng lại trong một chớp mắt.
Không dài, chỉ trong một cái chớp mắt, sau đó rời đi, hơi thở khẽ phả nhẹ trên mặt của nàng.
Tại ánh nến chao đảo, trên cửa sổ chiếu ra hình bóng của hai người thân mật gần như chồng lên nhau.
Khanh Chu Tuyết mở to mắt, khoảng cách giữa nàng và Vân Thư Trần vẫn đang rất gần, chẳng biết tại sao người kia vẫn chưa đứng dậy. Một bàn tay vẫn còn đang đặt trên vai của nàng, chưa kịp bỏ xuống.
Vân Thư Trần phát hiện tay của mình bị đồ nhi nhấn một cái, nàng hơi bị kéo người cúi xuống.
Cô nương kia ngửa đầu, nhắm ngay mi tâm của nàng mà hôn một cái, hiếu kì hỏi, “Ta làm như này, sư tôn cũng sẽ vui chứ?”
Ở một nơi nào đó trong lòng như có một vật mềm mại khẽ vuốt qua.
Vân Thư Trần ngừng một lúc, không trả lời nàng, chỉ khẽ nói, “Khanh nhi, sau này chớ có tùy tiện hôn người khác.”
Nàng đứng dậy, ho nhẹ một tiếng, bỗng cảm thấy trong phòng này oi bức không chịu nổi. Vội vàng mở cửa sổ ra, muốn để cơn gió lạnh thổi đi những khô nóng trong lòng.
Khanh Chu Tuyết thấy vậy cũng đứng lên, ôm eo nàng từ phía sau. Cả người Vân Thư Trần bỗng nhiên cứng đờ, “... Hửm?”
“Nếu người muốn hóng gió, vậy nên ở gần ta, như vậy sẽ không quá lạnh.”
Sau lưng bị hai khối mềm mại đâm tới, đè ép mạnh mẽ, bên hông cũng bị ôm lấy mang theo một cảm giác tê ngứa.
Vân Thư Trần chưa từng cảm thấy lạnh, nàng chỉ cảm thấy gió càng thổi càng nóng, cho tới khi nàng rốt cuộc không chịu nổi nữa, đóng cửa sổ lại, “Ngươi có thể buông ra.”
- ---------
Tác giả có lời muốn nói:
Vân Thư Trần: Ta chưa từng nghe nói qua điều vô lễ như thế, nhưng lại không đành lòng cự tuyệt.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương