Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Chương 54



Đồ nhi nhìn chằm chằm

Nhưng nếu nguyên nhân là như vậy, thì lại có chút không hợp lý – đồ nhi rõ ràng bởi vì mình tới gần mà tim đập thình thịch.

Vì sao?

Đôi mày ngài của Vân Thư Trần cau lại, nhất thời không đoán ra được, phân vân do dự.

Khanh Chu Tuyết mặc dù không nhìn thẳng nàng, nhưng dư quang ở đuôi mắt luôn đọng lại trên thân hình của Vân Thư Trần. Nàng từ nhỏ đã là một người tính tình ngay thẳng chính trực, nói không nhìn là sẽ nhất định không nhìn, chưa bao giờ có tình trạng “Nhìn như không nhìn” giống bây giờ.

Khanh Chu Tuyết không hiểu bản thân vì sao lại thế, nàng dùng nghị lực mười một năm tu hành gian khổ, dùng một con dao nhỏ ở trong lòng khoét cái tâm tư xao động kia xuống.

Nàng tụng Thanh Tĩnh Kinh ở trong lòng, khép đôi mắt lại.

Không nhìn thấy gì trước mắt, nàng cho rằng như vậy có thể ngăn chặn hết thảy sự rối bời.

Nào có ngờ được, đối diện với một màu đen đặc khi nhắm mắt, lại càng khiến trí tưởng tượng của nàng phác họa rõ ràng ra hình dáng kia.

Mặc dù nàng miễn cưỡng còn có thể chế ngự đôi mắt, nhưng cõi lòng nhiễu loạn không phải nói ngừng là ngừng, thay vào đó nó còn xoa xát khiến ở trong nhăn nhúm lên.

Có đôi khi bản thân không muốn suy nghĩ, lại như có một sợi dây đàn ở trong đầu gảy mãi không dừng, dư âm văng vẳng bên tai.

Nàng nhắm mắt nhíu mày, mang theo một chút khổ sở tìm cách phản kháng, không chú ý đến cả người đang trượt từ mép hồ xuống giữa. Bỗng nhiên mất đi trọng lực, nàng theo bản năng nắm lấy vật bên cạnh, bất cứ thứ gì cũng được ---

Không ngờ lại đụng phải da thịt mềm mại, Khanh Chu Tuyết biết đó là thứ gì, tay nhanh chóng buông ra như bị bỏng.

Nhưng cổ tay lại bị nắm chặt, nhấc nàng lên khỏi mặt nước.

“Ao cạn như này mà cũng có thể chết đuối sao?”

Một giọng cười khẽ bên tai, “Ngày thường để ngươi một mình tắm rửa như vậy, xem ra là chuyện cực kỳ nguy hiểm.”

Khanh Chu Tuyết đúng là bị sặc nước bọt, nàng vuốt những giọt nước đọng lại trên lông mi, mông lung mở mắt ra, ngay lập tức bị bờ vai lộ ra trên mặt nước của sư tôn thu hút.

Ánh mắt của nàng hoảng loạn chuyển động, chỉ thấy ở trong tầm mắt đều là màu trắng tựa tuyết, nơi nào cũng không thể nhìn lâu. Khanh Chu Tuyết hết cách, lại ngước lên nhìn vào mắt của sư tôn.

Cặp mắt kia thấm đẫm sương mù, như đang ngậm đầy nhu tình mềm mại tựa làn nước. Ngay khi vừa nhìn thấy, nhịp tim của Khanh Chu Tuyết bỗng nhiên lỗi một nhịp, nàng cảm thấy tay chân mình không nhúc nhích được, chỉ có thể đờ ra tại chỗ.

Ở giữa không gian nhỏ này, thân thể rất gần nhau. Vân Thư Trần ban đầu cũng không được tự nhiên, tuy nhiên khi nàng nhìn thấy cuối cùng mặt Khanh nhi dần đỏ bừng lên, phút chốc trong lòng đầy thỏa mãn, chút mất tự nhiên kia tan thành mây khói.

Thì ra cũng không hoàn toàn là một khúc gỗ đặc. Tiểu mỹ nhân đầu gỗ này còn có thể cứu được.

“Vừa rồi vì sao lại không dám nhìn ta?”

Khanh Chu Tuyết chậm rãi lấy lại tinh thần, “Ta không muốn mạo phạm sư tôn. Khi nãy ở trên đường nhìn chằm chằm người thật lâu, sư tôn dường như không được vui lắm.”

“...” Vân Thư Trần lập tức thấy đau đầu, bản thân nàng đã nhanh quên béng câu nói kia, nha đầu này làm gì mà nhớ rõ như vậy.

Nàng cảm thấy mình nên giải thích rõ ràng một chút, tránh cho bản thân về sau tự mang theo nỗi thất vọng, nghĩ ngợi miên man, đến cuối cùng lại dở khóc dở cười.

“Không phải như vậy.”

Nàng liếc nhìn người kia, “Có đôi khi ngươi làm gì đó, vi sư trên mặt không biểu hiện gì, ngoài miệng cũng không nói, thậm chí thỉnh thoảng còn nói mát vài câu, nhưng thật ra trong lòng đang thấy rất vui. Đã hiểu chưa?”



Thế nhưng mà lại thâm ảo như thế?

Khanh Chu Tuyết kinh ngạc nhướng mày lên, dường như không thể hiểu nổi vì sao người kia lại phải quanh co vòng vèo như vậy. Tuy nhiên lời nói của sư tôn luôn luôn rất có lý, nàng cắn cắn môi dưới lại, gật gật đầu.

Biết được rằng sư tôn không bài xích như thế, gánh nặng trong lòng Khanh Chu Tuyết được tháo xuống. Thế là nàng dựa theo tâm ý của mình, ánh mắt phóng sang, giống như ngày thường mà nhìn thẳng vào người kia.

“Sư tôn thật xinh đẹp.” Nàng không quên khẽ tán thưởng một câu thật lòng. Chẳng hiểu tại sao, càng nhìn thì trái tim càng đập điên cuồng, giống như khi nhảy xuống từ vách núi.

Khi tiểu đồ đệ e sợ mà không dám nhìn mình, Vân Thư Trần cũng không cảm thấy gì. Bây giờ bị ánh mắt tĩnh lặng kia quét tới, thậm chí bất động mà nhìn chằm chằm, người thật sự đang ngại ngùng lại chính là nàng.

Cục diện như vậy giằng co trong chốc lát, thân thể của Vân Thư Trần mơ hồ nóng lên, nóng đến mức bản thân dần cảm thấy hối hận. Cuối cùng không chịu nổi nữa, nàng bèn nói, “Ngâm lâu quá không tốt, ngươi lên trước đi.”

Khanh Chu Tuyết vâng một tiếng, từ trong nước trực tiếp đứng dậy, tựa như một đóa sen trắng trồi lên mặt hồ. Vân Thư Trần cảm nhận được một cảm giác “Từ nay không dám nhìn Quan Âm”, nàng lặng lẽ rũ mắt, nhìn chằm chằm vào sợi dây đỏ đã cũ mòn trên cổ chân của cô nương kia.

“Cũ rồi.” Vân Thư Trần nói, “Khi trở về ta đổi cho một cái mới được không?”

Khanh Chu Tuyết lắc đầu, “Giữ lại cái này. Ta rất thích.”

Nàng từ nhỏ đã mang thể chất sát tinh, có lẽ lão thiên cũng không thích nàng. Khi đến với thế gian, món quà đầu tiên được tặng mang theo sự trân trọng và chúc phúc, tất cả đều được buộc vào sợi dây đỏ trên cổ chân này.

***

Ngày tiếp theo, hai nàng cuối cùng cũng đi ra khỏi phiến rừng rậm rạp này.

Trên đường đi Khanh Chu Tuyết cảm thấy rất kỳ quái, họ đi dạo ở đây đã được một thời gian dài, nhưng nàng chưa từng nhìn thấy một con yêu thú nào. Dựa theo ghi chép trong sách, những địa phương như bí cảnh này sẽ tồn tại rất nhiều cơ duyên, cho nên luôn có thật nhiều yêu vật sinh sôi nảy nở, coi nơi này như lãnh địa của chúng.

Nhưng Vân Thư Trần nói với nàng rằng, hôm nay họ sẽ đi đoạt lấy bảo vật dưới bụng con giao long, e rằng khó thoát khỏi một trận ác chiến.

Khanh Chu Tuyết liếc thấy vẻ mặt ung dung của Vân Thư Trần, mau chóng xác định chữ ác chiến này là dành cho bản thân mình, chứ không phải là với sư tôn.

Bất giác đã đi qua mấy ngọn đồi nhỏ, Khanh Chu Tuyết đột nhiên nhớ ra, “Sư tôn, chúng ta vì sao lại không bay trên trời?”

Vân Thư Trần xoay người lại, cười nói, “Nếu ngự kiếm sẽ bỏ qua rất nhiều cảnh đẹp, không thấy tiếc sao?”

Đúng là như vậy, phong cảnh ở bí cảnh này rất độc đáo. Trên đỉnh núi nhìn lên các vì tinh tú óng ánh, đi xuống dãy núi là một khu rừng rậm rạp. Trong rừng vào ban đêm có một số loài hoa cỏ, toả ra ánh sáng xanh lam nhàn nhạt, từng bông nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu.

Đi ra khỏi khu rừng rậm, tới được chỗ này, nối liền trời đất là một cánh đồng cỏ, những bông hoa màu tím rực rỡ đang nở rộ.

Khóe miệng Vân Thư Trần cong nhẹ, đón lấy làn gió đang thổi qua những đoá hoa nhỏ, cùng đồ đệ thong dong đi tới.

Màu tím đậm được thổi qua nhẹ nhàng làm lộ ra những mảng màu sáng, cùng với y phục của nàng hôm nay tôn lên lẫn nhau. Chỗ này đã lâu không có người đến, đường đi bị bịt kín, chỉ có thể chậm chậm len lỏi qua những bông hoa mà đi.

Khanh Chu Tuyết hơi nheo mắt lại khi hương hoa phả vào mặt, nghiêng đầu nhìn qua Vân Thư Trần.

Nàng đang mặc một bộ xiêm y màu tím khói, nhẹ nhàng dạo bước giữa hoa thơm cỏ lạ, giống như là hoa tiên tử.

Đang nghĩ như vậy, Khanh Chu Tuyết bỗng thấy hơi ngứa ngứa bên tóc mai, có người cắm vào một bông hoa, rồi lại rút ra, nghe thấy người kia cười nói, “Thật sến sẩm.”

Vân Thư Trần ngắt lấy một bông hoa khác, màu sắc cũng nhạt hơn, thật giống như bóng mây lơ lửng trên trời.

Sau đó lại nhẹ nhàng mà cài lên.

Khanh Chu Tuyết hơi nghiêng đầu, thanh âm ung dung thong thả của sư tôn vang lên, “Như này rất đẹp. Không cho tháo xuống.”

Trước đây, Khanh Chu Tuyết vẫn luôn cảm thấy sư tôn điềm đạm, chững chạc, mang dáng vẻ của một bậc trưởng bối. So sánh với Nguyễn Minh Châu, một cô nương cùng tuổi luôn ầm ĩ thì hoàn toàn khác biệt. Chỉ đến khi Khanh Chu Tuyết trưởng thành hơn, mới có thể thỉnh thoảng nhận ra được nét trẻ con ẩn hiện sau vẻ đoan trang, thanh lịch của sư tôn.



Kỳ thật, đáng lẽ nên phát giác ra từ lâu.

Trong lúc không chú ý, đã đi đến cuối con đường. Sau khi đi hết biển hoa, lại gặp núi cao. Chỉ thấy một hồ sâu ẩn hiện giữa núi non trùng điệp.

“Là nơi này sao?”

“Đúng vậy.” Vân Thư Trần nhìn xung quanh, “Ở dưới đáy hồ mọc một loại thảo dược, tên là Thoát Cốt. Đây cũng là thứ mà các tu sĩ vất vả tìm kiếm khi muốn tẩy cân phạt tuỷ*. Đáng tiếc là loại linh thảo này thường mọc ở những hồ sâu linh khí dồi dào, đây là nơi giao long cư trú để săn thịt tươi máu nóng.”

(Tẩy cân phạt tuỷ: Gột rửa cốt tuỷ, thay đổi kinh mạch.)

“Năm đó khi ta tới đây, phải tốn rất nhiều công sức mới hái được linh thảo... Còn suýt chút nữa bị giao long nuốt vào trong bụng.”

“Sư tôn đến đây một mình sao?”

Vân Thư Trần than nhẹ một tiếng, “Không phải, nhưng tổ sư gia của ngươi cực kỳ lười biếng, chỉ lấy ra một cái ghế mây rồi ngồi trên bờ nhìn xuống.”

Nói tới đây, nàng thật sự là từ trong vòng ngọc lấy ra một cái ghế mây, đặt ở một chỗ thoáng mát, rất là khoái chí mà ngồi xuống.

Vân Thư Trần dựa vào tay ghế, “Ta khi đó đã lập lời thề, nếu tương lai mà có thu nhận đồ đệ, cũng nhất định sẽ để cho người đó nếm mùi nhân sinh khó khăn.”

“Khanh nhi.” Nàng cuốn lấy một lọn tóc, hững hờ nhìn, “Cho nên ngươi cẩn thận chút.”

“...”

Thì ra là truyền thống của sư môn. Khanh Chu Tuyết đành phải nghiến răng, vén cỏ cây xanh um ra, nhìn về phía hồ sâu giống như một con mắt khổng lồ xanh biếc đang muốn nuốt chửng lấy nàng.

Nàng cởi giày, vớ và áo ngoài ra. Cầm lấy Thanh Sương kiếm, nín thở và chậm rãi chìm xuống.

Lúc trước ở trong trận pháp Ngũ Hành của sư tôn, cùng con rồng nước Huyền Minh chiến đấu một lúc lâu, cho nên nàng khá quen thuộc với môi trường này.

Nhưng cái hồ này quá sâu, và nó dường như lạnh hơn so với bình thường. Sau khi chìm sâu xuống vài trượng, khắp nơi u ám tới mức không nhìn thấy rõ cái gì.

Yên lặng như tờ, ngay cả tiếng nước cũng đều không nghe thấy, giống như mọi thứ đang ngưng trệ lại.

Nàng lần theo cảm giác của mình hướng xuống phía dưới, ở đáy hồ tìm kiếm thật lâu, cuối cùng nhìn thấy một khu vực có ánh sáng. Cái gọi là thiên tài địa bảo đương nhiên phải khác so với cỏ cây thông thường, nó sinh trưởng lặng lẽ trên bùn và cát ở dưới hồ, xung quanh như có như không quanh quẩn thiên địa linh khí.

Chẳng qua có lẽ là do thiên tính thích sinh trưởng trong nước, không thường thấy người nên dù cho nhìn có chút dữ tợn cũng không hề hay biết. Nương theo ánh sáng le lói của linh khí nhìn vào, trên cành lá đỏ thẫm còn mọc chi chít gai nhọn.

Khanh Chu Tuyết trước tiên dùng đầu kiếm nhọn khều vào cành lá đỏ, thấy không có phản ứng gì, lúc này mới cẩn thận nắm chặt lấy chỗ không có gai mới mọc nhô lên, từ từ nhổ ra khỏi bùn.

Khi cầm được linh thảo, nàng nhanh chóng bơi lên phía trên, cố gắng nhẹ nhàng không tạo ra tiếng động. Đến khi mơ hồ nhìn thấy ánh sáng trên mặt hồ, nàng nương theo vài phần lực của Thanh Sương kiếm, phá nước mà ra.

Trên mặt hồ bắn ra tung tóe bọt nước.

Một cách chậm rãi, dòng nước bắt đầu cuộn xoắn thành một xoáy nước khổng lồ. Khanh Chu Tuyết không kịp thở, vội vàng đem linh thảo cất vào trong Tu Di nạp giới, hướng về phía xa của hồ bơi đi.

Một trận mưa nặng hạt hắt vào mặt của nàng, triệt tiêu đường lui. Nàng hầu như không mở mắt ra được, Thanh Sương kiếm ngưng tụ ra một màn băng ngay trước mặt nàng, nhưng rất nhanh đã bị dòng nước xiết chấn vỡ.

Một sinh linh giống như con rắn mọc đầy lông phiến mịn màng, đuôi mắt hẹp dài, trên đầu mọc lên hai cái sừng nhọn vọt lên khỏi mặt nước. Nó nhìn nàng chằm chằm bằng ánh mắt rét lạnh, phát ra một tiếng gào thét, nương theo cơn mưa to mà bản thận vừa tạo ra, ở bên trong bơi về phía nàng cực nhanh, dường như muốn lôi nàng xuống nước.

Khi con yêu giao há miệng, một mùi tanh tưởi nồng nặc thổi tới, khác xa với phong thái của Thương Long chân chính mà Khanh Chu Tuyết từng đối đầu. Bởi vì vậy, nên cảm giác áp bách mà nó mang tới cũng kém xa so với lần trước.

Ngay khi Khanh Chu Tuyết muốn rút kiếm nghênh chiến, nàng nghe thấy thanh âm nhàn nhã của Vân Thư Trần vang lên, “Vào trận.”
Chương trước Chương tiếp