Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Chương 65



Hồi phong

Dây leo bám rễ sinh trưởng tươi tốt trên sa mạc, thậm chí còn mọc ra những bông hoa trắng muốt, tự bản thân nó đã là một kỳ quan.

Bộ rễ khổng lồ vô tình bám chặt vào lớp đất nơi Nguyễn Minh Châu và kiếm tu giao đấu, tốc độ đâm xuyên của những măng đất dần chậm lại, cuối cùng bất động.

Khi lưỡi lửa liếm lên trên những cánh hoa trắng như tuyết, lan qua thân cây, thế lửa liền trở nên mãnh liệt.

Cảm giác bị ngọn lửa thiêu đốt nóng bỏng khiến cho đối phương hô hấp khó khăn, tóc tai cháy rụi một mảng lớn.

Hỏa linh căn không hề nao núng trước ngọn lửa này, như Phượng Hoàng niết bàn, thừa lúc đối thủ đã kiệt sức, Nguyễn Minh Châu từng bước ép sát, cuối cùng tung một cú đấm móc hạ gục đối phương, bẻ tay hắn ta, cướp lấy tín vật ném ngược ra sau, được Khanh Chu Tuyết bắt gọn.

Một mũi tên sắc nhọn khác lao về phía Khanh Chu Tuyết, sượt qua tay áo trắng tinh của nàng, cắt vài đường sắc ngọt lên người nàng.

Cùng lúc đó, kiếm tu còn lại của đối phương đã hành động. Trong lúc Nguyễn Minh Châu chiến đấu, hắn không thể tham gia, nhưng giờ đây hắn có thể trực tiếp tấn công Khanh Chu Tuyết, thân hình nhảy vọt lên, nhắm vào viên bảo ngọc lấp lánh trên tay nàng.

Lâm Tầm Chân theo dõi sát sao trận chiến, âm thầm tính toán trong lòng. Do linh căn ở đây không thích hợp, nàng và Bạch Tố không giỏi cận chiến, nên coi như đã thiệt mất hai người.

Đối phương thì ngược lại, hai kiếm tu Thổ linh căn có thể sử dụng tòan lực, một cung thủ liên tiếp bắn tên quấy rối không ngừng, chỉ thiệt mỗi một tên chuyên về thuật pháp, vẫn còn lại ba người.

Họ đang ở thế bất lợi, và sẽ luôn ở thế bất lợi.

Phía chúng ta là thủ, phía đối phương muốn đoạt.

Mộc có thể sinh hỏa, Bạch Tô có thể hỗ trợ nàng. Lửa của Nguyễn Minh Châu ngày càng lớn mạnh, cho dù tay không đối đầu với kiếm tu kia, cũng khiến người ta phải chịu thiệt, lúc này hai người ngã xuống vật lộn, nàng hẳn là đã chiếm ưu thế. Lâm Tầm Chân ở một bên quan sát, trong lòng thầm thả lỏng, có thể chế ngự được một người cũng tốt.

Nhưng khi nhìn sang Khanh Chu Tuyết, trong lòng lại giật thót lên. Có thể thấy rõ nàng đang một chọi hai, cầm thanh kiếm gãy, lại còn phải bảo vệ bảo ngọc tín vật, quả thật là lực bất tòng tâm, chỉ còn cách né tránh.

Không thể tiếp tục như vậy, ít nhất cũng phải cho nàng một thanh kiếm tốt.

Mộc có thể sinh hỏa, mà băng lấy từ nước. Nàng nhìn quanh hoang mang, gió cát thổi khiến mặt đau nhức, cát nóng bỏng và khô ráo, phải đi đâu tìm nước... Nước?

Ánh mắt của nàng rốt cuộc dừng lại ở những bụi cây khô héo, nửa sống nửa chết giữa sa mạc.

Bỗng chốc, một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng. Nếu như cỏ cây có thể sinh trưởng, thậm chí còn cao lớn đến mức độ này, thì hiển nhiên là chúng không thể thiếu nước.

Có lẽ... thủy cũng giống như thổ, cũng có thể tồn tại dưới lòng đất?

Hiện tại dù có cố gắng chen vào cũng chẳng ích gì, chỉ thêm rối tung mọi chuyện.

Với suy nghĩ thử một lần xem sao, nàng tìm đến một nơi an toàn, tránh xa tầm ảnh hưởng của trận chiến, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại. Linh khí trong đan điền vận chuyển, vươn một sợi yếu ớt về phía dưới lớp cát vàng mênh mông.

Cũng không phải là đá chìm đáy biển.

Quả nhiên, trong mơ hồ, thảng như có sự đáp lại.

Sợi linh lực kia như là một bộ rễ, cắm sâu xuống lòng đất, hút từng giọt nước bám trên những hạt cát sỏi.

Cuối cùng ngưng tụ thành một khối, sẵn sàng bùng nổ.

Lúc này.



Bộ bạch y của Khanh Chu Tuyết bị rạch thành nhiều đường, né trái tránh phải, rất không thuận lợi, dần dần có dấu hiệu khựng lại.

Kiếm tu đối diện nắm bắt được việc nàng không còn nguyên vẹn vũ khí, thế kiếm như chẻ tre, đâm thẳng vào chỗ hiểm của nàng. Khanh Chu Tuyết cầm nửa thanh kiếm gãy nát che chắn trước ngực, đỡ đòn tấn công này. Vết nứt vốn đã rất sâu càng lan rộng ra như mạng nhện.

Sắp vỡ rồi.

Thanh kiếm mài vội qua quýt kia cũng rất thô kệch, nhưng lại chắc chắn hơn nhiều so với kiếm của nàng. Một nhát kiếm khác tiếp theo, Khanh Chu Tuyết biết rõ không thể đỡ nổi nhát kiếm này, đành phải che chắn tín vật, chuẩn bị tinh thần cho thanh kiếm dài đâm thủng da thịt.

Dường như có thứ gì đó trong tay nàng trầm xuống, nàng sững sờ, vài dòng nước tinh khiết bám vào chỗ nứt trên thân kiếm, nhanh chóng đóng băng thành một mảng, như vết thương được liền lại.

Lưỡi kiếm băng dài đột ngột xuất hiện, luồng khí lạnh tỏa ra từ người nàng rốt cuộc đã có chỗ bám víu, ngưng tụ thành một lồng băng lớn tỏa ra hơi lạnh.

Kiếm tu đối diện cũng sững sờ, nhưng thanh kiếm trong tay đã không kịp rút ra, gắt gao bị kẹt lại trong đó.

Khanh Chu Tuyết cuối cùng cũng có thể cầm kiếm, không khí xung quanh nàng trở nên ẩm ướt hơn nhiều, một lớp sương trắng dần bao phủ lông mày và khuôn mặt nàng.

Mũi kiếm chỉ đến đâu, là một mảng sáng lạnh.

Lúc này, Nguyễn Minh Châu cũng ráng sức bò dậy, tay kia như xách gà con mà xách tên kiếm tu mặt mày cháy xém, một cước đá văng, lăn lông lốc mấy vòng. Vị sư huynh kia đau đớn, xoa xoa cánh tay bò dậy, vừa nhìn thấy Khanh Chu Tuyết và Nguyễn Minh Châu hai người vai kề vai đứng đó.

Họ cũng biết mình chiếm lợi thế về linh căn, nếu luận về công phu thực sự, từ trận chiến vừa rồi có thể thấy rõ ràng là kém các nàng một hai bậc.

Nhìn tình hình hiện tại, thế cục đã thay đổi, khó có thể chiếm được lợi thế. Điều quan trọng nhất trong bí cảnh vẫn là đoạt bảo, chứ không phải chiến thắng.

Lựa chọn của bọn hắn vô cùng sáng suốt, từ bỏ và tìm kiếm cơ hội khác.

Khanh Chu Tuyết nhìn theo những người kia đi xa, lúc này cũng không ai đuổi theo, nàng dọn dẹp đồ đạc, xác nhận tín vật không tổn hại gì. Nàng vuốt ve kiếm băng trong tay, trong lòng đã hiểu rõ, bèn nói với Lâm Tầm Chân: "Đa tạ."

"Đây là trận chiến của đoàn đội, giúp ngươi cũng là trợ giúp chính mình, không cần phải khách khí như vậy."

Lâm Tầm Chân khẽ thở dài, Khanh sư muội dường như thực sự không giỏi hòa nhập với mọi người, bất kể thân cận với người khác như nào, nàng cũng luôn nghiêm túc nói lời cảm tạ khi ở chung với nhau, vừa lịch sự lại vừa xa cách.

Nhưng Lâm Tầm Chân có thể nhận ra, nàng không cố ý như vậy. Dường như đó là bản tính của nàng, ở độ tuổi này quả thật kỳ lạ.

Nàng liếc nhìn Nguyễn Minh Châu, liền có thể nhận ra nhiều điều khác biệt. Nha đầu kia đã vui vẻ quay cuồng với Bạch Tô, hớn hở nói sau này đánh nhau sẽ dẫn theo Bạch sư tỷ, dọa Bạch Tô vội vàng đẩy nàng ra, nói bản thân không thích đánh nhau, vẫn là thôi đi.

Sau một trận chiến, ai nấy đều cảm thấy mệt mỏi. Đặc biệt là Khanh Chu Tuyết, quần áo ngoài của nàng giờ đây rách nát và dính đầy bụi bặm, còn Nguyễn Minh Châu thì toàn thân phủ đầy tro bụi.

Để tránh bị tập kích trên đường đi do cơ thể kiệt sức, không còn sức chiến đấu, họ ngồi xếp bằng, nghỉ ngơi dưới tán cây do Bạch Tô tạo ra. Tuy ngồi yên nhưng miệng lưỡi của Nguyễn sư muội vẫn không nhàn rỗi.

Mấy người bắt đầu tán gẫu về những gì họ đã nhìn thấy trong ảo ảnh.

"Quả thật không thú vị. Lại phải trải qua quãng đời cơ cực khi còn nhỏ của ta một lần nữa." Nguyễn Minh Châu khẽ thở dài, "Cảm giác như một giấc mơ dài, trong mơ, ta không thể nào nhớ được những chuyện ở hiện thực."

"Ta có thể miễn cưỡng nhớ ra một chút." Lâm Tầm Chân suy tư, "Có lẽ đây là lý do ta tỉnh lại nhanh hơn ngươi."

Khanh Chu Tuyết vô thức thất thần, nàng luôn cảm thấy gần đây trong người không ổn lắm, nằm trên giường ngủ mơ thấy sư tôn, trong ảo ảnh của nhện dệt mộng cũng có thể mơ thấy sư tôn. Hơn nữa, những việc họ làm không có gì khác biệt lắm so với những gì được viết thoại bản, có vẻ hơi giống nhau.

Nàng luôn cảm thấy mình và sư tôn không thể so sánh với những thứ trong thoại bản, nhưng nếu muốn nói tại sao, thì cũng không nói nên lời.



Một tiếng sột soạt vang lên bên tai, cánh tay nàng vô thức căng ra, nhìn về phía trước, chỉ thấy trên đỉnh những cồn cát phía xa xuất hiện vài bóng người đen thui như những chấm nhỏ.

"Lại có người."

Nàng hạ giọng, sư tỷ sư muội bên cạnh cũng nhận ra, bầu không khí bỗng chốc trở nên im ắng.

Nhóm người kia đến gần. Khanh Chu Tuyết nhìn kỹ, là Tiêu Hồng và Trần Liên Thanh, sau lưng còn có vài người khác. Chỉ thấy bảo ngọc tín vật của bí cảnh được hắn đeo lủng lẳng ở thắt lưng, lấp lánh rực rỡ, đi từng bước lắc lư, dường như không hề sợ ai đến cướp.

Họ liếc mắt nhìn về phía này từ xa, rồi đi thẳng qua, không dừng lại.

Lâm Tầm Chân thở phào nhẹ nhõm, "Dừng thêm một khắc là thêm một phần nguy hiểm, chúng ta cũng nên lên đường thôi."

Nguyễn Minh Châu đứng dậy, "Đúng vậy. Nhanh chóng đưa thứ này về, mang theo bên người luôn cảm thấy bất an."

Nhờ có chiếc thuyền gỗ kia, họ trải rộng bản đồ nhìn, vậy mà đã trượt đến gần lối ra như vậy. Mỗi đội đến từ vị trí truyền tống khác nhau, khi rời đi đương nhiên cũng không giống nhau, vì vậy cũng không cần quá lo lắng sẽ va chạm với người khác.

Họ đi mãi, cuối cùng cảm thấy cảnh vật xung quanh trở nên quen thuộc, khi đi qua một lớp ranh giới mỏng, cảnh vật trước mắt bỗng thay đổi, lại quay trở về chiếc thuyền ở trung tâm hồ lúc nãy.

***

Trên chủ phong Thái Sơ Cảnh.

"Lại loại bỏ một nửa số hài tử."

Chén trà trước mặt chưởng môn đã nguội lạnh, lớp bọt xanh lơ lửng đã tan hết, hắn khẽ thở dài, "Nếu như danh ngạch dự thi đại hội Vấn Tiên không giới hạn, thì để tất cả bọn trẻ đều thử sức cũng tốt."

"Đại hội Vấn Tiên, đến cùng cũng chỉ là hư danh. Con đường phía trước của những người trẻ tuổi còn dài lắm." Chung trưởng lão lắc đầu, "Chẳng lẽ vì mây bay thoáng chốc che khuất tầm mắt mà đánh mất đi mục đích ban đầu của cuộc tỷ thí sao?"

Tuy vậy, ban đầu nhiều người đến đều vì hư danh. Rong ruổi lục giới, vạn người kính ngưỡng, tung hoành Cửu Châu quyền sinh sát trong tay, ai mà không động lòng? So sánh với việc phàm nhân cả đời lo toan danh lợi, cũng chẳng cao quý hơn bao nhiêu.

Nghĩ đến đây, Vân Thư Trần cười thầm một tiếng. Có lẽ chỉ có đồ đệ nhà mình mới khác biệt, mơ mơ hồ hồ bị nhặt về núi, lại mơ hồ tu đạo --- nhưng mà hồi nhỏ đồ đệ cũng có một số lý tưởng giản đơn, ví dụ như có cơm ăn.

Bấm tay tính toán, giờ này nàng cũng nên ra khỏi bí cảnh.

Sau khi rời khỏi bí cảnh, Khanh Chu Tuyết và những người khác đã nộp lại tín vật chứng nhận cho chưởng môn. Mọi người đều mệt mỏi về thể xác và tinh thần, sau khi chào tạm biệt đơn giản liền trở về đỉnh núi của mình để nghỉ ngơi.

Khanh Chu Tuyết cởi bỏ bộ quần áo bẩn thỉu, dính đầy bụi bẩn và rách nát. Nghĩ đến việc sắp được gặp sư tôn, nàng liền đi tắm theo thói quen. Nàng nhận ra những vết cắt trên người, những vết bầm tím do ngã xuống đã hoàn toàn lành lặn trong suốt quãng đường trở về.

Nàng vốn có khả năng này từ nhỏ. Giờ đây, khi tu vi ngày càng tăng, thể chất này càng trở nên rõ ràng hơn.

Nàng dùng một lưỡi dao băng mỏng rạch vào đầu ngón tay, sau đó nhìn chằm chằm vào vết rách đang lành lại.

Giọt máu chưa kịp chảy ra đã bị chặn lại hoàn toàn.

Nàng khẽ khàng dùng ngón tay cái chà xát, để giọt máu rơi xuống nước, loang ra một mảng đỏ nhỏ. Cuối cùng, nó hòa tan vào trong hồ nước, nhạt nhòa đến mức không thể nhìn thấy nữa.

----------

Tác giả có lời muốn nói:

Đồ nhi đã quay trở về đỉnh núi, chuẩn bị đối mặt với sự tra hỏi của sư tôn.
Chương trước Chương tiếp