Beta Làm Sao Có Thể Bị Đánh Dấu
Chương 101
Evan chống tay ngồi dậy trên người Tạ Dư Quang, cảm thấy mông lung mơ hồ, mí mắt cứ dính vào nhau buồn ngủ vô cùng.
Nơi cậu ta đặt mông hình như có thứ gì đó cộm cộm, Evan với tay ra sau túm lấy nó, phải lôi nó ra.
"Cái gì vướng vậy chứ?". @
Tạ Dư Quang tỉnh lại từ trong cơn mê man hét lớn lên "' Ây! Đau!! A~ Đừng bóp...đừng bóp chặt thế, đứt!... Đứt bây giờ!!..".
Anh ta ngồi bật dậy ôm chầm lấy người đang ngồi trên người mình giữ lấy cánh tay đang nắm chặt lấy mệnh căn của anh ta không buông.
Vật kia bị nắm tới sưng lên trông như sắp đứt.
Tạ Dư Quang gào lên đau đớn, bản năng Alpha trong người tràn trề sức mạnh liều chết lật đối phương xuống khiến tay Evan thả ra.
Thứ kia thoát khỏi cái chết liền vội vàng hô hấp không khí giật giật trả lại hình dáng ban đầu, chắc vì bị nắm chặt nên cứng hẳn lên.
Evan nhăn mày khó chịu, đôi môi hé mở, hai tay bị Tạ Dư Quang bối rối kéo cao lên đầu giữ chặt lại sợ nó lại gây ra án mạng lần nữa.
Tạ Dư Quang lảo đảo bước xuống giường tụt quần ra kiểm tra bảo bối nhỏ của mình, thấy nó hơi đỏ lên thì khóc không ra nước mắt.
May mà không sao, lúc đó tưởng là mất luôn rồi ấy chứ.
Quá đáng sợ rồi đi, tim anh ta vẫn đập bình bịch nặng nề đây này.
"Omega này chỉ toàn bắt nạt mình thôi".
Tạ Dư Quang là một Alpha ưu tú, không thể cứ để bị Evan này bắt nạt như thế được, phải trả thù mới được.
Đúng, phải trả thù.
Nhưng anh ta lại sợ Evan trong cơn say sẽ lại làm ra động tác nguy hiểm như vừa nãy nên không dám lại gần.
" Có cách nào để vô hiệu hóa cậu ta không nhỉ?".
Tạ Dư Quang nghĩ nghĩ một hồi, một ý tưởng lóe lên trong đầu.
Sư phụ đã từng chỉ dẫn anh ta về cơ chế hoạt động của những cơ chế máy móc trên người Evan.
Khà khà, đây là cơ hội tốt để thực hành.
Evan đã ngủ say, Tạ Dư Quang lén lút lại gần sợ làm cậu ta tỉnh rồi từ từ sờ lên cánh tay giả của cậu ta mò tìm một cái nút nhỏ nằm ở khuỷu tay.
*Tít*
Hai tay của Evan đã bị vô hiệu quá hoạt động, cho dù cậu ta có tỉnh lại cũng không thể đánh anh ta được nữa.
" Haha, hãy xem sức mạnh Alpha của ta đây".
Lúc này không biết Evan nằm mơ cái gì mà hai má đỏ ửng lên, thân dưới hơi ngọ nguậy không yên, miệng hé mở có tiếng thở dốc nhè nhẹ.
Đều là người trưởng thành cả rồi, nhu cầu sinh lý là chuyện rất đối bình thường, chưa kể cả hai người đều cô đơn suốt nhiều năm không có đối tượng ở cùng nên không tránh được có những lúc sẽ có những giấc mơ không được trong sáng cho lắm.
Mùi hương sữa ngọt ngào nồng nàn lan tỏa khắp căn phòng khiến người ta hễ ngửi là không nhịn được muốn nếm thử xem giọt sữa này có phải cũng thơm ngọt như mùi hương của nó hay không.
Tạ Dư Quang bị Pheromone của Evan làm cho đứng hình mất vài giây, anh ta lắc lắc cái đầu rồi lảo đảo đi tới, men rượu làm tầm mắt hơi mờ đi, nhớ tới vừa nãy bảo bối của mình suýt bị Evan bóp chết, anh ta chỉ muốn trả thù lại người này.
Tạ Dư Quang tiến lại gần rồi cởi bỏ khóa quần của người đang nằm trên giường rồi kéo xuống quá nửa, vật nhỏ xinh xắn sớm đã ngóc đầu dậy bật ra chào hỏi với anh ta.
Bị tập kích bất ngờ, Tạ Dư Quang không kịp phòng bị trước vật đáng yêu này. 2
" Không được, mình phải trả thù cơ mà".
Anh ta nắm lấy thứ kia thật chặt " Cho cậu nếm thử cảm giác của tôi.... Sao nào? Đau chứ?".
Evan hơi nhăn mặt miệng khẽ phát ra một tiếng rên hừ hừ kìm nén rồi bên dưới liền bắn ra lên mặt Tạ Dư Quang.
"E, nhóc con, cậu chơi ăn gian nhá".
Evan hơi mở mắt ra tỉnh lại, hơi nước trong mắt khiến cậu ta nhìn không rõ lắm, chỉ biết vừa rồi có một cảm giác kỳ lạ mãnh liệt ập tới khiến cậu ta không ngừng run lên rùng mình.
Tạ Dư Quang cắn môi lau đi vệt nước trên mũi mình, bị kích thích khiến cho Pheromone hương bạc hà tỏa ra từ lúc nào không hay, hai mùi bương kết hợp lại bị hai người hít lấy trong vô thức.
Qua một phút, Evan dần nhìn rõ người trước mắt là ai nhưng sau cổ cậu ta đột nhiên nóng ran, hương thơm trong phòng nồng gấp mấy lần, phần bên dưới cũng không biết từ lúc nào đã ướt sũng.
Rất hiển nhiên là triệu chứng của kì phát tình.
Evan cựa quậy một hồi nhưng tay không điều khiển được rất khó chịu, cảm giác rất muốn, cực kỳ muốn được an ủi.
Cậu ta bình thường tỏ ra vô cùng mạnh mẽ nhưng chỉ khi tới kỳ phát tình thì mới bộc lộ ra sự yếu đuối bị cất giấu quá kỹ trong lòng.
" Um... Muốn... Cho tôi Pheromone của anh, cho tôi...".
Tạ Dư Quang hai mắt đờ ra như bị thôi miên mê hoặc nhưng anh ta vẫn còn chút tỉnh táo " Không được... Không nên như vậy".
Nói rồi anh ta liền đứng dậy lảo đảo xuống giường muốn thoát đi.
"Anh đứng lại cho tôi".
Evan cắn môi ngồi dậy muốn đuổi theo nhưng hai tay không điều khiển được, quần bị tụt một nửa rất khó di chuyển, bước được mấy bước gần đuổi kịp tên Alpha nhát gan kia, thì liền bị mắc chân vào quần mà ngã xuống.
Tạ Dư Quang vội phản ứng quay lại đưa tay ra đỡ nhưng không kịp, cả hai ngã chồng lên nhau, hai tiếng rên đồng thời phát ra.
"Hự!..".
"A~.".
Nơi cậu ta đặt mông hình như có thứ gì đó cộm cộm, Evan với tay ra sau túm lấy nó, phải lôi nó ra.
"Cái gì vướng vậy chứ?". @
Tạ Dư Quang tỉnh lại từ trong cơn mê man hét lớn lên "' Ây! Đau!! A~ Đừng bóp...đừng bóp chặt thế, đứt!... Đứt bây giờ!!..".
Anh ta ngồi bật dậy ôm chầm lấy người đang ngồi trên người mình giữ lấy cánh tay đang nắm chặt lấy mệnh căn của anh ta không buông.
Vật kia bị nắm tới sưng lên trông như sắp đứt.
Tạ Dư Quang gào lên đau đớn, bản năng Alpha trong người tràn trề sức mạnh liều chết lật đối phương xuống khiến tay Evan thả ra.
Thứ kia thoát khỏi cái chết liền vội vàng hô hấp không khí giật giật trả lại hình dáng ban đầu, chắc vì bị nắm chặt nên cứng hẳn lên.
Evan nhăn mày khó chịu, đôi môi hé mở, hai tay bị Tạ Dư Quang bối rối kéo cao lên đầu giữ chặt lại sợ nó lại gây ra án mạng lần nữa.
Tạ Dư Quang lảo đảo bước xuống giường tụt quần ra kiểm tra bảo bối nhỏ của mình, thấy nó hơi đỏ lên thì khóc không ra nước mắt.
May mà không sao, lúc đó tưởng là mất luôn rồi ấy chứ.
Quá đáng sợ rồi đi, tim anh ta vẫn đập bình bịch nặng nề đây này.
"Omega này chỉ toàn bắt nạt mình thôi".
Tạ Dư Quang là một Alpha ưu tú, không thể cứ để bị Evan này bắt nạt như thế được, phải trả thù mới được.
Đúng, phải trả thù.
Nhưng anh ta lại sợ Evan trong cơn say sẽ lại làm ra động tác nguy hiểm như vừa nãy nên không dám lại gần.
" Có cách nào để vô hiệu hóa cậu ta không nhỉ?".
Tạ Dư Quang nghĩ nghĩ một hồi, một ý tưởng lóe lên trong đầu.
Sư phụ đã từng chỉ dẫn anh ta về cơ chế hoạt động của những cơ chế máy móc trên người Evan.
Khà khà, đây là cơ hội tốt để thực hành.
Evan đã ngủ say, Tạ Dư Quang lén lút lại gần sợ làm cậu ta tỉnh rồi từ từ sờ lên cánh tay giả của cậu ta mò tìm một cái nút nhỏ nằm ở khuỷu tay.
*Tít*
Hai tay của Evan đã bị vô hiệu quá hoạt động, cho dù cậu ta có tỉnh lại cũng không thể đánh anh ta được nữa.
" Haha, hãy xem sức mạnh Alpha của ta đây".
Lúc này không biết Evan nằm mơ cái gì mà hai má đỏ ửng lên, thân dưới hơi ngọ nguậy không yên, miệng hé mở có tiếng thở dốc nhè nhẹ.
Đều là người trưởng thành cả rồi, nhu cầu sinh lý là chuyện rất đối bình thường, chưa kể cả hai người đều cô đơn suốt nhiều năm không có đối tượng ở cùng nên không tránh được có những lúc sẽ có những giấc mơ không được trong sáng cho lắm.
Mùi hương sữa ngọt ngào nồng nàn lan tỏa khắp căn phòng khiến người ta hễ ngửi là không nhịn được muốn nếm thử xem giọt sữa này có phải cũng thơm ngọt như mùi hương của nó hay không.
Tạ Dư Quang bị Pheromone của Evan làm cho đứng hình mất vài giây, anh ta lắc lắc cái đầu rồi lảo đảo đi tới, men rượu làm tầm mắt hơi mờ đi, nhớ tới vừa nãy bảo bối của mình suýt bị Evan bóp chết, anh ta chỉ muốn trả thù lại người này.
Tạ Dư Quang tiến lại gần rồi cởi bỏ khóa quần của người đang nằm trên giường rồi kéo xuống quá nửa, vật nhỏ xinh xắn sớm đã ngóc đầu dậy bật ra chào hỏi với anh ta.
Bị tập kích bất ngờ, Tạ Dư Quang không kịp phòng bị trước vật đáng yêu này. 2
" Không được, mình phải trả thù cơ mà".
Anh ta nắm lấy thứ kia thật chặt " Cho cậu nếm thử cảm giác của tôi.... Sao nào? Đau chứ?".
Evan hơi nhăn mặt miệng khẽ phát ra một tiếng rên hừ hừ kìm nén rồi bên dưới liền bắn ra lên mặt Tạ Dư Quang.
"E, nhóc con, cậu chơi ăn gian nhá".
Evan hơi mở mắt ra tỉnh lại, hơi nước trong mắt khiến cậu ta nhìn không rõ lắm, chỉ biết vừa rồi có một cảm giác kỳ lạ mãnh liệt ập tới khiến cậu ta không ngừng run lên rùng mình.
Tạ Dư Quang cắn môi lau đi vệt nước trên mũi mình, bị kích thích khiến cho Pheromone hương bạc hà tỏa ra từ lúc nào không hay, hai mùi bương kết hợp lại bị hai người hít lấy trong vô thức.
Qua một phút, Evan dần nhìn rõ người trước mắt là ai nhưng sau cổ cậu ta đột nhiên nóng ran, hương thơm trong phòng nồng gấp mấy lần, phần bên dưới cũng không biết từ lúc nào đã ướt sũng.
Rất hiển nhiên là triệu chứng của kì phát tình.
Evan cựa quậy một hồi nhưng tay không điều khiển được rất khó chịu, cảm giác rất muốn, cực kỳ muốn được an ủi.
Cậu ta bình thường tỏ ra vô cùng mạnh mẽ nhưng chỉ khi tới kỳ phát tình thì mới bộc lộ ra sự yếu đuối bị cất giấu quá kỹ trong lòng.
" Um... Muốn... Cho tôi Pheromone của anh, cho tôi...".
Tạ Dư Quang hai mắt đờ ra như bị thôi miên mê hoặc nhưng anh ta vẫn còn chút tỉnh táo " Không được... Không nên như vậy".
Nói rồi anh ta liền đứng dậy lảo đảo xuống giường muốn thoát đi.
"Anh đứng lại cho tôi".
Evan cắn môi ngồi dậy muốn đuổi theo nhưng hai tay không điều khiển được, quần bị tụt một nửa rất khó di chuyển, bước được mấy bước gần đuổi kịp tên Alpha nhát gan kia, thì liền bị mắc chân vào quần mà ngã xuống.
Tạ Dư Quang vội phản ứng quay lại đưa tay ra đỡ nhưng không kịp, cả hai ngã chồng lên nhau, hai tiếng rên đồng thời phát ra.
"Hự!..".
"A~.".
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương