Beta Làm Sao Có Thể Bị Đánh Dấu
Chương 22
Adios nhốt mình trong phòng suốt cả một ngày không ăn không uống.
Tạ Dư Quang nghĩ cách để rô bốt mang đồ ăn lên tầng bốn nhưng mỗi lần đều nghe thấy tiếng nổ lớn phát ra, hệ thống trung tâm cũng thông báo rô bốt đã bị phá hủy.
Cả sở nghiên cứu bận điên đầu vì chuyện này, Adios là thượng tướng, là người có năng lực mạnh nhất giúp tinh tế đánh thắng vô số kẻ địch, nếu anh mà xảy ra chuyện gì thì cả sở nghiên cứu này sợ là cũng phải chôn theo.
Evan được đưa vào khoang trị liệu đặc biệt vì cậu ta không chỉ bị gãy vài cái xương mà cả tinh thần lực cũng bị tốn thương nghiêm trọng.
Công tước Erlando hận sắt không rèn thành thép, đối với ông ta đứa con trai này có cũng được, không có cũng được, nhưng vì phát hiện Pheromone của cậu ta phù hợp với Adios nên ông ta mới coi trọng cậu ta hơn chút, nhưng giờ đây không ta không thèm lo lắng hỏi han tình hình con trai mình thế nào mà chỉ chăm chăm hỏi sau này còn có thể thử lại lần nữa không?
Vật trong tay còn chưa tận dụng hết giá trị thì có vẻ ông ta không cam tâm.
Tạ Dư Quang như muốn phát điên kéo ông ta đi nhìn vào khoang trị liệu mà Evan đang nằm " Ông nhìn xem cậu ấy đã thành ra thế nào rồi mà còn hỏi như vậy, tinh thần lực của cậu ấy đã bị tổn thương rất khó hồi phục lại như cũ, nếu lại thêm lần nữa sẽ biến thành ngu ngốc luôn đấy".
Công tước Erlando không cho là vậy, ông ta bỏ mặc Evan ở lại đây mà lên phi cơ rời đi.
Tạ Dư Quang tức giận đấm mạnh lên bàn.
Lúc này có binh lính từ bên ngoài chạy vào hấp tấp " Tiến sĩ Tạ, vừa rồi có phi cơ đáp xuống biệt phủ".
"Cái gì!?" Tạ Dư Quang nhíu mày " Không phải tôi ra lệnh không bất cứ ai được tiến vào khu vực biệt phủ rồi à?".
" Tôi cũng không rõ, phi cơ kia là phi cơ của thượng tướng có toàn quyền hạ cánh trong khu vực này, còn là phi cơ không người lái, vừa rồi tra số hiệu trên phi cơ thì phát hiện nó rời đi vào sáng hôm qua, tối nay mới quay lại đây".
Tạ Dư Quang dường như nhất thời quên mất, anh nhớ ra rồi " Là Lâm Triết quay lại rồi, chết tiệt, huy động toàn bộ binh lính mau chóng tới biệt phủ".
Lâm Triết hạ cánh xuống sân đỗ ở biệt phủ, cậu hơi hoang mang vì sao hôm nay biệt phủ lại vắng tanh thế này, ngoài vài con rô bốt đi tuần tra khắp nơi thì không thấy bóng dáng ai cả, giờ này đâu phải đã tới giờ nghỉ ngơi.
Lâm Triết xách theo túi đồ mà ba mẹ bắt cậu đem theo, một ít đồ ăn tự làm đi vào trong.
Đến cửa biệt thự bỗng có ba con rô bốt cảnh vệ trang bị vũ khí chặn đường cậu lại, Lâm Triết giật mình lùi lại.
Giọng đều đều của rô bốt vang lên.
"Trạng thái nguy hiểm, yêu cầu rời khỏi khu vực này, cấm đi vào trong".
Lâm Triết lắp bắp đáp lại, nhìn mấy món đồ trong tay rô bốt mà sợ hãi " Đại ca rô bốt, mới hai ngày không gặp đã không nhận ra người quen rồi à, đừng manh động nhá".
Con rô bốt quét Lâm Triết từ trên xuống dưới " Xác nhận danh tính, trợ lý Lâm Triết, mức độ an ninh cấp 3, có thể tiến vào".
Con mắt rô bốt đổi từ đỏ sang xang lá, Lâm Triết thở phào một hơi.
" U là trời, dọa tôi hết hồn".
Trong biệt phủ có phân chia cấp độ an ninh, ví dụ như người làm bình thường là cấp 1, có thể tự do đi lại khi được cho phép, như quản gia thì ở cấp 2, một số trường hợp đặc biệt có thể ra lệnh cho ra bốt.
Còn Adios cùng Lâm Triết đều là cấp 3, Lâm Triết là trường hợp đặc biệt, dù trung tâm điều khiển ra lệnh cho rô bốt chặn đường thì Lâm Triết vẫn có thể mở khóa lệnh, vì người có cấp độ an ninh cấp 3 là mệnh lệnh tuyệt đối như chủ nhân. Cũng chỉ có mức độ an ninh cấp 3 mới có thể mở được cửa phòng của Adios.
Dù sao cậu cũng là trợ lý của ngài ấy, như vậy thì lúc làm việc cũng tiện hơn rất nhiều.
Lâm Triết không hề phát hiện ra bất thường mà nhảy chân sáo lên tầng, mấy món mà mẹ cậu làm ngon nhức nách, nhất định phải đem cho thượng tướng nếm thử.
Adios vốn đang ngồi lờ đờ như người mất hồn nhưng ngay khi Lâm Triết đặt chân vào biệt phủ là đôi mắt anh như sáng lên. C3
Lâm Triết muốn trước tiên thông báo cho Adios biết mình đã quay lại, cậu bước lên tầng bốn sau đó vô cùng khiếp đảm khi nhìn thấy vô số xác rô bốt nằm la liệt ở hành lang.
"Số lượng này... chắc phải tới mười con đấy".
Chuyện gì đã xảy ra khi cậu không có ở đây vậy, chẳng lẽ là thượng tướng lại phát bệnh rồi.
Vậy thì ngài ấy có sao không? Có ai giúp ngài ấy không?
Chắc ngài ấy đang khó chịu lắm, Lâm Triết định gõ cửa phòng Adios thì bỗng dưng trong đống xác rô bốt nát bét kia có âm thanh rè rè vọng ra.
"Lâm Triết... Lâm Triết... cậu nghe thấy không? Lâm Triết?".
Là giọng của Tạ Dư Quang.
Lâm Triết ngưng động tác trên tay lại mà đi tới lục lọi trong đống sắt vụn tìm được một bộ phận phát âm thanh của rô bốt vẫn còn nguyên vẹn, cậu cầm nó lên.
" Tôi đây, bác sĩ Tạ, có chuyện gì vậy? Hình như thượng tướng lại phát bệnh hay sao ấy?".
Tạ Dư Quang đã tới dưới cổng biệt phủ nhìn lên tầng bốn có bóng người, anh ta vội vàng nói.
" Trước hết cậu cần phải rời khỏi đó ngay lập tức, Adios không phải phát bệnh, cậu ấy tới kỳ phát tình".
Giọng Lâm Triết vang lên rất khó nghe, có lẽ bộ phận thu âm bên đó đã bị hỏng " Hả, kỳ phát tình gì cơ? Ấy... A....
Rắc*
*.Tút tút tút".
" Này! Lâm Triết! Lâm Triết?".
Thôi xong rồi...
Tạ Dư Quang nghĩ cách để rô bốt mang đồ ăn lên tầng bốn nhưng mỗi lần đều nghe thấy tiếng nổ lớn phát ra, hệ thống trung tâm cũng thông báo rô bốt đã bị phá hủy.
Cả sở nghiên cứu bận điên đầu vì chuyện này, Adios là thượng tướng, là người có năng lực mạnh nhất giúp tinh tế đánh thắng vô số kẻ địch, nếu anh mà xảy ra chuyện gì thì cả sở nghiên cứu này sợ là cũng phải chôn theo.
Evan được đưa vào khoang trị liệu đặc biệt vì cậu ta không chỉ bị gãy vài cái xương mà cả tinh thần lực cũng bị tốn thương nghiêm trọng.
Công tước Erlando hận sắt không rèn thành thép, đối với ông ta đứa con trai này có cũng được, không có cũng được, nhưng vì phát hiện Pheromone của cậu ta phù hợp với Adios nên ông ta mới coi trọng cậu ta hơn chút, nhưng giờ đây không ta không thèm lo lắng hỏi han tình hình con trai mình thế nào mà chỉ chăm chăm hỏi sau này còn có thể thử lại lần nữa không?
Vật trong tay còn chưa tận dụng hết giá trị thì có vẻ ông ta không cam tâm.
Tạ Dư Quang như muốn phát điên kéo ông ta đi nhìn vào khoang trị liệu mà Evan đang nằm " Ông nhìn xem cậu ấy đã thành ra thế nào rồi mà còn hỏi như vậy, tinh thần lực của cậu ấy đã bị tổn thương rất khó hồi phục lại như cũ, nếu lại thêm lần nữa sẽ biến thành ngu ngốc luôn đấy".
Công tước Erlando không cho là vậy, ông ta bỏ mặc Evan ở lại đây mà lên phi cơ rời đi.
Tạ Dư Quang tức giận đấm mạnh lên bàn.
Lúc này có binh lính từ bên ngoài chạy vào hấp tấp " Tiến sĩ Tạ, vừa rồi có phi cơ đáp xuống biệt phủ".
"Cái gì!?" Tạ Dư Quang nhíu mày " Không phải tôi ra lệnh không bất cứ ai được tiến vào khu vực biệt phủ rồi à?".
" Tôi cũng không rõ, phi cơ kia là phi cơ của thượng tướng có toàn quyền hạ cánh trong khu vực này, còn là phi cơ không người lái, vừa rồi tra số hiệu trên phi cơ thì phát hiện nó rời đi vào sáng hôm qua, tối nay mới quay lại đây".
Tạ Dư Quang dường như nhất thời quên mất, anh nhớ ra rồi " Là Lâm Triết quay lại rồi, chết tiệt, huy động toàn bộ binh lính mau chóng tới biệt phủ".
Lâm Triết hạ cánh xuống sân đỗ ở biệt phủ, cậu hơi hoang mang vì sao hôm nay biệt phủ lại vắng tanh thế này, ngoài vài con rô bốt đi tuần tra khắp nơi thì không thấy bóng dáng ai cả, giờ này đâu phải đã tới giờ nghỉ ngơi.
Lâm Triết xách theo túi đồ mà ba mẹ bắt cậu đem theo, một ít đồ ăn tự làm đi vào trong.
Đến cửa biệt thự bỗng có ba con rô bốt cảnh vệ trang bị vũ khí chặn đường cậu lại, Lâm Triết giật mình lùi lại.
Giọng đều đều của rô bốt vang lên.
"Trạng thái nguy hiểm, yêu cầu rời khỏi khu vực này, cấm đi vào trong".
Lâm Triết lắp bắp đáp lại, nhìn mấy món đồ trong tay rô bốt mà sợ hãi " Đại ca rô bốt, mới hai ngày không gặp đã không nhận ra người quen rồi à, đừng manh động nhá".
Con rô bốt quét Lâm Triết từ trên xuống dưới " Xác nhận danh tính, trợ lý Lâm Triết, mức độ an ninh cấp 3, có thể tiến vào".
Con mắt rô bốt đổi từ đỏ sang xang lá, Lâm Triết thở phào một hơi.
" U là trời, dọa tôi hết hồn".
Trong biệt phủ có phân chia cấp độ an ninh, ví dụ như người làm bình thường là cấp 1, có thể tự do đi lại khi được cho phép, như quản gia thì ở cấp 2, một số trường hợp đặc biệt có thể ra lệnh cho ra bốt.
Còn Adios cùng Lâm Triết đều là cấp 3, Lâm Triết là trường hợp đặc biệt, dù trung tâm điều khiển ra lệnh cho rô bốt chặn đường thì Lâm Triết vẫn có thể mở khóa lệnh, vì người có cấp độ an ninh cấp 3 là mệnh lệnh tuyệt đối như chủ nhân. Cũng chỉ có mức độ an ninh cấp 3 mới có thể mở được cửa phòng của Adios.
Dù sao cậu cũng là trợ lý của ngài ấy, như vậy thì lúc làm việc cũng tiện hơn rất nhiều.
Lâm Triết không hề phát hiện ra bất thường mà nhảy chân sáo lên tầng, mấy món mà mẹ cậu làm ngon nhức nách, nhất định phải đem cho thượng tướng nếm thử.
Adios vốn đang ngồi lờ đờ như người mất hồn nhưng ngay khi Lâm Triết đặt chân vào biệt phủ là đôi mắt anh như sáng lên. C3
Lâm Triết muốn trước tiên thông báo cho Adios biết mình đã quay lại, cậu bước lên tầng bốn sau đó vô cùng khiếp đảm khi nhìn thấy vô số xác rô bốt nằm la liệt ở hành lang.
"Số lượng này... chắc phải tới mười con đấy".
Chuyện gì đã xảy ra khi cậu không có ở đây vậy, chẳng lẽ là thượng tướng lại phát bệnh rồi.
Vậy thì ngài ấy có sao không? Có ai giúp ngài ấy không?
Chắc ngài ấy đang khó chịu lắm, Lâm Triết định gõ cửa phòng Adios thì bỗng dưng trong đống xác rô bốt nát bét kia có âm thanh rè rè vọng ra.
"Lâm Triết... Lâm Triết... cậu nghe thấy không? Lâm Triết?".
Là giọng của Tạ Dư Quang.
Lâm Triết ngưng động tác trên tay lại mà đi tới lục lọi trong đống sắt vụn tìm được một bộ phận phát âm thanh của rô bốt vẫn còn nguyên vẹn, cậu cầm nó lên.
" Tôi đây, bác sĩ Tạ, có chuyện gì vậy? Hình như thượng tướng lại phát bệnh hay sao ấy?".
Tạ Dư Quang đã tới dưới cổng biệt phủ nhìn lên tầng bốn có bóng người, anh ta vội vàng nói.
" Trước hết cậu cần phải rời khỏi đó ngay lập tức, Adios không phải phát bệnh, cậu ấy tới kỳ phát tình".
Giọng Lâm Triết vang lên rất khó nghe, có lẽ bộ phận thu âm bên đó đã bị hỏng " Hả, kỳ phát tình gì cơ? Ấy... A....
Rắc*
*.Tút tút tút".
" Này! Lâm Triết! Lâm Triết?".
Thôi xong rồi...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương