Beta Làm Sao Có Thể Bị Đánh Dấu
Chương 27
Tạ Dư Quang dẫn theo hai cấp dưới chạy ra khỏi phòng điều trị, bọn họ là người ở gần với Lâm Triết nhất nên bị ảnh hưởng nặng nhất.
Một trong hai cấp dưới đang chạy thì không chịu nổi ngất giữa đường, Tạ Dư Quang chỉ đành vác anh ta trên vai chạy ra ngoài.
Toàn bộ người trong sở nghiên cứu đều lần lượt chạy lên phi cơ.
Bởi phải vác thêm một người khiến tốc độ của Tạ Dư Quang chậm đi.
Các phi cơ lần lượt bay lên cao, chỉ còn đúng một cái đang chờ nhóm của Tạ Dư Quang tới.
Vừa chạy, một người bên cạnh vừa hỏi " Sếp, tại sao phải sơ tán, chúng ta có đồ bảo hộ mà?".
Tạ Dư Quang đem nửa người trên vai đưa cho anh ta cùng vác " Cậu thì hiểu cái rắm ấy".
Lâm Triết trong trạng thái không tỉnh táo lại phát ra tinh thần lực trong phạm vi rộng như vậy để làm gì?
Đó là bản năng của Sigma, tinh thần lực giống như một chùm sóng vô tuyến vậy, mục đích có hai cái.
Một là để tìm kiếm Alpha của mình, kêu gọi Alpha tới cứu.
Hai là để Alpha kia xác định được vị trí.
Đó chính là sức mạnh của Sigma.
"Nói chính xác thì rất có thể hiện giờ rất có thể Adios đã phát điên và lần theo dấu vết tìm tới nơi này".
Nói tới đây, tại biệt phủ, Adios đang đứng bên cửa sổ tầng bốn, bỗng dưng có anh cảm nhận được một luồng tinh thần lực vừa lạ vừa quen, nó đang kêu cứu, khẩn cầu anh mau tới.
Đại não Adios ong ong lên, tim anh đập rất nặng, cơ bắp trên người đều nổi lên, giống hệt trạng thái mỗi khi anh chuẩn bị ra trận trên chiến trường.
Trong đầu giờ đây chỉ có một ý nghĩ duy nhất, Omega của anh đang cầu cứu, anh cần phải đi tìm cậu.
Adios đấm một cái phá nát cửa sổ rồi nhảy từ trên cao xuống, mặt đất nơi anh đáp nền gạch vỡ tan lún xuống một đoạn.
Anh như hóa thành một con quái vật to lớn chạy thẳng vào màn đêm.
Quản gia ngồi trên phi cơ từ trên cao nhìn xuống, khi nãy Tạ Dư Quang vội vào nhà đưa Lâm Triết đi ông đã nghi ngờ về chuyện này rồi, bảo sao sáng nay khi ông chạm vào vai Lâm Triết, cậu lại có vẻ đau đớn.
Ông cũng sớm nhìn ra sự khác biệt của Adios đối với Lâm Triết nhưng không ngờ lại tiến triển nhanh tới như vậy.
Tội nghiệp đứa nhỏ kia, bị cưỡng chế phân hóa vô cùng đau đớn.
Chuyện này náo tới lớn như vậy sớm muộn gì cũng tới tai nhà vua, sợ người khác truyền miệng lại nói không rõ sự tình gây thêm hiểu lầm, quản gia tự mình viết một bản báo cáo gửi tới hoàng cung ngay bây giờ, có lẽ tới sáng nhà vua sẽ nhận được.
Quá trình phân hóa đang diễn ra... 70%...75%...
Lâm Triết nằm trong khoang trị liệu đau đớn khóc tới mờ mắt, sau cổ cậu sưng lên một cục lớn như nắm đấm sau đó nó dần dần nhỏ lại, hòa hợp vào trong cổ của Lâm Triết.
Làn da cậu cũng trở nên trắng nõn mịn màng hơn, màu mắt từ màu đen hơi ánh lên sắc đỏ trầm. Đằng sau lớp quần áo, bộ phận nam tính phía trước teo lại nhỏ hơn trước ba phần, bên trong bụng dưới dần dần hình thành lên tử cung non nớt chưa thành thục. (1
Cùng với đó, sau cổ cậu phát ra mùi hương hoa hồng nồng say mát lạnh tỏa ra xung quanh như một quả bom bùng nổ.
Lâm Triết cắn môi tới chảy cả máu.
Quá trình phân hóa đang diễn ra... 80%...85%...
Tạ Dư Quang đã sắp ra khỏi sở nghiên cứu nhưng bất ngờ bị mùi Pheromone của Lâm Triết tỏa ra làm cho loạng choạng đứng không vững ngã bò ra, người trên vai anh cũng lăn ra một đoạn.
Một người nhảy từ trong phi cơ ra nhìn lên đỉnh đổi, phát hiện cách bọn họ không còn xa có những âm thanh đổ gãy của cây cối, xem ra Adios đã sắp đến rồi, phải mau chóng rời đi.
Binh lính này chạy vào trong sở nghiên cứu muốn giúp Tạ Dư Quang đưa người lên phi cơ nhưng anh ta không mặc đồ bảo hộ.
Vừa bước chân liền bị Pheromone của Lâm Triết đánh úp tới đơ ra, mùi của Omega này quá thơm, hai mắt Alpha xuất hiện tơ máu đỏ ngầu, anh ta muốn chiếm lấy Omega này.
Tạ Dư Quang cũng đang cật lực chống lại bản năng Alpha trong người mình, thì ra do quá vội nên anh ta bất cẩn chưa kéo hết khóa của bộ đồ khiến Pheromone lọt vào trong.
Tạ Dư Quang gồng mình cố kéo người bên cạnh, một cấp dưới khác chạy tới đỡ anh dậy, khi đi tới cống sở nghiên cứu, Tạ Dư Quang nhìn thấy Adios đã tới được bãi đỗ phi cơ.
Áo trên người anh đã bị xé rách, làn da sẫm màu làm nổi bật đôi mắt màu hổ phách đầy nguy hiểm, từng thớ cơ bắp trên người anh hiện rõ theo từng chuyển động, bộ ngực phập phồng thở dốc.
Binh lính Alpha khi nãy quay lại đối mặt với Adios liền sợ hãi tỉnh táo lại.
Tạ Dư Quang vội kéo theo anh ta nhảy lên phi cơ, người lái rất hiểu ý lập tức bay vọt lên.
May mắn vừa kịp lúc, ngay khi phi cơ vừa bay lên thì Adios cũng nhảy tới tấn công tới đúng vị trí vừa nãy anh ta đứng.
Bính lính Alpha sợ rớt tim ra ngoài, nếu chậm một giây thì anh ta đã thịt nát xương tan rồi.
Adios tức giận nhìn lên trời gào lên nhưng anh không có thời gian để ý tới đám người này.
Adios lao thẳng vào trong sở nghiên cứu, anh không tìm đường đi bằng cửa mà hễ gặp tường liền phá tan tạo thành đường đi. (
Từng tiếng rầm rầm nổ vang từ bên trong vọng ra.
Tạ Dư Quang khóc không ra nước mắt " Trời ơi, sở nghiên cứu tâm huyết của tôi!!".
Nhân viên bên cạnh kéo anh ta lại " Sở nghiên cứu có thể xin đầu tư của nhà vua xây lại, nhưng giờ nhảy xuống đó là sếp đi đầu thai luôn đấy". (3
Tạ Dư Quang ôm lấy nhân viên khóc bù lu bù loa. (I)
Adios phá từng lớp từng lớp cuối cùng sau một lớp kính dày anh nhìn thấy Lâm Triết.
Adios đấm lên tấm kính dày liên tục tới mức bàn tay anh chảy máu, tấm kính chuyên dụng này cuối cùng cũng nứt vỡ thành từng mảnh. (
Adios lao vào giật tung nắp khoang trị liệu, phá hỏng toàn bộ dây cố định rồi đưa Lâm Triết ra khỏi đó.
Anh ôm cậu vào trong lòng, Omega nhỏ bé của anh đã nằm trong lòng anh.
Kể từ khi bước vào sở nghiên cứu thì anh đã ngửi thấy mùi Pheromone nồng nặc của Lâm Triết lan tỏa khắp nơi, nó làm cho cơn điên của anh được xoa dịu lại.
Adios vén tóc mai của Lâm Triết sang một bên, giúp cậu lau đi mổ hôi trên trán, anh dùng Pheromone của bản thân bao bọc lấy cậu, xoa dịu, an ủi, thể hiện cho cậu biết anh đã ở đây rồi.
"Ư...ưm..".
Pheromone hỗn loạn hương hoa hồng được Pheromone hương rượu bao bọc lấy nhẹ nhàng uốn quanh lấy lòng.
khiến Lâm Triết cảm thấy bớt khó chịu trong người hơn, cậu vùi mặt vào lòng Alpha của mình, hai mắt nhắm chặt, đôi môi đỏ hồng đáng thương bị cắn tới máu thịt lẫn lộn.
Những dây rợ máy móc vẫn còn đang cắm trên người cậu.
Giọng nói máy móc vang lên.
Quá trình phân hóa đang diễn ra 95%... 100%...
Hoàn thành.
Adios giúp Lâm Triết rút từng mũi kim từ cánh tay rô bốt cắm trên người ra.
Sau cổ đã không nhìn thấy dấu vết sưng đỏ nữa, chỉ còn lại hai dấu răng sâu hoắm vẫn còn hiện rõ ở đó.
Adios cúi xuống hôn lên môi Lâm Triết, dùng lưỡi liếm quanh vết thương trên môi của cậu, chỉ qua vài phút vết rách trên môi Lâm Triết dùng mắt thường cũng có thể thấy đang khép lại.
Lâm Triết đã hoàn toàn ngất mất đi ý thức ngay sau khi cậu cảm nhận được Alpha của mình đã tới.
Cơ thể không còn chống chịu nổi nữa.
Adios ôm cậu chậm rãi bước ra khỏi sở nghiên cứu hướng về phía biệt phủ.
Anh thì thâm bên tai Lâm Triết " Đi thôi, tôi đưa em về nhà của chúng ta, đừng sợ, Omega của tôi".
Một trong hai cấp dưới đang chạy thì không chịu nổi ngất giữa đường, Tạ Dư Quang chỉ đành vác anh ta trên vai chạy ra ngoài.
Toàn bộ người trong sở nghiên cứu đều lần lượt chạy lên phi cơ.
Bởi phải vác thêm một người khiến tốc độ của Tạ Dư Quang chậm đi.
Các phi cơ lần lượt bay lên cao, chỉ còn đúng một cái đang chờ nhóm của Tạ Dư Quang tới.
Vừa chạy, một người bên cạnh vừa hỏi " Sếp, tại sao phải sơ tán, chúng ta có đồ bảo hộ mà?".
Tạ Dư Quang đem nửa người trên vai đưa cho anh ta cùng vác " Cậu thì hiểu cái rắm ấy".
Lâm Triết trong trạng thái không tỉnh táo lại phát ra tinh thần lực trong phạm vi rộng như vậy để làm gì?
Đó là bản năng của Sigma, tinh thần lực giống như một chùm sóng vô tuyến vậy, mục đích có hai cái.
Một là để tìm kiếm Alpha của mình, kêu gọi Alpha tới cứu.
Hai là để Alpha kia xác định được vị trí.
Đó chính là sức mạnh của Sigma.
"Nói chính xác thì rất có thể hiện giờ rất có thể Adios đã phát điên và lần theo dấu vết tìm tới nơi này".
Nói tới đây, tại biệt phủ, Adios đang đứng bên cửa sổ tầng bốn, bỗng dưng có anh cảm nhận được một luồng tinh thần lực vừa lạ vừa quen, nó đang kêu cứu, khẩn cầu anh mau tới.
Đại não Adios ong ong lên, tim anh đập rất nặng, cơ bắp trên người đều nổi lên, giống hệt trạng thái mỗi khi anh chuẩn bị ra trận trên chiến trường.
Trong đầu giờ đây chỉ có một ý nghĩ duy nhất, Omega của anh đang cầu cứu, anh cần phải đi tìm cậu.
Adios đấm một cái phá nát cửa sổ rồi nhảy từ trên cao xuống, mặt đất nơi anh đáp nền gạch vỡ tan lún xuống một đoạn.
Anh như hóa thành một con quái vật to lớn chạy thẳng vào màn đêm.
Quản gia ngồi trên phi cơ từ trên cao nhìn xuống, khi nãy Tạ Dư Quang vội vào nhà đưa Lâm Triết đi ông đã nghi ngờ về chuyện này rồi, bảo sao sáng nay khi ông chạm vào vai Lâm Triết, cậu lại có vẻ đau đớn.
Ông cũng sớm nhìn ra sự khác biệt của Adios đối với Lâm Triết nhưng không ngờ lại tiến triển nhanh tới như vậy.
Tội nghiệp đứa nhỏ kia, bị cưỡng chế phân hóa vô cùng đau đớn.
Chuyện này náo tới lớn như vậy sớm muộn gì cũng tới tai nhà vua, sợ người khác truyền miệng lại nói không rõ sự tình gây thêm hiểu lầm, quản gia tự mình viết một bản báo cáo gửi tới hoàng cung ngay bây giờ, có lẽ tới sáng nhà vua sẽ nhận được.
Quá trình phân hóa đang diễn ra... 70%...75%...
Lâm Triết nằm trong khoang trị liệu đau đớn khóc tới mờ mắt, sau cổ cậu sưng lên một cục lớn như nắm đấm sau đó nó dần dần nhỏ lại, hòa hợp vào trong cổ của Lâm Triết.
Làn da cậu cũng trở nên trắng nõn mịn màng hơn, màu mắt từ màu đen hơi ánh lên sắc đỏ trầm. Đằng sau lớp quần áo, bộ phận nam tính phía trước teo lại nhỏ hơn trước ba phần, bên trong bụng dưới dần dần hình thành lên tử cung non nớt chưa thành thục. (1
Cùng với đó, sau cổ cậu phát ra mùi hương hoa hồng nồng say mát lạnh tỏa ra xung quanh như một quả bom bùng nổ.
Lâm Triết cắn môi tới chảy cả máu.
Quá trình phân hóa đang diễn ra... 80%...85%...
Tạ Dư Quang đã sắp ra khỏi sở nghiên cứu nhưng bất ngờ bị mùi Pheromone của Lâm Triết tỏa ra làm cho loạng choạng đứng không vững ngã bò ra, người trên vai anh cũng lăn ra một đoạn.
Một người nhảy từ trong phi cơ ra nhìn lên đỉnh đổi, phát hiện cách bọn họ không còn xa có những âm thanh đổ gãy của cây cối, xem ra Adios đã sắp đến rồi, phải mau chóng rời đi.
Binh lính này chạy vào trong sở nghiên cứu muốn giúp Tạ Dư Quang đưa người lên phi cơ nhưng anh ta không mặc đồ bảo hộ.
Vừa bước chân liền bị Pheromone của Lâm Triết đánh úp tới đơ ra, mùi của Omega này quá thơm, hai mắt Alpha xuất hiện tơ máu đỏ ngầu, anh ta muốn chiếm lấy Omega này.
Tạ Dư Quang cũng đang cật lực chống lại bản năng Alpha trong người mình, thì ra do quá vội nên anh ta bất cẩn chưa kéo hết khóa của bộ đồ khiến Pheromone lọt vào trong.
Tạ Dư Quang gồng mình cố kéo người bên cạnh, một cấp dưới khác chạy tới đỡ anh dậy, khi đi tới cống sở nghiên cứu, Tạ Dư Quang nhìn thấy Adios đã tới được bãi đỗ phi cơ.
Áo trên người anh đã bị xé rách, làn da sẫm màu làm nổi bật đôi mắt màu hổ phách đầy nguy hiểm, từng thớ cơ bắp trên người anh hiện rõ theo từng chuyển động, bộ ngực phập phồng thở dốc.
Binh lính Alpha khi nãy quay lại đối mặt với Adios liền sợ hãi tỉnh táo lại.
Tạ Dư Quang vội kéo theo anh ta nhảy lên phi cơ, người lái rất hiểu ý lập tức bay vọt lên.
May mắn vừa kịp lúc, ngay khi phi cơ vừa bay lên thì Adios cũng nhảy tới tấn công tới đúng vị trí vừa nãy anh ta đứng.
Bính lính Alpha sợ rớt tim ra ngoài, nếu chậm một giây thì anh ta đã thịt nát xương tan rồi.
Adios tức giận nhìn lên trời gào lên nhưng anh không có thời gian để ý tới đám người này.
Adios lao thẳng vào trong sở nghiên cứu, anh không tìm đường đi bằng cửa mà hễ gặp tường liền phá tan tạo thành đường đi. (
Từng tiếng rầm rầm nổ vang từ bên trong vọng ra.
Tạ Dư Quang khóc không ra nước mắt " Trời ơi, sở nghiên cứu tâm huyết của tôi!!".
Nhân viên bên cạnh kéo anh ta lại " Sở nghiên cứu có thể xin đầu tư của nhà vua xây lại, nhưng giờ nhảy xuống đó là sếp đi đầu thai luôn đấy". (3
Tạ Dư Quang ôm lấy nhân viên khóc bù lu bù loa. (I)
Adios phá từng lớp từng lớp cuối cùng sau một lớp kính dày anh nhìn thấy Lâm Triết.
Adios đấm lên tấm kính dày liên tục tới mức bàn tay anh chảy máu, tấm kính chuyên dụng này cuối cùng cũng nứt vỡ thành từng mảnh. (
Adios lao vào giật tung nắp khoang trị liệu, phá hỏng toàn bộ dây cố định rồi đưa Lâm Triết ra khỏi đó.
Anh ôm cậu vào trong lòng, Omega nhỏ bé của anh đã nằm trong lòng anh.
Kể từ khi bước vào sở nghiên cứu thì anh đã ngửi thấy mùi Pheromone nồng nặc của Lâm Triết lan tỏa khắp nơi, nó làm cho cơn điên của anh được xoa dịu lại.
Adios vén tóc mai của Lâm Triết sang một bên, giúp cậu lau đi mổ hôi trên trán, anh dùng Pheromone của bản thân bao bọc lấy cậu, xoa dịu, an ủi, thể hiện cho cậu biết anh đã ở đây rồi.
"Ư...ưm..".
Pheromone hỗn loạn hương hoa hồng được Pheromone hương rượu bao bọc lấy nhẹ nhàng uốn quanh lấy lòng.
khiến Lâm Triết cảm thấy bớt khó chịu trong người hơn, cậu vùi mặt vào lòng Alpha của mình, hai mắt nhắm chặt, đôi môi đỏ hồng đáng thương bị cắn tới máu thịt lẫn lộn.
Những dây rợ máy móc vẫn còn đang cắm trên người cậu.
Giọng nói máy móc vang lên.
Quá trình phân hóa đang diễn ra 95%... 100%...
Hoàn thành.
Adios giúp Lâm Triết rút từng mũi kim từ cánh tay rô bốt cắm trên người ra.
Sau cổ đã không nhìn thấy dấu vết sưng đỏ nữa, chỉ còn lại hai dấu răng sâu hoắm vẫn còn hiện rõ ở đó.
Adios cúi xuống hôn lên môi Lâm Triết, dùng lưỡi liếm quanh vết thương trên môi của cậu, chỉ qua vài phút vết rách trên môi Lâm Triết dùng mắt thường cũng có thể thấy đang khép lại.
Lâm Triết đã hoàn toàn ngất mất đi ý thức ngay sau khi cậu cảm nhận được Alpha của mình đã tới.
Cơ thể không còn chống chịu nổi nữa.
Adios ôm cậu chậm rãi bước ra khỏi sở nghiên cứu hướng về phía biệt phủ.
Anh thì thâm bên tai Lâm Triết " Đi thôi, tôi đưa em về nhà của chúng ta, đừng sợ, Omega của tôi".
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương