Beta Làm Sao Có Thể Bị Đánh Dấu
Chương 31
Lâm Triết nằm mơ thấy bản thân trải qua một màn kinh thiên động địa với thượng tướng, cậu còn tưởng quay về đêm hôm Adios tới kỳ phát tình.
Có chút muốn chống trả nhưng lại không kìm được cảm giác sung sướng khó tả trong người.
Giấc mơ này cảm giác rất chân thật, cậu ngửi thấy mùi hương hoa hồng hòa quyện với hương rượu vang sang trọng quyến rũ khiến người ta như chìm vào biển tình.
Đột nhiên cậu giật mình tỉnh dậy...
Mặt trời đã cao tới gần đỉnh, ánh nắng chan hòa chiếu qua cửa sổ mang theo hương hoa hồng thơm ngát.
Lâm Triết bật dậy động tác đầu tiên là ôm lấy mông của mình.
Giấc mơ kia quá chân thật làm cậu tưởng là đuýt mình mất trinh rồi chứ. D
Trong phòng không có ai, có lẽ Adios đang bận việc ở đâu đó.
Lâm Triết xem đồng hồ, phát hiện đã tới gần trưa, cậu vội vàng xuống giường.
" Chết rồi, sao mình không nghe thấy tiếng chuông báo thức nhỉ? Sao ngài ấy không gọi mình dậy?".
Lâm Triết chạy vội vào phòng vệ sinh tụt quần xuống xả nỗi buồn, cậu nhìn con chim sẻ vẫn chưa về mà thở dài thườn thượt.
Lúc nãy bước đi không hiểu sao Lâm Triết cứ cảm thấy giữa hai chân hơi đau, kiểu không hẳn là đau... hơi tê tê.
Lâm Triết soi mông qua gương lớn trong phòng tắm, cúc hoa ngoài việc trông hơi hồng hồng lên thì cũng không thấy có gì lạ.
Lâm Triết cắn vạt áo, hai tay giữ hai bên tự soi mình qua gương, cậu bị chính bản thân mình dọa sợ.
Dạo này có phải trông cậu hơi khác không? Da cậu từ khi nào mịn màng không thấy lỗ chân lông như vậy, cũng từ bao giờ mà trở nên mẫn cảm tới mức chỉ cần ấn mạnh chút liền để lại dấu một lúc lâu sau mới tan, mông hình như béo lên một chút thì phải?
Lúc cậu ốm sốt, bọn họ cho cậu uống thứ thuốc kỳ lạ nào hay sao vậy?
Thuốc gì có thể khiến người ta trở nên xinh đẹp hơn hẳn vậy ta, cậu cũng muốn hỏi mua cho mẹ cậu một ít.
Lâm Triết quay qua xoay lại trước gương ngắm nhìn bản thân vô cùng thích thú.
Đúng lúc này cửa mở ra, Adios mặc đồ tập gym mồ hôi ướt sũng cả người, làn da sẫm màu của anh phủ thêm một lớp mổ hôi khiến cho nó trông như bôi một lớp kem bóng, hàng vạn hóc môn nam tính đập vào mặt Lâm Triết không kịp phòng ngự.
Adios nhìn thấy Lâm Triết miệng ngậm vạt áo, bên dưới không mặc gì, hai chân e thẹn khép vào, ánh mắt tròn xoe chưa hiểu chuyện gì quay sang nhìn anh, khuôn mặt ửng hồng.
Adios ôm mặt thở dài, anh đóng cửa lại, thẳng bước không quay đầu đi thẳng tới phòng gym tiếp tục tiêu hao năng lượng dư thừa trong người.
"Tiểu yêu tinh".
Lâm Triết mở cửa ra ngó nhìn Adios, cậu chả hiểu kiểu gì, tình huống vừa rồi không phải người nên ngại là cậu à?
Thượng tướng thẹn thùng cái gì chứ?
Khoảng một lúc sau, đúng 12 giờ trưa Lâm Triết mới xuống nhà chấm công nhưng không có bất kỳ ai nói gì, đến cả máy chấm công cũng không trừ tiền công của cậu.
" Lạ thật, cái máy này hỏng rồi à?".
Cậu trễ mất nửa ngày công đó, hào phóng vậy sao?
Dạo này không khí trong biệt phủ cứ kỳ quái... không đúng, là không khí trong biệt phủ của cậu cứ kỳ quái mới đúng.
Cái kiểu kỳ quái này cứ tiếp diễn khoảng một tháng, tới ngày Lâm Triết nhận lương.
Nhìn số sư trong tài khoản nhiều lên Lâm Triết vui mừng không thôi, công việc của cậu càng ngày càng ít đi, không có một ai yêu cầu cậu làm gì cả.
Tới cả thượng tướng cũng tranh cả phần việc của cậu, nói gì mà chán quá không có gì làm nên tự làm hết rồi.
Lâm Triết còn lo lắng bản thân sắp bị đuổi việc.
Mấy công ty bây giờ đều thế mà, không muốn bù tiền vi phạm hợp đồng nên cố tình không cho nhân viên làm việc, sau đó lấy lí do lười làm gì đó để đuổi việc.
Nhưng tới hôm nay nhận được lương thì Lâm Triết cũng thấy có vẻ bản thân nghĩ nhiều rồi.
Có tiền rồi, Lâm Triết lại muốn xin Adios cho cậu nghỉ hai ngày về nhà chơi nhưng lần này thượng tướng rất cứng răn từ chối.
Lâm Triết dạo này có vẻ được chiều riết sinh hư, cậu phụng phịu trên mặt viết to chữ DỖI.
Chính cậu cũng không hiểu sao bản thân gần đây cứ luôn có cảm giác ỷ lại với Adios.
Đặc biệt là vấn đề sinh lý, cậu không phải người có nhu cầu sinh lý cao nhưng gần đây cứ luôn cảm thấy rạo rực trong người, mỗi lần như vậy đều nghĩ tới trong đầu hình ảnh của ngài thượng tướng.
Lâm Triết không mối lừa dối cảm xúc của chính mình, cậu biết bản thân thích phải thượng tướng rồi nhưng bởi vì có bóng ma tâm lý trước kia nên cậu không dám tin chính mình lại thích một Alpha ưu tú như vậy, tự lừa dối bản thân nhưng không ngăn được mỗi khi nhìn ngài ấy là trái tim cậu lại đập nhanh như trống bỏi vậy.
Cậu sợ ngài ấy không thích mình, sợ ngài ấy cho dù thích cậu thì tới một lúc sẽ lại rời đi, ví dụ như gặp được bạn đời định mệnh chẳng hạn.
Sau khi bị từ chối đơn xin nghỉ, Lâm Triết hiếm khi buồn rầu ra ban công ngắm cây cảnh, khắp biệt phủ bây giờ trên dưới đều là hoa hồng, trời cũng đã vào thu hơi se lạnh.
Lâm Triết vẫn đứng ở đó cho gió thổi tê da mặt, cậu muốn chờ xem Adios có tới dỗ cậu không.
Quả nhiên không lâu sau cánh cửa mở ra, áo choàng ấm được khoác lên vai cậu.
Adios kéo tay Lâm Triết để cậu quay lại đây.
Anh không muốn khiến Lâm Triết buồn nhưng anh lại không thể để cậu về nhà vào lúc này được.
" Gần đây bệnh của tôi có tiến triển tốt, Tạ Dư Quang nói có duy trì thêm vài tháng qua mùa đông là sẽ khỏi, tới lúc đó vừa hay tới lễ tết, tôi cùng em về nhà chơi có được không? Không phải ba em rất thích tôi sao, cho ông ấy một kinh hỉ đi".
Lâm Triết thật ra cũng không phải là rất muốn về nhà, cậu chỉ là muốn kiếm cớ để Adios phải dỗ cậu thôi.
Lâm Triết nhìn vào mắt anh rồi cúi xuống, cậu không ngốc tới mức suốt một tháng qua không nhận ra tình cảm của Adios thể hiện với cậu, chỉ là cậu chưa dám bước qua bức màn ngăn cách thôi.
"Đi vào thôi, trời lạnh rồi".
Lâm Triết để mặc Adios kéo mình vào phòng.
Cậu suy nghĩ, hiện tại bệnh tình của Adios thuyên giảm là nhờ có cậu hằng ngày dỗ ngài ấy ngủ, ở chung lâu ngày sinh tình cũng không phải chuyện lạ vì bao lâu nay chỉ có một mình cậu có thể bầu bạn bên cạnh Adios.
Trước kia không ai dám lại gần ngài ấy, sau này nếu khỏi bệnh rồi thì lại khác.
Người đàn ông kim cương thế này chắc chắn sẽ có rất nhiều ong bướm vây quanh, đến lúc đó liệu anh có còn thích cậu không?
Một Beta như cậu có xứng ở cạnh ngài ấy không?
Lâm Triết lười nhất là suy nghĩ, cậu không thích suy nghĩ chút nào, rất mệt não.
Lâm Triết trực tiếp đem bó hoa hồng trăm bông ở đầu giường ra để vặt quyết định xem có nên tỏ tình với Adios hay không.
Tất cả đều xem số mệnh.
Thầy bói Lâm hôm nay xuống núi gia nhập giang hồ.
Có chút muốn chống trả nhưng lại không kìm được cảm giác sung sướng khó tả trong người.
Giấc mơ này cảm giác rất chân thật, cậu ngửi thấy mùi hương hoa hồng hòa quyện với hương rượu vang sang trọng quyến rũ khiến người ta như chìm vào biển tình.
Đột nhiên cậu giật mình tỉnh dậy...
Mặt trời đã cao tới gần đỉnh, ánh nắng chan hòa chiếu qua cửa sổ mang theo hương hoa hồng thơm ngát.
Lâm Triết bật dậy động tác đầu tiên là ôm lấy mông của mình.
Giấc mơ kia quá chân thật làm cậu tưởng là đuýt mình mất trinh rồi chứ. D
Trong phòng không có ai, có lẽ Adios đang bận việc ở đâu đó.
Lâm Triết xem đồng hồ, phát hiện đã tới gần trưa, cậu vội vàng xuống giường.
" Chết rồi, sao mình không nghe thấy tiếng chuông báo thức nhỉ? Sao ngài ấy không gọi mình dậy?".
Lâm Triết chạy vội vào phòng vệ sinh tụt quần xuống xả nỗi buồn, cậu nhìn con chim sẻ vẫn chưa về mà thở dài thườn thượt.
Lúc nãy bước đi không hiểu sao Lâm Triết cứ cảm thấy giữa hai chân hơi đau, kiểu không hẳn là đau... hơi tê tê.
Lâm Triết soi mông qua gương lớn trong phòng tắm, cúc hoa ngoài việc trông hơi hồng hồng lên thì cũng không thấy có gì lạ.
Lâm Triết cắn vạt áo, hai tay giữ hai bên tự soi mình qua gương, cậu bị chính bản thân mình dọa sợ.
Dạo này có phải trông cậu hơi khác không? Da cậu từ khi nào mịn màng không thấy lỗ chân lông như vậy, cũng từ bao giờ mà trở nên mẫn cảm tới mức chỉ cần ấn mạnh chút liền để lại dấu một lúc lâu sau mới tan, mông hình như béo lên một chút thì phải?
Lúc cậu ốm sốt, bọn họ cho cậu uống thứ thuốc kỳ lạ nào hay sao vậy?
Thuốc gì có thể khiến người ta trở nên xinh đẹp hơn hẳn vậy ta, cậu cũng muốn hỏi mua cho mẹ cậu một ít.
Lâm Triết quay qua xoay lại trước gương ngắm nhìn bản thân vô cùng thích thú.
Đúng lúc này cửa mở ra, Adios mặc đồ tập gym mồ hôi ướt sũng cả người, làn da sẫm màu của anh phủ thêm một lớp mổ hôi khiến cho nó trông như bôi một lớp kem bóng, hàng vạn hóc môn nam tính đập vào mặt Lâm Triết không kịp phòng ngự.
Adios nhìn thấy Lâm Triết miệng ngậm vạt áo, bên dưới không mặc gì, hai chân e thẹn khép vào, ánh mắt tròn xoe chưa hiểu chuyện gì quay sang nhìn anh, khuôn mặt ửng hồng.
Adios ôm mặt thở dài, anh đóng cửa lại, thẳng bước không quay đầu đi thẳng tới phòng gym tiếp tục tiêu hao năng lượng dư thừa trong người.
"Tiểu yêu tinh".
Lâm Triết mở cửa ra ngó nhìn Adios, cậu chả hiểu kiểu gì, tình huống vừa rồi không phải người nên ngại là cậu à?
Thượng tướng thẹn thùng cái gì chứ?
Khoảng một lúc sau, đúng 12 giờ trưa Lâm Triết mới xuống nhà chấm công nhưng không có bất kỳ ai nói gì, đến cả máy chấm công cũng không trừ tiền công của cậu.
" Lạ thật, cái máy này hỏng rồi à?".
Cậu trễ mất nửa ngày công đó, hào phóng vậy sao?
Dạo này không khí trong biệt phủ cứ kỳ quái... không đúng, là không khí trong biệt phủ của cậu cứ kỳ quái mới đúng.
Cái kiểu kỳ quái này cứ tiếp diễn khoảng một tháng, tới ngày Lâm Triết nhận lương.
Nhìn số sư trong tài khoản nhiều lên Lâm Triết vui mừng không thôi, công việc của cậu càng ngày càng ít đi, không có một ai yêu cầu cậu làm gì cả.
Tới cả thượng tướng cũng tranh cả phần việc của cậu, nói gì mà chán quá không có gì làm nên tự làm hết rồi.
Lâm Triết còn lo lắng bản thân sắp bị đuổi việc.
Mấy công ty bây giờ đều thế mà, không muốn bù tiền vi phạm hợp đồng nên cố tình không cho nhân viên làm việc, sau đó lấy lí do lười làm gì đó để đuổi việc.
Nhưng tới hôm nay nhận được lương thì Lâm Triết cũng thấy có vẻ bản thân nghĩ nhiều rồi.
Có tiền rồi, Lâm Triết lại muốn xin Adios cho cậu nghỉ hai ngày về nhà chơi nhưng lần này thượng tướng rất cứng răn từ chối.
Lâm Triết dạo này có vẻ được chiều riết sinh hư, cậu phụng phịu trên mặt viết to chữ DỖI.
Chính cậu cũng không hiểu sao bản thân gần đây cứ luôn có cảm giác ỷ lại với Adios.
Đặc biệt là vấn đề sinh lý, cậu không phải người có nhu cầu sinh lý cao nhưng gần đây cứ luôn cảm thấy rạo rực trong người, mỗi lần như vậy đều nghĩ tới trong đầu hình ảnh của ngài thượng tướng.
Lâm Triết không mối lừa dối cảm xúc của chính mình, cậu biết bản thân thích phải thượng tướng rồi nhưng bởi vì có bóng ma tâm lý trước kia nên cậu không dám tin chính mình lại thích một Alpha ưu tú như vậy, tự lừa dối bản thân nhưng không ngăn được mỗi khi nhìn ngài ấy là trái tim cậu lại đập nhanh như trống bỏi vậy.
Cậu sợ ngài ấy không thích mình, sợ ngài ấy cho dù thích cậu thì tới một lúc sẽ lại rời đi, ví dụ như gặp được bạn đời định mệnh chẳng hạn.
Sau khi bị từ chối đơn xin nghỉ, Lâm Triết hiếm khi buồn rầu ra ban công ngắm cây cảnh, khắp biệt phủ bây giờ trên dưới đều là hoa hồng, trời cũng đã vào thu hơi se lạnh.
Lâm Triết vẫn đứng ở đó cho gió thổi tê da mặt, cậu muốn chờ xem Adios có tới dỗ cậu không.
Quả nhiên không lâu sau cánh cửa mở ra, áo choàng ấm được khoác lên vai cậu.
Adios kéo tay Lâm Triết để cậu quay lại đây.
Anh không muốn khiến Lâm Triết buồn nhưng anh lại không thể để cậu về nhà vào lúc này được.
" Gần đây bệnh của tôi có tiến triển tốt, Tạ Dư Quang nói có duy trì thêm vài tháng qua mùa đông là sẽ khỏi, tới lúc đó vừa hay tới lễ tết, tôi cùng em về nhà chơi có được không? Không phải ba em rất thích tôi sao, cho ông ấy một kinh hỉ đi".
Lâm Triết thật ra cũng không phải là rất muốn về nhà, cậu chỉ là muốn kiếm cớ để Adios phải dỗ cậu thôi.
Lâm Triết nhìn vào mắt anh rồi cúi xuống, cậu không ngốc tới mức suốt một tháng qua không nhận ra tình cảm của Adios thể hiện với cậu, chỉ là cậu chưa dám bước qua bức màn ngăn cách thôi.
"Đi vào thôi, trời lạnh rồi".
Lâm Triết để mặc Adios kéo mình vào phòng.
Cậu suy nghĩ, hiện tại bệnh tình của Adios thuyên giảm là nhờ có cậu hằng ngày dỗ ngài ấy ngủ, ở chung lâu ngày sinh tình cũng không phải chuyện lạ vì bao lâu nay chỉ có một mình cậu có thể bầu bạn bên cạnh Adios.
Trước kia không ai dám lại gần ngài ấy, sau này nếu khỏi bệnh rồi thì lại khác.
Người đàn ông kim cương thế này chắc chắn sẽ có rất nhiều ong bướm vây quanh, đến lúc đó liệu anh có còn thích cậu không?
Một Beta như cậu có xứng ở cạnh ngài ấy không?
Lâm Triết lười nhất là suy nghĩ, cậu không thích suy nghĩ chút nào, rất mệt não.
Lâm Triết trực tiếp đem bó hoa hồng trăm bông ở đầu giường ra để vặt quyết định xem có nên tỏ tình với Adios hay không.
Tất cả đều xem số mệnh.
Thầy bói Lâm hôm nay xuống núi gia nhập giang hồ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương