Beta Làm Sao Có Thể Bị Đánh Dấu
Chương 6
Lâm Triết được giao cho công việc quét dọn trong vườn, là công việc tốn sức nhất, cũng chịu thôi, cậu đứng hạng chót mà.
Những người khác được làm việc ở trong nhà mát mẻ dọn dẹp vài thứ linh tinh là xong.
Nhìn bản thân trong gương mặc trang phục của người hầu trông cũng bảnh phết chứ, nếu là ở bên ngoài thì trông cũng ra dáng quý ông đấy cơ mà ở đây cậu chỉ là một người làm vô cùng tầm thường mà thôi.
Công việc hằng ngày là quét dọn sạch sẽ vườn hoa và khu vực lối đi quanh biệt phủ, cũng may nơi này nằm cách biệt trên một ngọn đồi nên không khí cũng mát mẻ hơn trong thành phố, làm việc ngoài trời cũng không tới nỗi nào.
So với việc đi làm hằng ngày phải đối diện với áp lực và lão quản lý đáng khinh kia thì tốt hơn nhiều. Biệt phủ cũng được bảo vệ an ninh rất nghiêm ngặt nên đảm bảo Phàm Huấn không thể tới tìm cậu gây phiền phức được.
Một tháng qua đi nhanh như nước chảy, Lâm Triết vẫn chưa từng một lần nhìn thấy vị chủ nhà mà cậu mong muốn được gặp kia, có chút đáng tiếc.
Công việc nói chung cũng nhàn hạ, lương thì cao, còn có cả phí tổn thất tinh thần nhưng Lâm Triết không hiểu lắm, cậu thấy thoải mái chết đi được, sao lại có tổn thất tinh thần nhỉ.
Đấy là đối với cậu, còn với chín người còn lại thì không được yên bình như thế.
Mỗi ngày họ đều có cảm giác như có một áp lực vô hình nào đó quẩn quanh bên người, đôi lúc áp lực này sẽ mạnh lên khiến bọn họ cảm thấy đau đầu khó chịu vô cùng.
Trong số chín người này, đã vài người bị ngất khi đang làm việc, một số sau khi cố gắng kiên trì một tháng thì tinh thần không được ổn định, có tới ba người đã bị thay thế, những người còn lại có lẽ sợ là không biết có thể kiên trì được tới lúc nào.
Lâm Triết đi theo quản gia cùng những người khác tiến vào trong nhà chính để phân chia lại công việc và nhận lương tháng đầu tiên.
Lúc nhận được lương, mấy người kia trông có vẻ ủ rũ lại trở nên có tinh thần hơn một chút, khó chịu thì khó chịu đấy nhưng mức lương này quá xứng đáng, cố gắng kiên trì thêm có khi sẽ quen thôi.
Quản gia vỗ vai động viên từng người một.
Tới lượt Lâm Triết tới nhận lương, vẻ mặt cậu tươi tỉnh rạng rỡ hơn hẳn những người khác, như thể không hề bị ảnh hưởng gì vậy.
Lúc nhận được thẻ lương, cậu thậm chí còn cười tươi bắt tay quản gia cảm ơn rất nhiều.
Quản gia nhìn cậu mà cảm giác quái lạ, đến cả ông ấy cũng không tránh khỏi cảm giác khó chịu kia, cho dù đã cố quen với nó nhưng không khỏi khiến tinh thần xa xút nhưng người này sao lại trông như không có vấn đề gì vậy.
Ông ấy nhớ lại, người này hình như được phân công làm việc ở ngoài vườn, có lẽ do khoảng cách xa hơn nên không bị ảnh hưởng chăng?
Quản gia mỉm cười lại với Lâm Triết kêu cậu về lại hàng, từ tháng sau trở đi, công việc của cậu được thay đổi vào dọn dẹp ở trong nhà ở khu vực tầng hai.
Lâm Triết đương nhiên không có ý kiến gì.
Lúc mọi người còn chưa họp xong thì ngoài cửa chính có tiếng người bước vào.
Quản gia kêu mọi người xếp hàng đứng xa ra khỏi phòng khách.
Lâm Triết bị đẩy ra hàng sau cùng, cậu không nhìn rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Tiếng giày cộp cộp nện bước vững chắc trên sàn nhà vang lên ngày càng gần, tới khi có một bóng người cao lớn mặc áo choàng quân phục màu trắng xuất hiện.
Có một loại áp lực vô hình khiến cho tất cả mọi người đều đứng không vững, đến cả đầu cũng như bị treo một cả cân không thể ngẩng lên để nhìn được người phía trước trông như thế nào.
Người đó lạnh lùng bước qua không thèm nhìn tới bọn họ.
Nhưng Lâm Triết lại không cảm nhận được gì, cậu còn tưởng động tác cúi đầu là quy tắc khi nhìn thấy thượng tướng nên cũng bắt chước mọi người làm theo, nhưng khi người kia đi lướt qua, cậu lén ngẩng lên một chút để nhìn.
Vừa nhìn cả người liền cứng đơ, cậu đã từng thấy hình ảnh của thượng tướng ở trên mạng đã vô cùng đẹp nhưng khi nhìn thấy người thật trước mắt cậu lại càng không tin nổi trên đời lại thật sự tồn tại một người đẹp tới như vậy.
Làn da sẫm màu của ngài ấy, mái tóc đen hơi xoăn cùng đối mắt màu vàng hổ phách khi mặc quân phục, kèm thêm mấy thứ phụ kiện bằng vàng ròng khiến Lâm Triết như chỉ muốn quỳ lạy.
Đây chính là đế vương mà ông trời đã tạo ra.
Người kia không biết có phải cảm nhận được ánh mắt của Lâm Triết hay không mà đi hơi chậm lại rồi quay sang nhìn, cũng may Lâm Triết phản ứng nhanh, lập tức cúi đầu xuống.
Thượng tướng không biết có nhìn ra không nhưng chắc cũng không để tâm nên liền bước lên cầu thang về phòng.
Lúc ngài ấy khuất dạng thì mọi người mới dám thở ra một hơi.
Lâm Triết hưng phấn vô cùng vì cuối cùng cậu cũng được nhìn thấy thượng tướng mà mình hâm mộ suốt bao lâu nay rồi.
Mọi người giúp đỡ nhau dậy, có người còn lập tức khuỵu xuống hai chân run rẩy không đứng lên được.
Lâm Triết nghĩ, mấy người này không phải là làm màu chứ, làm gì tới mức như vậy.
Quản gia lên tiếng " Hôm nay là sơ xuất, sau này mọi người hãy tránh xa nơi mà ngài ấy xuất hiện, đừng để bị tổn thương tinh thần".
" Vâng, thưa quản gia".
Lâm Triết đỡ người bên cạnh mình đứng cho vững, mọi người bình ổn lại vài phút thì bắt đầu việc ai người nấy làm.
Những người khác được làm việc ở trong nhà mát mẻ dọn dẹp vài thứ linh tinh là xong.
Nhìn bản thân trong gương mặc trang phục của người hầu trông cũng bảnh phết chứ, nếu là ở bên ngoài thì trông cũng ra dáng quý ông đấy cơ mà ở đây cậu chỉ là một người làm vô cùng tầm thường mà thôi.
Công việc hằng ngày là quét dọn sạch sẽ vườn hoa và khu vực lối đi quanh biệt phủ, cũng may nơi này nằm cách biệt trên một ngọn đồi nên không khí cũng mát mẻ hơn trong thành phố, làm việc ngoài trời cũng không tới nỗi nào.
So với việc đi làm hằng ngày phải đối diện với áp lực và lão quản lý đáng khinh kia thì tốt hơn nhiều. Biệt phủ cũng được bảo vệ an ninh rất nghiêm ngặt nên đảm bảo Phàm Huấn không thể tới tìm cậu gây phiền phức được.
Một tháng qua đi nhanh như nước chảy, Lâm Triết vẫn chưa từng một lần nhìn thấy vị chủ nhà mà cậu mong muốn được gặp kia, có chút đáng tiếc.
Công việc nói chung cũng nhàn hạ, lương thì cao, còn có cả phí tổn thất tinh thần nhưng Lâm Triết không hiểu lắm, cậu thấy thoải mái chết đi được, sao lại có tổn thất tinh thần nhỉ.
Đấy là đối với cậu, còn với chín người còn lại thì không được yên bình như thế.
Mỗi ngày họ đều có cảm giác như có một áp lực vô hình nào đó quẩn quanh bên người, đôi lúc áp lực này sẽ mạnh lên khiến bọn họ cảm thấy đau đầu khó chịu vô cùng.
Trong số chín người này, đã vài người bị ngất khi đang làm việc, một số sau khi cố gắng kiên trì một tháng thì tinh thần không được ổn định, có tới ba người đã bị thay thế, những người còn lại có lẽ sợ là không biết có thể kiên trì được tới lúc nào.
Lâm Triết đi theo quản gia cùng những người khác tiến vào trong nhà chính để phân chia lại công việc và nhận lương tháng đầu tiên.
Lúc nhận được lương, mấy người kia trông có vẻ ủ rũ lại trở nên có tinh thần hơn một chút, khó chịu thì khó chịu đấy nhưng mức lương này quá xứng đáng, cố gắng kiên trì thêm có khi sẽ quen thôi.
Quản gia vỗ vai động viên từng người một.
Tới lượt Lâm Triết tới nhận lương, vẻ mặt cậu tươi tỉnh rạng rỡ hơn hẳn những người khác, như thể không hề bị ảnh hưởng gì vậy.
Lúc nhận được thẻ lương, cậu thậm chí còn cười tươi bắt tay quản gia cảm ơn rất nhiều.
Quản gia nhìn cậu mà cảm giác quái lạ, đến cả ông ấy cũng không tránh khỏi cảm giác khó chịu kia, cho dù đã cố quen với nó nhưng không khỏi khiến tinh thần xa xút nhưng người này sao lại trông như không có vấn đề gì vậy.
Ông ấy nhớ lại, người này hình như được phân công làm việc ở ngoài vườn, có lẽ do khoảng cách xa hơn nên không bị ảnh hưởng chăng?
Quản gia mỉm cười lại với Lâm Triết kêu cậu về lại hàng, từ tháng sau trở đi, công việc của cậu được thay đổi vào dọn dẹp ở trong nhà ở khu vực tầng hai.
Lâm Triết đương nhiên không có ý kiến gì.
Lúc mọi người còn chưa họp xong thì ngoài cửa chính có tiếng người bước vào.
Quản gia kêu mọi người xếp hàng đứng xa ra khỏi phòng khách.
Lâm Triết bị đẩy ra hàng sau cùng, cậu không nhìn rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Tiếng giày cộp cộp nện bước vững chắc trên sàn nhà vang lên ngày càng gần, tới khi có một bóng người cao lớn mặc áo choàng quân phục màu trắng xuất hiện.
Có một loại áp lực vô hình khiến cho tất cả mọi người đều đứng không vững, đến cả đầu cũng như bị treo một cả cân không thể ngẩng lên để nhìn được người phía trước trông như thế nào.
Người đó lạnh lùng bước qua không thèm nhìn tới bọn họ.
Nhưng Lâm Triết lại không cảm nhận được gì, cậu còn tưởng động tác cúi đầu là quy tắc khi nhìn thấy thượng tướng nên cũng bắt chước mọi người làm theo, nhưng khi người kia đi lướt qua, cậu lén ngẩng lên một chút để nhìn.
Vừa nhìn cả người liền cứng đơ, cậu đã từng thấy hình ảnh của thượng tướng ở trên mạng đã vô cùng đẹp nhưng khi nhìn thấy người thật trước mắt cậu lại càng không tin nổi trên đời lại thật sự tồn tại một người đẹp tới như vậy.
Làn da sẫm màu của ngài ấy, mái tóc đen hơi xoăn cùng đối mắt màu vàng hổ phách khi mặc quân phục, kèm thêm mấy thứ phụ kiện bằng vàng ròng khiến Lâm Triết như chỉ muốn quỳ lạy.
Đây chính là đế vương mà ông trời đã tạo ra.
Người kia không biết có phải cảm nhận được ánh mắt của Lâm Triết hay không mà đi hơi chậm lại rồi quay sang nhìn, cũng may Lâm Triết phản ứng nhanh, lập tức cúi đầu xuống.
Thượng tướng không biết có nhìn ra không nhưng chắc cũng không để tâm nên liền bước lên cầu thang về phòng.
Lúc ngài ấy khuất dạng thì mọi người mới dám thở ra một hơi.
Lâm Triết hưng phấn vô cùng vì cuối cùng cậu cũng được nhìn thấy thượng tướng mà mình hâm mộ suốt bao lâu nay rồi.
Mọi người giúp đỡ nhau dậy, có người còn lập tức khuỵu xuống hai chân run rẩy không đứng lên được.
Lâm Triết nghĩ, mấy người này không phải là làm màu chứ, làm gì tới mức như vậy.
Quản gia lên tiếng " Hôm nay là sơ xuất, sau này mọi người hãy tránh xa nơi mà ngài ấy xuất hiện, đừng để bị tổn thương tinh thần".
" Vâng, thưa quản gia".
Lâm Triết đỡ người bên cạnh mình đứng cho vững, mọi người bình ổn lại vài phút thì bắt đầu việc ai người nấy làm.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương