Bị Cách Ly Trong Nhà Bạn Trai Cũ

Chương 39



Cam Điềm đạt cao trào thì nhanh nhưng tan thì chậm.

Cô cắn nhẹ lên môi, hằn thành từng vết trắng nhẹ, cố gắng chịu đựng từng đợt khoái cảm chua xót từ sâu trong hoa huy*t đánh thẳng vào linh hồn, cảm giác vi diệu như mảnh lông ngỗng phấp phới bồng bềnh nhẹ nhàng bay giữa bầu trời rực rỡ màu sắc.

“Ưm, đừng rút, cứ để nguyên ở trong.”

Khi phụ nữ đang cao trào vẫn rất cần cây gậy đó chôn sâu, gắn chặt vào cơ thể mình.

Giang Dĩ Hằng dường như hiểu rõ điều này nên vẫn để côn th*t cứng rắn, hừng hực như lửa cháy bên trong huyệt nhỏ.

Cơ ngực căng phồng của anh áp vào tấm lưng trắng nõn bóng loáng, cánh tay khoẻ mạnh gắt gao ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn thon thả.

Hai người cùng quỳ trên nền gạch men, thân thể dán chặt vào nhau, từng giọt nước ấm từ vòi hoa sen rơi xuống bên cạnh hoá thành những bọt nước tình dục mờ ảo.

Khoái cảm biến mất, tóc đen xoã tung dính vào gò má trắng mềm, Cam Điềm mơ màng mở mắt ra, ngực hơi phập phồng, máu nóng trào ra khắp cơ thể cũng dần bình tĩnh lại.

Cô giật giật cái mông nhỏ, phát hiện dương v*t của Giang Dĩ Hằng vẫn cắm trong cơ thể mình, đôi mắt nai đột nhiên tức giận trợn tròn, ồn ào mắng anh, “Anh còn cắm bên trong làm gì? Ra ngay!”

“Thoải mái xong liền không nhận người?”

Khuôn mặt đẹp đẽ của người đàn ông thoáng chốc như phủ lớp sương lạnh, bàn tay đẩy cặp mông trắng như tuyết ra, “Phốc” một tiếng đem côn th*t rút ra khỏi hoa huy*t lầy lội.

Cam Điềm hừ nhẹ yếu ớt, không có côn th*t chống đỡ, cô suýt nữa ngã chúi về phía trước, may người đàn ông kịp thời nhấc bổng cô lên, ôm cô vào trong ngực rồi mạnh mẽ bước về phòng ngủ.

“Anh làm gì thế?” Cô hờn dỗi, nắm đấm trắng trẻo nhỏ nhắn đập bôm bốp vào bả vai anh.

Lông mày anh cau lại, khuôn mặt tuấn tú mờ ảo dưới ánh đèn sợi tóc vàng ấm.

“Em sướng rồi, nhưng chồng em còn chưa thoải mái.”

Mắt Cam Điềm như có làn nước xuân tình chảy qua, nhưng âm thanh lại tức giận hổn hển, “Giang Dĩ Hằng, anh không thoải mái liên quan gì đến tôi.”

“Ừm, không liên quan đến em.”

Anh tức giận ném cô lên giường, còn mình thì đứng bên cạnh, không nói lời nào nâng cái chân thon dài trắng nõn kia gác lên vai trái, côn th*t màu hồng ướt đẫm nhắm ngay cửa huyệt hẹp nhỏ, bỗng chốc đâm vào.

Quy đầu thô to mở tung, xông thẳng vào mật huyệt đỏ bừng, lớp thịt bên trong vừa bị giày vò còn chưa kịp khôi phục nay lại com rúm vào, hấp tấp chen lấn trói buộc cán chày của người đàn ông.

Tay phải Giang Dĩ Hằng ấn lên vai cô, thắt lưng hơi mạnh bạo, khó khăn tiến sâu vào trong hoa huy*t trơn ướt.

Bị tấn công bất ngờ, Cam Điềm cong người dậy như nửa cánh cung, kịch liệt đến nỗi ngay cả bả vai cũng run rẩy không ngừng.

Người đàn ông ra vào liên tục, vẻ mặt hơi giận dữ.

“Không liên quan đến em ư. Hừm Cam Điềm, đã là chuyện không liên quan đến em, vậy đợt lát nữa chồng bắn hết vào huyệt nhỏ thì em đừng có kêu nhé. Giờ thì trợn to con mắt lên xem chồng làm thế nào chịch chết em này.”

Túi tinh căng phình kề sát miệng mật huyệt, tiếng “bạch bạch bạch” vang lên không ngừng, quy đầu to như quả trừng gà nghiền nát xoay tròn ở tâm huyệt, hoa huy*t bị khuấy động chảy từng dòng dịch nóng, từ miệng huyệt lan ra hai bên đùi non.

Cam Điềm rên từng cơn, yết hầu kêu la khản đặc, vẻ mặt vừa vui thích vừa thống khổ.

Cô nheo mắt lại, tầm nhìn rơi vào lồng ngực cường tràng trần trụi, tiểu huyệt lại không nhịn được tiết ra một dòng mật ấm áp.

Cây dương v*t màu hồng thô to đang chen lấn ra vào trong hoa huy*t chật chội làm đôi chân gầy yếu của cô run rẩy không có sức.

“Không, đừng bắn bên trong, hu hu hu…” Âm thanh vỡ vụn theo từng cái va chạm, “Ôi, không muốn mang thai, không muốn làm mẹ đơn thân…”

Đôi mắt người đàn ông hiện rõ tính chiếm hữu ác liệt, không mảy may thương hoa tiếc ngọc.

“Huyệt nhỏ cắn chặt như vậy, chỉ muốn ép khô chồng, vậy mà còn bảo không muốn làm mẹ.”

Cô xấu hổ, hai gò má đỏ rực. Cô đưa tay che mặt lại, lén lút nhìn anh qua các kẽ tay, hỏi, “Giang Dĩ Hằng, Cam Điềm tôi đến cùng làm chuyện gì xấu xa? Á, mạnh quá, nhẹ chút… Ui, mà anh đối xử với tôi như vậy.”

Anh chỉ muốn cười thành tiếng, chuyện xấu cô làm nhiều không đếm hết. Nói đi là đi, nói không cần anh là không cần luôn, còn mặt mũi hỏi mình đã làm sai chuyện gì!

“Cam Điềm, hôm nay nhất định phải chịch chết em.” Ánh mắt sắc của anh trầm xuống, ngón tay đặt lên hạt đậu nhỏ phía dưới, nhẹ nhàng chậm rãi vân vê.

“Đừng, đừng động vào chỗ ấy.” Cô khóc thành tiếng, nơi đó thực sự quá nhạy cảm, hơi đụng tới là dâm thuỷ tuôn không ngừng.

Người đàn ông chẳng nghe theo, cụp mắt nhíu mày, bàn tay tiếp tục gia tăng cường độ.

“A, muốn đi tiểu, đi tiểu…”

Chỉ thấy Cam Điềm bỗng nhiên sống chết níu chặt ga giường, ánh mắt tan ra, bắp đùi run lẩy bẩy.
Chương trước Chương tiếp