Bị Cách Ly Trong Nhà Bạn Trai Cũ
Chương 4
Cam Điềm trước hết gọi điện báo cáo tình hình cho cấp trên, sau đó lại gọi điện cho vị khách hàng đúng ra cô phải đến tận nhà thăm để tạ lỗi.
Ngoài cửa sổ, từng làn hương thơm đồ ăn bay ra từ nhà bếp hàng xóm. Bụng cô không tự chủ bắt đầu réo ùng ục.
Cô cầm theo chiếc điện thoại di động sáng loá cả mắt chuẩn bị đi kiếm gì ăn sau đó sẽ thu thập hành lý chuẩn bị đại chiến 14 ngày với con virus corona.
Nhưng vấn đề, nhà mái bằng thường ngày đầy đủ đồ ăn sẵn giờ trống không, nhân viên từ chối phục vụ vì đang ở khu vực phong toả. Các quán ăn bên ngoài thì tạm thời đóng cửa, bao giờ mở lại sẽ thông báo sau.
Ơ thế này...không phải bị chết đói à?
Cam Điềm ngẩn người, trong lúc tuyệt vọng lại thấy Giang Dĩ Hằng cầm cốc đi vào nhà bếp.
Anh nhấc cái bình giữ nhiệt màu xanh trắng, tác phong như cán bộ già về hưu rót cho mình một chén trà. Ánh chiều tà màu cam đọng lại bên ngoài cửa sổ, do ngũ quan của anh tinh xảo không tì vết nên nắng như dát lên một lớp vàng mỏng trên mặt anh.
Hương trà quẩn quanh.
Cam Điểm vứt mặt mũi đi, đứng cọ ở cửa phòng bếp nhìn người đàn ông anh tuấn, nịnh nọt cười:" Dĩ Hằng, tối nay tôi nên ăn cái gì?"
Ngụ ý chính là cho cô cái gì ăn đi.
Giang Dĩ Hằng ngoảnh mặt làm ngơ, tay như tác phẩm nghệ thuật lấy từ trong tủ chén bát một gói bột yến mạch Quaker lẳng lặng đặt lên bàn ăn, nửa chữ cũng không nói rồi định bưng cái chén về phòng ngủ.
Cam Điềm vội vàng xông lên ngăn anh lại, giọng mũi lầu bầu:" Ăn cái này á? Anh cũng biết tôi ghét nhất yến mạch mà."
"Cô có thể không ăn."
Cam Điềm kêu lên," Giang Dĩ Hằng, sao anh lại làm thế. Giờ là lúc nào rồi, chúng ta tốt xấu cũng coi như người cùng chiến tuyến."
Giang Dĩ Hằng ngước mắt, lạnh lùng nhìn cô, môi mỏng mím lại gợi cảm:" Không thích, có thể đi."
Hai câu nói khiến Cam Điềm giận dữ, hoàn toàn đánh tan ý nghĩ muốn chung sống hoà bình với anh.
"Giang Dĩ Hằng, anh đứng lại cho tôi!"
Cô từ sau lưng gọi, không được lại vọt chắn trước mặt anh, nổi giận đùng đùng, thẳng thắn cương nghị tuyên thệ.
"Giang Dĩ Hằng, anh nghe kỹ cho tôi. Tôi Cam Điềm, kể cả có chết đói, chết đầu đường xó chợ,hay từ đây nhảy xuống cũng không ăn của nhà anh một cái gì!"
Hừ, đối với loại đàn ông này mà phải khúm núm nịnh bợ thật không đáng giá! Nhất định phải cho hắn thấy sự lợi hại của mình.
Dứt lời, chỉ thấy người đàn ông nhìn cô như con ngốc, quay người, yên lặng đóng cửa phòng mình.
Cam Điềm xụi lơ trên ghế sô pha, mở Wechat, năm ngón tay như bay, nhắn tin cho Thạch Thiến
Ngoài cửa sổ, từng làn hương thơm đồ ăn bay ra từ nhà bếp hàng xóm. Bụng cô không tự chủ bắt đầu réo ùng ục.
Cô cầm theo chiếc điện thoại di động sáng loá cả mắt chuẩn bị đi kiếm gì ăn sau đó sẽ thu thập hành lý chuẩn bị đại chiến 14 ngày với con virus corona.
Nhưng vấn đề, nhà mái bằng thường ngày đầy đủ đồ ăn sẵn giờ trống không, nhân viên từ chối phục vụ vì đang ở khu vực phong toả. Các quán ăn bên ngoài thì tạm thời đóng cửa, bao giờ mở lại sẽ thông báo sau.
Ơ thế này...không phải bị chết đói à?
Cam Điềm ngẩn người, trong lúc tuyệt vọng lại thấy Giang Dĩ Hằng cầm cốc đi vào nhà bếp.
Anh nhấc cái bình giữ nhiệt màu xanh trắng, tác phong như cán bộ già về hưu rót cho mình một chén trà. Ánh chiều tà màu cam đọng lại bên ngoài cửa sổ, do ngũ quan của anh tinh xảo không tì vết nên nắng như dát lên một lớp vàng mỏng trên mặt anh.
Hương trà quẩn quanh.
Cam Điểm vứt mặt mũi đi, đứng cọ ở cửa phòng bếp nhìn người đàn ông anh tuấn, nịnh nọt cười:" Dĩ Hằng, tối nay tôi nên ăn cái gì?"
Ngụ ý chính là cho cô cái gì ăn đi.
Giang Dĩ Hằng ngoảnh mặt làm ngơ, tay như tác phẩm nghệ thuật lấy từ trong tủ chén bát một gói bột yến mạch Quaker lẳng lặng đặt lên bàn ăn, nửa chữ cũng không nói rồi định bưng cái chén về phòng ngủ.
Cam Điềm vội vàng xông lên ngăn anh lại, giọng mũi lầu bầu:" Ăn cái này á? Anh cũng biết tôi ghét nhất yến mạch mà."
"Cô có thể không ăn."
Cam Điềm kêu lên," Giang Dĩ Hằng, sao anh lại làm thế. Giờ là lúc nào rồi, chúng ta tốt xấu cũng coi như người cùng chiến tuyến."
Giang Dĩ Hằng ngước mắt, lạnh lùng nhìn cô, môi mỏng mím lại gợi cảm:" Không thích, có thể đi."
Hai câu nói khiến Cam Điềm giận dữ, hoàn toàn đánh tan ý nghĩ muốn chung sống hoà bình với anh.
"Giang Dĩ Hằng, anh đứng lại cho tôi!"
Cô từ sau lưng gọi, không được lại vọt chắn trước mặt anh, nổi giận đùng đùng, thẳng thắn cương nghị tuyên thệ.
"Giang Dĩ Hằng, anh nghe kỹ cho tôi. Tôi Cam Điềm, kể cả có chết đói, chết đầu đường xó chợ,hay từ đây nhảy xuống cũng không ăn của nhà anh một cái gì!"
Hừ, đối với loại đàn ông này mà phải khúm núm nịnh bợ thật không đáng giá! Nhất định phải cho hắn thấy sự lợi hại của mình.
Dứt lời, chỉ thấy người đàn ông nhìn cô như con ngốc, quay người, yên lặng đóng cửa phòng mình.
Cam Điềm xụi lơ trên ghế sô pha, mở Wechat, năm ngón tay như bay, nhắn tin cho Thạch Thiến
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương