Bị Cách Ly Trong Nhà Bạn Trai Cũ

Chương 52



Cam Điềm cảm thấy lồng ngực mình như bị ánh mắt của đối phương đốt bỏng, đau âm ỉ.

Cô lề mề kéo dài thời gian, đến tận lúc tan tầm mới quay lại văn phòng.

Vừa đi về chỗ của mình thì thấy trên bàn chất đầy các loại đồ ăn vặt và bánh ngọt.

Tứ Hỉ và Ngũ Phúc thong thả lắc lư sang đây, khoa tay múa chân, “Sao bạn giờ mới trở về? Những đồ ăn này đều là Tracy ở bộ phận hành chính sai người đưa tới, nói là có người nhờ cô ấy gửi đến.”

“Biết là ai không?” Cam Điềm mím môi, nhưng nhìn đống đồ đủ loại màu sắc kia, toàn bộ đều là những món ăn nổi tiếng ở thành phố K thì trong lòng cô sớm đã có đáp án.

“Tracy không nói, nhưng nhìn dáng vẻ thiếu nữ hoài xuân của cô ta, Nhị Điềm, rất có thể chính là bạn trai cũ đại soái ca của bạn đó. Nhưng chẳng qua nghe nói anh ta đã tới sân bay rồi.” Tứ Hỉ tiếc nuối vỗ vai cô, tiện thể cùng Ngũ Phúc nhanh tay cuỗm luôn hai hộp bánh ngọt Hải Đường.

Toàn bộ người trong bộ phận đều đã về, Cam Điểm vẫn cố ngồi trước máy tính làm bảng báo cáo số liệu, rõ ràng không cần nộp gấp mà chẳng biết sao cô không dám ra ngoài, chỉ sợ có ai đó đang đợi mình.

Mà đằng sau nỗi sợ còn ẩn hiện tia chờ mong.

Cho đến khi hoàng hôn nặng nề buông xuống, Cam Điềm mới xuống lầu bằng thang máy, lúc đi trên đường lớn, trái tim nhỏ không hiểu vì sao cứ thắt chặt lại.

Ngoài cổng im ắng chỉ có chú bảo vệ đang ngồi trên ghế tay che miệng ngáp dài, làm đầu óc cô cũng mơ mang buồn ngủ theo.

Gió đêm nóng hừng hực đập vào mặt thật là khó chịu.

Những hạt cao su ở đế giày DouDou di di miết miết những mảnh vụn đá dưới chân, cộp cộp nệ từng bước trên đường.

“Điềm Điềm”

Chợt nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nam trầm thấp.

Cam Điềm tưởng như tim mình nở bừng đoá pháo hoa đầy màu sắc, bùm bùm bùm chíu.

Cô vội vàng xoay người lại, khoé miệng cong lên buột miệng, “Giang…ơ Phạm tổng!”

“Điềm Điềm, anh đợi em ở đây đã lâu. Hôm nay là sinh nhật anh, em không được cự tuyệt anh đâu đấy, nhất định phải cho anh mời em một bữa cơm. Nói thế nào thì hôm nay anh cũng là người được chúc thọ, nếu bị người khác từ chối sẽ không may mắn.”

Thấy đối phương nói thế, Cam Điềm thực sự không tiện cự tuyệt, đành phải đi theo anh ta đến nhà hàng đặt trước.

Trên đường thấy một cửa hiệu, cô định mua một chiếc khăn lụa dệt nổi kiểu nam làm quà sinh nhật tặng anh ta.

“Cam Điềm, đẹp không?”

Cam Điềm thấy đối phương cuống quýt đem chiếc khăn lụa đội lên đầu, ý cười ở môi lập tức cứng đờ.

Khăn lụa dệt nổi màu trắng đội lên đầu người đàn ông như vị nhân vật công nhân từ game đấu địa chủ bước ra…

“Phạm tổng, siêu đẹp luôn!”

Không biết có phải do nói điêu nhiều quá không, mà Cam Điềm thấy dạ dày mình không ổn chút nào sau khi ăn bữa cơm này.

Cơm nước xong, Phạm tổng khăng khăng muốn đưa cô về tận nhà.

Ở thành Bắc, Cam Điềm thuê chung một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách với một cô gái khác trong khu chung cư Venice trên đường Thiên Thuỷ.

“Bữa cơm tối hôm nay em có thấy hài lòng không? Điềm Điềm?”

Cam Điềm gật đầu, lộ ra nụ cười thương hiệu Điềm Điềm, “Ngon ạ, cảm ơn Phạm tổng, tôi…”

Còn chưa nói dứt lời, sau lưng bỗng nhiên có một cơn gió lốc kéo giật cánh tay cô lại, hương bạc hà lạnh lẽo cùng không khí oi ả nóng bức đêm mùa hè hình thành một sự tương phản cực lớn.

“Anh là ai???” Phạm tổng giật chiếc khăn trắng đội trên đầu xuống, tức giận trừng mắt với người đàn ông trẻ tuổi đứng hiên ngang như tùng bách trước mặt mình.

Giang Dĩ Hằng mấp máy môi mỏng, thản nhiên nói với anh ta, “Thật xin lỗi, làm phiền một chút.”

Đương lúc nói chuyện, đồng tử đen nhánh vẫn nhìn thẳng vào mắt Cam Điềm, bàn tay vòng qua eo cô kéo cô sát vào ngực.

Anh cúi đầu, ngang ngược hôn lên bờ môi cô, cạy mở hàm răng trắng đều như hạt gạo, đầu lưỡi thần tốc tiến quân, bất chấp tất cả liều lĩnh truyền hơi thở của mình sang cho cô.

Cam Điềm chỉ thấy não mình thiếu oxy trầm  trọng, đứng cũng không vững, như cây cỏ mềm bám vào vòng eo có lực của anh để tìm kiếm một chỗ dựa.

Ánh sao sáng chói lấp lánh lọt vào đôi mắt người đàn ông, nhấp nha nhấp nháy, nhưng âm thanh lại lạnh tanh, “Tặng cho anh.”

Cam Điềm chớp đôi mắt nai, chỉ thấy mặt mũi Giang Dĩ Hằng đen sì cầm bó hoa hồng san hô trong tay ném vào ngực Phạm tổng rồi nghênh ngang rời đi.
Chương trước Chương tiếp