Bí Kíp Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện

Chương 25: Như thường là đẹp nhất



Sáng, dậy sớm.

Đánh răng, ăn sáng.

Mở máy, lướt mạng.

Một sáng yên lành đúng nghĩa.

Lạc Minh Tịch từ đêm tới sáng vẫn còn phấn khởi chuyện mình vừa được tỏ tình, còn chưa biết sắp tới mình nên sử dụng gương mặt nào đế đối diện với nam thần nữa.

Cô có nên trang điểm chút không nhỉ. Ngắm mình trong gương gần cả nửa tiếng đồng hồ, xoay đi xoay lại xem mặt mình có vết nào không, Lạc Minh Tịch vẫn không quá hài lòng. Như này sợ nam thần sẽ sớm chán cô...

Không được, phải biến đổi đặc biệt hàng ngày để gây thiện cảm. Đó là kinh nghiệm cô rút ra được từ những câu chuyện tình đầy bi ai và nước mắt, ngược lên ngược xuống.

Lạc Minh Tịch chuẩn bị xong xuôi, mang cặp xuống nhà để đi học. Khác với mọi khi, hôm nay cô trang điểm. Nói thật thì người như cô son cũng không biết đánh, phải nhờ đến người giúp việc làm hộ.

Đừng hỏi vì sao họ lại biết trang điểm sao cho đẹp, làm việc trong cái gia đình giàu có này là lý do gián tiếp có thể liên tưởng tới lý do trực tiếp nào đó rồi.

Lạc Minh Tịch đeo kính râm, bước xuống con siêu xe thực khiến người ta phải dừng lại ngó nhìn. Đám con trai ngây người, đám con gái xì xào trầm trồ. Đón nhận bao nhiêu ánh mắt hướng về mình, Lạc Minh Tịch vẫn tự tin bước từng bước tới lớp học.

Cả lớp lặng ngắt như tờ khi thấy cô bước vào, những con ngươi đều tò mò theo từng bước cô đi về chỗ. Kéo ghế ra định ngồi xuống, phát hiện cả lớp vẫn đang nhìn mình, Lạc Minh Tịch giơ tay lên chào.

Bọn họ gật đầu coi như đáp lại nhưng vẫn chăm chú nhìn theo.

Lạc Minh Tịch bắt đầu tưởng tượng 1001 biểu cảm của Tề Hàn Vũ khi nhìn thấy cô với sự đổi mới này. Không biết cậu sẽ nghĩ gì nhỉ, không biết cậu có thích không nhỉ. Haiz, thật là mong chờ quá đi.

Để che đi sự hưng phấn của mình, Lạc Minh Tịch lấy sách ra che mặt, âm thầm hét vào đó để giải tỏa.

"Này, hôm qua sao không đi đánh phó bản đấy. Top 2 sắp sửa đuổi kịp bà rồi kìa."

Một bàn tay kéo quyển sách trên tay cô lên, kinh ngạc khi thấy gương mặt được trang điểm lên của Lạc Minh Tịch, đến mức nói không nên lời.

"Muốn giề, bà đây không có hứng." Lạc Minh Tịch chuyển từ vui vẻ sang cau có, thô bạo giật lại quyển sách của mình, khiến trang giấy có chút hơi nhàu. Lại phát hiện biểu hiện của mình có phần không đúng lắm, cô thu lại vẻ cau có, đưa tay lên má, tủm tỉm nghiêng đầu nhìn Ngô Vinh: "Nay tui đẹp hông?"

Ghế của đám con trai đang có ở trong lớp đồng loạt ngã xuống, không tin nổi nhìn về phía này. Ngô Vinh chút nữa thì cũng trượt chân mà ôm lấy đất mẹ. Cái gì đây, đại thần Joey... thật cmn đáng sợ!

Ngô Vinh tay run run chỉ chỉ: "Đừng... đừng, tôi không muốn tổn thọ."

Phải đó, nếu Tề đại ca mà thấy cảnh này thì chắc muốn chọc mù hết mắt của nam sinh cả trường mất. Ngô Vinh không biết khi Tề Hàn Vũ ghen là cái dạng như nào, nhưng với cậu ta mà nói thì chắc chắn chẳng phải tin vui vẻ gì rồi, là cáo phó đấy.

Vốn dĩ Lạc Minh Tịch nghe đến những chữ cuối cùng thì cũng phải lên cơn rồi, chỉ là hôm nay cô nhất định phải ra dáng hiền thục như Bạch Tuyết Mai, thế là cô sẽ chỉ cười cười rồi ngồi xuống thôi, nhẹ nhàng mở sách ra, yểu điệu cầm bút lên viết.

Ngô Vinh như muốn tự hủy mắt mình tới nơi, luống cuống ngồi xuống, tĩnh tâm học thuộc thơ.

Tiếp sau đó những người còn lại cũng tới, biểu tình của bọn họ đem ra so với Ngô Vinh thì chỉ có lớn hơn hoặc bằng chứ không có kém đi dù chỉ một chút.

"Ê, Lạc tiểu thư hình như hôm nay có quay trở lại."

"Có cái em gái ông, cho dù là Lạc tiểu thư cũng phải chảnh hơn như này. Chứ đây là thiếu nữ dịu hiền đấy."

Lạc Minh Tịch vẫn luôn dỏng tai lên lắng nghe tình huống xung quanh. Mọi người trăm lời như một, đều khen cô hiền thục nết na, một nước tiến lớn rồi.

Phải nói, cái dạng con gái này là Tề Hàn Vũ thích nhất, bởi vì nữ chính Bạch Tuyết Mai chính là một thiếu nữ dịu dàng nết na hiền lương thục đức đã được ghi tên vào sách đỏ ngàn năm mới có một. Mà chắc cũng không hẳn lúc nào cũng như vậy, nhưng đa phần là như vậy.

Chuông báo vào tiết đầu, Tề Hàn Vũ mới thong dong từ cổng trường đi vào. Giáo viên biết cậu đi học muộn cũng làm ngơ như không thấy, tiếp tục chú tâm vào làm việc giảng dạy của mình.

Lạc Minh Tịch nhác thấy cậu đi vào lớp, ngồi thẳng lưng nghiêm túc nghe giảng, một bộ dạng rất không bình thường. Tề Hàn Vũ mắt đầy kinh ngạc, nhanh chóng thu lại rồi kéo ghế ngồi xuống.



Giữa hai người tiếp theo không có gì cả, Tề Hàn Vũ đặt mông xuống ghế rồi cũng ườn ra bàn ngủ, không nói thêm câu nào. Lạc Minh Tịch lại nghĩ mình nên có chút liêm sỉ, không dám tự tiện gọi cậu dậy mà nên tiếp tục làm nốt nhiệm vụ của chính mình.

Làm thiếu nữ ngây thơ thực khó...

Cô đi, đứng, ăn, ngồi, nói chuyện, đến cả ngủ cũng cần phải có phong cách, chứ không thể tùy tiện thích làm thế nào thì làm...

Vì để được thêm chút cảm tình, cô cắn răng chịu đựng sự khổ sở này. Thế nhưng mà Tề Hàn Vũ không buồn nói với cô lấy một câu. Rõ ràng đã xác định quan hệ rồi, nhưng mở lời còn thấy khó hơn cả khi là bạn bè.

Hay là cô làm không giống với Bạch Tuyết Mai nên cậu ấy không thích chăng? Nghĩ như vậy, vừa ăn trưa xong, cô liền đi tìm Bạch Tuyết Mai.

Hai nhân vật chính đang chim chuột trong vườn hoa của trường. Trong những khoảnh khắc như này, Lạc Minh Tịch thường sẽ bật mode combo mù câm điếc. Lần này lại khác, cô sẽ làm người bình thường tiếp cận bọn họ.

Mặc cho lời của nguyên thân đã từng dặn, cô vẫn bình thản đến trước mặt bọn họ.

Từ điểm nhìn của Lạc Minh Tịch, cô chỉ tới để tìm Bạch Tuyết Mai cho thêm chút lời khuyên. Nhưng từ điểm nhìn của Bạch Tuyết Mai thì Lạc Minh Tịch tới là để tranh giành Hoàng Hạo Thiên.

Bởi vì trước đó "cô" cũng có theo đuổi Hoàng Hạo Thiên qua. Bởi vì hiện tại cũng không thiếu nữ sinh theo đuổi cậu ấy.

Bạch Tuyết Mai đã định bình thường hóa quan hệ với Lạc Minh Tịch, nhưng khi gặp phải tình huống này thì không ai có thể bình thường được. Mà Bạch Tuyết Mai thì càng nói là không, nhất là khi Lạc Minh Tịch trông hôm nay rất rực rỡ.

Bạch Tuyết Mai vẫn nở nụ cười, dẫn Lạc Minh Tịch đi cho lời khuyên.

"Tề Hàn Vũ không thích kẻ mạnh hơn cậu ta, vậy nên cậu cần phải trở nên yếu đuối hơn, vô dụng hơn, ngốc nghếch và cần được bảo vệ hơn."

Lạc Minh Tịch cho là có lý, lẩm nhẩm lại cho thuộc cái lời của Bạch Tuyết Mai. Đúng là cô quá mạnh mẽ nên không có ai dám theo đuổi cả, cần phải thu lại toàn bộ mới được.

"Còn nữa, trang điểm như này quá đậm, quá mạnh mẽ. Cần phải nhạt hơn. Tóc này cũng không được, cần phải đối kiểu."

Nói rồi, Bạch Tuyết Mai lấy giấy trong túi ra, lau hết lớp trang điểm trên mặt Lạc Minh Tịch. Lạc Minh Tịch vẫn ngây ngô, tưởng Bạch Tuyết Mai thực sự đang giúp mình, không nghĩ tới điều mà Bạch Tuyết Mai thực sự nghĩ

Cô tập làm theo những gì mà Bạch Tuyết Mai nói, hết giờ nghỉ trưa thì quay trở lại lớp.

Trên đường đi vẫn không ít những ánh mắt nhìn theo cô, nhưng lần này có gì đó là lạ. Lạc Minh Tịch không mấy để ý tới, vẫn hào hứng đi về lớp.

Nhóm bạn nhìn cô đều thấy quái dị, sáng một kiểu, chiều một kiểu. Mà kiểu này còn quá độc đáo rồi đi.

Lâm Duệ tính tình thẳng thắn, không ngần ngại nói ra: "Lạc đại thần, mặt bà kinh quá."

Lạc Minh Tịch cho là lời khen, còn vui sướng ôm lấy bản mặt này của mình mà nói lời cảm ơn tới Lâm Duệ.

"Không phải đâu, thật sự rất... tởm."

Lạc Minh Tịch vẫn chưa rõ ý, hoang mang nhìn mấy người. Vũ Huy quay sang cô bạn đang đứng gần đó hỏi mượn cái gương, đưa cho Lạc Minh Tịch.

Lạc Minh Tịch soi gương, không tin nổi sờ lên mặt mình.

Gương mặt trong gương vẫn là mang nét của cô, chỉ là tóc tai bù xù, rối bời, còn mặt thì lem luốc do lớp trang điểm bị lem ra, trông xấu kinh khủng khiếp.

Lạc Minh Tịch cắn môi, kiềm nén cơn tức giận đang nổi lên trong lòng. Cô tin tưởng Bạch Tuyết Mai như thế, vậy mà bị làm cho một vố như thế này.

Cơn giận át hết cả lý trí, với Lạc Minh Tịch hiện tại, cái gì là hiền thục, cái gì là nết na cũng đều không còn quan trọng nữa.

Chia cách cô và nam thần đấy à, kẻ đó đến cả cầu đầu trảm còn phải thấy ghê tởm.

Nổi giận đùng đùng, đi vội vào nhà vệ sinh nữ. Nào ngờ trên hành lang gặp phải những vị khách không mời, những nữ sinh bất lương trong trường.

Nhóm người này nhìn Lạc Minh Tịch vốn đã không có mấy thiện cảm nhưng vẫn không dám làm gì từ sau đợt Lạc

Minh Tịch đánh người giữa sân trường. Tuy nhiên, khi nhìn thấy cảnh tượng này thì người nào người nấy cũng đều hả hê, không ngừng cười nhạo.



"Ây dô, đây chẳng phải Lạc tiểu thư sao? Sao trông như vừa bị thất tình thế."

"Phải rồi, có ai thèm cô ta đâu chứ."

Từng lời chế giễu đều tuôn ra, Lạc Minh Tịch nghe thấy tất cả. Lạc Minh Tịch nắm chặt bàn tay, nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn. Càng nhường họ thì họ càng lấn tới.

Nhịn không được thì dùng nắm đấm, đấy là nguyên tắc giang hồ.

Sự nhẫn nhịn của Lạc Minh Tịch cũng như người bình thường, đều có giới hạn của nó. Khi giọt nước đã tràn ly, cô không ngại tiến lên mà lại đè tất cả những nữ sinh đó ra đánh một trận.

Biết là bạo lực đấy, nhưng chẳng lẽ lại mặc cho người đời cười khinh.

Biết là ác thật đấy, nhưng chẳng lẽ ở hiền thì lúc nào cũng có bà tiên tới giúp đỡ hay sao.

Thôi mơ mộng đi cô nương, cả đời này chỉ mình cô mới có thể bảo vệ được cô thôi. Nam thần của đời không phải lúc nào cũng bên cạnh, chỉ có bản thân mới đi cùng bản thân đến cuối hành trình. Nam thần chỉ làm cho nó thêm màu sắc cuộc sống tươi đẹp vào thôi.

Đừng bao giờ quên, bản thân cô chính là nữ phụ.

Hình tượng là cái mẹ gì, cô không biết. Nam thần không có ở đây, Lạc Minh Tịch chỉ cần cứ thế mà làm Lạc Minh Tịch thôi.

Bản sao của Bạch Tuyết Mai ư? Cô khinh. Cô là nữ phụ, vậy được, dùng cách của nữ phụ phản diện mà mặt đối mặt với nữ chính đi. Để xem, hào quang nữ chính sẽ chiến thắng hay cái deathflag của nữ phụ sẽ chiến thắng.

Lạc Minh Tịch đánh tới mức mà đám nữ sinh đều khóc lóc xin tha, thê thảm cực kỳ. Lạc Minh Tịch còn muốn chửi thêm mấy câu cho hả dạ, giọng nói đằng sau lại khiến cô thu hết lời nói vào bụng.

"Đau không?"

Tề Hàn Vũ lại gần đỡ cô dậy, mặt đầy lo lắng kiểm tra tay cô. Lửa giận của Lạc Minh Tịch như được dội nước vào, dịu đi bao nhiêu, nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất. Đến cả khói còn không lưu lại.

Lạc Minh Tịch rụt rè rụt tay lại, nói: "Không sao."

Tề Hàn Vũ vẫn không bớt lo, dắt cô đi vào phòng y tế kiểm tra. Mấy việc bạo lực như này, vẫn là ít để cho Lạc Minh Tịch làm đi. Thấy cô như vậy, cậu yên tâm sao cho được.

Khi nhân viên phòng y tế đi ra kiểm tra cho những nữ sinh khác, chỉ còn lại hai người Lạc Minh Tịch và Tề Hàn Vũ ngồi trong một góc của phòng y tế.

Lạc Minh Tịch lấy hết can đảm, hỏi: "Sáng nay tớ không đẹp đúng không? Chiều nay tớ xấu kinh... đúng không?"

Tề Hàn Vũ không đáp, Lạc Minh Tịch càng sợ. Vậy ra đó chỉ là hứng thú nhất thời của cậu ấy mà thôi. Hào quang nữ chính có khác, nhưng cũng sẽ không vì vậy mà cô bỏ qua cho Bạch Tuyết Mai.

"Sao lại hỏi như vậy?" Lúc sau, Tề Hàn Vũ mới chậm rãi nói.

"Bởi vì... hôm nay tớ đặc biệt trang điểm để gặp cậu. Nhưng chiều nay thì hỏng rồi... Cậu không nói gì, nên tớ nghĩ cậu không thích."

"Um, đúng là không đẹp." Tề Hàn Vũ không hề giả trân nói. Đúng là hôm nay, Lạc Minh Tịch đặc biệt lại đẹp, nhiều người cứ nhìn theo cô. Tề Hàn Vũ không cần phải nói cũng thấy khó chịu. Tuy vậy, đối diện với cô cũng khiến cậu không biết nên dùng lời nào cho hay, chỉ có thể gục mặt mà nghĩ lời hay ý đẹp.

Chỉ là nghĩ nhiều quá nên ngủ quên mất.

Vẻ ngoài là một chuyện, thái độ lại là chuyện khác. Thái độ hôm nay của cô khiến cậu thấy Lạc Minh Tịch không phải Lạc Minh Tịch, do đó cậu lại càng không biết nên mở lời như nào. Cậu cứ suy nghĩ, sao càng thấy na ná Bạch Tuyết Mai.

Người cậu thích là Lạc Minh Tịch, chứ không phải một bản copy paste của Bạch Tuyết Mai.

Cậu cũng thấy vui, khi Lạc Minh Tịch muốn trang điểm để mình trở nên xinh đẹp hơn khi gặp cậu.

Tề Hàn Vũ chăm chăm quan sát sự hoảng loạn viết hết lên mặt của Lạc Minh Tịch, cô lắp bắp: "Vậy... vậy thế nào mới đẹp?"

Tề Hàn Vũ chỉ mỉm cười không nói, đi tìm một cái khăn ướt giúp Lạc Minh Tịch lau mặt. Lau sạch hết vết lem trên mặt cô, Tề Hàn Vũ nhéo nhéo cái má mềm mềm của Lạc Minh Tịch, trầm giọng.

"Ngốc ạ, cậu cứ như thường là đẹp nhất rồi."
Chương trước Chương tiếp