Bí Kíp Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện

Chương 35: First Love, First Kiss



Một câu chuyện đầy cẩu huyết như [Người Hầu Hào Môn) mà không có mấy phân đoạn cặp nhân vật chính ngược nhau đến chết đi sống lại cũng giống như món ăn không có tí gia vị nào, nhạt nhẽo và vô vị.

Nếu Hoàng Hạo Thiên sau này là một tra nam, gái nào cũng chơi, thì Bạch Tuyết Mai cũng chẳng kém gì.

Không đến nỗi là một tiện nữ trai nào cũng ăn, chủ yếu là vì tính cách của cô ta thay đổi 180° sau khi được nhận về Đại Bạch thị mà không rõ nguyên nhân.

Từ khi được "Lạc Minh Tịch" kia nhắc nhở, Lạc Minh Tịch đã lặng lẽ quan sát Bạch Tuyết Mai từ đăng xa, nhận thấy đúng là Bạch Tuyết Mai không như những gì cô nghĩ thật.

Chứ không phải bởi "Lạc Minh Tịch" nói có lý đâu.

Bạch Tuyết Mai là người thù dai, nguyên tác cũng đã nêu rõ rồi. Bất cứ ai từng làm điều xấu với Bạch Tuyết Mai, đều bị cô ta dùng phương thức cực đoan đáp trả ngược lại. Hậu quả những kẻ phản diện đó nhận phải, bị điên là còn nhẹ, nhưng đa phần là mất mạng, cửa nát nhà tan. Như vậy, cô ta không chỉ thù dai, còn là một người rất hẹp hòi, thậm chí là độc ác.

Tại sao cô ta lại thay đổi như thế? Đến cả nữ xuyên không như cô còn có phần tính cách tương tự với nguyên chủ (một điều vô cùng kỳ quặc), một người từ đầu đến cuối đều là bản thân như Bạch Tuyết Mai hoàn toàn không có cớ gì để thay đổi đến chóng mặt như vậy được.

Tiền quyền? Cô từng nghĩ thế, từng cho rằng nguyên thân bị thứ này che mờ mắt, nhưng có khi cũng không hăn.

Cõi đời này có một loại người, vốn bình thường thôi, bỗng một ngày có cho mình những quyền lợi đặc biệt, nhưng chưa chắc người đó đã thay đổi tính cách của mình.

Cô không biết, hoa ra loại người đó còn chưa tuyệt chủng.

Như Trương Tiểu Ngọc chẳng hạn.

Nết của Tiểu Ngọc có hơi kỳ cục, cô thừa nhận, hẳn là do cô ấy hành nghề viết tiểu thuyết mạng, là một trạch nữ điển hình. Khi xuyên thành tinh nhị đại "Trương Tiểu Ngọc", Tiểu Ngọc chẳng hề thay đổi gì, vẫn là bạn tác giả

Cục Bông Trên Cung Trăng hồi đó, thoắt ẩn thoắt hiện, hơi tổ, còn có phần ngáo.

Đừng nói cái gì mà Tiểu Ngọc lớn tuổi hơn, thì phải trưởng thành hơn, kiên định hơn. Không hề, so với Tiểu Ngọc,

Bạch Tuyết Mai khốn khổ từ nhỏ bị buộc phải trưởng thành sớm, càng phải biết cách chống lại sự cám dỗ từ tiền tài chứ nhỉ?

Là bản tính cô ta vốn thế sao? Cha mẹ sinh con, trời sinh tính, chẳng lẽ cô ta biết cách giấu phần xấu đi và thể hiện một "mình" rất tốt đẹp ra bên ngoài? Có thể lắm, bởi nguyên tác có nói Bạch Tuyết Mai tương lai đỗ Học viện

Điện ảnh Trung ương với số điểm cao ngất ngưởng, là một trong những sinh viên xuất sắc nhất từng theo học tại ngôi trường đó, và cũng là một diễn viên phái thực lực của giới giải trí.

Đoán thì đoán vậy, cô vẫn chưa chắc chắn lắm.

Nhỡ đâu đã có một nhân tố khách quan nào tác động, khiến cô ta hắc hóa?

Lạc Minh Tịch vẫn chưa chịu "quả báo" nào, tất nhiên là vì Bạch Tuyết Mai đã tha cho cô rồi, chứng tỏ chỉ cần biết điều một chút, biết vứt cái sĩ diện đi mà sám hối, thì có khả năng cô ta sẽ tha cho. "Quả báo" duy nhất mà cô nhận từ cô ta mới chỉ có một gương mặt trang điểm xấu xí, hơi mất thế diện nhưng chăng nhằm nhò gì.

Nhân tố khách quan không lẽ là Hoàng Hạo Thiên? Người ta có câu "gần mực thì đen" đấy thây, bản chất Hoàng Hạo Thiên chẳng tốt lành gì đâu.

Không như tên bán thịt B chịu từ bỏ mọi lợi ích để bảo vệ vợ mình, Hoàng Hạo Thiên của tương lai sẵn sàng bán bạn gái đi để ký được một hợp đồng trăm tỷ. Khi đó cậu ta nghĩ thế nào? Cậu ta đã nghĩ: bản thân đã chạm vào các cô gái khác, để công bằng, Bạch Tuyết Mai cũng nên nằm dưới các tên đàn ông khác.

"Bạch Tuyết Mai là một cô gái bình thường, cả đời sẽ chỉ dựa dẫm vào Hoàng Hạo Thiên, là vật sở hữu trong tay hắn. Hắn muốn cô thế nào, cô phải thế đó."

Chậc, đúng là văn mẫu của bá đạo tổng tài :)

Nếu không có nhóm nam phụ lốp xe dự phòng, không khéo Bạch Tuyết Mai bị Hoàng Hạo Thiên ép "bán mình" thật.

Càng phân tích càng thấy có lý, Lạc Minh Tịch đinh ninh sự thay đổi về sau của Bạch Tuyết Mai không chỉ nằm ở tiền và quyền, mà còn cả sự tác động từ Hoàng Hạo Thiên nữa.

Chín giờ tối, Lạc Minh Tịch và Tề Hàn Vũ rời khỏi quán net.

Lạc Minh Tịch không thể về quá muộn, dù sao trong nhà cũng lắp camera, nếu Lạc Minh Tường nổi hứng check cam, thấy cô về muộn thì thể nào cũng lải nhải mấy hôm liền. Cô còn muốn sống yên, ít nhất phải yên ổn trước khi họp phụ huynh vào cuối tháng 12.



Cửa hàng hai bên đường treo đủ loại đèn sặc sỡ, cửa kính dán hình con tuần lộc mũi đỏ, ông già Noel và cây thông. Gặp phải chủ cửa hàng nào thích ca hát, hai người còn phải nghe bài "Last Christmas" bằng chất giọng của xe bê tông.

[Last Christmas, I gave you my heart

But the very next day, you gave it away

This year, to save me from tears, I gave it to someone special...]

Lạc Minh Tịch thích thú hát theo. Cô cứ có cảm giác bài nhạc này đang nói đến mình, dù trước khi xuyên không cô chẳng có ấn tượng với người con trai nào cả. Nếu là "Lạc Minh Tịch", năm trước cô ta còn crush Hoàng Hạo Thiên.

Mà quan trọng là "Lạc Minh Tịch" đó đâu phải là cô đâu.

Sao thế nhỉ?

Đang mải nghĩ ngợi, bỗng bàn tay phải lạnh băng của cô được một bàn tay khác bao lấy, âm ấm, cực kỳ dễ chịu.

Lạc Minh Tịch dùng tay còn lại kéo cao cổ áo lên, ngượng ngùng vùi đầu vào.

Bàn tay của Tề Hàn Vũ to hơn cô, các ngón tay dài, rất thích hợp để chơi piano. Hình như Tề Hàn Vũ biết chơi ukulele, cái loại đàn như guitar mà nhỏ hơn, chỉ có bốn dây ấy. Các ngón tay khớp xương rõ ràng, làn da ở lòng bàn tay có hơi sần sùi, có vẻ đó là vết sẹo "chiến tích lớn" của cậu.

Tay Tề Hàn Vũ đan lấy tay Lạc Minh Tịch, cậu lắc lắc, âm thầm nhắc nhở cô.

À... Phải rồi... Nhiệm vụ đầu trên thanh nhiệm vụ đời thực...

Lạc Minh Tịch kéo cao cổ áo hơn nữa, nắm tay Tề Hàn Vũ đến một con ngõ vắng vẻ.

Bỏ ngoài tai sự náo nhiệt của thành thị, ở góc này, chỉ có ánh sáng heo hắt từ ngọn đèn đường rọi vào. Thiếu niên và thiếu nữ nắm tay nhau, yên lặng.

Lạc Minh Tịch chớp chớp mắt nhìn Tề Hàn Vũ, tim đập rộn ràng. Tốc độ nó càng nhanh, cô càng nghĩ chắc mình tăng xông quá, tại máu dồn lên não chứ gì nữa.

Ngắm gương mặt điển trai dưới ánh đèn dịu dàng, Lạc Minh Tịch mím môi, hít một hơi thật sâu. Hôn thôi mà, chụt cái là xong, không cần cầu kỳ như hướng dân đâu.

Tự động viên mình như thế, Lạc Minh Tịch ngẩng đầu, tiến sát lại gần Tề Hàn Vũ.

5cm

2cm

1cm

50mm

10mm

Rồi 1mm.

Cô cảm nhận được hơi thở của Tề Hàn Vũ phả lên mặt mình, cùng với mùi hương trên người cậu.

Tề Hàn Vũ dùng sữa tắm gì mà thơm quá.

Tề Hàn Vũ cụp mắt nhìn cô, chờ mãi vẫn chưa thấy cô tiến thêm được chút nào. Đang định thắc mắc cô ngơ ngẩn cái gì, thì đột nhiên người trước mặt lao tới, hai đôi môi dán lấy nhau.

Trên môi truyền đến một cảm giác mềm mềm ướt át, không biết thực tế có vị gì nhỉ. Tề Hàn Vũ nhịn không được vươn lưỡi ra nếm thử, ngòn ngọt, thì ra Coca ngon như vậy.

Lạc Minh Tịch hốt hoảng kéo dãn khoảng cách, sững sờ chạm vào môi mình.



Áaaaaaaaaaaaa!!!

Cô... Cô vừa hôn nam thần kìa!!!!

Nụ hôn đầu suốt hai đời của cô!!!

Hiến cho nam thần cũng đáng, hì hì Y,")',)

Mà Tề Hàn Vũ cũng không khá hơn là bao.

Vừa môi chạm môi với cô, đầu cậu nổ "bùm" một cái, thế giới như vừa được khai sáng vậy. Không giống hồi hôn gián tiếp, lần này cậu được trải nghiệm cảm giác thật, thoải mái hơn so với khi tưởng tượng nhiều.

Cậu thầm nghĩ, chắc sau này cậu bị nghiện Coca mất thôi.

Cậu liếm liếm môi mình. Chưa đủ, cậu thấy chưa đủ, cậu còn muốn nữa. Vậy là cậu vươn tay kéo cô lại gần, cúi xuống, trao cho cô một nụ hôn sâu.

Thình thịch... Thình thịch...

Đôi tay đan chặt, hai lồng ngực sát gần nhau, tiếng tim đập tưởng chừng như đang vang bên tai. Khi ấy, hai trái tim như hoà làm một.

Với Lạc Minh Tịch, Tề Hàn Vũ là tình đầu của cô, một người tình trong mộng xuất hiện qua những trang tiểu thuyết. Thật kỳ lạ phải không? Thế nhưng nó lại có thật, cô lập tức tưởng tượng ra hình tượng của Tề Hàn Vũ sau khi vừa đọc xong những dòng đó, rồi rung động, rồi nằm mơ được ôm, được hôn cậu.

Cứ như thể ở một nơi nào đó, cô đã yêu cậu rất lâu, yêu cả một đời, nếu không thì sao cô đã "yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên".

Tốc độ tiến triển của hai người họ khiến cô phải hoài nghi.

Chỉ cần một tháng, từ mên mến, thinh thích thành yêu yêu. Ba giai đoạn trôi qua nhanh như gió, nhanh đến vô lý.

Nhưng mà, vô lý thì sao, cô chẳng quan tâm. Nụ hôn đầu đã tặng cho cậu, tình đầu là cậu, vậy thì có là Bạch Tuyết Mai chen chân vào, cô cũng không ngại làm phản diện luôn đâu!

Kết thúc một nụ hôn dài, đôi chim ri nọ nhìn nhau mỉm cười, ôm nhau thật lâu thật lâu.

"Someone special this year, is me, right?"

Tề Hàn Vũ tự nhiên hỏi một câu bằng tiếng Anh, chẳng đầu chẳng đuôi. Lạc Minh Tịch nghĩ mãi, mới nhận ra cậu đang nhắc đến đoạn "Last Christmas" mà cô ngân nga kia.

Bất giác, cô đáp: "Yes, it's you!"

Tề Hàn Vũ treo trên mặt một nụ cười ngờ nghệch về đến nhà.

Mẹ cậu hiện đang tham dự một show diễn thời trang ở nước ngoài, ba cậu thì đi giao lưu với đối tác rồi, trong nhà chỉ còn cậu và ông anh mất nết Tế Nhật Chiêu thôi.

Đèn phòng khách bật sáng, chắc Tề Nhật Chiêu đang ngồi sofa xem thời sự.

Ông anh này của Tề Hàn Vũ rất xấu tính xấu nết, từ nhỏ chỉ biết bắt nạt cậu. Mà khổ nỗi, anh ta quá giỏi, hầu như cái gì cũng biết, biến thằng em là cậu thành cái bóng mờ sau lưng. Đâm ra, những lời tố cáo của cậu chẳng khác nào muối bỏ biển, còn khiến mọi người nghĩ cậu ghét anh trai.

Không ghét, không ưa, cũng chẳng thích.

Cảm nghĩ duy nhất cậu dành cho anh mình: Nếu Tề Nhật Chiêu mà không phải là anh trai cậu, cậu đã đập anh ta nhừ xương rồi.

"Nhìn mặt mày đần quá thể." Cậu vừa đẩy cửa bước vào, chưa kịp chào nhau câu nào, Tề Nhật Chiêu đã phát ngôn ra một câu chê bai rồi.

Tề Hàn Vũ mặc kệ. Thằng anh cậu sống hai bảy năm trên đời, đã biết mùi yêu là gì đâu. Nghe đi, câu đó kiểu gì cũng là sự ngầm ghen tị với việc cậu có bạn gái mà thôi.

Hừ, đồ FA!
Chương trước Chương tiếp