Bí Kíp Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện

Chương 60: Mỹ nhân kế!?



Trương Tiểu Ngọc và Lạc Minh Tịch khệ nệ xách vali vào nhà số III. Lạc Minh Tịch vừa đi vừa thở, chẳng biết lấy đâu ra sức để than vãn, nào là nhà đẹp thì được cái gì, trời này nóng thấy moè mà chẳng có quạt, v.v.

Trần đời sống bao nhiêu năm rồi, cho dù là khi ở thế giới kia, cô nào đã phải chịu cảnh mùa hè không có điều hoà, ngay đến cái quạt còn chẳng thấy bóng.

Sống không nổi á...

Thế là, sau khi đặt vali xuống sàn, Lạc Minh Tịch duỗi người, chống nạnh, tiện đà xỉa xói tiểu thuyết xuyên không về cổ đại, không mảy may để ý camera ẩn được giấu trong nhà.

"Trời ạ, thật không hiểu mẹ nữ chính trong truyện xuyên về cổ đại làm phi tần bị thất sủng gì gì đó bị sao luôn á.

Cái nết gì mà thật hết chỗ nói nổi."

Cái truyện xuyên không đó gần đây rất nổi, rất dài, rất nhiều drama, cốt truyện máu chó điển hình. Mà chắc vì nó quá đổi máu chó nên mới nổi như vậy. Bao đời cũng thể, cứ chọc tức người đọc là nối, vì càng bực thì càng muốn biết diễn biến tiếp theo như thế nào.

Trừ mấy khứa lười đọc, ghét ngược, tim thủy tinh, họ đọc xong đoạn giới thiệu và chương đầu liền nhảy sang chương cuối, thật bớt rách việc.

Mà hình như mấy nay trên YiNet đang lan truyền tin đồn, tác giả truyện đó bị tố đạo văn, giới viết chao đảo vài hôm. Tỷ lệ đạo lên tới gần 90%
Lạc Minh Tịch vốn chẳng quan tâm mấy cái này, nhưng suy cho cùng thì cô là con gái, ngoài thời gian chơi game ra, cô vẫn tranh thủ lên web tìm truyện chống đói. Vì truyện xuyên không kia được nhiều lượt đọc, recommend nhiều kinh khủng, Lạc Minh Tịch tò mò bấm vào, dẫn tới việc đến giờ vẫn tức điên cái nết hãm cành cạch của nữ chính.

Nữ chính là một người đàn bà độc ác, mà thực ra theo Lạc Minh Tịch, từ đó vẫn chưa đủ để diễn tả hình tượng nữ chính trong lòng cô.

Trương Tiểu Ngọc dọn đồ ra, thở dài bảo: "Nghe đâu nguyên mẫu có thật, không trách được."

Trương Tiều Ngọc lăn lộn trong vòng tiểu thuyết lâu hơn Lạc Minh Tịch, bản thân cô ấy cũng là một tác giả (flop), biết nhiều hơn Lạc Minh Tịch đôi chút.

Cô ấy liếc ngang ngó dọc, tắt mic. Lạc Minh Tịch thấy vậy, cũng học theo, rồi tụm lại với nhau, rủ rỉ nói xấu.

Các fan trong phòng live vừa sốt ruột vừa tò mò, chạy đôn chạy đáo hỏi thông tin về truyện. Dở hơn nữa, fan truyện nghe tin có người nổi tiếng nói xấu truyện tủ của mình, ai nấy đều hộc tốc đến xem.

May mà Trương Tiểu Ngọc biết phải tắt mic trước rồi mới thích nói gì thì nói, không thì đôi bạn cùng tiến này đã dắt nhau lên đầu đề hôm nay.

Sóng vừa nổi một lần, biển lại lặng. Tuy có hơi tiếc drama sắp lên, nhưng đạo diễn vẫn biết điểm nào là điểm dừng. Có đôi khi, cái gì nhiều quá cũng không tốt, đặc biệt là hồi sáng đã có hai cuộc thảo luận đầy sóng gió rồi.

---

Các khách mời phải tự chuẩn bị bữa trưa.

Khi biết tin này, người nào người nấy đều trợn mắt há mồm, dường như không tin vào tai mình.

Đạo diễn có giải thích, thức ăn họ phải tự kiếm. Cái này thì ok thôi, chỗ này gần rừng rú, không phải là kiểu rừng thiêng nước độc, mà là kiểu thiên nhiên chan hòa, cây lá xum xuê, mọc nhiều rau rừng, cũng có một dòng suối, mấy đàn cá quẩy đuôi đạp nước ở đó.

Không muốn hái lượm săn bắt thì xuống chợ mua đồ cũng được, giá cả phải chăng, mà đồ ăn tươi ngon lắm.

Vấn đề chỉ có việc, nơi này sử dụng bếp lò. Không ai biết cách dùng bếp lò cả.

Đạo diễn gật gù, nói với cái giọng có thể xem là cực kỳ tốt bụng với nhóm dân thành phố lần đầu về quê này:



"Chương trình có cung cấp một khóa học sử dụng bếp lò cấp tốc, giá cho mỗi học viên là 50 đồng, không khuyến mãi."

Ác ôn thật sự!

Từ lâu đã nghe danh mấy tổ chương trình kiểu này sẽ thường xuyên làm khó khách mời, khắt khe trong khoản tiền nong các kiểu. Lạc Minh Tịch lần đầu tham gia quay chương trình, bị doạ cho hết hồn.

Kết quả bài khảo sát vừa rồi được quy đổi thành tiền. 1 điểm được 10 đồng Y, cứ thế mà nhân lên. Nhóm Lạc Minh Tịch được 8 điểm, cầm trong tay 80 điểm, trừ đi tiền mua thức ăn thì vẫn còn tiền để học cách dùng bếp lò.

Cô quay sang thảo luận với Trương Tiểu Ngọc. Trương Tiểu Ngọc cũng rất băn khoăn, đắn đo phân tích từng chỗ một.

Họ có tổng 80 đồng, chừa ra 20 đồng để mua đồ ăn cho cả ngày thì còn 60. Nếu học dùng bếp lò, vậy bọn họ chỉ còn có 10 đồng. Trong khi đó, một cái quạt điện được tổ chương trình báo giá 20 đồng. Không chỉ mỗi quạt, họ còn phải sằm vòi nước, giường chiếu, chăn ga các kiều.

Lạc Minh Tịch nhẩm bụng, trầm mặc hồi lâu.

Họ chỉ có thể lựa chọn một trong hai, hoặc là tiết kiệm tiền mua đồ dùng cần thiết, hoặc là học dùng bếp nấu cơm.

Nếu học dùng bếp nấu cơm, họ được no bụng, nhưng sẽ sống trong thiếu thốn.

Nếu để dành tiền mua đồ dùng cần thiết, vậy họ sẽ phải chịu đói.

Cơ mà... Hai đại tiểu thư như bọn họ biết nấu cơm chắc?

Có học dùng bếp cũng như không thôi.

Lạc Minh Tịch chợt nảy ra một ý tưởng, kéo Trương Tiểu Ngọc ra một góc, đề nghị: "Không ấy mình cứ tiết kiệm tiền đi."

Hiển nhiên Trương Tiểu Ngọc cũng có phân tích như Lạc Minh Tịch, cô ấy vặc lại: "Thế còn việc bếp núc thì sao?"

Lạc Minh Tịch liếc cô ấy một cái, một ánh nhìn đầy ẩn ý, làm Trương Tiểu Ngọc lập tức im lặng.

Ừ, cô ấy không biết nấu cơm thật.

"Nhưng... Nhưng không ăn thì đói!"

Trương Tiểu Ngọc nỗ lực giãy dụa, Lạc Minh Tịch vỗ vai cô ấy bồm bộp, giọng đầy vẻ "trăm sự nhờ bạn": "Mình nhờ người khác thôi chứ sao."

Trương Tiểu Ngọc khó hiểu. Team mình xếp cuối, chẳng lẽ còn nhờ được người hỗ trợ? Bên ekip chương trình có cho phép không vậy?

Lạc Minh Tịch ghé sát vào tai Trương Tiểu Ngọc, nói: "Mình dùng mỹ nhân kế, đẩy cậu đến chỗ Giang Tử Quy là được chứ gì. Đến lúc đó, cậu tự do phát huy, cầm cơm về là được rồi."

Trương Tiểu Ngọc trừng Lạc Minh Tịch. Lúc này, Trương Tiều Ngọc thật sự mong mình có siêu năng lực bắn laser từ mắt, trừng đến cháy người Lạc Minh Tịch thì thôi.

Lạc Minh Tịch cười rất đều, bảo: "Thôi mà, cậu chịu khó chút đi. Bọn mình là đôi bạn cùng tiến, có phúc cùng hưởng, có hoạ tự chịu... Ẩy, là có họa cùng chịu."

Rồi cô chẳng đợi Trương Tiểu Ngọc đáp lời, chạy vọt đến chỗ Giang Tử Quy, bắt đầu màn kịch bán (bạn thân) thảm.

"Anh Rùa à, anh cũng biết cái con Thỏ nào đó kén ăn mà, suốt ngày chỉ biết ăn lạnh, lại còn hay bỏ bữa nữa, giờ lòi ra bệnh rồi đấy thây."



"Haiz, tôi lo cho con bé nó lắm, nhắc bao lần rồi chẳng chừa. Vốn định là lần này cùng nó đi quay chương trình, chắc là sẽ được ăn ngon uống tốt thôi, nào ngờ ra đến bước đường này."

"Cả hai đứa đều không biết nấu nướng gì hết, tiền lại ít, thật không biết mấy ngày tới sống sao đây."

Giang Tử Quy ngơ người, như là đột nhiên suy tư gì đó. Lạc Minh Tịch thấy vậy, bơm thêm một câu: "Ấy dà, biết thế để Thỏ đi cùng Lão Lâm rồi. Anh Rùa biết Lão Lâm không? Một người bạn khác giới của Thỏ đó, nấu siêu ngon luôn."

Đúng lúc này Trương Tiểu Ngọc chạy tới, vội vàng bịt miệng Lạc Minh Tịch lại, không cho cô nói thêm gì. Trương Tiểu Ngọc gấp gáp giải thích: "Đó là anh họ, anh họ! Không phải bạn khác giới đâu!"

Một câu nói nhảm xít tám phần thật hai phần giả từ miệng của Lạc Minh Tịch, cộng thêm hành động như thể đang giấu đầu lòi đuôi của Trương Tiểu Ngọc, cả hai điều này dĩ nhiên làm Giang Tử Quy nổi máu ghen trong người. Y híp mắt, đưa tay bắt lấy tay của Trương Tiểu Ngọc, dắt cô ấy đi, miệng thì lẩm bẩm ba lăng nhăng gì đó.

Đại kế đã thành, Lạc Minh Tịch lén lút tổ chức ăn mừng, đi loanh quanh kiếm việc để làm.

Chợt, Bạch Tuyết Mai đứng ở một góc, lao ra, chặn trước mặt cô.

Lạc Minh Tịch dáo dác nhìn, dường như Bạch Tuyết Mai đã chọn sẵn chỗ này, vì ở đây là góc khuất, nhân viên của tổ chương trình chưa chắc đã để ý đến được.

Cô bình tĩnh đối mặt với Bạch Tuyết Mai. Bao năm không gặp, Bạch Tuyết Mai nay đã trở thành một "tiểu hoa" phái thực lực, cùng với việc được nuôi dưỡng ở Đại Bạch thị mấy năm, trông cô ta chẳng còn vẻ gầy gò, yếu ớt như cành liểu rủ trong gió ngày nào.

Chẳng những thế, thứ thay đổi nhiều nhất, chắc phải kể đến phần người của cô ta quá.

Từ ngày Lạc Minh Tịch đi theo WWW đến giải mùa xuân INSC năm mười tám tuổi, cô không dành nhiều thời gian ở trường nữa, chứ không nói gì đến việc đụng mặt Bạch Tuyết Mai. Lạc Minh Tịch cứ nghĩ, như vậy cũng tốt, không gặp cũng không đụng chạm, sau này ai cũng đều sẽ tự sống tốt phần đời của người đó.

Hơn hết, Lạc Minh Tịch cho rằng mình không sợ Bạch Tuyết Mai nữa.

Nhưng có lẽ cô đã nhầm.

Khi giờ đây, đứng trước mặt cô là "nữ chính" của phần "cốt truyện" xã hội, mà không phải là vườn trường.

Bạch Tuyết Mai không còn là nữ sinh bị bạo lực nữa.

Cô ta có khi sắp trở thành "hắc liên hoa" báo thù rồi.

Báo thù ai?

Vì cái gì chứ?

Sao lại thể được?

Những mối suy nghĩ ngồn ngang, rối thành tơ vò cứ lặp đi lặp lại trong đầu Lạc Minh Tịch.

Nhìn gương mặt đó, không hiểu sao Lạc Minh Tịch lại run sợ đến vậy.

Rõ ràng trước đó đã gặp rồi, gặp được mấy tiếng rồi, sao hiện tại lại thành ra như thế này?

Lạc Minh Tịch bỗng tưởng mình đã bị ép quỳ ở một căn nhà đổ nát nào đó.

Mà người đứng trước mặt cô, không ai khác, chính là Bạch Tuyết Mai.
Chương trước Chương tiếp