Bí Kíp Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện
Chương 64: Herb of love
Liễu Nhu Nhu nhốt Bạch Tuyết Mai và Hoàng Hạo Thiên vào chung một chỗ.
Kể ra, Lạc Minh Tịch rất bất ngờ, không biết Liếu Nhu Nhu làm cách nào, được sự trợ giúp của ai, mà quật ngã được cả Đại Bạch thị và Hoàng thị to tướng trong khoảng thời gian ngắn đến vậy. Phải nói, nếu không có Đại Bạch thị và Hoàng thị bí mật chèn ép, Lý Minh Triết trong tối ngoài sáng làm khó dễ, chắc gì Lạc thị đã đồ được.
Hình phạt của Bạch Tuyết Mai không khác những gì cô phải chịu là mấy. Lạc Minh Tịch tự thấy buồn bực thay, chẳng nhẽ mấy người này hết cách rồi, mới lặp đi lặp lại cái biện pháp làm nhục người ta này hay sao. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, làm nhục chính là cách nhanh nhất để phá hủy một người con gái, cái này Lạc Minh Tịch thừa
nhan.
Hơn thế nữa, Liễu Nhu Nhu chơi ác hơn Bạch Tuyết Mai nhiều. Giả như khi đối mặt với Lạc Minh Tịch, Bạch Tuyết Mai trưng ra một vẻ mặt câng câng, tóm tắt lại một ngày bình thường của Tề Hàn Vũ nơi xứ người. Lạc Minh Tịch thất thần nghe bằng sạch, sau đó sẽ cảm thấy tự trách, âu sầu, chỉ muốn bản thân chết quách đi cho rồi.
Nhưng Liễu Nhu Nhu tóm hẳn Hoàng Hạo Thiên vào đây, cốt là để làm "lễ rửa mắt" cho Bạch Tuyết Mai, chọc cho
Bạch Tuyết Mai vừa tức vừa sợ mà không dám làm gì.
"Mày thích thằng này đúng không? Nó có gì tốt mà mày thích thế nhỉ? À, vì nó là ánh sáng đời mày sao? Gái à, tỉnh đi cưng, ánh sáng cuộc đời mày là mặt trời mặt trăng, chứ chẳng phải là thằng tối này đâu."
"Tao thấy mày vẫn bỏ qua nếu nó chơi gái đó. Vậy hôm nay đổi gió đi. Để gái chơi nó, rồi trai chơi nó, cuối cùng là cả gái cả trai cùng chơi nó, mày thấy sao nào?"
"Ừ, đúng rồi đó, tao thấy mày rất phấn khích đó. Và tao cũng thế, hahaha!"
Tiếng cười ha hả của Liếu Nhu Nhu xen lẫn thứ âm thanh khó tả văng vẳng trong căn hầm. Bạch Tuyết Mai bị buộc xem toàn bộ cảnh uncensored này, dù có nhắm mắt thì cũng bị đàn em của Liều Nhu Nhu tách hai mí mắt ra, bắt phải không chớp mắt xem cho hết.
Không biết đã qua bao lâu, chỉ thấy Liễu Nhu Nhu ngáp một cái, chắc là thấy chán rồi. Ả vuốt cằm suy nghĩ, cuối cùng đưa ra một trò phải gọi là "thiên tài dương vô cực".
Đó là cắt của quý của Hoàng Hạo Thiên, nấu lên, cho Bạch Tuyết Mai nếm thử "mỹ vị".
"Mày thích thứ này lắm mà. Chỗ tao vẫn còn cảnh nóng của mày và nó đó, lần nào cũng thấy mày rõ là thích ra mà ta."
Liễu Nhu Nhu giở giọng bực mình, thực tế lại đảo mắt nhìn đôi tình nhân thắm thiết ngày nào. Hoàng Hạo Thiên rũ rượi nằm trên một cái sập gỗ, có lẽ đã ngất đi rồi. Bạch Tuyết Mai thì tã tượi quỳ gối ở phía đối diện hắn, mắt rưng rưng nhìn Liều Nhu Nhu, như thể đang cầu xin chút lòng thương hại từ ả.
Liễu Nhu Nhu tặc lưỡi, than một tiếng "chán òm" rồi rời đi.
Lạc Minh Tịch đột dưng cảm thấy lạnh run người. Rõ ràng, trong giấc mơ xuất hiện một cách vô lý này, cô còn không có lấy một thân thể, sao lại biết lạnh được.
Lạc Minh Tịch nhìn đăm đăm vào bóng lưng của Liễu Nhu Nhu, tự hỏi mức độ khả thi khi "mua đứt" người này đề giữ mạng.
Giấc mơ lập tức chuyển cảnh.
Lần này Lạc Minh Tịch được gặp lại Tề Hàn Vũ.
Tề Hàn Vũ ôm trong tay một bó oải hương, sững sờ đứng trước biệt thự trống hoác của nhà họ Lạc. Anh đứng đực ở đó, đội một cơn mưa nặng hạt, mãi sau mới ngồi sụp xuống, ôm chặt bó oải hương trong lòng, che mưa chắn gió cho nó.
Bất chợt một chiếc xe van màu đen đi tới, phanh lại ngay đằng sau anh. Cửa xe kéo xuống, giọng nói của một người phụ nữ trẻ vang lên.
Là Liễu Nhu Nhu.
"Anh giai à, người đi rồi không về đâu, mau cút lên đây bàn nốt chuyện làm ăn nào."
Lạc Minh Tịch sửng sốt. Vậy ra người hợp tác với Liễu Nhu Nhu là Tề Hàn Vũ sao.
Tề Hàn Vũ trầm mặc, đờ đẫn ôm hoa lên xe. Trong xe ngoài Liễu Nhu Nhu, tên đàn em đang lái xe của ả ra thì còn hai người nữa.
Thế mà là Giang Tử Quy và Lý Minh Triết!
Bộ ba "nam phụ si tình" có đủ cả!
Liễu Nhu Nhu mở lời trước, chưa gì đã vào thẳng vấn đề: "Theo đúng như thỏa thuận, mấy người hỗ trợ tôi, tôi sẽ giúp mấy người tìm họ về. Sau mấy tháng trời cật lực, tôi nói thẳng luôn, vô vọng đến tuyệt vọng!"
Giang Tử Quy siết chặt tay, tâm trạng bị kích động, muốn lao lên đấm Liễu Nhu Nhu một cái, không quan tâm ả là nam hay nữ. Lý Minh Triết bình tĩnh hơn, dù trong lòng có bực bội thì vẫn nỗ lực không thể hiện ra ngoài. Gã nhìn chằm chằm vào Liễu Nhu Nhu, trầm giọng hỏi: "Thế nào là vô vọng đến tuyệt vọng?"
Liễu Nhu Nhu nhìn ba người kia, chỉ thấy thật buồn cười. Và ả ngoác miệng cười thật, một điệu cười ma quái chói tai. Ả cười xong, duỗi bộ móng dài ngoằng đỏ chóe của mình ra, ngả ngớn: "Mấy người nói xem, một người nhảy xuống biển tự vẫn, một người bị cuốn vào cánh quạt máy bay, một người tự nuốt axit rồi bị ném vào lò hỏa táng, bảo tôi tìm xác họ nguyên vẹn thì tôi tìm được chắc? Pha này hết cứu."
"Vậy thì ít nhất cũng phải là di vật chứ?"
Tề Hàn Vũ lên tiếng. Nãy giờ anh chỉ im lặng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, lắng tai nghe tiếng mưa rơi lộp bộp. Không phải anh không phản cảm cách nói chuyện của Liễu Nhu Nhu, chỉ là anh không còn hơi đâu mà để tâm nhiều đến vậy. Thứ anh muốn bây giờ, chỉ có một mà thôi.
Nhắc đến chuyện này, Liễu Nhu Nhu nghiêm túc hẳn. Ả nói: "Cái đó thì có đấy, nhưng không nhiều. Con điên
Bạch Tuyết Mai kia đòi ông bô già nhà nó phải hủy hết mọi sự tồn tại của ba người họ, tôi gặp không ít khó khăn để tìm ra được ba món đồ nhỏ xinh này đấy."
Ả lấy ra ba cái hộp giấy nhỏ, lần lượt đưa cho từng người trong số họ. Mở hộp ra, bên trong là những món trang sức nhỏ của con gái. Lạc Minh Tịch lặng người, bởi trong hộp là chiếc vòng tay Tề Hàn Vũ tặng cô. Cô nhớ rõ, lúc mình tự tử, trên tay vẫn còn đeo chiếc vòng này mà. Liễu Nhu Nhu tài thật, như vậy cũng chứng minh được, chí ít xác cô cũng đã được vớt lên rồi.
Nhưng nghe điệu bộ của Liều Nhu Nhu, có lẽ cô cũng bị ném vào lò hỏa táng.
Lạc Minh Tịch không dám nhìn ba người đàn ông kia đau khổ như thế nào, nhất là Tề Hàn Vũ.
Lạc Minh Tịch và Tề Hàn Vũ yêu nhau, tình cảm cả hai dành cho nhau là không thể so sánh được. Nếu đổi vị trí cho nhau, Lạc Minh Tịch dám chắc lúc này tim mình đã vỡ tan thành từng mảnh, không cách nào gắn lại được, cũng không thể chữa khỏi được.
Tề Hàn Vũ đau đáu nhìn chiếc vòng, không nói không rằng, nhưng đôi tay run rẩy của anh đã đủ để nói lên tất cả.
Giang Tử Quy cúi gắm đầu, không rõ gương mặt điển trai kia đang treo biểu cảm gì.
Người đau khổ nhất ắt hẳn là Lý Minh Triết.
Gã đã trợ giúp kẻ khác, đẩy người yêu vào chỗ chết.
Có lẽ vì muốn tìm nơi trút bầu tâm sự, gã khàn giọng kể lại quá trình bản thân và Bạch Ngân Hạnh quen nhau.
Gã có một người chú họ là nhà nghiên cứu ở Viện Hóa học trực thuộc đại học top 1 nước Y. Trong một bữa tiệc liên hoan gia đình nọ, người chú họ say khướt khoe khoang một sinh viên tài năng mới xuất hiện ở trường. Vậy ra những năm này Bạch Ngân Hạnh không chịu nghe sắp xếp của ba mẹ, lén chạy ra khỏi nhà, rồi thi đỗ đại học.
Tuy học lệch nghiêm trọng, nhưng chỉ cần đào sâu đúng thể mạnh, Bạch Ngân Hạnh vẫn sẽ là một viên pha lê lóa mắt, một ngôi sao tỏa sáng ở lĩnh vực của mình.
Quả thật là vậy, chỉ một lần gặp Bạch Ngân Hạnh từ xa, Lý Minh Triết đã bị hớp hồn. Cô gái trẻ thanh tú mặc áo phông xanh neon chói mắt, tóc búi cao, chạy lăng xăng đến phòng thí nghiệm hóa học. Cô khoác lên mình áo blouse trắng, đeo kính, đeo găng tay lên, chăm chú thực hiện từng bước thí nghiệm. Dường như cô chẳng hề hay biết, khi làm thí nghiệm, khóe môi cô luôn cong lên. Cô đang nhoẻn miệng cười, cô tận hưởng những thí nghiệm đó.
Thế là, nụ cười ấy chẳng mấy mà đã câu hồn gã trai đi mất.
Liều Nhu Nhu nghe kể, có lẽ ả cũng chưa từng gặp một Bạch Ngân Hạnh như vậy. Trong ấn tượng của ả, Bạch Ngân Hạnh là một con nhỏ khó ưa, ghét nhất là Bạch Tuyết Mai, chỉ bắt nạt một mình Bạch Tuyết Mai vì lẽ đó. Đối với những người khác, Bạch Ngân Hạnh luôn mang dáng vẻ một cô tiểu thư xấu tính, mất nết, thậm chí cả hèn
mọn.
Không biết nghĩ gì, Liễu Nhu Nhu bật cười: "Ổi, con người ấy mà, thường thay đổi vào những lúc bản thân và những người xung quanh chẳng để ý mấy."
Lạc Minh Tịch không nghĩ vậy. Bạch Ngân Hạnh chưa từng thay đổi, chẳng qua chưa ai thấy mặt khác của Bạch Ngân Hạnh mà thôi. Con người ai mà không có bí mật cho riêng mình chứ, tiếp xúc với nhau lâu ngày khéo còn không thể phát hiện ra nữa là. Có điều, ấn tượng về Bạch Ngân Hạnh đã bị đóng đinh trên những tính từ kia, bỗng dưng có một ngày thấy được khía cạnh khác, người quen với Bạch Ngân Hạnh nhất định sẽ cho rằng cô biết quay đầu là bờ, hoàn lương để tích đức.
Bên trong xe lại rơi vào im lặng. Liễu Nhu Nhu nhàm chán vươn vai, liếc gương chiếu hậu, để ý đến bó hoa trong tay Tề Hàn Vũ.
"Ổ, oải hương. Chắc mấy thằng đàn ông như mấy người thì không biết đâu ha, lavender được coi là biểu tượng của tình yêu thủy chung đấy. Nó còn có một nickname khá hay, là herb of love, thảo dược tình yêu."
Tề Hàn Vũ ngẩng đầu lên, đôi mắt như muốn hỏi ả tính nói gì.
Liễu Nhu Nhu nhún vai, lưng tựa vào ghế. Ả nói, giọng có chút buồn rầu: "Họ là những cô gái tốt, ít nhất thì cũng tốt hơn tôi."
Nói rồi, ả lại im lặng. Có vẻ đang lâm vào trạng thái tự hỏi, không biết một kẻ phản diện chân chính như ả có thể có được nửa kia của mình hay không, hay ả phải sống hết cuộc đời của mình trong bóng tối, trong một băng đảng tội phạm. Chính ả cũng là tội phạm, một tội phạm chắc chắn sẽ bị kết án tử hình nếu bị bắt được.
"Nói cho mấy người nghe, tin thì tin, không tin thì thôi. Trên đời này tồn tại một thứ gọi là trọng sinh, nếu có luyến tiếc thứ gì trước lúc qua đời thì có thể sống lại lần nữa, làm lại từ đầu, không để mình phải tiếc nuối đó."
Ả tự dưng đổi chủ đề. Lạc Minh Tịch thầm nhủ, khéo ả đang cố kéo lại chút ngây thơ của tuổi mới lớn, tránh đi hiện thực của cuộc đời.
Thế mà ba người kia vừa nghe vậy đã ngồi thẳng dậy, nghiêm túc hỏi ả: "Vậy... Làm thể nào để trọng sinh?"
Liễu Nhu Nhu liếc bọn họ, nhẹ giọng nói: "Đơn giản, chết trẻ."
Nhìn biểu cảm của ba người họ, Liễu Nhu Nhu chợt cảm thấy vấn đề này thật vô tri, là biểu hiện của việc bị ảo tiểu thuyết. Ả tự giễu, nói đùa: "Hoặc có thêm chút sức mạnh của thảo dược tình yêu? Dù sao thì tiểu thuyết tôi đọc hay như thế cả."
Đúng là bị ảo tiểu thuyết rồi.
Kể ra, Lạc Minh Tịch rất bất ngờ, không biết Liếu Nhu Nhu làm cách nào, được sự trợ giúp của ai, mà quật ngã được cả Đại Bạch thị và Hoàng thị to tướng trong khoảng thời gian ngắn đến vậy. Phải nói, nếu không có Đại Bạch thị và Hoàng thị bí mật chèn ép, Lý Minh Triết trong tối ngoài sáng làm khó dễ, chắc gì Lạc thị đã đồ được.
Hình phạt của Bạch Tuyết Mai không khác những gì cô phải chịu là mấy. Lạc Minh Tịch tự thấy buồn bực thay, chẳng nhẽ mấy người này hết cách rồi, mới lặp đi lặp lại cái biện pháp làm nhục người ta này hay sao. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, làm nhục chính là cách nhanh nhất để phá hủy một người con gái, cái này Lạc Minh Tịch thừa
nhan.
Hơn thế nữa, Liễu Nhu Nhu chơi ác hơn Bạch Tuyết Mai nhiều. Giả như khi đối mặt với Lạc Minh Tịch, Bạch Tuyết Mai trưng ra một vẻ mặt câng câng, tóm tắt lại một ngày bình thường của Tề Hàn Vũ nơi xứ người. Lạc Minh Tịch thất thần nghe bằng sạch, sau đó sẽ cảm thấy tự trách, âu sầu, chỉ muốn bản thân chết quách đi cho rồi.
Nhưng Liễu Nhu Nhu tóm hẳn Hoàng Hạo Thiên vào đây, cốt là để làm "lễ rửa mắt" cho Bạch Tuyết Mai, chọc cho
Bạch Tuyết Mai vừa tức vừa sợ mà không dám làm gì.
"Mày thích thằng này đúng không? Nó có gì tốt mà mày thích thế nhỉ? À, vì nó là ánh sáng đời mày sao? Gái à, tỉnh đi cưng, ánh sáng cuộc đời mày là mặt trời mặt trăng, chứ chẳng phải là thằng tối này đâu."
"Tao thấy mày vẫn bỏ qua nếu nó chơi gái đó. Vậy hôm nay đổi gió đi. Để gái chơi nó, rồi trai chơi nó, cuối cùng là cả gái cả trai cùng chơi nó, mày thấy sao nào?"
"Ừ, đúng rồi đó, tao thấy mày rất phấn khích đó. Và tao cũng thế, hahaha!"
Tiếng cười ha hả của Liếu Nhu Nhu xen lẫn thứ âm thanh khó tả văng vẳng trong căn hầm. Bạch Tuyết Mai bị buộc xem toàn bộ cảnh uncensored này, dù có nhắm mắt thì cũng bị đàn em của Liều Nhu Nhu tách hai mí mắt ra, bắt phải không chớp mắt xem cho hết.
Không biết đã qua bao lâu, chỉ thấy Liễu Nhu Nhu ngáp một cái, chắc là thấy chán rồi. Ả vuốt cằm suy nghĩ, cuối cùng đưa ra một trò phải gọi là "thiên tài dương vô cực".
Đó là cắt của quý của Hoàng Hạo Thiên, nấu lên, cho Bạch Tuyết Mai nếm thử "mỹ vị".
"Mày thích thứ này lắm mà. Chỗ tao vẫn còn cảnh nóng của mày và nó đó, lần nào cũng thấy mày rõ là thích ra mà ta."
Liễu Nhu Nhu giở giọng bực mình, thực tế lại đảo mắt nhìn đôi tình nhân thắm thiết ngày nào. Hoàng Hạo Thiên rũ rượi nằm trên một cái sập gỗ, có lẽ đã ngất đi rồi. Bạch Tuyết Mai thì tã tượi quỳ gối ở phía đối diện hắn, mắt rưng rưng nhìn Liều Nhu Nhu, như thể đang cầu xin chút lòng thương hại từ ả.
Liễu Nhu Nhu tặc lưỡi, than một tiếng "chán òm" rồi rời đi.
Lạc Minh Tịch đột dưng cảm thấy lạnh run người. Rõ ràng, trong giấc mơ xuất hiện một cách vô lý này, cô còn không có lấy một thân thể, sao lại biết lạnh được.
Lạc Minh Tịch nhìn đăm đăm vào bóng lưng của Liễu Nhu Nhu, tự hỏi mức độ khả thi khi "mua đứt" người này đề giữ mạng.
Giấc mơ lập tức chuyển cảnh.
Lần này Lạc Minh Tịch được gặp lại Tề Hàn Vũ.
Tề Hàn Vũ ôm trong tay một bó oải hương, sững sờ đứng trước biệt thự trống hoác của nhà họ Lạc. Anh đứng đực ở đó, đội một cơn mưa nặng hạt, mãi sau mới ngồi sụp xuống, ôm chặt bó oải hương trong lòng, che mưa chắn gió cho nó.
Bất chợt một chiếc xe van màu đen đi tới, phanh lại ngay đằng sau anh. Cửa xe kéo xuống, giọng nói của một người phụ nữ trẻ vang lên.
Là Liễu Nhu Nhu.
"Anh giai à, người đi rồi không về đâu, mau cút lên đây bàn nốt chuyện làm ăn nào."
Lạc Minh Tịch sửng sốt. Vậy ra người hợp tác với Liễu Nhu Nhu là Tề Hàn Vũ sao.
Tề Hàn Vũ trầm mặc, đờ đẫn ôm hoa lên xe. Trong xe ngoài Liễu Nhu Nhu, tên đàn em đang lái xe của ả ra thì còn hai người nữa.
Thế mà là Giang Tử Quy và Lý Minh Triết!
Bộ ba "nam phụ si tình" có đủ cả!
Liễu Nhu Nhu mở lời trước, chưa gì đã vào thẳng vấn đề: "Theo đúng như thỏa thuận, mấy người hỗ trợ tôi, tôi sẽ giúp mấy người tìm họ về. Sau mấy tháng trời cật lực, tôi nói thẳng luôn, vô vọng đến tuyệt vọng!"
Giang Tử Quy siết chặt tay, tâm trạng bị kích động, muốn lao lên đấm Liễu Nhu Nhu một cái, không quan tâm ả là nam hay nữ. Lý Minh Triết bình tĩnh hơn, dù trong lòng có bực bội thì vẫn nỗ lực không thể hiện ra ngoài. Gã nhìn chằm chằm vào Liễu Nhu Nhu, trầm giọng hỏi: "Thế nào là vô vọng đến tuyệt vọng?"
Liễu Nhu Nhu nhìn ba người kia, chỉ thấy thật buồn cười. Và ả ngoác miệng cười thật, một điệu cười ma quái chói tai. Ả cười xong, duỗi bộ móng dài ngoằng đỏ chóe của mình ra, ngả ngớn: "Mấy người nói xem, một người nhảy xuống biển tự vẫn, một người bị cuốn vào cánh quạt máy bay, một người tự nuốt axit rồi bị ném vào lò hỏa táng, bảo tôi tìm xác họ nguyên vẹn thì tôi tìm được chắc? Pha này hết cứu."
"Vậy thì ít nhất cũng phải là di vật chứ?"
Tề Hàn Vũ lên tiếng. Nãy giờ anh chỉ im lặng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, lắng tai nghe tiếng mưa rơi lộp bộp. Không phải anh không phản cảm cách nói chuyện của Liễu Nhu Nhu, chỉ là anh không còn hơi đâu mà để tâm nhiều đến vậy. Thứ anh muốn bây giờ, chỉ có một mà thôi.
Nhắc đến chuyện này, Liễu Nhu Nhu nghiêm túc hẳn. Ả nói: "Cái đó thì có đấy, nhưng không nhiều. Con điên
Bạch Tuyết Mai kia đòi ông bô già nhà nó phải hủy hết mọi sự tồn tại của ba người họ, tôi gặp không ít khó khăn để tìm ra được ba món đồ nhỏ xinh này đấy."
Ả lấy ra ba cái hộp giấy nhỏ, lần lượt đưa cho từng người trong số họ. Mở hộp ra, bên trong là những món trang sức nhỏ của con gái. Lạc Minh Tịch lặng người, bởi trong hộp là chiếc vòng tay Tề Hàn Vũ tặng cô. Cô nhớ rõ, lúc mình tự tử, trên tay vẫn còn đeo chiếc vòng này mà. Liễu Nhu Nhu tài thật, như vậy cũng chứng minh được, chí ít xác cô cũng đã được vớt lên rồi.
Nhưng nghe điệu bộ của Liều Nhu Nhu, có lẽ cô cũng bị ném vào lò hỏa táng.
Lạc Minh Tịch không dám nhìn ba người đàn ông kia đau khổ như thế nào, nhất là Tề Hàn Vũ.
Lạc Minh Tịch và Tề Hàn Vũ yêu nhau, tình cảm cả hai dành cho nhau là không thể so sánh được. Nếu đổi vị trí cho nhau, Lạc Minh Tịch dám chắc lúc này tim mình đã vỡ tan thành từng mảnh, không cách nào gắn lại được, cũng không thể chữa khỏi được.
Tề Hàn Vũ đau đáu nhìn chiếc vòng, không nói không rằng, nhưng đôi tay run rẩy của anh đã đủ để nói lên tất cả.
Giang Tử Quy cúi gắm đầu, không rõ gương mặt điển trai kia đang treo biểu cảm gì.
Người đau khổ nhất ắt hẳn là Lý Minh Triết.
Gã đã trợ giúp kẻ khác, đẩy người yêu vào chỗ chết.
Có lẽ vì muốn tìm nơi trút bầu tâm sự, gã khàn giọng kể lại quá trình bản thân và Bạch Ngân Hạnh quen nhau.
Gã có một người chú họ là nhà nghiên cứu ở Viện Hóa học trực thuộc đại học top 1 nước Y. Trong một bữa tiệc liên hoan gia đình nọ, người chú họ say khướt khoe khoang một sinh viên tài năng mới xuất hiện ở trường. Vậy ra những năm này Bạch Ngân Hạnh không chịu nghe sắp xếp của ba mẹ, lén chạy ra khỏi nhà, rồi thi đỗ đại học.
Tuy học lệch nghiêm trọng, nhưng chỉ cần đào sâu đúng thể mạnh, Bạch Ngân Hạnh vẫn sẽ là một viên pha lê lóa mắt, một ngôi sao tỏa sáng ở lĩnh vực của mình.
Quả thật là vậy, chỉ một lần gặp Bạch Ngân Hạnh từ xa, Lý Minh Triết đã bị hớp hồn. Cô gái trẻ thanh tú mặc áo phông xanh neon chói mắt, tóc búi cao, chạy lăng xăng đến phòng thí nghiệm hóa học. Cô khoác lên mình áo blouse trắng, đeo kính, đeo găng tay lên, chăm chú thực hiện từng bước thí nghiệm. Dường như cô chẳng hề hay biết, khi làm thí nghiệm, khóe môi cô luôn cong lên. Cô đang nhoẻn miệng cười, cô tận hưởng những thí nghiệm đó.
Thế là, nụ cười ấy chẳng mấy mà đã câu hồn gã trai đi mất.
Liều Nhu Nhu nghe kể, có lẽ ả cũng chưa từng gặp một Bạch Ngân Hạnh như vậy. Trong ấn tượng của ả, Bạch Ngân Hạnh là một con nhỏ khó ưa, ghét nhất là Bạch Tuyết Mai, chỉ bắt nạt một mình Bạch Tuyết Mai vì lẽ đó. Đối với những người khác, Bạch Ngân Hạnh luôn mang dáng vẻ một cô tiểu thư xấu tính, mất nết, thậm chí cả hèn
mọn.
Không biết nghĩ gì, Liễu Nhu Nhu bật cười: "Ổi, con người ấy mà, thường thay đổi vào những lúc bản thân và những người xung quanh chẳng để ý mấy."
Lạc Minh Tịch không nghĩ vậy. Bạch Ngân Hạnh chưa từng thay đổi, chẳng qua chưa ai thấy mặt khác của Bạch Ngân Hạnh mà thôi. Con người ai mà không có bí mật cho riêng mình chứ, tiếp xúc với nhau lâu ngày khéo còn không thể phát hiện ra nữa là. Có điều, ấn tượng về Bạch Ngân Hạnh đã bị đóng đinh trên những tính từ kia, bỗng dưng có một ngày thấy được khía cạnh khác, người quen với Bạch Ngân Hạnh nhất định sẽ cho rằng cô biết quay đầu là bờ, hoàn lương để tích đức.
Bên trong xe lại rơi vào im lặng. Liễu Nhu Nhu nhàm chán vươn vai, liếc gương chiếu hậu, để ý đến bó hoa trong tay Tề Hàn Vũ.
"Ổ, oải hương. Chắc mấy thằng đàn ông như mấy người thì không biết đâu ha, lavender được coi là biểu tượng của tình yêu thủy chung đấy. Nó còn có một nickname khá hay, là herb of love, thảo dược tình yêu."
Tề Hàn Vũ ngẩng đầu lên, đôi mắt như muốn hỏi ả tính nói gì.
Liễu Nhu Nhu nhún vai, lưng tựa vào ghế. Ả nói, giọng có chút buồn rầu: "Họ là những cô gái tốt, ít nhất thì cũng tốt hơn tôi."
Nói rồi, ả lại im lặng. Có vẻ đang lâm vào trạng thái tự hỏi, không biết một kẻ phản diện chân chính như ả có thể có được nửa kia của mình hay không, hay ả phải sống hết cuộc đời của mình trong bóng tối, trong một băng đảng tội phạm. Chính ả cũng là tội phạm, một tội phạm chắc chắn sẽ bị kết án tử hình nếu bị bắt được.
"Nói cho mấy người nghe, tin thì tin, không tin thì thôi. Trên đời này tồn tại một thứ gọi là trọng sinh, nếu có luyến tiếc thứ gì trước lúc qua đời thì có thể sống lại lần nữa, làm lại từ đầu, không để mình phải tiếc nuối đó."
Ả tự dưng đổi chủ đề. Lạc Minh Tịch thầm nhủ, khéo ả đang cố kéo lại chút ngây thơ của tuổi mới lớn, tránh đi hiện thực của cuộc đời.
Thế mà ba người kia vừa nghe vậy đã ngồi thẳng dậy, nghiêm túc hỏi ả: "Vậy... Làm thể nào để trọng sinh?"
Liễu Nhu Nhu liếc bọn họ, nhẹ giọng nói: "Đơn giản, chết trẻ."
Nhìn biểu cảm của ba người họ, Liễu Nhu Nhu chợt cảm thấy vấn đề này thật vô tri, là biểu hiện của việc bị ảo tiểu thuyết. Ả tự giễu, nói đùa: "Hoặc có thêm chút sức mạnh của thảo dược tình yêu? Dù sao thì tiểu thuyết tôi đọc hay như thế cả."
Đúng là bị ảo tiểu thuyết rồi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương