Bí Mật Hoa Dành Dành

Chương 22: Cơn mưa chợt đến



Thấm thoát cũng trôi qua vài ngày, sắc Xuân cũng ngày một rõ nét.

Những ngày cuối năm ở Trùng Khánh, cơn mưa phùn lất phất kéo đến khiến cả thành phố chìm vào một mảng trời trắng xóa.

Thứ 7, ngày 14 tháng 1 năm 2023.

Cơn mưa phùn đã ngớt từ rất sớm. Ở phía xa đường chân trời, từng ráng nắng bình minh nhẹ nhàng nung chín những tầng mây đen xám xịt. Mặt Trời lúc này cũng bắt đầu thoát khỏi cánh rừng rậm xa tít ngoài thành phố, ánh nắng ấm áp dễ dàng bao phủ cả thành phố nhộn nhịp.

Hôm nay trời rất đẹp, thực sự là rất đẹp. Những áng mây trắng sữa dần dần tản ra thành từng mảng nhỏ pha chút ánh hồng nhạt của nắng tạo nên cảnh tuyệt sắc ở hồng trần. Những giọt sương lạnh vẫn còn đọng lại trên bề mặt lá chầm chậm chạy dọc theo sống lá rồi lộp độp rơi xuống mặt đất. Tiếng chim non ngân nga ríu rít ở tít trên những tán cây to xanh mơn mởn để báo hiệu một ngày mới đã đến.

Căn phòng nhỏ ở tầng 40 của tòa chung cư cao cấp, cửa sổ của gian phòng bị cơn gió nhẹ thổi vang lên tiếng phần phật nhỏ. Rèm cửa màu trắng sữa che đi thời tiết bên ngoài, đôi lúc cánh rèm dao động cũng để lộ vài tia nắng ấm chiếu vào gian phòng. Trên mặt bàn là chiếc máy tính để bàn đã có vài nét tì vết, bên cạnh còn chồng mấy cuốn sách dày trăm trang.

Bỗng đèn bàn chợt tắt, rèm cửa được kéo dẹt qua hai bên. Ánh nắng đua nhau chiều sáng khắp căn phòng bị bóng tối bao trùm. Dáng người mảnh khảnh chầm chậm bước đi rồi dừng lại trước tấm gương được đính trên vách tường. Bạc Sở Tiêu nhìn bản thân mình phản chiếu trong gương, đôi mắt đen tĩnh lặng như mặt hồ sâu thăm thẳm. Gương mặt không một chút dao động nhưng vẫn toát lên khí chất thanh tú và ôn nhu.

Bạc Sở Tiêu ăn mặc rất chỉnh chu. Một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay phối với chiếc quần tây âu màu đen đơn giản. Cậu cẩn thận chỉnh chiếc cà vạt đen rồi nhanh nhẹn mặc một chiếc áo khoác đồng phục của trường. Trước khi rời khỏi phòng, cậu còn không quên nhìn lại bản thân trong gương vài lần để chắc chắn bản thân đã thật chu đáo.

Vừa ra khỏi phòng, tiếng chiếc gày cao gót cộc cạch ma sát dưới sàn nhà nghe rất chói tai. Bạc Sở Tiêu khẽ cau mày, giương mắt nhìn về phía phòng khách, cậu ngạc nhiên hỏi.

“Trời vừa sáng, mẹ định đi đâu à?”

Mẹ Bạc Sở Tiêu đưa mắt nhìn cậu một cái, rồi quay sang kéo chiếc vali nặng trịch đi về hướng cửa chính, bà vừa đi vừa nói.

“Mẹ bay về Mỹ.”

Bạc Sở Tiêu hơi nghiên đầu, cậu có chút bất ngờ, hỏi: “Không phải đến tháng 3 phiên tòa mới xét xử sao?”

“Đúng vậy.” Bà nói: “Nhưng phía bên tòa án lại thu thập được một số chứng cứ mới rất quan trọng nên thời gian phiên tòa lần tới diễn ra nhanh hơn dự kiến.”

“Vậy…” Bạc Sở Tiêu có chút hụt hẫng: “Mẹ sẽ về ăn Tết cùng con chứ?”

Bà không nghĩ ngợi gì, liền đáp: “Không được. Phiền tòa diễn ra gần Tết, không thể về được.”

“Nhưng mà…”

“Mẹ nói rồi, không thể về được.” Bà nghiêm giọng nói, nửa câu không có ý đùa.

Bạc Sở Tiêu không đáp, chỉ gật đầu vài cái trong sự vô vọng. Lúc đó, mẹ cậu cũng đã chuẩn bị xong đồ đạc vào trong vali. Trước khi rời đi, bà vẫn không quên dặn dò cậu vài lời.

“Đừng nghĩ không có mẹ ở nhà thì cúp học. Điểm lần này vẫn thấp thì con biết con sẽ bị phạt thế nào rồi đấy.”

“Con biết rồi.” Giọng cậu có chút nghẹn ngào, đáp.

Cánh cửa nhanh chóng đóng sầm lại, trong lòng Bạc Sở Tiêu cảm thấy nặng trĩu như tảng đá lớn đè nén xuống. Nhưng rồi, cậu lại thở hắt một hơi vô vọng… Rốt cuộc, cậu còn gì để trông mong hạnh phúc từ gia đình này nữa?

__

Ting~

Tiếng thang máy mở ra, Bạc Sở Tiêu chậm rãi bước ra khỏi cánh cửa chung cư. Những tia nắng ấm áp của buổi sớm mai chiếu thẳng vào gương mặt điềm đạm của cậu. Tuy ánh nắng không gắt nhưng lại có phần khó chịu với đôi mắt, cậu theo phản xạ mà đưa tay che đi ánh nắng. Nhưng trong tích tắc, một thân hình cao lớn đứng trước mặt cậu và che đi tia nắng chói lóa kia.

Hắn đứng ngược với ánh sáng, gương mặt chứa những đường nét sắc sảo đã bị ánh nắng vàng làm mờ ảo. Nhưng nụ cười tựa như nắng của hắn thì chẳng bị lu mờ đi tí nào.

Thấy Cố Diễn đứng trước mặt mình, đôi mắt của Bạc Sở Tiêu có chút dao động nhưng rồi cũng rơi vào tĩnh lặng. Cậu hơi nhướng mày, thắc mắc hỏi.

“Sao cậu lại ở đây?”

“Lúc nãy tôi ghé qua cửa hàng tiện lợi để giúp chị Trần một lát. Sẵn tiện đứng đợi cậu đi học luôn.”

Bạc Sở Tiêu cười khẩy, cậu nói: “Lỡ như tôi đi sớm hơn thì cậu đứng đợi tới tối à?”

“Tôi…” Cố Diễn gãi đầu, không biết trả lời như thế nào. Thật ra, hắn cũng chưa từng nghĩ đến trường hợp này. Lỡ như Bạc Sở Tiêu đi mất, vậy hắn đứng đợi ai?

Bạc Sở Tiêu thấy vẻ mặt trầm ngâm của Cố Diễn liền không nhịn được mà tặc lưỡi.

Cậu khẽ mắng: “Tên ngốc. Sau này có đợi thì nhắn tin cho tôi.”

“Đúng nhỉ?” Hắn tự gõ nhẹ đầu mình một cái, ngốc nghếch nói: “Sao tôi lại quên mất cái điện thoại này chứ?”

“Tại cậu là tên ngốc đó mà.”

“Hừm.” Cặp chân mày cau lại, đôi má phồng lên như đang ngậm kẹo, hắn bứt rứt nói: “Vừa sáng mà cậu đã mắng tôi rồi.”

“Có ai cấm là không được mắng người khác vào buổi sáng hả?” Bạc Sở Tiêu thản nhiên đáp.

“Không có…” Cố Diễn bất lực nói: “Nhưng mắng lúc sáng là điều không tốt.”

“Mặc kệ cậu. Tôi cứ mắng cậu là tên ngốc đó.”

Nói dứt câu, Bạc Sở Tiêu cười nhẹ rồi cũng sải bước rời đi. Cố Diễn đứng đó mà giậm chân bứt bối, muốn cãi lý nhưng lại không thể. Thật sự hắn không nỡ cãi với Bạc Sở Tiêu chút nào…

__

Tiếng chuông báo hết giết reo lên, đám học sinh mệt mỏi nằm rã rượi lên bàn. Chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng thì thầy chủ nhiệm đã vào lớp.

“Hôm nay các em ở lại dọn vệ sinh cuối năm nhé.” Thầy chủ nhiệm chỉnh lại chiếc gọng kính, đôi mắt sâu lắng nhìn các học sinh của mình, thầy trầm giọng nói: “Cuối năm rồi, dọn cho sạch sẽ vào. Đừng để Mùng một Tết lại lên trường dọn tiếp.”

“Thầy ơi.” Một nữ sinh trong lớp giơ tay ý kiến.

“Em có ý kiến gì? Nói đi.”

“Lúc nãy em nhận được thông báo là lớp mình phải dọn sân thể dục nữa ạ.”

“Ừm.” Thầy suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy tuần này nhóm nào trực thì qua sân thể dục dọn một lát nhé.”

“Vâng.” Cả lớp đồng thanh trả lời.

“Được rồi. Cố gắng lao động tốt đi.” Trước khi rời đi, thầy chủ nhiệm còn cười tươi tắn nói: “Chúc các em nghỉ Tết vui vẻ nhé.”



“Vâng. Chúc thầy ăn Tết vui vẻ ạ.”

Sau khi thầy chủ nhiệm rời đi, tiết học tiếp theo là tự học. Dường như ai cũng mệt mỏi hết sức chịu đựng liền nằm gục lên bàn.

Cố Diễn ngồi bàn cuối ở góc lớp, hắn nằm dài trên bàn nhưng đôi mắt nhắm hề hướng về phía Bạc Sở Tiêu đang ngồi bàn số ba tính từ trên xuống. Hắn lặng lẽ nhìn dáng người ôn nhu trước mắt.

Quả thật, người đẹp thì nhìn góc nào cũng đẹp.

Từ ngoại hình cho tới khí chất đều vô cùng rực rỡ, là kiểu ngoại hình cực kì thu hút phái nữ. Mái tóc gợn sóng tự nhiên càng làm tôn lên vẻ đẹp thư sinh của cậu. Gương mặt điềm đạm nhưng rất sắc sảo, từng đường nét đều vô cùng hoàn mỹ.

Càng nhìn càng không thể rời mắt được.

Không khí trong lớp rất bình thường, khoảng lâu thì có vài tiếng mắng mỏ vang vẳng. Là tiếng của đám đàn em Lăng Bất Ngôn. Bọn nó không kiêng nể ai, cả đám tụ lại phía dưới góc, chân này gác lên mặt bàn kia trông rất lộn xộn, ngón tay mạnh bạo nhấn liên tục vào màn hình điện thoại, vừa nhấn vừa mắng mấy câu thô tục.

“Khốn kiếp, nó ở sau lưng kìa. Đập chết nó…”

“…Đệch, cứu tao. Sắp hết máu rồi kìa.”

“…”

Bạc Sở Tiêu ngồi nhẩm bài toán, cứ khoảng lâu thì tiếng la mắng vang tới khiến cậu không tài nào tập trung nổi. Bạc Sở Tiêu hơi nhướng mày, quay xuống nhìn đám tay chân của Lăng Bất Ngôn với đôi mắt lạnh lẽo.

“Mấy thằng khốn, câm mồm lại xem nào?”

Đám đàn em Lăng Bất Ngôn nghe vậy thì đều ngước mặt lên nhìn liền bắt gặp gương mặt lạnh tanh cùng với đôi mắt tràn đầy sát khí của Cố Diễn. Câu chửi tục định chửi cũng phải nuốt lại vào bụng.

“Xin lỗi. Bọn tao không cố ý.” Một tên trong đám đó lên tiếng: “Mày ngủ đi, bọn tao không làm ồn nữa.”

Nói với Cố Diễn xong, nó quay sang nhìn mấy đứa còn lại, gằn giọng nói: “Quản tốt miệng lại, đừng để Cố Diễn bực bội.”

Cố Diễn: “…”

Cố Diễn cũng liếc mắt cảnh cáo một cái rồi cũng nằm gục xuống bàn. Bạc Sở Tiêu cũng không nhìn nữa, cậu chỉ nhoẻn miệng cười nhẹ rồi cũng tiếp tục làm bài tập.

__

Thời gian cứ thế trôi đi, đến khi bầu trời bắt đầu ngả màu tối thì tiết học cũng kết thúc.

Khung trời rất yên tĩnh, đến cả mây đen cũng âm thầm kéo đến. Buổi chiều hôm nay không có gió, lá cây cũng lặng tờ chẳng có chút dao động nào, nhưng không khí vẫn mát mẻ và dễ chịu.

Tiếng chuông kết thúc một ngày học mệt mỏi vang lên, đám học sinh kéo nhau ra về. Dương Nhất Hoàng và Lục Bằng đứng đứng dưới sân trường đợi Bạc Sở Tiêu tan học. Khoảng lâu sau, Bạc Sở Tiêu và Cố Diễn mới xuất hiện.

“Sở Tiêu, ở đây.” Lục Bằng giơ tay lên vẫy chào, lớn tiếng gọi.

Bạc Sở Tiêu từ từ bước đến, cậu hỏi: “Hai người chưa về sao?”

“Bọn tao tính rủ mày đi ăn tối. Mày đi không?” Lục Bằng nói.

“Không được.” Bạc Sở Tiêu thẳng thừng từ chối: “Lớp tao còn phải dọn vệ sinh ở sân thể dục nữa.”

“Vậy… lát nữa mày về với hắn sao?” Dương Nhất Hoàng nhìn chằm chằm người đứng sau lưng Bạc Sở Tiêu, hắn hỏi.

Bạc Sở Tiêu không nghĩ ngợi gì, liền gật đầu: “Tao với cậu ta tiện đường nên đi chung.”

Lục Bằng thở dài một hơi, cậu dùng chất giọng buồn bã nói: “Haiza… Người ta có mới nới cũ rồi mà.”

“Vậy sao?” Bạc Sở Tiêu lạnh giọng hỏi, đôi mắt híp lại nhìn Lục Bằng, nhưng chẳng có ý cười nào.

“Ha…ha…” Lục Bằng giả vờ cười khan vài tiếng, hắn vội giải thích: “Nào có, nào có. Tao đâu có nói mày.”

Bạc Sở Tiêu cười như không cười, nụ cười không mấy mang vẻ thiện chí: “Thế mày vừa nói ai?”

“Dương Nhất Hoàng.” Lục Bằng vội đưa tay chỉ vào Dương Nhất Hoàng, cậu nói: “Tao nói nó… Haha…”

Dương Nhất Hoàng hơi nhướng mày, hắn nghiêng đầu nhìn Lục Bằng, hắn hỏi: “Không lôi tao vào là không được hả?”

“Ai biết gì đâu.” Lục Bằng nở nụ cười thật niềm nở, đôi mắt lấp lánh chớp vài cái như muốn lấy lòng Dương Nhất Hoàng.

Dương Nhất Hoàng: “…” Tên xảo quyệt này…

“Được rồi.” Bạc Sở Tiêu nói: “Chúng mày về đi.”

“Ừm. Vậy bọn tao đi đây.” Dương Nhất Hoàng đáp.

Sau đó, bốn người chia làm hai ngã rẽ. Dương Nhất Hoàng và Lục Bằng thì trở về nhà, còn Cố Diễn và Bạc Sở Tiêu thì hướng về sân học thể dục.

Khoảng vài chục phút sau, nhóm trực nhật của Bạc Sở Tiêu cũng đã dọn xong ở khu học thể dục. Nhóm học sinh cũng chào tạm biệt nhau rồi lần lượt trở về nhà của mình.

Ở trước cổng trường chỉ còn lại Bạc Sở Tiêu và Cố Diễn. Khung trời bây giờ đã nhuộm một màu xám xịt, những tầng mây đen hung bạo ôm chặt cả vùng trời Trùng Khánh, từng lớp mây này chồng lên lớp mây kia. Làn gió cuồn cuộn kéo đến, hai hàng phong đỏ mạnh mẽ đung đưa theo chiều gió, những chiếc lá mỏng manh va chạm với mặt đường tạo nên những âm thanh xào xạc rất ồn ào.

Có lẽ, trời sắp mưa rồi.

Con phố bây giờ đã lên đèn, khung cảnh tối tăm của một góc thành phố cũng được ánh sáng len lỏi đến và chiếu rõ. Con đường về nhà của Cố Diễn và Bạc Sở Tiêu rất vắng vẻ, bởi đây chỉ là một góc nhỏ của Trùng Khánh. Tuy nhỏ, nhưng vẫn tôn lên dáng đẹp lung linh mờ ảo của thành phố.

Thấy sắc trời thay đổi nhanh chóng, Bạc Sở Tiêu thở một hơi rồi điềm đạm nói: “Sắp mưa rồi.”

“Mưa cũng tốt.” Cố Diễn đáp: “Mấy hôm nay có chút nóng, mưa như vậy cho mát mẻ.”

“Ừm.”

Vừa dứt câu, vài giọt mưa li ti theo chiều gió bay đến. Khoảng một vài giây, cơn mưa nhỏ chợt kéo đến khiến Cố Diễn và Bạc Sở Tiêu cũng không thể ngờ.

Cả hai không hẹn mà cùng chạy nhanh về quán cafe bên đường. Giờ này vẫn còn sớm, quán cafe cũng đông khách, cả hai đứng dưới hiên trước cửa quán, lặng lẽ nhìn cơn mưa càng một lớn.

“Ôi trời. Mới nói đó mà đã mưa rồi.” Cố Diễn nói.



“Ừm. Nhanh thật.”

Cố Diễn không đáp, hắn cẩn thận đưa mắt nhìn xung quanh một lúc lâu rồi quay sang nói: “Cậu đứng ở đây, đợi tôi. Lát tôi quay lại ngay.”

Chưa kịp đợi Bạc Sở Tiêu trả lời thì hắn đã đội mưa chạy đi rồi. Giống như cái đêm hôm trước, hắn cũng bảo cậu đợi hắn, chưa kịp hỏi thì đã vội vã chạy đi rồi.

Mái hiên không ở gần cửa ra vào của quán nên việc cậu đứng đây không hề gây người khó chịu. Cậu đứng tựa lưng vào vách tường, đôi tay cho vào túi áo để giữ ấm, lẳng lặng đợi Cố Diễn.

Bầu trời mới đó mà đã bị cơn mưa nặng hạt bao phủ. Tiếng mưa lấn át mọi âm thanh xung quanh, cứ khoảng lâu thì lại nghe có tiếng rì rầm của gió lộng vào.

Khoảng một lúc lâu, Bạc Sở Tiêu vẫn chưa thấy Cố Diễn quay lại. Bạc Sở Tiêu nhìn vào đồng hồ điểm đúng bảy giờ mười lăm phút, đã qua hai mươi lăm phút rồi nhưng Cố Diễn vẫn chưa quay về. Trong lòng Bạc Sở Tiêu bỗng dấy lên một nỗi lo lắng.

Bạc Sở Tiêu nhanh chóng lấy điện thoại ra, gương mặt điềm tĩnh nhưng bàn tay có chút luống cuống. Cậu nhấn vào cái tên Cố Diễn, màn hình chuyển cuộc gọi…

Tít Tít Tít Tít…

Điện thoại không kết nối được…

Khuôn mặt Bạc Sở Tiêu tái nhợt, trong người bỗng nhiên thấy nóng rực, giọt mồ hôi lạnh bắt đầu trượt dài từ đỉnh đầu xuống, cậu đưa mắt nhìn quanh một lượt thật nhanh, thật kĩ rồi nhìn lại màn hình điện thoại.

Cậu vẫn cố chấp gọi Cố Diễn một lần nữa…

Tít Tít Tít Tít…

Vẫn không kết nối được…

“Tên ngốc Cố Diễn này, cậu đi đâu rồi?” Giọng Bạc Sở Tiêu khẽ run lên, chất chứa đầy nỗi lo lắng.

Cậu không thể đứng mãi chờ được. Trời mưa lớn như thế này, Cố Diễn sao lại có thể đi lâu như vậy được chứ? Thật sự không lẽ đã…

Bạc Sở Tiêu không nhưng nhị gì, lập tức đội mưa chạy theo hướng Cố Diễn đã rời đi lúc nãy. Cơn mưa xối xả dội thẳng vào mặt rất đau rát nhưng so với nỗi bất an trong lòng thì có là gì đâu.

Hai bên đường, những ánh đèn đủ màu sắc bị cơn mưa làm cho mờ mịt, con phố cũng chỉ truyền đến tiếng âm thanh của dòng xe băng qua màng mưa rồi lao vút về phía trước.

Bạc Sở Tiêu vừa chạy đến giữa đại lộ, thứ đập vào mắt cậu là cảnh tượng kinh hoàng.

Dưới cơn mưa nặng hạt, một đám người đông đúc vây quanh một chỗ. Cách đám đông vài mét, là chiếc xe hơi đã bị nát bét ở phần đầu. Bạc Sở Tiêu còn thấy dòng máu đỏ hòa vào nước mưa rồi chảy dọc theo con đường.

Là một vụ tai nạn giao thông rất nghiêm trọng. Đó là một thanh niên trẻ tuổi đang nằm bất động ở giữa đám đông.

Trái tim của Bạc Sở Tiêu bị thắt lại đau đớn vô cùng, đôi đồng tử mở to ra như muốn rời khỏi hốc mắt. Đôi môi run lên như muốn gọi tên ai đó nhưng lại chẳng thể cất nổi nên lời. Cậu loạng choạng đi tới đám đông, bước chân không vững vàng, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể ngã bất cứ lúc nào. Giọt mưa vẫn cứ trút xuống, cơn gió lạnh lẽo khít lên từng thớ thịt, cảm giác đau đớn cứ lâng lâng trong trái tim.

Chẳng mấy chốc, tiếng còi xe cứu thương phóng nhanh đến. Các nhân viên y tế nhanh nhẹn kéo xe cáng cấp cứu đến. Bạc Sở Tiêu dùng hết sức chạy nhanh đến, cậu muốn xác nhận thử người trong đó có phải là người mà cậu đang tìm không.

Khi chuẩn bị lách người qua đám đông, bỗng một bàn tay ấm áp nắm chặt cánh tay Bạc Sở Tiêu rồi kéo quay trở lại. Bạc Sở Tiêu ngỡ ngàng nhìn gương mặt thân quen ở trước mặt, trong lòng có đôi phần nhẹ nhõm.

“Cố Diễn…” Cậu thều thào gọi tên hắn.

“Tôi đây.” Cố Diễn nghiêng chiếc ô về phía Bạc Sở Tiêu để che đi những giọt mưa nặng hạt, hắn nhìn gượng mặt nhợt nhạt toát ra khí lạnh của cậu, hắn lo lắng hỏi: “Bạc Sở Tiêu, cậu sao thế? Sao cậu lại ở đây?”

“Tôi… đi tìm cậu.” Giọng nói của Bạc Sở Tiêu mỗi lúc một nhỏ: “Sợ cậu gặp chuyện nên tôi mới đi tìm.”

Cố Diễn nghe vậy liền đưa mắt nhìn về phía đám đông kia, hắn cũng đoán được Bạc Sở Tiêu đang nghĩ gì. Hắn vội an ủi: “Đừng lo lắng, tôi không sao cả rồi.”

“Ừm.”

Cố Diễn vừa cởi chiếc áo khoác đồng phục ra, vừa nói: “Cậu cởi áo khoác ra đi, mặc ướt vậy sẽ nhiễm lạnh đấy.”

“Không sao.” Bạc Sở Tiêu nhỏ giọng đáp: “Về thôi.”

“Cậu thay áo khoác đi, rồi tôi đưa cậu về.”

Bạc Sở Tiêu “…”

Cố Diễn có chút nóng lòng, hắn thấy động tác của Bạc Sở Tiêu hơi chậm chạp, hắn bèn giúp cậu một tay. Bạc Sở Tiêu không phản kháng, còn rất tự nhiên để Cố Diễn giúp. Hắn cẩn thận mặc chiếc áo của mình lên người cậu rồi kéo khóa lại, một tay cầm ô, một tay cầm chiếc áo ướt giúp cậu. Sau đó cả hai cùng rời khỏi nơi này.

Sắc trời bây giờ cũng chẳng tốt hơn chút nào. Chỉ có cơn mưa đã vơi đi một chút, cơn gió lạnh vẫn cuồn cuộn thổi lồng qua từng ngóc ngách của thành phố. Dưới tán ô, Bạc Sở Tiêu nhỏ giọng hỏi.

“Lúc sớm cậu rời đi nhanh như vậy là để tìm ô sao?”

“Ừm…”

“Sao lại lâu như vậy.” Giọng nói trầm ấm vang lên, mang bao nỗi niềm lo lắng.

“Mưa to quá nên các cửa hàng gần đây đã đóng cửa. Tôi phải chạy qua khu phố bên cạnh để tìm.”

“Tôi đã gọi cho cậu nhưng không kết nối được. Nên tôi mới đi tìm và rồi…” Bạc Sở Tiêu bỗng ngưng lại.

“Tôi xin lỗi.” Cố Diễn đáp. “Khiến cậu lo lắng nhiều rồi.”

Bạc Sở Tiêu: “Ừm… không sao là tốt rồi.”

Cả hai không nói gì thêm, chuyện lúc nãy cũng đã kết thúc, người vẫn còn bình an vô sự. Như vậy thì đủ rồi, không cần phải nhiều lời nữa…

Hạt mưa nhỏ rơi lộp độp vào ô, cả hai cùng nhau trở về tòa chung cư mà Bạc Sở Tiêu đang sinh sống.

Cố Diễn che ô cho đến khi Bạc Sở Tiêu đi vào tòa nhà, khi xác định Bạc Sở Tiêu không còn gì đáng lo ngại, trong lòng Cố Diễn mới yên tâm.

“Cố Diễn, cảm ơn cậu.”

“Không có gì.” Cố Diễn cười đáp: “Cậu mong về nhà đi. Tôi về đây.”

Bạc Sở Tiêu giơ tay chào tạm biệt, rồi cũng lủi thủi đi vào thang máy. Thấy chiếc thang máy đã đóng, Cố Diễn cũng thở một hơi nhẹ nhõm.

Hắn nhìn vết thương ở khuỷu tay của mình, cảm giác ê ẩm truyền tới khiến hắn rùng mình. Cố Diễn thổi nhẹ qua vết thương để vơi bớt cơn đau, rồi cũng lặng lẽ tung ô lên rồi trở về nhà dưới cơn mưa đang dần nặng hạt.

Cả đêm hôm ấy, Trùng Khánh chìm vào màng mưa trắng xóa
Chương trước Chương tiếp