Bí Mật Hoa Dành Dành
Chương 9: Bữa nhậu bất ổn
Đến tối, Nhất Hoàng và Sở Tiêu vừa rời khỏi lớp dạy thêm. Lúc này, Lục Bằng cũng chầm chậm bước tới với gương mặt vui vẻ. Việc Sở Tiêu phá lệ ra ngoài chơi là một việc rất trọng đại với Lục Bằng và Nhất Hoàng, bởi vì Sở Tiêu là một người rất kỷ luật, ngoài đi học và về nhà ra thì dường như chưa đi đâu bao giờ.
"Tiêu Tiêu à, hôm nay bọn tao nhất định sẽ khiến mày vui." Lục Bằng khoác tay lên vai Sở Tiêu, tự nhiên mà cười nói.
"Đi thôi. Tao phải về trước 9 giờ." Sở Tiêu nhìn đồng hồ đeo ở cổ tay, vẻ mặt nghiêm túc: "Còn 107 phút nữa."
"Được rồi, được rồi. Đi thôi."
Cứ thế, một thanh niên chưa trải sự đời đã bị hai đứa thanh niên lôi kéo đi.
Đến một quán nướng ở lề đường, Nhất Hoàng hào phóng gọi hai nồi lẩu thập cẩm, khoảng mười lăm que thịt nướng, ba cặp chân gà nướng, hai đĩa bắp xào và cuối cùng là một thùng bia.
"Cô làm nhanh giúp bọn cháu nhé." Nhất Hoàng đưa tờ giấy gọi món đã ghi xong cho bà chủ quán, còn hối thúc bà ấy.
"Được, được, có ngay."
Bà chủ quán định quay gót bước đi, bất ngờ Sở Tiêu lên tiếng. Lục Bằng và Nhất Hoàng có hơi bất ngờ, đều hướng mắt nhìn Sở Tiêu.
"Sao thế? Mày muốn gọi thêm à?" Nhất Hoàng hỏi.
"Ăn toàn đồ nướng thì không tốt cho sức khỏe. Vậy nên cô làm giúp cháu một phần cơm và một ly nước lọc nhé. Dù gì cũng là học...ưm..ưm..?"
Nghe Sở Tiêu nói vậy thì bà chủ có chút sững người. Còn Nhất Hoàng thì lập tức đưa bàn tay to khỏe ra giữ chặt miệng Sở Tiêu lại.
"Cô cứ vào làm món đi. Bạn cháu mới lần đầu nên cô thông cảm." Lục Bằng cười gượng, lên tiếng giải vây.
Nói xong, bà chủ quán cũng cười cười rồi rời đi vào trong. Lúc này, Lục Bằng đánh mạnh vào vai Nhất Hoàng một cái.
"Còn không buông tay ra. Muốn Tiêu Tiêu ngộp ch.ết hả?"
Nhất Hoàng có chút giật mình liền vội buông tay ra. Sở Tiêu quay sang trừng mắt với Nhất Hoàng, giọng điệu có chút khó nghe.
"Muốn ở tù hả? Có biết là thêm ba phút nữa là tao chết ngộp rồi không?"
"Nhỏ tiếng giúp tao, đang ở nơi công cộng đấy." Lục Bằng nhỏ giọng nói.
"Rốt cuộc hai đứa chúng mày đưa tao đi ăn gì đây?" Sở Tiêu vờ như hiểu ra được tình huống, cậu hạ giọng hỏi.
"Đi nhậu." Nhất Hoàng thản nhiên nói: "Khó khăn lắm mày mới nhường vị trí đứng đầu trường cho tao. Tất nhiên là ăn mừng rồi."
"Chúng ta là học sinh đấy, không nên uống rượu bia." Sở Tiêu có chút cau mày.
"Mày không nói, bọn tao càng không nói. Thế thì ai biết đâu chứ." Nhất Hoàng cố gắng đáp lời.
"Nhưng tao không biết uống, với cả không thích ăn thịt nướng. Đều không tốt cho sức khỏe."
"Lâu lâu mới ăn uống thôi. Cứ thoải mái đi, không sao đâu." Nhất Hoàng vỗ vỗ lên vai Sở Tiêu an ủi.
Sau vài câu thuyết phục, Sở Tiêu cũng bắt đầu thả lỏng tính cách hơn, không nghiêm khắc và sống theo kỷ luật gì nữa.
Đến khoảng gần mười giờ tối, trong quán nhậu hay ngoài lề đường càng lúc càng vắng người. Vì trời Đông lạnh lẽo kéo đến nên rất ít người ra đường vào ban đêm. Con đường từng tấp nập bây giờ lại chỉ có lẻ tẻ vài bóng người, gió thổi riu ríu xen qua từng tán cây. Chỉ thấy thôi cũng biết lạnh lẽo đến mức nào.
Sở Tiêu ngồi dựa lưng vào ghế, da mặt đỏ ửng lên vì men rượu. Cậu ngồi bên cửa kính, nét mặt ngẩn ngơ hiếm khi có, đôi mắt cứ lờ đờ nhìn bên ngoài trời đang dần trở nên tĩnh mịch.
"Tiêu Tiêu." Lục Bằng say khướt, giọng nói lè nhè của người say rượu thốt ra: "Sao mày vẫn chưa say vậy chứ? Còn điềm tĩnh ngồi đó nữa."
"Đừng nói chuyện nữa. Mày say rồi." Sở Tiêu bất lực nói.
"Nếu bọn tao không chứng kiến mày cùng nhau lớn lên, thì bọn tao không tin đây là lần đầu mày uống rượu đâu." Giọng nói lè nhè không rõ ràng, Lục Bằng dựa người vào Nhất Hoàng, quơ tay quơ chân nói.
"Tao mới uống một ly mà hai chúng mày đã uống ba ly rồi. Say mới lạ."
"Nó say rồi, mày chấp nó làm gì chứ." Nhất Hoàng có chút ngà ngà, giọng khàn khàn nói với Sở Tiêu.
"Tao chỉ nói sự thật thôi."
Nhất Hoàng xoa xoa vùng thái dương, sau đó hắn nhìn vào đồng hồ. Thấy cũng khuya, lại thêm trời khí lạnh, hắn có chút lo lắng.
"Mày về trước đi. Lát nữa tao đưa Bằng Bằng về sau."
"Được không? Cần tao giúp gì không?" Sở Tiêu hỏi.
"Không sao. Mày về nhà trước đi." Nhất Hoàng nấc cụt một cái, hắn nói tiếp: "Về cẩn thận. Đến nhà thì nhắn với tao một câu."
"Ừ."
Sở Tiêu thấy Nhất Hoàng không còn vấn đề gì, cậu móc trong túi ra 500 NDT, dùng chai rượu đè lên bàn. Sau đó thì cũng loạng choạng rời đi luôn.
Trời mùa Đông lạnh buốt da thịt, từng cơn gió thổi qua cũng đủ khiến ta rùng mình. Sở Tiêu cảm thấy cơ thể nóng ran người, cậu cố gắng đi thật chậm để giữ thăng bằng không bị ngã. Như thế, vừa đi vừa đếm nhẩm bước chân một cách ngây ngô.
Khi băng qua một con đường lớn thì bắt gặp một con hẻm quen thuộc. Sở Tiêu nhìn bóng điện cũ chớp nhoáng liên hồi, bỗng dưng lại nghĩ đến hình bóng người đấy.
Liệu bây giờ hắn đang ở đâu nhỉ? Đã về Trùng Khánh chưa? Hắn dạo này đang làm gì chỉ?
Sở Tiêu nấc cụt một tiếng thật lớn, cậu lắc lư cái đầu, còn dùng tay vỗ vỗ lên đôi má sữa trắng trẻo.
Cậu không muốn nghĩ nữa, nếu biết hắn đã an toàn, còn có sức đến Thượng Hải thì cần lo lắng cho hắn làm gì. Sở Tiêu nắm chặt vai cặp, cẩn thận lùi vài bước rồi xoay người rời khỏi con đường dẫn vào hẻm nhỏ đó.
Sở Tiêu chầm chậm bước đi, dựa theo ý thức mơ hồ còn sót lại mà trở về nhà bằng con đường chính. Cơn men trong người khiến cậu nóng ran người nhưng lại khiến cậu trút được nỗi buồn phiền bấy lâu nay. Sở Tiêu bỗng dưng cảm thấy rất hài lòng với bộ dạng con sâu rượu này, vì chỉ có lúc này cậu không còn nghĩ đến ai cả, cũng chẳng còn nghĩ đến mấy tập đề cương giày cui đang xếp chồng chờ cậu giải.
Sở Tiêu men theo con đường lớn đang hướng tới chung cư mà cậu sống. Ý thức càng lúc càng mông lung, cơ thể bủn rủn như muốn ngã vào một góc cho xong. Nhưng khi thấy đám giang hồ đã bắt nạt cậu lần trước, bọn chúng xuất hiện ở một góc tường cũ của nhà máy bỏ hoang. Thấy chúng đứng đó, Sở Tiêu nắm chặt nắm đấm lại, đôi mắt kiên định nhắn chúng, đôi chân cũng vững vàng mà bước về phía chúng.
Đám xã hội đen đang cười nói vui vẻ, một tiếng khàn khàn hét lên trong đêm khuya vắng vẻ khiến tên đại ca có chút giật mình.
Hắn quay đầu lại, thấy cậu nhóc lần trước ngồi xổm một góc bày ra vẻ ăn vạ hiện đang đứng trước mặt. Hắn có chút đề phòng, cùng đám đàn em lùi về sau vài bước.
"Nhóc, nhóc, nhóc tìm ta có chuyện gì? Tính ăn vạ nữa à?"
"Cỗ Diễn không đi cùng các người sao?" Sở Tiêu hắng giọng lên hỏi.
"Không. Sao phải đi theo bọn ta làm gì chứ?" Tên đại ca hơi khó hiểu, hắn hỏi: "Hai người là bạn bè mà? Hắn không nói với cậu thì sao có thể nói với bọn tôi chứ?"
"Hắn... đi rồi. Mấy hôm nay tôi không thấy hắn." Sở Tiêu thả lỏng đôi bàn tay vừa nắm chặt thành cú, cậu rũ mặt xuống rồi nhỏ giọng nói.
"Bọn tôi không biết, hắn trước giờ không có qua lại với bọn tôi." Tên đại ca nóng lòng, xua tay nói: "Nhóc đi đi, ở đây không phải là nơi nhóc đứng đâu."
Sở Tiêu hơi cau mày, thở ra một hơi đầy men rượu, cậu không thu thập được tin tức gì về Cố Diễn cả. Cậu xoa xoa vùng trán rồi chậm rãi bước đi.
Khi đến khu công viên, cậu tìm bừa một chiếc ghế đá rồi ngã người ngồi đó. Đôi mắt mơ hồ nhìn lên ánh trăng khuyết đang bị mây đen che mờ, cơn gió lạnh lẽo luồng vào mảnh áo mong manh, cái lạnh tê dại đến tận đáy lòng, vừa xót xa vừa đau đớn.
Gió mùa đông kèm những hạt mưa li ti bay đến, khu phố nhỏ bây giờ chẳng còn một bóng người. Sở Tiêu ngồi thẫn thờ lúc lâu, cơ thể không cảm thấy lạnh, cũng không có chút động tĩnh. Cậu ngửa mặt lên trời đón những giọt mưa nhỏ bay bay trong gió, ánh đèn đường vàng nhạt phảng phất lên khuôn mặt không cảm xúc.
Chẳng mấy chốc, hạt mưa mỗi lúc một lớn hơn, khuôn mặt trắng trẻo, sắc sảo bị ướt nhòe đi. Nước mắt từ hốc mắt lăng dài xuống gò má, rồi hòa vào những giọt mưa. Cảm xúc của cậu rất tệ, chưa bao giờ cậu cảm thấy bản thân mình tồi tệ đến vậy. Sở Tiêu ngồi bất động ở đó, mặc cho cơn mưa bao trùm lấy cơ thể gầy gò nhỏ bé, đôi mắt mệt mỏi dần dần nhắm nghiền lại.
"Tiêu Tiêu à, hôm nay bọn tao nhất định sẽ khiến mày vui." Lục Bằng khoác tay lên vai Sở Tiêu, tự nhiên mà cười nói.
"Đi thôi. Tao phải về trước 9 giờ." Sở Tiêu nhìn đồng hồ đeo ở cổ tay, vẻ mặt nghiêm túc: "Còn 107 phút nữa."
"Được rồi, được rồi. Đi thôi."
Cứ thế, một thanh niên chưa trải sự đời đã bị hai đứa thanh niên lôi kéo đi.
Đến một quán nướng ở lề đường, Nhất Hoàng hào phóng gọi hai nồi lẩu thập cẩm, khoảng mười lăm que thịt nướng, ba cặp chân gà nướng, hai đĩa bắp xào và cuối cùng là một thùng bia.
"Cô làm nhanh giúp bọn cháu nhé." Nhất Hoàng đưa tờ giấy gọi món đã ghi xong cho bà chủ quán, còn hối thúc bà ấy.
"Được, được, có ngay."
Bà chủ quán định quay gót bước đi, bất ngờ Sở Tiêu lên tiếng. Lục Bằng và Nhất Hoàng có hơi bất ngờ, đều hướng mắt nhìn Sở Tiêu.
"Sao thế? Mày muốn gọi thêm à?" Nhất Hoàng hỏi.
"Ăn toàn đồ nướng thì không tốt cho sức khỏe. Vậy nên cô làm giúp cháu một phần cơm và một ly nước lọc nhé. Dù gì cũng là học...ưm..ưm..?"
Nghe Sở Tiêu nói vậy thì bà chủ có chút sững người. Còn Nhất Hoàng thì lập tức đưa bàn tay to khỏe ra giữ chặt miệng Sở Tiêu lại.
"Cô cứ vào làm món đi. Bạn cháu mới lần đầu nên cô thông cảm." Lục Bằng cười gượng, lên tiếng giải vây.
Nói xong, bà chủ quán cũng cười cười rồi rời đi vào trong. Lúc này, Lục Bằng đánh mạnh vào vai Nhất Hoàng một cái.
"Còn không buông tay ra. Muốn Tiêu Tiêu ngộp ch.ết hả?"
Nhất Hoàng có chút giật mình liền vội buông tay ra. Sở Tiêu quay sang trừng mắt với Nhất Hoàng, giọng điệu có chút khó nghe.
"Muốn ở tù hả? Có biết là thêm ba phút nữa là tao chết ngộp rồi không?"
"Nhỏ tiếng giúp tao, đang ở nơi công cộng đấy." Lục Bằng nhỏ giọng nói.
"Rốt cuộc hai đứa chúng mày đưa tao đi ăn gì đây?" Sở Tiêu vờ như hiểu ra được tình huống, cậu hạ giọng hỏi.
"Đi nhậu." Nhất Hoàng thản nhiên nói: "Khó khăn lắm mày mới nhường vị trí đứng đầu trường cho tao. Tất nhiên là ăn mừng rồi."
"Chúng ta là học sinh đấy, không nên uống rượu bia." Sở Tiêu có chút cau mày.
"Mày không nói, bọn tao càng không nói. Thế thì ai biết đâu chứ." Nhất Hoàng cố gắng đáp lời.
"Nhưng tao không biết uống, với cả không thích ăn thịt nướng. Đều không tốt cho sức khỏe."
"Lâu lâu mới ăn uống thôi. Cứ thoải mái đi, không sao đâu." Nhất Hoàng vỗ vỗ lên vai Sở Tiêu an ủi.
Sau vài câu thuyết phục, Sở Tiêu cũng bắt đầu thả lỏng tính cách hơn, không nghiêm khắc và sống theo kỷ luật gì nữa.
Đến khoảng gần mười giờ tối, trong quán nhậu hay ngoài lề đường càng lúc càng vắng người. Vì trời Đông lạnh lẽo kéo đến nên rất ít người ra đường vào ban đêm. Con đường từng tấp nập bây giờ lại chỉ có lẻ tẻ vài bóng người, gió thổi riu ríu xen qua từng tán cây. Chỉ thấy thôi cũng biết lạnh lẽo đến mức nào.
Sở Tiêu ngồi dựa lưng vào ghế, da mặt đỏ ửng lên vì men rượu. Cậu ngồi bên cửa kính, nét mặt ngẩn ngơ hiếm khi có, đôi mắt cứ lờ đờ nhìn bên ngoài trời đang dần trở nên tĩnh mịch.
"Tiêu Tiêu." Lục Bằng say khướt, giọng nói lè nhè của người say rượu thốt ra: "Sao mày vẫn chưa say vậy chứ? Còn điềm tĩnh ngồi đó nữa."
"Đừng nói chuyện nữa. Mày say rồi." Sở Tiêu bất lực nói.
"Nếu bọn tao không chứng kiến mày cùng nhau lớn lên, thì bọn tao không tin đây là lần đầu mày uống rượu đâu." Giọng nói lè nhè không rõ ràng, Lục Bằng dựa người vào Nhất Hoàng, quơ tay quơ chân nói.
"Tao mới uống một ly mà hai chúng mày đã uống ba ly rồi. Say mới lạ."
"Nó say rồi, mày chấp nó làm gì chứ." Nhất Hoàng có chút ngà ngà, giọng khàn khàn nói với Sở Tiêu.
"Tao chỉ nói sự thật thôi."
Nhất Hoàng xoa xoa vùng thái dương, sau đó hắn nhìn vào đồng hồ. Thấy cũng khuya, lại thêm trời khí lạnh, hắn có chút lo lắng.
"Mày về trước đi. Lát nữa tao đưa Bằng Bằng về sau."
"Được không? Cần tao giúp gì không?" Sở Tiêu hỏi.
"Không sao. Mày về nhà trước đi." Nhất Hoàng nấc cụt một cái, hắn nói tiếp: "Về cẩn thận. Đến nhà thì nhắn với tao một câu."
"Ừ."
Sở Tiêu thấy Nhất Hoàng không còn vấn đề gì, cậu móc trong túi ra 500 NDT, dùng chai rượu đè lên bàn. Sau đó thì cũng loạng choạng rời đi luôn.
Trời mùa Đông lạnh buốt da thịt, từng cơn gió thổi qua cũng đủ khiến ta rùng mình. Sở Tiêu cảm thấy cơ thể nóng ran người, cậu cố gắng đi thật chậm để giữ thăng bằng không bị ngã. Như thế, vừa đi vừa đếm nhẩm bước chân một cách ngây ngô.
Khi băng qua một con đường lớn thì bắt gặp một con hẻm quen thuộc. Sở Tiêu nhìn bóng điện cũ chớp nhoáng liên hồi, bỗng dưng lại nghĩ đến hình bóng người đấy.
Liệu bây giờ hắn đang ở đâu nhỉ? Đã về Trùng Khánh chưa? Hắn dạo này đang làm gì chỉ?
Sở Tiêu nấc cụt một tiếng thật lớn, cậu lắc lư cái đầu, còn dùng tay vỗ vỗ lên đôi má sữa trắng trẻo.
Cậu không muốn nghĩ nữa, nếu biết hắn đã an toàn, còn có sức đến Thượng Hải thì cần lo lắng cho hắn làm gì. Sở Tiêu nắm chặt vai cặp, cẩn thận lùi vài bước rồi xoay người rời khỏi con đường dẫn vào hẻm nhỏ đó.
Sở Tiêu chầm chậm bước đi, dựa theo ý thức mơ hồ còn sót lại mà trở về nhà bằng con đường chính. Cơn men trong người khiến cậu nóng ran người nhưng lại khiến cậu trút được nỗi buồn phiền bấy lâu nay. Sở Tiêu bỗng dưng cảm thấy rất hài lòng với bộ dạng con sâu rượu này, vì chỉ có lúc này cậu không còn nghĩ đến ai cả, cũng chẳng còn nghĩ đến mấy tập đề cương giày cui đang xếp chồng chờ cậu giải.
Sở Tiêu men theo con đường lớn đang hướng tới chung cư mà cậu sống. Ý thức càng lúc càng mông lung, cơ thể bủn rủn như muốn ngã vào một góc cho xong. Nhưng khi thấy đám giang hồ đã bắt nạt cậu lần trước, bọn chúng xuất hiện ở một góc tường cũ của nhà máy bỏ hoang. Thấy chúng đứng đó, Sở Tiêu nắm chặt nắm đấm lại, đôi mắt kiên định nhắn chúng, đôi chân cũng vững vàng mà bước về phía chúng.
Đám xã hội đen đang cười nói vui vẻ, một tiếng khàn khàn hét lên trong đêm khuya vắng vẻ khiến tên đại ca có chút giật mình.
Hắn quay đầu lại, thấy cậu nhóc lần trước ngồi xổm một góc bày ra vẻ ăn vạ hiện đang đứng trước mặt. Hắn có chút đề phòng, cùng đám đàn em lùi về sau vài bước.
"Nhóc, nhóc, nhóc tìm ta có chuyện gì? Tính ăn vạ nữa à?"
"Cỗ Diễn không đi cùng các người sao?" Sở Tiêu hắng giọng lên hỏi.
"Không. Sao phải đi theo bọn ta làm gì chứ?" Tên đại ca hơi khó hiểu, hắn hỏi: "Hai người là bạn bè mà? Hắn không nói với cậu thì sao có thể nói với bọn tôi chứ?"
"Hắn... đi rồi. Mấy hôm nay tôi không thấy hắn." Sở Tiêu thả lỏng đôi bàn tay vừa nắm chặt thành cú, cậu rũ mặt xuống rồi nhỏ giọng nói.
"Bọn tôi không biết, hắn trước giờ không có qua lại với bọn tôi." Tên đại ca nóng lòng, xua tay nói: "Nhóc đi đi, ở đây không phải là nơi nhóc đứng đâu."
Sở Tiêu hơi cau mày, thở ra một hơi đầy men rượu, cậu không thu thập được tin tức gì về Cố Diễn cả. Cậu xoa xoa vùng trán rồi chậm rãi bước đi.
Khi đến khu công viên, cậu tìm bừa một chiếc ghế đá rồi ngã người ngồi đó. Đôi mắt mơ hồ nhìn lên ánh trăng khuyết đang bị mây đen che mờ, cơn gió lạnh lẽo luồng vào mảnh áo mong manh, cái lạnh tê dại đến tận đáy lòng, vừa xót xa vừa đau đớn.
Gió mùa đông kèm những hạt mưa li ti bay đến, khu phố nhỏ bây giờ chẳng còn một bóng người. Sở Tiêu ngồi thẫn thờ lúc lâu, cơ thể không cảm thấy lạnh, cũng không có chút động tĩnh. Cậu ngửa mặt lên trời đón những giọt mưa nhỏ bay bay trong gió, ánh đèn đường vàng nhạt phảng phất lên khuôn mặt không cảm xúc.
Chẳng mấy chốc, hạt mưa mỗi lúc một lớn hơn, khuôn mặt trắng trẻo, sắc sảo bị ướt nhòe đi. Nước mắt từ hốc mắt lăng dài xuống gò má, rồi hòa vào những giọt mưa. Cảm xúc của cậu rất tệ, chưa bao giờ cậu cảm thấy bản thân mình tồi tệ đến vậy. Sở Tiêu ngồi bất động ở đó, mặc cho cơn mưa bao trùm lấy cơ thể gầy gò nhỏ bé, đôi mắt mệt mỏi dần dần nhắm nghiền lại.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương