Bí Mật Thầm Kín: Liệu Anh Có Hay?
Chương 10: Chẳng Thể Nói Ra
Buổi chiều hôm ấy cũng giống như những buổi chiều khác mà thôi. Cậu vẫn cứ lẽo đẽo đi theo Vũ giống như là hình với bóng vậy. Mặc kệ cho những lời dè pha từ người khác...
Thời gian cứ như vậy dần trôi qua cho tới tối, bởi vì giữa bọn họ chẳng có mối ấn tượng mạnh nào đối với cậu vào buổi chiều hôm ấy. Khi hai người vẫn như ngày hôm qua, lập đi lập lại một câu chuyện đầy vui vẻ của một kẻ bám đuôi vậy...
Cậu cũng chẳng nghĩ nhiều về điều đó làm gì mà tập trung vào chiếc điện thoại, xem những video vô bổ để giải trí trong sự mệt mỏi. Rồi mọi thứ cũng kết thúc trong vòng lặp...
Chiều hôm đó cậu đã gặp anh Trung. Cái người mà không mặc áo có cơ thể săn chắc, khuôn mặt điểm trai cùng nụ cười tỏa nắng. Anh ta lên lầu ánh mắt nhìn chăm chăm cậu khi bước vào phòng, mà tỏ thái độ lên tiếng trong sự răng đe rằng:
“Long Long em không thấy nước tràn đầy chỗ này hay sao hả? Mà lại không mút hết nước ra chứ? Để chỗ này dơ ồm thế kia?”
Cậu nghe những gì anh nói, cùng sự tức giận trên khuôn mặt của anh. Cậu tỏ vẻ vô cùng lo lắng không biết phải làm gì trước tình huống này. Thì đột nhiên anh thở dài giọng nói từ tức giận, đã dần trở nên nhỏ nhẹ lại. Anh lên tiếng khuyên bảo cậu:
“Này đừng để anh nhắc nữa nhé! Sau này nếu em thấy nước ở chỗ này. Thì em nên tự dọn dẹp đi nhé!”
Dứt lời anh ta lại quay trở về với khuôn mặt đầy sát khí kia mà dùng cây hốt rác sau đó mút nước trên nền lang cang, mà đỗ xuống dưới tấm tên của căn nhà kia...
Còn cậu thì tỏ vẻ vô cùng khó chịu cực kỳ, cũng chẳng quan tâm anh làm gì cho mệt. Sau đó nằm xem điện thoại.
Thời gian cứ như vậy trôi dần qua, anh cũng đã làm xông công việc của bản thân, rồi rời đi trong khi ánh mắt cậu nhìn chăm chăm anh. Rồi cậu lên tiếng nói với bản thân trong sự tức giận: “Hưa...Ai rảnh đâu mà làm chứ? Anh muốn thì tự làm đi!”
Thoát khỏi những suy nghĩ của bản thân. Cậu lại nằm đó coi những video vô bổ trên điện thoại khi lướt fb. Giờ đây từ phía bên ngoài âm thanh cánh cửa vang lên như có ai mở nó ra vậy...
Chốc lát người xuất hiện không là ai khác, mà chính là anh Vũ. Nét mặt anh ta tỏ vẻ vô cùng mệt mỏi, thân hình nhể nhải đầy mồ hôi. Anh ta tiến ra chỗ bang công để bắt đầu tắm...
Nhìn anh xả nước vào thùng, điều này khiến cậu tỏ vẻ vô cùng hoang mang và bối rối, chốc lát cậu lên tiếng nhắc nhở anh bởi vì cậu chẳng muốn bản thân lại bị chửi khi anh Trung nhìn thấy chỗ này tràn đầy nước: “Anh Vũ anh đừng tắm chỗ đó ạ. Lúc nãy anh Trung vừa mới la em xông đấy. Khi ở đó toàn là nước. Mà giờ anh không vào phòng tắm để tắm. Mà lại tắm ở đó thì, ảnh lên thấy nước sẽ chửi em cơ...”
Vừa nói cậu tỏ vẻ vô cùng lo lắng, không biết anh Vũ sẽ tỏ thái độ như thế nào. Nhưng rồi anh nhìn cậu mỉm cười tỏ thái độ hổ báo cáo chồn mà đáp:
“Cái thằng cháu giám đốc hả? Anh chẳng bận tâm nó làm gì? Em mặc kệ nó đi cứ nói là trời mưa nên chỗ này mới ngập nước như vậy. Và mặc kệ đừng quan tâm nó không làm được gì chúng ta đâu!”
Dứt lời anh Vũ vẫn mặc kệ lời nhắc nhở của cậu, mà vẫn tiếp tục mút nước để tắm. Còn cậu thì thở dài mà chỉ biết nghe lời của anh. Cậu đáp: “Ừ mặc kệ đi bởi vì đâu phải do mình làm nước tràn ở đó đâu mà trách mình. Vậy nên anh ta muốn làm gì thì làm...”
Anh Vũ bấy giờ cũng đã tắm xông, anh liền thay một chiếc quần rồi bước vào bên trong. Chốc lát anh lên tiếng bảo cậu giúp mình lau cái lưng. Cậu nghe đến đây mà tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại giao động trong sự ngại ngùng và hoang mang. Chốc lát cậu đã dùng cái khăn anh đưa mình mà lau người cho anh...
Sau khi kết thúc chuyện đó anh đã lạnh lùng rời đi, mà mặc một chiếc áo vào cơ thể. Rồi tiến đến chỗ cánh cửa mở cửa ra, trong ánh mắt của cậu nhìn anh rời đi với vẻ vô cùng buồn bã. Nhưng cũng có thể làm được điều gì chứ? Bởi vì giữa cậu và anh chẳng là gì, thậm chí là anh cũng chẳng phải là gay. Vậy nên cho dù cậu có thích hay muốn ở cạnh của anh dù chỉ một chút thì điều đó là không thể.
Thậm chí cậu cũng lo lắng một điều rằng, khi anh biết rằng cậu chính là gay thì liệu anh có rời xa cậu hay không? Vậy nên cậu chỉ có thể nhìn anh như vậy, và chỉ có thể chờ đợi anh tỏ vẻ quan tâm hay thân mật với mình một chút mà thôi...
Thế là cậu đã chìm trong sự buồn bã của bản thân, mà nằm đó xem điện thoại. Nhưng trong đầu lại không ngừng suy tư về hình bóng của một người. Một người mà đã mang lại cho cậu cảm giác hạnh phúc, nhưng rồi lại đẩy cậu xuống hố sâu của sự tương tư...
Thời gian cứ như vậy dần trôi qua cho tới tối, bởi vì giữa bọn họ chẳng có mối ấn tượng mạnh nào đối với cậu vào buổi chiều hôm ấy. Khi hai người vẫn như ngày hôm qua, lập đi lập lại một câu chuyện đầy vui vẻ của một kẻ bám đuôi vậy...
Cậu cũng chẳng nghĩ nhiều về điều đó làm gì mà tập trung vào chiếc điện thoại, xem những video vô bổ để giải trí trong sự mệt mỏi. Rồi mọi thứ cũng kết thúc trong vòng lặp...
Chiều hôm đó cậu đã gặp anh Trung. Cái người mà không mặc áo có cơ thể săn chắc, khuôn mặt điểm trai cùng nụ cười tỏa nắng. Anh ta lên lầu ánh mắt nhìn chăm chăm cậu khi bước vào phòng, mà tỏ thái độ lên tiếng trong sự răng đe rằng:
“Long Long em không thấy nước tràn đầy chỗ này hay sao hả? Mà lại không mút hết nước ra chứ? Để chỗ này dơ ồm thế kia?”
Cậu nghe những gì anh nói, cùng sự tức giận trên khuôn mặt của anh. Cậu tỏ vẻ vô cùng lo lắng không biết phải làm gì trước tình huống này. Thì đột nhiên anh thở dài giọng nói từ tức giận, đã dần trở nên nhỏ nhẹ lại. Anh lên tiếng khuyên bảo cậu:
“Này đừng để anh nhắc nữa nhé! Sau này nếu em thấy nước ở chỗ này. Thì em nên tự dọn dẹp đi nhé!”
Dứt lời anh ta lại quay trở về với khuôn mặt đầy sát khí kia mà dùng cây hốt rác sau đó mút nước trên nền lang cang, mà đỗ xuống dưới tấm tên của căn nhà kia...
Còn cậu thì tỏ vẻ vô cùng khó chịu cực kỳ, cũng chẳng quan tâm anh làm gì cho mệt. Sau đó nằm xem điện thoại.
Thời gian cứ như vậy trôi dần qua, anh cũng đã làm xông công việc của bản thân, rồi rời đi trong khi ánh mắt cậu nhìn chăm chăm anh. Rồi cậu lên tiếng nói với bản thân trong sự tức giận: “Hưa...Ai rảnh đâu mà làm chứ? Anh muốn thì tự làm đi!”
Thoát khỏi những suy nghĩ của bản thân. Cậu lại nằm đó coi những video vô bổ trên điện thoại khi lướt fb. Giờ đây từ phía bên ngoài âm thanh cánh cửa vang lên như có ai mở nó ra vậy...
Chốc lát người xuất hiện không là ai khác, mà chính là anh Vũ. Nét mặt anh ta tỏ vẻ vô cùng mệt mỏi, thân hình nhể nhải đầy mồ hôi. Anh ta tiến ra chỗ bang công để bắt đầu tắm...
Nhìn anh xả nước vào thùng, điều này khiến cậu tỏ vẻ vô cùng hoang mang và bối rối, chốc lát cậu lên tiếng nhắc nhở anh bởi vì cậu chẳng muốn bản thân lại bị chửi khi anh Trung nhìn thấy chỗ này tràn đầy nước: “Anh Vũ anh đừng tắm chỗ đó ạ. Lúc nãy anh Trung vừa mới la em xông đấy. Khi ở đó toàn là nước. Mà giờ anh không vào phòng tắm để tắm. Mà lại tắm ở đó thì, ảnh lên thấy nước sẽ chửi em cơ...”
Vừa nói cậu tỏ vẻ vô cùng lo lắng, không biết anh Vũ sẽ tỏ thái độ như thế nào. Nhưng rồi anh nhìn cậu mỉm cười tỏ thái độ hổ báo cáo chồn mà đáp:
“Cái thằng cháu giám đốc hả? Anh chẳng bận tâm nó làm gì? Em mặc kệ nó đi cứ nói là trời mưa nên chỗ này mới ngập nước như vậy. Và mặc kệ đừng quan tâm nó không làm được gì chúng ta đâu!”
Dứt lời anh Vũ vẫn mặc kệ lời nhắc nhở của cậu, mà vẫn tiếp tục mút nước để tắm. Còn cậu thì thở dài mà chỉ biết nghe lời của anh. Cậu đáp: “Ừ mặc kệ đi bởi vì đâu phải do mình làm nước tràn ở đó đâu mà trách mình. Vậy nên anh ta muốn làm gì thì làm...”
Anh Vũ bấy giờ cũng đã tắm xông, anh liền thay một chiếc quần rồi bước vào bên trong. Chốc lát anh lên tiếng bảo cậu giúp mình lau cái lưng. Cậu nghe đến đây mà tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại giao động trong sự ngại ngùng và hoang mang. Chốc lát cậu đã dùng cái khăn anh đưa mình mà lau người cho anh...
Sau khi kết thúc chuyện đó anh đã lạnh lùng rời đi, mà mặc một chiếc áo vào cơ thể. Rồi tiến đến chỗ cánh cửa mở cửa ra, trong ánh mắt của cậu nhìn anh rời đi với vẻ vô cùng buồn bã. Nhưng cũng có thể làm được điều gì chứ? Bởi vì giữa cậu và anh chẳng là gì, thậm chí là anh cũng chẳng phải là gay. Vậy nên cho dù cậu có thích hay muốn ở cạnh của anh dù chỉ một chút thì điều đó là không thể.
Thậm chí cậu cũng lo lắng một điều rằng, khi anh biết rằng cậu chính là gay thì liệu anh có rời xa cậu hay không? Vậy nên cậu chỉ có thể nhìn anh như vậy, và chỉ có thể chờ đợi anh tỏ vẻ quan tâm hay thân mật với mình một chút mà thôi...
Thế là cậu đã chìm trong sự buồn bã của bản thân, mà nằm đó xem điện thoại. Nhưng trong đầu lại không ngừng suy tư về hình bóng của một người. Một người mà đã mang lại cho cậu cảm giác hạnh phúc, nhưng rồi lại đẩy cậu xuống hố sâu của sự tương tư...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương