Bí Mật Thầm Kín: Liệu Anh Có Hay?

Chương 22: Lạc Đường



Cậu nghe những gì anh nói, với mục đích đủ khéo cậu, điều này khiến cậu trở nên buồn bã, nhưng cũng có thể làm gì cơ chứ, mà nghe theo lời của anh.

Thế là cậu đã bắt đầu về nhà, theo những gì anh yêu cầu, nhưng khi đi xuống dưới cậu đã tiến đến một cánh cửa bị khoá, bằng một sợi dây thép, rồi mở nó ra, nhưng cánh cửa đó lại là một căn phòng khác…

Cậu liền quay người lại sau đó nhìn cánh cửa phía sau lưng của mình, nó đã bị khoá, vậy là cậu hấp thấp vội vàng, Chạy lên lầu để kêu anh xuống mở cửa…

Nhưng cánh cửa phòng của anh đã đóng lại, cầu gọi mãi một lúc thì anh mới ra: “Anh ơi cánh cửa bên dưới bị khóa rồi. Anh mau xuống mở cửa cho em đi!”

Anh bước ra với vẻ mặt, vô cùng khó chịu sau đó anh cũng đã xuống dưới cùng với cậu, để mở cửa, xuống dưới nơi anh nhìn chăm chăm cánh cửa, rồi đưa tay đẩy cửa ra, mà lên tiếng bảo rằng: “Em à cánh cửa có khoá đâu chứ, em chỉ cần mở nhẹ là ra rồi!”

Cậu giờ đây đưa tay gãi đầu, mà lên tiếng trong sự ngại ngùng: “À bởi vì em thấy ổ khóa, nó đã được khóa lại, nên tưởng là nó đã khoá cánh cửa…”

Anh nét mặt tỏ vẻ thất vọng, chẳng biết phải nói gì với cậu luôn, sau một lúc anh lại lên tiếng: “Thôi em hãy mau trở về nhà đi…”

Cậu nghe theo lời của anh, mà bắt đầu trở về nhà, cậu ra phía bên ngoài đường, mà đi thẳng một mạch, sau đó lại cua vào bên trong một con hẻm, nhưng cậu thấy nơi này chẳng giống, chỗ mà cậu ở một chút nào…

Vậy là cậu bối rối không biết phải làm gì, mà tiếp tục đi xem thử, nơi này có phải là đường về nhà hay không?

Đi mãi một lát mà cậu cảm thấy rằng, nơi này chẳng giống đường về nhà một chút nào, thế là cậu đã lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh rằng: “Anh à em bị lạc đường rồi! Anh đến đưa em về được không?”

Sau khi nhắn xông anh cũng không trả lời cậu khiến cho cậu cảm thấy bối rối không biết phải làm gì mà đi vòng vòng ở đó. Sau một lát cậu lại mò vào túi quần thì đã phát hiện ra rằng mình đã bỏ quên bóp ở nhà anh. Cậu lại nhắn tin với anh rằng:

“Em bỏ quên bóp ở nhà anh luôn rồi, anh mang bóp ra trả giúp em. Và đưa em về nhà được không?”

Cứ như vậy cậu đã chờ tin nhắn của anh một lát lâu, thì giờ đây anh cũng trả lời cậu rằng:

“Gì chứ em bỏ quên bóp à? Vậy thì quay lại chỗ nhà anh lấy đi gần mà!”



Cậu liền nhắn tin trả lời trong sự hoang mang đến tột cùng: “Em bị lạc rồi. Em không biết đây là đâu cả thậm chí chẳng biết chỗ anh ở là chỗ nào!”

Anh ta liền nhắn tin rằng: “Vậy thì em ở chỗ nào chứ?”

Cậu bắt đầu viết địa chỉ gửi qua cho anh, trong khi anh thì không trả lời trong vòng 5 phút điều này khiến cậu vô cùng tức giận mà lên tiếng nói với chính mình rằng: “Cái thằng cha già chết tiệt. Chở đi xem phim đéo vô xem đâu mà chở về. Còn giờ bỏ quên ví và lạc đường, mà lại méo đi tìm người ta nữa chứ? Thật là tức chết đi được…”

Cứ như vậy cậu đã vòng qua lại một lát lâu chỗ đó, thậm chí đã hỏi thăm người khác về nơi ở của mình, nhưng bọn họ lại chẳng biết…

Cậu đang bối rối và hoảng loạn không biết phải làm gì thì, bấy giờ tin nhắn cũng đã vang lên: “Anh bảo em đứng một chỗ mà! Tại sao em lại đi lung tung như vậy? Bây giờ anh đang đứng chỗ cũ mà em gửi địa chỉ này? Mau đến đây anh đưa em về…”

Cậu nghe những gì anh nói, mà nhắn tin lại trong sự hoang mang: “Em không biết chỗ cũ nào cả?”

Anh cũng lặng thinh một rất lâu, như đang rất lo lắng cho cậu, sau một hồi cậu đã đi vòng vòng, thì tin nhắn của anh lại vang lên: “Này anh đang ở phía sau của em nè, mau đến đây anh đưa em về…”.

||||| Truyện đề cử: Sếp Lớn Cua Vợ |||||

Cậu liền quay đầu lại, sau đó cũng đã nhìn thấy được anh, rồi liền tiến đến chỗ của anh, để anh đưa cậu về nhà…

Trong khi trên đường đi anh không ngừng càm ràm cậu: “Anh đã chỉ đường rồi mà, Sao lại đi lạc chứ? Hazz em thật tình không biết nói nổi luôn, thậm chí những con hẻm này, Một khi em mà đi lạc, thậm chí không ở một chỗ, mà cứ đi vòng vòng như vậy, thì sẽ khó tìm ra nghe rõ chưa, và lần sau nếu bị lạc thì em nên ở yên một chỗ, chứ đừng đi lòng vòng nữa…”

Cứ như vậy cậu giờ đây cũng đã đến con đường quen thuộc để trở về nhà của mình, sau đó anh lên tiếng nói: “Được rồi Đây là con đường Hàng ngày em hay đi, nó cũng là con đường về nhà của em, em tự về đi và đừng đi lạc nữa nghe rõ chưa?”

Cậu lên tiếng trả lời rằng: “Em hiểu rồi ạ…”

Sau đó anh cũng đã rời đi, trong khi cậu cũng bắt đầu trở về nhà, trong sự vui vẻ và hạnh phúc: “Hazz thật may mắn là hắn ta đã tới, và trả bớp cho mình, thậm chí còn đưa mình về nhà nữa, không mình không biết phải làm gì luôn…”
Chương trước Chương tiếp