Bí Mật Thầm Kín: Liệu Anh Có Hay?

Chương 38: Anh Bỗng Nhiên Gần Cậu



Giờ làm việc cũng đã bắt đầu, cậu lúc này đang ở chỗ của chị Đào, mà phụ chị ta khinh giấy, nhưng cảm thấy vô cùng nhàm chán, vậy nên cậu đã tự tạo ra một cốt truyện, thậm chí là lồng tiếng cho bản thân nghe:

“Không mình cần phải cứu em gái của mình? So pia chị sẽ đến tìm nhóm winx, bởi vì chỉ có họ mới có thể cứu được em, vậy nên em hãy chờ chị nhé sopia…”

Cậu đã lồng tiếng một lát lâu giờ đây có lẽ như chị Đào đã nghe thấy được, mà liền lên tiếng hỏi rằng: “Này mày đang nói gì vậy hả? Mày đang chửi tao sao?”

Cậu im lặng một lát lâu trong sự dò xét của chị ta, sau một lúc cậu cũng không che giấu nữa mà lên tiếng: “Không em không hề chửi chị hay gì hết, mà thậm chí là em chỉ đang lồng tiếng mà thôi!”

Chị ta nghe đến đây mà tỏ vẻ thắc mắc: “Vậy thì mày hãy lồng cho tao nghe một đoạn đi!”

Trước những lời nói của chị ta, cậu đã quyết định sẽ lồng tiếng cho chị ta nghe, giờ đây cậu lên tiếng: “Sopia chị nhất định sẽ tìm ra cây quyền trượng đó, chị nhất định sẽ cứu được em và cả vương quốc phép thuật của chúng ta, và đó là lời thề của chị!”

Sau khi cậu dứt lời chị ta lúc này cũng đã lên tiếng bảo rằng: “Ồ mày lồng tiếng cũng hay đó, nhưng tại sao lại không đi làm diễn viên lồng tiếng đi? Mà tại sao lại phải vào đây làm cho cực khổ như thế này…”

Cậu nghe những gì mà chị ta nói, rồi tỏ vẻ buồn bã lên tiếng rằng: “Thật ra thì em cũng không muốn vào đây làm một chút nào cả, nhưng bởi vì cha của em ép buộc, nên em mới vào đây làm cho ổng vui thôi…”

Chị ta nghe đến đây mà cũng chẳng nói gì thêm, sau đó khoảng không đã chìm trong sự im lặng, và rồi cậu đã lấy màn rồi bọc giấy lại…

Thời gian cứ như vậy đã dần trôi qua, đến buổi trưa. Mọi thứ vẫn diễn ra như mọi ngày, bọn họ vẫn là đi ăn cơm, sau đó lại lên phòng ngủ, rồi bắt đầu một buổi làm việc mới…

Chiều hôm đó, cậu vẫn là không kiềm chế được trái tim của bản thân mình, nên đã đến chỗ của anh với ý định phụ giúp anh, trong khi lý trí của cậu thì không ngừng bảo rằng: “Tại sao ông lại đến chỗ đó chứ? Trong khi có lẽ người ta chẳng muốn nhìn thấy mặt ông một chút nào, nhưng tại sao ông vẫn cố chấp như vậy hả?”

Cậu cũng mặc kệ những lời của lý trí, sau đó đưa mắt nhìn anh đang xem máy, thậm chí là cắt giấy, bấy giờ anh quay sang cậu mà nói rằng: ‘Anh đi hút thuốc một cái, em ở đây canh giấy giúp anh nha!”



Cậu đã đồng ý theo yêu cầu của anh, mà ở đó xem giấy giúp anh, trong khi lúc này anh cũng đã hút thuốc xông, thì tiến đến chỗ của cậu, bấy giờ bạn gái của anh, đột nhiên từ đâu xuất hiện, sau đó trong tay cầm thứ gì đấy mà đút cho anh ăn…

Điều này khiến cậu cảm thấy vô cùng buồn bã, thậm chí là có một chút ghen tị, với cô ta…

Cậu nhìn cô ta đút cho anh ăn, thậm chí hai người nói chuyện qua lại một lát lâu, sau đó cô ta mới rời đi, trong khi anh cũng tiến đến chỗ của cậu, rồi lên tiếng bảo rằng: “Em ra phía bên ngoài ăn trứng cút đi…”

Cậu đã từ chối, trong khi anh thì đứng chỗ của cậu, sau một lát cũng đã rời đi, trong ánh mắt của cậu khi nhìn chăm chăm anh, như đang mong chờ một điều gì đó…

Thời gian cứ như vậy đã dần chưa qua, bấy giờ cũng đã là 6 giờ tối, cậu đã xin anh quản lý cho mình đi mua đồ ăn, anh quản lý cũng đã đồng ý, sau đó cho cậu nghỉ luôn…

Cậu đi mua đồ ăn trong sự vui vẻ, sau đó cũng về phòng mà bắt đầu ăn, thậm chí cậu đã mua một hộp xôi cho anh Trung…

Và rồi anh Vũ lúc này cũng đã lên lầu, cậu đưa mắt nhìn chăm chăm ảnh mà lên tiếng nói rằng: “Anh vẫn chưa nghỉ à?”

Anh xem điện thoại rồi bảo: “Chưa vẫn chưa nghỉ, đến 9:00 mới nghỉ lận!”

Sau đó với vẻ buồn bã mà rời đi, trong khi cậu đưa mắt nhìn chăm chăm anh, mang theo những tâm sự thầm dấu, mà anh chẳng hề hay biết…

Sau đó thoát khỏi sự buồn bã kia, cậu đã bắt đầu lên tik tok để xem những video giải trí, thời gian lại trôi qua rất nhanh, chốc lát cũng đã là 9:00 tối, bấy giờ anh cũng đã lên phòng một lần nữa, rồi lấy quần áo đi xuống dưới lầu, để tắm như mọi ngày…

Sau khi tắm xong, anh liền lên lầu mà tiến đến chỗ của cậu để nằm, trong sự thắc mắc của cậu, trong khi mọi ngày anh đâu có như vậy đâu? Sao hôm nay anh lại như vậy chứ? Chẳng gọi cho bạn gái, hay là đi chơi với cô ta? Thế là cậu đã đưa ra kết luận của bản thân rằng: “Không lẽ là hai người đã chia tay rồi sao?”

Cậu vẫn đang chìm trong những suy nghĩ kia, thì giờ đây anh cũng đã đứng dậy rời đi, nét mặt của cậu lại bắt đầu trở nên buồn bã, khi biết rằng những suy nghĩ của mình chỉ là diễn dông…
Chương trước Chương tiếp