Bí Mật Thầm Kín: Liệu Anh Có Hay?
Chương 5: Nói Chuyện Với Anh
Sau khi anh đã múc xong sơn từ trong thùng mới, qua cái thùng cũ thì bây giờ, anh đã bước lên một bậc, nơi chứa chiếc máy cắt giấy tự động, cậu nhìn đôi bàn tay của anh, đã đưa vào bên trong, một cái ngăn dường như để chứa, chất lỏng gì đó thì phải, nhưng nhìn qua thùng sơn hồi nãy thì cậu cũng đã biết được rằng, đây chính là nơi để hút sơn...
Nhưng những suy nghĩ kia cũng đã dần biến mất, chỉ để lại ánh mắt của cậu nhìn đôi bàn tay của anh, không ngừng bóc những, lớp màng màu trắng bên trong cái khây đựng sơn ấy ra, lúc cậu tính làm cùng anh thì, anh đã ngăn cậu lại, mà bảo rằng không chỉ em đứng nhìn là được...
Nhìn anh làm hết tất cả mọi việc, mà cậu cảm thấy vô cùng vui, ánh mắt tỏa ra sự hạnh phúc đến tột cùng, sau một lúc anh cũng đã làm xong, giờ đây anh đi xung quanh đó, để tìm kiếm những cuộn giấy màu.
Cậu cũng lẽo đẽo đi theo phía sau anh, thì đột nhiên cậu đã va phải một cuộn giấy nhỏ, khiến nó ngã nhào xuống dưới mặt đất, trong khi ánh mắt anh đã tỏ vẻ vô cùng lo lắng, liền dùng tay dựng lại cột giấy khi lên, mà lên tiếng nói với cậu rằng: “Này đi cẩn thận vào nhé! Đừng làm rớt những cột giấy này, không thì họ thấy họ sẽ chửi đó, bởi nó rớt xuống sẽ làm hư tốn mấy triệu của họ...”
Cậu lên tiếng trả lời dạ vâng, giống như một đứa bé ngoan, đang nghe lời anh trai của mình vậy, thế là hai người tiếp tục đi vòng vòng, để anh tìm kiếm cột giấy mà mình ưng ý, để làm việc...
Thì đột nhiên người đàn ông kia, gã đá sai cậu đập cái nhà vệ sinh, ngay ngày đầu tiên đi làm, lão lại tiếp tục sai cậu rằng: “Này mau đi múc nước đi, để cho người ta làm, không thì bụi sẽ bay khắp nơi làm dơ giấy mất...”
Thế là sau khi vừa dứt lời, ông ta đã rời đi một cách lạnh lùng, trong khi cậu thì tiến đến, lấy chiếc thùng mà đi múc nước, trong sự tức giận và không cam tâm, khi bản thân của mình lại làm những việc nặng như thế này, cậu lên tiếng: “Tại sao lão ta lại bắt mình làm những việc nặng như thế này chứ? Hay là lão ta ghét mình hả?”
Cậu vừa đi vừa càm ràm thậm chí là nói chuyện với bản thân của mình, bởi cậu là một người vô cùng cô đơn, nên đã tạo ra trong tâm trí của bản thân, một người bạn tưởng tượng, nói là tưởng tượng nhưng thực chất là, Đây là một phần lý trí của bản thân cậu, thậm chí lý trí này chỉ xuất hiện, khi cậu cần giúp đỡ, hay là nhắc nhở cậu trong một việc gì đó, thậm chí nó là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho cậu, và là nơi an ủi cậu, mỗi khi cậu buồn hay gặp khó khăn gì đó...
Cứ như vậy cậu đã múc nước đến chỗ đó một lát lâu, chắc khoảng tầm 5 hay 7 xô gì đó, và rồi cậu cảm thấy lười không muốn, làm việc này thêm một chút nào nữa, nên lén lén lúc lúc rời đi, sau đó đến chỗ của cậu thanh niên, đã tỏ vẻ thân thiết với cậu, trong lần cặp đầu tiên...
Cậu giờ ở cạnh người đó, Trong khi người đó, thì đã bắt đầu nhấn các nút điều khiển, cổ mấy cắt giấy tự động kia...
Và rồi người thanh niên đó tỏ vẻ quan tâm cậu mà nói: “Em chỉ cần đi vòng vòng, rồi nhặt giấy qua lại, mấy cái là xông, chứ cần gì phải đi theo lão ta cho lão ta sai em chứ?”
Cậu mỉm cười trả lời rằng: “Vâng ạ...”
Sau đó lại chìm trong những thắc mắc của bản thân, mà nói với anh ta rằng: “Dường như có vẻ ông ấy không thích em thì phải? Khi cứ bắt em làm những công việc nặng, và bí hiểm không...”
Người thanh niên kia nở nụ cười, lên tiếng an ủi cậu rằng: “Không phải đâu chẳng qua hiện tại, tất cả mọi người đều đã được phân chia công việc rồi, nên em chỉ làm những việc lặt vặt thôi, vậy nên ông ấy mới giao việc cho em làm...”
Cậu lên tiếng như đã hiểu những gì anh nói, sau đó đã ngồi cùng với anh, trên chiếc máy kia mà cảm thấy vô cùng nóng nực, nhưng lại tỏ vẻ vô cùng vui, khi ở cạnh anh và được anh nói chuyện thậm chí quan tâm như thế này...
Và rồi cậu đã lên tiếng hỏi với anh rằng: “Chúng ta mấy giờ nghỉ vậy anh?”
Anh ta mỉm cười đáp: “12h chúng ta mới được nghỉ, Khi nào nghỉ thì tất cả các máy móc, sẽ được ngưng lại. Lúc đó chúng ta sẽ qua cái quán bên kia ăn cơm...”
Cậu gật đầu tỏ vẻ hiểu ý của anh, sau đó hai người đã ngồi bên cạnh nhau một lúc lâu, và rồi thời gian cũng đã dần trôi qua, đến 12:00 trưa lúc này cậu với ý định lên lầu để lấy tiền, bởi cậu sợ rằng ăn xong sẽ phải trả tiền...
Trong khi anh thì vẫn nét mặt của ung dung đó, thậm chí mang theo một chút lạnh lùng, anh liền hỏi cậu khi thấy cậu sắp đi lên lầu: “Này em định đi đâu vậy? Nào qua kia ăn kìa!”
Cậu nghe đến đây mà không lên lầu lấy tiền nữa, sau đó đã cùng anh ra bên ngoài đến vòi nước để rửa tay, rồi đi qua cái quán gần đó cùng với anh... Truyện Trinh Thám
Nhưng những suy nghĩ kia cũng đã dần biến mất, chỉ để lại ánh mắt của cậu nhìn đôi bàn tay của anh, không ngừng bóc những, lớp màng màu trắng bên trong cái khây đựng sơn ấy ra, lúc cậu tính làm cùng anh thì, anh đã ngăn cậu lại, mà bảo rằng không chỉ em đứng nhìn là được...
Nhìn anh làm hết tất cả mọi việc, mà cậu cảm thấy vô cùng vui, ánh mắt tỏa ra sự hạnh phúc đến tột cùng, sau một lúc anh cũng đã làm xong, giờ đây anh đi xung quanh đó, để tìm kiếm những cuộn giấy màu.
Cậu cũng lẽo đẽo đi theo phía sau anh, thì đột nhiên cậu đã va phải một cuộn giấy nhỏ, khiến nó ngã nhào xuống dưới mặt đất, trong khi ánh mắt anh đã tỏ vẻ vô cùng lo lắng, liền dùng tay dựng lại cột giấy khi lên, mà lên tiếng nói với cậu rằng: “Này đi cẩn thận vào nhé! Đừng làm rớt những cột giấy này, không thì họ thấy họ sẽ chửi đó, bởi nó rớt xuống sẽ làm hư tốn mấy triệu của họ...”
Cậu lên tiếng trả lời dạ vâng, giống như một đứa bé ngoan, đang nghe lời anh trai của mình vậy, thế là hai người tiếp tục đi vòng vòng, để anh tìm kiếm cột giấy mà mình ưng ý, để làm việc...
Thì đột nhiên người đàn ông kia, gã đá sai cậu đập cái nhà vệ sinh, ngay ngày đầu tiên đi làm, lão lại tiếp tục sai cậu rằng: “Này mau đi múc nước đi, để cho người ta làm, không thì bụi sẽ bay khắp nơi làm dơ giấy mất...”
Thế là sau khi vừa dứt lời, ông ta đã rời đi một cách lạnh lùng, trong khi cậu thì tiến đến, lấy chiếc thùng mà đi múc nước, trong sự tức giận và không cam tâm, khi bản thân của mình lại làm những việc nặng như thế này, cậu lên tiếng: “Tại sao lão ta lại bắt mình làm những việc nặng như thế này chứ? Hay là lão ta ghét mình hả?”
Cậu vừa đi vừa càm ràm thậm chí là nói chuyện với bản thân của mình, bởi cậu là một người vô cùng cô đơn, nên đã tạo ra trong tâm trí của bản thân, một người bạn tưởng tượng, nói là tưởng tượng nhưng thực chất là, Đây là một phần lý trí của bản thân cậu, thậm chí lý trí này chỉ xuất hiện, khi cậu cần giúp đỡ, hay là nhắc nhở cậu trong một việc gì đó, thậm chí nó là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho cậu, và là nơi an ủi cậu, mỗi khi cậu buồn hay gặp khó khăn gì đó...
Cứ như vậy cậu đã múc nước đến chỗ đó một lát lâu, chắc khoảng tầm 5 hay 7 xô gì đó, và rồi cậu cảm thấy lười không muốn, làm việc này thêm một chút nào nữa, nên lén lén lúc lúc rời đi, sau đó đến chỗ của cậu thanh niên, đã tỏ vẻ thân thiết với cậu, trong lần cặp đầu tiên...
Cậu giờ ở cạnh người đó, Trong khi người đó, thì đã bắt đầu nhấn các nút điều khiển, cổ mấy cắt giấy tự động kia...
Và rồi người thanh niên đó tỏ vẻ quan tâm cậu mà nói: “Em chỉ cần đi vòng vòng, rồi nhặt giấy qua lại, mấy cái là xông, chứ cần gì phải đi theo lão ta cho lão ta sai em chứ?”
Cậu mỉm cười trả lời rằng: “Vâng ạ...”
Sau đó lại chìm trong những thắc mắc của bản thân, mà nói với anh ta rằng: “Dường như có vẻ ông ấy không thích em thì phải? Khi cứ bắt em làm những công việc nặng, và bí hiểm không...”
Người thanh niên kia nở nụ cười, lên tiếng an ủi cậu rằng: “Không phải đâu chẳng qua hiện tại, tất cả mọi người đều đã được phân chia công việc rồi, nên em chỉ làm những việc lặt vặt thôi, vậy nên ông ấy mới giao việc cho em làm...”
Cậu lên tiếng như đã hiểu những gì anh nói, sau đó đã ngồi cùng với anh, trên chiếc máy kia mà cảm thấy vô cùng nóng nực, nhưng lại tỏ vẻ vô cùng vui, khi ở cạnh anh và được anh nói chuyện thậm chí quan tâm như thế này...
Và rồi cậu đã lên tiếng hỏi với anh rằng: “Chúng ta mấy giờ nghỉ vậy anh?”
Anh ta mỉm cười đáp: “12h chúng ta mới được nghỉ, Khi nào nghỉ thì tất cả các máy móc, sẽ được ngưng lại. Lúc đó chúng ta sẽ qua cái quán bên kia ăn cơm...”
Cậu gật đầu tỏ vẻ hiểu ý của anh, sau đó hai người đã ngồi bên cạnh nhau một lúc lâu, và rồi thời gian cũng đã dần trôi qua, đến 12:00 trưa lúc này cậu với ý định lên lầu để lấy tiền, bởi cậu sợ rằng ăn xong sẽ phải trả tiền...
Trong khi anh thì vẫn nét mặt của ung dung đó, thậm chí mang theo một chút lạnh lùng, anh liền hỏi cậu khi thấy cậu sắp đi lên lầu: “Này em định đi đâu vậy? Nào qua kia ăn kìa!”
Cậu nghe đến đây mà không lên lầu lấy tiền nữa, sau đó đã cùng anh ra bên ngoài đến vòi nước để rửa tay, rồi đi qua cái quán gần đó cùng với anh... Truyện Trinh Thám
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương