Biển Bạc

Chương 12



Phần A: Mưa Tháng Năm

CHƯƠNG 12: "KHÔNG NÊN TỰ Ý BÁN BÀI HÁT CỦA TỤI MÌNH."

Edit + Beta: V

Trời đã tối xẩm, bóng cây tựa như bức tường của nhà thương điên vây bọn họ ở trong đó.

Văn Hựu Hạ chỉ dùng một chữ đã lập tức đánh nát ảo tưởng của cậu.

Ý cười của cậu trở nên sượng trân, khóe miệng đang nhếch lên một độ cong cứng ngắc và méo mó lạ thường. Sự tàn bạo ẩn sâu trong lòng Khâu Thanh thoáng chốc dâng cao chừng 10 m, nó xuyên qua bức tường vây và chiếm cứ toàn bộ lý trí của cậu, nó khiến cậu đột nhiên đứng lên, vươn tay muốn bắt lấy Văn Hựu Hạ.

Dường như Văn Hựu Hạ đã biết trước động tác kế tiếp của cậu, anh lui về sau một bước, miễn cưỡng tránh thoát khỏi Khâu Thanh.

Văn Hựu Hạ nghĩ mình muốn đánh anh ấy à? Khi nhận ra điều này thì Khâu Thanh càng thêm phẫn nộ, cậu cao giọng nói: "Văn Hựu Hạ, anh có ý gì! Anh coi em là loại người gì vậy hả?"

"Khâu." Văn Hựu Hạ gọi cậu: "Đủ rồi."

Giọng anh không lớn, nhưng nó lại nặng nề đến mức khiến người ta như rơi xuống hầm băng, cái lạnh ấy xoa dịu cơn nóng đang điên cuồng trào dâng trong cậu một cách kỳ lạ.

Khâu Thanh bị gõ một gậy cảnh tỉnh, cậu thu tay về, bất an vê mười ngón tay. Cậu đoán Văn Hựu Hạ không muốn nghe chuyện yêu đương nên bèn nói: "Anh không muốn yêu đương... bởi vì em làm không tốt, nhất định là vậy rồi. Em làm sai, là em có lỗi với anh, nhưng anh đừng từ chối em như thế, anh cứ trừng phạt em đi."

"Không phải, Khâu Thanh."

Nhưng Khâu Thanh lại che tai trốn tránh, cậu không muốn nghe Văn Hựu Hạ phủ nhận: "Em thật sự xin lỗi mà! Thật sự xin lỗi anh! Được không anh? Em không nên tự ý quyết định bán bản quyền, rất nhiều chuyện em đều xử lý không tốt... rất nhiều chuyện... Em muốn tốt cho anh, nhưng trên thực tế lại không cân nhắc đến cảm thụ của anh, là em không đúng, em xin lỗi!"

"..."

"Lúc ấy em không nên bán bài hát của tụi mình, bây giờ bản quyền không cầm về được, thế nhưng... sau đó..." Dường như đã hạ quyết tâm, cậu bỗng dưng lớn tiếng: "Anh cho em một cơ hội nữa nhé, sau này chuyện gì em cũng nghe theo anh! Anh nói sao thì là vậy, có được không anh? Anh đừng trách em nữa mà, nha?"

"Tôi đã nói, bây giờ tôi không có hứng thú."

"..."

Văn Hựu Hạ vẫn giữ thái độ hời hợt, anh hơi khom người, con ngươi còn sâu hơn cả màn đêm: "Bây giờ tôi không quan tâm những chuyện này, cậu quyết định là tốt rồi, không cần trưng cầu ý kiến của tôi."

Khâu Thanh lập tức tuyệt vọng.

Cậu nói nhiều lý do như vậy, nhưng vẫn không dám hỏi Văn Hựu Hạ, rằng anh không đồng ý là bởi vì còn đang trách cậu, chứ không phải vì không còn thích cậu nữa, có đúng hay không.

"Khâu, cậu nói tìm tôi trở về để gầy dựng lại ban nhạc, phải không?"

Khâu Thanh bấm vào lòng bàn tay: "Ban nhạc là của em... và cũng là của anh..."

Văn Hựu Hạ lắc đầu: "Ngân Sơn xưa nay đều là của cậu."

"..."

"Tiếp tục hợp tác với ban nhạc thì được, còn những chuyện khác thì không bàn tới, hai chúng ta nên phân rõ việc tư và việc công." Văn Hựu Hạ ngồi dậy, anh đạp lên một chiếc lá cây: "Tôi lười lắm, không muốn để tâm vào nhiều thứ như vậy."

Rốt cuộc cậu cũng biết tại sao Văn Hựu Hạ phối hợp lại khiến cậu cảm thấy bất an rồi: Lư Nhất Ninh thì cò kè mặc cả, cậu ta thỏa sức tưởng tượng về những đãi ngộ trong tương lai và các cô gái xinh đẹp; Cố Kỷ thì quen đàn guitar sáu dây, anh ta đang luyện tập những bài hát mà bọn họ viết trước đó. Bọn họ đều có niềm mong đợi đối với "Ngân Sơn 2.0", đồng thời cũng cảm thấy bản thân mình là một phần tử không thể thiếu.

Còn Văn Hựu Hạ thì không, anh không có bất gì ý tưởng hay ý kiến gì, cứ như anh quay về lại trạng thái vừa mới gặp mặt vậy.

Có lẽ còn tệ hơn cả khi ấy nữa – Văn Hựu Hạ không thích chơi bass, và anh cũng không thích cậu.

Hóa ra chả có bước ngoặt nào cả, cậu vốn đã cầm kịch bản tệ hại nhất rồi.

"Không muốn để tâm vào nhiều thứ như vậy?" Khâu Thanh lẩm bẩm: "Anh cho rằng trước đây anh để tâm bao nhiêu... Anh thật nghĩ vậy sao?"

Cái gì gọi là việc tư, cái gì gọi là việc công? Suy cho cùng, cũng bởi bản quyền của một bài hát mà anh canh cánh trong lòng, hợp tác thì được, thế nhưng yêu đương thì không được, sao lại phân chia ra như vậy cơ chứ?

Văn Hựu Hạ im lặng, trong sự im lặng ấy thể hiện lòng kiên quyết.

Cảm xúc cả đêm cứ lên voi xuống chó nên bây giờ Khâu Thanh cực kỳ mệt mỏi. Cậu không muốn liếc nhìn Văn Hựu Hạ thêm tí nào nữa, Khâu Thanh giơ tay lên chỉ về phía trung tâm công viên với đèn đuốc sáng choang: "Vậy anh biến đi."

Văn Hựu Hạ nhìn Khâu Thanh, anh cõng lấy hộp đựng đàn, thật sự "biến" theo lời cậu.

Mãi đến khi ngẩng đầu và phát hiện bóng dáng đối phương hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn thì Khâu Thanh chán nản ngồi xuống băng ghế, mặt ghế bằng sắt lạnh lẽo khiến cậu bỗng dưng nổi da gà.

Cậu móc hộp thuốc lá bị nhồi trong túi quần ra, bên trong còn ba điếu cuối cùng.

Khâu Thanh châm điếu thứ nhất, cậu ngẩng đầu, phà một làn khói xám lên bầu trời đen sẫm. Tàn thuốc rơi lả tả, mùi thuốc lá kích thích đường thở của cậu, vị đắng xộc từ chóp mũi lên tới viền mắt.

Khi nước mắt men theo gò má lọt vào cổ áo sơ mi, Khâu Thanh không có cảm giác gì cả, nhưng sau đó nó ngày càng nhiều hơn. Cậu cắn điếu thuốc rồi rít hai hơi, sau gáy đau đến mức không gắng nổi nữa. Khâu Thanh chống tay lên đầu gối, ngón tay run rẩy cầm đầu lọc, hút mấy hơi nữa rồi vứt xuống đất và giẫm tắt. Sau đó, cậu lại lấy một điếu khác ra và lặp lại hành động vừa rồi.

Khâu Thanh khóc không có tiếng, cũng chẳng có nức nở, cậu chỉ điên cuồng hút thuốc.

Cậu không được uống rượu, không được hút thuốc, nhưng bây giờ không ai ngăn cậu lại cả.

Lời bài hát trước đây của ban nhạc đều chứa đựng sự chua xót, gì mà "nước mắt em tựa nước biển, làm ướt đẫm tay áo tôi". Hồi đó Khâu Thanh nghe thì thấy hơi xúc động, cậu giẫm gót giày Văn Hựu Hạ rồi phát biểu ý kiến: "Anh đã từng uống nước biển chưa?"

Văn Hựu Hạ nhìn cậu như nhìn một tên bệnh thần kinh, cậu lập tức cười lớn: "Em đã uống rồi đấy, mặn chát! Hồi nhỏ xém chút nữa là em chết đuối rồi!"

Lúc ấy, cậu kể vô cùng hào hứng, nhưng cậu chưa từng nếm qua nước mắt của mình.

Bây giờ thì biết rồi.

Không giống nước biển cho lắm, nước mắt đắng.

Cậu mừng vì chỗ này cực kỳ hẻo lánh, còn ánh sáng thì tù mù. Đôi tình nhân trẻ chơi đủ rồi thì đứng lên, anh đùn em đẩy, họ không thấy cậu đang trốn sau thân cây và bụi cỏ. Dẫu bây giờ có ai đi ngang qua thì cũng chỉ xem Khâu Thanh như một gã thất nghiệp say mèm đang hút thuốc để phát tiết sự thảm hại của bản thân mà thôi.

Làm tay bass thì được, còn yêu đương thì không được.

Ngân Sơn là của cậu, cậu nói sao thì là vậy, vừa lòng chưa?

Cái logic chó má gì đây.

Khâu Thanh tức giận đến mức xém nữa là bật cười: "Biến mẹ anh đi!"

Là mình sai ư?

Mình sai rồi sao?

Sai rồi nên cái ngay cả cơ hội sửa chữa cũng không cho hả?

Nếu thật sự để ý như vậy tại sao không cương với tôi đến cùng?

Hút xong điếu thứ ba, Khâu Thanh thở không ra hơi.

Trong rừng cây nhỏ, ai ai cũng có đôi có cặp, còn cậu thì thất tình lần hai, lại không có tiền đồ mà khóc lớn một trận.

Tuy cậu khóc đấy, nhưng cũng không nhất định toàn bộ là vì Văn Hựu Hạ, mà còn vì sự ghét bỏ và phủ định bản thân đồng thời trỗi dậy. Khi cảm xúc đạt tới đỉnh điểm, Khâu Thanh hoàn toàn không thể tự kiềm chế được, cậu không thể làm gì khác hơn là chảy nước mắt.

Trong vị đắng ấy, cậu không biết đau lòng hay tức giận nhiều hơn, cậu chỉ muốn bước ra khỏi mớ cảm xúc tiêu cực này mà thôi.

Nếu cậu đau lòng vì một lý do chính đáng, Văn Hựu Hạ sẽ không rời đi.

Văn Hựu Hạ là một người hiểu chuyện.

"Được rồi, đúng là mày chả vô tội gì đâu." Khâu Thanh rít mạnh một hơi thuốc lá, cậu nghĩ: "Nhưng nếu mình đã không vô tội rồi thì sao Văn Hựu Hạ không thẳng thắn một chút, cứ hận mình, ghét mình, không bao giờ gặp lại mình đi – sao anh ấy lại tỏ vẻ dửng dưng đến vậy?"

Không quan trọng đúng không?

Khâu Thanh lấy điện thoại di động ra, ngón tay bị nước mắt thấm ướt để lại trên màn hình một dấu tay.

Cậu muốn xóa Wechat của Văn Hựu Hạ, kéo số điện thoại của anh vào danh sách đen, lần sau có gặp lại thì tuyên bố "anh biến khỏi ban nhạc của tôi", sau đó bảo anh cút hẳn khỏi cuộc sống của cậu. Về sau có sống chết gì cũng đừng có lui tới nữa, dù sao trước đó đã xa cách lâu như vậy, không có đối phương cũng không chết nỗi.

Nhưng ngón tay Khâu Thanh run rẩy, cậu nhìn đăm đăm ảnh đại diện nền đen và vòng bạn bè hồi lâu, sau đó tắt Wechat.

Anh muốn đi thì đi, dựa vào đâu? Anh nói không thích thì là không thích vậy à?

Tôi còn không sánh bằng một người đi đường nữa hả?

Được, vậy anh cứ tiếp tục dằn vặt tôi đi Văn Hựu Hạ, tôi cũng rất am hiểu hành hạ nhạc công đấy.

Không phải anh muốn lười à? Không phải anh chỉ muốn làm nhạc công à? Ứng phó với tôi đúng không? Không thích đúng không?

Tôi nhất định phải lột lớp da kia của anh xuống, coi trong đáy lòng anh viết chữ gì.

Không làm được thì mẹ nó, tôi sẽ theo họ Văn của anh luôn.

Khâu Thanh lại bắt đầu để tâm vào chuyện vụn vặt, cậu trừng màn hình điện thoại đến nỗi hai mắt đau đớn.

Một tin nhắn nóng hổi trong ngày được đẩy lên đầu, cậu chợt bừng tỉnh, sau đó rít sâu ba hơi, ra sức lẩm bẩm và tự nói với mình "như vậy không tốt" – nhưng cậu cũng không có ý định thay đổi, cậu không biết phải thay đổi như thế nào.

Khâu Thanh cầm điện thoại, có lẽ do khóc xong rồi nên cậu hơi bình tĩnh lại. Ngồi một hồi rồi cậu rời khỏi công viên hoa tươi.

Chỗ này đã trở thành cơn ác mộng mới của cậu.

Cậu sẽ không bao giờ tới đây nữa.

Bóng lưng chật vật và sa sút đi xuyên qua bóng cây lay động, đèn đường sáng ngời chiếu lên bộ dạng mắt cay tai đỏ của Khâu Thanh.

Trời dần xẩm tối, người trong công viên bắt đầu lục tục đi về phía cổng lớn giống như cậu. Khâu Thanh đoán chừng hai mắt mình vẫn còn đỏ ngầu, mặt cũng rất nóng nên không ngẩng đầu và đối mặt với bất kỳ người nào. Cậu lấy điện thoại gọi xe, chờ tài xế vừa đến thì lập tức trốn vào chiếc thùng sắt ấy.

Xe taxi nhập vào tuyến đường giao thông chính và trở thành một trong vô số điểm đỏ ở đó.

Bên cạnh cổng lớn của công viên hoa tươi, Văn Hựu Hạ đứng tại chỗ và nhìn chiếc ô tô màu vàng dần khuất dạng. Ngón tay thon dài của anh đang chơi đùa với chiếc bật lửa, xoay tròn qua lại một cách đẹp mắt rồi sau đó bật lửa lên.

Điếu thuốc giữa đôi môi không nhen lửa, Văn Hựu Hạ ném cả bật lửa và thuốc vào thùng rác.

Anh biết khi nãy Khâu Thanh vừa mới khóc.

Nhưng anh có thể làm gì đây? Văn Hựu Hạ không còn nhìn thấy xe taxi kia nữa. Anh kéo dây đeo của hộp đựng đàn, vì mài mòn quá độ trong thời gian dài nên anh vô thức nắm lấy phần mép sắp vỡ ra.

Kiếm ngày đổi dây đeo mới được.

Văn Hựu Hạ nghĩ, anh cúi đầu trả lời tin nhắn Wechat của "Văn Hạo Khiêm": [Đêm nay uống rượu với bạn, không đến bệnh viện được, bây giờ cậu qua chỗ thầy Văn đi.]

Chữ anh nhập còn nhiều hơn khi nói, Văn Hựu Hạ nhắn tin xong thì buồn bực nhíu mày lại, lập tức tắt máy trước khi bên kia trả lời bằng một dấu chấm hỏi. Anh mở bóp tiền, lấy hai đồng 1 tệ và một tờ 10 tệ – mua một chai nước rồi mua thêm kẹo bạc hà hay gì đó.

Cửa hàng tiện lợi nằm bên phải công viên, Văn Hựu Hạ qua đó, còn chưa bước vào cửa hàng thì anh chợt bị hai bé gái cản lại.

Có lẽ cô bé còn chưa tốt nghiệp tiểu học, hai người chỉ mới cao tới ngực của Văn Hựu Hạ, khi nói chuyện phải ngẩng đầu lên thật cao. Bé gái mặc áo sơ mi hoa nhí cột tóc hai sừng, đôi mắt rất lớn, trông ngây thơ như một chú mèo.

Anh bị đôi mắt này kích thích một chút, lại nhớ đến Khâu Thanh.

Đôi mắt của Khâu Thanh cũng giống mèo, lúc càng có tinh thần thì nó càng tỏa sáng lấp lánh. Nhưng khi cậu lười biếng hoặc bị bệnh thì mí mắt cụp xuống che khuất phần con ngươi, nó khiến người ta dòm mà mềm lòng, không kìm được muốn chăm sóc cậu.

Khâu Thanh quật cường như vậy, cố chấp khiến người ta phiền chán; Khâu Thanh dễ dàng kích động, không nghe lọt ý kiến của người khác; Khâu Thanh có rất nhiều khuyết điểm, cậu nói "anh có ngon chờ em chết rồi quay lại gặp em".

Bây giờ bọn họ đã gặp lại rồi.

Chẳng hiểu sao Văn Hựu Hạ lại khựng bước lại, hai cô bé như bắt được nhánh cỏ cứu mạng: "Anh ơi! Anh mua hoa không ạ?"

Hoa? Anh nghi hoặc cúi đầu xuống, nhìn thấy trong tay bé gái cột tóc hai sừng cầm hai đóa hoa hồng đỏ ủ rũ.

"Không mua."

Tướng mạo anh không tính là hiền lành, vóc dáng lại cao, dù nói một cách bình thường nhưng vẫn có lực uy hiếp với mấy đứa nhỏ.

Bạn của cô bé tóc hai sừng nghe câu trả lời dứt khoát này thì sợ đến mức lui về sau một bước. Khóe miệng Văn Hựu Hạ cong lên, anh vòng qua hai cô bé. Nhưng ngay sau đó, bé gái tóc hai sừng chợt ngăn anh lại lần nữa.

"Anh ơi!" Cô bé lấy dũng khí, gần như khiến người ta phải nhìn sang: "Bán hết hai đóa cuối cùng này thì tụi em có thể về nhà ăn cơm rồi. Anh có thể mua hoa giúp tụi em được không ạ?"

Văn Hựu Hạ kinh ngạc mà nhìn bé, sự quật cường trong ánh mắt khiến người ta đau lòng.

Quá giống, mấy phút trước, Khâu Thanh cũng nhìn anh bằng ánh mắt này, nó khiến anh suýt nữa cảm thấy bọn họ thật sự có thể "bắt đầu lại từ đầu".

"Bao nhiêu tiền?" Văn Hựu Hạ nói.

"Dạ?" Bé gái như tìm được đường sống trong chỗ chết, em ngẩng đầu lên: "Ừm... vốn là 5 tệ một đóa, nhưng hoa khó coi như vầy... nên mua một tặng một nha, đóa còn lại đưa cho anh luôn!"

Giọng cô bé lanh lảnh, rất thích hợp đi ca hát – Văn Hựu Hạ chợt nghĩ, anh đưa 10 tệ định mua kẹo cho bé gái kia.

Và đổi lại là hai đóa hoa hồng với vẻ ngoài không đẹp mắt.

"Không cần thối." Anh nắm cuống hoa, khom người ngang tầm mắt với cô bé và cười khẽ: "Mau về nhà đi."

Hai bé gái nắm tay nhau chạy vào một ngõ hẻm bên kia đường. Văn Hựu Hạ cầm hoa hồng, anh ngửi được một mùi hương cực kỳ nồng nàn.

Hai đóa hồng này được anh tiện tay cắm vào một chai nước khoáng nào đó và đặt trên bệ cửa sổ, miễn cưỡng có thể hấp thu ánh sáng mặt trời chói chang ngày thu. Mưa đêm kéo tới, ngày mai bắt đầu hạ nhiệt độ, hoa hồng cũng không thể gắng gượng quá lâu.

Toàn bộ cánh hoa đã khô héo, Văn Hựu Hạ mua một chậu hoa rẻ bèo và vùi chúng nó vào đó.

Anh biết, đến năm sau chúng cũng sẽ không nảy mầm.

Chỉ là anh cảm thấy, có lẽ đây là việc ngốc nghếch mà Khâu Thanh sẽ làm.



Tác giả có lời muốn nói:

Mới vừa mở đầu lập tức gặp một ít chuyện không vui, bộ này viết đến đây rồi nhưng tôi không tự tin cho lắm... Hi vọng mọi người yêu thích và cổ vũ tôi nhiều hơn TvT.
Chương trước Chương tiếp