Biển Bạc
Chương 14
Phần B: Thuyền Đêm Trên Sông Trắng
CHƯƠNG 14: HẺM LAM HOA
Edit + Beta: V
Hai bên thông lộ là dãy phượng tím, bây giờ là tháng tư, vẫn chưa tới mùa hoa nở. Hôm nay thời tiết sáng sủa, những nụ hoa mọc trên đỉnh khẽ đung đưa theo làn gió, ánh lên màu bạc trong vắt.
Đã gần chạng vạng, Khâu Thanh nhảy xuống xe buýt số 39 và liếc nhìn đồng hồ đếm ngược ở phía đối diện.
Cậu băng qua đường, rồi lại đi qua một con hẻm nhỏ nằm ở góc khuất. Khi ánh sáng trước mắt trở nên rộng mở thì cùng với đó, bên tai cậu bị nhồi đầy những âm thanh khác nhau: tiếng huyên náo, tiếng nhạc cụ, tiếng nói chuyện phiếm, tiếng hai ba người ghé vào bên đường uống rượu.
Ánh tà dương màu đỏ cam chậm rãi lặn xuống chỗ lõm của hai bức tường ngói xanh cuối đường.
Có chút mông lung, nhưng hồi hộp lại chiếm phần hơn.
Khâu Thanh bắt đầu đổ mồ hôi tay theo phản xạ có điều kiện, cậu không ngừng dùng khăn giấy lau, rồi sau đó vò nát tờ khăn ấy.
Hai cô gái cầm nước ngọt tiến lại gần, Khâu Thanh né sang một bên.
Ngoại hình của cậu đúng là hấp dẫn ánh mắt người qua đường ở con hẻm này, nhưng rồi lại trông có vẻ lạc quẻ.
Khâu Thanh mặc một chiếc áo bomber phi công rộng thùng thình, nó thuộc phong cách cổ điển cách đây 30 năm, trên cổ áo được thêu một cái tên viết tắt nào đó. Cậu bận quần bò rách gối và mang giày Converse, đuôi tóc dài mượt mà màu đỏ thẫm được buộc lại vất vưởng trên xương quai xanh. Cậu xỏ ba lỗ trên tai, vành tai bên trái đeo xích kim loại, trên đó đính một cái mặt quỷ.
Cách ăn mặc theo phong cách hung ác này vẫn chưa khiến Khâu Thanh trông phản nghịch là mấy, trên người cậu vẫn toát lên hơi thở của một cậu học trò.
Ngũ quan của cậu rất tinh xảo, mặt vừa ngắn vừa nhỏ, đường nét nhu hòa hơn so với con trai bình thường. Hơn nữa, đôi mắt cậu vừa tròn lại vừa to, dáng vẻ đứng ở góc tường nom cứ như một con mèo đang cảnh giác vậy.
Khâu Thanh lại né một người đàn ông đang đến gần nữa, cậu dứt khoát ngồi xổm xuống.
"Này." Có người vỗ vai cậu: "Đến sớm vậy, có chuyện gì gấp à?"
Khâu Thanh không cần xác nhận cũng biết là ai, cậu chẳng thèm ngẩng đầu lên, cứ vậy mà nói: "Cách 3 m mà cũng có thể ngửi được mùi nước hoa trên người chị, lần sau có thể xịt ít ít lại được không?"
"Sao cậu lại nói như vậy, nước hoa này rất đắt đó nha." Người phụ nữ kia xách cổ Khâu Thanh nhấc lên khỏi mặt đất: "Chị dạy cậu này, sau này không được soi mói trước mặt đàn bà con gái nghe chưa!"
Khâu Thanh nghiêng mặt không nhìn chị ta, nhưng rồi lại bị túm cái đuôi sói sau đầu.
Biệt danh của người phụ nữ này là Julie, tuổi tác của chị ta đến giờ vẫn là một câu đố. Có lẽ vừa mới tốt nghiệp, hoặc có lẽ sắp gần ba mươi, dù nói con số nào ra cũng sẽ khiến người khác tin phục. Chị ta để mái tóc dài màu đen, bây giờ là đầu tháng tư nhưng Julie không sợ lạnh mà chỉ mặc một chiếc áo quây hai dây đơn bạc trên người. Quần bò phác họa eo mông quyến rũ và cặp chân dài tăm tắp, kết hợp với gương mặt được trang điểm tinh xảo khiến toàn thân chị ta đều toát ra hormone đầy nữ tính.
Khâu Thanh bị chị ta ôm như thằng em nhỏ, chợt nghe thấy có người huýt sáo phía sau nên cậu bèn đẩy chị ta ra.
"Ỏ, thẹn thùng hả?" Julie cười ha ha: "Sợ người ta biết có quan hệ với chị à?"
"Sợ gì chứ, em chỉ bất ngờ thôi." Khâu Thanh mạnh miệng nói.
Julie cười lăn cười bò, chị ta buông cậu ra rồi vỗ đùi cái đét: "Ơi trời, được rồi! Thằng nhóc cậu còn nói bất ngờ gì chứ... ha ha, cậu cứ yên tâm đi! Chị mày có ăn cỏ non cũng không tới lượt cậu đâu."
"Em cũng không ham thích gì chị cả." Khâu Thanh ăn miếng trả miếng.
Julie vỗ vai cậu một cái: "Đi nào, chị mang cậu đi uống rượu, lát nữa mới bắt đầu lận!"
Julie là "trứng gà" [*], đối với chị ta mà nói, danh hiệu này cũng chẳng đến mức khó mở miệng.
[*] 果儿: cái này dùng để chỉ phụ nữ trẻ thích nhạc rock, hoặc có thể hiểu là dân chơi, mình giữ nguyên nhé. Nếu sai thì hú mình.
Giới Rock and Roll ở Đông Hà không quá lớn, rất hiếm có tay chơi nhạc có tư sắc nào mà chị ta chưa từng ngủ qua. Bởi vì tính cách không tồi nên có vài người từng ngỏ ý muốn yêu đương với chị ta. Đáng tiếc, Julie ngủ xong rồi phủi mông không quan tâm, rất có phong phạm của "người đàn bà cặn bã".
Chị ta quen biết Khâu Thanh trong một quán rượu nhỏ bên ngoài trường đại học. Lúc đó, ban nhạc ở trường của Khâu Thanh khó khăn lắm mới có hai bài hát thành phẩm, đợt trình diễn đó vừa lúc chị ta cũng có mặt.
Julie lăn lộn với mấy tay chơi nhạc Rock and Roll đã lâu nên ánh mắt của chị ta cũng rất xoi mói. Chị ta cảm thấy tuy hai bài hát kia của Khâu Thanh vẫn còn hơi non tay, nhưng tương lai sau này thì khó mà nói được. Sau khi kết thúc, chị ta chủ động lại làm quen với đám sinh viên, không hề kiêng dè gì cả. Julie vui vẻ nói một tràng với tay trống trong ban nhạc, nhưng lại không xuống tay với Khâu Thanh.
Chị ta đoán Khâu Thanh chưa định hình được thiên phú của mình, cũng mơ hồ cảm thấy cá chắc là Khâu Thanh không thích nữ. Vì thế, trêu chọc cậu đã trở thành thú vui của Julie. Nghe nói gần đây tâm trạng cậu khó chịu nên chị ta chủ động đưa ra lời mời.
"Có muốn đến chỗ bình thường chị hay chơi xem một chút hay không?"
Và Khâu Thanh cứ thế bị Julie đưa đến Tây Thành.
Nói đúng hơn là dẫn đến hẻm Lam Hoa.
Tây Thành chếch về phía Bắc, nằm ở đường Quang Minh, lấy thông lộ làm trung tâm, xung quanh là các khu hàng buôn bán – đây là CBD được hình thành sớm nhất ở thành phố Đông Hà. Bởi vì trọng tâm của thành phố bắt đầu dời theo hướng Đông Nam nên sức ảnh hưởng của khu này không còn lớn như trước nữa, nhưng lâu dài về sau nơi đây vẫn là trung tâm văn hóa – giải trí của cả thành phố.
Quảng trường mua sắm ở thông lộ, phố đi bộ đẹp mắt trên đường Quang Minh, còn có quán bar và livehouse ở hẻm Lam Hoa nữa.
"Đây chính là nơi khởi nguyên của dòng nhạc Rock and Roll ở thành phố Đông Hà!" Julie đẩy cửa sắt, đắc ý giới thiệu cho Khâu Thanh: "Và chỗ mà cậu đang đứng là khởi nguyên của khởi nguyên..."
Có vài sinh viên chưa dứt tính trẻ con ngẩng đầu lên, môi hé ra, dùng ánh mắt không thể tin được đánh giá cảnh tượng trước mắt.
Nơi này giống như một thế giới mới.
Khác với mấy livehouse đơn sơ bên ngoài trường học, và nó cũng chẳng giống quán bar, khán đài ở đây vừa rộng rãi vừa bằng phẳng, người xem có thể coi buổi biểu diễn ở khoảng cách rất gần. Sân khấu không cao, hai bên là dàn loa cực lớn, tấm kính phía sau ngăn cách khu điều khiển âm thanh ánh sáng, chuyên nghiệp đến mức khiến Khâu Thanh nhìn mà líu lưỡi.
Các khu khác nhau có chức năng khác nhau, khu biểu diễn và khu thức uống ở lầu một được đặt một vách ngăn. Lầu hai đặt những băng ghế dài, sô pha nhỏ, máy chơi game, bảng phóng phi tiêu, áp phích rực rỡ màu sắc, đồng thời còn có mấy người ghé vào lan can cầm bia uống nữa.
Buổi biểu diễn chính thức bắt đầu lúc 8 giờ, nhưng bây giờ người đã đông nghịt rồi.
Bọn họ tập trung ở quầy bar nhỏ và vây quanh một ông chú đeo kính râm, hắn ta để quả đầu mohawk và xăm đầy trên cánh tay. Họ cười giỡn, huyên náo, nghe hắn ta nói được nửa thì bắt đầu nháo nhào cụng ly.
"Chào mừng đến với Đêm Việt Quất!" Julie dựa vào tường ở phía sau: "Thế nào, tốt hơn quán rượu nhỏ bên ngoài trường học của cậu phải không?"
"Không tệ." Lời nói của Khâu Thanh mang vẻ khát khao, nhất thời làm tan biến đi sự khó chịu lúc trước.
Julie an ủi: "Lần sau ban nhạc đông đủ người, chị sẽ nghĩ cách đánh tiếng với anh Lục để cậu đến đây diễn một lần." Dứt lời, chị ta chỉ tay về phía ông chú để đầu mohawk: "À, là ảnh đấy. Anh ta rất được lòng người khác, nếu anh ta mà khoái cậu rồi thì không chừng có thể giới thiệu cậu với mấy hãng thu âm đấy. Tuy không phải hãng lớn, nhưng vẫn tốt hơn là không có cơ hội nào, đúng không?"
Khâu Thanh biết chị ta có ý tốt, nhưng lúc này cậu không để tâm tới mấy chuyện đó cho lắm, nghe rồi chỉ miễn cưỡng gật đầu một cái.
Hiện tại, ban nhạc cơ bản đang trong trạng thái giải tán, diễn hay không diễn cũng như nhau.
Cách đây không lâu bọn họ cãi cọ một phen, ngoại trừ Cố Kỷ thì hai người khác đều xách dép bỏ đi. Mặc cho Cố Kỷ sốt ruột đến mức nào thì anh ta cũng không giúp được gì cả. Hai bài hát kia chỉ được biểu diễn ba lần, khán giả hưởng ứng không tốt cho lắm, bây giờ xem ra, dù có tệ đến đâu thì nó cũng là bài hát có một không hai.
Khâu Thanh siết tờ khăn giấy trong túi áo, cậu không nói lời nào. Bên trong có rất nhiều người, cậu bắt đầu cảm thấy nóng lên, khi sờ trán thì cả tay đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đèn bắt đầu chạy thử, anh Lục đầu mohawk rời khỏi khu thức uống, khi đi ngang qua bọn họ thì chào hỏi Julie một phen. Sau khi bóng dáng hắn ta biến mất sau cửa thì Khâu Thanh thu tầm mắt lại, cậu hỏi Julie: "Không phải chị nói đêm nay có một ban nhạc rất đỉnh à, là ai vậy?"
Julie: "Táo Thối, đã nghe qua chưa?"
Khâu Thanh mở to hai mắt.
Cậu đã từng nghe qua rồi.
Không ai biết tên thật hát chính của Táo Thối là gì, chỉ biết biệt danh của người đó là "Lạc Đà" – một tên điên có tài về âm nhạc. Hắn đã gần bốn mươi tuổi, rất có tiếng trong giới Rock and Roll ở thành phố Đông Hà. Trừ hắn ra thì còn có tay guitar Bạch Diên Huy – có thể nói, gã là thần tượng của gần nửa người chơi guitar trong giới underground, bài "Chúng Ta Không Có Ngày Mai" do gã sáng tác đã được một ca sĩ nổi tiếng nào đó ngoài giới hát qua.
Nhưng vấn đề ở chỗ này, Khâu Thanh bán tín bán nghi hỏi: "Không phải mấy năm trước bọn họ đã giải tán rồi sao?"
Hơn nữa, mọi người đều biết nguyên nhân không được công khai ấy.
"Vừa tái hợp lại thôi." Julie uống một hớp bia, sau đó phổ cập khoa học cho Khâu Thanh: "Không biết hai năm trước Lão Bạch đào đâu ra một bé con, nghe nói là tay chơi bass, lại còn thuyết phục hoàn toàn anh ta nữa. Sau này, Lạc Đà liên hệ nói muốn gầy dựng lại ban nhạc với anh ta, Lão Bạch kêu là sẽ dẫn bé con kia theo, Lạc Đà nghe xong thì cũng đồng ý."
"Bé con... bao lớn rồi?"
"Chả biết, cùng lắm là lớn hơn cậu vài tuổi."
"Vậy thì đâu có nhỏ hơn chị bao nhiêu!" Khâu Thanh cười: "Thế mà lại không biết xấu hổ kêu người ta là bé con."
"Ngại ngùng gì đâu. Hơn nữa, chị còn chưa gặp cậu ta nữa, lần này bọn họ biểu diễn thì đương nhiên chị phải tới để xem bé con kia có bộ dạng ra sao chứ." Julie nháy mắt, cắn môi dưới: "Cậu có biết người khác đánh giá cậu ta như thế nào không? Hai từ thôi: Gợi cảm."
Khâu Thanh nhìn là biết ngay chị ta đang suy nghĩ cái gì, cậu nhanh chóng xoa cánh tay đang nổi da gà.
Julie bị hành động của cậu chọc cười: "Làm trò gì đó, bộ mới ngày đầu cậu quen chị chắc!"
"Vậy cố lên ha."
"Đương nhiên rồi." Julie khoanh tay, nghiêm túc nói: "Đợt trước chị em của chị bế môn luôn, nếu lần này chị đắc thủ thì chắc chắn sẽ đi khoe với ẻm. Ầy, cậu cảm thấy tình hình của cậu ta còn có chỗ cho chị chen chân không? Nói vậy cứ như chị được lợi ấy nhờ! Dù gì trong giới này cũng chẳng có mấy người như thế..."
Khâu Thanh cảm thấy mối quan hệ nam nữ của chị ta hỗn loạn quá nên dứt khoát bịt kín tai lại.
Julie: "Âu sệt, có ngon lát nghe hát cậu bịt tai lại chị xem!"
Đã qua 8 giờ, khi cánh cửa sắt của Đêm Việt Quất "kẽo kẹt" đóng lại thì cùng lúc đó, sân khấu vừa chật vừa đông nghịt bỗng sáng đèn lên.
Khu biểu diễn vốn chỉ chứa được khoảng 200 người nay đã trở nên quá tải, người người chen vai thích cánh, mặt như dán vào nhau. Các nhạc công cầm đàn bước lên sân khấu, đám người lập tức hét chói tai, ngay sau đó là tiếng vỗ tay, reo hò ầm ĩ, tựa như một làn sóng bắt đầu dâng trào.
Khâu Thanh tức thì bị tách ra khỏi Julie, cậu nghiêng ngả như một chiếc thuyền xuôi theo dòng chảy. Chân bị đạp mấy lần cũng chẳng để ý kêu đau, cậu cứ lung lay lung la, rồi chả biết người nào tự dưng đẩy mạnh sau lưng cậu một cái.
Khâu Thanh mất thăng bằng đổ ập về phía trước, ngay lúc này, người đàn ông đứng che trước mặt cậu lại cố tình dịch sang bên cạnh, để chừa khoảng trống chừng nửa mét – Khâu Thanh chưa kịp phản xạ thì đầu gối lập tức đập mạnh xuống sàn xi măng, tiếng "bốp" trầm đục bị nhấn chìm trong tiếng hò hét ầm ĩ. Nếu không có dẫn truyền âm thanh qua xương [*] thì ngay cả cậu cũng chẳng nghe thấy.
[*] Tìm từ khóa bone conduction để biết thêm chi tiết.
Đau!
Khâu Thanh nhăn mặt, cậu chửi một tiếng "mẹ nó". Cậu không biết là ai đẩy, nhưng cứ duy trì tư thế nửa quỳ thế này thì không an toàn. Song vừa giãy giụa đứng lên thì lại bị đám người quá phận phía trên đẩy lên đằng trước.
Đù, má, mấy, người!
Câu chửi sắp thốt ra khỏi miệng thì Khâu Thanh chợt cảm thấy lưng bị đẩy một cái, cậu lập tức cắn trúng lưỡi, miệng đầy máu me. Lúc này, một sức mạnh rất lớn không cho phép cậu phản kháng ập tới, Khâu Thanh hoàn toàn mất trọng tâm, cậu cắm đầu về phía sân khấu trong sự hỗn loạn. Và trong khoảnh khắc đó, cậu chợt có suy nghĩ "Táo Thối không nên có nhiều fan ngu ngốc như vậy".
Sân khấu cao nửa mét, dàn loa gần trong gang tấc, chỉ một xíu nữa thôi là đụng trúng. Trước khi cảnh tượng đó xảy ra, Khâu Thanh nhắm mắt lại theo bản năng, cậu nghĩ:
... Không phải con gái thì không xứng được bảo vệ đúng không!
Hình như có ai đó hô một câu "cẩn thận", sau đó là mấy tiếng "ĐM" "ĐM" liên tục phát ra.
"Ầm!"
Có tiếng thứ gì đó bị lật nghiêng.
Và... lực hút trái đất đang túm cậu xuống đâu rồi, bị gián đoạn à?
Khâu Thanh sửng sốt, tầm mắt lại trở nên rõ ràng.
Một cánh tay rắn chắc vắt ngang qua ngực Khâu Thanh, bàn tay bắt lấy chỗ áo trên bả vai, nửa ôm nửa đỡ ổn định trọng tâm của cậu. Chỉ vài giây ngắn ngủi đã ngăn lại sự cố bất ngờ kia, Khâu Thanh nghiêng ngả lảo đảo rốt cuộc cũng đã đứng vững được. Người kia vỗ cậu một cái rồi thu tay về.
Khâu Thanh nhìn chằm chằm mũi chân của mình, dịch lên trên chính là sân khấu biểu diễn.
Gì? Sân khấu biểu diễn...
Có người nửa quỳ, giữ tư thế đó để giúp cậu đứng vững.
Trong tầm mắt cậu xuất hiện một đôi giày thể thao phổ thông, và nó đã bị cậu giẫm một cước. Khâu Thanh vẫn còn lơ mơ, cậu vội vàng thấp giọng nói "thành thật xin lỗi", rồi chả hiểu sao tầm mắt lại di chuyển theo đôi giày thể thao kia.
Người nọ sải bước lên sân khấu, xoay người, dựng cái loa bị đá lăn quay dưới tình huống cấp bách vừa rồi lên, sau đó cầm micro đưa lên môi: "Đừng xô đẩy."
Những lời này vang khắp cả khu biểu diễn, bầu không khí nhất thời trở nên im lặng.
Rất trầm, nhưng lại rất trong trẻo – Khâu Thanh cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên nghĩ ra hai từ hoàn toàn bất đồng như vậy. Có thể chúng nó đồng thời xuất hiện ngay khi câu nói kia vang lên, xua tan đi tất cả tiếng ồn ào.
Chắc là chỉ có cậu không nghe thấy, chứ người bên cạnh sau một hồi ngắn ngủi mất đi năng lực ngôn ngữ thì miệng lại bắt đầu hé ra khép vào.
Họ đang thét chói tai à?
Bên phải sân khấu, rốt cuộc ánh đèn cũng rọi đến bóng dáng kia.
Anh mặc áo bóng rổ, lộ ra cánh tay thon gầy nhưng rắn chắc. Bên dưới mặc quần thể thao đen, tay trái mang băng bảo vệ tay, hình như mới chấm dứt một trận đấu trên sân bóng. Tóc mai hai bên được cắt chỉnh tề, mái tóc ngắn khiến đường nét gương mặt anh trông có vẻ cứng cáp, nhìn góc nghiêng thì thấy sống mũi rất cao. Trên vai người nọ đeo một cây bass màu táo đỏ, và anh đang chỉnh âm.
Ngọn đèn sân khấu đổi sang màu đỏ, màu xanh lá. Tay bass nhíu mày, anh nghiêng người né tránh ánh đèn rọi vào chính diện.
Cùng lúc đó, một âm thanh cực thấp phát ra từ dàn loa.
"Tăng tăng" hai tiếng, Khâu Thanh chợt mê man.
Là tiếng tim đập à?
Hay chỉ là tiếng trống mà thôi?
Cậu bất giác nghĩ, đây chính là tay bass cực kỳ gợi cảm mà Julie đã nói.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Đêm Việt Quất: Linh cảm đến từ bộ phim điện ảnh cùng tên của Vương Gia Vệ.
Về việc miêu tả hoàn cảnh của giới giải trí tôi có tham khảo hiện thực, nhưng không hoàn toàn rập khuôn theo, đã qua biến tấu kết hợp với suy nghĩ của mình, cho nên mọi người đừng liên tưởng tới bất kỳ ai. Phần này viết về chuyện hai người họ yêu nhau như thế nào, cũng có một chút phục bút về việc chia tay (đương nhiên không phải chỉ mỗi chuyện bán bản quyền đơn giản như vậy).
—
CHƯƠNG 14: HẺM LAM HOA
Edit + Beta: V
Hai bên thông lộ là dãy phượng tím, bây giờ là tháng tư, vẫn chưa tới mùa hoa nở. Hôm nay thời tiết sáng sủa, những nụ hoa mọc trên đỉnh khẽ đung đưa theo làn gió, ánh lên màu bạc trong vắt.
Đã gần chạng vạng, Khâu Thanh nhảy xuống xe buýt số 39 và liếc nhìn đồng hồ đếm ngược ở phía đối diện.
Cậu băng qua đường, rồi lại đi qua một con hẻm nhỏ nằm ở góc khuất. Khi ánh sáng trước mắt trở nên rộng mở thì cùng với đó, bên tai cậu bị nhồi đầy những âm thanh khác nhau: tiếng huyên náo, tiếng nhạc cụ, tiếng nói chuyện phiếm, tiếng hai ba người ghé vào bên đường uống rượu.
Ánh tà dương màu đỏ cam chậm rãi lặn xuống chỗ lõm của hai bức tường ngói xanh cuối đường.
Có chút mông lung, nhưng hồi hộp lại chiếm phần hơn.
Khâu Thanh bắt đầu đổ mồ hôi tay theo phản xạ có điều kiện, cậu không ngừng dùng khăn giấy lau, rồi sau đó vò nát tờ khăn ấy.
Hai cô gái cầm nước ngọt tiến lại gần, Khâu Thanh né sang một bên.
Ngoại hình của cậu đúng là hấp dẫn ánh mắt người qua đường ở con hẻm này, nhưng rồi lại trông có vẻ lạc quẻ.
Khâu Thanh mặc một chiếc áo bomber phi công rộng thùng thình, nó thuộc phong cách cổ điển cách đây 30 năm, trên cổ áo được thêu một cái tên viết tắt nào đó. Cậu bận quần bò rách gối và mang giày Converse, đuôi tóc dài mượt mà màu đỏ thẫm được buộc lại vất vưởng trên xương quai xanh. Cậu xỏ ba lỗ trên tai, vành tai bên trái đeo xích kim loại, trên đó đính một cái mặt quỷ.
Cách ăn mặc theo phong cách hung ác này vẫn chưa khiến Khâu Thanh trông phản nghịch là mấy, trên người cậu vẫn toát lên hơi thở của một cậu học trò.
Ngũ quan của cậu rất tinh xảo, mặt vừa ngắn vừa nhỏ, đường nét nhu hòa hơn so với con trai bình thường. Hơn nữa, đôi mắt cậu vừa tròn lại vừa to, dáng vẻ đứng ở góc tường nom cứ như một con mèo đang cảnh giác vậy.
Khâu Thanh lại né một người đàn ông đang đến gần nữa, cậu dứt khoát ngồi xổm xuống.
"Này." Có người vỗ vai cậu: "Đến sớm vậy, có chuyện gì gấp à?"
Khâu Thanh không cần xác nhận cũng biết là ai, cậu chẳng thèm ngẩng đầu lên, cứ vậy mà nói: "Cách 3 m mà cũng có thể ngửi được mùi nước hoa trên người chị, lần sau có thể xịt ít ít lại được không?"
"Sao cậu lại nói như vậy, nước hoa này rất đắt đó nha." Người phụ nữ kia xách cổ Khâu Thanh nhấc lên khỏi mặt đất: "Chị dạy cậu này, sau này không được soi mói trước mặt đàn bà con gái nghe chưa!"
Khâu Thanh nghiêng mặt không nhìn chị ta, nhưng rồi lại bị túm cái đuôi sói sau đầu.
Biệt danh của người phụ nữ này là Julie, tuổi tác của chị ta đến giờ vẫn là một câu đố. Có lẽ vừa mới tốt nghiệp, hoặc có lẽ sắp gần ba mươi, dù nói con số nào ra cũng sẽ khiến người khác tin phục. Chị ta để mái tóc dài màu đen, bây giờ là đầu tháng tư nhưng Julie không sợ lạnh mà chỉ mặc một chiếc áo quây hai dây đơn bạc trên người. Quần bò phác họa eo mông quyến rũ và cặp chân dài tăm tắp, kết hợp với gương mặt được trang điểm tinh xảo khiến toàn thân chị ta đều toát ra hormone đầy nữ tính.
Khâu Thanh bị chị ta ôm như thằng em nhỏ, chợt nghe thấy có người huýt sáo phía sau nên cậu bèn đẩy chị ta ra.
"Ỏ, thẹn thùng hả?" Julie cười ha ha: "Sợ người ta biết có quan hệ với chị à?"
"Sợ gì chứ, em chỉ bất ngờ thôi." Khâu Thanh mạnh miệng nói.
Julie cười lăn cười bò, chị ta buông cậu ra rồi vỗ đùi cái đét: "Ơi trời, được rồi! Thằng nhóc cậu còn nói bất ngờ gì chứ... ha ha, cậu cứ yên tâm đi! Chị mày có ăn cỏ non cũng không tới lượt cậu đâu."
"Em cũng không ham thích gì chị cả." Khâu Thanh ăn miếng trả miếng.
Julie vỗ vai cậu một cái: "Đi nào, chị mang cậu đi uống rượu, lát nữa mới bắt đầu lận!"
Julie là "trứng gà" [*], đối với chị ta mà nói, danh hiệu này cũng chẳng đến mức khó mở miệng.
[*] 果儿: cái này dùng để chỉ phụ nữ trẻ thích nhạc rock, hoặc có thể hiểu là dân chơi, mình giữ nguyên nhé. Nếu sai thì hú mình.
Giới Rock and Roll ở Đông Hà không quá lớn, rất hiếm có tay chơi nhạc có tư sắc nào mà chị ta chưa từng ngủ qua. Bởi vì tính cách không tồi nên có vài người từng ngỏ ý muốn yêu đương với chị ta. Đáng tiếc, Julie ngủ xong rồi phủi mông không quan tâm, rất có phong phạm của "người đàn bà cặn bã".
Chị ta quen biết Khâu Thanh trong một quán rượu nhỏ bên ngoài trường đại học. Lúc đó, ban nhạc ở trường của Khâu Thanh khó khăn lắm mới có hai bài hát thành phẩm, đợt trình diễn đó vừa lúc chị ta cũng có mặt.
Julie lăn lộn với mấy tay chơi nhạc Rock and Roll đã lâu nên ánh mắt của chị ta cũng rất xoi mói. Chị ta cảm thấy tuy hai bài hát kia của Khâu Thanh vẫn còn hơi non tay, nhưng tương lai sau này thì khó mà nói được. Sau khi kết thúc, chị ta chủ động lại làm quen với đám sinh viên, không hề kiêng dè gì cả. Julie vui vẻ nói một tràng với tay trống trong ban nhạc, nhưng lại không xuống tay với Khâu Thanh.
Chị ta đoán Khâu Thanh chưa định hình được thiên phú của mình, cũng mơ hồ cảm thấy cá chắc là Khâu Thanh không thích nữ. Vì thế, trêu chọc cậu đã trở thành thú vui của Julie. Nghe nói gần đây tâm trạng cậu khó chịu nên chị ta chủ động đưa ra lời mời.
"Có muốn đến chỗ bình thường chị hay chơi xem một chút hay không?"
Và Khâu Thanh cứ thế bị Julie đưa đến Tây Thành.
Nói đúng hơn là dẫn đến hẻm Lam Hoa.
Tây Thành chếch về phía Bắc, nằm ở đường Quang Minh, lấy thông lộ làm trung tâm, xung quanh là các khu hàng buôn bán – đây là CBD được hình thành sớm nhất ở thành phố Đông Hà. Bởi vì trọng tâm của thành phố bắt đầu dời theo hướng Đông Nam nên sức ảnh hưởng của khu này không còn lớn như trước nữa, nhưng lâu dài về sau nơi đây vẫn là trung tâm văn hóa – giải trí của cả thành phố.
Quảng trường mua sắm ở thông lộ, phố đi bộ đẹp mắt trên đường Quang Minh, còn có quán bar và livehouse ở hẻm Lam Hoa nữa.
"Đây chính là nơi khởi nguyên của dòng nhạc Rock and Roll ở thành phố Đông Hà!" Julie đẩy cửa sắt, đắc ý giới thiệu cho Khâu Thanh: "Và chỗ mà cậu đang đứng là khởi nguyên của khởi nguyên..."
Có vài sinh viên chưa dứt tính trẻ con ngẩng đầu lên, môi hé ra, dùng ánh mắt không thể tin được đánh giá cảnh tượng trước mắt.
Nơi này giống như một thế giới mới.
Khác với mấy livehouse đơn sơ bên ngoài trường học, và nó cũng chẳng giống quán bar, khán đài ở đây vừa rộng rãi vừa bằng phẳng, người xem có thể coi buổi biểu diễn ở khoảng cách rất gần. Sân khấu không cao, hai bên là dàn loa cực lớn, tấm kính phía sau ngăn cách khu điều khiển âm thanh ánh sáng, chuyên nghiệp đến mức khiến Khâu Thanh nhìn mà líu lưỡi.
Các khu khác nhau có chức năng khác nhau, khu biểu diễn và khu thức uống ở lầu một được đặt một vách ngăn. Lầu hai đặt những băng ghế dài, sô pha nhỏ, máy chơi game, bảng phóng phi tiêu, áp phích rực rỡ màu sắc, đồng thời còn có mấy người ghé vào lan can cầm bia uống nữa.
Buổi biểu diễn chính thức bắt đầu lúc 8 giờ, nhưng bây giờ người đã đông nghịt rồi.
Bọn họ tập trung ở quầy bar nhỏ và vây quanh một ông chú đeo kính râm, hắn ta để quả đầu mohawk và xăm đầy trên cánh tay. Họ cười giỡn, huyên náo, nghe hắn ta nói được nửa thì bắt đầu nháo nhào cụng ly.
"Chào mừng đến với Đêm Việt Quất!" Julie dựa vào tường ở phía sau: "Thế nào, tốt hơn quán rượu nhỏ bên ngoài trường học của cậu phải không?"
"Không tệ." Lời nói của Khâu Thanh mang vẻ khát khao, nhất thời làm tan biến đi sự khó chịu lúc trước.
Julie an ủi: "Lần sau ban nhạc đông đủ người, chị sẽ nghĩ cách đánh tiếng với anh Lục để cậu đến đây diễn một lần." Dứt lời, chị ta chỉ tay về phía ông chú để đầu mohawk: "À, là ảnh đấy. Anh ta rất được lòng người khác, nếu anh ta mà khoái cậu rồi thì không chừng có thể giới thiệu cậu với mấy hãng thu âm đấy. Tuy không phải hãng lớn, nhưng vẫn tốt hơn là không có cơ hội nào, đúng không?"
Khâu Thanh biết chị ta có ý tốt, nhưng lúc này cậu không để tâm tới mấy chuyện đó cho lắm, nghe rồi chỉ miễn cưỡng gật đầu một cái.
Hiện tại, ban nhạc cơ bản đang trong trạng thái giải tán, diễn hay không diễn cũng như nhau.
Cách đây không lâu bọn họ cãi cọ một phen, ngoại trừ Cố Kỷ thì hai người khác đều xách dép bỏ đi. Mặc cho Cố Kỷ sốt ruột đến mức nào thì anh ta cũng không giúp được gì cả. Hai bài hát kia chỉ được biểu diễn ba lần, khán giả hưởng ứng không tốt cho lắm, bây giờ xem ra, dù có tệ đến đâu thì nó cũng là bài hát có một không hai.
Khâu Thanh siết tờ khăn giấy trong túi áo, cậu không nói lời nào. Bên trong có rất nhiều người, cậu bắt đầu cảm thấy nóng lên, khi sờ trán thì cả tay đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đèn bắt đầu chạy thử, anh Lục đầu mohawk rời khỏi khu thức uống, khi đi ngang qua bọn họ thì chào hỏi Julie một phen. Sau khi bóng dáng hắn ta biến mất sau cửa thì Khâu Thanh thu tầm mắt lại, cậu hỏi Julie: "Không phải chị nói đêm nay có một ban nhạc rất đỉnh à, là ai vậy?"
Julie: "Táo Thối, đã nghe qua chưa?"
Khâu Thanh mở to hai mắt.
Cậu đã từng nghe qua rồi.
Không ai biết tên thật hát chính của Táo Thối là gì, chỉ biết biệt danh của người đó là "Lạc Đà" – một tên điên có tài về âm nhạc. Hắn đã gần bốn mươi tuổi, rất có tiếng trong giới Rock and Roll ở thành phố Đông Hà. Trừ hắn ra thì còn có tay guitar Bạch Diên Huy – có thể nói, gã là thần tượng của gần nửa người chơi guitar trong giới underground, bài "Chúng Ta Không Có Ngày Mai" do gã sáng tác đã được một ca sĩ nổi tiếng nào đó ngoài giới hát qua.
Nhưng vấn đề ở chỗ này, Khâu Thanh bán tín bán nghi hỏi: "Không phải mấy năm trước bọn họ đã giải tán rồi sao?"
Hơn nữa, mọi người đều biết nguyên nhân không được công khai ấy.
"Vừa tái hợp lại thôi." Julie uống một hớp bia, sau đó phổ cập khoa học cho Khâu Thanh: "Không biết hai năm trước Lão Bạch đào đâu ra một bé con, nghe nói là tay chơi bass, lại còn thuyết phục hoàn toàn anh ta nữa. Sau này, Lạc Đà liên hệ nói muốn gầy dựng lại ban nhạc với anh ta, Lão Bạch kêu là sẽ dẫn bé con kia theo, Lạc Đà nghe xong thì cũng đồng ý."
"Bé con... bao lớn rồi?"
"Chả biết, cùng lắm là lớn hơn cậu vài tuổi."
"Vậy thì đâu có nhỏ hơn chị bao nhiêu!" Khâu Thanh cười: "Thế mà lại không biết xấu hổ kêu người ta là bé con."
"Ngại ngùng gì đâu. Hơn nữa, chị còn chưa gặp cậu ta nữa, lần này bọn họ biểu diễn thì đương nhiên chị phải tới để xem bé con kia có bộ dạng ra sao chứ." Julie nháy mắt, cắn môi dưới: "Cậu có biết người khác đánh giá cậu ta như thế nào không? Hai từ thôi: Gợi cảm."
Khâu Thanh nhìn là biết ngay chị ta đang suy nghĩ cái gì, cậu nhanh chóng xoa cánh tay đang nổi da gà.
Julie bị hành động của cậu chọc cười: "Làm trò gì đó, bộ mới ngày đầu cậu quen chị chắc!"
"Vậy cố lên ha."
"Đương nhiên rồi." Julie khoanh tay, nghiêm túc nói: "Đợt trước chị em của chị bế môn luôn, nếu lần này chị đắc thủ thì chắc chắn sẽ đi khoe với ẻm. Ầy, cậu cảm thấy tình hình của cậu ta còn có chỗ cho chị chen chân không? Nói vậy cứ như chị được lợi ấy nhờ! Dù gì trong giới này cũng chẳng có mấy người như thế..."
Khâu Thanh cảm thấy mối quan hệ nam nữ của chị ta hỗn loạn quá nên dứt khoát bịt kín tai lại.
Julie: "Âu sệt, có ngon lát nghe hát cậu bịt tai lại chị xem!"
Đã qua 8 giờ, khi cánh cửa sắt của Đêm Việt Quất "kẽo kẹt" đóng lại thì cùng lúc đó, sân khấu vừa chật vừa đông nghịt bỗng sáng đèn lên.
Khu biểu diễn vốn chỉ chứa được khoảng 200 người nay đã trở nên quá tải, người người chen vai thích cánh, mặt như dán vào nhau. Các nhạc công cầm đàn bước lên sân khấu, đám người lập tức hét chói tai, ngay sau đó là tiếng vỗ tay, reo hò ầm ĩ, tựa như một làn sóng bắt đầu dâng trào.
Khâu Thanh tức thì bị tách ra khỏi Julie, cậu nghiêng ngả như một chiếc thuyền xuôi theo dòng chảy. Chân bị đạp mấy lần cũng chẳng để ý kêu đau, cậu cứ lung lay lung la, rồi chả biết người nào tự dưng đẩy mạnh sau lưng cậu một cái.
Khâu Thanh mất thăng bằng đổ ập về phía trước, ngay lúc này, người đàn ông đứng che trước mặt cậu lại cố tình dịch sang bên cạnh, để chừa khoảng trống chừng nửa mét – Khâu Thanh chưa kịp phản xạ thì đầu gối lập tức đập mạnh xuống sàn xi măng, tiếng "bốp" trầm đục bị nhấn chìm trong tiếng hò hét ầm ĩ. Nếu không có dẫn truyền âm thanh qua xương [*] thì ngay cả cậu cũng chẳng nghe thấy.
[*] Tìm từ khóa bone conduction để biết thêm chi tiết.
Đau!
Khâu Thanh nhăn mặt, cậu chửi một tiếng "mẹ nó". Cậu không biết là ai đẩy, nhưng cứ duy trì tư thế nửa quỳ thế này thì không an toàn. Song vừa giãy giụa đứng lên thì lại bị đám người quá phận phía trên đẩy lên đằng trước.
Đù, má, mấy, người!
Câu chửi sắp thốt ra khỏi miệng thì Khâu Thanh chợt cảm thấy lưng bị đẩy một cái, cậu lập tức cắn trúng lưỡi, miệng đầy máu me. Lúc này, một sức mạnh rất lớn không cho phép cậu phản kháng ập tới, Khâu Thanh hoàn toàn mất trọng tâm, cậu cắm đầu về phía sân khấu trong sự hỗn loạn. Và trong khoảnh khắc đó, cậu chợt có suy nghĩ "Táo Thối không nên có nhiều fan ngu ngốc như vậy".
Sân khấu cao nửa mét, dàn loa gần trong gang tấc, chỉ một xíu nữa thôi là đụng trúng. Trước khi cảnh tượng đó xảy ra, Khâu Thanh nhắm mắt lại theo bản năng, cậu nghĩ:
... Không phải con gái thì không xứng được bảo vệ đúng không!
Hình như có ai đó hô một câu "cẩn thận", sau đó là mấy tiếng "ĐM" "ĐM" liên tục phát ra.
"Ầm!"
Có tiếng thứ gì đó bị lật nghiêng.
Và... lực hút trái đất đang túm cậu xuống đâu rồi, bị gián đoạn à?
Khâu Thanh sửng sốt, tầm mắt lại trở nên rõ ràng.
Một cánh tay rắn chắc vắt ngang qua ngực Khâu Thanh, bàn tay bắt lấy chỗ áo trên bả vai, nửa ôm nửa đỡ ổn định trọng tâm của cậu. Chỉ vài giây ngắn ngủi đã ngăn lại sự cố bất ngờ kia, Khâu Thanh nghiêng ngả lảo đảo rốt cuộc cũng đã đứng vững được. Người kia vỗ cậu một cái rồi thu tay về.
Khâu Thanh nhìn chằm chằm mũi chân của mình, dịch lên trên chính là sân khấu biểu diễn.
Gì? Sân khấu biểu diễn...
Có người nửa quỳ, giữ tư thế đó để giúp cậu đứng vững.
Trong tầm mắt cậu xuất hiện một đôi giày thể thao phổ thông, và nó đã bị cậu giẫm một cước. Khâu Thanh vẫn còn lơ mơ, cậu vội vàng thấp giọng nói "thành thật xin lỗi", rồi chả hiểu sao tầm mắt lại di chuyển theo đôi giày thể thao kia.
Người nọ sải bước lên sân khấu, xoay người, dựng cái loa bị đá lăn quay dưới tình huống cấp bách vừa rồi lên, sau đó cầm micro đưa lên môi: "Đừng xô đẩy."
Những lời này vang khắp cả khu biểu diễn, bầu không khí nhất thời trở nên im lặng.
Rất trầm, nhưng lại rất trong trẻo – Khâu Thanh cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên nghĩ ra hai từ hoàn toàn bất đồng như vậy. Có thể chúng nó đồng thời xuất hiện ngay khi câu nói kia vang lên, xua tan đi tất cả tiếng ồn ào.
Chắc là chỉ có cậu không nghe thấy, chứ người bên cạnh sau một hồi ngắn ngủi mất đi năng lực ngôn ngữ thì miệng lại bắt đầu hé ra khép vào.
Họ đang thét chói tai à?
Bên phải sân khấu, rốt cuộc ánh đèn cũng rọi đến bóng dáng kia.
Anh mặc áo bóng rổ, lộ ra cánh tay thon gầy nhưng rắn chắc. Bên dưới mặc quần thể thao đen, tay trái mang băng bảo vệ tay, hình như mới chấm dứt một trận đấu trên sân bóng. Tóc mai hai bên được cắt chỉnh tề, mái tóc ngắn khiến đường nét gương mặt anh trông có vẻ cứng cáp, nhìn góc nghiêng thì thấy sống mũi rất cao. Trên vai người nọ đeo một cây bass màu táo đỏ, và anh đang chỉnh âm.
Ngọn đèn sân khấu đổi sang màu đỏ, màu xanh lá. Tay bass nhíu mày, anh nghiêng người né tránh ánh đèn rọi vào chính diện.
Cùng lúc đó, một âm thanh cực thấp phát ra từ dàn loa.
"Tăng tăng" hai tiếng, Khâu Thanh chợt mê man.
Là tiếng tim đập à?
Hay chỉ là tiếng trống mà thôi?
Cậu bất giác nghĩ, đây chính là tay bass cực kỳ gợi cảm mà Julie đã nói.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Đêm Việt Quất: Linh cảm đến từ bộ phim điện ảnh cùng tên của Vương Gia Vệ.
Về việc miêu tả hoàn cảnh của giới giải trí tôi có tham khảo hiện thực, nhưng không hoàn toàn rập khuôn theo, đã qua biến tấu kết hợp với suy nghĩ của mình, cho nên mọi người đừng liên tưởng tới bất kỳ ai. Phần này viết về chuyện hai người họ yêu nhau như thế nào, cũng có một chút phục bút về việc chia tay (đương nhiên không phải chỉ mỗi chuyện bán bản quyền đơn giản như vậy).
—
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương