Biển Bạc

Chương 23



Phần B: Thuyền Đêm Trên Sông Trắng

CHƯƠNG 23: TỰ DO TUYỆT ĐỐI (PHẦN BA)

Edit + Beta: V

Sau khi gửi địa chỉ thì Văn Hựu Hạ đến rất nhanh, thậm chí có một chốc Khâu Thanh nghi ngờ có phải anh đã sớm biết địa chỉ cửa hàng băng đĩa mà cậu đang làm hay không, gì mà chưa tới 10 phút đã tới rồi.

Văn Hựu Hạ đi bộ đến, bình tĩnh đẩy cửa kính của quán nước ra.

Tinh thần anh vẫn tốt lắm, trên người mặc đồ thể thao màu xám, bởi vì phơi nắng bên ngoài – mặc dù nhiệt độ không cao nhưng phơi nắng sẽ đổ mồ hôi – nên dây kéo mở thấp xuống bụng dưới, bên trong là chiếc áo thun ngắn tay màu đen có in logo mặt cười của Nirvana.

Anh đứng trước cửa nhìn một vòng, sau đó tầm mắt dừng lại trên người Khâu Thanh ngồi ngay cửa sổ.

Nhân viên quán nước là một cô gái trẻ, kể từ lúc Văn Hựu Hạ đẩy cửa ra đã lén lút nhìn anh, dõi theo đến tận khi anh đến chỗ Khâu Thanh ngồi thì cô ta chờ không kịp lập tức đi tới: "Chào anh, anh uống gì ạ?"

Văn Hựu Hạ không thèm nhìn nụ cười quá mức ngọt ngào của cô gái: "Giống cậu ấy."

Khâu Thanh nhìn chằm chằm đá xay xoài trước mặt, cậu cứ cảm thấy thức uống "giống nhau" này khác biệt quá lớn với Văn Hựu Hạ.

Mất một lúc để làm đá xay xoài, Văn Hựu Hạ ngồi ở vị trí của Julie trước đó, một tay chống cằm, hiếm khi anh mở lời với Khâu Thanh trước: "Gặp được rồi nhé? Tay chân đầy đủ, yên tâm đi."

Quả thật Văn Hựu Hạ không có vẻ suy sụp của người mấy ngày nay dạo qua đồn công an.

Khâu Thanh hơi yên tâm, sau đó lập tức nghi hoặc: "Sao anh đến đây nhanh vậy?"

"Ở gần đó." Văn Hựu Hạ dùng tay trái vẽ một vòng tròn: "Ngã tư phía trước rẽ trái vào Trung học Trường Đông..." Nhân viên mang đá xay xoài ra ngắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ, chờ cô ta đi rồi, Văn Hựu Hạ lại nói: "Có phải cậu đang làm thêm ở cửa hàng băng đĩa của anh Hoa không?"

Khâu Thanh có một suy đoán kỳ quái: "Sao vậy, anh thường đến đó à?"

Văn Hựu Hạ xác thực suy đoán của cậu: "Hồi nhỏ có tới, sau này thì hết rồi."

"Trùng hợp vậy." Khâu Thanh bật cười.

"Ừm." Văn Hựu Hạ hoài niệm: "Có lẽ anh ấy vẫn còn nhớ tôi."

Khâu Thanh: "Vậy lần sau anh ghé sang đi, ở chỗ anh ấy có không ít đĩa hát không còn xuất bản nữa, chuẩn bị mở chi nhánh đấy."

"Để lần sau nhé."

Không gian mà họ chừa cho nhau đã xích lại gần hơn, kết quả là miễn cưỡng xảy ra giao thoa, ma xui quỷ khiến nó lại tình cờ xác nhận lời nói vô tâm của một người bạn: Thành phố Đông Hà mở rộng qua từng năm, mà khu vực hoạt động của mọi người vẫn không thay đổi, cho nên muốn tìm ai thì nhất định có thể tìm được.

Văn Hựu Hạ không động vào dĩa đá xay xoài, Khâu Thanh không nhịn được cầm muỗng múc một miếng lên ăn. Cậu giương mắt xem phản ứng của Văn Hựu Hạ, đối phương cầm mép đĩa sứ trắng đẩy về phía cậu.

"Tôi chỉ ăn một miếng thôi, anh mau ăn đi, để lát là tan đá đấy." Cậu hơi ngượng ngùng.

Văn Hựu Hạ lắc đầu: "Không sao."

Khâu Thanh nhai xoài, cậu chợt sinh ra cảm giác đĩa này ngọt hơn.

Có khách rời đi, chuông gió treo lơ lửng ngay cửa nhẹ nhàng vang lên.

"Văn Hạ." Cậu bật cười: "Tôi mới phát hiện anh chỉ có hai mí ở mắt phải thôi, mắt trái là một mí."

"Vậy à?" Văn Hựu Hạ nghe vậy thì sờ mắt trái của mình, hình như anh cũng biết nhưng không để ý lắm: "Hèn chi khi nãy cậu nhìn tôi chằm chằm."

Khâu Thanh cắn muỗng: "Tôi suy nghĩ chuyện khác."

"Hả?"

"Không phải hôm đó anh rời đi trước rồi à, sao cảnh sát vẫn tới tìm anh vậy?"

Cậu không nói về chuyện kiểm tra nước tiểu, nhưng Văn Hựu Hạ hiểu rõ. Khâu Thanh nói một cách mơ hồ, lược bớt các từ mấu chốt, song hai bên lại biết trong đó đang đề cập tới nội dung gì.

Bịt tai trộm chuông, tự lừa mình cũng được, mà lừa người khác cũng tốt, chẳng qua Khâu Thanh cảm thấy chuyện Văn Hựu Hạ chưa từng làm thì cậu không cần phải nói huỵch toẹt ra như thế.

"Bởi vì tôi là thành viên ban nhạc." Văn Hựu Hạ dùng muỗng khuấy đá, nhưng không ăn: "Chuyện của Lạc Đà lần này nghiêm trọng, tôi cứ nghĩ anh ta chỉ hút cỏ thôi, vậy mà lại dám hút ma túy. Bọn tôi làm kiểm tra, có tra hỏi nữa, có lẽ họ muốn biết bọn tôi có biết và có tham dự hay không."

Khâu Thanh ngồi dưới điều hòa mà đổ mồ hôi lạnh: "Ma túy? Mẹ nó, vậy bọn anh..."

"Không sao, mỗi lần luyện tập xong tôi lập tức rời đi, biểu diễn xong cũng vậy. Cảnh sát hỏi rõ rồi thì sẽ không gây khó dễ, với lại kết quả kiểm tra nước tiểu cũng ổn." Văn Hựu Hạ nói, sau đó lại cau mày.

"Sao vậy?"

"Có lẽ ban nhạc sẽ không biểu diễn nữa." Giọng điệu anh không hề có chút khổ sở nào: "Lạc Đà và Tiểu Tiết đều hút ma túy, Lạc Đà lại vào đồn cảnh sát lần thứ hai, có lẽ không dễ xử lý. Lão Bạch thì không có, nhưng anh ta biết nhiều hơn tôi, có thể giao tiền sẽ được thả ra."

"Cho nên..."

"Chắc chắn buổi lưu diễn năm nay xong đời, giờ đang ém tin lại mà thôi."

Thiếu tay trống thì còn được, nhưng thiếu hát chính...

Mới nãy Khâu Thanh còn sốt ruột vì Văn Hựu Hạ bị cảnh sát bắt đi làm kiểm tra, sau khi nghe anh nói thì cậu không dám hỏi sâu hơn, song một ý nghĩ đang chôn sâu trong lòng cậu đột nhiên muốn chui ra.

Khâu Thanh thử thăm dò: "Vậy... anh định làm gì?"

"Cậu biết rồi đó." Văn Hựu Hạ nhìn thẳng vào Khâu Thanh: "Nguyên nhân lần trước Táo Thối giải tán."

Anh đề cập đến chuyện này khiến Khâu Thanh không thể tưởng tượng nổi, quả thật những lời của Văn Hựu Hạ là "bí mật" mà mọi người trong giới ngầm hiểu...

Ban nhạc Táo Thối phất lên vào đầu thế kỷ, lúc đó hai nhân vật trung tâm là Lạc Đà và Bạch Diên Huy vẫn là cậu thanh niên chừng hai mươi tuổi. Lời hát của bọn họ tràn đầy sự nóng nảy và phẫn nộ, sau đó họ nhanh chóng bộc lộ tài năng. Thế giới mới đầy xa hoa và đồi trụy mở rộng sau cánh cửa lớn, chẳng lâu sau Lạc Đà dính vào chất gây nghiện, còn Bạch Diên Huy chẳng biết cố ý bỏ mặc hay làm sao mà không khuyên hắn.

Hồi đó kiểm tra không nghiêm ngặt lắm, hơn nữa mỗi lần đi ra ngoài đều đưa hộ chiếu, hạn chế đưa chứng minh, ngoại trừ tháng năm, tháng sáu hằng năm phải tập trung cao độ ra thì những lúc khác muốn làm gì thì làm. Cho đến một lần lưu diễn, Lạc Đà lên cơn nghiện, lúc đó hắn không mang "thuốc", nghe đâu vừa gào vừa lăn lộn trên đất, lấy dao tự làm mình bị thương, rít lên không cho người khác đến gần. Tay bass trong ban nhạc khi ấy muốn đến dìu Lạc Đà, kết quả bị đâm một dao vào bụng dưới. Tuy rằng cứu được nhưng bởi vì nội tạng vỡ nên chức năng trong cơ thể giảm sút rất nhiều, thảm hơn là sau khi chịu kích thích, người kia không chạm vào bass nữa và rời khỏi ban nhạc.

Bởi vì xảy ra sự kiện đổ máu nên ông chủ quán bar sợ điếng người, lựa chọn báo cảnh sát. Lạc Đà bị cưỡng chế đưa vào trại cai nghiện, sau đó ra vào mấy lần nên thành đối tượng giám thị trọng yếu.

Lúc đó Táo Thối không định giải tán, nhưng có lẽ chuyện xảy ra lớn quá, đến mức leo lên bản tin xã hội nên công ty quản lý muốn đưa bọn họ lui về sau lánh nạn, vì vậy tuyên bố "giải tán", chờ Lạc Đà cai nghiện thành công.

Nhưng con người hắn đã thối rữa từ trong ra ngoài rồi, không thể thay đổi được.

Ban đầu Lạc Đà là linh hồn của ban nhạc, nào ngờ cái tên mà hắn đặt đã khắc họa nên bản thân hắn hiện tại, một quả táo thối.

Giờ đây như chuyện xưa tái diễn, chắc chắn Đêm Việt Quất cũng phải triệt để chỉnh đốn và cải cách.

"Ban đầu Bạch Diên Huy đề nghị tôi tham gia, tôi không biết nhiều về giới này trong nước, cũng hoàn toàn không biết hát chính là con nghiện." Văn Hựu Hạ đổi xưng hô anh Huy thành tên đầy đủ: "Buồn cười không? Lên thuyền mới phát hiện thuyền bị rò rỉ nước, cũng may tôi không hoàn toàn dựa vào nó."

"Lẽ nào chỉ vì vậy thôi à?" Khâu Thanh hỏi, sau đó cuống quít bổ sung: "Tôi không có ý nói là những lý do này chưa đủ..."

"Bài hát của Táo Thối đều do Bạch Diên Huy viết, nhưng dần dần anh ta không viết được nữa." Văn Hựu Hạ dừng một chút: "Tôi chưa bao giờ viết lời, nhưng biết viết bassline và phối nhạc. Anh ta biết điều đó nên ra điều kiện, tôi viết hộ nhưng vẫn để tên anh ta, tôi không đồng ý, cho nên có một lần anh ta nhét... ma túy vào thuốc lá của tôi."

Khâu Thanh kinh ngạc hít sâu một hơi.

Để cậu yên tâm, Văn Hựu Hạ nói: "Không có hút, tôi đốt lửa cảm thấy mùi là lạ nên có cãi nhau đôi câu."

Khâu Thanh bỗng nhớ lần trò chuyện đầu tiên vào đêm hôm ấy, một suy nghĩ nào đó hình thành trong đầu, cậu cao giọng nói: "Là ngày đó sao? Anh ta động tay vào thuốc lá của anh à?"

Văn Hựu Hạ hơi kinh ngạc, không ngờ Khâu Thanh lại nhớ cuộc gặp gỡ của bọn họ lâu như vậy, anh cụp mắt, một lát mới nói: "Anh ta không cảm thấy mình làm sai, giống với lần trước, anh ta cảm thấy đang giúp tôi."

"Giúp anh?"

"Anh ta thấy tôi đang chịu áp lực quá lớn, còn tôi thì thấy mình và anh ta không phải người đi chung một con đường." Văn Hựu Hạ không vui cho lắm: "Dù không có chuyện đó thì tôi cũng sẽ tìm lý do để rời đi."

"Vậy... ban nhạc khác thì sao?"

"Hả?"

"Tôi..." Khâu Thanh không nhịn được ngồi thẳng lên, tuy cậu đã luyện tập qua rất nhiều lần nhưng vẫn rất khó mở miệng, cậu lo đáp án của Văn Hựu Hạ không như mình nghĩ, nên lời đã chuẩn bị sẵn cũng không nói lưu loát: "Tôi... tôi không có kinh nghiệm như Bạch Diên Huy, ban nhạc của tôi hiện tại cũng đang thiếu người, sau khi anh gia nhập có lẽ không thể lập tức bắt đầu lưu diễn hay trả lương, nhưng mà tôi... tôi rất..."

Văn Hựu Hạ im lặng nhìn cậu, không ngắt lời.

Khâu Thanh nói một tràng, dần bình tĩnh lại: "Tôi rất thích... phong cách của anh."

Cậu chọt đĩa đá xay, càng nói càng trôi chảy: "Có thể trước đây tôi còn mơ hồ mình muốn làm nhạc như thế nào, cho đến khi gặp anh. Lần đầu nghe Táo Thối biểu diễn, âm bass vừa vang lên tôi đã... Anh biết không, lúc đó tôi cảm thấy đây là thứ tôi muốn, không lệch nhịp, không ồn ào, khiến người ta bị cuốn theo, tim đập nhanh, mọi cảm xúc cuồn cuộn trong nháy mắt, cộng hưởng với nhau. Như trời mưa vậy, anh biết không, thật sự giống trời mưa lắm đấy."

"Ồ." Văn Hựu Hạ ồ một tiếng không rõ ý.

"Mọi người đều không thích mưa, ẩm ướt, lạnh lẽo, ngay cả mùi vị cũng không dễ ngửi. Nhưng từ khi sinh ra mọi người đã bị cơn mưa hấp dẫn, là cảm giác cô độc bên trong màn nước tầm tã, tự do như hòa thành một thể với đất trời..." Khâu Thanh bỗng nắm lấy tay Văn Hựu Hạ đang đặt trên bàn: "Văn Hạ, anh là tay bass cực kỳ giỏi, là sự tồn tại và cảm giác dẫn dắt không gì sánh kịp, anh là thiên tài. Người tôi muốn là anh, tôi không có cảm giác kích động này với người khác đâu!"

Trong quán nước mở nhạc nhẹ, tựa như đáp lại lời nói của Khâu Thanh, tiếng ồn trắng [*] an hòa vang lên sau điệu dân gian nhẹ nhàng.

[*] Tiếng ồn trắng/nhiễu trắng: Là một dạng âm thanh được tạo ra bằng cách kết hợp nhiều loại âm thanh với tần số khác biệt lại với nhau với mục đích là phục vụ cuộc sống.

Bởi vì sức khỏe không được tốt nên tay Khâu Thanh hiếm khi ấm áp, cơ mà lúc cậu nắm tay Văn Hựu Hạ thì lại thấy nóng bỏng như lửa đốt. Cậu tràn ngập mong đợi nhìn Văn Hựu Hạ, nhớ không nổi những gì mình vừa nói.

"Khâu, mấy ngày qua có rất nhiều ban nhạc nghe được tin đều tới hỏi tôi." Văn Hựu Hạ lạnh nhạt nói: "Cậu là người thứ năm."

"Hả?" Ánh sáng trong mắt cậu dần phai nhạt.

Văn Hựu Hạ rút tay về, anh rũ mắt nhìn đầu ngón tay bị lòng bàn tay kia chạm vào, tựa như nơi đó vừa chịu một đợt nóng rực tập kích, mạch đập ngày càng nhanh.

Anh ấy từ chối ư?

Cậu cố gắng đưa ra thêm điều kiện: "Tôi sẽ không ép buộc anh viết nhạc cho ai cả, tôi tự mình viết... anh chỉ cần xem giúp tôi có dễ nghe không là được, Văn Hạ, ở đây anh được tự do tuyệt đối."

Trẻ con, Văn Hựu Hạ thầm cười tính trẻ con của cậu.

"Vậy à, thế thì để tôi suy xét một chút."

Lúc đó, Khâu Thanh vô cùng vui mừng vì tay bass trong mộng sẽ sát cánh cùng mình, cậu cam kết quá dễ dàng, chưa hiểu rõ sức nặng của hai từ "tự do".

Văn Hựu Hạ cực kỳ coi trọng tác phẩm và sức sáng tạo, anh không thể tha thứ cho bất kỳ tì vết nào ở bài hát của mình. Viết thay, đạo nhạc hay gì đó... đừng có mơ.

Cho nên sau đó Bạch Diên Huy tới tìm Khâu Thanh, cầm bài hát gần như giống hệt ca khúc của bọn họ và uy hiếp "hoặc bán bản quyền cho tôi, hoặc tôi phá nát ban nhạc của cậu". Dù sao chỉ là một bài hát, nếu như bán bản quyền có thể khiến Bạch Diên Huy ngậm miệng vậy thì cậu có thể viết nhiều hơn nữa, hai bài, ba bài, mười bài.

Đối với Khâu Thanh, chuyện này hoàn toàn không phải "tổn thất", nhưng đối với Văn Hựu Hạ, cậu không ngờ đây là vết rách to nhất giữa hai người.

Và Văn Hựu Hạ đã sớm cảnh cáo cậu.



Tác giả có lời muốn nói:

Đã nói rõ rồi, cả hai nhân vật chính và vai phụ quan trọng không có sở thích bậy bạ nào đâu ww
Chương trước Chương tiếp