Biển Bạc
Chương 38
Phần A: Phi Điểu
CHƯƠNG 38: "TÔI BIẾT, CẬU TỪ BỎ VÌ TÔI."
Edit: Mordred
Beta: V
Hôm qua uống nhiều quá, Cố Kỷ say đến bất tỉnh, ngủ đến gần trưa mới dậy.
Trên điện thoại di động là cuộc gọi của A Liên, anh ta bắt máy, đối phương vội nói: "Tôi về Đông Hà xử lý công việc, chiều tài xế sẽ đưa mọi người đi."
Cố Kỷ tỉnh rượu, cảm thấy việc cô rời đi không hề đơn giản: "Có chuyện gì sao?"
A Liên im lặng một thoáng: "Hôm qua Văn Hạ đánh Bạch Diên Huy."
Cố Kỷ cúp máy rồi rửa mặt qua loa, Lư Nhất Ninh nằm trên giường còn lại vẫn đang ngủ như heo. Anh ta liếc qua, chẳng thể trông cậy nổi vào thằng nhóc phá phách này, bèn lấy điện thoại gọi Khâu Thanh – không ai bắt máy, tìm Weibo cũng không thấy thứ gì hữu dụng, anh ta đăng nhập thẳng vào tài khoản Cầu Vồng.
[Không biết nên hỏi, Văn Hạ với Táo Thối có thù hận gì à?]
[Thành viên cũ thôi, ngoài mặt vẫn sóng yên biển lặng mà.]
[Hồi anh ta rời khỏi Táo Thối ấy, Lão Bạch đã cố giữ lại, sau anh ta kiên quyết ra đi cũng không bị bắt nộp phí vi phạm hợp đồng. Tuy tình cảnh lúc ấy của Táo Thối làm người ta câm nín thật, nhưng không nhờ ban nhạc thì ai biết đến anh ta? Coi như là đâm sau lưng rồi, chẳng hiểu sao mắt nhìn của mọi người có filter dày thế, cứ đẹp trai thì muốn làm gì cũng được à?]
[Có chuyện như vậy sao? Tôi cứ tưởng Lạc Đà vào nhóm nên đường ai nấy đi chứ.]
[Cho xin, ban nhạc cũng phải có hợp đồng chứ, cứ lưu diễn tùy tiện vậy sao? Lấy tiền thì được mà lúc có chuyện thì chạy biến hả?]
[Lão Bạch nên đánh trả, mẹ ơi, nghe đau quá...]
[Hầy, anh Bạch tốt bụng quá rồi, chắc vì đối diện với đứa trẻ mình tự tay dẫn dắt nên không xuống tay được.]
Có video, độ phân giải hơi thấp nhưng Cố Kỷ vẫn nhìn rõ dáng người Văn Hựu Hạ. Không biết Bạch Diên Huy nói gì mà anh đột nhiên túm cổ áo đối phương rồi đẩy vào bàn lễ tân, một lát sau gã đứng dậy, cười lơ đãng, còn Văn Hựu Hạ không động tay nữa.
Video không có tiếng, bình luận trong bài đăng nghiêng hẳn về phía Bạch Diên Huy. Không có gì lạ, ấn tượng của người ngoài giới về Bạch Diên Huy vẫn rất tốt.
Đối với công chúng, gã là tay guitar, nhạc sĩ sáng tác nổi tiếng, ông vua của những ca khúc vàng. Muốn cảm hứng có cảm hứng, muốn tác phẩm có tác phẩm, cũng không bị phanh phui ra tin tức nào ảnh hưởng đến sự nghiệp. Cho dù bây giờ Táo Thối chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa thì Bạch Diên Huy vẫn là cái tên sáng nhất cho những danh xưng "người tốt", "tài tử" trong lòng đa số fan Rock and Roll. Cố Kỷ cũng từng cho rằng Lão Bạch là người toàn tâm toàn ý yêu nhạc rock như mọi người, còn coi gã là tấm gương nữa.
Nhưng khi thấy Văn Hựu Hạ suy sụp, anh ta thật sự rất khó để nhìn nhận tai nạn này một cách công tâm.
Cố Kỷ biết rõ Văn Hựu Hạ rất ít khi ra tay mà không có lý do, khả năng cao Bạch Diên Huy lại nhắc đến bài hát chết yểu ấy của bọn họ. Mới cãi nhau với Khâu Thanh, cảm xúc của Văn Hựu Hạ vốn không quá ổn định, mà sau khi gặp lại kẻ đầu têu, hẳn sự tức giận và tự trách trong lòng khiến cậu ấy không thể giữ được sự tỉnh táo.
Tên đần Bạch Diên Huy hẳn đã nghiên cứu Văn Hựu Hạ quá rõ, đâm nhát nào nhát nấy thuần thục.
"Chuyện gì thế này..." Cố Kỷ xoa huyệt thái dương.
Anh ta buồn bực đi qua đi lại trong phòng, lo lắng đến mức nhìn Lư Nhất Ninh đang ngủ cũng thấy chướng mắt. Cứ thế này thì không có cách nào dịu đi lo nghĩ trong đầu, Cố Kỷ đành đến gõ cửa phòng Khâu Thanh.
Không ai mở cửa.
Anh ta lại gọi điện thoại, nghe thấy chuông điện thoại của Khâu Thanh reo lên cách một bức tường.
Cố Kỷ thầm mắng một câu "điên thật chứ" rồi tìm số điện thoại của Văn Hựu Hạ, bực bội nghĩ trong đầu là nếu lần này vẫn gọi không được thì mặc kệ sống chết của bọn họ. Anh ta bấm số, sau vài tiếng nhạc chờ, có người bắt máy.
Cố Kỷ: "..."
"Có chuyện gì?" Văn Hựu Hạ ở đầu bên kia hỏi một cách bình thản, chẳng hề biết mình đang bị mắng té tát trên mạng.
"À... tôi định, định hỏi cậu thôi." Cố Kỷ suýt cắn vào lưỡi: "Cậu có ở cùng Khâu Thanh không?"
"Đang ở cạnh, tìm cậu ấy à?"
"Hai người ở đâu?" Cố Kỷ hỏi.
Văn Hựu Hạ chững lại hồi lâu: "Không biết, bọn tôi đang uống cà phê."
Cố Kỷ:?
Anh ta lập tức cúp máy.
Bầu trời u ám, lá cây long não bên đường xào xạc đầy bất an trong gió. Dường như một cơn bão hiếm hoi sắp ập tới, nhưng chân trời nhuộm vàng và bụi bay trong không khí như thể thật lâu sau mới đổ mưa.
Khâu Thanh mất ngủ cả đêm, một cốc cà phê sẽ giúp cậu tỉnh táo hơn, nhưng Văn Hựu Hạ chỉ cho cậu gọi sữa bò. Hơn nữa, anh vẫn nhớ lần trước cậu nói mình không thể ăn quá ngọt, vậy nên không bỏ dù chỉ một viên đường.
Dư chấn từ chuyện mới xảy ra mấy tiếng trước vẫn còn làm Khâu Thanh lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, đến khi trời vừa sáng cậu lập tức nói thẳng với A Liên. Đối phương biến sắc, gọi một cuộc điện thoại dài 5 phút cho Liễu Vọng Dư rồi quyết định về Đông Hà để chuẩn bị, đồng thời liên hệ với quản lý hiện tại của Bạch Diên Huy. Khâu Thanh định về cùng cô nhưng A Liên xua tay kêu cậu ở lại Lâm Cảng để giải sầu, nói một cách sâu xa: "Những việc này cậu không phải làm."
Thần thái ấy làm Khâu Thanh nhớ về Julie. Chị ta từng vừa ngậm thuốc lá vừa giúp bọn họ liên hệ địa điểm, phòng thu, sau đó đùa với cậu: "Tay của cậu để đánh đàn, để sáng tác nhạc, việc linh tinh thì để chị."
Cậu không thể vơ hết sai lầm lên người mình.
Nói gì cũng không thỏa đáng, hình dung mối quan hệ của bọn họ là "khúc mắc" hay "mâu thuẫn" đều không bằng "động không đáy". Vực sâu vạn trượng, cả cậu và Văn Hựu Hạ đều không dám nhìn xuống, sợ bị nó nuốt chửng. Khâu Thanh lưỡng lự ở cửa rất lâu, cuối cùng bị Văn Hựu Hạ bắt gặp khi vô tình mở cửa, bọn họ đã mất ngủ cả đêm.
"Muốn ra ngoài một lúc không?" Khâu Thanh hỏi đầy cục cằn.
Văn Hựu Hạ đeo theo hai vành mắt đen thui, gật đầu.
Tuy đây không phải lần đầu đến Lâm Cảng nhưng Khâu Thanh là dân mù đường, dẫn Văn Hựu Hạ đi lòng vòng trong phạm vi một cây số từ khách sạn. Sau khi bọn họ đi qua một trạm xe buýt lần thứ ba, hai người quyết định lên xe, ngồi đến đâu tính đến đấy.
Song, ngay cả kế hoạch lỏng lẻo này cũng phản tác dụng, giữa đường xe buýt dừng lại ở một trung tâm thương mại, thế là bọn họ đành xuống xe, tìm một cửa hàng Starbucks để ngồi vào.
Lâm Cảng có chữ "cảng" trong tên nhưng chẳng hề gần biển hơn Đông Hà, mỗi năm, các khu vực mới mở rộng hơn về phía đất liền, đi một hướng khác so với Đông Hà. Nơi đây chỉ như một thành phố phía Nam bình thường với tầng mây dày đặc, đám đông đi lại nhàn nhã và những vị khách qua đường rỗi rãi.
Khâu Thanh không kiềm được nói: "Thật ra, tôi không nghe thấy Bạch Diên Huy nói gì với anh."
"Vẫn là chuyện cũ thôi." Văn Hựu Hạ nghịch đồ trang trí trên bàn: "Cho ngủ một lần sẽ trả lại nhạc cho tôi."
Khâu Thanh mắng: "Má nó chứ, nghe tởm thật đấy!"
Cậu không hề ngạc nhiên khi biết gã có ý đồ với Văn Hựu Hạ.
Anh thật sự là một người cực kỳ thu hút – dù anh luôn tự coi nhẹ bản thân – khi Bạch Diên Huy thấy anh trong một quán bar bình thường, gã nhìn được thiên phú của anh chỉ từ một đoạn solo guitar ngắn ngủi, sau đó gã dẫn anh vào lĩnh vực khiến anh tỏa sáng, ít nhiều gì cũng vì thích anh.
Mà sự cố chấp níu kéo Văn Hựu Hạ trở lại bên cạnh, suy cho cùng cũng vì yêu mà không có được.
Khâu Thanh bực không chịu được, chỉ muốn quay ngược thời gian để bồi cho Bạch Diên Huy một đá nữa. Một lúc sau, cậu hỏi dò: "Nhưng anh còn chẳng đồng ý với tôi, chắc không chấp nhận anh ta đâu, đúng không?"
Suy nghĩ này nhẹ nhõm và lệch hẳn đi, Văn Hựu Hạ hơi buồn cười, vuốt ly gật đầu.
"Thế thì tốt, nghe nói bình hoa đắt lắm đấy, may mà anh không đập."
"Vì cậu đến rồi."
Hốc mắt Khâu Thanh bỗng cay xè, cổ họng khẽ cử động: "Tại tôi."
Cậu nói về việc mình muốn hả giận nhất thời mà nhốt anh ngoài phòng, nếu không Văn Hựu Hạ đã không chạy đến sảnh khách sạn để thuê một phòng khác, cũng sẽ không gặp phải Bạch Diên Huy.
Nhưng Văn Hựu Hạ lại hiểu sai: "Không liên quan đến cậu, tôi không ngờ anh ta vô liêm sỉ như vậy, là lỗi của tôi."
Khâu Thanh im lặng một thoáng, nói: "Nếu không gặp anh ta, thật ra tôi đã định cho qua rồi. Chỉ là một bài hát, sau này anh ta không thể viết, nhưng tôi vẫn viết được."
Văn Hựu Hạ nhìn về phía cậu, nói một cách chắc chắn: "Cậu sẽ không cam lòng."
"Đúng, sao tôi cam lòng được. Đấy là... bài hát hay nhất của chúng ta, lúc ấy tôi đã nghĩ tên rồi. Tôi viết nó bên bờ biển, hay gọi là "Biển Bạc" đi, nó sẽ là bài hát chủ đề cho album thứ hai cùng tên. Cuối cùng lại bị tên vô liêm sỉ ấy âm mưu lấy mất." Khâu Thanh nhắc đến chủ đề này nhẹ nhàng hơn cả dự kiến, bởi bản thân cậu đã quất vô số roi trong lòng từ trước rồi: "Giờ nhớ lại cũng chẳng biết hồi ấy luống cuống vì cái gì, còn không nghĩ kỹ xem anh ta có thật..."
"Tôi biết." Văn Hựu Hạ ngắt lời cậu: "Cậu từ bỏ vì tôi."
Khâu Thanh rũ mắt, mặt bàn bóng loáng phản chiếu gương mặt rối rắm của cậu.
Cũng vì Văn Hựu Hạ hiểu mọi thứ nên anh không thể buông xuôi như vậy, không thể thoải mái với việc người yêu hi sinh vì mình – thế là anh nói: "Tôi hận bản thân mình."
Khi Khâu Thanh vẫn chìm trong yên lặng, Văn Hựu Hạ chợt nói: "Nên tôi không để yên cho anh ta được."
"Không để yên cái gì." Khâu Thanh "hừ" một tiếng: "Cần bồi thường tiền thuốc thang thì trả, ngoài ra anh ta nói gì cũng coi như lảm nhảm đi. Nếu anh ta dám làm lớn chuyện thì tôi cũng không nể mặt nữa, mẹ kiếp, Bạch Diên Huy là cái thá gì chứ? Trước kia còn chút tôn trọng... cùng lắm thì chết chung..."
"Không đến mức đâu, Khâu." Văn Hựu Hạ quơ cốc cà phê, thổ lộ chân thành: "Cần thì xin lỗi thôi, vì ban nhạc, vừa bắt đầu mà."
"Không được, tôi không cho phép anh xin lỗi!"
"Mọi người sẽ thấy tôi có lỗi."
"Văn Hựu Hạ, nhìn tôi này." Khâu Thanh nói rồi ngẩng đầu lên, nói thành khẩn: "Cho dù người khác nói thế nào, tôi cũng sẽ không để anh phải xin lỗi, lần này anh không sai. Nhưng anh phải nhớ kĩ, hôm nay tôi gánh những thứ này cho anh, sau này gặp chuyện không được giấu diếm, cũng không được nói dối tôi, hiểu không?"
Văn Hựu Hạ khẽ rũ mắt, là chấp thuận.
Trong quán Starbucks không có nhiều âm thanh trò chuyện ồn ào, vừa đủ để tôn lên thế giới và sự sinh hoạt của con người. Ngoài cửa sổ có hai mẹ con đi qua, cô bé cầm một cây kẹo bông hồng cỡ lớn trong tay.
Ngày hôm nay quá hòa bình khiến Khâu Thanh như gặp ảo giác, tựa như thời gian đã đảo ngược.
Cậu chỉ vào cây kẹo bông kia: "Tôi muốn ăn."
Trước kia cũng vậy, dạ dày Khâu Thanh không tốt nhưng hay thèm, thấy người khác ăn cái gì cũng muốn đòi. Văn Hựu Hạ nuông chiều cậu, Khâu Thanh ăn xong đau bụng, anh vừa mua thuốc vừa nói "sau này không mua cho em nữa" đầy bất đắc dĩ. Nhưng đến lần sau, anh vẫn không chống cự được sự nũng nịu của cậu.
Lời nói thốt ra như thể bọn họ chưa từng chia ly. Chàng trai uống cà phê không nhìn thấy sự bối rối sau đó của Khâu Thanh, anh đứng lên, bước ra ngoài mà không nói lời nào.
Chừng 10 phút sau, Văn Hựu Hạ trở lại, trên tay cầm một cây kẹo bông lớn nhưng không phải màu hồng phấn. Kẹo bông trắng như một đám mây nằm trên tay anh, sự tương phản này quá chấn động khiến các cô gái đang gọi món trong quán đều quay ra nhìn anh với ánh mắt phức tạp.
Văn Hựu Hạ ngoảnh mặt làm ngơ, đưa kẹo bông cho Khâu Thanh: "Màu hồng toàn phẩm màu, ăn cái này đi."
Tốt thật, giữa thành phố xa lạ có người quen thuộc và thức ăn ngọt ngào.
Khâu Thanh cảm tưởng như đường trắng tan ra trong miệng, cậu khoái trá như thể vừa sống lại. Cậu hỏi Văn Hựu Hạ có ăn không, nghe thấy câu từ chối mới thu tay lại rồi từ từ xé đám mây, biến nó thành hình thù kỳ lạ.
"Vừa nãy Cố Kỷ gọi anh à?"
"Ừ... đúng."
"Thế anh báo lại cho anh ấy, ăn xong chúng ta sẽ về khách sạn, đừng để anh ấy điên lên."
Khâu Thanh dứt lời, nghe thấy Văn Hựu Hạ ngồi đối diện khẽ cười một tiếng.
CHƯƠNG 38: "TÔI BIẾT, CẬU TỪ BỎ VÌ TÔI."
Edit: Mordred
Beta: V
Hôm qua uống nhiều quá, Cố Kỷ say đến bất tỉnh, ngủ đến gần trưa mới dậy.
Trên điện thoại di động là cuộc gọi của A Liên, anh ta bắt máy, đối phương vội nói: "Tôi về Đông Hà xử lý công việc, chiều tài xế sẽ đưa mọi người đi."
Cố Kỷ tỉnh rượu, cảm thấy việc cô rời đi không hề đơn giản: "Có chuyện gì sao?"
A Liên im lặng một thoáng: "Hôm qua Văn Hạ đánh Bạch Diên Huy."
Cố Kỷ cúp máy rồi rửa mặt qua loa, Lư Nhất Ninh nằm trên giường còn lại vẫn đang ngủ như heo. Anh ta liếc qua, chẳng thể trông cậy nổi vào thằng nhóc phá phách này, bèn lấy điện thoại gọi Khâu Thanh – không ai bắt máy, tìm Weibo cũng không thấy thứ gì hữu dụng, anh ta đăng nhập thẳng vào tài khoản Cầu Vồng.
[Không biết nên hỏi, Văn Hạ với Táo Thối có thù hận gì à?]
[Thành viên cũ thôi, ngoài mặt vẫn sóng yên biển lặng mà.]
[Hồi anh ta rời khỏi Táo Thối ấy, Lão Bạch đã cố giữ lại, sau anh ta kiên quyết ra đi cũng không bị bắt nộp phí vi phạm hợp đồng. Tuy tình cảnh lúc ấy của Táo Thối làm người ta câm nín thật, nhưng không nhờ ban nhạc thì ai biết đến anh ta? Coi như là đâm sau lưng rồi, chẳng hiểu sao mắt nhìn của mọi người có filter dày thế, cứ đẹp trai thì muốn làm gì cũng được à?]
[Có chuyện như vậy sao? Tôi cứ tưởng Lạc Đà vào nhóm nên đường ai nấy đi chứ.]
[Cho xin, ban nhạc cũng phải có hợp đồng chứ, cứ lưu diễn tùy tiện vậy sao? Lấy tiền thì được mà lúc có chuyện thì chạy biến hả?]
[Lão Bạch nên đánh trả, mẹ ơi, nghe đau quá...]
[Hầy, anh Bạch tốt bụng quá rồi, chắc vì đối diện với đứa trẻ mình tự tay dẫn dắt nên không xuống tay được.]
Có video, độ phân giải hơi thấp nhưng Cố Kỷ vẫn nhìn rõ dáng người Văn Hựu Hạ. Không biết Bạch Diên Huy nói gì mà anh đột nhiên túm cổ áo đối phương rồi đẩy vào bàn lễ tân, một lát sau gã đứng dậy, cười lơ đãng, còn Văn Hựu Hạ không động tay nữa.
Video không có tiếng, bình luận trong bài đăng nghiêng hẳn về phía Bạch Diên Huy. Không có gì lạ, ấn tượng của người ngoài giới về Bạch Diên Huy vẫn rất tốt.
Đối với công chúng, gã là tay guitar, nhạc sĩ sáng tác nổi tiếng, ông vua của những ca khúc vàng. Muốn cảm hứng có cảm hứng, muốn tác phẩm có tác phẩm, cũng không bị phanh phui ra tin tức nào ảnh hưởng đến sự nghiệp. Cho dù bây giờ Táo Thối chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa thì Bạch Diên Huy vẫn là cái tên sáng nhất cho những danh xưng "người tốt", "tài tử" trong lòng đa số fan Rock and Roll. Cố Kỷ cũng từng cho rằng Lão Bạch là người toàn tâm toàn ý yêu nhạc rock như mọi người, còn coi gã là tấm gương nữa.
Nhưng khi thấy Văn Hựu Hạ suy sụp, anh ta thật sự rất khó để nhìn nhận tai nạn này một cách công tâm.
Cố Kỷ biết rõ Văn Hựu Hạ rất ít khi ra tay mà không có lý do, khả năng cao Bạch Diên Huy lại nhắc đến bài hát chết yểu ấy của bọn họ. Mới cãi nhau với Khâu Thanh, cảm xúc của Văn Hựu Hạ vốn không quá ổn định, mà sau khi gặp lại kẻ đầu têu, hẳn sự tức giận và tự trách trong lòng khiến cậu ấy không thể giữ được sự tỉnh táo.
Tên đần Bạch Diên Huy hẳn đã nghiên cứu Văn Hựu Hạ quá rõ, đâm nhát nào nhát nấy thuần thục.
"Chuyện gì thế này..." Cố Kỷ xoa huyệt thái dương.
Anh ta buồn bực đi qua đi lại trong phòng, lo lắng đến mức nhìn Lư Nhất Ninh đang ngủ cũng thấy chướng mắt. Cứ thế này thì không có cách nào dịu đi lo nghĩ trong đầu, Cố Kỷ đành đến gõ cửa phòng Khâu Thanh.
Không ai mở cửa.
Anh ta lại gọi điện thoại, nghe thấy chuông điện thoại của Khâu Thanh reo lên cách một bức tường.
Cố Kỷ thầm mắng một câu "điên thật chứ" rồi tìm số điện thoại của Văn Hựu Hạ, bực bội nghĩ trong đầu là nếu lần này vẫn gọi không được thì mặc kệ sống chết của bọn họ. Anh ta bấm số, sau vài tiếng nhạc chờ, có người bắt máy.
Cố Kỷ: "..."
"Có chuyện gì?" Văn Hựu Hạ ở đầu bên kia hỏi một cách bình thản, chẳng hề biết mình đang bị mắng té tát trên mạng.
"À... tôi định, định hỏi cậu thôi." Cố Kỷ suýt cắn vào lưỡi: "Cậu có ở cùng Khâu Thanh không?"
"Đang ở cạnh, tìm cậu ấy à?"
"Hai người ở đâu?" Cố Kỷ hỏi.
Văn Hựu Hạ chững lại hồi lâu: "Không biết, bọn tôi đang uống cà phê."
Cố Kỷ:?
Anh ta lập tức cúp máy.
Bầu trời u ám, lá cây long não bên đường xào xạc đầy bất an trong gió. Dường như một cơn bão hiếm hoi sắp ập tới, nhưng chân trời nhuộm vàng và bụi bay trong không khí như thể thật lâu sau mới đổ mưa.
Khâu Thanh mất ngủ cả đêm, một cốc cà phê sẽ giúp cậu tỉnh táo hơn, nhưng Văn Hựu Hạ chỉ cho cậu gọi sữa bò. Hơn nữa, anh vẫn nhớ lần trước cậu nói mình không thể ăn quá ngọt, vậy nên không bỏ dù chỉ một viên đường.
Dư chấn từ chuyện mới xảy ra mấy tiếng trước vẫn còn làm Khâu Thanh lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, đến khi trời vừa sáng cậu lập tức nói thẳng với A Liên. Đối phương biến sắc, gọi một cuộc điện thoại dài 5 phút cho Liễu Vọng Dư rồi quyết định về Đông Hà để chuẩn bị, đồng thời liên hệ với quản lý hiện tại của Bạch Diên Huy. Khâu Thanh định về cùng cô nhưng A Liên xua tay kêu cậu ở lại Lâm Cảng để giải sầu, nói một cách sâu xa: "Những việc này cậu không phải làm."
Thần thái ấy làm Khâu Thanh nhớ về Julie. Chị ta từng vừa ngậm thuốc lá vừa giúp bọn họ liên hệ địa điểm, phòng thu, sau đó đùa với cậu: "Tay của cậu để đánh đàn, để sáng tác nhạc, việc linh tinh thì để chị."
Cậu không thể vơ hết sai lầm lên người mình.
Nói gì cũng không thỏa đáng, hình dung mối quan hệ của bọn họ là "khúc mắc" hay "mâu thuẫn" đều không bằng "động không đáy". Vực sâu vạn trượng, cả cậu và Văn Hựu Hạ đều không dám nhìn xuống, sợ bị nó nuốt chửng. Khâu Thanh lưỡng lự ở cửa rất lâu, cuối cùng bị Văn Hựu Hạ bắt gặp khi vô tình mở cửa, bọn họ đã mất ngủ cả đêm.
"Muốn ra ngoài một lúc không?" Khâu Thanh hỏi đầy cục cằn.
Văn Hựu Hạ đeo theo hai vành mắt đen thui, gật đầu.
Tuy đây không phải lần đầu đến Lâm Cảng nhưng Khâu Thanh là dân mù đường, dẫn Văn Hựu Hạ đi lòng vòng trong phạm vi một cây số từ khách sạn. Sau khi bọn họ đi qua một trạm xe buýt lần thứ ba, hai người quyết định lên xe, ngồi đến đâu tính đến đấy.
Song, ngay cả kế hoạch lỏng lẻo này cũng phản tác dụng, giữa đường xe buýt dừng lại ở một trung tâm thương mại, thế là bọn họ đành xuống xe, tìm một cửa hàng Starbucks để ngồi vào.
Lâm Cảng có chữ "cảng" trong tên nhưng chẳng hề gần biển hơn Đông Hà, mỗi năm, các khu vực mới mở rộng hơn về phía đất liền, đi một hướng khác so với Đông Hà. Nơi đây chỉ như một thành phố phía Nam bình thường với tầng mây dày đặc, đám đông đi lại nhàn nhã và những vị khách qua đường rỗi rãi.
Khâu Thanh không kiềm được nói: "Thật ra, tôi không nghe thấy Bạch Diên Huy nói gì với anh."
"Vẫn là chuyện cũ thôi." Văn Hựu Hạ nghịch đồ trang trí trên bàn: "Cho ngủ một lần sẽ trả lại nhạc cho tôi."
Khâu Thanh mắng: "Má nó chứ, nghe tởm thật đấy!"
Cậu không hề ngạc nhiên khi biết gã có ý đồ với Văn Hựu Hạ.
Anh thật sự là một người cực kỳ thu hút – dù anh luôn tự coi nhẹ bản thân – khi Bạch Diên Huy thấy anh trong một quán bar bình thường, gã nhìn được thiên phú của anh chỉ từ một đoạn solo guitar ngắn ngủi, sau đó gã dẫn anh vào lĩnh vực khiến anh tỏa sáng, ít nhiều gì cũng vì thích anh.
Mà sự cố chấp níu kéo Văn Hựu Hạ trở lại bên cạnh, suy cho cùng cũng vì yêu mà không có được.
Khâu Thanh bực không chịu được, chỉ muốn quay ngược thời gian để bồi cho Bạch Diên Huy một đá nữa. Một lúc sau, cậu hỏi dò: "Nhưng anh còn chẳng đồng ý với tôi, chắc không chấp nhận anh ta đâu, đúng không?"
Suy nghĩ này nhẹ nhõm và lệch hẳn đi, Văn Hựu Hạ hơi buồn cười, vuốt ly gật đầu.
"Thế thì tốt, nghe nói bình hoa đắt lắm đấy, may mà anh không đập."
"Vì cậu đến rồi."
Hốc mắt Khâu Thanh bỗng cay xè, cổ họng khẽ cử động: "Tại tôi."
Cậu nói về việc mình muốn hả giận nhất thời mà nhốt anh ngoài phòng, nếu không Văn Hựu Hạ đã không chạy đến sảnh khách sạn để thuê một phòng khác, cũng sẽ không gặp phải Bạch Diên Huy.
Nhưng Văn Hựu Hạ lại hiểu sai: "Không liên quan đến cậu, tôi không ngờ anh ta vô liêm sỉ như vậy, là lỗi của tôi."
Khâu Thanh im lặng một thoáng, nói: "Nếu không gặp anh ta, thật ra tôi đã định cho qua rồi. Chỉ là một bài hát, sau này anh ta không thể viết, nhưng tôi vẫn viết được."
Văn Hựu Hạ nhìn về phía cậu, nói một cách chắc chắn: "Cậu sẽ không cam lòng."
"Đúng, sao tôi cam lòng được. Đấy là... bài hát hay nhất của chúng ta, lúc ấy tôi đã nghĩ tên rồi. Tôi viết nó bên bờ biển, hay gọi là "Biển Bạc" đi, nó sẽ là bài hát chủ đề cho album thứ hai cùng tên. Cuối cùng lại bị tên vô liêm sỉ ấy âm mưu lấy mất." Khâu Thanh nhắc đến chủ đề này nhẹ nhàng hơn cả dự kiến, bởi bản thân cậu đã quất vô số roi trong lòng từ trước rồi: "Giờ nhớ lại cũng chẳng biết hồi ấy luống cuống vì cái gì, còn không nghĩ kỹ xem anh ta có thật..."
"Tôi biết." Văn Hựu Hạ ngắt lời cậu: "Cậu từ bỏ vì tôi."
Khâu Thanh rũ mắt, mặt bàn bóng loáng phản chiếu gương mặt rối rắm của cậu.
Cũng vì Văn Hựu Hạ hiểu mọi thứ nên anh không thể buông xuôi như vậy, không thể thoải mái với việc người yêu hi sinh vì mình – thế là anh nói: "Tôi hận bản thân mình."
Khi Khâu Thanh vẫn chìm trong yên lặng, Văn Hựu Hạ chợt nói: "Nên tôi không để yên cho anh ta được."
"Không để yên cái gì." Khâu Thanh "hừ" một tiếng: "Cần bồi thường tiền thuốc thang thì trả, ngoài ra anh ta nói gì cũng coi như lảm nhảm đi. Nếu anh ta dám làm lớn chuyện thì tôi cũng không nể mặt nữa, mẹ kiếp, Bạch Diên Huy là cái thá gì chứ? Trước kia còn chút tôn trọng... cùng lắm thì chết chung..."
"Không đến mức đâu, Khâu." Văn Hựu Hạ quơ cốc cà phê, thổ lộ chân thành: "Cần thì xin lỗi thôi, vì ban nhạc, vừa bắt đầu mà."
"Không được, tôi không cho phép anh xin lỗi!"
"Mọi người sẽ thấy tôi có lỗi."
"Văn Hựu Hạ, nhìn tôi này." Khâu Thanh nói rồi ngẩng đầu lên, nói thành khẩn: "Cho dù người khác nói thế nào, tôi cũng sẽ không để anh phải xin lỗi, lần này anh không sai. Nhưng anh phải nhớ kĩ, hôm nay tôi gánh những thứ này cho anh, sau này gặp chuyện không được giấu diếm, cũng không được nói dối tôi, hiểu không?"
Văn Hựu Hạ khẽ rũ mắt, là chấp thuận.
Trong quán Starbucks không có nhiều âm thanh trò chuyện ồn ào, vừa đủ để tôn lên thế giới và sự sinh hoạt của con người. Ngoài cửa sổ có hai mẹ con đi qua, cô bé cầm một cây kẹo bông hồng cỡ lớn trong tay.
Ngày hôm nay quá hòa bình khiến Khâu Thanh như gặp ảo giác, tựa như thời gian đã đảo ngược.
Cậu chỉ vào cây kẹo bông kia: "Tôi muốn ăn."
Trước kia cũng vậy, dạ dày Khâu Thanh không tốt nhưng hay thèm, thấy người khác ăn cái gì cũng muốn đòi. Văn Hựu Hạ nuông chiều cậu, Khâu Thanh ăn xong đau bụng, anh vừa mua thuốc vừa nói "sau này không mua cho em nữa" đầy bất đắc dĩ. Nhưng đến lần sau, anh vẫn không chống cự được sự nũng nịu của cậu.
Lời nói thốt ra như thể bọn họ chưa từng chia ly. Chàng trai uống cà phê không nhìn thấy sự bối rối sau đó của Khâu Thanh, anh đứng lên, bước ra ngoài mà không nói lời nào.
Chừng 10 phút sau, Văn Hựu Hạ trở lại, trên tay cầm một cây kẹo bông lớn nhưng không phải màu hồng phấn. Kẹo bông trắng như một đám mây nằm trên tay anh, sự tương phản này quá chấn động khiến các cô gái đang gọi món trong quán đều quay ra nhìn anh với ánh mắt phức tạp.
Văn Hựu Hạ ngoảnh mặt làm ngơ, đưa kẹo bông cho Khâu Thanh: "Màu hồng toàn phẩm màu, ăn cái này đi."
Tốt thật, giữa thành phố xa lạ có người quen thuộc và thức ăn ngọt ngào.
Khâu Thanh cảm tưởng như đường trắng tan ra trong miệng, cậu khoái trá như thể vừa sống lại. Cậu hỏi Văn Hựu Hạ có ăn không, nghe thấy câu từ chối mới thu tay lại rồi từ từ xé đám mây, biến nó thành hình thù kỳ lạ.
"Vừa nãy Cố Kỷ gọi anh à?"
"Ừ... đúng."
"Thế anh báo lại cho anh ấy, ăn xong chúng ta sẽ về khách sạn, đừng để anh ấy điên lên."
Khâu Thanh dứt lời, nghe thấy Văn Hựu Hạ ngồi đối diện khẽ cười một tiếng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương