Biển Bạc
Chương 6
Phần A: Mưa Tháng Năm
CHƯƠNG 6: "HÌNH XĂM KIA ĐÂU RỒI?"
Edit + Beta: V
Lúc bọn họ chia tay thì Wechat vừa mới phổ biến nên Khâu Thanh không có tài khoản của Văn Hựu Hạ, cậu hoài nghi dù Wechat đã phổ biến rồi thì Văn Hựu Hạ cũng sẽ không dùng tới.
Nắm số điện thoại mới của Văn Hựu Hạ trong tay, Khâu Thanh không kìm được mà nhớ đến kết cục của dãy số trước đó.
"Số điện thoại bạn đang gọi hiện không tồn tại."
Câu nói này khiến cậu ngớ người hơn nửa tiếng, cậu cứ ấn đi ấn lại đến mức mỏi cả tay, cuối cùng điện thoại bị Thúy Thúy đoạt lấy rồi cưỡng chế tắt máy. Cô ép cậu phải nghỉ ngơi, lúc này Khâu Thanh mới dừng vòng lặp vô nghĩa đó lại. Những chuyện tương tự có rất nhiều, nhưng cậu vẫn không nhớ ra.
Văn Hựu Hạ đã cho cậu số điện thoại rồi thì chắc chắn sẽ không có ý phớt lờ cậu nữa, Khâu Thanh đoán, có lẽ ý của anh là "bị bệnh thì trở về tĩnh dưỡng". Hiện tại, Văn Hựu Hạ chẳng có bất kỳ nghi vấn nào đối với cuộc sống của cậu, vậy nên Khâu Thanh cũng không cần phải chủ động báo cáo cho anh.
Sau khi trở về nhà, cậu nhập số điện thoại kia vào và tìm ra tài khoản Wechat của Văn Hựu Hạ.
Lúc kết quả hiện ra thì Khâu Thanh chợt ngẩn người, cậu cứ ngỡ mình tìm được thứ gì đó kỳ quái. Khâu Thanh nghiêm túc nghiên cứu cả họ tên và ảnh đại diện, cuối cùng xác nhận đây chính là tài khoản của Văn Hựu Hạ.
Tên tài khoản là "WenXia" [*] cộng thêm một dãy số.
[*] Là Văn Hạ đó - tác giả ghi chứ khum phải tự chế nha.
Ảnh chân dung là mặt bìa của Unknown pleasures [1].
Trước đây bọn họ đã thảo luận về đĩa than này, bởi vì hình vẽ trên bìa là sóng vô tuyến của sao xung đầu tiên mà nhân loại phát hiện nên khiến cậu có ấn tượng rất sâu. Đường nét màu bạc trông như ngọn núi chập trùng, biết rõ là trùng hợp nhưng Khâu Thanh vẫn không nhịn được mà suy nghĩ nhiều.
Cậu đã gửi lời mời kết bạn rồi, chắc trong chốc lát chưa nhận được phản hồi đâu.
Khâu Thanh đã quen với việc ngày ngủ đêm thức, nhưng mấy ngày gần đây sáng nào cũng ra ngoài khiến đồng hồ sinh học của cậu bị lệch rất nặng. Vì hôm nay bị Văn Hựu Hạ đuổi về sớm nên cậu dứt khoát nằm xuống ngủ một giấc, dự định sau khi tỉnh lại thì xử lý nốt bài hát sắp hoàn thành.
Giấc ngủ này cũng chẳng an ổn, cứ cách nửa tiếng là Khâu Thanh tỉnh lại một lần, cậu mơ mơ màng màng ngó điện thoại xem có thông báo gì mới không rồi lại thiếp đi tiếp. Cậu không mộng mị mà ngủ thẳng đến 9 giờ tối mới tỉnh, mặc dù cơ thể vẫn nặng nề và uể oải, nhưng tinh thần của cậu lại phấn khởi bất ngờ.
Khâu Thanh bò dậy khỏi giường rồi đi vào nhà bếp làm đồ ăn.
Một tô mì kèm thịt viên chiên xù hôm nay Cố Kỷ mang tới, Khâu Thanh hơi hứng thú với món thịt này, ăn vào không mắc ói mà còn cảm thấy ngon miệng nữa.
Văn Hựu Hạ vẫn chưa phản hồi yêu cầu thêm bạn của cậu, Khâu Thanh đang nhớ lại xem có phải mình viết sai thông tin gì rồi hay không, nhưng sau lại cảm thấy "chỉ viết mỗi cái tên, không đến nỗi đâu ha". Cậu không từ bỏ mà gửi lời mời kết bạn lần hai, nhưng nó vẫn như đá chìm vào đáy biển.
Khâu Thanh nhìn chằm chằm ảnh đại diện tối đen kia, rất muốn trợn mắt một cái.
Giở trò quỷ gì vậy?
Đăng ký Wechat để trưng à?
Khâu Thanh quyết định án binh bất động, cậu rửa chén, ngồi xuống phòng làm việc, cứ cách 30 giây là lại ngó xem điện thoại có thông báo gì hay không, nhưng nửa tiếng rồi mà cậu chỉ nhận được vài tin nhắn rác và server push Weibo.
Văn Hựu Hạ chết tiệt!
Cậu thầm mắng trong lòng, đang chuẩn bị gửi một biểu cảm khiêu khích thì điện thoại chợt vang lên.
Khâu Thanh giật mình, sau khi thấy rõ là ai gọi thì nhịp tim đang đập nhanh chợt ổn định trở lại. Cậu thất vọng bắt máy, uể oải nói: "Chuyện gì?"
"Chàng trai bận bịu, bây giờ anh có rảnh không?" Tang Tuyết cười hỏi.
Quan hệ giữa cậu và Tang Tuyết khá vi diệu.
Bản thân Khâu Thanh cảm thấy mình và cô chỉ là đối tác bình thường mà thôi, nhưng ở trước mặt truyền thông, Tang Tuyết luôn thổi phồng cậu bằng mấy lời trắng trợn như "là anh ấy thành tựu tôi". Điều này khiến Khâu Thanh hơi có tiếng một chút, giá trị bản thân cậu cũng theo đó mà tăng lên.
Nói vậy thì phóng đại quá, có lẽ đối với Tang Tuyết mà nói, ý nghĩa của album mà Khâu Thanh làm chẳng khác gì việc cô đưa ra quyết định chuyển hướng cả.
Tang Tuyết từng là thành viên trong một nhóm nhạc nữ, ngoại hình của cô thiên về phong cách thục nữ. Cô là nữ ca sĩ có giọng trầm hiếm hoi trong số những người cùng thế hệ, khi còn hoạt động trong nhóm thì Tang Tuyết đóng vai trò là cây hút fan. Lúc chuyển sang làm ca sĩ solo thì cô gặp nhiều khó khăn, mới đầu cũng có chút tiếng tăm, sau lại đi xuống và quanh quẩn một chỗ suốt ba năm trời, mãi đến khi tình cờ quen biết Liễu Vọng Dư.
Liễu Vọng Dư giới thiệu Khâu Thanh cho cô – lúc bấy giờ, Khâu Thanh vừa hồi phục lại một chút sau đợt sóng gió. Về sau, album do Khâu Thanh sản xuất riêng cho Tang Tuyết đã khiến cô vươn mình, độ nhận diện quốc dân cũng tăng cao hơn.
Nói là "thành tựu" thì cũng không đúng lắm, mà lần này hợp tác là đôi bên cùng thắng lợi. Tang Tuyết trở thành "Tiểu Thiên Hậu" – chuyện này không có gì để nói; còn về phía Khâu Thanh, từ đó về sau, những bài hát nhận vô số chỉ trích trước đây của cậu cũng thoát khỏi miệng lưỡi người đời. Vì vậy, Liễu Vọng Dư tận dụng mọi thời cơ, định dựa vào quan hệ hợp tác để Tang Tuyết và Khâu Thanh cho ra thêm một album nữa.
Kết quả, một chuyện vốn tốt đẹp biết mấy lại bị người đại diện của Tang Tuyết làm rối tung cả lên.
Chắc đầu óc người này có bệnh, xem thiết lập "Tiểu Thiên Hậu và nhà sản xuất thần bí" trên mạng nhiều quá nên bị hoang tưởng. Vậy mà lại kêu Tang Tuyết và Khâu Thanh tạo scandal, chẳng những thế, anh ta còn cảm thấy mình thật hào phóng vì để Khâu Thanh thơm lây. Cũng may Liễu Vọng Dư ngăn cản kịp thời, nếu không e rằng Khâu Thanh sẽ trở mặt mất.
Dù vậy nhưng Khâu Thanh vẫn cảm thấy không được tự nhiên, cậu đã từng nghĩ đến chuyện không hợp tác với Tang Tuyết nữa. Nếu không phải đã ký hợp đồng rồi thì có lẽ cậu cũng chẳng tiếp điện thoại làm chi.
Huống hồ hiện tại, trong lòng Khâu Thanh toàn là suy nghĩ khi nào Văn Hựu Hạ chấp nhận kết bạn, vậy nên cậu cũng thờ ơ nói chuyện với Tang Tuyết: "Có chuyện gì gấp không?"
""Diamond" thu gần xong rồi đấy, hôm trước tôi vừa gửi cho anh nghe thử." Thái độ của Tang Tuyết luôn thân thiết và cởi mở, lúc mới quen Khâu Thanh cảm thấy không được tự nhiên, qua một thời gian mới khá hơn chút.
Thấy email chưa đọc thì Khâu Thanh hiểu ra: "Gần đây hơi bận, bây giờ tôi nghe đây."
Tang Tuyết nghe cậu nói vẫn chưa nghe thì thở phào nhẹ nhõm: "Chưa nghe là tốt rồi! Tôi còn sợ mình gọi muộn đấy. Bọn họ đã sửa lại rất nhiều chỗ, nhưng lại không dám nói rõ ràng qua email vì sợ anh tức giận. Kết quả hai, ba ngày mà anh vẫn chưa hồi âm, người soạn nhạc cho rằng hợp tác thất bại nên thúc giục tôi gọi cho anh để hỏi."
Khâu Thanh cười: "Sửa rất nhiều à?"
"Dựa theo quy củ của anh thôi." Nghe thấy thái độ của Khâu Thanh không có gì bất thường nên lá gan của Tang Tuyết cũng lớn hơn một chút, cô đùa: "Dù sao thanh danh "bạo quân" của anh còn đó, đồ của anh ai mà dám lộn xộn."
Khâu Thanh ấn đọc thư: "Tôi nghe xong sẽ phản hồi qua Wechat cho cô."
"Được."
Đúng thật là soundtrack bị sửa lại không ít, hơn nửa phần bass sắp nghe không ra bản gốc của Khâu Thanh. Có lẽ người soạn nhạc bên công ty Tang Tuyết cảm thấy bản gốc không đủ "kích thích" và "bùng nổ" nên thêm không ít hiệu ứng, tiếng người cũng bị sửa đến mức nghe rất kỳ quái.
Khâu Thanh im lặng nghe xong, cậu nhìn thấy ảnh ngược cau mày của bản thân qua màn hình máy tính.
Chẳng trách Tang Tuyết sợ cậu tức giận, đúng là...
Khâu Thanh kìm nén cơn giận, tay siết chặt rồi lại buông ra, cậu hít sâu mấy hơi mới ngăn bản thân thốt ra mấy câu chửi thề. Sau đó, cậu tâm bình khí hòa mở hộp thoại gửi ý kiến qua cho Tang Tuyết.
Khâu Thanh châm chước từ ngữ, cuối cùng cũng không nhắn lời quá phận gì: [Tôi hiểu cảm giác mà bọn họ mong muốn, còn ý kiến của cô thế nào?]
Tang Tuyết trả lời rất nhanh: [Phải là của anh.]
Sợ Khâu Thanh hiểu lầm nên cô giải thích một câu: [Tôi thích bản gốc hơn, hát cũng thoải mái.]
Khâu Thanh không đáp.
Tang Tuyết: [Phía công ty thì anh đừng tiếp xúc trực tiếp với bọn họ, cứ để tôi đi cho, tôi sợ bọn họ đắc tội với anh *nghịch ngợm*]
Khâu Thanh:...
Bên phía hợp tác có nhiều kiêng kỵ với cậu, điều này Khâu Thanh biết.
Bởi vì những quy củ cậu định ra ban đầu rất khắt khe. Cân bằng giữa chủ lưu và tiểu chúng là một chuyện không dễ, vậy nên các tác phẩm của Khâu Thanh yêu cầu về độ tự do rất cao.
Tuy đã bán bản quyền rồi, nhưng nếu không thương lượng đã tự ý bóp méo bài hát thì sau này không chỉ khó hợp tác, mà bọn họ còn có thể bị Khâu Thanh cho vào danh sách đen. Nếu không phải coi trọng tài năng và phong cách sáng tác độc nhất trong giới tạm thời chưa ai thay thế được thì người khác cũng sẽ không vừa mắng cậu là "cuồng khống chế", "tố chất thần kinh", vừa bịt mũi mời cậu viết nhạc.
Nhóm người Tang Tuyết chỉ biết hiện tại cậu rất dễ nói chuyện, chứ chưa biết Khâu Thanh trong quá khứ luôn muốn nắm từng nhịp trong tay, bây giờ cậu đã thu mình lại rất nhiều rồi, ít nhất cậu còn lắng nghe "yêu cầu" của người khác.
Lần này Tang Tuyết phải cố gắng đi hòa giải để không khiến cậu khó xử.
Khâu Thanh nhận ý tốt này, cậu chủ động nói: [Tôi sẽ nhanh chóng gửi cho cô bản mới.]
[Làm phiền anh rồi!] Cuối cùng Tang Tuyết nói: [Chờ sau khi làm xong album này thì tôi mời anh ăn cơm nhé.]
Khâu Thanh đáp: [Tới đó nói sau.]
Sau khi ứng phó với Tang Tuyết xong thì cậu tính thức đêm để sửa bản demo lại.
Khi có việc để làm thì người ta sẽ không hào hứng nổi, Khâu Thanh uống cạn ly cà phê đen, vì duy trì lực chú ý nên điện thoại bị cậu đặt ngoài phòng.
Sửa lại cũng không quá phiền, nhưng trong lòng cậu không thoải mái.
Khâu Thanh vừa mắng đám người chó má bên công ty Tang Tuyết là không hiểu cái gì gọi là nội hàm nghề nghiệp, vừa tự hạ thẩm mỹ của bản thân xuống. Cậu kìm lại suy nghĩ "một bài hát hay không được rơi xuống ngưỡng tầm thường", rồi lại cảm thấy bản thân đang khom lưng vì tiền nên nhất thời cảm xúc trong cậu hơi mâu thuẫn – mỗi khi gặp tình trạng này, cậu sẽ cảm thấy thua Văn Hựu Hạ.
Văn Hựu Hạ giỏi hơn cậu.
Nếu người khác ép Văn Hựu Hạ viết mấy bài nhạc đại chúng thì chắc chắn anh sẽ ngoảnh mặt làm ngơ.
Khi ý niệm này hiện lên, Khâu Thanh sửa xong lần cuối rồi không muốn nghe thêm một lần nào nữa. Cậu dứt khoát gửi cho đối phương, sau đó ghé cả người vào trước máy tính, sức lực hoàn toàn cạn kiệt.
Rạng sáng 4 giờ.
Khâu Thanh nằm úp sấp hồi lâu mới nhớ tới điện thoại và phản hồi của Văn Hựu Hạ, cậu chợt ngẩng đầu lên.
Đêm tối yên tĩnh, cậu gục đầu trên bục nhỏ trải thảm rồi với tay qua, tựa như lữ khách khát nước tìm được ốc đảo, chưa tới gần mà đã muốn điên cuồng.
Cũng may lần này không phải ảo ảnh, phía trên Wechat có thêm một hộp thoại, thời gian là 12 giờ 30 phút.
EGDA: [Tôi đã chấp nhận yêu cầu kết bạn rồi.]
Mấy chữ đơn giản này khiến hai tay Khâu Thanh khó ức chế được mà run rẩy, cậu áp chế suy nghĩ nửa đêm quấy rầy Văn Hựu Hạ. Khâu Thanh ấn vào ảnh đại diện của đối phương, định xem coi vòng bạn bè của Văn Hựu Hạ sẽ có phong cách gì...
Một đường gạch ngang.
Khâu Thanh: "Đệt."
Cậu dữ tợn nhắn một con dao phay qua.
Đương nhiên là Văn Hựu Hạ không trả lời.
Có lẽ việc thêm Wechat này đã biểu thị rằng rốt cuộc hai người đã có dũng khí đối mặt với nhau. Vết rạn nứt không dễ phục hồi, và tìm được cơ hội để phục hồi nó cũng không dễ gì cho cam. Đương nhiên Khâu Thanh biết bọn họ không thể quay lại như lúc trước, nhưng mỗi khi nghĩ đến ngón tay sạch sẽ của Văn Hựu Hạ thì lời nói "chúng ta sẽ ổn thôi" bị dao động.
Cậu vẫn chưa hỏi anh, rằng hình xăm kia đâu rồi.
Bởi vì nhớ đến hình xăm nên đêm đến, Khâu Thanh nằm mơ về trận tuyết lớn năm ấy.
Cậu không phân rõ được đây là mộng hay ký ức trỗi dậy.
Thực tế thì thành phố Đông Hà không có trận tuyết lớn như vậy, nó phủ kín khắp đất trời, tựa như đang che lấp hết thảy vạn vật, vừa mãnh liệt và cũng vừa điên cuồng. Cậu cầm bình rượu đi ra từ khu nhà ở lụp xụp và cũ nát, Khâu Thanh nhìn thấy Văn Hựu Hạ mặc nguyên cây đen, đứng giữa trời tuyết và đang đưa lưng về phía cậu, cứ ngỡ như cả mảng trời mênh mông sắp cắn nuốt anh vậy.
Cậu gọi tên đối phương, Văn Hựu Hạ xoay người lại, Khâu Thanh chia cho anh một bình rượu.
Sau đó, bọn họ ngồi ở đầu ngõ, gối chạm gối, tiếng bình rượu va chạm lẩn quẩn bên tai, bóng người bị gió tuyết bao phủ.
Rượu tự nhưỡng mua ở tạp hóa đầu phố cay xè như cắt vào yết hầu, toàn thân Khâu Thanh nóng lên. Cậu sờ bàn tay của Văn Hựu Hạ, vân vê vết chai mỏng và hoa tay của anh, đến nỗi bàn tay dính đầy nước tuyết.
Trong mắt Văn Hựu Hạ có hai điểm sáng, chúng tựa như ngọn lửa vừa bùng lên vậy.
"Xăm cái gì ở đây được nhỉ?" Văn Hựu Hạ lầm bầm như đang trưng cầu ý kiến của cậu, ngón áp út bên tay phải chợt chạm vào môi Khâu Thanh.
"Hoa tuyết." Khâu Thanh không hề nghĩ ngợi đáp.
"Hoa tuyết..." Văn Hựu Hạ khẽ nói.
Khâu Thanh nghe rất rõ những lời sau đó của Văn Hựu Hạ, nhưng khi tỉnh lại cậu lại không nhớ được gì cả.
Trản đèn đường trên đầu bọn họ chợt vỡ vụn.
Ánh sáng màu cam khóa cậu và Văn Hựu Hạ lại trong trời tuyết.
Khâu Thanh mở mắt ra, cậu không nhịn được sờ vào khóe mắt – nơi đó ươn ướt. Cậu chạm lên môi như ngón tay của Văn Hựu Hạ trong mộng, sau đó ngơ ngác nằm đó, vệt nước mắt thấm trên gối đầu vẫn chưa khô.
Ngoài trời đang mưa nhỏ, lá cây màu xanh lục cũng bị ướt đẫm.
Cậu chợt phát hiện, đây là lần đầu tiên từ trước tới giờ, Văn Hựu Hạ trong giấc mộng của cậu mở miệng nói. Nhưng những lời anh nói chưa từng xảy ra giữa hai người.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Ảnh đại diện của Văn Hạ trên Wechat là bìa album đầu tiên hoặc thứ hai của Joy Division, có thể nghe trên NetEase Cloud Music, đây là ban nhạc đi theo phong cách Post Punk.
—
[1] Bìa album Unknown Pleasures của Joy Division do Peter Saville thiết kế. Trên bìa đĩa không hề có tên ban nhạc cũng như tên album mà chỉ có duy nhất một hình vẽ nhìn giống những dãy núi. Trên thực tế đó là hình ảnh mô tả sóng vô tuyến của sao xung (pulsar) đầu tiên được phát hiện mang tên CP 1919. Ảnh bìa của album Unknown Pleasures đã trở thành một biểu tượng và xuất hiện trong nhiều sản phẩm như áo phông, giày, thậm chí là cả hình xăm.
—
CHƯƠNG 6: "HÌNH XĂM KIA ĐÂU RỒI?"
Edit + Beta: V
Lúc bọn họ chia tay thì Wechat vừa mới phổ biến nên Khâu Thanh không có tài khoản của Văn Hựu Hạ, cậu hoài nghi dù Wechat đã phổ biến rồi thì Văn Hựu Hạ cũng sẽ không dùng tới.
Nắm số điện thoại mới của Văn Hựu Hạ trong tay, Khâu Thanh không kìm được mà nhớ đến kết cục của dãy số trước đó.
"Số điện thoại bạn đang gọi hiện không tồn tại."
Câu nói này khiến cậu ngớ người hơn nửa tiếng, cậu cứ ấn đi ấn lại đến mức mỏi cả tay, cuối cùng điện thoại bị Thúy Thúy đoạt lấy rồi cưỡng chế tắt máy. Cô ép cậu phải nghỉ ngơi, lúc này Khâu Thanh mới dừng vòng lặp vô nghĩa đó lại. Những chuyện tương tự có rất nhiều, nhưng cậu vẫn không nhớ ra.
Văn Hựu Hạ đã cho cậu số điện thoại rồi thì chắc chắn sẽ không có ý phớt lờ cậu nữa, Khâu Thanh đoán, có lẽ ý của anh là "bị bệnh thì trở về tĩnh dưỡng". Hiện tại, Văn Hựu Hạ chẳng có bất kỳ nghi vấn nào đối với cuộc sống của cậu, vậy nên Khâu Thanh cũng không cần phải chủ động báo cáo cho anh.
Sau khi trở về nhà, cậu nhập số điện thoại kia vào và tìm ra tài khoản Wechat của Văn Hựu Hạ.
Lúc kết quả hiện ra thì Khâu Thanh chợt ngẩn người, cậu cứ ngỡ mình tìm được thứ gì đó kỳ quái. Khâu Thanh nghiêm túc nghiên cứu cả họ tên và ảnh đại diện, cuối cùng xác nhận đây chính là tài khoản của Văn Hựu Hạ.
Tên tài khoản là "WenXia" [*] cộng thêm một dãy số.
[*] Là Văn Hạ đó - tác giả ghi chứ khum phải tự chế nha.
Ảnh chân dung là mặt bìa của Unknown pleasures [1].
Trước đây bọn họ đã thảo luận về đĩa than này, bởi vì hình vẽ trên bìa là sóng vô tuyến của sao xung đầu tiên mà nhân loại phát hiện nên khiến cậu có ấn tượng rất sâu. Đường nét màu bạc trông như ngọn núi chập trùng, biết rõ là trùng hợp nhưng Khâu Thanh vẫn không nhịn được mà suy nghĩ nhiều.
Cậu đã gửi lời mời kết bạn rồi, chắc trong chốc lát chưa nhận được phản hồi đâu.
Khâu Thanh đã quen với việc ngày ngủ đêm thức, nhưng mấy ngày gần đây sáng nào cũng ra ngoài khiến đồng hồ sinh học của cậu bị lệch rất nặng. Vì hôm nay bị Văn Hựu Hạ đuổi về sớm nên cậu dứt khoát nằm xuống ngủ một giấc, dự định sau khi tỉnh lại thì xử lý nốt bài hát sắp hoàn thành.
Giấc ngủ này cũng chẳng an ổn, cứ cách nửa tiếng là Khâu Thanh tỉnh lại một lần, cậu mơ mơ màng màng ngó điện thoại xem có thông báo gì mới không rồi lại thiếp đi tiếp. Cậu không mộng mị mà ngủ thẳng đến 9 giờ tối mới tỉnh, mặc dù cơ thể vẫn nặng nề và uể oải, nhưng tinh thần của cậu lại phấn khởi bất ngờ.
Khâu Thanh bò dậy khỏi giường rồi đi vào nhà bếp làm đồ ăn.
Một tô mì kèm thịt viên chiên xù hôm nay Cố Kỷ mang tới, Khâu Thanh hơi hứng thú với món thịt này, ăn vào không mắc ói mà còn cảm thấy ngon miệng nữa.
Văn Hựu Hạ vẫn chưa phản hồi yêu cầu thêm bạn của cậu, Khâu Thanh đang nhớ lại xem có phải mình viết sai thông tin gì rồi hay không, nhưng sau lại cảm thấy "chỉ viết mỗi cái tên, không đến nỗi đâu ha". Cậu không từ bỏ mà gửi lời mời kết bạn lần hai, nhưng nó vẫn như đá chìm vào đáy biển.
Khâu Thanh nhìn chằm chằm ảnh đại diện tối đen kia, rất muốn trợn mắt một cái.
Giở trò quỷ gì vậy?
Đăng ký Wechat để trưng à?
Khâu Thanh quyết định án binh bất động, cậu rửa chén, ngồi xuống phòng làm việc, cứ cách 30 giây là lại ngó xem điện thoại có thông báo gì hay không, nhưng nửa tiếng rồi mà cậu chỉ nhận được vài tin nhắn rác và server push Weibo.
Văn Hựu Hạ chết tiệt!
Cậu thầm mắng trong lòng, đang chuẩn bị gửi một biểu cảm khiêu khích thì điện thoại chợt vang lên.
Khâu Thanh giật mình, sau khi thấy rõ là ai gọi thì nhịp tim đang đập nhanh chợt ổn định trở lại. Cậu thất vọng bắt máy, uể oải nói: "Chuyện gì?"
"Chàng trai bận bịu, bây giờ anh có rảnh không?" Tang Tuyết cười hỏi.
Quan hệ giữa cậu và Tang Tuyết khá vi diệu.
Bản thân Khâu Thanh cảm thấy mình và cô chỉ là đối tác bình thường mà thôi, nhưng ở trước mặt truyền thông, Tang Tuyết luôn thổi phồng cậu bằng mấy lời trắng trợn như "là anh ấy thành tựu tôi". Điều này khiến Khâu Thanh hơi có tiếng một chút, giá trị bản thân cậu cũng theo đó mà tăng lên.
Nói vậy thì phóng đại quá, có lẽ đối với Tang Tuyết mà nói, ý nghĩa của album mà Khâu Thanh làm chẳng khác gì việc cô đưa ra quyết định chuyển hướng cả.
Tang Tuyết từng là thành viên trong một nhóm nhạc nữ, ngoại hình của cô thiên về phong cách thục nữ. Cô là nữ ca sĩ có giọng trầm hiếm hoi trong số những người cùng thế hệ, khi còn hoạt động trong nhóm thì Tang Tuyết đóng vai trò là cây hút fan. Lúc chuyển sang làm ca sĩ solo thì cô gặp nhiều khó khăn, mới đầu cũng có chút tiếng tăm, sau lại đi xuống và quanh quẩn một chỗ suốt ba năm trời, mãi đến khi tình cờ quen biết Liễu Vọng Dư.
Liễu Vọng Dư giới thiệu Khâu Thanh cho cô – lúc bấy giờ, Khâu Thanh vừa hồi phục lại một chút sau đợt sóng gió. Về sau, album do Khâu Thanh sản xuất riêng cho Tang Tuyết đã khiến cô vươn mình, độ nhận diện quốc dân cũng tăng cao hơn.
Nói là "thành tựu" thì cũng không đúng lắm, mà lần này hợp tác là đôi bên cùng thắng lợi. Tang Tuyết trở thành "Tiểu Thiên Hậu" – chuyện này không có gì để nói; còn về phía Khâu Thanh, từ đó về sau, những bài hát nhận vô số chỉ trích trước đây của cậu cũng thoát khỏi miệng lưỡi người đời. Vì vậy, Liễu Vọng Dư tận dụng mọi thời cơ, định dựa vào quan hệ hợp tác để Tang Tuyết và Khâu Thanh cho ra thêm một album nữa.
Kết quả, một chuyện vốn tốt đẹp biết mấy lại bị người đại diện của Tang Tuyết làm rối tung cả lên.
Chắc đầu óc người này có bệnh, xem thiết lập "Tiểu Thiên Hậu và nhà sản xuất thần bí" trên mạng nhiều quá nên bị hoang tưởng. Vậy mà lại kêu Tang Tuyết và Khâu Thanh tạo scandal, chẳng những thế, anh ta còn cảm thấy mình thật hào phóng vì để Khâu Thanh thơm lây. Cũng may Liễu Vọng Dư ngăn cản kịp thời, nếu không e rằng Khâu Thanh sẽ trở mặt mất.
Dù vậy nhưng Khâu Thanh vẫn cảm thấy không được tự nhiên, cậu đã từng nghĩ đến chuyện không hợp tác với Tang Tuyết nữa. Nếu không phải đã ký hợp đồng rồi thì có lẽ cậu cũng chẳng tiếp điện thoại làm chi.
Huống hồ hiện tại, trong lòng Khâu Thanh toàn là suy nghĩ khi nào Văn Hựu Hạ chấp nhận kết bạn, vậy nên cậu cũng thờ ơ nói chuyện với Tang Tuyết: "Có chuyện gì gấp không?"
""Diamond" thu gần xong rồi đấy, hôm trước tôi vừa gửi cho anh nghe thử." Thái độ của Tang Tuyết luôn thân thiết và cởi mở, lúc mới quen Khâu Thanh cảm thấy không được tự nhiên, qua một thời gian mới khá hơn chút.
Thấy email chưa đọc thì Khâu Thanh hiểu ra: "Gần đây hơi bận, bây giờ tôi nghe đây."
Tang Tuyết nghe cậu nói vẫn chưa nghe thì thở phào nhẹ nhõm: "Chưa nghe là tốt rồi! Tôi còn sợ mình gọi muộn đấy. Bọn họ đã sửa lại rất nhiều chỗ, nhưng lại không dám nói rõ ràng qua email vì sợ anh tức giận. Kết quả hai, ba ngày mà anh vẫn chưa hồi âm, người soạn nhạc cho rằng hợp tác thất bại nên thúc giục tôi gọi cho anh để hỏi."
Khâu Thanh cười: "Sửa rất nhiều à?"
"Dựa theo quy củ của anh thôi." Nghe thấy thái độ của Khâu Thanh không có gì bất thường nên lá gan của Tang Tuyết cũng lớn hơn một chút, cô đùa: "Dù sao thanh danh "bạo quân" của anh còn đó, đồ của anh ai mà dám lộn xộn."
Khâu Thanh ấn đọc thư: "Tôi nghe xong sẽ phản hồi qua Wechat cho cô."
"Được."
Đúng thật là soundtrack bị sửa lại không ít, hơn nửa phần bass sắp nghe không ra bản gốc của Khâu Thanh. Có lẽ người soạn nhạc bên công ty Tang Tuyết cảm thấy bản gốc không đủ "kích thích" và "bùng nổ" nên thêm không ít hiệu ứng, tiếng người cũng bị sửa đến mức nghe rất kỳ quái.
Khâu Thanh im lặng nghe xong, cậu nhìn thấy ảnh ngược cau mày của bản thân qua màn hình máy tính.
Chẳng trách Tang Tuyết sợ cậu tức giận, đúng là...
Khâu Thanh kìm nén cơn giận, tay siết chặt rồi lại buông ra, cậu hít sâu mấy hơi mới ngăn bản thân thốt ra mấy câu chửi thề. Sau đó, cậu tâm bình khí hòa mở hộp thoại gửi ý kiến qua cho Tang Tuyết.
Khâu Thanh châm chước từ ngữ, cuối cùng cũng không nhắn lời quá phận gì: [Tôi hiểu cảm giác mà bọn họ mong muốn, còn ý kiến của cô thế nào?]
Tang Tuyết trả lời rất nhanh: [Phải là của anh.]
Sợ Khâu Thanh hiểu lầm nên cô giải thích một câu: [Tôi thích bản gốc hơn, hát cũng thoải mái.]
Khâu Thanh không đáp.
Tang Tuyết: [Phía công ty thì anh đừng tiếp xúc trực tiếp với bọn họ, cứ để tôi đi cho, tôi sợ bọn họ đắc tội với anh *nghịch ngợm*]
Khâu Thanh:...
Bên phía hợp tác có nhiều kiêng kỵ với cậu, điều này Khâu Thanh biết.
Bởi vì những quy củ cậu định ra ban đầu rất khắt khe. Cân bằng giữa chủ lưu và tiểu chúng là một chuyện không dễ, vậy nên các tác phẩm của Khâu Thanh yêu cầu về độ tự do rất cao.
Tuy đã bán bản quyền rồi, nhưng nếu không thương lượng đã tự ý bóp méo bài hát thì sau này không chỉ khó hợp tác, mà bọn họ còn có thể bị Khâu Thanh cho vào danh sách đen. Nếu không phải coi trọng tài năng và phong cách sáng tác độc nhất trong giới tạm thời chưa ai thay thế được thì người khác cũng sẽ không vừa mắng cậu là "cuồng khống chế", "tố chất thần kinh", vừa bịt mũi mời cậu viết nhạc.
Nhóm người Tang Tuyết chỉ biết hiện tại cậu rất dễ nói chuyện, chứ chưa biết Khâu Thanh trong quá khứ luôn muốn nắm từng nhịp trong tay, bây giờ cậu đã thu mình lại rất nhiều rồi, ít nhất cậu còn lắng nghe "yêu cầu" của người khác.
Lần này Tang Tuyết phải cố gắng đi hòa giải để không khiến cậu khó xử.
Khâu Thanh nhận ý tốt này, cậu chủ động nói: [Tôi sẽ nhanh chóng gửi cho cô bản mới.]
[Làm phiền anh rồi!] Cuối cùng Tang Tuyết nói: [Chờ sau khi làm xong album này thì tôi mời anh ăn cơm nhé.]
Khâu Thanh đáp: [Tới đó nói sau.]
Sau khi ứng phó với Tang Tuyết xong thì cậu tính thức đêm để sửa bản demo lại.
Khi có việc để làm thì người ta sẽ không hào hứng nổi, Khâu Thanh uống cạn ly cà phê đen, vì duy trì lực chú ý nên điện thoại bị cậu đặt ngoài phòng.
Sửa lại cũng không quá phiền, nhưng trong lòng cậu không thoải mái.
Khâu Thanh vừa mắng đám người chó má bên công ty Tang Tuyết là không hiểu cái gì gọi là nội hàm nghề nghiệp, vừa tự hạ thẩm mỹ của bản thân xuống. Cậu kìm lại suy nghĩ "một bài hát hay không được rơi xuống ngưỡng tầm thường", rồi lại cảm thấy bản thân đang khom lưng vì tiền nên nhất thời cảm xúc trong cậu hơi mâu thuẫn – mỗi khi gặp tình trạng này, cậu sẽ cảm thấy thua Văn Hựu Hạ.
Văn Hựu Hạ giỏi hơn cậu.
Nếu người khác ép Văn Hựu Hạ viết mấy bài nhạc đại chúng thì chắc chắn anh sẽ ngoảnh mặt làm ngơ.
Khi ý niệm này hiện lên, Khâu Thanh sửa xong lần cuối rồi không muốn nghe thêm một lần nào nữa. Cậu dứt khoát gửi cho đối phương, sau đó ghé cả người vào trước máy tính, sức lực hoàn toàn cạn kiệt.
Rạng sáng 4 giờ.
Khâu Thanh nằm úp sấp hồi lâu mới nhớ tới điện thoại và phản hồi của Văn Hựu Hạ, cậu chợt ngẩng đầu lên.
Đêm tối yên tĩnh, cậu gục đầu trên bục nhỏ trải thảm rồi với tay qua, tựa như lữ khách khát nước tìm được ốc đảo, chưa tới gần mà đã muốn điên cuồng.
Cũng may lần này không phải ảo ảnh, phía trên Wechat có thêm một hộp thoại, thời gian là 12 giờ 30 phút.
EGDA: [Tôi đã chấp nhận yêu cầu kết bạn rồi.]
Mấy chữ đơn giản này khiến hai tay Khâu Thanh khó ức chế được mà run rẩy, cậu áp chế suy nghĩ nửa đêm quấy rầy Văn Hựu Hạ. Khâu Thanh ấn vào ảnh đại diện của đối phương, định xem coi vòng bạn bè của Văn Hựu Hạ sẽ có phong cách gì...
Một đường gạch ngang.
Khâu Thanh: "Đệt."
Cậu dữ tợn nhắn một con dao phay qua.
Đương nhiên là Văn Hựu Hạ không trả lời.
Có lẽ việc thêm Wechat này đã biểu thị rằng rốt cuộc hai người đã có dũng khí đối mặt với nhau. Vết rạn nứt không dễ phục hồi, và tìm được cơ hội để phục hồi nó cũng không dễ gì cho cam. Đương nhiên Khâu Thanh biết bọn họ không thể quay lại như lúc trước, nhưng mỗi khi nghĩ đến ngón tay sạch sẽ của Văn Hựu Hạ thì lời nói "chúng ta sẽ ổn thôi" bị dao động.
Cậu vẫn chưa hỏi anh, rằng hình xăm kia đâu rồi.
Bởi vì nhớ đến hình xăm nên đêm đến, Khâu Thanh nằm mơ về trận tuyết lớn năm ấy.
Cậu không phân rõ được đây là mộng hay ký ức trỗi dậy.
Thực tế thì thành phố Đông Hà không có trận tuyết lớn như vậy, nó phủ kín khắp đất trời, tựa như đang che lấp hết thảy vạn vật, vừa mãnh liệt và cũng vừa điên cuồng. Cậu cầm bình rượu đi ra từ khu nhà ở lụp xụp và cũ nát, Khâu Thanh nhìn thấy Văn Hựu Hạ mặc nguyên cây đen, đứng giữa trời tuyết và đang đưa lưng về phía cậu, cứ ngỡ như cả mảng trời mênh mông sắp cắn nuốt anh vậy.
Cậu gọi tên đối phương, Văn Hựu Hạ xoay người lại, Khâu Thanh chia cho anh một bình rượu.
Sau đó, bọn họ ngồi ở đầu ngõ, gối chạm gối, tiếng bình rượu va chạm lẩn quẩn bên tai, bóng người bị gió tuyết bao phủ.
Rượu tự nhưỡng mua ở tạp hóa đầu phố cay xè như cắt vào yết hầu, toàn thân Khâu Thanh nóng lên. Cậu sờ bàn tay của Văn Hựu Hạ, vân vê vết chai mỏng và hoa tay của anh, đến nỗi bàn tay dính đầy nước tuyết.
Trong mắt Văn Hựu Hạ có hai điểm sáng, chúng tựa như ngọn lửa vừa bùng lên vậy.
"Xăm cái gì ở đây được nhỉ?" Văn Hựu Hạ lầm bầm như đang trưng cầu ý kiến của cậu, ngón áp út bên tay phải chợt chạm vào môi Khâu Thanh.
"Hoa tuyết." Khâu Thanh không hề nghĩ ngợi đáp.
"Hoa tuyết..." Văn Hựu Hạ khẽ nói.
Khâu Thanh nghe rất rõ những lời sau đó của Văn Hựu Hạ, nhưng khi tỉnh lại cậu lại không nhớ được gì cả.
Trản đèn đường trên đầu bọn họ chợt vỡ vụn.
Ánh sáng màu cam khóa cậu và Văn Hựu Hạ lại trong trời tuyết.
Khâu Thanh mở mắt ra, cậu không nhịn được sờ vào khóe mắt – nơi đó ươn ướt. Cậu chạm lên môi như ngón tay của Văn Hựu Hạ trong mộng, sau đó ngơ ngác nằm đó, vệt nước mắt thấm trên gối đầu vẫn chưa khô.
Ngoài trời đang mưa nhỏ, lá cây màu xanh lục cũng bị ướt đẫm.
Cậu chợt phát hiện, đây là lần đầu tiên từ trước tới giờ, Văn Hựu Hạ trong giấc mộng của cậu mở miệng nói. Nhưng những lời anh nói chưa từng xảy ra giữa hai người.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Ảnh đại diện của Văn Hạ trên Wechat là bìa album đầu tiên hoặc thứ hai của Joy Division, có thể nghe trên NetEase Cloud Music, đây là ban nhạc đi theo phong cách Post Punk.
—
[1] Bìa album Unknown Pleasures của Joy Division do Peter Saville thiết kế. Trên bìa đĩa không hề có tên ban nhạc cũng như tên album mà chỉ có duy nhất một hình vẽ nhìn giống những dãy núi. Trên thực tế đó là hình ảnh mô tả sóng vô tuyến của sao xung (pulsar) đầu tiên được phát hiện mang tên CP 1919. Ảnh bìa của album Unknown Pleasures đã trở thành một biểu tượng và xuất hiện trong nhiều sản phẩm như áo phông, giày, thậm chí là cả hình xăm.
—
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương