Biển Bạc

Chương 80



Phần A: Mùa Hè Vô Tận

CHƯƠNG 80: “DUY TRÌ PHẪN NỘ, TIẾP TỤC PHẢN KHÁNG.”

Edit: Mordred

Beta: V

“Tôi không biết tại sao Mạt Sâm lại đưa ra cáo buộc nghiêm trọng đến thế, chúng tôi từng có mâu thuẫn lớn trong quá khứ vì chuyện của Táo Thối, nhưng đã lâu rồi không gặp… À, tay guitar kia, Tiểu Tần phải không? Đúng là tôi đã xem nhạc phổ cho cậu ấy vì đối phương nói tôi là đàn anh mà cậu ấy ngưỡng mộ, tiếc thật đấy, tôi còn từng tin tưởng cậu ấy nữa.”

Các nhà báo ghi lại câu trả lời của gã, hỏi tiếp: “Vậy Mạt Sâm và Lan Đỏ đã hợp tác để bôi nhọ anh sao?”

“Nói bôi nhọ thì nghiêm trọng quá, chắc bọn họ đã hiểu lầm ở đâu đó.” Bạch Diên Huy tiếp tục nở nụ cười công nghiệp: “Tôi bằng lòng hợp tác, chung sức với bọn họ để tìm một giải pháp cho vấn đề này.”

Phóng viên: “Còn Khâu Thanh thì sao? Anh có cho rằng cậu ấy ở cùng phe với Mạt Sâm không, hay là có ý khiêu khích?”

Bạch Diên Huy nhún vai một cách vô tội: “Bài “Alice” đã được phát hành bốn năm, nhạc phổ xuất hiện khắp nơi trên mạng, muốn lấy được chẳng khó gì. Chắc là cậu ấy… ha ha, thích nó, nhưng nếu chỉ viết lại chơi chơi mà không có mục đích thương mại thì tôi tạm thời không có ý kiến.”

Nhà báo hỏi tiếp: “Nhưng Khâu Thanh có bình luận là bài hát của cậu ấy xuất hiện trước phiên bản anh sáng tác.”

Bạch Diên Huy cười nhạt: “Chứng cứ đâu, mấy bức ảnh chụp màn hình không rõ ràng đấy cũng tính à?”

Phóng viên: “Chuyện này…”

Bạch Diên Huy nói một cách bình thản: “Tôi cũng là một nhạc sĩ chuyển sang làm nhà sản xuất nên rất hiểu áp lực tâm lý của cậu ấy, công việc này không tự do như trước, thời gian eo hẹp mà lắm yêu cầu. Tuy Khâu Thanh còn trẻ nhưng nổi tiếng vì sự chuyên nghiệp, làm việc với cậu ấy phải bận rộn cả đêm là chuyện thường. Tôi rất nể phục sự cố gắng của cậu ấy, nhưng quá nghiêm khắc với bản thân mình chưa chắc đã tốt.”

Trông gã có vẻ cực kỳ chân thành lo lắng thay Khâu Thanh, vị phóng viên kia thầm líu lưỡi, hỏi: “Ý của anh là Khâu Thanh hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện này?”

Bạch Diên Huy trả lời đầy ẩn ý: “Áp lực quá thì phải nghĩ cách giải tỏa, không phải sao? Bây giờ tất cả mọi người đều biết tình trạng sức khỏe của Khâu Thanh có vấn đề, hồi trước còn suýt xảy ra sự cố khi ghi hình chương trình thực tế, có thể thấy đôi khi cậu ấy không tỉnh táo cho lắm. Những lời cậu ấy nói, những thứ cậu ấy làm, mọi người chỉ nên tin một phần thôi.”

Nhà báo nhạy bén bắt được từ then chốt: “Anh Bạch, liên hệ đến sự cố sân khấu trước đây… Anh đang ám chỉ có thể cậu ấy…”

“Tôi chưa nói gì cả.”

“... từng dùng vài thứ chất cấm, dẫn đến rối loạn ngôn ngữ.” Nhà báo đó nói nốt câu: “Phải không?”

Bạch Diên Huy ngắt lời đối phương: “Cô phóng viên này, nó không liên quan đến câu chuyện hôm nay của chúng ta.”

Cô gái kia nở nụ cười không rõ ý, cúi đầu ghi chép gì đó.

Ít nhất buổi phỏng vấn hôm nay đã có thêm một thông tin bùng nổ, Bạch Diên Huy nhìn thấy biểu cảm đó, khẽ “hừ” một tiếng trong lòng: Khâu Thanh còn quá non, ngày nay mọi người chỉ tin những gì họ muốn tin. 

Người vừa tỏ ý khen ngợi đàn em trẻ tuổi vài giây trước chợt trở nên nghiêm túc: “Thứ tôi muốn nói hôm nay là, hành vi của Khâu Thanh đã bôi nhọ tôi! “Đạo nhạc” là một lời cáo buộc rất nghiêm trọng đối với một nhạc sĩ, cậu ấy chưa xem xét kỹ lưỡng đã xông vào cuộc hỗn chiến, cho dù xuất phát từ suy nghĩ đùa vui hay mục đích nào khác, tôi đều sẽ truy cứu đến cùng!”

“Vậy anh định truy cứu như thế nào?”

“Dù gì cũng là nói đùa, nếu có thể thì tôi không mong phải làm rậm rộ chuyện này.” Bạch Diên Huy như đang nói những lời từ đáy lòng: “Tâm lý của cậu ấy vốn không ổn rồi… Mọi người đừng kích động Khâu Thanh.”

“Phụt” một tiếng, màn hình TV trở nên đen kịt.

Cố Kỷ ngó qua, thấy Khâu Thanh đang sầm mặt, giữ nguyên tư thế cầm điều khiển từ xa.

“Nói đùa?” Cậu nhếch mép, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo: “Mẹ nó chứ, tôi thay cả nhà tôi cảm ơn sự quan tâm của anh ta nhé.”

Trong căn nhà nhỏ với ba phòng chính, các thành viên trong ban nhạc chen chúc trong phòng khách nhà Cố Kỷ.

Lư Nhất Ninh ngồi bên cạnh gặm táo, phát ra những tiếng “rồn rột” như chuột, chắc đang coi quả táo ấy như Bạch Diên Huy để hả giận. Miệng cậu ta đang ăn nhưng vẫn muốn phát biểu ý kiến: “Khâu Thanh, lần này anh ta cố ý bôi đen anh đúng không? Ám chỉ anh chơi thuốc luôn á? Uồi, nham hiểm thật đấy, đá đến vấn đề này rồi thì ai còn quan tâm anh ta có đạo hay không nữa, chuyển sang nhìn chằm chằm vào anh hết rồi chứ sao…”

Nhắc đến Bạch Diên Huy, Khâu Thanh đã bực bội sẵn, còn nghe Lư Nhất Ninh lải nhải phát phiền, bèn ném thẳng chiếc điều khiển từ xa về phía cậu ta: “Im đi!”

Lư Nhất Ninh nhanh nhẹn né tránh, “úi” một tiếng: “Anh, anh xem anh ta đi! Tự dưng phát hỏa với em!”

Văn Hựu Hạ: “Tự lo cho cậu đi.”

Biết hai người họ lại chung một phe, Lư Nhất Ninh gặm táo “rồn rột” mấy tiếng nữa, lầm bầm một cách không cam tâm: “Thế anh định làm thế nào, Khâu Thanh, anh đừng có hèn, tôi khinh anh đấy!”

“Đang ăn đừng có nói, nghe đau hết cả đầu.” Khâu Thanh cau mày: “Đồ trẻ trâu.”

Lư Nhất Ninh không biết cậu đang mắng mình hay Bạch Diên Huy, cậu ta không ngu đến mức tự nhận mình như vậy nên ngồi im lặng hẳn lại. Cậu ta đảo mắt quanh người Khâu Thanh, trong ấn tượng từ trước của cậu ta, mỗi khi bị bôi nhọ một cách vô lý, đối phương sẽ tỏ ra phẫn nộ hơn bất cứ ai. Nhưng hiện tại ngoài nhíu mày, sầm mặt và vung vẩy tay chân vì bứt rứt ra thì Khâu Thanh không còn bộc lộ cảm xúc theo cách nào khác.

Hình như Khâu Thanh đã thay đổi rồi.

Lư Nhất Ninh nghĩ vậy, tự dưng cảm thấy đối phương làm cậu ta yên lòng hơn.

Văn Hựu Hạ rót một ly nước nóng cho Khâu Thanh, cậu uống hết, lau miệng rồi nhìn về phía A Liên đang gõ phím ở đầu kia sô pha: “Đã chuẩn bị xong thứ tôi cần chưa?”

“Một phút nữa.” A Liên đáp mà không ngẩng đầu lên: “Tôi liên lạc với một vài bên truyền thông có tiếng nói đã, để bọn họ theo dõi trước.”

“Tưởng rằng tôi không có cách chắc.” Khâu Thanh hừ một tiếng.

Lư Nhất Ninh thuận miệng nịnh bợ: “Chưa chắc, khéo anh ta có nằm vùng trong công ty của chúng ta đấy. Anh Khâu, anh đúng là anh minh, để chúng ta rút lui, còn đoán được hết hành động của anh ta nữa.”

Khâu Thanh: “Ngậm, miệng, tôi đang căng thẳng.”

Lư Nhất Ninh cực kì nể mặt mà cười một trận vào mặt cậu: “Không sao, bọn này hiểu mà, thừa nhận mình đang căng thẳng là giỏi lắm rồi. Sau này gặp vấn đề gì cũng đừng kìm nén, anh em luôn là hậu thuẫn lớn nhất của anh.”

Thuẫn cái đầu cậu, Khâu Thanh được Lư Nhất Ninh nhỏ hơn vài tuổi an ủi, chẳng những không yên tâm hơn mà còn thấy thẹn quá hóa giận. Cậu đang muốn đánh người, nhìn lướt qua Văn Hựu Hạ lại thấy anh không nhịn được quay đầu đi, đưa tay che miệng. 

… Cười cái quần què. Thôi bỏ đi, thua rồi, nhịn lúc này cho sóng yên biển lặng. 

Bọn họ không làm ở công ty, vì lo lắng lượng người ra vào trong các tòa nhà Thái Quả quá nhiều, nhỡ xảy ra chuyện gì không thể kiểm soát. Bởi vậy, bọn họ gọi các thành viên trong ban nhạc và A Liên đến nhà của Cố Kỷ, A Liên phụ trách việc sắp xếp lại những thứ Khâu Thanh đã cung cấp, hiện đã đến bước cuối cùng.

Nếu chuyện này không thành công, có lẽ bọn họ phải giải tán ngay lập tức, Khâu Thanh nghĩ đến chuyện đó đã muốn nôn khan, phải uống hai viên thuốc.

Trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người lướt điện thoại, chờ A Liên đăng tải lên tài khoản chính thức của ban nhạc. Đột nhiên, một tiếng bass trầm lắng vang lên, những ánh mắt đổ dồn về nơi phát ra âm thanh…

“Xin lỗi.” Văn Hựu Hạ giơ chiếc điện thoại trong tay: “Tôi đi nghe máy.”

Anh bước lên sân thượng, cùng lúc ấy, A Liên hô lên một tiếng: “Đăng lên rồi!”

Trên màn hình, ban nhạc Ngân Sơn có lời tuyên bố đầu tiên, kèm video đã được biên tập lại và những hình ảnh sưu tầm, với với tiêu đề [Đầu đuôi tranh cãi giữa “Biển Bạc” và “Alice In The Dream”].

Không như 50 giây demo Khâu Thanh đăng lên trang cá nhân của mình, video của A Liên được biên tập để lọc ra tiếng hát và âm thanh từng nhạc cụ, so sánh cả về tiết tấu, hợp âm và tempo - cô không thể hoàn thành một mình, tiếng nhạc cụ kia là thứ Văn Hựu Hạ đã thâu hai đêm để làm cho cô. 

Ngoài ra còn có lỗi sai về soạn nhạc, video Bạch Diên Huy xem bọn họ luyện tập. Sợ khán giả không thấy được trọng điểm, A Liên còn cẩn thận đánh dấu lại những điểm cần chú ý, kèm theo chú thích.

[Bài hát “Biển Bạc” được hoàn thành vào cuối tháng 1 năm 2014, có thể nhìn thời gian sửa chữa cuối cùng trên file nhạc của Khâu Thanh, trước mắt chúng tôi không tìm được thời gian “Alice In The Dream” được viết xong, chỉ biết nó được phát hành ngày 14 tháng 2 năm 2014, nếu có bằng chứng sớm hơn, xin mời bên phía anh Bạch đối chứng. Hơn nữa, chúng tôi biết mình không có cách nào để xác thực sound source trên góc độ pháp luật, bởi vậy nhường lại quyền phán xét cho người hâm mộ, mong mọi người tự do phát biểu suy nghĩ.]

[Còn một thứ cần làm rõ, tuy anh Bạch Diên Huy đã mua bản quyền ca khúc “Biển Bạc” với lý do “bài nhạc hao hao”, nhưng vì trong hợp đồng có tồn tại nội dung cưỡng ép, tình huống phức tạp, chúng tôi không đồng thuận với hợp đồng này và xác định nó không có hiệu lực pháp luật. Việc này có thể gây tổn thất kinh tế cho anh Bạch, ban nhạc chúng tôi rất xin lỗi.]

Lời giải thích này chưa chín muồi, A Liên đã lập tức đăng tải video thứ hai: [So sánh sự tương đồng giữa “Anthony” của Táo Thối và “Escape to Yangon” của Phá Xác.] 

[Ban nhạc Phá Xác được hình thành với Lạc Đà là hát chính, bass An Đông và guitar Bạch Diên Huy. Sau khi tay bass đột ngột qua đời, Phá Xác giải thể, Bạch Diên Huy và Lạc Đà cùng thành lập Táo Thối, lập tức nổi tiếng từ album đầu tiên được đăng tải. Trong đó, bài hit thứ hai “Anthony” được đồn là bài nhạc để tri ân một người bạn, vậy phiền anh Bạch giải thích tại sao giai điệu của nó lại giống tác phẩm “Escape to Yangon” của An Đông đến vậy? An Đông có trao quyền sáng tác cho anh Bạch hay không? Nếu không, anh Bạch giải thích về bài hát này như thế nào?]

[Ngoài hai bài hát này, chúng tôi đã liên lạc với một số nghệ sĩ làm nhạc indie không muốn lộ tên khác, bọn họ đã bị anh Bạch lừa dối, không thể làm được gì ngoài việc nhượng lại quyền sáng tác. Sau khi có sự đồng ý của họ, chúng tôi đã tiến hành so sánh với một số ca khúc “gốc” của anh Bạch như sau.]

[Chúng tôi cho rằng sáng tác âm nhạc là một con đường gian nan mà cô độc, khi mới bắt đầu thì không tránh khỏi việc mô phỏng để học tập. Nhưng vào thời điểm nhạc indie đã được thương mại hóa như hiện tại, một người làm nhạc không thể có hành vi như vậy, bởi nó chẳng những không tôn trọng quyền sở hữu mà còn làm lãng phí những sự ủng hộ và nhiệt tình của fan. Ban nhạc Ngân Sơn nêu cao tinh thần nguyên bản, phản đối tất cả hình vi xâm phạm ranh giới cuối cùng của sáng tác.]

Video thứ hai chỉ dài 19 phút, sau khi Khâu Thanh đăng tải, cậu không còn xem điện thoại nữa. Cậu biết những bình luận có thể xuất hiện, cũng hiểu bài đăng này có thể gây sóng gió như thế nào.

Cậu đã nhẫn nhịn rất lâu, trong khoảng thời gian này, bọn họ gần như dừng mọi hoạt động sáng tác và biểu diễn, tất cả mọi người tách ra để liên lạc với những “nạn nhân” của Bạch Diên Huy. Vì đề tài này khá nhạy cảm, không thể gặp mặt trực tiếp với cả nhóm nên chỉ gặp lần lượt từng người. Ngay cả người hay tỏ ra không quan tâm như Lư Nhất Ninh cũng liên lạc với những tay trống mình biết cho đến nửa đêm, hôm sau vừa ngáp vừa gửi lịch sử trò chuyện và ghi âm đến hòm thư của Khâu Thanh. 

Thông báo của ban nhạc do Cố Kỷ viết, Khâu Thanh nghĩ, đằng sau mỗi câu nói này là sự giận dữ, không thể tha thứ của anh ta.

Tháng hai mới đến, trời Đông Hà vẫn còn sáng sủa, trời xanh mây trắng phủ lên những cành cây đang nhú, ánh mặt trời ấm áp, chậm rãi hòa tan mùa đông thành một dòng suối róc rách, giúp sống lại vạn vật bên bờ.

Dù bây giờ chẳng có hoa hay cỏ, nhưng nó chắc chắn sẽ xuất hiện. 

Dù sự phản đối và phẫn nộ hiện nay chưa thể che trời, nhưng gộp lại vẫn tạo nên sức mạnh. 

Khâu Thanh đưa mắt nhìn Văn Hựu Hạ đang im lặng nghe điện thoại trên ban công, cậu rón rén bước qua, ôm lấy đối phương từ phía sau. Văn Hựu Hạ đè tay cậu đang siết chặt lấy hông mình, nhấc điện thoại ra một chút.

Như vậy, Khâu Thanh có thể nghe được âm thanh trong loa, đối phương đang kích động nói với Văn Hựu Hạ cái gì đó: “... Cậu nói cậu sẽ giúp tôi, thế cậu có giúp chuyện này hay không!”

“Lạc Đà?” Cậu dùng khẩu hình hỏi anh.

Văn Hựu Hạ gật đầu, đáp lại đầu dây bên kia: “Yên tâm, tôi nói được làm được, hai ngày nữa tôi sẽ gửi đồ cho anh… Không cần tôi qua? Cũng được, vậy tôi sẽ để anh ở với anh Lục.”

Sau vài tiếng “tút tút” báo bận, anh ngắt điện thoại.

“Sao tự dưng anh ta lại gọi anh?”

“Lạc Đà nói, anh ta thấy những người đó chửi mắng điên rồi, lời nói không tỉnh táo nữa.” Văn Hựu Hạ hít sâu: “Anh ta cảm thấy mình không thể không quan tâm, phải vạch trần Bạch Diên Huy.”

“Về An Đông à?” Khâu Thanh không hiểu lắm. 

Trong quá khứ tăm tối ấy của Văn Hựu Hạ vẫn có nhiều thứ phải giấu diếm, như điếu thuốc chứa ma túy kia. Khâu Thanh kỳ quặc và cố chấp, nhưng cậu chưa từng liên quan đến những thứ ấy.

Thoạt nghe, Lạc Đà đã nói với anh rằng “những thứ này để tôi tự vạch trần, cậu đưa đồ cho cảnh sát, đừng có kích động đăng lên.” Văn Hựu Hạ định từ chối thì hắn đã nói tiếp: “Tôi chỉ là một thằng khốn, bọn họ nghe hay không, không quan trọng, tôi có vật chứng, cứ thoải mái mắng chửi. Ban nhạc của cậu thì khác, nghĩ về tiền đồ của cậu và Khâu Thanh đi.”

Chất kích thích, tin tức xã hội, Ngân Sơn cách xa những thứ này mới có thể an toàn.

Anh cảm kích vì Lạc Đà bằng lòng giúp mình, nhưng không thể nói thẳng với Khâu Thanh, chẳng còn cách nào ngoài xoa đầu cậu: “Còn hơn thế, chưa nói hết được, hai ngày nữa em sẽ biết.”

Mà giữa “hai ngày” này, khu bình luận của Ngân Sơn đúng là loạn lạc. 

Bọn họ chẳng phải hạng vô danh tiểu tốt, nhưng không đủ sức nặng, có một bên khác còn thông đồng với truyền thông, liên tục ám chỉ rằng “Khâu Thanh nói sảng vì điên loạn”, nhân lúc này bới móc lại cuộc sống riêng tư của cậu. Còn những người tin tưởng Khâu Thanh thì cố lí luận, có vài người làm nhạc bắt đầu chia sẻ bài để chọn phe.

Bạch Diên Huy nói Khâu Thanh là kẻ nghiện, Khâu Thanh nói Bạch Diên Huy đạo nhạc, đây chẳng phải những thứ có thể giảm nhẹ. Hai phe đánh nhau túi bụi, trong Cầu Vồng cũng toàn là các bài đăng thảo luận về vấn đề này…

[Thằng nghiện nói mà mấy người cũng tin, đến giờ vẫn có người không biết thời gian sửa file máy tính có thể bùa à?]

[Vớ vẩn! Khâu Thanh chưa bao giờ chơi thuốc, mày tưởng cậu ấy trong Táo Thối chắc?]

[À, à, à, nhưng vấn đề là trong Ngân Sơn có một người ở Táo Thối ấy, haiz.]

[Bịa đặt cho hăng vào mà cuối cùng chẳng vui sướng gì, thấy có đáng không?]

[... Đúng là giai điệu này… có phải là có ẩn tình gì không?]

[Có ẩn tình để đập vào những đứa bởi móc như mày đấy, thấy “deja vu” chỉ chứng minh mày vô tri thôi, nghe thêm nhạc đi. Nếu Bạch Diên Huy có chuyện thật thì chẳng đến lượt Khâu Thanh, những người khác đã đập anh ta từ lâu rồi, OK?]

[Nhưng đây là vòng hợp âm rất bình thường ấy, haiz, trong mấy bài hát thịnh hành cũng phải có 453621 bài cùng mở đầu như thế này rồi.]

[? Bình thường là sao, cả bài gần như lặp lại giai điệu rồi còn gì! Nếu đây là thứ phổ biến thì thử tìm một bài trùng hợp nhiều thế này trong vòng 3 ngày xem, tìm được tao gửi đầu tao qua luôn.]

[Mà tôi còn đào được một trường hợp nữa á, ca khúc “Vũ Trụ” mà Bạch Diên Huy sáng tác với “Bán Thần” của Woken, khúc dạo đầu với đoạn solo guitar giống kinh khủng, mà đây có phải vòng hợp âm phổ biến đâu…]

Một tuần sau khi cuộc chiến dư luận này trở nên gay gắt, có người đăng bài trên Cầu Vồng, tiêu đề chấn động ấy gần như chấm dứt sự cãi vã giữa hai phe, tất thảy nhìn chằm chằm vào tấm hình chụp studio của Bạch Diên Huy.

[Chuyện gì thế này? Lão Bạch bị cảnh sát bớ đi rồi à?]
Chương trước Chương tiếp