Biển Bạc
Chương 82
Phần A: Mùa Hè Vô Tận
CHƯƠNG 82: “NGHĨA LÀ, CHÚNG TA CÓ THỂ PHÁT HÀNH BÀI HÁT MỚI RỒI.”
Edit: Mordred
Beta: V
Vì tiền án trước đây nên ban đầu lời nói của Lạc Đà chịu nhiều nghi vấn, nhưng không lâu sau, nó đã được chứng thực khi cảnh sát đưa ra thông cáo bắt giữ một “anh Bạch” giấu tên.
Trang cá nhân của Bạch Diên Huy thất thủ chỉ trong một đêm.
[Từng thật lòng thích “Anthony”, giờ biết nó là hàng dùng lại chỉ thấy buồn nôn.]
[Mấy hôm trước còn giúp anh chửi Ngân Sơn, đúng là tự đóng vai hề mà, ha ha.]
[Anh thật sự làm vậy với An Đông sao? Chẳng phải anh nói các thành viên trong ban nhạc đều là người thân quan trọng nhất, sao có thể xuống tay được vậy?]
[Nói thật nhé, chuyện đạo nhạc tôi có thể cho qua, nhạc hay là được, nhưng mẹ nó tôi không ngờ Lão Bạch anh đúng là Rock and Roll thật, chuyện như vậy mà cũng dám làm, anh đỉnh, tôi phục rồi.]
[Làm chuyện trái lương tâm không sợ đi đêm gặp ma à?]
[Người xấu tự có nhân quả, lúc đó tha hồ hối lỗi, tiếc là tôi lại biết đến anh theo cách này.]
[Ha ha ha ha, “nhà sản xuất” đẳng cấp ấy hả, nhạc anh viết cho idol của tôi có phải hàng ăn cắp không vậy? Nếu là thật thì để chúng tôi tìm anh đòi tiền cày lên bảng xếp hạng nhé?]
[Cười chết mất, chờ bị kiện tiền bản quyền đi, chắc người đã phạm pháp rồi không để tâm đến chút tiền lẻ này đâu nhỉ:)]
[Sao mày chưa vào tù?]
[Chửi Hồ Nhất Trạch là tội phạm giết người thì hơi sớm, anh mới đúng là tội phạm giết người thật sự, không hổ là ân sư của cậu ta ha ~]
[Các anh em, tôi tìm được sound source của “Escape to Yangon” rồi, thay vì bản nhạc đạo thì nên nghe bản gốc chứ nhỉ (liên kết website).]
[Bassline của bản gốc sống động thật đấy… khóc chết mất, sao lại nghe được nó bằng cách này cơ chứ, nghĩ đến chuyện không thể nghe lại bất cứ bài nhạc nào của An Đông nữa làm tôi đau lòng. Hàng dởm thì mãi là hàm dởm thôi, có được bao bọc đẹp đẽ tới đâu cũng là rác rưởi!]
[Vậy bài hát kia của Ngân Sơn có thể… ra bản đầy đủ hay không… Xin đó @Ban nhạc Ngân Sơn.]
Tiếc rằng Bạch Diên Huy không thể trả lời hàng loạt bình luận ấy, gã thậm chí không thể đưa ra bất kì phát ngôn nào, bởi vậy blog họp báo đã trở thành nơi phát tiết của những người hâm mộ giận dữ, những phóng viên tham gia không thể chịu nổi việc bị làm phiền như vậy nên đã đóng bình luận sau hai ngày, rồi xóa tài khoản không lâu sau đó.
Giữa tháng hai, vừa qua mùa mưa, A Liên cầm điện thoại chạy ào vào phòng Lư Nhất Ninh, đi qua con mèo cam đang định cọ vào người mình rồi nói với mấy người đang ngồi trên sô pha: “Tôi có hai tin mới.”
Cố Kỷ phản ứng rất nhanh: “Nói luôn đi!”
“Hiện tại, các hãng thu âm đều muốn tìm Bạch Diên Huy để đòi bồi thường, bọn họ không đối phó được, bộ phận pháp chế của chúng ta đã tiếp xúc với Hãng Đĩa Thời Đại để bàn về bản quyền bài hát ấy.” A Liên dừng lời, thấy Khâu Thanh ngẩng đầu đầy mong chờ thì nói tiếp một cách chậm rãi: “Đối phương nói rằng hợp đồng đã vô hiệu, “Alice” sẽ bị gỡ bỏ hoàn toàn trên mạng từ thứ sáu tuần này.”
Văn Hựu Hạ cũng ngẩng lên với vẻ mong đợi, ngạc nhiên.
“Nghĩa là, chúng ta có thể phát hành bài hát mới rồi!”
A Liên cố hết sức để kiềm chế sự sung sướng của mình, song vẫn lạc giọng: “Tuy vẫn có khả năng bị ảnh hưởng bởi dư luận, nhưng bọn họ sẽ đòi Bạch Diên Huy bồi thường, nói chung là ca khúc mới của chúng ta có thể công khai rồi!”
Lư Nhất Ninh nhảy cẫng lên tại chỗ, đập tay với A Liên thay lời chúc mừng, thấy người nào đó vẫn có vẻ không hài lòng thì cười mắng: “Khâu Thanh, bày tỏ cảm xúc tí xem nào!”
Người bị nhắc tên im lặng nhìn cậu ta, giơ điện thoại lên với vẻ bình tĩnh tột độ: “Muốn bày tỏ kiểu gì? Nhảy như khỉ giống cậu ấy hả?”
Đã rời xa cơn bão, trong suốt bốn năm, Khâu Thanh vô số lần muốn tìm lại chứng cứ, thương lượng, muốn đòi lại “Biển Bạc” bằng bất kỳ giá nào, song lúc này, cảm xúc của cậu không dao động quá nhiều. Kết quả này không nằm ngoài dự đoán của cậu, chẳng qua nó tới sớm hơn, Khâu Thanh đã diễn tập qua cảnh này trong lòng, cậu không muốn sự kích động của mình lộ ra ngoài.
Lư Nhất Ninh: “Tôi thật sự rất ghét cái nết của anh…”
“Quá khen.” Khâu Thanh chẳng hề ngẩng đầu.
Văn Hựu Hạ và Cố Kỷ ở bên cạnh nhìn nhau cười, Cố Kỷ nói bằng khẩu hình: “Làm màu thật đấy.”
Văn Hựu Hạ ôm lấy con mèo đang bò lên người mình, xoa gáy nó vài lần, nghe thấy Khâu Thanh hỏi với giọng điệu “giả ngầu” hơn nữa: “Tin xấu là gì?”
“Hả?” A Liên ngạc nhiên: “Không có tin xấu, còn một tin tốt hơn nữa kìa! Tôi đã hỏi nhân viên nội bộ rồi, chuyến này Bạch Diên Huy dính dáng đến tàng trữ chất cấm phi pháp, thậm chí có khả năng mua bán ma túy nữa! Tuy vụ An Đông không đủ chứng cứ để truy tố, nhưng vụ Lạc Đà thì khác, cái lần ở “Đêm Việt Quất” mà anh Văn nhắc đến ấy, khả năng cao gã sẽ ngồi tù mấy năm.”
Khâu Thanh chẳng mấy hào hứng: “Ồ.”
“Sao anh lắc đầu?”
“Chắc Văn Hạ sẽ phải đi lấy lời khai.” Cố Kỷ trêu: “Cậu ấy lo chuyện đó thôi.”
“Có gì phải lo, anh Văn của chúng ta cây ngay không sợ chết đứng!” Lư Nhất Ninh rung đùi đắc chí: “Đừng có xị mặt nữa, em thấy sướng chết đi được, tên Bạch Diên Huy đấy đúng là tự làm tự chịu còn gì! Chờ đến ngày anh ta ra tù, thân danh bại liệt, không ai chứa chấp, nợ nần chồng chất, hầy, cảnh tượng thê lương quá đi…”
Cậu ta còn kéo dài âm cuối như đang hát hí, Khâu Thanh cười: “Nói lắm quá.”
“Không hề nhé! Cuối cùng cũng được nở mày nở mặt! Tên ngu đó, chết đến nơi rồi mà còn dám cắn lại, tưởng anh Khâu ăn không ngồi rồi hay sao…”
Cậu ta vừa mắng Bạch Diên Huy đáng đời vừa khen Khâu Thanh với giọng điệu chọc ngoáy. Vốn Khâu Thanh còn đang lấn cấn không vui, sau cũng bị cậu ta chọc cười.
Sau khi biết tin có thể phát hành nhạc từ phía A Liên, mọi người đề nghị ăn mừng, vài người gọi lẩu về nhà Lư Nhất Ninh.
Nhậu đến 10 giờ tối, đô của Lư Nhất Ninh không cao nên gục đầu liền. A Liên thắng cậu ta, mắt sáng trưng theo dõi mục tiêu tiếp theo để thi tài lần nữa. Người bị “nhìn trúng” là Cố Kỷ nâng chén, cảm giác cô gái này không đơn giản, anh ta lập tức gọi điện thoại cho Thúy Thúy để cô đón mình về, không bao lâu thì biến mất cùng vợ.
Trước khi đi, Văn Hựu Hạ ngồi xổm một bên nghịch mèo, lúc Khâu Thanh gọi anh về, anh vẫn đang ôm con mèo tam thể tên “Thình Thịch”, vuốt ve nó một cách lưu luyến, thấp giọng nói “hẹn gặp lại”.
Khâu Thanh nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ: Thích mèo đến vậy cơ à?
“Hai người… hay để em tự tiễn A Liên về, A Liên, chị chờ em thay… hức... thay đồ…” Lư Nhất Ninh vịn tường, đứng còn không vững nhưng vẫn cố chống người dậy.
“Tôi tiễn giùm cậu.” Khâu Thanh nói, đóng sầm cửa lại.
Một giây sau, cánh cửa chống trộm lại mở ra, Lư Nhất Ninh thò khuôn mặt đỏ bừng vì say xỉn: “Thế mọi người về nhớ gọi điện cho em, anh Văn, anh nhớ…”
Văn Hựu Hạ đáp một tiếng, ấn đầu cậu ta về, thở dài bất đắc dĩ.
Ba người đi xuống thang máy trong bầu không khí im lặng đầy lúng túng, Khâu Thanh nhìn gương mặt ửng hồng của A Liên “ngàn chén không say” qua hình ảnh phản chiếu, thầm mắng trong lòng: “Lư Nhất Ninh ngu ngốc.”
Nhà A Liên cách nhà Lư Nhất Ninh không quá xa, mất khoảng 15 phút đi xe. Chỉ cách bốn dãy phố, bọn họ đứng ngoài cổng chung cư đợi một lúc mà không thấy chiếc xe trống nào. Trời tối vắng người, nhiệt độ hạ thấp, cuối cùng bọn họ vẫn đưa A Liên về nhà.
Sau khi tiễn cô lên lầu, Khâu Thanh gọi điện thoại cho Lư Nhất Ninh, đối phương không bắt máy thì chuyển sang nhắn tin: [A Liên về rồi, cậu còn hy vọng.]
Văn Hựu Hạ hỏi: “Cậu ta say rồi, còn đưa người về được à?”
Tối nay Lư Nhất Ninh uống quá nhiều, có lẽ hiện tại đang ngồi ôm bồn cầu ở nhà, say hay tỉnh không biết, nhưng chắc chắn không dễ chịu gì. Hai người tưởng tượng hình ảnh ấy, Khâu Thanh đang nghiêm mặt cũng phải bật cười, lắc đầu: “Bỏ đi, chỉ giúp được cậu ta đến đây thôi, còn lại thuận theo tự nhiên.”
Cậu đang nói thì điện thoại rung lên, tưởng Lư Nhất Ninh có tiến bộ rồi, ai ngờ nhìn thấy tên A Liên.
[Tôi về nhà rồi Khâu Khâu, cảm ơn cậu và anh Văn (hoa hồng).]
[Chị Vọng khuyên mọi người chờ đến khi phát hành album mới, chị ấy muốn làm phiên bản digital để bán online.]
Khâu Thanh hơi bực bội khi đọc tin nhắn phía sau, nghĩa là bọn họ không thể phát hành bản phối lại “Biển Bạc” ngay lập tức. Cậu đưa điện thoại cho Văn Hựu Hạ, đánh giá: “Tư bản.”
“Có thể đăng bản remix trước.” Văn Hựu Hạ nói: “Anh muốn viết lại bassline của bản demo, sắp tới viết xong “Nhảy” rồi sẽ thu âm để sửa lại.”
“Bassline của anh không cần sửa.” Khâu Thanh nói lưu loát.
Người bên cạnh thoáng dừng bước vì câu nói ấy, cậu nghe thấy tiếng người của Văn Hựu Hạ, sau đó là lời của anh: “Ừ, cảm ơn em.”
“Về nhà chứ?” Khâu Thanh hỏi, giao lại quyền quyết định cho anh thật tự nhiên.
“Chỗ này khá gần nhà anh, để anh lấy đồ.” Văn Hựu Hạ nói rồi chỉ vào ngã tư bên kia. Khâu Thanh dõi mắt nhìn theo, nhận ra góc phố bọn họ đã đi qua vô số lần.
Đêm dần khuya, ánh đèn phố vàng ấm như ngụy trang thành những tia sáng mặt trời phủ lên con đường nhựa. Rất ít xe qua lại, thỉnh thoảng có một chiếc chạy thẳng qua lối đi bộ mà không giảm tốc. Đèn đỏ nhấp nháy vài giây cuối cùng, rồi chiếu sáng tấm biển chỉ đường nơi góc phố, hàng chữ trắng trên nền xanh chỉ hai hướng đông - tây, viết: Đường Quang Minh - Đại lộ Lâm Ấm..
Bọn họ đã vô tình bước tới nơi này sao?
Khâu Thanh nghiêng đầu qua, nhìn theo một hướng, lần đầu tiên phát hiện nhà của A Liên gần Đại lộ Lâm Ấm như vậy.
Nhưng “nhà” của Văn Hựu Hạ ở đây ư?
Một suy nghĩ gần như chắc chắn trong lòng khiến lồng ngực cậu ê ẩm, Khâu Thanh liếm bờ môi khô, toàn bộ ký ức như sống lại. Cậu yên lặng đi trước, băng qua đường, rẽ trái, vào con ngõ nhỏ thứ hai trên đường.
Phía sau, Văn Hựu Hạ bước theo, vừa khẽ khàng vừa kiên định.
Đi qua con ngõ nhỏ rồi rẽ vào cánh cửa sắt lớn, như bước vào một thế giới khác, hai dãy phòng xám lạnh chẳng thay đổi nhiều. Trên nền xi măng có thêm vài cái hố, vết nứt lan rộng hơn, cây long não cao lớn hơn, vào mùa hè có thể che khuất bầu trời. Chỉ có một vài thanh niên sống giữa khu người già, đã hơn 11 giờ, không còn bao nhiêu ánh đèn còn sáng.
Càng yên tĩnh càng nghe rõ tiếng tim đập như sấm.
Dưới chân Khâu Thanh như xuất hiện một dòng sông do thời gian ngưng đọng lại, cậu đi về phía trước, mỗi bước như băng qua một mảnh ký ức trong bọt nước. Gió biển không thổi tới khu Tây Thành, mỗi đêm trôi qua, cậu vẫn nhớ nơi này từng có tuyết rơi, bốn năm sau khí hậu ẩm ướt hơn, nhưng vẫn thiếu đi cái gì đó.
Lúc Khâu Thanh đi ngang qua cây đèn đường, cậu cảm thấy Văn Hựu Hạ kéo mình một cái, ánh mắt cậu rơi vào cánh cửa vào khu tập thể, bất chợt quay về hiện thực. Cậu thở hổn hển, đôi mắt ngấn nước.
“Thật ra em từng nghĩ xem anh có ở đây hay không.” Khâu Thanh nói, nụ cười mang theo vẻ cay đắng: “Nhưng không dám xác nhận.”
“Cần rất nhiều quyết tâm.” Văn Hựu Hạ nói, chỉ vào căn phòng gần nhất trên tòa nhà xám xịt: “Phòng cũ bị người khác thuê rồi, anh ở bên cạnh, muốn lên xem không?”
Khâu Thanh gật đầu theo bản năng, cậu giậm chân, bóng đèn phía ngoài sáng lên như đáp lời.
Hành lang cũ kĩ, đèn chớp nháy liên tục, bức tường đụng một cái là lớp vôi rơi lả tả. Tất cả mọi thứ về nơi này đã bị Khâu Thanh đóng kín vào trong hộp, nhưng giờ đây cậu trở lại chốn cũ mà chẳng còn thấy bất an.
Văn Hựu Hạ vẫn nắm tay cậu, xúc cảm khô ráo, ấm áp ấy đã vỗ về nhịp tim cậu.
Sau khi mở khóa, Khâu Thanh trốn ra phía sau.
Căn phòng này còn nhỏ và đơn sơ hơn nơi bọn họ từng chung sống. Văn Hựu Hạ đã nửa tháng không về, nhưng cửa sổ đã đóng kín và đồ đạc được bọc chống bụi cẩn thận, sau khi gỡ xuống vẫn ở được bình thường. Đồ đạc rất ít, trên giường xếp hai cái gối, bên cửa sổ có một gốc long não.
Khung cảnh tương đồng này khiến Khâu Thanh nhớ đến khoảnh khắc một mình thu dọn phòng đến tờ mờ sáng, Cố Kỷ muốn giúp mà cậu không cho. Ban đầu thì muốn giữ lại mọi thứ, vừa xem lại vừa khóc, đến mức mất giọng, mũi và yết hầu đau như sắp chết. Cậu ôm lấy cái rương chứa tất cả tấm ảnh mình muốn mang theo, lúc đi qua thùng rác thì đột nhiên bốc hỏa.
Hiện tại, cậu ngồi trong phòng trọ mới của Văn Hựu Hạ, đột nhiên nói: “Ngày ấy, sau khi anh đi, em đã ném tất cả những thứ chúng ta từng mua. Em nhìn đã thấy phiền lòng rồi, thế mà anh còn quay lại nơi này.”
“Có lẽ vì vương vấn.” Văn Hựu Hạ nói: “Cửa sổ ở đây… vừa vặn nhìn được đèn đường bên kia.”
“Tự làm khổ mình à?”
“Chắc vậy.”
Sau một khoảng yên lặng, Khâu Thanh hỏi: “Sau khi ném hết đồ đi, anh đoán em tiếc nhất thứ gì?”
Bản thân cậu hỏi rồi cũng bật cười, bọn họ quá hiểu nhau, câu trả lời này có thể bật ra trong vòng 5 giây mà chẳng cần suy nghĩ. Quả nhiên, cậu vừa dứt lời, Văn Hựu Hạ đáp: “Ảnh chụp.”
Tâm trạng Khâu Thanh phức tạp, vừa nghĩ rằng đâu phải sau này không thể chụp nữa, đồng thời cũng nghĩ những năm tháng ấy không thể nào quay lại. Văn Hựu Hạ trả lời “ảnh chụp” bằng giọng điệu chắc nịch và dịu dàng vô cùng, nhưng chính sự dịu dàng ấy lại khiến vết thương cũ nứt ra. Khâu Thanh không muốn đổ máu, cậu không thể làm gì khác ngoài giả vờ ung dung.
“Ừm.” Cậu đút tay vào túi, đi loanh quanh trong căn phòng nhỏ của Văn Hựu Hạ: “Nhưng đúng là ném đồ đi giúp nguôi giận thật, lúc đó em… anh tìm gì đấy?”
Văn Hựu Hạ quỳ một chân bên giường, không đáp lại câu hỏi của cậu mà lôi ra một cái rương nhỏ từ gầm giường.
Trong khoảnh khắc nó được mở ra, Khâu Thanh chợt mím chặt môi, cắn lên đầu lưỡi…
Sao có thể?
“... Anh nhặt được lúc nào?”
“Buổi sáng định vào phòng, nhưng em đã thay khóa cửa khi bỏ đi. Đúng lúc đó anh thấy người thu rác đang băn khoăn không biết xử lý những tấm hình này như thế nào.” Văn Hựu Hạ phủi bụi: “Anh nói là đồ của anh, thế là ông ấy trả lại.”
Miệng Khâu Thanh đắng ngắt: “... Tại sao?”
Chẳng phải đã bỏ đi rồi ư?
Sao còn trở về, sao còn lưu luyến những thứ này?
Văn Hựu Hạ ngẩng đầu nhìn cậu: “Vì anh cũng không nỡ.”
Trên khóa rương không có vết rỉ sắt, có lẽ do bị mở ra thường xuyên. Khoảng không gian nhỏ bé bên trong đầy ắp những tấm ảnh chồng chất lên nhau, tất thảy là những ngày tháng thất lạc của bọn họ.
“May là ngày đó không mưa.”
Chữ cuối cùng bị cơn gió bấc nhẹ nhàng len qua cửa sổ cuốn lên, rơi trên hàng mi.
Chân Khâu Thanh mềm nhũn, cậu ngồi sụp xuống bên cạnh anh, im lặng ôm lấy đối phương. Cậu bị thiêu đốt từ trong ra ngoài, song trong cổ họng là sự lạnh lẽo của bạc hà, cậu như bị chìm trong cả băng và lửa, đến tận khi Văn Hựu Hạ ôm lấy mình.
“Đôi khi anh…” Khâu Thanh nghẹn giọng: “Em thật sự không biết phải nói thế nào.”
Văn Hựu Hạ mơn trớn đôi mắt cậu: “Vậy đừng nói.”
Trong tay anh, những tấm ảnh cũ lơi lả tả trên đất.
Bức ảnh phía trên cùng có phần rìa hơi quăn, bị xây xước một chút, trong hình, cậu ngồi ngẩn người dưới tán cây ở hẻm Lam Hoa.
Khâu Thanh trong ảnh dừng lại ở mùa hè tuổi hai mươi hai ấy, vì được nước mưa tưới tắm nên những bông tú cầu nở rực rỡ vô cùng. Cậu mới cắt tóc, trông hơi ngốc, mặc chiếc T-shirt “The Dark Side of the Moon” [*], hình in bên trên đã sắp tróc hết.
[*] “The Dark Side of the Moon” (tạm dịch: phần tối của mặt trăng) là tên một album của nhóm nhạc Pink Floyd.
Cậu đang hút sữa chua, cắn ống hút như có thù hằn gì với nó, cau mày nhìn về phía dây thường xuân bên cạnh.
Khâu Thanh không biết Văn Hựu Hạ chụp bức này lúc nào, cậu chẳng phải người thích lưu giữ kỷ niệm, cậu từng chỉ biết đi thẳng về phía trước, sau này thì lại sợ không dám nhìn về quá khứ.
Anh đã giúp cậu lưu lại những năm tháng ấy.
Dường như vào những lúc cậu đi quá nhanh mà quên quay đầu lại, Văn Hựu Hạ vẫn dõi theo cậu từ phía sau.
CHƯƠNG 82: “NGHĨA LÀ, CHÚNG TA CÓ THỂ PHÁT HÀNH BÀI HÁT MỚI RỒI.”
Edit: Mordred
Beta: V
Vì tiền án trước đây nên ban đầu lời nói của Lạc Đà chịu nhiều nghi vấn, nhưng không lâu sau, nó đã được chứng thực khi cảnh sát đưa ra thông cáo bắt giữ một “anh Bạch” giấu tên.
Trang cá nhân của Bạch Diên Huy thất thủ chỉ trong một đêm.
[Từng thật lòng thích “Anthony”, giờ biết nó là hàng dùng lại chỉ thấy buồn nôn.]
[Mấy hôm trước còn giúp anh chửi Ngân Sơn, đúng là tự đóng vai hề mà, ha ha.]
[Anh thật sự làm vậy với An Đông sao? Chẳng phải anh nói các thành viên trong ban nhạc đều là người thân quan trọng nhất, sao có thể xuống tay được vậy?]
[Nói thật nhé, chuyện đạo nhạc tôi có thể cho qua, nhạc hay là được, nhưng mẹ nó tôi không ngờ Lão Bạch anh đúng là Rock and Roll thật, chuyện như vậy mà cũng dám làm, anh đỉnh, tôi phục rồi.]
[Làm chuyện trái lương tâm không sợ đi đêm gặp ma à?]
[Người xấu tự có nhân quả, lúc đó tha hồ hối lỗi, tiếc là tôi lại biết đến anh theo cách này.]
[Ha ha ha ha, “nhà sản xuất” đẳng cấp ấy hả, nhạc anh viết cho idol của tôi có phải hàng ăn cắp không vậy? Nếu là thật thì để chúng tôi tìm anh đòi tiền cày lên bảng xếp hạng nhé?]
[Cười chết mất, chờ bị kiện tiền bản quyền đi, chắc người đã phạm pháp rồi không để tâm đến chút tiền lẻ này đâu nhỉ:)]
[Sao mày chưa vào tù?]
[Chửi Hồ Nhất Trạch là tội phạm giết người thì hơi sớm, anh mới đúng là tội phạm giết người thật sự, không hổ là ân sư của cậu ta ha ~]
[Các anh em, tôi tìm được sound source của “Escape to Yangon” rồi, thay vì bản nhạc đạo thì nên nghe bản gốc chứ nhỉ (liên kết website).]
[Bassline của bản gốc sống động thật đấy… khóc chết mất, sao lại nghe được nó bằng cách này cơ chứ, nghĩ đến chuyện không thể nghe lại bất cứ bài nhạc nào của An Đông nữa làm tôi đau lòng. Hàng dởm thì mãi là hàm dởm thôi, có được bao bọc đẹp đẽ tới đâu cũng là rác rưởi!]
[Vậy bài hát kia của Ngân Sơn có thể… ra bản đầy đủ hay không… Xin đó @Ban nhạc Ngân Sơn.]
Tiếc rằng Bạch Diên Huy không thể trả lời hàng loạt bình luận ấy, gã thậm chí không thể đưa ra bất kì phát ngôn nào, bởi vậy blog họp báo đã trở thành nơi phát tiết của những người hâm mộ giận dữ, những phóng viên tham gia không thể chịu nổi việc bị làm phiền như vậy nên đã đóng bình luận sau hai ngày, rồi xóa tài khoản không lâu sau đó.
Giữa tháng hai, vừa qua mùa mưa, A Liên cầm điện thoại chạy ào vào phòng Lư Nhất Ninh, đi qua con mèo cam đang định cọ vào người mình rồi nói với mấy người đang ngồi trên sô pha: “Tôi có hai tin mới.”
Cố Kỷ phản ứng rất nhanh: “Nói luôn đi!”
“Hiện tại, các hãng thu âm đều muốn tìm Bạch Diên Huy để đòi bồi thường, bọn họ không đối phó được, bộ phận pháp chế của chúng ta đã tiếp xúc với Hãng Đĩa Thời Đại để bàn về bản quyền bài hát ấy.” A Liên dừng lời, thấy Khâu Thanh ngẩng đầu đầy mong chờ thì nói tiếp một cách chậm rãi: “Đối phương nói rằng hợp đồng đã vô hiệu, “Alice” sẽ bị gỡ bỏ hoàn toàn trên mạng từ thứ sáu tuần này.”
Văn Hựu Hạ cũng ngẩng lên với vẻ mong đợi, ngạc nhiên.
“Nghĩa là, chúng ta có thể phát hành bài hát mới rồi!”
A Liên cố hết sức để kiềm chế sự sung sướng của mình, song vẫn lạc giọng: “Tuy vẫn có khả năng bị ảnh hưởng bởi dư luận, nhưng bọn họ sẽ đòi Bạch Diên Huy bồi thường, nói chung là ca khúc mới của chúng ta có thể công khai rồi!”
Lư Nhất Ninh nhảy cẫng lên tại chỗ, đập tay với A Liên thay lời chúc mừng, thấy người nào đó vẫn có vẻ không hài lòng thì cười mắng: “Khâu Thanh, bày tỏ cảm xúc tí xem nào!”
Người bị nhắc tên im lặng nhìn cậu ta, giơ điện thoại lên với vẻ bình tĩnh tột độ: “Muốn bày tỏ kiểu gì? Nhảy như khỉ giống cậu ấy hả?”
Đã rời xa cơn bão, trong suốt bốn năm, Khâu Thanh vô số lần muốn tìm lại chứng cứ, thương lượng, muốn đòi lại “Biển Bạc” bằng bất kỳ giá nào, song lúc này, cảm xúc của cậu không dao động quá nhiều. Kết quả này không nằm ngoài dự đoán của cậu, chẳng qua nó tới sớm hơn, Khâu Thanh đã diễn tập qua cảnh này trong lòng, cậu không muốn sự kích động của mình lộ ra ngoài.
Lư Nhất Ninh: “Tôi thật sự rất ghét cái nết của anh…”
“Quá khen.” Khâu Thanh chẳng hề ngẩng đầu.
Văn Hựu Hạ và Cố Kỷ ở bên cạnh nhìn nhau cười, Cố Kỷ nói bằng khẩu hình: “Làm màu thật đấy.”
Văn Hựu Hạ ôm lấy con mèo đang bò lên người mình, xoa gáy nó vài lần, nghe thấy Khâu Thanh hỏi với giọng điệu “giả ngầu” hơn nữa: “Tin xấu là gì?”
“Hả?” A Liên ngạc nhiên: “Không có tin xấu, còn một tin tốt hơn nữa kìa! Tôi đã hỏi nhân viên nội bộ rồi, chuyến này Bạch Diên Huy dính dáng đến tàng trữ chất cấm phi pháp, thậm chí có khả năng mua bán ma túy nữa! Tuy vụ An Đông không đủ chứng cứ để truy tố, nhưng vụ Lạc Đà thì khác, cái lần ở “Đêm Việt Quất” mà anh Văn nhắc đến ấy, khả năng cao gã sẽ ngồi tù mấy năm.”
Khâu Thanh chẳng mấy hào hứng: “Ồ.”
“Sao anh lắc đầu?”
“Chắc Văn Hạ sẽ phải đi lấy lời khai.” Cố Kỷ trêu: “Cậu ấy lo chuyện đó thôi.”
“Có gì phải lo, anh Văn của chúng ta cây ngay không sợ chết đứng!” Lư Nhất Ninh rung đùi đắc chí: “Đừng có xị mặt nữa, em thấy sướng chết đi được, tên Bạch Diên Huy đấy đúng là tự làm tự chịu còn gì! Chờ đến ngày anh ta ra tù, thân danh bại liệt, không ai chứa chấp, nợ nần chồng chất, hầy, cảnh tượng thê lương quá đi…”
Cậu ta còn kéo dài âm cuối như đang hát hí, Khâu Thanh cười: “Nói lắm quá.”
“Không hề nhé! Cuối cùng cũng được nở mày nở mặt! Tên ngu đó, chết đến nơi rồi mà còn dám cắn lại, tưởng anh Khâu ăn không ngồi rồi hay sao…”
Cậu ta vừa mắng Bạch Diên Huy đáng đời vừa khen Khâu Thanh với giọng điệu chọc ngoáy. Vốn Khâu Thanh còn đang lấn cấn không vui, sau cũng bị cậu ta chọc cười.
Sau khi biết tin có thể phát hành nhạc từ phía A Liên, mọi người đề nghị ăn mừng, vài người gọi lẩu về nhà Lư Nhất Ninh.
Nhậu đến 10 giờ tối, đô của Lư Nhất Ninh không cao nên gục đầu liền. A Liên thắng cậu ta, mắt sáng trưng theo dõi mục tiêu tiếp theo để thi tài lần nữa. Người bị “nhìn trúng” là Cố Kỷ nâng chén, cảm giác cô gái này không đơn giản, anh ta lập tức gọi điện thoại cho Thúy Thúy để cô đón mình về, không bao lâu thì biến mất cùng vợ.
Trước khi đi, Văn Hựu Hạ ngồi xổm một bên nghịch mèo, lúc Khâu Thanh gọi anh về, anh vẫn đang ôm con mèo tam thể tên “Thình Thịch”, vuốt ve nó một cách lưu luyến, thấp giọng nói “hẹn gặp lại”.
Khâu Thanh nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ: Thích mèo đến vậy cơ à?
“Hai người… hay để em tự tiễn A Liên về, A Liên, chị chờ em thay… hức... thay đồ…” Lư Nhất Ninh vịn tường, đứng còn không vững nhưng vẫn cố chống người dậy.
“Tôi tiễn giùm cậu.” Khâu Thanh nói, đóng sầm cửa lại.
Một giây sau, cánh cửa chống trộm lại mở ra, Lư Nhất Ninh thò khuôn mặt đỏ bừng vì say xỉn: “Thế mọi người về nhớ gọi điện cho em, anh Văn, anh nhớ…”
Văn Hựu Hạ đáp một tiếng, ấn đầu cậu ta về, thở dài bất đắc dĩ.
Ba người đi xuống thang máy trong bầu không khí im lặng đầy lúng túng, Khâu Thanh nhìn gương mặt ửng hồng của A Liên “ngàn chén không say” qua hình ảnh phản chiếu, thầm mắng trong lòng: “Lư Nhất Ninh ngu ngốc.”
Nhà A Liên cách nhà Lư Nhất Ninh không quá xa, mất khoảng 15 phút đi xe. Chỉ cách bốn dãy phố, bọn họ đứng ngoài cổng chung cư đợi một lúc mà không thấy chiếc xe trống nào. Trời tối vắng người, nhiệt độ hạ thấp, cuối cùng bọn họ vẫn đưa A Liên về nhà.
Sau khi tiễn cô lên lầu, Khâu Thanh gọi điện thoại cho Lư Nhất Ninh, đối phương không bắt máy thì chuyển sang nhắn tin: [A Liên về rồi, cậu còn hy vọng.]
Văn Hựu Hạ hỏi: “Cậu ta say rồi, còn đưa người về được à?”
Tối nay Lư Nhất Ninh uống quá nhiều, có lẽ hiện tại đang ngồi ôm bồn cầu ở nhà, say hay tỉnh không biết, nhưng chắc chắn không dễ chịu gì. Hai người tưởng tượng hình ảnh ấy, Khâu Thanh đang nghiêm mặt cũng phải bật cười, lắc đầu: “Bỏ đi, chỉ giúp được cậu ta đến đây thôi, còn lại thuận theo tự nhiên.”
Cậu đang nói thì điện thoại rung lên, tưởng Lư Nhất Ninh có tiến bộ rồi, ai ngờ nhìn thấy tên A Liên.
[Tôi về nhà rồi Khâu Khâu, cảm ơn cậu và anh Văn (hoa hồng).]
[Chị Vọng khuyên mọi người chờ đến khi phát hành album mới, chị ấy muốn làm phiên bản digital để bán online.]
Khâu Thanh hơi bực bội khi đọc tin nhắn phía sau, nghĩa là bọn họ không thể phát hành bản phối lại “Biển Bạc” ngay lập tức. Cậu đưa điện thoại cho Văn Hựu Hạ, đánh giá: “Tư bản.”
“Có thể đăng bản remix trước.” Văn Hựu Hạ nói: “Anh muốn viết lại bassline của bản demo, sắp tới viết xong “Nhảy” rồi sẽ thu âm để sửa lại.”
“Bassline của anh không cần sửa.” Khâu Thanh nói lưu loát.
Người bên cạnh thoáng dừng bước vì câu nói ấy, cậu nghe thấy tiếng người của Văn Hựu Hạ, sau đó là lời của anh: “Ừ, cảm ơn em.”
“Về nhà chứ?” Khâu Thanh hỏi, giao lại quyền quyết định cho anh thật tự nhiên.
“Chỗ này khá gần nhà anh, để anh lấy đồ.” Văn Hựu Hạ nói rồi chỉ vào ngã tư bên kia. Khâu Thanh dõi mắt nhìn theo, nhận ra góc phố bọn họ đã đi qua vô số lần.
Đêm dần khuya, ánh đèn phố vàng ấm như ngụy trang thành những tia sáng mặt trời phủ lên con đường nhựa. Rất ít xe qua lại, thỉnh thoảng có một chiếc chạy thẳng qua lối đi bộ mà không giảm tốc. Đèn đỏ nhấp nháy vài giây cuối cùng, rồi chiếu sáng tấm biển chỉ đường nơi góc phố, hàng chữ trắng trên nền xanh chỉ hai hướng đông - tây, viết: Đường Quang Minh - Đại lộ Lâm Ấm..
Bọn họ đã vô tình bước tới nơi này sao?
Khâu Thanh nghiêng đầu qua, nhìn theo một hướng, lần đầu tiên phát hiện nhà của A Liên gần Đại lộ Lâm Ấm như vậy.
Nhưng “nhà” của Văn Hựu Hạ ở đây ư?
Một suy nghĩ gần như chắc chắn trong lòng khiến lồng ngực cậu ê ẩm, Khâu Thanh liếm bờ môi khô, toàn bộ ký ức như sống lại. Cậu yên lặng đi trước, băng qua đường, rẽ trái, vào con ngõ nhỏ thứ hai trên đường.
Phía sau, Văn Hựu Hạ bước theo, vừa khẽ khàng vừa kiên định.
Đi qua con ngõ nhỏ rồi rẽ vào cánh cửa sắt lớn, như bước vào một thế giới khác, hai dãy phòng xám lạnh chẳng thay đổi nhiều. Trên nền xi măng có thêm vài cái hố, vết nứt lan rộng hơn, cây long não cao lớn hơn, vào mùa hè có thể che khuất bầu trời. Chỉ có một vài thanh niên sống giữa khu người già, đã hơn 11 giờ, không còn bao nhiêu ánh đèn còn sáng.
Càng yên tĩnh càng nghe rõ tiếng tim đập như sấm.
Dưới chân Khâu Thanh như xuất hiện một dòng sông do thời gian ngưng đọng lại, cậu đi về phía trước, mỗi bước như băng qua một mảnh ký ức trong bọt nước. Gió biển không thổi tới khu Tây Thành, mỗi đêm trôi qua, cậu vẫn nhớ nơi này từng có tuyết rơi, bốn năm sau khí hậu ẩm ướt hơn, nhưng vẫn thiếu đi cái gì đó.
Lúc Khâu Thanh đi ngang qua cây đèn đường, cậu cảm thấy Văn Hựu Hạ kéo mình một cái, ánh mắt cậu rơi vào cánh cửa vào khu tập thể, bất chợt quay về hiện thực. Cậu thở hổn hển, đôi mắt ngấn nước.
“Thật ra em từng nghĩ xem anh có ở đây hay không.” Khâu Thanh nói, nụ cười mang theo vẻ cay đắng: “Nhưng không dám xác nhận.”
“Cần rất nhiều quyết tâm.” Văn Hựu Hạ nói, chỉ vào căn phòng gần nhất trên tòa nhà xám xịt: “Phòng cũ bị người khác thuê rồi, anh ở bên cạnh, muốn lên xem không?”
Khâu Thanh gật đầu theo bản năng, cậu giậm chân, bóng đèn phía ngoài sáng lên như đáp lời.
Hành lang cũ kĩ, đèn chớp nháy liên tục, bức tường đụng một cái là lớp vôi rơi lả tả. Tất cả mọi thứ về nơi này đã bị Khâu Thanh đóng kín vào trong hộp, nhưng giờ đây cậu trở lại chốn cũ mà chẳng còn thấy bất an.
Văn Hựu Hạ vẫn nắm tay cậu, xúc cảm khô ráo, ấm áp ấy đã vỗ về nhịp tim cậu.
Sau khi mở khóa, Khâu Thanh trốn ra phía sau.
Căn phòng này còn nhỏ và đơn sơ hơn nơi bọn họ từng chung sống. Văn Hựu Hạ đã nửa tháng không về, nhưng cửa sổ đã đóng kín và đồ đạc được bọc chống bụi cẩn thận, sau khi gỡ xuống vẫn ở được bình thường. Đồ đạc rất ít, trên giường xếp hai cái gối, bên cửa sổ có một gốc long não.
Khung cảnh tương đồng này khiến Khâu Thanh nhớ đến khoảnh khắc một mình thu dọn phòng đến tờ mờ sáng, Cố Kỷ muốn giúp mà cậu không cho. Ban đầu thì muốn giữ lại mọi thứ, vừa xem lại vừa khóc, đến mức mất giọng, mũi và yết hầu đau như sắp chết. Cậu ôm lấy cái rương chứa tất cả tấm ảnh mình muốn mang theo, lúc đi qua thùng rác thì đột nhiên bốc hỏa.
Hiện tại, cậu ngồi trong phòng trọ mới của Văn Hựu Hạ, đột nhiên nói: “Ngày ấy, sau khi anh đi, em đã ném tất cả những thứ chúng ta từng mua. Em nhìn đã thấy phiền lòng rồi, thế mà anh còn quay lại nơi này.”
“Có lẽ vì vương vấn.” Văn Hựu Hạ nói: “Cửa sổ ở đây… vừa vặn nhìn được đèn đường bên kia.”
“Tự làm khổ mình à?”
“Chắc vậy.”
Sau một khoảng yên lặng, Khâu Thanh hỏi: “Sau khi ném hết đồ đi, anh đoán em tiếc nhất thứ gì?”
Bản thân cậu hỏi rồi cũng bật cười, bọn họ quá hiểu nhau, câu trả lời này có thể bật ra trong vòng 5 giây mà chẳng cần suy nghĩ. Quả nhiên, cậu vừa dứt lời, Văn Hựu Hạ đáp: “Ảnh chụp.”
Tâm trạng Khâu Thanh phức tạp, vừa nghĩ rằng đâu phải sau này không thể chụp nữa, đồng thời cũng nghĩ những năm tháng ấy không thể nào quay lại. Văn Hựu Hạ trả lời “ảnh chụp” bằng giọng điệu chắc nịch và dịu dàng vô cùng, nhưng chính sự dịu dàng ấy lại khiến vết thương cũ nứt ra. Khâu Thanh không muốn đổ máu, cậu không thể làm gì khác ngoài giả vờ ung dung.
“Ừm.” Cậu đút tay vào túi, đi loanh quanh trong căn phòng nhỏ của Văn Hựu Hạ: “Nhưng đúng là ném đồ đi giúp nguôi giận thật, lúc đó em… anh tìm gì đấy?”
Văn Hựu Hạ quỳ một chân bên giường, không đáp lại câu hỏi của cậu mà lôi ra một cái rương nhỏ từ gầm giường.
Trong khoảnh khắc nó được mở ra, Khâu Thanh chợt mím chặt môi, cắn lên đầu lưỡi…
Sao có thể?
“... Anh nhặt được lúc nào?”
“Buổi sáng định vào phòng, nhưng em đã thay khóa cửa khi bỏ đi. Đúng lúc đó anh thấy người thu rác đang băn khoăn không biết xử lý những tấm hình này như thế nào.” Văn Hựu Hạ phủi bụi: “Anh nói là đồ của anh, thế là ông ấy trả lại.”
Miệng Khâu Thanh đắng ngắt: “... Tại sao?”
Chẳng phải đã bỏ đi rồi ư?
Sao còn trở về, sao còn lưu luyến những thứ này?
Văn Hựu Hạ ngẩng đầu nhìn cậu: “Vì anh cũng không nỡ.”
Trên khóa rương không có vết rỉ sắt, có lẽ do bị mở ra thường xuyên. Khoảng không gian nhỏ bé bên trong đầy ắp những tấm ảnh chồng chất lên nhau, tất thảy là những ngày tháng thất lạc của bọn họ.
“May là ngày đó không mưa.”
Chữ cuối cùng bị cơn gió bấc nhẹ nhàng len qua cửa sổ cuốn lên, rơi trên hàng mi.
Chân Khâu Thanh mềm nhũn, cậu ngồi sụp xuống bên cạnh anh, im lặng ôm lấy đối phương. Cậu bị thiêu đốt từ trong ra ngoài, song trong cổ họng là sự lạnh lẽo của bạc hà, cậu như bị chìm trong cả băng và lửa, đến tận khi Văn Hựu Hạ ôm lấy mình.
“Đôi khi anh…” Khâu Thanh nghẹn giọng: “Em thật sự không biết phải nói thế nào.”
Văn Hựu Hạ mơn trớn đôi mắt cậu: “Vậy đừng nói.”
Trong tay anh, những tấm ảnh cũ lơi lả tả trên đất.
Bức ảnh phía trên cùng có phần rìa hơi quăn, bị xây xước một chút, trong hình, cậu ngồi ngẩn người dưới tán cây ở hẻm Lam Hoa.
Khâu Thanh trong ảnh dừng lại ở mùa hè tuổi hai mươi hai ấy, vì được nước mưa tưới tắm nên những bông tú cầu nở rực rỡ vô cùng. Cậu mới cắt tóc, trông hơi ngốc, mặc chiếc T-shirt “The Dark Side of the Moon” [*], hình in bên trên đã sắp tróc hết.
[*] “The Dark Side of the Moon” (tạm dịch: phần tối của mặt trăng) là tên một album của nhóm nhạc Pink Floyd.
Cậu đang hút sữa chua, cắn ống hút như có thù hằn gì với nó, cau mày nhìn về phía dây thường xuân bên cạnh.
Khâu Thanh không biết Văn Hựu Hạ chụp bức này lúc nào, cậu chẳng phải người thích lưu giữ kỷ niệm, cậu từng chỉ biết đi thẳng về phía trước, sau này thì lại sợ không dám nhìn về quá khứ.
Anh đã giúp cậu lưu lại những năm tháng ấy.
Dường như vào những lúc cậu đi quá nhanh mà quên quay đầu lại, Văn Hựu Hạ vẫn dõi theo cậu từ phía sau.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương