Biểu Muội Khó Thoát
Chương 27: Sao lúc gọi hắn lại không được ngọt ngào như vậy?
Lâm Khinh Nhiễm cắn chặt môi, tiếng rên khe khẽ phát ra từ trong cổ họng, đôi mắt giàn giụa nước mắt nhìn xuống nam nhân đang uốn gối ngồi xuống trước mặt mình, hắn cúi đầu vẻ mặt rất tập trung.
Cảm giác thẹn thùng cùng nỗi chật vật khiến hai bên mang tai nàng đỏ bừng lên.
Lâm Khinh Nhiễm quay đầu nhìn sang chỗ khác, cố gắng để bản thân phớt lờ lòng bàn tay đang đặt trên da thịt của mình, nhưng càng không nhìn, cảm giác lành lạnh kia càng rõ rệt, thỉnh thoảng đầu ngón tay lại lướt qua lòng bàn chân, cảm giác nhồn nhột đó khiến nàng phát run.
Nàng bất lực, trong cổ họng nghẹn ngào nấc nhẹ một cái, hay tay nắm chặt lấy vạt váy, giọng điệu hết sức đáng thương: “Đã xong chưa vậy.”
Năm ngón tay đang đặt trên cổ chân nàng chợt siết chặt lại, cảm giác bó chặt khiến Lâm Khinh Nhiễm hoảng loạn vô cùng, đau đớn ở mắt cá chân đã dịu đi, nàng không nhịn được đá vào đầu gối của hắn: “Huynh mau buông ta ra.”
Trong con ngươi đen dưới hàng mi dài như có thứ gì đó ẩn giấu đi, Thẩm Thính Trúc chậm rãi lên tiếng: “Xong rồi.”
Hắn mang tất và giày vào cho nàng, sau đó mới đặt chân của nàng xuống.
Vừa được thả chân ra, Lâm Khinh Nhiễm đã nhanh chóng rụt chân mình về dưới váy, khép chặt vào tảng đá.
Thẩm Thính Trúc mỉm cười đứng dậy, cơn đau từ trên đầu gối truyền đến khiến ý cười trên môi hắn tắt ngúm, khóe miệng mím chặt ngấm ngầm chịu đựng. Hắn liếc mắt nhìn tiểu cô nương đang cúi đầu sửa sang lại váy áo, không thấy là tốt rồi.
“Đứng lên xem có thể đi được hay không?”
Lâm Khinh Nhiễm siết chặt lòng bàn tay đứng dậy, thử bước đi vài bước, cơn đau vẫn còn âm ỉ nhưng nàng vẫn có thể chịu đựng được.
Thẩm Thính Trúc nghe thấy tiểu cô nương dùng giọng điệu như muỗi kêu để nói với hắn: “Có thể.”
Nhưng từ đầu đến cuối vẫn cụp mắt xuống không dám nhìn hắn.
“Vậy thì trở về đi.”
Lâm Khinh Nhiễm ngước mắt ngạc nhiên hỏi: “Huynh không tìm Tuyết Đoàn nữa à?”
Thẩm Thính Trúc nhìn vành mắt đỏ bừng của nàng, tìm tiếp e rằng tiểu cô nương sẽ khóc mất, hắn cất giọng nhàn nhạt: “Nếu như nàng tìm thấy nó thì đưa đến chỗ ta là được.”
Lâm Khinh Nhiễm chỉ mong có như vậy, nàng gật đầu đi vòng qua hắn, cố chịu đựng cơn đau bước nhanh về Thanh Ngọc Các.
Nguyệt Ảnh đang trải giường đệm trong phòng, thấy Lâm Khinh Nhiễm vội vã đi vào, vẻ mặt tái nhợt không bình thường, nàng ấy vội buông đồ trong tay xuống, chạy tới hỏi thăm: “Tiểu thư sao vậy?”
Lâm Khinh Nhiễm xoay người lại, nàng có một bụng những uất ức không thể nói muốn xả ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Nguyệt Ảnh, trong đầu nàng lóe lên suy nghĩ gì đó, khuôn miệng đã há ra rồi chợt khép lại.
Nguyệt Ảnh là nha hoàn mà người đó chỉ định cho nàng, nửa đường bỗng nhiên xuất hiện một nữ tử đến cầu cứu, nhưng hắn thậm chí còn không kiểm chứng mà đã giữ người lại, Lâm Khinh Nhiễm càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.
Nguyệt Ảnh bị ánh mắt soi xét của nàng làm cho thấp thỏm không yên, nàng ấy đưa tay lên sờ vào mặt mình, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Tiểu thư… sao người lại nhìn nô tỳ như vậy?”
Lâm Khinh Nhiễm buông thõng đôi vai, thở dài một hơi, nàng lấy tay vỗ ngực sợ hãi nói: “Vừa nãy trên đường đi về, Thẩm Thính Trúc cản đường ta lại.”
Nguyệt Ảnh hồi hộp hỏi: “Vì sao Thế tử lại cản đường tiểu thư?”
Lâm Khinh Nhiễm nghiêm mặt nhìn Nguyệt Ảnh: “Thính Trúc là tên tự của Thế tử, đến ta còn phải nghe nói từ chỗ cô cô mới biết, làm sao ngươi biết được?”
“Nô tỳ, nô tỳ nghe Tuyết Hà tỷ tỷ nói.” Trong mắt Nguyệt Ảnh chợt tỏ ra vẻ hoảng hốt nhưng rất nhanh đã tan biến đi, cuối cùng vẫn bị Lâm Khinh Nhiễm tóm được rồi.
Lòng nàng lạnh lẽo vô cùng, mấy lần chạy trốn trước đó nàng chưa từng bỏ Nguyệt Ảnh lại, nhưng kết quả thì hay rồi, ngay từ đầu nàng ấy đã biết được chân tướng sự việc.
Lâm Khinh Nhiễm không tỏ rõ thái độ, chỉ thờ ơ nói: “Ngươi đi lấy nước đi, ta muốn tắm gội.”
Trong lòng Nguyệt Ảnh dâng lên nỗi bất an, nàng ấy nhìn Lâm Khinh Nhiễm, ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi, sau một hồi thì cúi đầu đáp “dạ” một tiếng rồi đi ra ngoài.
Sau khi biết được Thẩm Thính Trúc cố tình bắt nạt mình, lừa mình, Lâm Khinh Nhiễm có nghiến răng nghiến lợi thì cũng chỉ là tức giận, nhưng bây giờ nàng thật sự thấy đau lòng.
Ấm ức đầy bụng nhưng không thể nói với ai, chóp mũi nàng cay xè, nếu như có Thu Chỉ ở đây thì tốt biết mấy…Đôi mắt ngập tràn sương mù mờ mịt, nàng vẫn chưa biết hiện tại Thanh Phong và Thu Chỉ như thế nào.
…
Trong Dưỡng Tâm Điện, Hoàng đế ngồi sau long án đặt tách trà xuống, nhìn về phía Thẩm Thính Trúc đang ngồi bên dưới, cười nói: “Thấy ngươi khỏe mạnh, Trẫm cũng yên tâm.”
Thẩm Thính Trúc ngước mắt lên, cong môi mỉm cười: “Để Hoàng Thượng lo lắng là lỗi của thần.”
Hoàng đế lườm mắt nhìn hắn một hồi, bất đắc dĩ tặc lưỡi nói: “Ngươi đừng có bày ra cái dáng vẻ cười giả lả đó ở chỗ của Trẫm.”
Thẩm Thính Trúc nghe vậy, nét cười cũng chân thành hơn: “Hoàng Thượng có còn nhớ ban đầu đã hứa với thần thế nào không?”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Thượng lộ ra vẻ lúng túng, hắn hắng giọng nói: “A tỷ của ngươi khóc nháo với Trẫm, Trẫm còn cách nào nữa đâu. Hơn nữa, tuy Trẫm đồng ý cho ngươi đi Giang Ninh làm việc, nhưng từ trước đến giờ, Trẫm vẫn luôn tán thành suy nghĩ của Hầu phu nhân và a tỷ của ngươi.”
Hoàng đế cười híp mắt nhìn Thẩm Thính Trúc: “Lần sau không thể như vậy được nữa, nghe rõ chưa?”
Thẩm Thính Trúc tức đến độ bật cười: “Thần tuân chỉ, thần xin phép cáo lui.”
“Đệ lại muốn đi đâu?” Cánh cửa màu son của Dưỡng Tâm Điện bị đẩy ra, một giọng nói dịu dàng mang ý trách cứ vang đến.
Thái giám đi theo sau lưng Thẩm Trăn, hoảng loạn nói: “Hoàng Hậu nương nương cầu kiến.”
Hoàng đế không hề tức giận đối với việc Thẩm Trăn xông vào khi chưa được thông báo, hắn phất tay cho Thái giám lui ra ngoài.
Thẩm Trăn uốn gối hành lễ trước mặt Hoàng đế: “Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng.”
Hoàng đế nhẹ nhàng chặn lại động tác hành lễ của Thẩm Trăn: “Trẫm đã nói bao nhiêu lần rồi, Trăn Nhi gặp Trẫm không cần phải hành lễ.”
“Tạ Hoàng Thượng.” Thẩm Trăn đứng dậy, giọng điệu không vui vẻ nhưng cũng không lạnh nhạt.
Cảm giác xa cách lờ mờ đó khiến Thẩm Thính Trúc cau mày lại, nhưng Hoàng đế cũng không để ý, hắn quay sang nói với Thẩm Thính Trúc: “Nếu như Hoàng Hậu đã đến, Thẩm Trì, ngươi khoan hãy đi.”
“A tỷ.” Thẩm Thính Trúc khẽ gọi một tiếng, cuối cùng đã khiến trong mắt Thẩm Trăn nổi lên gợn sóng, đôi mắt hòa nhã nhìn hắn, ngoài vẻ trách cứ chỉ toàn nỗi lo lắng.
Hoàng đế sai người đỡ nàng ngồi xuống, nhưng Thẩm Trăn nói: “Thần thiếp sợ sẽ ảnh hưởng Hoàng Thượng xử lý chính vụ, vẫn mong Hoàng Thượng cho phép thần thiếp và Thẩm Trì về cung nói chuyện.”
Ý cười trên gương mặt Hoàng đế dần nhạt đi, trong mắt hắn hiện lên vẻ cô đơn, nhưng ngay sau đó lại nói: “Vẫn là Trăn Nhi suy xét chu toàn.”
Thẩm Thính Trúc nhìn hai người họ, hắn không nói gì mà chỉ hành lễ rồi đi theo Thẩm Trăn cùng rời khỏi Dưỡng Tâm Điện. Hắn không đi vào trong cung của Thẩm Trăn, chỉ nhẹ giọng nói: “A tỷ, ta biết tỷ muốn nói gì.”
Thẩm Trăn nhìn đệ đệ cùng một mẹ sinh ra với mình, trên khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp lộ ra vẻ buồn rầu: “Đệ biết rõ thì tốt.”
Nàng nói xong liền quay đầu lại, cố giấu đi những chua xót trong mắt. Bọn họ là tỷ đệ ruột thịt, nàng hiểu rõ tính tình của đệ đệ, cũng biết hắn từ nhỏ đã có hoài bão ý chí to lớn chứ cũng không phải giống như bây giờ.
Thẩm Thính Trúc thở dài nắm lấy bả vai của Thẩm Trăn: “A tỷ, ta sẽ không làm bừa.”
Thẩm Trăn gật đầu: “Đệ hiểu là tốt rồi.”
Nàng là tỷ tỷ của hắn, nàng thương nhưng cũng hiểu cho sự không cam lòng của hắn, nhưng cũng chính vì nàng là tỷ tỷ của hắn nên nàng càng mong hắn bình an hơn bất kỳ ai.
Thẩm Thính Trúc nói tiếp: “Mọi chuyện đã qua nhiều năm vậy rồi, sao a tỷ cứ mãi khổ não giận lây Hoàng Thượng, cho dù có lặp lại lần nữa, ta vẫn sẽ làm như vậy.”
Thẩm Trăm mỉm cười: “A tỷ biết rồi.”
Thẩm Thính Trúc không nói gì thêm, sao khi từ biệt Thẩm Trăn, hắn ra khỏi hoàng cung.
…
Kể từ đêm hôm đó, đã hai ngày Lâm Khinh Nhiễm không chạm mặt Thẩm Thính Trúc, ngay cả Tuyết Đoàn hai ngày nay cũng chẳng thấy nó tới viện của nàng, không biết nó đã trở về hay chưa.
Lâm Khinh Nhiễm tựa người trên ghế mềm lơ đãng lật sách, nàng vẫn thấy lo lắng cho tình hình của Thu Chỉ và Thanh Phong, nhưng muốn biết rõ chỉ có thể đi hỏi Thẩm Thính Trúc, vừa nghĩ đến người đó, Lâm Khinh Nhiễm đã nhụt chí lấy sách che mặt lại.
Trang giấy lạnh ngắt dán trên mặt nàng, Lâm Khinh Nhiễm không biết vì sao lại nhớ đến cảm giác lành lạnh từ lòng bàn tay hắn chạm vào trên cổ chân nàng, nàng cuống quít đặt quyển sách xuống, trợn tròn mắt thở mạnh.
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên, Bích Oánh ở ngoài cửa nói vào: “Cô nương, Ngọc Doanh trong viện Thế tử đến cầu kiến.”
Lâm Khinh Nhiễu cau mày lại, người đó lại muốn làm gì, nàng cắn môi nói: “Vào đi.”
“Nô tỳ tham kiến Lâm cô nương.” Ngọc Doanh cúi người chào hỏi nàng, dáng vẻ ngại ngùng nói: “Tuyết Đoàn trong viện Thế tử lại không tìm thấy đâu, nô tỳ đến hỏi xem chỗ cô nương có thấy nó hay không?”
Lâm Khinh Nhiễm nhất thời cạn lời, chuyện này là thế nào đây, cứ mèo không thấy đâu là phải ở chỗ nàng sao?
“Ta không thấy nó.” Lâm Khinh Nhiễm nói tiếp: “Ngươi đi tìm ở trong viện thử xem.”
Ngọc Doanh “dạ” một tiếng rồi đi ra ngoài sân tìm, Lâm Khinh Nhiễm bực dọc tựa người lại vào trên ghế.
Qua một lúc lâu sau, Bích Oánh đi vào thêm than, Lâm Khinh Nhiễm liền hỏi: “Có tìm được Tuyết Đoàn chưa?”
“Vẫn chưa tìm thấy.” Bích Oánh không nhịn được cười nói: “Tiểu thư có điều không biết, tính nết của Tuyết Đoàn rất dính người, cũng không biết vì sao nó vẫn cứ khăng khăng không thân với Thế tử, nhưng Thế tử lại rất thích nó, cho nên thường ngày công việc chính của Ngọc Doanh chính là đi khắp nơi tìm Tuyết Đoàn về, nhưng mỗi lần tìm được nó, mới chớp mắt là nó đã chạy mất.”
Lâm Khinh Nhiễm cũng không hề thấy kỳ lạ, người đó xấu xa như thế, Tuyết Đoàn không thích hắn cũng là chuyện bình thường.
Sau khi Bích Oánh lui ra ngoài, Lâm Khinh Nhiễm ngẫm nghĩ xem Tuyết Đoàn có thể sẽ chạy đến nơi nào, nghĩ hết một lúc, nàng cảm thấy nơi có khả năng nhất chính là bên ngoài Thư Các chỗ của đại biểu ca.
Nàng ngồi dậy, chẳng phải Ngọc Doanh không tìm được Tuyết Đoàn đó sao, vậy thì nàng có thể đi tóm Tuyết Đoàn về, sau đó tiện thể hỏi thăm tình hình của Thanh Phong và Thu Chỉ hiện tại.
Nhưng khi nghĩ đến cảnh phải đối mặt với Thẩm Thính Trúc, Lâm Khinh Nhiễm lại chần chừ không quyết, một hồi lâu sau, nàng mới hít một hơi thật sâu lấy hết tinh thần khoác áo choàng vào đi ra khỏi Thanh Ngọc Các.
…
Thư Các thanh tịnh, mùi trầm hương nhàn nhạt từ cửa sổ bay ra ngoài, đi kèm là tiếng rơi nhẹ nhàng chậm rãi.
Tuyết Đoàn mà Ngọc Doanh có tìm thế nào cũng không thấy lúc này đây đang ngồi trên bệ cửa sổ, chậm rãi li3m lông trên móng vuốt của nó.
Thẩm Kỳ hạ một quân cờ xuống, ngước mắt nhìn về phía Thẩm Thính Trúc đang lơ đãng ngắm nghía Tuyết Đoàn, hắn lên tiếng trêu ghẹo: “Rốt cuộc đệ đến đây để tìm ta đánh cờ, hay là đến xem mèo.”
Thẩm Thính Trúc nhíu mày hỏi lại: “Chỗ của huynh rốt cuộc có gì hay mà nó lại thích đến đây tới vậy?”
Nghe thấy giọng nói của Thẩm Thính Trúc, hai lỗ tai của Tuyết Đoàn khẽ giật giật, nó ung dung từ trên cửa sổ nhảy xuống đất chạy đi.
Thẩm Thính Trúc mím đôi môi tái nhợt, trong đôi mắt hoa đào đen trắng rõ ràng kia lộ ra vẻ bực dọc thấy rõ.
Thẩm Kỳ không nhịn được liền bật cười to, Thẩm Thính Trúc ném quân cờ trong tay xuống, đứng dậy nói: “Ta có hơi mệt, nằm nghỉ ở chỗ đại ca một lát.”
Thấy hắn quen thuộc đi vòng ra sau bức bình phong, Thẩm Kỳ chậm rãi nhặt từng quân cờ trên bàn cờ.
Lâm Khinh Nhiễm vòng qua góc tường đi ra phía sau thư các, trong miệng còn nhỏ giọng gọi: “Tuyết Đoàn, Tuyết Đoàn, meo meo…”
Giọng nói trong trẻo ngọt ngào từ ngoài cửa sổ len lỏi vào trong phòng, rơi vào trong tai Thẩm Kỳ, cũng rơi vào trong tai Thẩm Thính Trúc đang chợp mắt, hắn chầm chậm mở đôi mắt ủ rũ ra.
“Ngươi thật sự ở đây!” Nghe thấy giọng nói hào hứng của Lâm Khinh Nhiễm, khóe miệng của Thẩm Thính Trúc cũng cong lên.
Lâm Khinh Nhiễm cầm cành cây trong tay, phe phẩy trước mặt Tuyết Đoàn đang nằm phơi nắng trên tảng đá. Tuyết Đoàn ngẩng đầu lên, ánh mắt nó đã bị thu hút bởi lông vũ trên cành cây, chẳng mấy chốc nó đã nhảy tới bên chân Lâm Khinh Nhiễm.
Lâm Khinh Nhiễm ôm Tuyết Đoàn lên, đang định đi ra ngoài, nhưng vừa xoay người lại đã nhìn thấy Thẩm Kỳ đang đứng ở cửa sổ mỉm cười nhìn nàng.
Lâm Khinh Nhiễm sững sờ, vội mỉm cười nhìn hắn chào hỏi: “Đại biểu ca.”
Thẩm Kỳ gật đầu đáp lại: “Biểu muội.”
Sau tấm bình phong, nụ cười vốn trên mặt Thẩm Thính Trúc đã tắt đi, hắn không ngừng mân mê đốt ngón tay của mình, sao lúc nàng gọi hắn không ngọt ngào và dịu dàng như vậy chứ?
Cảm giác thẹn thùng cùng nỗi chật vật khiến hai bên mang tai nàng đỏ bừng lên.
Lâm Khinh Nhiễm quay đầu nhìn sang chỗ khác, cố gắng để bản thân phớt lờ lòng bàn tay đang đặt trên da thịt của mình, nhưng càng không nhìn, cảm giác lành lạnh kia càng rõ rệt, thỉnh thoảng đầu ngón tay lại lướt qua lòng bàn chân, cảm giác nhồn nhột đó khiến nàng phát run.
Nàng bất lực, trong cổ họng nghẹn ngào nấc nhẹ một cái, hay tay nắm chặt lấy vạt váy, giọng điệu hết sức đáng thương: “Đã xong chưa vậy.”
Năm ngón tay đang đặt trên cổ chân nàng chợt siết chặt lại, cảm giác bó chặt khiến Lâm Khinh Nhiễm hoảng loạn vô cùng, đau đớn ở mắt cá chân đã dịu đi, nàng không nhịn được đá vào đầu gối của hắn: “Huynh mau buông ta ra.”
Trong con ngươi đen dưới hàng mi dài như có thứ gì đó ẩn giấu đi, Thẩm Thính Trúc chậm rãi lên tiếng: “Xong rồi.”
Hắn mang tất và giày vào cho nàng, sau đó mới đặt chân của nàng xuống.
Vừa được thả chân ra, Lâm Khinh Nhiễm đã nhanh chóng rụt chân mình về dưới váy, khép chặt vào tảng đá.
Thẩm Thính Trúc mỉm cười đứng dậy, cơn đau từ trên đầu gối truyền đến khiến ý cười trên môi hắn tắt ngúm, khóe miệng mím chặt ngấm ngầm chịu đựng. Hắn liếc mắt nhìn tiểu cô nương đang cúi đầu sửa sang lại váy áo, không thấy là tốt rồi.
“Đứng lên xem có thể đi được hay không?”
Lâm Khinh Nhiễm siết chặt lòng bàn tay đứng dậy, thử bước đi vài bước, cơn đau vẫn còn âm ỉ nhưng nàng vẫn có thể chịu đựng được.
Thẩm Thính Trúc nghe thấy tiểu cô nương dùng giọng điệu như muỗi kêu để nói với hắn: “Có thể.”
Nhưng từ đầu đến cuối vẫn cụp mắt xuống không dám nhìn hắn.
“Vậy thì trở về đi.”
Lâm Khinh Nhiễm ngước mắt ngạc nhiên hỏi: “Huynh không tìm Tuyết Đoàn nữa à?”
Thẩm Thính Trúc nhìn vành mắt đỏ bừng của nàng, tìm tiếp e rằng tiểu cô nương sẽ khóc mất, hắn cất giọng nhàn nhạt: “Nếu như nàng tìm thấy nó thì đưa đến chỗ ta là được.”
Lâm Khinh Nhiễm chỉ mong có như vậy, nàng gật đầu đi vòng qua hắn, cố chịu đựng cơn đau bước nhanh về Thanh Ngọc Các.
Nguyệt Ảnh đang trải giường đệm trong phòng, thấy Lâm Khinh Nhiễm vội vã đi vào, vẻ mặt tái nhợt không bình thường, nàng ấy vội buông đồ trong tay xuống, chạy tới hỏi thăm: “Tiểu thư sao vậy?”
Lâm Khinh Nhiễm xoay người lại, nàng có một bụng những uất ức không thể nói muốn xả ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Nguyệt Ảnh, trong đầu nàng lóe lên suy nghĩ gì đó, khuôn miệng đã há ra rồi chợt khép lại.
Nguyệt Ảnh là nha hoàn mà người đó chỉ định cho nàng, nửa đường bỗng nhiên xuất hiện một nữ tử đến cầu cứu, nhưng hắn thậm chí còn không kiểm chứng mà đã giữ người lại, Lâm Khinh Nhiễm càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.
Nguyệt Ảnh bị ánh mắt soi xét của nàng làm cho thấp thỏm không yên, nàng ấy đưa tay lên sờ vào mặt mình, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Tiểu thư… sao người lại nhìn nô tỳ như vậy?”
Lâm Khinh Nhiễm buông thõng đôi vai, thở dài một hơi, nàng lấy tay vỗ ngực sợ hãi nói: “Vừa nãy trên đường đi về, Thẩm Thính Trúc cản đường ta lại.”
Nguyệt Ảnh hồi hộp hỏi: “Vì sao Thế tử lại cản đường tiểu thư?”
Lâm Khinh Nhiễm nghiêm mặt nhìn Nguyệt Ảnh: “Thính Trúc là tên tự của Thế tử, đến ta còn phải nghe nói từ chỗ cô cô mới biết, làm sao ngươi biết được?”
“Nô tỳ, nô tỳ nghe Tuyết Hà tỷ tỷ nói.” Trong mắt Nguyệt Ảnh chợt tỏ ra vẻ hoảng hốt nhưng rất nhanh đã tan biến đi, cuối cùng vẫn bị Lâm Khinh Nhiễm tóm được rồi.
Lòng nàng lạnh lẽo vô cùng, mấy lần chạy trốn trước đó nàng chưa từng bỏ Nguyệt Ảnh lại, nhưng kết quả thì hay rồi, ngay từ đầu nàng ấy đã biết được chân tướng sự việc.
Lâm Khinh Nhiễm không tỏ rõ thái độ, chỉ thờ ơ nói: “Ngươi đi lấy nước đi, ta muốn tắm gội.”
Trong lòng Nguyệt Ảnh dâng lên nỗi bất an, nàng ấy nhìn Lâm Khinh Nhiễm, ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi, sau một hồi thì cúi đầu đáp “dạ” một tiếng rồi đi ra ngoài.
Sau khi biết được Thẩm Thính Trúc cố tình bắt nạt mình, lừa mình, Lâm Khinh Nhiễm có nghiến răng nghiến lợi thì cũng chỉ là tức giận, nhưng bây giờ nàng thật sự thấy đau lòng.
Ấm ức đầy bụng nhưng không thể nói với ai, chóp mũi nàng cay xè, nếu như có Thu Chỉ ở đây thì tốt biết mấy…Đôi mắt ngập tràn sương mù mờ mịt, nàng vẫn chưa biết hiện tại Thanh Phong và Thu Chỉ như thế nào.
…
Trong Dưỡng Tâm Điện, Hoàng đế ngồi sau long án đặt tách trà xuống, nhìn về phía Thẩm Thính Trúc đang ngồi bên dưới, cười nói: “Thấy ngươi khỏe mạnh, Trẫm cũng yên tâm.”
Thẩm Thính Trúc ngước mắt lên, cong môi mỉm cười: “Để Hoàng Thượng lo lắng là lỗi của thần.”
Hoàng đế lườm mắt nhìn hắn một hồi, bất đắc dĩ tặc lưỡi nói: “Ngươi đừng có bày ra cái dáng vẻ cười giả lả đó ở chỗ của Trẫm.”
Thẩm Thính Trúc nghe vậy, nét cười cũng chân thành hơn: “Hoàng Thượng có còn nhớ ban đầu đã hứa với thần thế nào không?”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Thượng lộ ra vẻ lúng túng, hắn hắng giọng nói: “A tỷ của ngươi khóc nháo với Trẫm, Trẫm còn cách nào nữa đâu. Hơn nữa, tuy Trẫm đồng ý cho ngươi đi Giang Ninh làm việc, nhưng từ trước đến giờ, Trẫm vẫn luôn tán thành suy nghĩ của Hầu phu nhân và a tỷ của ngươi.”
Hoàng đế cười híp mắt nhìn Thẩm Thính Trúc: “Lần sau không thể như vậy được nữa, nghe rõ chưa?”
Thẩm Thính Trúc tức đến độ bật cười: “Thần tuân chỉ, thần xin phép cáo lui.”
“Đệ lại muốn đi đâu?” Cánh cửa màu son của Dưỡng Tâm Điện bị đẩy ra, một giọng nói dịu dàng mang ý trách cứ vang đến.
Thái giám đi theo sau lưng Thẩm Trăn, hoảng loạn nói: “Hoàng Hậu nương nương cầu kiến.”
Hoàng đế không hề tức giận đối với việc Thẩm Trăn xông vào khi chưa được thông báo, hắn phất tay cho Thái giám lui ra ngoài.
Thẩm Trăn uốn gối hành lễ trước mặt Hoàng đế: “Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng.”
Hoàng đế nhẹ nhàng chặn lại động tác hành lễ của Thẩm Trăn: “Trẫm đã nói bao nhiêu lần rồi, Trăn Nhi gặp Trẫm không cần phải hành lễ.”
“Tạ Hoàng Thượng.” Thẩm Trăn đứng dậy, giọng điệu không vui vẻ nhưng cũng không lạnh nhạt.
Cảm giác xa cách lờ mờ đó khiến Thẩm Thính Trúc cau mày lại, nhưng Hoàng đế cũng không để ý, hắn quay sang nói với Thẩm Thính Trúc: “Nếu như Hoàng Hậu đã đến, Thẩm Trì, ngươi khoan hãy đi.”
“A tỷ.” Thẩm Thính Trúc khẽ gọi một tiếng, cuối cùng đã khiến trong mắt Thẩm Trăn nổi lên gợn sóng, đôi mắt hòa nhã nhìn hắn, ngoài vẻ trách cứ chỉ toàn nỗi lo lắng.
Hoàng đế sai người đỡ nàng ngồi xuống, nhưng Thẩm Trăn nói: “Thần thiếp sợ sẽ ảnh hưởng Hoàng Thượng xử lý chính vụ, vẫn mong Hoàng Thượng cho phép thần thiếp và Thẩm Trì về cung nói chuyện.”
Ý cười trên gương mặt Hoàng đế dần nhạt đi, trong mắt hắn hiện lên vẻ cô đơn, nhưng ngay sau đó lại nói: “Vẫn là Trăn Nhi suy xét chu toàn.”
Thẩm Thính Trúc nhìn hai người họ, hắn không nói gì mà chỉ hành lễ rồi đi theo Thẩm Trăn cùng rời khỏi Dưỡng Tâm Điện. Hắn không đi vào trong cung của Thẩm Trăn, chỉ nhẹ giọng nói: “A tỷ, ta biết tỷ muốn nói gì.”
Thẩm Trăn nhìn đệ đệ cùng một mẹ sinh ra với mình, trên khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp lộ ra vẻ buồn rầu: “Đệ biết rõ thì tốt.”
Nàng nói xong liền quay đầu lại, cố giấu đi những chua xót trong mắt. Bọn họ là tỷ đệ ruột thịt, nàng hiểu rõ tính tình của đệ đệ, cũng biết hắn từ nhỏ đã có hoài bão ý chí to lớn chứ cũng không phải giống như bây giờ.
Thẩm Thính Trúc thở dài nắm lấy bả vai của Thẩm Trăn: “A tỷ, ta sẽ không làm bừa.”
Thẩm Trăn gật đầu: “Đệ hiểu là tốt rồi.”
Nàng là tỷ tỷ của hắn, nàng thương nhưng cũng hiểu cho sự không cam lòng của hắn, nhưng cũng chính vì nàng là tỷ tỷ của hắn nên nàng càng mong hắn bình an hơn bất kỳ ai.
Thẩm Thính Trúc nói tiếp: “Mọi chuyện đã qua nhiều năm vậy rồi, sao a tỷ cứ mãi khổ não giận lây Hoàng Thượng, cho dù có lặp lại lần nữa, ta vẫn sẽ làm như vậy.”
Thẩm Trăm mỉm cười: “A tỷ biết rồi.”
Thẩm Thính Trúc không nói gì thêm, sao khi từ biệt Thẩm Trăn, hắn ra khỏi hoàng cung.
…
Kể từ đêm hôm đó, đã hai ngày Lâm Khinh Nhiễm không chạm mặt Thẩm Thính Trúc, ngay cả Tuyết Đoàn hai ngày nay cũng chẳng thấy nó tới viện của nàng, không biết nó đã trở về hay chưa.
Lâm Khinh Nhiễm tựa người trên ghế mềm lơ đãng lật sách, nàng vẫn thấy lo lắng cho tình hình của Thu Chỉ và Thanh Phong, nhưng muốn biết rõ chỉ có thể đi hỏi Thẩm Thính Trúc, vừa nghĩ đến người đó, Lâm Khinh Nhiễm đã nhụt chí lấy sách che mặt lại.
Trang giấy lạnh ngắt dán trên mặt nàng, Lâm Khinh Nhiễm không biết vì sao lại nhớ đến cảm giác lành lạnh từ lòng bàn tay hắn chạm vào trên cổ chân nàng, nàng cuống quít đặt quyển sách xuống, trợn tròn mắt thở mạnh.
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên, Bích Oánh ở ngoài cửa nói vào: “Cô nương, Ngọc Doanh trong viện Thế tử đến cầu kiến.”
Lâm Khinh Nhiễu cau mày lại, người đó lại muốn làm gì, nàng cắn môi nói: “Vào đi.”
“Nô tỳ tham kiến Lâm cô nương.” Ngọc Doanh cúi người chào hỏi nàng, dáng vẻ ngại ngùng nói: “Tuyết Đoàn trong viện Thế tử lại không tìm thấy đâu, nô tỳ đến hỏi xem chỗ cô nương có thấy nó hay không?”
Lâm Khinh Nhiễm nhất thời cạn lời, chuyện này là thế nào đây, cứ mèo không thấy đâu là phải ở chỗ nàng sao?
“Ta không thấy nó.” Lâm Khinh Nhiễm nói tiếp: “Ngươi đi tìm ở trong viện thử xem.”
Ngọc Doanh “dạ” một tiếng rồi đi ra ngoài sân tìm, Lâm Khinh Nhiễm bực dọc tựa người lại vào trên ghế.
Qua một lúc lâu sau, Bích Oánh đi vào thêm than, Lâm Khinh Nhiễm liền hỏi: “Có tìm được Tuyết Đoàn chưa?”
“Vẫn chưa tìm thấy.” Bích Oánh không nhịn được cười nói: “Tiểu thư có điều không biết, tính nết của Tuyết Đoàn rất dính người, cũng không biết vì sao nó vẫn cứ khăng khăng không thân với Thế tử, nhưng Thế tử lại rất thích nó, cho nên thường ngày công việc chính của Ngọc Doanh chính là đi khắp nơi tìm Tuyết Đoàn về, nhưng mỗi lần tìm được nó, mới chớp mắt là nó đã chạy mất.”
Lâm Khinh Nhiễm cũng không hề thấy kỳ lạ, người đó xấu xa như thế, Tuyết Đoàn không thích hắn cũng là chuyện bình thường.
Sau khi Bích Oánh lui ra ngoài, Lâm Khinh Nhiễm ngẫm nghĩ xem Tuyết Đoàn có thể sẽ chạy đến nơi nào, nghĩ hết một lúc, nàng cảm thấy nơi có khả năng nhất chính là bên ngoài Thư Các chỗ của đại biểu ca.
Nàng ngồi dậy, chẳng phải Ngọc Doanh không tìm được Tuyết Đoàn đó sao, vậy thì nàng có thể đi tóm Tuyết Đoàn về, sau đó tiện thể hỏi thăm tình hình của Thanh Phong và Thu Chỉ hiện tại.
Nhưng khi nghĩ đến cảnh phải đối mặt với Thẩm Thính Trúc, Lâm Khinh Nhiễm lại chần chừ không quyết, một hồi lâu sau, nàng mới hít một hơi thật sâu lấy hết tinh thần khoác áo choàng vào đi ra khỏi Thanh Ngọc Các.
…
Thư Các thanh tịnh, mùi trầm hương nhàn nhạt từ cửa sổ bay ra ngoài, đi kèm là tiếng rơi nhẹ nhàng chậm rãi.
Tuyết Đoàn mà Ngọc Doanh có tìm thế nào cũng không thấy lúc này đây đang ngồi trên bệ cửa sổ, chậm rãi li3m lông trên móng vuốt của nó.
Thẩm Kỳ hạ một quân cờ xuống, ngước mắt nhìn về phía Thẩm Thính Trúc đang lơ đãng ngắm nghía Tuyết Đoàn, hắn lên tiếng trêu ghẹo: “Rốt cuộc đệ đến đây để tìm ta đánh cờ, hay là đến xem mèo.”
Thẩm Thính Trúc nhíu mày hỏi lại: “Chỗ của huynh rốt cuộc có gì hay mà nó lại thích đến đây tới vậy?”
Nghe thấy giọng nói của Thẩm Thính Trúc, hai lỗ tai của Tuyết Đoàn khẽ giật giật, nó ung dung từ trên cửa sổ nhảy xuống đất chạy đi.
Thẩm Thính Trúc mím đôi môi tái nhợt, trong đôi mắt hoa đào đen trắng rõ ràng kia lộ ra vẻ bực dọc thấy rõ.
Thẩm Kỳ không nhịn được liền bật cười to, Thẩm Thính Trúc ném quân cờ trong tay xuống, đứng dậy nói: “Ta có hơi mệt, nằm nghỉ ở chỗ đại ca một lát.”
Thấy hắn quen thuộc đi vòng ra sau bức bình phong, Thẩm Kỳ chậm rãi nhặt từng quân cờ trên bàn cờ.
Lâm Khinh Nhiễm vòng qua góc tường đi ra phía sau thư các, trong miệng còn nhỏ giọng gọi: “Tuyết Đoàn, Tuyết Đoàn, meo meo…”
Giọng nói trong trẻo ngọt ngào từ ngoài cửa sổ len lỏi vào trong phòng, rơi vào trong tai Thẩm Kỳ, cũng rơi vào trong tai Thẩm Thính Trúc đang chợp mắt, hắn chầm chậm mở đôi mắt ủ rũ ra.
“Ngươi thật sự ở đây!” Nghe thấy giọng nói hào hứng của Lâm Khinh Nhiễm, khóe miệng của Thẩm Thính Trúc cũng cong lên.
Lâm Khinh Nhiễm cầm cành cây trong tay, phe phẩy trước mặt Tuyết Đoàn đang nằm phơi nắng trên tảng đá. Tuyết Đoàn ngẩng đầu lên, ánh mắt nó đã bị thu hút bởi lông vũ trên cành cây, chẳng mấy chốc nó đã nhảy tới bên chân Lâm Khinh Nhiễm.
Lâm Khinh Nhiễm ôm Tuyết Đoàn lên, đang định đi ra ngoài, nhưng vừa xoay người lại đã nhìn thấy Thẩm Kỳ đang đứng ở cửa sổ mỉm cười nhìn nàng.
Lâm Khinh Nhiễm sững sờ, vội mỉm cười nhìn hắn chào hỏi: “Đại biểu ca.”
Thẩm Kỳ gật đầu đáp lại: “Biểu muội.”
Sau tấm bình phong, nụ cười vốn trên mặt Thẩm Thính Trúc đã tắt đi, hắn không ngừng mân mê đốt ngón tay của mình, sao lúc nàng gọi hắn không ngọt ngào và dịu dàng như vậy chứ?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương