Biểu Muội Khó Thoát
Chương 35: Nhiễm Nhiễm nhìn rõ xem đây là nơi nào?
Thẩm Thính Trúc còn tưởng mình nhìn nhầm, nếu không thì sao trước mắt hắn lại xuất hiện cảnh tượng đẹp đẽ đến mê hồn thế này.
Áo trong của Lâm Khinh Nhiễm bị thấp ướt dán chặt vào trên người, sợi dây thắt lưng rũ xuống uốn lượn theo đường cong, nước theo đó nhỏ giọt xuống lướt qua làn da trắng sáng nhẵn nhụi. Đặt vào trong cảnh tượng hồ nước nóng có sương mù lượn lờ, nếu để hình dung nàng giống như một cái gì đó, vậy thì nhất định chính là yêu tinh mê hoặc lòng người, câu hồn đoạt phách trong sơn cốc.
Đôi mắt Thẩm Thính Trúc tối sầm lại, yết hầu gian nan trượt xuống.
Làn nước nóng đã thấm ướt cơ thể Lâm Khinh Nhiễm, da thịt trắng hồng lả lướt lộ ra ngoài, đôi môi mọng nước khẽ hé mở ra để hít thở, một giọt nước bắn vào trên chóp mũi thẳng tắp trông rất đáng yêu, hàng mi cong vút cũng đã ướt đẫm run rẩy rũ xuống, khiến cho tầm mắt vốn đã mơ hồ lại càng mờ mịt hơn nữa.
Lâm Khinh Nhiễm chỉ sợ bình rượu trong tay sẽ bị ướt, nàng nhấc tay lên cao, tay còn lại đập xuống mặt nước gọi “Thẩm Hi” tới, trong miệng còn nhỏ giọng thầm thì những lời mơ hồ: “Các muội đợi lâu rồi phải không.”
Thẩm Thính Trúc lặng nhìn những giọt nước từ trên cánh tay chầm chậm chảy ngược vào áo trong của nàng, ánh trăng chiếu rọi khiến cảnh tượng trước mắt càng thêm rõ ràng hơn, thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy hình thêu hoa trên áo lót của nàng, màu hồng phấn ấy là nhụy hoa hay là…
Hai tay hắn nắm chặt đặt trên vách hồ phía sau, trên mu bàn tay gân xanh hằn lên rõ ràng, hơi thở trầm thấp hỗn loạn vô cùng.
Ánh mắt nóng bỏng ấy dừng lại trên người nàng, Thẩm Thính Trúc cảm thấy mình nên lên tiếng nhắc nhở nàng đừng qua đây, nhưng mấp máy khóe môi một hồi lại nuốt ngược những lời vào lòng.
Lâm Khinh Nhiễm giống như một con cá linh hoạt luồn lách đến bên cạnh hắn, Thẩm Thính Trúc rũ mắt xuống, khoảng cách gần thế này, đủ để hắn phân biệt được cái nào là nhụy hoa, cái nào là thêu hoa…
Hắn cắn răng nghiến chặt quai hàm, trên trán đã thấm đẫm mồ hôi.
Lâm Khinh Nhiễm lắc lắc bình rượu trước mắt, cong môi nói: “Rượu đến rồi đây…”
Khi bình rượu che khuất tầm nhìn đã lấy xuống, tiếng cười trong miệng Lâm Khinh Nhiễm chợt khựng lại.
Nàng ngơ ngác nhìn người trước mặt như thể không quen biết, một hồi lâu sau, đầu nàng như nổ tung một tiếng vang ầm, hai tay run rẩy khiến bình rượu rơi thẳng xuống hồ, mùi rượu thơm mát lan đi khắp nơi.
Lâm Khinh Nhiễm dụi mắt cố xua tan tầng sương mờ trong mắt, nhưng bất luận nàng có thử bao nhiêu lần, khuôn mặt của Thẩm Thính Trúc vẫn hiện ra đó, đầu óc hỗn loạn không thể hiểu nổi vì sao cái tên sát tinh ấy lại ở trong này, nước mắt cứ thế túa ra chực chờ trong hốc mắt lung lay như sắp chảy xuống, quả nhiên hắn không chịu tha cho mình.
Tiếng nức nở khe khẽ vang lên khiến đôi mắt âm trầm của hắn tỉnh táo trở lại.
Lâm Khinh Nhiễm luống cuống muốn lùi ra đằng sau, nàng chỉ muốn chạy trốn đi, chớp mắt cổ tay nàng đã bị nắm chặt, nước mắt nóng hổi chảy dọc theo gò má, nàng hoảng hốt nói: “Buông, buông ra…”
Nàng đưa tay cố tách bàn tay của Thẩm Thính Trúc nhưng cũng bị giữ chặt lại.
Cảm giác ngà say đã hoàn toàn biến mất, Lâm Khinh Nhiễm thậm chí còn không dám cúi đầu nhìn cảnh tượng trước người mình lúc này là như thế nào, nàng cảm thấy mình giống như con cá nằm trên thớt, giọng điệu nức nở không thành lời: “Sao huynh lại ở trong này, huynh điên rồi sao?”
Thẩm Thính Trúc giấu đi tối tăm trong đáy mắt, giọng nói trở nên trầm khàn: “Nhiễm Nhiễm nhìn cho rõ đây là nơi nào, nàng đã uống bao nhiêu chén rượu rồi?”
Ngay cả lúc nói chuyện cũng ngập mùi rượu, Thẩm Thính Trúc trước giờ không thích uống rượu, cơ thể hắn cũng không cho phép, nhưng giờ khắc này hắn vô cùng muốn nếm thử, ánh mắt hắn rời khỏi đôi mắt của tiểu cô nương dừng lại trên cánh môi khép hờ.
Lâm Khinh Nhiễm vốn không nghe rõ hắn nói những gì, tiếng nức nở càng lúc càng lớn: “Buông ra… cầu xin huynh.”
Giọng điệu thút thít cầu xin, lại còn là dáng vẻ như sắp cởi sạch váy áo, Thẩm Thính Trúc cắn răng kéo hai tay nàng ra sau lưng, sau đó lấy tay che miệng nàng lại: “Nhiễm Nhiễm còn lớn tiếng như thế sẽ thu hút người đến đây.”
Khoảng cách gần sát quá mức thế này khiến cơ thể của hai người gần như chạm vào nhau.
Hơi thở của hắn không ổn định, cố bình tĩnh nói: “Hồ nước nóng này nằm trong viện ta ở, chỉ có một mình ta hưởng dụng, Nhiễm Nhiễm sao lại tiến vào đây?”
Lời hắn nói khiến Lâm Khinh Nhiễm rơi vào tuyệt vọng, nàng ngẩng cổ nhìn khắp xung quanh, hồ này quả thực to hơn nhiều so với hồ nước nóng nàng ngâm mình trước đó, trên cây xà gỗ bên cạnh còn treo y phục của nam nhân, đôi mắt giàn giụa nước mắt lại tìm thấy con đường nhỏ hẹp mà trước đó mình cố chen vào.
Cuối cùng Lâm Khinh Nhiễm cũng nhận ra là do mình đi nhầm đường, nàng nhắm mắt lại cố sức rút tay ra, tiếng nức nở nghẹn ngào mơ hồ thoát ra từ lòng bàn tay hắn: “Ta không biết sao lại đi nhầm đường… bây giờ ta đi ngay.”
Đôi vai gầy gò không ngừng run rẩy dưới ánh trăng, nước mắt tuôn xuống gò má chảy vào khe hở trên tay hắn, hắn chậm rãi buông tay, nhắm chặt mắt tựa người về phía sau, lồ ng ngực nhấp nhô không ngừng.
Lâm Khinh Nhiễm dùng hai tay ôm lấy cơ thể mình, khóc thút thít bò lên thềm đá.
Thẩm Thính Trúc vẫn nhắm hai mắt lại, giọng nói đã bình ổn hơn một chút: “Nàng mặc thêm quần áo…”
“Thính Trúc, Trẫm đã cân nhắc đề nghị của ngươi, cảm thấy cũng không phải là không được.” Giọng nói của Hoàng đế cùng tiếng bước chân đang từ đằng xa tiến đến hồ nước.
Thẩm Thính Trúc đang nói chợt khựng lại, hắn đột nhiên mở mắt ra, Lâm Khinh Nhiễm đang muốn bước lên thềm đá nghe vậy chợt hoảng loạn đến mức cả người ngã lại vào trong hồ nước, Thẩm Thính Trúc đưa tay ôm lấy nàng mới không khiến nàng lao thẳng xuống nước
Lâm Khinh Nhiễm sợ hãi vô cùng, tiếng thút thít giờ đây nằm lại trong cổ họng, nàng run rẩy dùng hai tay che miệng, lúc này nàng đã không còn quan tâm cánh tay Thẩm Thính Trúc có đặt trên da thịt của mình hay không, nàng hốt hoảng nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn giờ đã trắng bệch, Hoàng Thượng sao lại đến đây vào lúc này!
Xung quanh đây hoàn toàn không có chỗ nào có thể ẩn nấp, Hoàng Thượng chỉ cần tiến vào nhất định sẽ phát hiện ra ngay!
Thẩm Thính Trúc nghiêm mặt nói: “Vẫn mong Hoàng Thượng vào nhà chính đợi thần một lát, thần lập tức tới ngay.”
Tiếng cười trong vắt của Hoàng Thượng vang đến: “Không sao, ngươi cứ ngâm mình tiếp đi, Trẫm ngồi một bên nói chuyện với ngươi cũng được.”
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Lâm Khinh Nhiễm lo lắng đến độ cả người đờ đẫn, nàng không chút nghĩ ngợi vội bổ nhào vào trong ngực Thẩm Thính Trúc, cố che chắn cảnh xuân trước người mình.
Cảm giác mềm mại áp sát khiến cả người Thẩm Thính Trúc chấn động, hắn với tay kéo lấy áo bào trên xà gỗ bên cạnh, còn chưa kịp đợi hắn bao bọc cả người nàng lại, bàn ta nhỏ nhắn đặt trên vai hắn đã buông thõng, Lâm Khinh Nhiễm hít sâu một hơi, cả người trôi tuột xuống nước.
Thẩm Thính Trúc sững sờ, bàn tay hắn cầm lấy áo bào trải ra trên mặt nước, vừa vặn che đi bóng người bên dưới hồ.
Ngay sau đó, Hoàng đế từ trong hành lang đi ra đã xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Thẩm Thính Trúc bình tĩnh nói: “Thần cũng ngâm mình đủ rồi, tiết trời lạnh lẽo, hay là Hoàng Thượng đi vào phòng chơi cờ, đợi thần đến từ từ trò chuyện với ngài sau.”
“Không đánh cờ nữa.” Hoàng đế phất tay ghé mắt nói với nội thị đi theo phía sau: “Đi lấy y phục đến cho Trẫm.”
Nội thị đáp lại một tiếng rồi lui ra, Hoàng đế lại nhìn hắn, cười nói: “Trẫm cùng ngâm hồ nước nóng này với ngươi vậy.”
Lâm Khinh Nhiễm ở dưới nước lo lắng đến mức sắp điên lên, cảm giác ngạt thở mà không thể thở được khiến đầu nàng choáng váng từng cơn, nếu như Hoàng Thượng thật sự xuống nước…
Lâm Khinh Nhiễm không dám nghĩ tiếp, trong lúc hoảng loạn, nàng véo thật mạnh vào eo của Thẩm Thính Trúc.
Thẩm Thính Trúc rít lên một tiếng cau mày lại, vội túm lấy cái tay lộn xộn ở dưới nước.
Hoàng đế nghe thấy tiếng rít lên của hắn liền nhìn về phía mặt nước đang dập dìu không ngừng, trên mặt đất phía bên kia còn có một chiếc áo khoác ngoài của nữ tử, trong không khí còn có mùi rượu thơm nồng, Hoàng đế híp đôi mắt phượng nhìn về phía Thẩm Thính Trúc.
Thẩm Thính Trúc không hề tránh né: “Không bằng Hoàng Thượng ra ngoài trước đợi thần đến.”
Hoàng đế ngầm hiểu trong lòng, gật đầu nói: “Ngươi cứ từ từ, Trẫm đi trước đây.”
Hoàng đế quay người đi được hai bước lại dừng chân, quay đầu lại nói: “Phải rồi, uống ít rượu thôi nhé.”
Thẩm Thính Trúc mỉm cười giả lả: “Thần không tiễn nữa.”
Vào lúc Lâm Khinh Nhiễm cảm thấy mình sắp ngạt thở không chống đỡ được nữa, cuối cùng đã nghe thấy tiếng Thẩm Thính Trúc: “Lên được rồi.”
“Ào…”
Bọt nước văng tung tóe khắp nơi, Lâm Khinh Nhiễm từ dưới nước vùng dậy, nước chảy xuống khiến nàng không thể mở mắt nổi, chỉ có thể nhắm mắt th ở dốc từng hơi, khuôn mặt đỏ bừng, cơ thể chênh vênh như sắp ngã.
Nỗi hoảng sợ trong lòng nàng vẫn chưa tiêu tan đi, đầu óc lại bị choáng váng, cả người không kiểm soát được đổ nhào về phía trước, Thẩm Thính Trúc đỡ lấy thắt lưng của nàng, lồ ng ngực bị va vào chợt run lên, hắn nhắm mắt lại ổn định tinh thần, dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ để giúp nàng thuận khí, đầu ngón tay lại vén những sợi tóc hỗn loạn trên trán nàng, dịu dàng nói: “Hít thở chậm thôi, không sao rồi.”
Lâm Khinh Nhiễm tựa cằm vào trên vai Thẩm Thính Trúc, hơi thở dần nhẹ lại, một hồi lâu sau mới gian nan mở mắt ra từ từ, lúc này nàng thậm chí còn chẳng có sức để nâng tay lên, nàng thút thít nước mắt lại chảy dọc xuống mặt: “Ta muốn về phòng.”
Thẩm Thính Trúc vừa đè nén những cảm xúc cuồn cuộn như sóng dữ trong lòng mình, vừa kiên nhẫn vỗ về nàng: “Nàng thế này làm sao ra ngoài?”
“Ta muốn về phòng.” Lâm Khinh Nhiễm chỉ lặp lại một câu này, giọng nói trầm khàn lại nghẹn ngào, cơ thể áp sát trên người hắn chợt vùng vẫy, chỉ có một tầng vải mỏng ngăn cách cả hai.
Lần đầu tiên Thẩm Thính Trúc bất lực và khó xử đến như vậy, hắn lên tiếng dỗ dành: “Được rồi, được rồi, ta cho người đi gọi Nguyệt Ảnh tới đây.”
“Nàng tự đứng lên có được không?” Hắn không xác định liệu mình có thể bế nàng đi về phòng được hay không.
Lâm Khinh Nhiễm nghẹn ngào lắc đầu, nếu như nàng có thể đứng dậy thì sẽ không ngã trên người hắn thế này, không biết có phải là vì nín thở quá lâu hay không, tay chân nàng bây giờ đều đã mất hết cảm giác.
Sau một lúc điều chỉnh lại nhịp thở, Thẩm Thính Trúc mới lấy quần áo trên xà gỗ khoác lên người cả hai, hắn bế ngang Lâm Khinh Nhiễm từ trong nước lên.
Cảm giác đột ngột bị nhấc lên khiến Lâm Khinh Nhiễm giật mình hô lên, nàng giãy dụa hỏi: “Huynh muốn đưa ta đi đâu?”
“Đừng nhúc nhích.” Giọng hắn hơi trầm xuống.
Lâm Khinh Nhiễm sợ hãi rụt vai lại, Thẩm Thính Trúc rũ mắt nhìn nàng, nói: “Nàng không ngâm nước thêm được nữa đâu, ta đưa nàng về phòng.”
Lâm Khinh Nhiễm nửa tin nửa ngờ rút vào trong lòng Thẩm Thính Trúc, bước đi trên hành lang, từ đằng xa đã nhìn thấy Mạc Từ canh giữ ở một góc, Lâm Khinh nhiễm vừa hoảng vừa sợ: “Có người.”
Thẩm Thính Trúc ấn đầu nàng vào lòng mình: “Không sao.”
Lâm Khinh Nhiễm áp sát vào lồ ng ngực ướt đẫm của hắn, bên tai là tiếng tim đập mạnh, nàng không phân biệt rõ là của mình hay của hắn.
Nàng nghe Thẩm Thính Trúc nói với Mạc Từ: “Đừng quay đầu lại, đi gọi Nguyệt Ảnh đến đây.”
Mạc Từ rõ ràng nghe thấy tiếng hít thở của hai người, còn xen lẫn tiếng nấc thật khẽ, đây rõ ràng là tiếng của nữ tử. Mà đi gọi Nguyệt Ảnh tới, vậy chỉ có thể là Biểu cô nương, Mạc Từ chợt thấy da đầu mình tê dại đi, sao biểu cô nương lại ở chỗ này.
Mạc Từ không dám tùy tiện đoán mò, y cúi đầu đáp lại một tiếng sau đó nhanh chóng rời đi.
Áo trong của Lâm Khinh Nhiễm bị thấp ướt dán chặt vào trên người, sợi dây thắt lưng rũ xuống uốn lượn theo đường cong, nước theo đó nhỏ giọt xuống lướt qua làn da trắng sáng nhẵn nhụi. Đặt vào trong cảnh tượng hồ nước nóng có sương mù lượn lờ, nếu để hình dung nàng giống như một cái gì đó, vậy thì nhất định chính là yêu tinh mê hoặc lòng người, câu hồn đoạt phách trong sơn cốc.
Đôi mắt Thẩm Thính Trúc tối sầm lại, yết hầu gian nan trượt xuống.
Làn nước nóng đã thấm ướt cơ thể Lâm Khinh Nhiễm, da thịt trắng hồng lả lướt lộ ra ngoài, đôi môi mọng nước khẽ hé mở ra để hít thở, một giọt nước bắn vào trên chóp mũi thẳng tắp trông rất đáng yêu, hàng mi cong vút cũng đã ướt đẫm run rẩy rũ xuống, khiến cho tầm mắt vốn đã mơ hồ lại càng mờ mịt hơn nữa.
Lâm Khinh Nhiễm chỉ sợ bình rượu trong tay sẽ bị ướt, nàng nhấc tay lên cao, tay còn lại đập xuống mặt nước gọi “Thẩm Hi” tới, trong miệng còn nhỏ giọng thầm thì những lời mơ hồ: “Các muội đợi lâu rồi phải không.”
Thẩm Thính Trúc lặng nhìn những giọt nước từ trên cánh tay chầm chậm chảy ngược vào áo trong của nàng, ánh trăng chiếu rọi khiến cảnh tượng trước mắt càng thêm rõ ràng hơn, thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy hình thêu hoa trên áo lót của nàng, màu hồng phấn ấy là nhụy hoa hay là…
Hai tay hắn nắm chặt đặt trên vách hồ phía sau, trên mu bàn tay gân xanh hằn lên rõ ràng, hơi thở trầm thấp hỗn loạn vô cùng.
Ánh mắt nóng bỏng ấy dừng lại trên người nàng, Thẩm Thính Trúc cảm thấy mình nên lên tiếng nhắc nhở nàng đừng qua đây, nhưng mấp máy khóe môi một hồi lại nuốt ngược những lời vào lòng.
Lâm Khinh Nhiễm giống như một con cá linh hoạt luồn lách đến bên cạnh hắn, Thẩm Thính Trúc rũ mắt xuống, khoảng cách gần thế này, đủ để hắn phân biệt được cái nào là nhụy hoa, cái nào là thêu hoa…
Hắn cắn răng nghiến chặt quai hàm, trên trán đã thấm đẫm mồ hôi.
Lâm Khinh Nhiễm lắc lắc bình rượu trước mắt, cong môi nói: “Rượu đến rồi đây…”
Khi bình rượu che khuất tầm nhìn đã lấy xuống, tiếng cười trong miệng Lâm Khinh Nhiễm chợt khựng lại.
Nàng ngơ ngác nhìn người trước mặt như thể không quen biết, một hồi lâu sau, đầu nàng như nổ tung một tiếng vang ầm, hai tay run rẩy khiến bình rượu rơi thẳng xuống hồ, mùi rượu thơm mát lan đi khắp nơi.
Lâm Khinh Nhiễm dụi mắt cố xua tan tầng sương mờ trong mắt, nhưng bất luận nàng có thử bao nhiêu lần, khuôn mặt của Thẩm Thính Trúc vẫn hiện ra đó, đầu óc hỗn loạn không thể hiểu nổi vì sao cái tên sát tinh ấy lại ở trong này, nước mắt cứ thế túa ra chực chờ trong hốc mắt lung lay như sắp chảy xuống, quả nhiên hắn không chịu tha cho mình.
Tiếng nức nở khe khẽ vang lên khiến đôi mắt âm trầm của hắn tỉnh táo trở lại.
Lâm Khinh Nhiễm luống cuống muốn lùi ra đằng sau, nàng chỉ muốn chạy trốn đi, chớp mắt cổ tay nàng đã bị nắm chặt, nước mắt nóng hổi chảy dọc theo gò má, nàng hoảng hốt nói: “Buông, buông ra…”
Nàng đưa tay cố tách bàn tay của Thẩm Thính Trúc nhưng cũng bị giữ chặt lại.
Cảm giác ngà say đã hoàn toàn biến mất, Lâm Khinh Nhiễm thậm chí còn không dám cúi đầu nhìn cảnh tượng trước người mình lúc này là như thế nào, nàng cảm thấy mình giống như con cá nằm trên thớt, giọng điệu nức nở không thành lời: “Sao huynh lại ở trong này, huynh điên rồi sao?”
Thẩm Thính Trúc giấu đi tối tăm trong đáy mắt, giọng nói trở nên trầm khàn: “Nhiễm Nhiễm nhìn cho rõ đây là nơi nào, nàng đã uống bao nhiêu chén rượu rồi?”
Ngay cả lúc nói chuyện cũng ngập mùi rượu, Thẩm Thính Trúc trước giờ không thích uống rượu, cơ thể hắn cũng không cho phép, nhưng giờ khắc này hắn vô cùng muốn nếm thử, ánh mắt hắn rời khỏi đôi mắt của tiểu cô nương dừng lại trên cánh môi khép hờ.
Lâm Khinh Nhiễm vốn không nghe rõ hắn nói những gì, tiếng nức nở càng lúc càng lớn: “Buông ra… cầu xin huynh.”
Giọng điệu thút thít cầu xin, lại còn là dáng vẻ như sắp cởi sạch váy áo, Thẩm Thính Trúc cắn răng kéo hai tay nàng ra sau lưng, sau đó lấy tay che miệng nàng lại: “Nhiễm Nhiễm còn lớn tiếng như thế sẽ thu hút người đến đây.”
Khoảng cách gần sát quá mức thế này khiến cơ thể của hai người gần như chạm vào nhau.
Hơi thở của hắn không ổn định, cố bình tĩnh nói: “Hồ nước nóng này nằm trong viện ta ở, chỉ có một mình ta hưởng dụng, Nhiễm Nhiễm sao lại tiến vào đây?”
Lời hắn nói khiến Lâm Khinh Nhiễm rơi vào tuyệt vọng, nàng ngẩng cổ nhìn khắp xung quanh, hồ này quả thực to hơn nhiều so với hồ nước nóng nàng ngâm mình trước đó, trên cây xà gỗ bên cạnh còn treo y phục của nam nhân, đôi mắt giàn giụa nước mắt lại tìm thấy con đường nhỏ hẹp mà trước đó mình cố chen vào.
Cuối cùng Lâm Khinh Nhiễm cũng nhận ra là do mình đi nhầm đường, nàng nhắm mắt lại cố sức rút tay ra, tiếng nức nở nghẹn ngào mơ hồ thoát ra từ lòng bàn tay hắn: “Ta không biết sao lại đi nhầm đường… bây giờ ta đi ngay.”
Đôi vai gầy gò không ngừng run rẩy dưới ánh trăng, nước mắt tuôn xuống gò má chảy vào khe hở trên tay hắn, hắn chậm rãi buông tay, nhắm chặt mắt tựa người về phía sau, lồ ng ngực nhấp nhô không ngừng.
Lâm Khinh Nhiễm dùng hai tay ôm lấy cơ thể mình, khóc thút thít bò lên thềm đá.
Thẩm Thính Trúc vẫn nhắm hai mắt lại, giọng nói đã bình ổn hơn một chút: “Nàng mặc thêm quần áo…”
“Thính Trúc, Trẫm đã cân nhắc đề nghị của ngươi, cảm thấy cũng không phải là không được.” Giọng nói của Hoàng đế cùng tiếng bước chân đang từ đằng xa tiến đến hồ nước.
Thẩm Thính Trúc đang nói chợt khựng lại, hắn đột nhiên mở mắt ra, Lâm Khinh Nhiễm đang muốn bước lên thềm đá nghe vậy chợt hoảng loạn đến mức cả người ngã lại vào trong hồ nước, Thẩm Thính Trúc đưa tay ôm lấy nàng mới không khiến nàng lao thẳng xuống nước
Lâm Khinh Nhiễm sợ hãi vô cùng, tiếng thút thít giờ đây nằm lại trong cổ họng, nàng run rẩy dùng hai tay che miệng, lúc này nàng đã không còn quan tâm cánh tay Thẩm Thính Trúc có đặt trên da thịt của mình hay không, nàng hốt hoảng nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn giờ đã trắng bệch, Hoàng Thượng sao lại đến đây vào lúc này!
Xung quanh đây hoàn toàn không có chỗ nào có thể ẩn nấp, Hoàng Thượng chỉ cần tiến vào nhất định sẽ phát hiện ra ngay!
Thẩm Thính Trúc nghiêm mặt nói: “Vẫn mong Hoàng Thượng vào nhà chính đợi thần một lát, thần lập tức tới ngay.”
Tiếng cười trong vắt của Hoàng Thượng vang đến: “Không sao, ngươi cứ ngâm mình tiếp đi, Trẫm ngồi một bên nói chuyện với ngươi cũng được.”
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Lâm Khinh Nhiễm lo lắng đến độ cả người đờ đẫn, nàng không chút nghĩ ngợi vội bổ nhào vào trong ngực Thẩm Thính Trúc, cố che chắn cảnh xuân trước người mình.
Cảm giác mềm mại áp sát khiến cả người Thẩm Thính Trúc chấn động, hắn với tay kéo lấy áo bào trên xà gỗ bên cạnh, còn chưa kịp đợi hắn bao bọc cả người nàng lại, bàn ta nhỏ nhắn đặt trên vai hắn đã buông thõng, Lâm Khinh Nhiễm hít sâu một hơi, cả người trôi tuột xuống nước.
Thẩm Thính Trúc sững sờ, bàn tay hắn cầm lấy áo bào trải ra trên mặt nước, vừa vặn che đi bóng người bên dưới hồ.
Ngay sau đó, Hoàng đế từ trong hành lang đi ra đã xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Thẩm Thính Trúc bình tĩnh nói: “Thần cũng ngâm mình đủ rồi, tiết trời lạnh lẽo, hay là Hoàng Thượng đi vào phòng chơi cờ, đợi thần đến từ từ trò chuyện với ngài sau.”
“Không đánh cờ nữa.” Hoàng đế phất tay ghé mắt nói với nội thị đi theo phía sau: “Đi lấy y phục đến cho Trẫm.”
Nội thị đáp lại một tiếng rồi lui ra, Hoàng đế lại nhìn hắn, cười nói: “Trẫm cùng ngâm hồ nước nóng này với ngươi vậy.”
Lâm Khinh Nhiễm ở dưới nước lo lắng đến mức sắp điên lên, cảm giác ngạt thở mà không thể thở được khiến đầu nàng choáng váng từng cơn, nếu như Hoàng Thượng thật sự xuống nước…
Lâm Khinh Nhiễm không dám nghĩ tiếp, trong lúc hoảng loạn, nàng véo thật mạnh vào eo của Thẩm Thính Trúc.
Thẩm Thính Trúc rít lên một tiếng cau mày lại, vội túm lấy cái tay lộn xộn ở dưới nước.
Hoàng đế nghe thấy tiếng rít lên của hắn liền nhìn về phía mặt nước đang dập dìu không ngừng, trên mặt đất phía bên kia còn có một chiếc áo khoác ngoài của nữ tử, trong không khí còn có mùi rượu thơm nồng, Hoàng đế híp đôi mắt phượng nhìn về phía Thẩm Thính Trúc.
Thẩm Thính Trúc không hề tránh né: “Không bằng Hoàng Thượng ra ngoài trước đợi thần đến.”
Hoàng đế ngầm hiểu trong lòng, gật đầu nói: “Ngươi cứ từ từ, Trẫm đi trước đây.”
Hoàng đế quay người đi được hai bước lại dừng chân, quay đầu lại nói: “Phải rồi, uống ít rượu thôi nhé.”
Thẩm Thính Trúc mỉm cười giả lả: “Thần không tiễn nữa.”
Vào lúc Lâm Khinh Nhiễm cảm thấy mình sắp ngạt thở không chống đỡ được nữa, cuối cùng đã nghe thấy tiếng Thẩm Thính Trúc: “Lên được rồi.”
“Ào…”
Bọt nước văng tung tóe khắp nơi, Lâm Khinh Nhiễm từ dưới nước vùng dậy, nước chảy xuống khiến nàng không thể mở mắt nổi, chỉ có thể nhắm mắt th ở dốc từng hơi, khuôn mặt đỏ bừng, cơ thể chênh vênh như sắp ngã.
Nỗi hoảng sợ trong lòng nàng vẫn chưa tiêu tan đi, đầu óc lại bị choáng váng, cả người không kiểm soát được đổ nhào về phía trước, Thẩm Thính Trúc đỡ lấy thắt lưng của nàng, lồ ng ngực bị va vào chợt run lên, hắn nhắm mắt lại ổn định tinh thần, dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ để giúp nàng thuận khí, đầu ngón tay lại vén những sợi tóc hỗn loạn trên trán nàng, dịu dàng nói: “Hít thở chậm thôi, không sao rồi.”
Lâm Khinh Nhiễm tựa cằm vào trên vai Thẩm Thính Trúc, hơi thở dần nhẹ lại, một hồi lâu sau mới gian nan mở mắt ra từ từ, lúc này nàng thậm chí còn chẳng có sức để nâng tay lên, nàng thút thít nước mắt lại chảy dọc xuống mặt: “Ta muốn về phòng.”
Thẩm Thính Trúc vừa đè nén những cảm xúc cuồn cuộn như sóng dữ trong lòng mình, vừa kiên nhẫn vỗ về nàng: “Nàng thế này làm sao ra ngoài?”
“Ta muốn về phòng.” Lâm Khinh Nhiễm chỉ lặp lại một câu này, giọng nói trầm khàn lại nghẹn ngào, cơ thể áp sát trên người hắn chợt vùng vẫy, chỉ có một tầng vải mỏng ngăn cách cả hai.
Lần đầu tiên Thẩm Thính Trúc bất lực và khó xử đến như vậy, hắn lên tiếng dỗ dành: “Được rồi, được rồi, ta cho người đi gọi Nguyệt Ảnh tới đây.”
“Nàng tự đứng lên có được không?” Hắn không xác định liệu mình có thể bế nàng đi về phòng được hay không.
Lâm Khinh Nhiễm nghẹn ngào lắc đầu, nếu như nàng có thể đứng dậy thì sẽ không ngã trên người hắn thế này, không biết có phải là vì nín thở quá lâu hay không, tay chân nàng bây giờ đều đã mất hết cảm giác.
Sau một lúc điều chỉnh lại nhịp thở, Thẩm Thính Trúc mới lấy quần áo trên xà gỗ khoác lên người cả hai, hắn bế ngang Lâm Khinh Nhiễm từ trong nước lên.
Cảm giác đột ngột bị nhấc lên khiến Lâm Khinh Nhiễm giật mình hô lên, nàng giãy dụa hỏi: “Huynh muốn đưa ta đi đâu?”
“Đừng nhúc nhích.” Giọng hắn hơi trầm xuống.
Lâm Khinh Nhiễm sợ hãi rụt vai lại, Thẩm Thính Trúc rũ mắt nhìn nàng, nói: “Nàng không ngâm nước thêm được nữa đâu, ta đưa nàng về phòng.”
Lâm Khinh Nhiễm nửa tin nửa ngờ rút vào trong lòng Thẩm Thính Trúc, bước đi trên hành lang, từ đằng xa đã nhìn thấy Mạc Từ canh giữ ở một góc, Lâm Khinh nhiễm vừa hoảng vừa sợ: “Có người.”
Thẩm Thính Trúc ấn đầu nàng vào lòng mình: “Không sao.”
Lâm Khinh Nhiễm áp sát vào lồ ng ngực ướt đẫm của hắn, bên tai là tiếng tim đập mạnh, nàng không phân biệt rõ là của mình hay của hắn.
Nàng nghe Thẩm Thính Trúc nói với Mạc Từ: “Đừng quay đầu lại, đi gọi Nguyệt Ảnh đến đây.”
Mạc Từ rõ ràng nghe thấy tiếng hít thở của hai người, còn xen lẫn tiếng nấc thật khẽ, đây rõ ràng là tiếng của nữ tử. Mà đi gọi Nguyệt Ảnh tới, vậy chỉ có thể là Biểu cô nương, Mạc Từ chợt thấy da đầu mình tê dại đi, sao biểu cô nương lại ở chỗ này.
Mạc Từ không dám tùy tiện đoán mò, y cúi đầu đáp lại một tiếng sau đó nhanh chóng rời đi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương