Biểu Muội Khó Thoát

Chương 4: Nàng gọi hắn một tiếng biểu ca cũng là phải phép



Đi ra bên ngoài, Lâm Khinh Nhiễm giật mình phát hiện ra cả ngôi miếu đã bị mười mấy người bao vây lại từ lâu, thế mà nàng lại không phát giác ra chút động tĩnh nào, chứng tỏ thân thủ của bọn rất cao thâm.

Mạc Từ giơ tay ra hiệu, mấy người trong số đó nhanh chóng ẩn nấp vào trong bóng tối, không còn thấy bóng dáng đâu, chỉ còn lại ba người không hề nhúc nhích.

Trái tim Lâm Khinh Nhiễm đập mạnh một hồi, con mồi rơi vào trong miệng thú dữ thì sao có thể sống sót, nếu như nàng đi theo hắn, liệu hắn có tha cho nàng không?

Nàng lo lắng quay đầu lại, nhìn về hướng xe ngựa của mình đã dừng trước đó, trong mảnh rừng tối đen trống không, không nhìn thấy xe ngựa nữa, vậy thì bọn Thanh Phong và Thu Chỉ đâu rồi? Có phải họ đã trốn đi rồi không?

“Đang nhìn cái gì?”

Thẩm Thính Trúc quay đầu sang nhìn thấy nàng hoang mang đứng yên đó, trong mắt ngập tràn vẻ bất an như thể một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Lâm Khinh Nhiễm rối bời vội che giấu tâm tư của mình, nàng mím cánh môi tái nhợt, một hồi lâu sau mới rụt rè nói: “Không nhìn gì cả.”

Cho dù Thanh Phong có ở đây, chỉ dựa vào chút công phu của hắn cũng không phải là đối thủ của đám người này, suy cho cùng vẫn sẽ đâm đầu vào chỗ chết. Hai người họ trốn đi cũng tốt, họ nhất định sẽ nghĩ cách đưa người đến cứu nàng về.

Thẩm Thính Trúc vẫn đang nhìn nàng, ánh mắt thấu hiểu mọi thứ như có thể nhìn thấu vào trong suy nghĩ của nàng. Lâm Khinh Nhiễm siết chặt tay, lấy hết can đảm đối diện với hắn.

Hắn vốn không muốn vạch trần nàng, nhưng bỗng nhiên hắn muốn nhìn xem đôi mắt ấy trở nên yếu đuối và ẩm ướt là như thế nào.

“Còn đang đợi hộ vệ của ngươi tới cứu ngươi sao?”

Thẩm Thính Trúc híp mắt lại, khóe môi cong lên nở nụ cười nhạt.

Lúc này Lâm Khinh Nhiễm mới nhận ra hắn sở hữu đôi mắt hoa đào, khi cười lên rất có tình, nhưng lại khiến nàng rùng mình sợ hãi.

Thẩm Thính Trúc nhìn thấy đôi mắt ngấn nước như ý nguyện, hắn ngước mắt nói: “Lên đi.”

Không biết từ lúc nào Mạc Từ đã dắt một chiếc xe ngựa tới.

Lâm Khinh Nhiễm lùi về sau một bước, ánh mắt lạnh lẽo kia cũng dừng lại trên chân nàng, giống như đang quan sát gì đó.

Nàng không dám lưỡng lự thêm nữa, bèn xách làn váy luống cuống đi vào trong xe ngựa, ngồi lùi vào một góc nhỏ trong xe, đồng thời còn thu chân lại giấu trong làn váy.

Mạc Từ không dám tự quyết định, y đi lên phía trước thấp giọng hỏi: “Đưa Lâm cô nương lên thuyền ạ?”

Thẩm Thính Trúc ngước nhìn tấm rèm xe vẫn còn đang đong đưa, hắn khẽ miết đầu ngón tay, sau đó đưa tay lên lau đi vết máu dưới mắt, bình thản nói: “Trời sáng phải đến được Giang Đô, không thể chậm trễ, bây giờ phân chia nhân thủ cũng không an toàn, tạm thời đưa đi theo.”

Hắn giẫm lên bậc thềm, nhàn nhạt phân phó: “Xử lý nơi này cho tốt, tìm bằng được hộ vệ của nàng.”

Lâm Khinh Nhiễm rụt người lại ngồi bên trong xe ngựa, mơ hồ nghe thấy được câu nói cuối cùng của Thẩm Thính Trúc, điều này chứng tỏ Thanh Phong và Thu Chỉ hiện giờ vẫn đang an toàn!

Trái tim đang treo lơ lửng cũng đã hạ xuống, còn chưa đợi nàng thở phào thì đã thấy cánh tay trắng xanh của người đó thò vào bên trong rèm xe, Lâm Khinh Nhiễm ngồi thẳng lưng dậy, ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm vào cánh tay đó.

Thẩm Thính Trúc vén rèm đi vào, quét mắt nhìn về phía nàng, sau đó cũng ngồi vào một bên.

Hắn vừa bước vào, Lâm Khinh Nhiễm đã cảm thấy không khí trong xe ngựa lạnh lẽo hẳn, thùng xe vốn chật chội trở nên áp lực tột cùng.

Nàng dè dặt nhích người đi, muốn cách xa hắn càng xa càng tốt, nhưng lưng nàng đã sát vào vách xe, muốn lùi thêm nữa cũng không thể.

Thẩm Thính Trúc liếc mắt nhìn sang, Lâm Khinh Nhiễm thậm chí còn chẳng dám hít thở mạnh, cánh môi nho nhỏ phồng lên hé ra một khe hở nhỏ, dè dặt thở ra từng hơi yếu ớt.

Chỉ thở ra mà không hít vào, trong chốc lát khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng lên.

Sợ hãi đến mức này à!

Thẩm Thính Trúc thu lại tầm mắt, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Theo tiếng bánh xe lộc cộc chạy đi, xe ngựa chậm rãi đi về phía trước. Lâm Khinh Nhiễm thấy chua xót nơi đầu mũi, lòng nàng nặng nề hẳn. Nàng không biết mình sẽ bị đưa đi nơi nào, nàng hối hận rồi, nếu như nàng chịu đi đến Thượng Nguyên sớm hơn, có lẽ sẽ không xảy ra cớ sự như bây giờ.

Thẩm Thính Trúc không mở mắt ra nữa, nhưng Lâm Khinh Nhiễm cũng không dám thả lỏng, nàng ôm chân tư thế như đang đề phòng dè dặt nhìn hắn.

Qua một lúc lâu sau, nàng không thấy có động tĩnh gì nữa, chẳng lẽ hắn đã ngủ rồi sao? Lâm Khinh Nhiễm cụp mắt xuống, rồi lại mở to mắt ra, nếu như hắn đã ngủ, có lẽ nàng cũng có thể nhân cơ hội này chạy đi.

Lâm Khinh Nhiễm quan sát xung quanh, độ rộng cửa sổ đủ để nàng chui ra ngoài, lúc này xe ngựa di chuyển không nhanh lắm, chỉ cần nàng có đủ cẩn thận là được.

Nàng nín thở, một tay ấn giữ trái tim đang đập mạnh của mình, tay kia run rẩy đẩy nhẹ cửa sổ xe ra.

“Tiểu đệ” cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa chợt quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, da đầu Lâm Khinh Nhiễm muốn nổ tung, nàng vội vàng rụt tay lại ngồi ngay ngắn, nước mắt hoảng loạn ứa ra, vành mắt bỗng chốc đỏ hoe.

Thẩm Thính Trúc đang nhắm mắt ngủ ở bên cạnh chợt cong môi lên.

Lâm Khinh Nhiễm không dám làm càn nữa, trong xe ngựa trở nên yên lặng vô đối.

Im ắng hồi lâu, bên tai Thẩm Thính Trúc chợt vang đến âm thanh sột soạt không lớn, hắn cũng chẳng để tâm tới, nhưng đã qua một lúc lâu mà âm thanh đó vẫn không hề ngừng lại.

Thẩm Thính Trúc miễn cưỡng mở mắt ra, thì thấy cô nương Lâm gia cúi người xuống dưới để lộ cần cổ trắng ngần, mái tóc đen dài rũ xuống theo người. Hắn không nhìn rõ, hình như trong tay nàng đang cầm khăn tay lau cái gì đó.

Thẩm Thính Trúc nhướng mày hờ hững hỏi: “Ngươi đang làm gì.”

Lâm Khinh Nhiễm vốn đang tập trung làm việc trong tay bỗng chốc cứng đờ lại, nàng ngồi thẳng dậy, động tác nhanh nhạy tựa như đứa trẻ phạm lỗi bị bắt tại trận vậy.

Thẩm Thính Trúc lúc này đã thấy rõ, nàng đang lau vết máu dính trên giày thêu.

Lâm Khinh Nhiễm thấy hắn đã nhìn thấy rồi, nàng cũng không trả lời, nhưng Thẩm Thính Trúc vẫn nhìn chăm chú vào nàng, như thể nhất quyết muốn nghe đáp án từ chính miệng nàng nói.

“… Giày bẩn rồi.” Giọng nói lí nhí như ẩn giấu nỗi uất ức trong đó, ngay cả khi cầu xin hắn đừng giết nàng lúc vừa rồi, cũng không thấy nàng tủi thân đến như vậy.

Lâm Khinh Nhiễm xê dịch mũi chân, vết máu trên mũi giày dù nàng có lau thế nào cũng không sạch được, chỉ cần vừa nhìn vào giày, trong đầu nàng lại nghĩ đến người đã chết kia, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thính Trúc lại càng thêm kiêng kỵ.

Nàng chần chừ một hồi lâu, sau đó mới ngập ngừng nói: “Có thể…” Nói được hai chữ lại ngừng, cánh môi mấp máy rồi lại không nói thêm gì nữa.

Thẩm Thính Trúc hờ hững cười nhạt: “Nói chuyện chỉ nói một nửa, không cần cái lưỡi nữa cũng được.”

Vẻ mặt Lâm Khinh Nhiễm không dám tin nhìn vào hắn, nàng vội vàng lấy tay che miệng lại, giọng nói ngập ngừng run rẩy xuyên qua lòng bàn tay vang tới: “Ta chỉ muốn thay một đôi giày sạch sẽ, không được cũng không sao.”

Thẩm Thính Trúc cũng không ngờ mình sẽ nghe được câu này, hắn nhướng mày thấy rất thú vị, rốt cuộc Lâm gia làm thế nào mà nuôi dưỡng ra một nữ nhi yếu ớt mỏng manh lại còn nhút nhát thế này chứ.

“Ngươi tên là gì?’

Khi đó, tam thẩm có từng nhắc tới với hắn một lần, hắn nghe qua loa sau đó cũng không nhớ được.

Lâm Khinh Nhiễm mím môi không trả lời.

Hắn chỉ nói không được nói nửa câu, chứ không nói nàng phải trả lời mọi câu hỏi.

“Nói chuyện.”

Nghe thấy giọng điệu lạnh lùng ấy, Lâm Khinh Nhiễm giật mình, nhỏ giọng lúng túng nói ra tên mình.

“Khinh Nhuyễn?” Thẩm Thính Trúc nhíu mày, cũng khá giống với tính cách của nàng.

Lâm Khinh Nhiễm nhăn mũi, nhẹ giọng sửa lại: “Là Nhiễm, chữ Nhiễm trong “không nhiễm bụi trần”, giọng càng nói càng nhẹ đi, sau đó im lặng hẳn.

Nàng giải thích cái này làm gì chứ, nói không chừng người này còn chẳng biết chữ.

Thẩm Thính Trúc thản nhiên “ừ” một tiếng, sau đó nhắm mắt lại không nói gì nữa.

Lâm Khinh Nhiễm cụp mắt xuống, quả nhiên như nàng nghĩ.

Bóng đêm tối tăm, trong rừng ngoại trừ tiếng xe ngựa di chuyển, không còn âm thanh nào nữa, khung cảnh yên lặng đến đáng sợ.

Lâm Khinh Nhiễm không dám nhắm mắt, cũng không buồn ngủ, nàng cứ mở mắt ngồi đó cho đến khi trời sáng.



Xung quanh dần dần trở nên ồn ào náo nhiệt, lúc này Lâm Khinh Nhiễm mới từ trong cơn hoảng loạn bừng tỉnh trở lại, bọn họ đã vào thành!

Nàng đưa tay đẩy cửa sổ ra, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào trên gương mặt tái nhợt tiều tụy, trên đường đầy rẫy những xe ngựa đi qua đi lại, Lâm Khinh Nhiễm mừng rơi nước mắt.

“Thành thật một chút.”

Phía sau truyền đến giọng nói bình thản mang theo ý cảnh cáo.

Đôi mắt nàng run lên, thân thể cứng ngắc quay đầu lại, người đó vẫn tựa người vào vách xe, ánh mắt ngờ vực nhìn nàng, có lẽ hắn mới tỉnh dậy, trong đôi mắt quá đỗi xinh đẹp đó còn lấp lánh những vì sao.

Ánh nắng xuyên tới chiếu trên người hắn, vẻ lạnh lùng tàn bạo cũng nhạt đi nhiều.

Lâm Khinh Nhiễm chỉ nóng lòng muốn lớn tiếng kêu cứu, nhưng nàng không dám manh động, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Thẩm Thính Trúc tự nhận mình không phải người xấu, lúc ban đầu hắn không kiên nhẫn để giải thích, mà việc này cũng không cần thiết, sau đó khi biết được nàng chính là cô nương Lâm gia, vốn lúc đó nên nói rõ thân phận, tính ra để nàng gọi hắn một tiếng biểu ca cũng phải phép.

Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đáng thương sợ sệt như thỏ con của nàng, và cả đôi mắt đầy nước mắt kia, lời ra đến miệng đành sửa lại.

Thế là hắn đâm lao phải theo lao.



Xe ngựa dừng lại bên ngoài một khách đi3m.

Lâm Khinh Nhiễm bất giác thận trọng hơn, giữa ban ngày ban mặt, hắn lại dám nghênh ngang đi lại giữa đường thế này, đủ thấy hắn càn rỡ cỡ nào.

Thẩm Thính Trúc chỉ xem như không nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe đang dè dặt nhìn khắp xung quanh, hắn đứng dậy đi xuống xe ngựa.

Mạc Từ đi lên phía trước muốn đưa tay đỡ hắn, ánh mắt Thẩm Thính Trúc chợt tối lại, toàn thân tỏa ra hơi thở khó gần.

Đáy lòng Mạc Từ khẽ run lên, y im lặng lùi sang một bên.

Lâm Khinh Nhiễm xuống xe theo phía sau hắn, nỗi sợ hãi cộng thêm một đêm không ngủ, nàng đã mệt mỏi bủn rủn tay chân, vừa giẫm lên bậc thềm đi xuống đã choáng váng hoa mắt, dưới chân bước hụt, cả người mềm nhũn ngã xuống.

Lâm Khinh Nhiễm hoảng hốt, trong lúc bối rối nàng túm lấy Mạc Từ, người đứng gần nàng nhất.

“Cô nương cẩn thận!” Mạc Từ phản ứng cực nhanh, cánh tay cường tráng dùng chút lực đã đỡ được nàng.

Lâm Khinh Nhiễm dùng những ngón tay yếu ớt túm chặt lấy cánh tay Mạc Từ, nàng lảo đảo cố đứng vững người lại, trên trán nàng túa ra một lớp mồ hôi mỏng, cánh môi khẽ hé mở th ở dốc từng cơn.

Thẩm Thính Trúc đã đi được mấy bước nghe thấy tiếng động bèn quay người nhìn lại, ánh mắt lướt qua bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Khinh Nhiễm vẫn còn đang bám chặt trên cánh tay Mạc Từ, hắn lạnh nhạt hỏi: “Ngươi lại muốn làm cái gì?”

Mạc Từ vừa muốn lên tiếng giải thích thì đã bị một cái liếc mắt của Thẩm Thính Trúc làm cho giật mình, y vội vàng hất tay Lâm Khinh Nhiễm ra, đi ra phía đằng xa.

Lâm Khinh Nhiễm từ nhỏ đã là con cưng được nuông chiều đến lớn, trước giờ nàng chưa từng chịu tủi thân như vậy, cộng thêm trước đó bị dọa sợ, đến bây giờ vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh, lúc này tính tình cáu kỉnh cũng bất chấp bộc phát: “Cả một đêm ta không ngủ, cũng không ăn gì, ngay cả miếng nước cũng không được uống.”

Nàng nói ra lời này, đôi mắt cũng cay cay, hốc mắt đã ướt đẫm, vừa ngẩng đầu lên thì gặp phải ánh mắt hờ hững của Thẩm Thính Trúc.

Đợi đến khi Lâm Khinh Nhiễm ý thức được mình đang phát cáu với người nào, nàng đã không kịp thu hồi nữa rồi.

Hai hàng mi run rẩy, nàng nhìn về phía khách đi3m sau lưng hắn, cất giọng lí nhí trong miệng: “Ta đói rồi.”

Trong mắt Thẩm Thính Trúc tỏ ra ngạc nhiên: “Đói bụng tại sao không nói.”

Lâm Khinh Nhiễm cúi đầu, đôi mắt đẫm nước mắt nhìn thẳng xuống chân, nếu như nàng dám nói thì đã không đợi đến bây giờ.

Thẩm Thính Trúc im lặng một lát rồi nói: “Đi theo ta.”

Lâm Khinh Nhiễm nghiêm túc đi theo ở đằng sau, mãi cho đến khi ngồi xuống, cơ thể đã mệt mỏi không còn sức lực.

Tiểu nhị trong khách đi3m tiến tới tiếp đãi: “Hai vị khách quan muốn dùng gì?”

Thẩm Thính Trúc lên tiếng: “Một bát mì thịt bò.”

Hắn nhìn về phía Lâm Khinh Nhiễm đang ngơ ngẩn ngồi đó.

Lâm Khinh Nhiễm có hơi ngạc nhiên, hắn cho phép nàng tự chọn thức ăn sao?

Nàng ngập ngừng nói: “Ta cũng muốn một bát mì thịt bò.”

Tiểu nhị cười nói: “Hai vị đợi một lát, thức ăn sẽ lên ngay.”

Nhìn thấy Thẩm Thính Trúc cầm lấy ấm nước trên bàn rót nước, nàng cũng lật đật rót cho mình một chén, mượn động tác uống nước lặng lẽ quan sát tình huống xung quanh.

Lúc này trời vẫn còn khá sớm, trong khách đi3m chỉ có lác đác vài bàn, ngồi bên cạnh cửa vào là một vị lão bá, bên chân còn đặt một chiếc gánh hàng, chắc là đến buổi họp chợ sớm. Lâm Khinh Nhiễm nhìn mái tóc bạc của lão một lúc, tầm mắt chuyển sang hướng khác.

Nàng tưởng rằng mình rất kín kẽ, nhưng hoàn toàn không biết Thẩm Thính Trúc đã nhìn thấu nhất cử nhất động của nàng ở trong tầm mắt hắn.

Sau khi Mạc Từ căn dặn thuộc hạ xong, y đi vào trong khách đi3m, xa xa nhìn hai người đang ngồi đối diện nhau, y gãi đầu với vẻ mặt khó hiểu.

Thế tử nhàn nhã nhấp ngụm trà, vẻ mặt đầy hứng thú như thể dáng vẻ nuôi mèo ngày trước, ngài sẽ đặt chú mèo con nhỏ bé dưới chân bậc thang cao cao, nhìn nó kêu meo meo không ngừng, dù làm thế nào nó cũng không trèo lên được. Thỉnh thoảng ngài còn “tốt bụng” duỗi tay ra giúp đỡ nó, khi nhìn thấy cuối cùng nó cũng lên được, ngài lại rụt tay về.

Đợi đến khi chú mèo nhỏ trắng như tuyết đã lăn lộn đến đen ngòm, không còn sức để giơ móng vuốt lên nữa, ngài cũng thấy đủ vui, thế là bế mèo con bẩn lên tự mình đi tắm sạch sẽ cho nó.

Ngày trời nắng đẹp, Mạc Từ chợt rùng mình một phen, chẳng lẽ tính tình kỳ quái của Thế tử lại nổi dậy?
Chương trước Chương tiếp