Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 507: Thế gia Đồ Đằng



úc cái bóng Huyết Lang mà Ngô Tam triệu hồi ra biến mất thì ấn ký trên vai trái của cô bé không còn tỏa sáng nữa, cảm giác nóng rực trên da cũng từ từ tan biến.

Chứng tỏ dấu hiệu bệnh của cô bé liên quan đến Huyết Lang.

Lục Vân để lại một cuối cùng cho Ngô Tam, hờ hững nói rằng: "Mày tên là Ngô Tam đúng không, hiện tại có thể nói cho tao nghe rốt cuộc là thế nào không?"

"Ha ha, Thiên Sáp Vương, mày nghĩ đánh bại tao thì con súc sinh nhỏ này có thể bình yên vô sự à? Ngây thơ, mày quá ngây thơ rồi, Ma Lang đại nhân tuyệt đối sẽ không tha cho nó... Khụ..."

Ngô Tam vừa dữ tợn cười lớn vừa hộc từng ngụm máu.

Thân thể hắn ta đã yếu đến cực hạn, nếu như không phải Lục Vân dùng kim châm giữ mạng thì hắn ta đã sớm đứt hơi mà lìa đời.

Thấy đến lúc này rồi mà Ngô Tam còn dám lớn lối như vậy, Lục Vân nhịn không được cau mày lại.

Răng rắc!

Hắn tung một cước giẫm xuống, đạp gãy một chân của Ngô Tam.

Ngô Tam đầu tiên là kêu thảm một tiếng, nhưng sau đó lại lộ ra nụ cười nhạt dữ tợn bất khuất, cứ như mặc kệ Lục Vân ngược đãi hắn ta thế nào cũng không chịu khuất phục.

"Cũng khí phách lắm, nhưng khí phách của mày không có tác dụng trước mặt tao."

Lục Vân lắc đầu rồi lấy ra mấy cây kim châm, liên tiếp đâm vào huyệt vị trên người Ngô Tam.

Đó là Cửu Chuyển Hồi Dương Châm bản đảo ngược.

Mặc dù Ngô Tam là tu luyện giả, nhưng hiện tại chân khí của hắn ta đã bị đóng lại nên không khác gì với người thường lắm.

Cây châm đầu tiên đâm xuống lập tức làm Ngô Tam phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt.

Nhưng hắn ta vẫn cố nhịn.

Cắn chặt răng.

Nổi gân xanh.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Lục Vân đã đâm vào cây châm thứ ba.

Ngô Tam còn đang cố nhịn.

Không hổ là tu luyện giả, sự nhẫn nại này mạnh hơn người bình thường và tu võ giả nhiều.

Lục Vân đột nhiên có một ý tưởng hay hơn, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Chỉ thấy hắn đột nhiên rút hết toàn bộ mười cây kim châm ra.

Phụt!



Ngón trỏ phải của hắn đột nhiên dâng lên một ngọn lửa.

Ngô Tam sửng sốt, cảm nhận được khí tức của ngọn lửa này thì kinh hãi nói: "Đây là... Linh hỏa? Sao ngón tay của mày có thể sinh ra linh hỏa? ?"

Ngô Tam chưa từng gặp qua cảnh tượng quỷ dị như vậy!

Linh hỏa là linh vật sinh ra trong thiên địa, đã có linh trí, uy lực của nó không phải ngọn lửa bình thường có thể so được.

Cho dù là chân khí của tu luyện giả đụng phải loại linh hỏa này cũng có thể bị thiêu đốt hầu như không còn.

Thiên Sáp Vương này lại có thể dùng ngón tay tung ra linh hỏa...

Thật là quá hoang đường!

Ngô Tam chưa từng nghe thấy.

Lục Vân vừa cười vừa nói: "Tao đã nói nhận thức của tụi mày đối với tao chỉ là bề nổi thôi."

Nói xong, tay trái hắn nắm lấy một kim châm rồi hơ lên linh hỏa, xẹt một tiếng cây kim châm đã nóng đỏ bừng lên.

Nếu khống chế cường độ ngọn lửa này không tốt thì có thể sẽ trực tiếp làm kim châm tan chảy.

Lục Vân quan sát cây kim này một chút rồi hài lòng gật đầu, sau đó mà bắt đầu tới gần Ngô Tam.

Ngô Tam run lên bần bật: "Mày... Mày muốn làm cái gì, a —— Tao *¥@%%¥!"

Không nói đến cây kim châm nóng rực, chỉ xét đến khí tức linh hỏa trên đó thì khi châm này đâm xuống đã trực tiếp làm Ngô Tam chửi ầm lên, thân thể theo phản xạ mà bật lên.

Lục Vân không chút lưu tình đè hắn ta lại.

Hắn rất hài lòng với hiệu quả này.

So với bản Cửu Chuyển Hồi Dương Châm đảo ngc thì châm hiện tại đã ngang với mười châm trước đó.

Không phải sức chịu đựng của tu luyện giả rất mạnh sao, tao xem mày có thể chịu tới khi nào.

Lục Vân cầm lấy cây kim thứ hai rồi hơ trên linh hỏa, sau đó đâm vào huyệt vị của Ngô Tam.

Cả khuôn mặt Ngô Tam đã bắt đầu tím lên, liều mạng điều động chân khí trong cơ thể, muốn tự nổ tung.

Tuy rằng uy lực của tu luyện giả Trúc Cơ Kỳ nổ tung không so được với Kim Đan tự nổ, chỉ có thể dùng để tự sát, không thể làm bị thương đối thủ giống như Kim Đan.

Nhưng hiện tại Ngô Tam rất muốn tự sát.

Cảm giác bây giờ của hắn ta thật sự sống không bằng chết, còn không bằng chết luôn cho xong.

Đáng tiếc.



Chân khí của hắn ta sớm bị phong lại, đâu dễ dàng tự sát như vậy.

Lục Vân đã lấy ra kim châm thứ ba.

Rốt cục Ngô Tam cũng sợ, điên cuồng co quắp nói rằng: "Tôi nói tôi nói, Thiên Sáp Vương, anh muốn biết cái gì, tôi nói hết ra, chỉ cần anh dứt khoát cho tôi chết, a —— "

Hắn ta lại kêu thảm một tiếng, suýt đã trợn trắng mắt bất tỉnh.

Mẹ nó, không phải đã bảo nói hết rồi sao, mày còn đâm?

Nội tâm Ngô Tam tan vỡ.

Lục Vân lộ vẻ áy náy mà nói rằng: "Hì hì, xin lỗi xin lỗi, nhất thời nhanh tay, mày sớm chịu thua thì đâu phải chịu khổ như vậy rồi, thực là tự rước lấy khổ mà."

Ngô Tam: "..."

Lục Vân dập tắt linh hỏa trên ngón tay, mở miệng nói: "Nói cho tao nghe trước xem thân phận của mày là gì, có vẻ rất lợi hại."

Lúc nãy Ngô Tam này làm ra vẻ mà nói Lục Vân còn chưa đủ tư cách biết thân phận của những người như họ, thành công khiến Lục Vân cảm thấy hứng thú.

Hôm nay không hỏi rõ ràng thì hắn nhất định không cho Ngô Tam dễ dàng chết như vậy.

Ngô Tam mở mắt trừng trừng nhìn ngón tay của Lục Vân, khi linh hỏa bị hút về thì cả linh hồn hắn ta đều run rẩy.

Thiên Sáp Vương này thật sự không hợp lẽ thường mà.

Hắn ta không dám giấu diếm gì nữa.

"Tôi đến từ thế gia Đồ Đằng, Ngô gia." Ngô Tam nói đúng sự thật.

"Thế gia Đồ Đằng?"

"Không sai, kỳ thực trên thế giới này cất chứa rất nhiều thế gia Đồ Đằng, những đồ đằng này đều đến từ thời kỳ thượng cổ, mà đồ đằng của Ngô gia chúng tôi là Ma Lang đại nhân."

"Là con Huyết Lang mày vừa triệu hồi ra à?"

Ngô Tam gật đầu nói: "Đó chính là Ma Lang đại nhân, người của thế gia Đồ Đằng từ khi sinh ra đã có sẵn năng lực triệu hoán đồ đằng, là người may mắn được đồ đằng che chở."

Vậy thì khó trách

Đôi mắt Lục Vân lóe sáng.

Thế giới này thật là phức tạp, thì ra trước đây hắn chỉ tiếp xúc được bề nổi thôi, còn có rất nhiều thứ ẩn núp, căn bản chưa dò xét được bao nhiêu cả....

U hồn tộc là vậy.

Thế gia Đồ Đằng cũng như thế.

Lục Vân ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: "Vừa rồi tao thấy mày triệu hồi ra con Huyết Lang kia, nó bảo là muốn mày hiến tế một phần ba linh hồn, chuyện này là thế nào?"
Chương trước Chương tiếp