Bịp Rồi! Nữ Chính Vậy Mà Là Nam Nhân!

Chương 17



Hôm nay vì cha mẹ Lục có công chuyện nên giờ này chưa về, có lẽ đến khi tạnh mưa họ mới trở lại

Còn người hầu sau khi chuẩn bị thức ăn cho Lục Vũ Minh xong đã tan làm

Nên giờ chỉ còn có cậu và Kình Ngọc trong căn biệt thự rộng lớn

Nhìn bả vai cô bị ướt một mảng cậu liền chuẩn bị một bộ quần áo đưa cho cô đi tắm

Lúc đầu cậu nghĩ Kình Ngọc khi mặc bộ quần áo của mình sẽ rộng thùng thình như mấy bộ manga mà có cảnh bạn gái mặc đồ bạn trai trông sẽ rất đáng yêu đây.

Nhưng khác với cậu tưởng tượng, cô mặc vừa in luôn

Nghĩ lại chiều cao và dáng người của hai người không khác nhau là mấy chỉ là Kình Ngọc gầy hơn một chút

Có lẽ sau này trưởng thành cậu sẽ cao lớn hơn cô rất nhiều.

Kình Ngọc sau khi mặc bộ đồ của Lục Vũ Minh, không ngần ngại kéo lên ngửi trước mặt cậu

" Trên người tôi đều là mùi xà phòng của cậu, thơm thật. "

Cậu nghe xong đỏ bừng cả mặt, giữ vai cô nhắc nhở

" Lần sau cậu đừng làm vậy nữa nha! Nguy hiểm lắm! "

Kình Ngọc bày ra vẻ mặt khó hiểu nhưng thật ra trong lòng rất muốn trêu ghẹo cậu

" Có gì mà nguy hiểm? "

" Bởi vì...tớ có thể sẽ làm thế này... "

Khuôn mặt Lục Vũ Minh ngày càng tiến sát lại gần, Kình Ngọc có thể cảm nhận nhiệt độ trái tim mình đang tăng lên

Chỉ thiếu chút nữa là môi chạm môi thì...

Cạnh_

" Ta về rồi đây con trai! "

Cha Lục bỗng nhiên xuất hiện làm cậu không kịp phản ứng, ông thấy cảnh tượng con trai mình cùng nữ sinh trong phòng như không thể tin vào mắt mình

" Mẹ nó ơi! Minh Minh dẫn bạn gái về nhà! "

Lục Vũ Minh: Trời ạ! Muốn tạo cái lỗ chui xuống quá!

[ Hay cậu lấy tạm cái quần đội vô đi. ]

**



" Vậy cháu là người đã dạy kèm cho Minh Minh bác sao haha...vất vả cho cháu rồi. "

" Bảo sao dạo này thằng bé chăm học như vậy, thì ra có bạn gái. "

Cha mẹ Lục tiếp đón Kình Ngọc nhiệt tình, tay không ngừng gắp đồ ăn vào bát cô khiến Lục Vũ Minh không có cơ hội trổ tài ga lăng của mình

" ...Có lẽ cháu phải nhờ qua đêm ở đây một hôm, cháu bị đuổi ra khỏi nhà rồi. "

Cha mẹ Lục nghe xong cũng không bất ngờ mấy vì vết sưng đỏ trên mặt Kình Ngọc đã thể hiện rõ vết tích của sung đột

" Được chứ nhưng có thể hỏi lý do cháu bị làm sao không? "

" ....Chỉ là chuyện gia đình thôi, cháu muốn tự giải quyết. "

Thấy Kình Ngọc không có ý định kể, cha mẹ Lục cũng không bắt ép mà cùng nhau nhìn về phía Lục Vũ Minh ý nói 'hãy quan tâm bạn'

Cậu cũng biết bây giờ chỉ có cậu mới khiến cô mở lòng nói ra sự thật.

**

" Cậu nằm trên giường, tớ nằm dưới đất nhé. "

Nhìn Lục Vũ Minh chải chiếu dưới sàn, vẻ mặt Kình Ngọc liền có chút không vui nhíu mày

" Sao không thể ngủ chung? " Giường cũng không phải trật

" Không được đâu, cha mẹ dặn nam nữ ngủ riêng sẽ tốt hơn. "

Kình Ngọc hừ nhẹ, nằm quay lưng trên giường chùm chăn kín mít

Lục Vũ Minh: "..." ???

Sao tự dưng dỗi rồi? Con gái thật khó hiểu.

" Kình Ngọc à, cậu kể cho tớ đi, rốt cuộc trong nhà cậu xảy ra chuyện gì? "

Cậu ghé mặt trên thành giường, nhưng người dưới cục chăn kia im lặng không trả lời

" Bạn gái xinh đẹp của tớ...Ngọc Ngọc ơi~ "

Cuối cùng Kình Ngọc cũng không chịu nổi ngồi bật dậy, đối diện vẻ mặt tươi của cậu

" Mẹ tôi...bà ấy là người phụ nữ điên, bà ấy sinh ra tôi đã chán ghét tôi rồi vì tôi là con của người đàn ông đã phản bội bà ấy. Vì vậy khi tôi trông giống người đàn ông đó bà ấy càng ngứa mắt tôi hơn. "

" Lúc tôi lên 6 có một người đàn ông khác đã làm quen mẹ tôi, sau đó ông ta chu cấp cho mẹ tôi khá nhiều tiền trong khi ông ta đã có gia đình. Mẹ tôi đã bám víu lấy ông ta, bắt tôi gọi là dượng và phải nghe lời. "

Nói đến đây Kình Ngọc định kể gì đó nhưng lại thôi

Súyt chút nữa hắn kể ra việc chỉ vì ông ta nói thích có con gái, mẹ hắn liền cho hắn mặc váy công chúa và nuôi tóc dài trong suốt thời gian đó, nhưng cũng nhờ vậy Lục Vũ Minh mới thích hắn...Nếu như biết sự thật hắn là con trai thì cậu còn thích nữa không?



Nỗi lo sợ tràn ngập trong lòng khiến hắn không thể thốt lên lời

Lục Vũ Minh tưởng rằng cô đang nhớ về chuyện đáng sợ nên nhẹ giọng an ủi " Không sao đâu, giờ tớ đang ở bên cạnh cậu mà. "

Ngập ngừng một hồi, Kình Ngọc kể tiếp " ...Hôm nay ông ta đến ăn tối, tay không ngừng sờ đùi tôi, vì phản kháng nên bị mẹ đánh cho một trận, tôi mới tức giận bỏ đi trong mưa...Tại sao tôi phải chịu đựng chứ? "

Trong giọng nói của cô, cậu nhận ra được sự ấm ức bất lực vô cùng, thật sự trái tim cậu cũng rất đau như bị ai xé nát

" Cậu không sai, không cần chịu đựng gì hết. Nếu ông ta đến hãy tìm tới chỗ tớ, tớ sẽ ở bên cậu. "

" Vậy hứa với tôi đi. Rằng sẽ ở bên tôi mãi mãi. "

Lục Vũ Minh cũng định ngoắc tay ra hứa với Kình Ngọc nhưng cậu bỗng cảm thấy khó xử

Cậu là nam phụ sao có thể bên cạnh nữ chính mãi mãi được chứ...Phải làm sao đây hệ thống ơi...

[ Đừng để lương tâm cản trở đi nhiệm vụ của mình. Cậu hãy cứ hứa suông đi là được, sau này cô ấy gặp nam chính đời mình thì cậu không có cửa nữa đâu. ]

Kình Ngọc không thấy cậu đáp lại mình, nỗi lo sợ lại tăng cao " Sao không trả lời? Hay cậu sẽ bỏ rơi tôi... "

" Tớ sẽ không làm vậy, hãy để thời gian trả lời đi. "

Lục Vũ Minh ngoắc lấy tay cô, xác định đây tính là một lời hứa.

Lần này Kình Ngọc cũng yên tâm rồi.

" Chờ chút, tớ đi lấy nước cho cậu nhé. "

" Ừm. "

Trong lúc Lục Vũ Minh rời đi, một tin nhắn mới được gửi đến cậu

Kình Ngọc vô tình đọc được đoạn tin nhắn qua màn hình hiển thị sáng lên

/Nguyên Dương: Tớ đã sửa lại rồi đây! Cậu xem có được không?

/Nguyên Dương: [ Đã gửi 1 file ]

Nguyên Dương là ai? Trước đây cậu ấy không quen ai có tên như này hết

Là bạn mới quen sao...?

Ánh mắt Kình Ngọc trở lên u ám lặng lẽ cầm máy của Lục Vũ Minh lên, ngón tay khẽ động, sau một hồi ấn ấn liền trả trở về chỗ cũ

Những người không cần thiết thì đừng xuất hiện

Cậu ấy chỉ có mình tôi là đủ rồi.
Chương trước Chương tiếp