Bơi Đêm

Chương 36: Ôm thêm chút nữa được không



Hồ Già liên tục ở nhà Điền Tư hai ngày.

Lý Huệ Quân không gửi một tin nhắn, không gọi một cuộc điện thoại. Hồ Già nghi ngờ là điện thoại có vấn đề nên bảo Điền Tư gọi cho cô một cuộc. Đường dây vẫn thông. Hy vọng mơ hồ của Hồ Già cuối cùng cũng đứt. Cô cúp điện thoại, khóe miệng vẫn im lặng mím chặt. Điền Tư cúi người xuống, giúp cô cởi gót giày đạp dưới chân ra, khi đứng dậy, tầm mắt hai người đối diện nhau.

“Cậu còn giống mẹ tôi hơn cả mẹ tôi.”

Hồ Già nói một câu như đang nói lái như vậy.

Điền Tư cười, anh đoán Hồ Già và gia đình đang xảy ra chuyện gì đó.

Nhưng anh không hỏi Hồ Già rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không hỏi Hồ Già khi nào đi.

Khi ra cửa, Điền Tư thuận tay kéo ngón trỏ của Hồ Già, giúp cô lưu vân tay vào khóa cửa rồi tách một tiếng.

“Như vậy sẽ tiện hơn nhiều.”

Điền Tư nói xong cũng không buông tay Hồ Già ra mà nhẹ nhàng nắm lấy.

Bên ngoài, cây hương trà đến mùa thu vẫn tươi tốt như vậy, Hồ Già bước dưới ánh nắng, không tự chủ được mà nheo mắt lại.

Tất nhiên, khi quay lại trường cô lại xụ mặt.

Trong lớp học tràn ngập mùi đầu bút chì và bút xóa.

“Môn toán thi đại học chủ yếu khảo sát bốn năng lực! Một là năng lực tư duy, hai là năng lực tính toán, ba là năng lực tưởng tượng không gian, bốn là năng lực vận dụng kiến thức đã học để phân tích vấn đề và giải quyết vấn đề... Tôi biết có một số học sinh, vừa nhìn thấy toán là chân mềm nhũn, à, là sụp đổ, tâm thái này không được chút nào!”

Vương Phú Xuân nhiệt tình tuyên truyền, giảng giải một hồi.

Hồ Già chỉ cảm thấy mình không có năng lực nào cả.

Nhưng lớp 12 rốt cuộc vẫn đến, nó như cơn thủy triều đẩy từng học sinh tiến về phía trước. Ngay cả Từ Duệ cũng thay đổi dáng vẻ, không còn lắc xâu hạt óc chó trong tay nữa mà đeo một cặp kính nhỏ, cong lưng nghe Vương Phú Xuân giảng bài, bút trong tay sột soạt, gặp câu hỏi cậu ta trả lời đúng, Từ Duệ liền ném bút, hạ giọng hô: “Xong rồi, đề con nít!”

Mấy lần như vậy, đến mức người xung quanh nghe thấy đều bịt tai.

Hồ Già không chịu nổi nữa, đứng dậy nói: “Thầy ơi, Từ Duệ mắng thầy.”

Vương Phú Xuân nhíu mày nhìn sang, vừa lúc Từ Duệ đang làm động tác quái dị trước mặt ông.

Vương Phú Xuân ném đầu phấn về phía cậu ta: “Chính mình không chịu học hành đàng hoàng còn làm ảnh hưởng người khác, cầm lấy giấy bút của em rồi ra ngoài mà nghe!”

“Đm... Tôi làm gì chứ?” Từ Duệ đột ngột đứng dậy, “Hồ Già, mày bị khùng à?”

“Ra ngoài!” Vương Phú Xuân trên bục giảng đập mạnh một cái.

Từ Duệ cầm vở, lầm bầm chửi rủa rồi hùng hùng hổ hổ bước ra ngoài, lại mắng Hồ Già thêm một câu.

Hồ Già mặc kệ. Hiện giờ, đề toán khó còn khiến cô đau đầu hơn.

Tan học.

Từ Duệ chạy qua đá bàn học Hồ Già.

“Con mẹ mày muốn chết phải không?” Từ Duệ nghiến răng nói, mụn trứng cá trên mặt dường như sắp vỡ tung.

Hồ Già vừa siết chặt nắm đấm, Từ Duệ lại nhảy dựng lên, the thé nói: “Chị Vú lại muốn đánh người rồi, sợ quá đi thôi!”

“Sợ thì cút xa ra, thằng ngu.” Hồ Già đột ngột đá văng Từ Duệ rồi bước ra ngoài.



Cô đi trên hành lang chưa được mấy bước lại bị người kéo tay.

Hồ Già nhíu mày, không kiên nhẫn mà nhìn sang.

Chu Lai bị Hồ Già dọa cho giật mình, vội rụt tay lại rồi đưa cái ô qua.

“Xin lỗi.. xin lỗi.. xin lỗi... Em đến trả ô, chị còn nhớ em không?”

Hôm trời mưa to, Hồ Già ở quán hoành thánh cho Chu Lai mượn ô, cô không để lại tên và phương thức liên lạc của mình, Chu Lai tìm rất lâu mới tìm được Hồ Già. Giờ giải lao chỉ có 8 phút, Chu Lai phải chạy từ bản bộ Lâm Trung đến lớp Thanh Hà trả ô, đây là một thử thách thể dục không hề nhỏ.

Chu Lai chạy đến nỗi mặt đỏ bừng.

Tóc mái dính bết thành từng sợi trên trán.

“Ồ, chị nhớ em mà, cảm ơn nhé.” Hồ Già cầm lấy cái ô.

Hai người đứng đối diện nhau, nhiệm vụ trả ô đã hoàn thành, Hồ Già không đi, Chu Lai cũng không đi.

“Lau chút không?” Hồ Già lấy giấy ăn từ trong túi ra rồi đưa cho Chu Lai.

Nhìn cô bé chạy đến mức kính cũng mờ hơi nước, Hồ Già không nhịn được mà mỉm cười. Chu Lai cũng rất biết ơn nhận lấy.

Vừa lúc có gió thổi qua, Chu Lai tháo kính ra, đôi mắt cô bé đơn thuần và chân thành, khiến người ta nghĩ đến hoàng hôn đẹp đẽ. Trong đời người, sẽ có rất nhiều khoảnh khắc giúp họ tích góp dũng khí. Đối mặt với chút thiện ý của Hồ Già, Chu Lai từ từ thở ra, lồng ngực dâng lên sự can đảm.

“Chị ơi, em có thể nhờ chị chụp ảnh được không?”

Chưa đợi Hồ Già trả lời, Chu Lai lại líu ríu nói: “Không muốn cũng không sao! Em chỉ thấy chị rất xinh! Hôm đó về em cứ bàn tán với bạn bè về chị! Chị đẹp quá... Xong rồi.. sao em lại nói chuyện như vậy, ừm, thực ra em không phải là người rất chú trọng ngoại hình đâu.”

“Được thôi.” Hồ Già nói.

“Có thời gian thì hẹn xem sao, chị cũng không ghét chụp ảnh.”

Chu Lai đứng ngây ra tại chỗ, Hồ Già vỗ vai cô bé: “Chị đi trước đây, em cũng về lớp học tiếp đi.”

Bước được hơn mười bước, Hồ Già lại nghe thấy Chu Lai reo hò tại chỗ. Thiện ý sinh ra giữa con gái với con gái, còn đẹp đẽ và quý giá hơn cả cầu vồng. Sau Nguyễn Lệ, Hồ Già đã lâu không kết bạn, nhưng cô vẫn cần bạn bè. Giống như thực vật không chỉ cần ánh nắng, mà còn cần nước và không khí.

Buổi chiều tan học, Hồ Già không liên lạc với Điền Tư.

Cô vẫn ngồi chết dí tại chỗ viết thuộc lòng mấy công thức phản ứng hóa học.

Từ khoảnh khắc nhìn thấy Mạch Á Văn, trong lòng Hồ Già đã có dự cảm cuộc sống trật bánh. Lý Huệ Quân không đáng tin cậy, Hồ Hải Văn sớm đã không cần cô. Nếu Hồ Già muốn bơi ra ngoài, thực sự chỉ có thể dựa vào kỳ thi đại học. Con người không thể mục nát tại một chỗ, ít nhất cô phải đến thành phố lớn để nhìn xem, dù là Bắc Kinh hay Thượng Hải, quan trọng là phải ra ngoài.

“Chăm chỉ quá.” Một giọng nói rất quen thuộc vang lên.

Điền Tư xách một túi lớn đồ đứng sau lưng cô.

Hồ Già theo phản xạ nhìn xung quanh, may mà trong lớp chỉ có cô và Điền Tư.

Điền Tư tùy tiện kéo một cái ghế ngồi bên cạnh cô.

Nhân lúc anh giảng bài cho mình, Hồ Già nhìn Điền Tư từ trên xuống dưới, trong đầu toàn những thứ không phù hợp với trẻ em.

Tay cô quen đường quen nẻo mà sờ xuống bên dưới Điền Tư, trước tiên là nhờ vào tính tình tốt của Điền Tư mà chơi trò trêu đùa, sờ đùi anh, rồi đi lên trên tìm cây súng kia. Điền Tư nắm chặt bàn tay hư hỏng của Hồ Già, kết quả là chưa kịp mở miệng thì Hồ Già đã ra tay trước.

“Thứ đàn ông dâm đãng mặc ít như vậy, quyến rũ tôi.” Hồ Già nói.



Điền Tư nhìn qua bộ áo khoác thu và chiếc quần dài đoan trang trên người mình mà bị cô chọc cười.

*

“Sao không trả lời tin nhắn của tôi?”

Lúc Hồ Già ăn sandwich, Điền Tư dò hỏi cô.

Hồ Già đường hoàng trả lời anh bằng một câu: “Không nhìn thấy chứ sao.” Câu này ngược lại khiến Điền Tư không nói được gì.

Cô không biết từ sau khi trao đổi số điện thoại với cô, Điền Tư luôn để điện thoại trong túi, mỗi lần cô liên lạc với anh, điện thoại sẽ rung lên qua lớp vải, kéo theo một phần của cơ thể anh. Dù lúc đó lỡ mất tin nhắn của cô, Điền Tư cũng sẽ kiểm tra điện thoại định kỳ để tránh bỏ lỡ.

Nhưng Điền Tư không thể yêu cầu Hồ Già như cách anh yêu cầu bản thân như vậy.

Điền Tư hiểu rõ phân lượng của mình, Hồ Già vẫn chưa thích anh đến vậy.

“Ồ, đúng rồi, tôi thấy thi đi Thượng Hải cũng không tệ.” Hồ Già lại cắn một miếng sandwich rồi nói một cách tùy ý.

“Ừ.” Điền Tư nhẹ nhàng đáp lại một câu. Hồ Già nghe giọng anh vẫn vui vẻ, vì thế cũng không để ý đến biểu cảm của Điền Tư.

Hồ Già lên giường mới phát hiện Điền Tư có hơi không ổn.

Cô hôn lên khóe miệng Điền Tư, tay thuần thục kéo quần lót Điền Tư xuống, mân mê dương v*t của anh.

Anh vừa tắm xong, trên người toàn là mùi thơm mát. Hồ Già đè lên người anh, đơn giản chỉ dùng tay vuốt ve vài cái, Điền Tư đã sướng không chịu nổi, cứ ôm chặt lấy cô rồi dán sát vào, những nụ hôn hỗn loạn rơi trên tai và mái tóc của Hồ Già.

“Đồ dâm đãng này.” Hồ Già vừa lắc cậu nhỏ của Điền Tư vừa nói.

Đợi đến khi cô muốn tiến hành bước tiếp theo, Điền Tư lại không muốn.

Anh vẫn ôm Hồ Già nhưng lại bỏ tay cô ra khỏi dương v*t mình.

“Ôm thêm một chút nữa được không?”

Hồ Già không trả lời, nằm trong lòng Điền Tư mà ấp ủ những ý xấu, muốn chơi đùa gậy th*t của anh, liên tục nói những lời dâm đãng.

Điền Tư bị cô nói đến hưng phấn, bên dưới càng lúc càng cao trào, nước cũng chảy ra nhiều hơn, làm ướt nhẹp tay Hồ Già. Hồ Già nắm tay thành một vòng tròn chật hẹp, thuận theo đầu khấc vểnh cao của Điền Tư mà vuốt xuống nhanh chóng, mỗi lần đều chạm đến gốc, chạm vào quả trứng của anh. Điền Tư căng eo, nhẹ nhàng run rẩy.

“Thích tôi chơi cậu không?”

“Thích...”

Trong phòng tắt đèn.

Anh cúi đầu, hôn lên khóe miệng Hồ Già hết lần này đến lần khác, phóng túng nhưng lại kìm nén, miệng lẩm bẩm gọi tên cô.

Điền Tư bắn ra đầy tay Hồ Già.

Anh bật đèn, dùng khăn giấy lau sạch cho Hồ Già rồi đi phòng tắm tẩy rửa bản thân.

Đợi đến khi anh tắm xong rồi quay lại, Hồ Già đã ngủ rồi. Điền Tư lặng lẽ lấy thuốc uống rồi lại hôn hôn Hồ Già, ôm lấy cô.

Lại ôm thêm chút nữa, anh nghĩ.

_____
Chương trước Chương tiếp