Boss Mafia Rất Thích Trêu Chọc Tôi

Chương 10: Rốt Cuộc Anh Sao Vậy?



Dùng xong bữa trưa tôi liền quay về nhà, chẳng biết đúng lúc hay cố ý mà lại bắt gặp Châu Thời Diệc đang ngồi bệt dưới sàn ngay trước cửa căn hộ của anh, mặt thì cắm cúi nhìn xuống đất.

Thấy lạ, tôi liền bỏ dở việc mở cửa mà đi lại, ngồi xổm ngay trước mặt anh. Chỉ vừa lại gần mà mùi rượu trên người Châu Thời Diệc đã xộc thẳng vào mũi tôi, khó thở chết đi được.

Đừng nói anh ta là loại nát rượu đó nhé?

Nhìn bê tha thật ấy chứ.

"Này, Châu Thời Diệc!"

Tôi đưa tay ra khẽ lay vai anh, thấy chẳng đáp lại hay cử động gì, tôi liền vỗ mạnh vào cái khuôn mặt đẹp trai khiến tôi say như điếu đổ đó. Nói thật thì không nỡ vỗ, nhưng thôi cứ kêu anh ta tỉnh dậy trước đã.

Đôi mắt phù quang xinh đẹp ấy hé mở, Châu Thời Diệc ngước lên nhìn người con gái trước mặt rồi ủ rũ cụp mắt xuống.

"Này, trả lời tôi một câu đi chứ? Hôm qua với hôm nay anh làm sao vậy?"

Đang ban ngày ban mặt mà cũng uống rượu say khướt như vậy cho được? Nếu mà để bảo vệ nhìn thấy chắc sẽ nghĩ anh ta là kẻ nát rượu lẻn vào đây rồi chẳng nghĩ ngợi gì ném thẳng ra ngoài chung cư ấy nhỉ?

Từng giọt nước ở trong hốc mắt Châu Thời Diệc bắt đầu tuôn ra, chúng nó rơi lã chã phát ra tiếng tí tách dưới sàn. Tôi giật mình, đặt đầu gối xuống sàn, vào tư thế dáng quỳ, vội dùng hai bàn tay nâng đầu anh lên. Đôi hàng mi tựa như lông vũ đó của anh đã ướt đẫm chẳng biết từ bao giờ nữa. Chậc, khuôn mặt đẹp trai thế này mà lại rơi nước mắt khiến tôi thấy đau lòng lắm đó.

Khẽ đặt đầu Châu Thời Diệc dựa vào vai, tay tôi không ngừng vuốt ve lưng và sau gáy cổ của anh ta như đang dỗ một đứa trẻ khóc lóc vì làm mất một cục kẹo vậy.

"Rốt cuộc anh sao vậy?"

Đang yên đang lành, đột nhiên tên họ Châu đó ôm chặt lấy eo tôi, làm tôi ưỡn người về phía trước không thoát ra được.

Cái tình huống quần gì thế này?

Tôi vỗ nhẹ vào vai anh ta, giọng hơi thẹn thùng mà cất tiếng:

"A... Anh bỏ tôi ra đi!"

Không gian xung quanh lại yên ắng đến lạ, Châu Thời Diệc không nghe thấy tôi nói gì sao? Ảnh vẫn còn ôm tôi rất chặt kia kìa, lỡ có ai đó đi qua đây hiểu nhầm là tôi có mười cái miệng cũng không giải thích nổi.



Năm phút.

Lại mười phút.

Mười lăm phút tiếp theo.

Thấy Châu Thời Diệc chẳng có gì là dấu hiệu muốn buông người ra, thế là tôi liền gượng ép dùng sức đẩy anh ta thật mạnh. Lúc này Châu Thời Diệc mới thả lỏng vòng tay, với cái khuôn mặt ướt đẫm kia, anh ngước lên nhìn thẳng vào mắt tôi.

Lại không kiềm chế được rồi, trong vô thức tôi liền đưa tay lên, chạm vào đôi gò má đang ướt đẫm vì nước mắt mà khẽ lau nhẹ. Một người ôm má, một người ôm eo đối phương mà ngồi nhìn nhau mãi.

"Mật khẩu nhà anh là gì?"

"... Vân tay!"

Tôi thở dài, vịn tay xuống sàn mà đứng dậy rồi lập tức đỡ Châu Thời Diệc đứng lên, dùng ngón tay trỏ bên phải để mở khóa đi vào nhà. Vừa mới bước được mấy bước lại gần sofa thì anh ta ngã cái bịch xuống ghế, ánh mắt ghét bỏ của tôi cứ lướt đi lướt lại trên người anh từ đầu đến chân rồi đi thẳng vào bếp chuẩn bị ngay một cốc trà gừng. Do tất cả căn hộ của chung cư này đều được xây dựng giống hệt nhau nên tôi cũng dễ dàng mà biết vị trí các phòng.

Chỉ khoảng nửa tiếng, trên tay tôi cầm theo một cốc trà mà đi ra phòng khách. Vừa đặt chân vào đã chẳng thấy ai cả.

Châu Thời Diệc đi đâu rồi?

Đừng nói lại tìm rượu để uống đấy nhé?

"Châu Thời Diệc!" Tôi gọi to, đi đi lại lại tìm mọi ngóc ngách trong căn phòng, tay không quên cầm theo cốc trà gừng vừa làm.

Cạch.

Tôi mở cửa phòng ngủ, tò mò gọi:

"Anh có đây không?"

Cửa vừa hé ra, một thân hình săn chắc đứng quay lưng về phía cửa và đang trong tình trạng cởi trần thân trên, Châu Thời Diệc sở hữu một bờ vai rộng và bắp tay cuồn cuộn, săn chắc. Đến nổi khi nhìn vào, người ta sẽ tưởng sức anh chẳng thua bất kì ai, ngược lại còn rất khỏe khoắn là đằng khác.

Lúc này tôi mới nhìn rõ cái hình xăm đó, là cả một con rồng dũng mãnh đang múa lượn trên những đám mây và phun ra từng đợt lửa lớn, nhìn sống động cứ như thật vậy.



Anh ta không làm việc gì bất hợp pháp đó chứ?

"Tôi xin lỗi!"

Tôi đã đóng sầm cửa lại ngay lập tức, sau khi xong thì một chút xúc cảm tiếc nuối nảy sinh trong lòng.

Sao không nhìn thêm một lúc nữa nhỉ?

Mày điên à Mộc Doãn? Có tí liêm sỉ nào không?

Tôi vừa nghĩ vừa dùng cổ tay gõ gõ vào đầu, phải quên chuyện hồi nãy đi mới được. Hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, vừa chuẩn bị rời đi thì có tiếng mở cửa, tôi bị thứ gì đó nắm lấy cổ tay rồi kéo thật mạnh vào trong.

Toang rồi toang rồi, sẽ ngã mất!

Người tôi nghiêng theo lực kéo nhưng bất ngờ là không ngã, mà cái lực đấy còn đè tôi sát vào tường. Vừa mới hoàn hồn lại đã thấy mình đứng đó bình an vô sự rồi, tôi vỗ vỗ lồng ngực, cũng may mà không sao.

Cơ mà... người đàn ông này định làm gì vậy?

Tôi liếc mắt nhìn Châu Thời Diệc đang đứng trước mặt, anh ta chính là người ép tôi vào tường, nhưng bầu không khí này... kì lạ quá.

Một hai ba... năm sáu...

Ôi vãi!

Cơ bụng sáu múi của anh thu hút sự chú ý từ mắt tôi, phải bình tĩnh lại mới được, lỡ không nhịn được tôi sẽ đưa tay lên sờ mất. Với thân hình bốc lửa như vậy làm sao có thể khiến cho người ta không rạo rực lên cho được?

"Cô lại nhìn trộm tôi!" Bấy giờ mặt Châu Thời Diệc nhìn cứ như cún con vậy, tôi vờ nhìn đi chỗ khác để tránh ánh mắt đấy.

"Không có, tôi không biết là anh đang thay đồ!"

Chẳng thấy anh ta trả lời lại, tôi mới liếc mắt qua nhìn ảnh. Châu Thời Diệc đã tiến sát lại ngày một gần hơn từ lúc nào kia rồi, cho đến khi khoảng cách mũi của hai người chỉ còn khoảng 5 centimet nữa là có thể chạm tới nơi.

Nhịp tim cứ đập thình thịch thình thịch, tôi cảm nhận được nó còn đập mạnh hơn hồi nãy nữa, dường như nó muốn bay ra ngoài gửi gắm cho người đàn ông kia. Cảm giác bây giờ... lạ quá, cứ như có thứ gì đó đang đâm chồi trong trái tim tôi vậy.
Chương trước Chương tiếp