Boss Mafia Rất Thích Trêu Chọc Tôi

Chương 14: Buồn Rầu Không Vui



"Anh dám đánh em? Có tin em gọi điện mách mẹ không?"

Mộc Cảnh Trì nghe xong liền ngưng cánh tay đang cầm gối lại, đứng nhìn tôi một lúc, xong vứt chiếc gối trở về sofa. Tay ổng vươn ra, cầm lấy tai tôi mà nhéo nhẹ.

"Mày đã bao nhiêu tuổi rồi còn chơi trò mách phụ huynh?"

Tôi tức giận, ném thẳng chiếc gối vào mặt Mộc Cảnh Trì rồi lôi ra khỏi căn hộ.

"Này?"

Mộc Cảnh Trì còn chưa hiểu gì, tôi đã đá một cái vào chân ổng khiến nó tự động mà bước ra khỏi cửa. Xong việc chỉ cần khóa lại là xong ngay lập tức.

Chắc chắn sau này ai vớ phải anh trai tôi thì người đó phải xui tám kiếp.

Đêm, màn đen bao trùm cả căn phòng, chỉ có ánh đèn neon chiếu nhẹ từ khe hình đám mây trên trần nhà xuống.

Cô là ai vậy?

Một cô gái đứng quay lưng về phía tôi, rõ ràng tôi đã đứng rất gần cô ấy rồi nhưng chẳng thể vươn tay ra mà chạm vào người cô được.

Bộ váy xanh có hình lông vũ đó... là của mình mà?

Tôi nhớ tôi có một chiếc y chang như vậy, đó là quà sinh nhật mẹ tặng tôi tuổi 25.

"Cô là ai?" Tôi cất giọng hỏi.

Vì mãi mê chỉ để ý đến cô gái đó, tôi đã không chú ý đến toàn cảnh xung quanh.

Đây... là sân thượng mà?

Cô ấy làm gì ở đây?

Chẳng đáp lại câu hỏi của tôi, cả cơ thể của cô bắt đầu nghiêng rõ về phía trước, tôi sợ hãi hét lên:

"Cô điên sao? Đây là sân thượng đấy!"

"Này!"



Tôi lập tức vươn tay ra để giữ đối phương lại, nhưng cả người cô cứ như là hình ảnh 3d phản chiếu vậy, dù tôi có cố chạm thì chỉ như đang chạm vào không khí mà thôi.

Khắp người tôi ướt đẫm mồ hôi mà giật mình tỉnh giấc, cặp mắt liếc ra ngoài cửa sổ, từ độ cao này tôi vẫn còn ám ảnh với giấc mơ vừa rồi nên có chút sợ sệt mà giật thót mình.

Từ lúc nào mà tôi đã khóc vậy? Đến cả tôi cũng chẳng biết rõ, chỉ vừa nghe thấy tiếng nước mắt rơi xuống chăn mà thôi.

          ____________________

Sáng sớm, vì vẫn còn phiền muộn chuyện nửa đêm nên tôi đã nhắn tin rủ Tử Khâm ra ngoài, cũng chẳng hiểu tại sao tôi lại thấy buồn đến thế, chúng tôi đã hẹn nhau đến quán lẩu lần trước. Vừa thấy mặt mày tôi ủ rũ không vui, Tử Khâm liền gọi mấy chai bia để cả hai giải sầu.

"Sao vậy?"

Tôi im lặng trước câu hỏi, nếu mà trả lời rằng buồn vì một chuyện không có thật thì cô bạn này sẽ cười nhạo tôi cho mà xem, như vậy thì mất mặt lắm.

"Pock". Tử Khâm khui nắp chai bia ra rồi đưa cho tôi, tôi cầm lấy uống cạn một hơi.

"Cậu nói xem, nếu một người thường xuyên gặp những giấc mơ kì lạ thì có phải người đó điên rồi không?"

Tử Khâm ngạc nhiên nhìn tôi, trả lời lại bằng giọng trêu ghẹo:

"Hay cậu đi xem bói hoặc tìm bà đồng đi?"

Tôi cau mày, có lẽ thần trí đã bắt đầu không được tỉnh táo mà đập tay lên bàn.

"Tớ đâu có mê tín như cậu?"

"Vậy cậu nói xem cậu mơ thấy gì?" Tử Khâm đặt câu hỏi cho tôi.

Nhưng tôi lại không dám nói ra, cũng chẳng hiểu tại sao nữa.

Hai cánh môi cứ thế im bặt một lúc rất lâu, chỉ hé ra khi uống cạn tận mấy chai bia đã gọi. Tử Khâm cũng nhận thức được chắc chắn lần này tôi buồn lòng thật, cậu ấy liền cầm lấy chai bia trong tay tôi mà bỏ xuống.

"Cậu say rồi, đừng uống nữa!"

Nãy giờ chẳng biết tôi đã uống bao nhiêu, cứ mỗi lần như vậy là không kiểm soát được cái tay mà cứ nốc cạn từ chai này đến chai khác.

"Hức, tớ muốn anh đẹp trai!"

Tôi mếu máo, ôm lấy cánh tay Tử Khâm mà sụt sịt nước mũi. Đã quá quen với việc này, Tử Khâm đỡ tôi đứng dậy thản nhiên mà đáp:



"Được rồi, tớ dẫn cậu đi tìm tiểu thịt tươi nhé?"

Tôi ngoan ngoãn gật đầu lia lịa, sau khi thanh toán xong thì Tử Khâm đã đem tôi trở về căn hộ, trước khi rời đi còn không quên pha một cốc trà gừng để ngay trên bàn.

"Anh đẹp trai của tớ đâu?" Tôi đi khắp phòng khách rồi lại tới phòng ngủ, cũng không quên chui xuống gầm giường và gầm bàn để tìm. Đến cả bồn cầu cũng bị tôi mở nắp ra hét to vào bên trong.

Tử Khâm liền kéo tôi ra ngoài, đặt tôi ngồi xuống sofa rồi chỉ tay vào cốc trà gừng.

"Bây giờ tớ đi tìm anh đẹp trai cho cậu, cậu ở đây ngoan ngoãn uống hết cốc nước này, sau khi uống xong là thấy anh đẹp trai ngay trước mặt rồi!"

Nửa tỉnh nửa mê, tôi tin là thật rồi sau khi Tử Khâm rời khỏi đã uống hết cốc trà gừng không chừa một giọt.

Chẳng biết thiếp đi được mấy phút, tiếng chuông cửa đã truyền đến tai tôi.

Là Tử Khâm đem trai đẹp về sao?

Tôi hớn hở chạy ra mở cửa, mặt đỏ bừng như trái cà chua đứng nhìn người đàn ông trước mặt.

"Châu..."

"Thời Diệc...?"

Dáng người tôi nghiêng ngả, nheo mắt lại mà nhìn. Châu Thời Diệc thấy vậy còn đưa tay ra, chuẩn bị đỡ lấy đề phòng trong trường hợp tôi sẽ ngã vì cơn say.

"Cô... say à?" Cái ánh mắt anh nhìn tôi bỗng giống ánh mắt tôi nhìn anh lúc say.

Tôi tủm tỉm cười, còn đưa tay lên che miệng ra vẻ xấu hổ.

"Anh đẹp trai mà Tử Khâm nói hóa ra là anh à? Hí hí."

Tiếng cười khoái chí không kiềm chế được mà phun ra từ chính miệng tôi, cánh tay hư hỏng tự động vòng lên cổ Châu Thời Diệc. Anh cũng sợ tôi ngã mà đưa tay ra giữ lấy hai bên eo nhỏ bé, chiều dài còn không bằng hai gang tay của anh cộng lại.

"Ban ngày ban mặt mà cô uống rượu cái gì?"

Tôi rớm nước mắt, bỏ tay ra khỏi cổ Châu Thời Diệc rồi lại vòng tay ra sau lưng ôm chặt lấy anh.

"Huhu... hu, tôi buồn!"
Chương trước Chương tiếp