Boss Mafia Rất Thích Trêu Chọc Tôi

Chương 43: Bất Ngờ Tìm Đến.



Mùa cuối cùng của năm bất ngờ ập đến, dấu hiệu là những bông hoa xốp trắng li ti, phe phẩy rơi từng chút xuống mặt đất lạnh tanh.

Tuy mới là tuyết đầu mùa nhưng chỉ sau một đêm, mặt đường, mái nhà và cả các cống nước, sông đều bị bao phủ bởi lớp bụi trắng dày cộm. •

Các tuyến đường trong và ngoài thành phố A đều bị tắc nghẽn do trận mưa tuyết tối qua tạo thành, giao thông cũng vì thế nên hạn chế hơn rất nhiều. Cũng may, nhờ có cán bộ địa phương dọn dẹp lại đống tuyết, làm chúng nó tan ra thành từng khối nước. Nên khi thời gian điểm đến 11 giờ trưa, tuyến đường đông đúc hôm nào đã bắt đầu hoạt động trở lại như một cỗ máy không ngừng nghỉ. (1

Trời lạnh như vậy, uống cà phê nóng mới là thích hợp nhất. Dù sao cả ngày hôm nay tôi cũng rất rảnh, nên để bản thân một mình tận hưởng tháng cuối của năm một cách thư giãn nhất có thể.

Một ly macchiato nóng hổi, nhả từng làn khói nhẹ trung hòa vào làm một trong bầu không khí lạnh giá. Đôi môi mấp máy, cầm ly cà phê lên mà nhấp nhẹ một ngụm nhỏ, rồi lại tiếp tục chú ý đến quyển tạp chí nguyệt san đang cầm trong tay. (1

Bộp.

Một cái túi xách hàng hiệu cỡ lớn để ngay trên bàn, tôi rời mắt khỏi dòng chữ in trên sách mà hướng ánh nhìn tới vị trí ngay đối diện.

Một quý bà ăn mặc sang chảnh không khác gì mẹ tôi, khoác lên mình một bộ đầm len tay dài, bên ngoài chỉ đi kèm một cái áo lông thú màu trắng sữa. (

Nhìn cũng trạc tuổi với mẹ tôi, người phụ nữ trung niên đó ngồi vào chiếc ghế đối diện, ánh mắt nhìn tôi chăm chằm không rời nửa tấc.

"Xin lỗi, bàn này có người rồi, cô qua bàn khác nhé?" Tôi đặt quyển tạp chí lên bàn, ngay cạnh ly cà phê macchia-to còn đang nóng hổi.

Người phụ nữ vẫn ngồi đó nhìn tôi, rõ ràng nét mặt bà ấy đang cười nhưng tôi lại cảm thấy nó có ẩn ý, bên trong như đang đánh giá và chê bai đối phương.

"Giới thiệu chút nhé, tôi tên Dương Hàm!" Tôi khó hiểu, nhìn người đó chủ động bắt chuyện với mình, ánh mắt bà ấy bỗng biến sắc, nói thêm: "Và là mẹ của Châu Thời Diệc!"



(3)

Tôi ngẩn ra, đừng nói những gì tôi tưởng tượng lúc trước bây giờ lại trở thành thật đấy nhé?

Thấy tôi im lặng, không đáp lời thì bà ấy lại tiếp tục: "Cô là bạn gái của Diệc nhỉ? Nói thẳng nhé, tôi không thích cô!" (2

Bị một lời nói thẳng thừng tỏ ý ghét bỏ đánh thẳng vào mặt như vậy, tôi cười mỉm, ung dung tựa lưng vào ghế mà khoanh tay.

"Cô điều tra về cháu sao?"

"Không cần điều tra, chỉ cần quan sát xem Diệc thường gặp cô gái nào thì sẽ biết ngay thôi!" Vừa trả lời tôi xong, mẹ Thời Diệc thở dài một hơi, lưng cũng dần dựa dẫm vào chiếc ghế: "Xưa nay Diệc luôn không gần phụ nữ, hiếm lắm mới thuyết phục được nó đi đính hôn với người danh môn hộ đối, nhưng bây giờ lại có một con hồ ly tinh không biết chui từ đâu ra cản đường!" (3)

Ánh mắt sắc lạnh ấy đang nhìn ra phía ngoài thì hướng thẳng tới chính diện, nhìn tôi đầy chế giễu rồi bồi thêm:

"Muốn đánh cũng không được mà muốn mắng cũng không xong, cô hiểu ý tôi không?"

Từ nãy tới giờ, bà ấy chỉ để cho tôi có cơ hội lên tiếng đúng có duy nhất một lần, còn lại toàn là những lời chua ngoa, phán xét sơ bộ cho người ngồi phía trước mặt bà ấy.

Tôi cũng chẳng chịu thua, chỉ là việc mẹ chồng tương lai và nàng dâu không hòa thuận thôi mà? Có phải tôi chưa thấy bao giờ đâu, gặp đầy ra đấy. D

"Cô à, cháu nghĩ là cô hiểu lầm cháu rồi." Tôi ngây ngô nhìn mẹ Thời Diệc, nhưng chăng được nối năm giây đã lập tức thay đối nét mặt, nó trở nên kiêu ngạo hơn bao giờ hết: "Hay là cô đi hỏi Thời Diệc đi? Là anh ấy nói lời yêu với cháu trước, cũng là anh ấy đụng tay đụng chân với cháu mà? Con gái nhà người ta còn cần phải lấy chồng nữa chứ!"

Người phụ nữ nổi gân trên mặt, nhếch một bên mép đến biến dạng, da mặt cũng căng lại mà nhìn tôi: "Cô ỷ lại có



Diệc nên nghĩ tôi không dám làm gì cô sao?"

Tôi tiếp tục tỏ vẻ ngây ngô, phì cười đến lấy tay che miệng: "Ơ kìa cô? Nãy giờ cháu đã nói câu gì nhắc tới Thời Diệc sẽ bảo vệ cháu đâu?"

"..."

Cảm thấy không còn phản bác thêm được một câu nào, người đàn bà liền quơ lấy túi xách, từ trong đó lấy ra hơn 10 cọc tiền toàn là tờ 100 tệ giày cộm, ném thẳng về phía tôi. Tạo ra một tiếng "bịch" rơi trên mặt bàn. Tất cả đồ trong túi đều bỏ ra để đựng tiền hết sao? Chỉ cần một cái thẻ ATM thôi cũng được mà.

Mọi người xung quanh há hốc, lần đầu họ nhìn thấy một số tiền nhiều đến thế, có khi đi làm cả đời cũng không tích góp nổi.

"Năm triệu, lập tức chia tay con trai tôi!" Giọng điệu hung hăng xé luôn bản mặt còn ra vẻ ngây ngô của tôi. 2

Không phải chứ? Đến cả lời thoại trong tưởng tượng cũng y chang, nghĩ cái gì thì cái đó đến ngay lập tức.

Mắt tôi đanh lại, kéo tâm điểm từ mớ cọc tiền lên phía trên của người phụ nữ.

Giọng điệu chế giễu phản lại bà ta như cái cách khi nãy bà ấy nói với tôi: "Cô có thấy ít quá không?"

Vừa nói xong liền cười, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của mẹ Thời Diệc, tôi lại tiếp tục: "Hay là thế này đi, cô đưa cháu 10 triệu tệ cùng một anh chàng đẹp trai sáu múi. Cháu đảm bảo với cô, sẽ lập tức rời xa con trai cô, có khi xuất ngoại luôn ấy chứ?" (

Người phụ nữ vừa nghe vừa nổi đầy gân xanh trên mặt, càng nói bà ta càng tức nhiều hơn, lập tức đập tay lên bàn mà trợn mắt đến nổi lồng ngực phập phồng lên xuống.

"Con nhãi vô liêm sỉ, không biết điều!"
Chương trước Chương tiếp