Boss Mafia Rất Thích Trêu Chọc Tôi
Chương 49: Tướng Phu Thê.
"Có phải anh biết trước chuyện này rồi không?"
Châu Thời Diệc cau mày nhìn tôi, đôi môi còn khẽ mếu tỏ ra oan ức: "Nếu anh biết Doãn Doãn là vợ tương lai của anh thì anh đâu có năng nặc, nhất quyết không đến đính hôn đâu..."
"..."
Não tôi lập tức tiếp nhận thông tin vừa được truyền qua lỗ tai, cả người và khuôn mặt đều cứng đờ như pho tượng. Cơ hàm cứ giật giật rồi phì cười, cứ như liệt đi một nửa.
"Vợ tương lai gì chứ? Ý anh là hôn thê ấy hả? Làm gì có chuyện em với anh lại là kiểu đó!"
Nhưng khi vừa dứt lời, ánh mắt hồn nhiên không coi câu nói của anh là thật, bỗng chợt quét qua gương mặt đó.
Khiến nó khựng lại, tôi tiếp tục đứng hình nhìn Châu Thời Diệc, biểu cảm của anh bây giờ chẳng phải giỡn chơi.
"L... Là thật à?"
Anh trả lời bằng một cái gật đầu, chân tôi suýt loạng choạng mà vịn tay vào cây cột ngay bên cạnh.
Khi nãy còn nghĩ Châu Thời Diệc ngu ngốc, bây giờ đổi lại, hóa ra kẻ ngốc mới chính là mình. Còn đang thắc mắc sao mẹ lại có thái độ ái ngại hơn hẳn, thì ra Châu Thời Diệc không chỉ là con trai bạn thân của bà ấy, mà còn là người sẽ đính hôn với tôi. (1
Thấy tôi ngây ngốc, khó xử như vậy. Châu Thời Diệc liền kéo kéo vạt áo của cô gái trước mặt, thay đổi chủ đề.
"Doãn Doãn này, dẫn anh đi xem phòng em được không?"
3)
Xem làm gì vậy cha nội... Nhưng đây cũng là một cách để thay đổi bầu không khí nhất có thể rồi.
Châu Thời Diệc cứ thế bước theo gót chân của người con gái trước mặt.
Lý do tôi phải ra ngoài ở, chính là từng ngóc ngách trong cả cái dinh thự này đây. Từ hồ cá koi phải đi thêm một dãy hành lang nữa, tiếp đến là một cái ngã rẽ dẫn đến khu hành lang bên cạnh. Đi qua bao nhiêu phòng ngủ dành cho khách lại đến phòng trà nghệ, mãi cho tới khi lên tiếp cái cầu thang thứ hai thì đôi chân mới dừng lại tại chỗ.
Phòng của tôi ngay bên cạnh chiếc cầu thang này, nhưng đi từ nãy tới giờ đã mất hơn năm phút đồng hồ.
Vừa đẩy cửa bước vào, vẫn là cái không gian ngập màu xanh dương nhàn nhạt quen thuộc ấy, có cảm giác như đã một thập ký không được về lại chính nơi đây. Hoài niệm thật!
Thứ duy nhất không ăn nhập với căn phòng là chiếc điện thoại để bàn cổ điển, làm bằng đồng. Nó được dùng để liên lạc nội bộ trong nhà, vì ở đây quá rộng nên có khi chẳng biết tìm nhau ở nơi nào.
Châu Thời Diệc đi tới, ngó nghiêng khắp căn phòng, rồi lại mở rèm cửa ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
"Doãn Doãn thích màu xanh sao?"
"Ừm!"
Anh lại quay qua, cười cười nói: "Trùng hợp thật, anh cũng thích màu này, chúng ta có tướng phu thê đó!" ("
Quá quen với bản mặt vô liêm sỉ của người này, tôi nghiền ngẫm một hồi, giọng điệu trêu chọc bắt đầu đáp lại:
"Vậy sao? Mộc Cảnh Trì cũng thích màu xanh, anh với anh trai em cũng có tướng phu thê thật đó!"
Vừa được thông tai cho, Châu Thời Diệc liền ho sặc sụa vì nuốt ngược nước bọt, khuôn mặt ấy biến sắc mà lấy tay che miệng.
"Khụ khụ, Doãn Doãn thích nói đùa thật đấy!"
Tôi phì cười, tủm tỉm nhìn anh, đang định chọc người đàn ông này thêm một chút thì tiếng chuông từ điện thoại bàn vang lên. Choáng váng hết cả màng nhĩ của người đứng cạnh nó.
"Sao vậy ạ?" Tôi nhấc ống nghe, hỏi đầu dây bên kia
Giọng mẹ tôi cất lên, xen lẫn với vài phần tức giận nhưng vẫn nghe rõ tiếng nói ồm ồm kết hợp cùng tiếng ti vi phát rất nhỏ, đồng thời vang lên.
"Doãn Doãn, bố con mới sống bên ngoài có một tháng mà đã đi ngoại tình, bây giờ còn chặn luôn số của mẹ..."
Tôi hốt hoảng, trả lời rất gấp gáp: "Mẹ nói gì vậy? Bố con đâu phải loại người đó, đợi con xuống phòng khách rồi nói!" Lời vừa hết câu, tôi đã đặt ống nghe về vị trí ban đầu.
Chân thì bước nhanh ra khỏi căn phòng thân thuộc, Châu Thời Diệc thấy vậy thì khẩn trương đi theo. Lại thêm vài phút nữa mới có thể đặt gót xuống đến tầng một, ở đấy chỉ còn là một khoảng không lặng yên.
Mộc Cảnh Trì thì đứng cạnh cửa sổ, một tay chống hông, tay kia không ngừng cầm điện thoại ấn số, rồi áp vào tai nghe máy. Hành động đó cứ liên tục được lặp lại, còn mẹ tôi thì ngồi cúi gập mặt xuống, chỉ để hai bàn tay nâng lên chống đỡ. (2
Cô Dương không ngừng vuốt lưng xoa dịu, biết chắc đã xảy ra chuyện, tôi liền lập tức đi lại.
Nhìn chiếc vi vi màn hình rộng đang không ngừng phát ra âm thanh của biên tập viên truyền hình.
"... Được biết, cô gái mà ông trùm kinh doanh đang ngoại tình này là một diễn viên, hiện những tấm ảnh giường chiếu đang không ngừng được phát tán rộng rãi trên khắp các trang mạng xã hội..."
Này là đang nói đến bố tôi sao? Vừa nghe, trong lòng tôi vừa lo lắng, bố tôi trước nay luôn yêu thương mẹ nhất.
Dù cho bà ấy có khó ở đến nhường nào thì bố vẫn nhắm mắt cho qua, mỗi năm vào dịp kỷ niệm ngày cưới của hai người, bố đều mua tặng mẹ 555 bông hoa hồng. (1
Đó tượng trưng cho số ngày họ yêu nhau trước khi đặt ngòi bút vào giấy đăng kí kết hôn.
Tôi nhanh tay, cầm lấy remote của ti vi mà ấn tắt, màn hình giờ đây chỉ toàn một màu đen tuyền.
Châu Thời Diệc cau mày nhìn tôi, đôi môi còn khẽ mếu tỏ ra oan ức: "Nếu anh biết Doãn Doãn là vợ tương lai của anh thì anh đâu có năng nặc, nhất quyết không đến đính hôn đâu..."
"..."
Não tôi lập tức tiếp nhận thông tin vừa được truyền qua lỗ tai, cả người và khuôn mặt đều cứng đờ như pho tượng. Cơ hàm cứ giật giật rồi phì cười, cứ như liệt đi một nửa.
"Vợ tương lai gì chứ? Ý anh là hôn thê ấy hả? Làm gì có chuyện em với anh lại là kiểu đó!"
Nhưng khi vừa dứt lời, ánh mắt hồn nhiên không coi câu nói của anh là thật, bỗng chợt quét qua gương mặt đó.
Khiến nó khựng lại, tôi tiếp tục đứng hình nhìn Châu Thời Diệc, biểu cảm của anh bây giờ chẳng phải giỡn chơi.
"L... Là thật à?"
Anh trả lời bằng một cái gật đầu, chân tôi suýt loạng choạng mà vịn tay vào cây cột ngay bên cạnh.
Khi nãy còn nghĩ Châu Thời Diệc ngu ngốc, bây giờ đổi lại, hóa ra kẻ ngốc mới chính là mình. Còn đang thắc mắc sao mẹ lại có thái độ ái ngại hơn hẳn, thì ra Châu Thời Diệc không chỉ là con trai bạn thân của bà ấy, mà còn là người sẽ đính hôn với tôi. (1
Thấy tôi ngây ngốc, khó xử như vậy. Châu Thời Diệc liền kéo kéo vạt áo của cô gái trước mặt, thay đổi chủ đề.
"Doãn Doãn này, dẫn anh đi xem phòng em được không?"
3)
Xem làm gì vậy cha nội... Nhưng đây cũng là một cách để thay đổi bầu không khí nhất có thể rồi.
Châu Thời Diệc cứ thế bước theo gót chân của người con gái trước mặt.
Lý do tôi phải ra ngoài ở, chính là từng ngóc ngách trong cả cái dinh thự này đây. Từ hồ cá koi phải đi thêm một dãy hành lang nữa, tiếp đến là một cái ngã rẽ dẫn đến khu hành lang bên cạnh. Đi qua bao nhiêu phòng ngủ dành cho khách lại đến phòng trà nghệ, mãi cho tới khi lên tiếp cái cầu thang thứ hai thì đôi chân mới dừng lại tại chỗ.
Phòng của tôi ngay bên cạnh chiếc cầu thang này, nhưng đi từ nãy tới giờ đã mất hơn năm phút đồng hồ.
Vừa đẩy cửa bước vào, vẫn là cái không gian ngập màu xanh dương nhàn nhạt quen thuộc ấy, có cảm giác như đã một thập ký không được về lại chính nơi đây. Hoài niệm thật!
Thứ duy nhất không ăn nhập với căn phòng là chiếc điện thoại để bàn cổ điển, làm bằng đồng. Nó được dùng để liên lạc nội bộ trong nhà, vì ở đây quá rộng nên có khi chẳng biết tìm nhau ở nơi nào.
Châu Thời Diệc đi tới, ngó nghiêng khắp căn phòng, rồi lại mở rèm cửa ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
"Doãn Doãn thích màu xanh sao?"
"Ừm!"
Anh lại quay qua, cười cười nói: "Trùng hợp thật, anh cũng thích màu này, chúng ta có tướng phu thê đó!" ("
Quá quen với bản mặt vô liêm sỉ của người này, tôi nghiền ngẫm một hồi, giọng điệu trêu chọc bắt đầu đáp lại:
"Vậy sao? Mộc Cảnh Trì cũng thích màu xanh, anh với anh trai em cũng có tướng phu thê thật đó!"
Vừa được thông tai cho, Châu Thời Diệc liền ho sặc sụa vì nuốt ngược nước bọt, khuôn mặt ấy biến sắc mà lấy tay che miệng.
"Khụ khụ, Doãn Doãn thích nói đùa thật đấy!"
Tôi phì cười, tủm tỉm nhìn anh, đang định chọc người đàn ông này thêm một chút thì tiếng chuông từ điện thoại bàn vang lên. Choáng váng hết cả màng nhĩ của người đứng cạnh nó.
"Sao vậy ạ?" Tôi nhấc ống nghe, hỏi đầu dây bên kia
Giọng mẹ tôi cất lên, xen lẫn với vài phần tức giận nhưng vẫn nghe rõ tiếng nói ồm ồm kết hợp cùng tiếng ti vi phát rất nhỏ, đồng thời vang lên.
"Doãn Doãn, bố con mới sống bên ngoài có một tháng mà đã đi ngoại tình, bây giờ còn chặn luôn số của mẹ..."
Tôi hốt hoảng, trả lời rất gấp gáp: "Mẹ nói gì vậy? Bố con đâu phải loại người đó, đợi con xuống phòng khách rồi nói!" Lời vừa hết câu, tôi đã đặt ống nghe về vị trí ban đầu.
Chân thì bước nhanh ra khỏi căn phòng thân thuộc, Châu Thời Diệc thấy vậy thì khẩn trương đi theo. Lại thêm vài phút nữa mới có thể đặt gót xuống đến tầng một, ở đấy chỉ còn là một khoảng không lặng yên.
Mộc Cảnh Trì thì đứng cạnh cửa sổ, một tay chống hông, tay kia không ngừng cầm điện thoại ấn số, rồi áp vào tai nghe máy. Hành động đó cứ liên tục được lặp lại, còn mẹ tôi thì ngồi cúi gập mặt xuống, chỉ để hai bàn tay nâng lên chống đỡ. (2
Cô Dương không ngừng vuốt lưng xoa dịu, biết chắc đã xảy ra chuyện, tôi liền lập tức đi lại.
Nhìn chiếc vi vi màn hình rộng đang không ngừng phát ra âm thanh của biên tập viên truyền hình.
"... Được biết, cô gái mà ông trùm kinh doanh đang ngoại tình này là một diễn viên, hiện những tấm ảnh giường chiếu đang không ngừng được phát tán rộng rãi trên khắp các trang mạng xã hội..."
Này là đang nói đến bố tôi sao? Vừa nghe, trong lòng tôi vừa lo lắng, bố tôi trước nay luôn yêu thương mẹ nhất.
Dù cho bà ấy có khó ở đến nhường nào thì bố vẫn nhắm mắt cho qua, mỗi năm vào dịp kỷ niệm ngày cưới của hai người, bố đều mua tặng mẹ 555 bông hoa hồng. (1
Đó tượng trưng cho số ngày họ yêu nhau trước khi đặt ngòi bút vào giấy đăng kí kết hôn.
Tôi nhanh tay, cầm lấy remote của ti vi mà ấn tắt, màn hình giờ đây chỉ toàn một màu đen tuyền.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương