Boss Mafia Rất Thích Trêu Chọc Tôi
Chương 89: Nhảy Dù
Cả người tôi hóa đá, đơ ra như một khúc gỗ, cái đầu và cổ như một con robot cạn dầu quay qua hỏi người yêu mình.
"Nhảy dù á?"
Châu Thời Diệc mỉm cười nhìn tôi, sau cái gật đầu đã làm tôi bàng hoàng suýt dựa lưng vào cửa.
"Đến rồi!
Anh ngó thẳng xuống dưới qua ô cửa kính, lên tiếng một câu rồi từ trong chiếc balo đang để cạnh lấy ra một mớ đồ đạc.
Anh đeo kính bảo hộ lên, cũng không quên đeo luôn cho tôi một cái. Sau đó mang chiếc balo mini lên vai, nói là balo nhưng hình dạng đằng sau của nó chỉ giống vậy thôi, cái này có dây đai lại còn có cả dây rút.
Châu Thời Diệc ra hiệu cho Nghiêm Thẫn mở cửa trực thăng, gió ngoài lùa vào cuồn cuộn. Anh tự mình bước xuống chân đế càng của trực thăng, mặc kệ sức gió thổi mạnh. (1
"Doãn Doãn, lại đây!"
"Em không nhảy!"
Tôi kiên quyết chối từ, Châu Thời Diệc lại nhìn tôi với suy nghĩ xấu xa. Anh bước lên trở lại trong khoang, lấy trong chiếc balo to kia ra một cái túi đeo lưng giống hệt của anh. Anh cẩn thận đeo nó cho tôi, làm cô gái này đơ như khúc gỗ nãy giờ.
"Khoan... Khoan đã anh làm gì vậy?"
Chỉ vừa dứt lời, Châu Thời Diệc đã nhấc bổng tôi lên, ôm lấy tôi để ngay trước cửa trực thăng đang mở. Tôi sợ đến kinh hồn bạt vía, lập tức ôm lấy chân người đàn ông đang ngồi bên cạnh, đã chuẩn bị sẵn sàng.
"Châu Thời Diệc, anh định làm gì vậy hả?"
"Doãn Doãn yên tâm, bộ đồ nhảy dù này khác với của anh, đạt đến độ cao nhất định nó sẽ tự động bung dù ra."
Dẫu là vậy thì tôi vẫn chẳng hết sợ, cứ một mực ôm lấy chân người yêu mà gào lên.
Bên dưới đầy rẫy núi rừng, độ cao từ đây cũng phải lên tới trăm mét.
"Châu Thời Diệc, em nói cho anh biết! Khôn hồn thì đưa em quay trở về, nếu không sau khi về nhà, anh ra ban công mà ngủ!" (1
Nghiêm Thẫn đang điều khiển trực thăng vẫn không khỏi bật cười. Xã hội đen thì sao? Cũng sợ vợ đó thôi? •
Châu Thời Diệc ngồi xổm ôm lấy tôi, bước xuống chân đế càng trực thăng rồi nhảy một mạch về phía trước. Cả hai rơi tự do từ độ cao trên hai trăm mét, tôi sợ hãi hét toáng lên, gào thét đến khàn đặc cổ họng. Còn anh người yêu thì ung dung tận hưởng gió mát với bầu không khí trong lành, chậm rãi kéo hai chiếc dây đai bên hông ra.
Chiếc balo mini sau lưng tôi và anh khoáng chốc không còn, thay vào đó là cả một chiếc dù lượn to lớn bật lên, đưa người cuốn chậm theo chiều gió.
Tôi cũng dừng lại việc la hét vì sợ hãi, bám chặt dây dù của mình mà dùng đôi mắt căm hờn láo liên tên đàn ông đang vui vé hưởng thụ kia.
Ngứa đòn.
Cả hai tiếp đất thành công trên một con đường núi ít cây cối, chỉ toàn cỏ dại mọc thấp, xanh mơn mởn.
Tôi ngồi bịch xuống nền cỏ, đưa tay lên lòng ngực thở không ra hơi, dù sao cũng là trải nghiệm lần đầu. Châu Thời Diệc thấy vậy thì bật cười, anh khúc khích nhìn tôi khiến cô gái này phải phát điên lên.
"Châu Thời Diệc! Em nói cho anh biết, hôm nay em mà cho anh lên giường nằm thì em làm chó!"
Thời Diệc đi lại, cố gắng xoa dịu: "Được rồi mà, giờ anh đưa em đi chơi, ăn vịt quay."
Nhìn chiếc trực thăng đang rời xa khỏi tầm mắt, tôi hỏi anh: "Vậy Nghiêm Thẫn thì sao?"
"Không sao, cậu ta lái trực thăng về chỗ cũ thôi!"
Tôi chẳng nói gì, chỉ ngầm gật đầu rồi đi theo bước chân của người đàn ông trước mặt, đi theo cánh tay anh đang dẫn tôi tiến về phía trước.
Cả hai ăn uống và thuê phòng tại một nhà trọ trên núi, nơi đây có giá trị cũng đã hàng trăm năm. Tuy gỗ bên ngoài đều mục hết cả nhưng bên trong lại được tu sửa rất mới, tạo cho khách hàng thấy được sự cổ kính của nhà trọ. (1
Vịt quay con nào béo con đó, phần da đậm màu đỏ cam, phần thịt mềm ngon còn hòa chung với chút hương liệu tự pha chế, là niềm kiêu hãnh lâu đời ở đây. Bên trong có chút mới mẻ, chỉ mới thêm vào thực đơn gần đây đó là phô mai mozzarella với cách thức chế biển ngọt bùi, béo mặn.
"Anh uống ít thôi, uống nhiều quá không tốt." Thấy người yêu mình nốc ly rượu này tới ly rượu khác, tôi liếc nhìn anh rồi mở mời khuyên ngăn.
Dù sao cũng là đang đi chơi, say sướt mướt còn ra thể thống gì.
Khuôn mặt Thời Diệc đỏ lửng, y như quả cà chua thối nũng nịu nhìn tôi.
"Doãn Doãn đừng cho anh ngủ ngoài ban công nhé? Anh sẽ cảm lạnh, mà cảm lạnh anh sẽ không uống thuốc...
Không uống thuốc dần dần anh sẽ chết mất... Vậy là Doãn Doãn không kiếm được chồng nữa đâu!" (2°
Chỉ là câu nói ngẫu hứng, vô tri lúc say thôi mà đủ làm tôi phải bật cười. Suy nghĩ xa vậy cơ à?
"O..ẹ..." Châu Thời Diệc vội vàng đứng dậy, chạy ra khỏi phòng ăn của quán trọ, một mạch tiến tới lùm cây cách đó vài mét mà nôn thốc nôn tháo.
Tôi chạy theo sau, ngồi cạnh vỗ vỗ vào lưng, trách móc nhưng lại quan tâm hỏi han.
"Em đã bảo là đừng uống nhiều mà không nghe, anh xem, nôn hết phần đã ăn ra rồi!"
"Nhảy dù á?"
Châu Thời Diệc mỉm cười nhìn tôi, sau cái gật đầu đã làm tôi bàng hoàng suýt dựa lưng vào cửa.
"Đến rồi!
Anh ngó thẳng xuống dưới qua ô cửa kính, lên tiếng một câu rồi từ trong chiếc balo đang để cạnh lấy ra một mớ đồ đạc.
Anh đeo kính bảo hộ lên, cũng không quên đeo luôn cho tôi một cái. Sau đó mang chiếc balo mini lên vai, nói là balo nhưng hình dạng đằng sau của nó chỉ giống vậy thôi, cái này có dây đai lại còn có cả dây rút.
Châu Thời Diệc ra hiệu cho Nghiêm Thẫn mở cửa trực thăng, gió ngoài lùa vào cuồn cuộn. Anh tự mình bước xuống chân đế càng của trực thăng, mặc kệ sức gió thổi mạnh. (1
"Doãn Doãn, lại đây!"
"Em không nhảy!"
Tôi kiên quyết chối từ, Châu Thời Diệc lại nhìn tôi với suy nghĩ xấu xa. Anh bước lên trở lại trong khoang, lấy trong chiếc balo to kia ra một cái túi đeo lưng giống hệt của anh. Anh cẩn thận đeo nó cho tôi, làm cô gái này đơ như khúc gỗ nãy giờ.
"Khoan... Khoan đã anh làm gì vậy?"
Chỉ vừa dứt lời, Châu Thời Diệc đã nhấc bổng tôi lên, ôm lấy tôi để ngay trước cửa trực thăng đang mở. Tôi sợ đến kinh hồn bạt vía, lập tức ôm lấy chân người đàn ông đang ngồi bên cạnh, đã chuẩn bị sẵn sàng.
"Châu Thời Diệc, anh định làm gì vậy hả?"
"Doãn Doãn yên tâm, bộ đồ nhảy dù này khác với của anh, đạt đến độ cao nhất định nó sẽ tự động bung dù ra."
Dẫu là vậy thì tôi vẫn chẳng hết sợ, cứ một mực ôm lấy chân người yêu mà gào lên.
Bên dưới đầy rẫy núi rừng, độ cao từ đây cũng phải lên tới trăm mét.
"Châu Thời Diệc, em nói cho anh biết! Khôn hồn thì đưa em quay trở về, nếu không sau khi về nhà, anh ra ban công mà ngủ!" (1
Nghiêm Thẫn đang điều khiển trực thăng vẫn không khỏi bật cười. Xã hội đen thì sao? Cũng sợ vợ đó thôi? •
Châu Thời Diệc ngồi xổm ôm lấy tôi, bước xuống chân đế càng trực thăng rồi nhảy một mạch về phía trước. Cả hai rơi tự do từ độ cao trên hai trăm mét, tôi sợ hãi hét toáng lên, gào thét đến khàn đặc cổ họng. Còn anh người yêu thì ung dung tận hưởng gió mát với bầu không khí trong lành, chậm rãi kéo hai chiếc dây đai bên hông ra.
Chiếc balo mini sau lưng tôi và anh khoáng chốc không còn, thay vào đó là cả một chiếc dù lượn to lớn bật lên, đưa người cuốn chậm theo chiều gió.
Tôi cũng dừng lại việc la hét vì sợ hãi, bám chặt dây dù của mình mà dùng đôi mắt căm hờn láo liên tên đàn ông đang vui vé hưởng thụ kia.
Ngứa đòn.
Cả hai tiếp đất thành công trên một con đường núi ít cây cối, chỉ toàn cỏ dại mọc thấp, xanh mơn mởn.
Tôi ngồi bịch xuống nền cỏ, đưa tay lên lòng ngực thở không ra hơi, dù sao cũng là trải nghiệm lần đầu. Châu Thời Diệc thấy vậy thì bật cười, anh khúc khích nhìn tôi khiến cô gái này phải phát điên lên.
"Châu Thời Diệc! Em nói cho anh biết, hôm nay em mà cho anh lên giường nằm thì em làm chó!"
Thời Diệc đi lại, cố gắng xoa dịu: "Được rồi mà, giờ anh đưa em đi chơi, ăn vịt quay."
Nhìn chiếc trực thăng đang rời xa khỏi tầm mắt, tôi hỏi anh: "Vậy Nghiêm Thẫn thì sao?"
"Không sao, cậu ta lái trực thăng về chỗ cũ thôi!"
Tôi chẳng nói gì, chỉ ngầm gật đầu rồi đi theo bước chân của người đàn ông trước mặt, đi theo cánh tay anh đang dẫn tôi tiến về phía trước.
Cả hai ăn uống và thuê phòng tại một nhà trọ trên núi, nơi đây có giá trị cũng đã hàng trăm năm. Tuy gỗ bên ngoài đều mục hết cả nhưng bên trong lại được tu sửa rất mới, tạo cho khách hàng thấy được sự cổ kính của nhà trọ. (1
Vịt quay con nào béo con đó, phần da đậm màu đỏ cam, phần thịt mềm ngon còn hòa chung với chút hương liệu tự pha chế, là niềm kiêu hãnh lâu đời ở đây. Bên trong có chút mới mẻ, chỉ mới thêm vào thực đơn gần đây đó là phô mai mozzarella với cách thức chế biển ngọt bùi, béo mặn.
"Anh uống ít thôi, uống nhiều quá không tốt." Thấy người yêu mình nốc ly rượu này tới ly rượu khác, tôi liếc nhìn anh rồi mở mời khuyên ngăn.
Dù sao cũng là đang đi chơi, say sướt mướt còn ra thể thống gì.
Khuôn mặt Thời Diệc đỏ lửng, y như quả cà chua thối nũng nịu nhìn tôi.
"Doãn Doãn đừng cho anh ngủ ngoài ban công nhé? Anh sẽ cảm lạnh, mà cảm lạnh anh sẽ không uống thuốc...
Không uống thuốc dần dần anh sẽ chết mất... Vậy là Doãn Doãn không kiếm được chồng nữa đâu!" (2°
Chỉ là câu nói ngẫu hứng, vô tri lúc say thôi mà đủ làm tôi phải bật cười. Suy nghĩ xa vậy cơ à?
"O..ẹ..." Châu Thời Diệc vội vàng đứng dậy, chạy ra khỏi phòng ăn của quán trọ, một mạch tiến tới lùm cây cách đó vài mét mà nôn thốc nôn tháo.
Tôi chạy theo sau, ngồi cạnh vỗ vỗ vào lưng, trách móc nhưng lại quan tâm hỏi han.
"Em đã bảo là đừng uống nhiều mà không nghe, anh xem, nôn hết phần đã ăn ra rồi!"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương