Boss Mafia Rất Thích Trêu Chọc Tôi
Chương 92: Chuyện Tình Của Châu Đàm 2
"Chuyện này chú sẽ nói với bố mẹ cháu, ngày mai cút về thành phố C để họ dạy bảo lại tử tế!"
Cô bé vừa nghe xong đã luống cuống sợ hãi, víu lấy cánh tay tôi mà không ngừng lắc đầu, là muốn tôi khuyên nhủ, năn nỉ Châu Thời Diệc cho cô bé ở lại.
Nhưng người ngoài như tôi thì làm sao có thể xen vào chuyện gia đình của người ta được chứ? Chỉ nhìn Châu Đàm trong yên lặng rồi vỗ vỗ tay con bé, yên tâm an ủi.
-----
"Thím út, thím khuyên chú cho cháu ở lại có được không?"
Đưa Châu Đàm lên tới căn hộ tầng trên, cô bé dừng lại ngay trước cửa mới mở lời cầu xin. Xem ra là quyết tâm muốn tiến triển với cậu trai kia thật rồi.
"Sao được chứ? Cũng đâu phải em không biết tính cách Thời Diệc, chuyện anh ấy đã quyết thì sao có thể làm lung lay ý định?"
Biết đối phương đã từ chối khéo, Châu Đàm vẫn quyết tâm năn nỉ bằng được: "Không có đâu, nếu là thím thì chú út chắc chắn sẽ nghe theo!"
Vậy còn làm tôi khó xử hơn nữa thì có, mím mím cánh môi rồi tạm thời đồng thuận.
"Được rồi, em vào nhà đi, khóa cửa cẩn thận!"
----
"Doãn Doãn, lại đây!"
Vừa trở về căn hộ, còn chưa kịp thay giày thì anh người yêu đã nguôi hẳn cơn phẫn nộ trong lòng, đứng dậy gọi cô bạn gái.
Tôi bước tới, anh cũng tiến lại gần rồi dắt tôi ngồi xuống sofa.
"Nếu mai nó mà không chịu về thì em khuyên nó giúp anh, bằng mọi giá phải kêu nó tránh xa thằng nhóc kia ra."
Vừa nghe xong tôi đã mệt muốn bở người, không hổ là chú cháu với nhau.
"Em khuyên kiểu gì? Nó còn nhờ em khuyên anh cho nó ở lại kia kìa, hai chú cháu cãi nhau lại lôi một người ngoài như em vào hòa giải..."
Chưa nói hết câu, Thời Diệc đã cắt ngang giọng tôi, bực bội chen lời: "Ai nói em là người ngoài? Em là vợ sắp cưới của anh nên có quyền được lên tiếng!"
Tôi gượng đỏ cả mặt, nhích xa một chút rồi lắp bắp đáp lời: "Vợ... Vợ tương lai gì chứ? Anh đừng ăn nói lung tung!"
Châu Thời Diệc nhìn tôi, cũng giả vờ lắp bắp nhưng rõ ràng là bắt trước theo giống bạn gái mình.
"O... Ở kìa, ôm cũng ôm rồi, hôn cũng đã hôn xong, chuyện vợ chồng làm hết luôn vậy mà em không có ý định cưới anh á? Vậy không ai muốn lấy em nữa đâu!"
Tôi phì cười, quay lại chủ đề chính mà mở lời tò mò: "Mà sao anh lại cấm cản Châu Đàm yêu đương? Dù sao con bé cũng đã 18 tuổi, đến tuổi trưởng thành rồi!"
Thời Diệc dập tắt nụ cười trên mặt, không bày ra bất cứ cảm xúc gì đáp lời bạn gái:
"Anh nói em nghe, thằng nhóc đó anh thấy quen mắt lắm! Nếu nhớ không nhầm thì mấy hôm trước đi qua đại học X có thấy cậu ta cùng với một cô bé khác khoác tay nhau, cử chỉ còn rất thân mật."
Làm gì có chuyện trùng hợp đến thế, tôi nheo mắt không tin, xác nhận lại với anh: "Thật không đó? Hay do anh nhìn nhầm? Lỡ đổ oan cho người ta thì sao?"
Thời Diệc suýt xoa nhìn tôi, anh khẳng định chắc như đinh đóng cột: "Mắt anh vẫn còn tinh lắm, không bao giờ nhầm được!"
Đúng là hiếm khi thấy người yêu tôi nhầm lẫn, nói nôm na thì xác suất là không, chẳng có một con số nào dù là nhỏ nhất để đếm trên đầu ngón tay.
Thảo nào thấy lạ, Châu Đàm cũng đã đủ tuổi yêu đương, Thời Diệc không phải loại người vô lý tới mức đó nhưng lại ra sức ngăn cản.
Gần một tuần sau, tôi ôm đầy mệt mỏi bước xuống từ taxi khi trở về từ điểm hẹn với Tử Khâm. Trên đường về có bảo bác tài dừng lại bên đường, đối diện cửa hàng tiện lợi được xây dựng ngay cạnh trường đại học X.
"Đến đây được rồi ạ, chú chờ cháu chút nhé!"
"Nhanh lên nhé!"
Tôi ngó qua kính chiếu hậu, xác nhận không có ai đi tới từ phía sau thì mới mở cửa bước ra. Đang định đợi đèn đỏ để qua đường thì sinh viên từ trường ùa ra, có lẽ hôm nay là ngày thi cuối năm.
Mắt có vấn đề rồi?
Tôi đã nhìn thấy thứ gì đó thì phải, nhưng không dám chắc chắn. Hai tay đưa lên, dùng ngón trỏ dụi dụi hàng mi để xác nhận lại hình ảnh vừa được đôi đồng tử thu về não bộ.
Cảnh tượng vẫn giống như mới ban nãy, cậu trai hôm trước đi cùng với Châu Đàm nay lại đang miệng cười toe toét, cùng ôm vai khoác tay với một cô bé khác. Nhìn bề ngoài, đoán chừng tuổi tác không nhỏ hơn Châu Đàm là bao nhiều.
Theo bản tính lâu nay của con gái tụi tôi, tôi nhanh tay mò vào túi xách, lấy chiếc điện thoại cảm ứng ra zoom gần với mục tiêu cần chụp. Vài tiếng lách tách liên tục vang lên, không đủ thì tôi lại zoom gần hơn nữa, tới khi cận mặt mới thôi.
Mà may mắn làm sao, đang lưu lại bằng chứng thì hình ảnh trong điện thoại hiện lên hai kẻ bất ngờ hôn nhau.
Thế là cô gái nhỏ lại nhanh tay chụp thêm tấm nữa.
Tổng cộng không dưới mười bức ảnh được tôi lưu vào máy, đều là chất lượng full HD.
Giờ bọn nhỏ ghê gớm thật, mới mấy tuổi đầu đã biết bắt cá hai tay, một chân đạp ba, bốn thuyền?
"Bác tài, không mua nữa, về thẳng chung cư New Way hộ cháu!"
Cô bé vừa nghe xong đã luống cuống sợ hãi, víu lấy cánh tay tôi mà không ngừng lắc đầu, là muốn tôi khuyên nhủ, năn nỉ Châu Thời Diệc cho cô bé ở lại.
Nhưng người ngoài như tôi thì làm sao có thể xen vào chuyện gia đình của người ta được chứ? Chỉ nhìn Châu Đàm trong yên lặng rồi vỗ vỗ tay con bé, yên tâm an ủi.
-----
"Thím út, thím khuyên chú cho cháu ở lại có được không?"
Đưa Châu Đàm lên tới căn hộ tầng trên, cô bé dừng lại ngay trước cửa mới mở lời cầu xin. Xem ra là quyết tâm muốn tiến triển với cậu trai kia thật rồi.
"Sao được chứ? Cũng đâu phải em không biết tính cách Thời Diệc, chuyện anh ấy đã quyết thì sao có thể làm lung lay ý định?"
Biết đối phương đã từ chối khéo, Châu Đàm vẫn quyết tâm năn nỉ bằng được: "Không có đâu, nếu là thím thì chú út chắc chắn sẽ nghe theo!"
Vậy còn làm tôi khó xử hơn nữa thì có, mím mím cánh môi rồi tạm thời đồng thuận.
"Được rồi, em vào nhà đi, khóa cửa cẩn thận!"
----
"Doãn Doãn, lại đây!"
Vừa trở về căn hộ, còn chưa kịp thay giày thì anh người yêu đã nguôi hẳn cơn phẫn nộ trong lòng, đứng dậy gọi cô bạn gái.
Tôi bước tới, anh cũng tiến lại gần rồi dắt tôi ngồi xuống sofa.
"Nếu mai nó mà không chịu về thì em khuyên nó giúp anh, bằng mọi giá phải kêu nó tránh xa thằng nhóc kia ra."
Vừa nghe xong tôi đã mệt muốn bở người, không hổ là chú cháu với nhau.
"Em khuyên kiểu gì? Nó còn nhờ em khuyên anh cho nó ở lại kia kìa, hai chú cháu cãi nhau lại lôi một người ngoài như em vào hòa giải..."
Chưa nói hết câu, Thời Diệc đã cắt ngang giọng tôi, bực bội chen lời: "Ai nói em là người ngoài? Em là vợ sắp cưới của anh nên có quyền được lên tiếng!"
Tôi gượng đỏ cả mặt, nhích xa một chút rồi lắp bắp đáp lời: "Vợ... Vợ tương lai gì chứ? Anh đừng ăn nói lung tung!"
Châu Thời Diệc nhìn tôi, cũng giả vờ lắp bắp nhưng rõ ràng là bắt trước theo giống bạn gái mình.
"O... Ở kìa, ôm cũng ôm rồi, hôn cũng đã hôn xong, chuyện vợ chồng làm hết luôn vậy mà em không có ý định cưới anh á? Vậy không ai muốn lấy em nữa đâu!"
Tôi phì cười, quay lại chủ đề chính mà mở lời tò mò: "Mà sao anh lại cấm cản Châu Đàm yêu đương? Dù sao con bé cũng đã 18 tuổi, đến tuổi trưởng thành rồi!"
Thời Diệc dập tắt nụ cười trên mặt, không bày ra bất cứ cảm xúc gì đáp lời bạn gái:
"Anh nói em nghe, thằng nhóc đó anh thấy quen mắt lắm! Nếu nhớ không nhầm thì mấy hôm trước đi qua đại học X có thấy cậu ta cùng với một cô bé khác khoác tay nhau, cử chỉ còn rất thân mật."
Làm gì có chuyện trùng hợp đến thế, tôi nheo mắt không tin, xác nhận lại với anh: "Thật không đó? Hay do anh nhìn nhầm? Lỡ đổ oan cho người ta thì sao?"
Thời Diệc suýt xoa nhìn tôi, anh khẳng định chắc như đinh đóng cột: "Mắt anh vẫn còn tinh lắm, không bao giờ nhầm được!"
Đúng là hiếm khi thấy người yêu tôi nhầm lẫn, nói nôm na thì xác suất là không, chẳng có một con số nào dù là nhỏ nhất để đếm trên đầu ngón tay.
Thảo nào thấy lạ, Châu Đàm cũng đã đủ tuổi yêu đương, Thời Diệc không phải loại người vô lý tới mức đó nhưng lại ra sức ngăn cản.
Gần một tuần sau, tôi ôm đầy mệt mỏi bước xuống từ taxi khi trở về từ điểm hẹn với Tử Khâm. Trên đường về có bảo bác tài dừng lại bên đường, đối diện cửa hàng tiện lợi được xây dựng ngay cạnh trường đại học X.
"Đến đây được rồi ạ, chú chờ cháu chút nhé!"
"Nhanh lên nhé!"
Tôi ngó qua kính chiếu hậu, xác nhận không có ai đi tới từ phía sau thì mới mở cửa bước ra. Đang định đợi đèn đỏ để qua đường thì sinh viên từ trường ùa ra, có lẽ hôm nay là ngày thi cuối năm.
Mắt có vấn đề rồi?
Tôi đã nhìn thấy thứ gì đó thì phải, nhưng không dám chắc chắn. Hai tay đưa lên, dùng ngón trỏ dụi dụi hàng mi để xác nhận lại hình ảnh vừa được đôi đồng tử thu về não bộ.
Cảnh tượng vẫn giống như mới ban nãy, cậu trai hôm trước đi cùng với Châu Đàm nay lại đang miệng cười toe toét, cùng ôm vai khoác tay với một cô bé khác. Nhìn bề ngoài, đoán chừng tuổi tác không nhỏ hơn Châu Đàm là bao nhiều.
Theo bản tính lâu nay của con gái tụi tôi, tôi nhanh tay mò vào túi xách, lấy chiếc điện thoại cảm ứng ra zoom gần với mục tiêu cần chụp. Vài tiếng lách tách liên tục vang lên, không đủ thì tôi lại zoom gần hơn nữa, tới khi cận mặt mới thôi.
Mà may mắn làm sao, đang lưu lại bằng chứng thì hình ảnh trong điện thoại hiện lên hai kẻ bất ngờ hôn nhau.
Thế là cô gái nhỏ lại nhanh tay chụp thêm tấm nữa.
Tổng cộng không dưới mười bức ảnh được tôi lưu vào máy, đều là chất lượng full HD.
Giờ bọn nhỏ ghê gớm thật, mới mấy tuổi đầu đã biết bắt cá hai tay, một chân đạp ba, bốn thuyền?
"Bác tài, không mua nữa, về thẳng chung cư New Way hộ cháu!"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương