Bức Thư Tình Mùa Hạ
Chương 23: Thân phận của anh, tùy em định đoạt
Vài người thi trước Tống Tình Thư đều không có kết quả khả quan, ra ngoài người nào cũng ủ rũ cúi gằm mặt, những người đang đợi bên ngoài đều căng thẳng.
Đến lượt Tống Tình Thư đã khá muộn, cô vừa bước vào, bảy, tám người hoặc ngồi hoặc đứng vây quanh một chiếc bàn dài, ước chừng mười mấy người khác ở phía sau hoặc bên cạnh ống kính, trông đội hình khá hoành tráng.
Sắc mặt của Hồ Thuỵ Bình trên ghế giám khảo đanh thép đến mức không ai dám hó hé, tạo nên bầu không khí vô cùng ngột ngạt. Khi Tống Tình Thư xuất hiện, Hồ Thuỵ Bình chỉ quăng cho cô một ánh nhìn lạnh lùng mà không thèm lên tiếng.
Thịnh Dương thì đứng với đạo diễn, người không biết còn tưởng anh ta là giám khảo.
Xem ra anh ta đã nắm chắc phần thắng.
Giám đốc casting liếc nhìn Hồ Thuỵ Bình, thấy đối phương không muốn ngẩng đầu, bèn lật kịch bản một cách qua loa, nói: "Thử đoạn này đi."
Khoảnh khắc ấy Tống Tình Thư bỗng có cảm giác như đang bảo vệ luận văn tốt nghiệp, hơn nữa bầu không khí còn đáng sợ hơn.
Vừa rồi có người đưa cho cô đoạn diễn thử, bây giờ lại thay đổi.
Cô liếc nhìn dòng chữ trên giấy, hít một hơi thật sâu.
Hiện tại kịch bản chỉ có dàn ý và một số phân cảnh quan trọng, kịch bản hoàn chỉnh thì chưa có, Tống Tình Thư đã nghiên cứu đi nghiên cứu lại rất nhiều lần, thậm chí còn bắt tay vào viết tiểu sử nhân vật, trong lòng cô không hề sợ hãi. Ban nãy ở bên ngoài cô hồi hộp đến toát mồ hôi, bây giờ vào đây, ngược lại tâm trạng lại bình tĩnh.
Phân cảnh này không có lời thoại, nữ chính vừa mất đi người yêu và người thân, nửa đêm giật mình tỉnh giấc, loạng choạng trong phòng.
Lẽ ra cô ấy rất quen thuộc với căn phòng của mình, trên kịch bản viết, cô ấy thất hồn lạc phách, ngã đi ngã lại rất nhiều lần, cuối cùng suy sụp gào khóc.
statickitesvnupload20242917213106807966c35c82a1b341f068d17505923491jpg
Lúc đầu đọc đến đây, Tống Tình Thư cảm giác rằng, sự đau lòng tột cùng đã khiến cô ấy đánh mất khả năng phán đoán cơ bản. Vô số lần vấp ngã đã dẫn đến sự sụp đổ hoàn toàn về mặt cảm xúc của cô ấy.
Nhưng có một ngày cô quá mệt mỏi, nhắm mắt đi vệ sinh, bỗng nhận ra, con người đối với những thứ cực kỳ quen thuộc sẽ có “trí nhớ cơ bắp”, một người mù ở trong căn phòng đã sống hơn hai mươi năm có thể vô tình bị ngã, nhưng sẽ không thể nào vì thất hồn lạc phách mà ngã đi ngã lại nhiều lần.
Mặc dù bề ngoài bình tĩnh, Tống Tình Thư lại mang trong mình sự tự hành hạ và tự ngược đãi. Lần ngã đầu tiên là ngoài ý muốn, nhưng sau đó, cô lại chủ động ngã thêm nhiều lần, như thể muốn dùng nỗi đau đánh thức bản thân. Tuy nhiên, nỗi đau chỉ khơi gợi ký ức về người yêu trong căn phòng đầy ắp kỷ niệm. Ký ức đẹp đẽ càng khiến Tống Tình Thư thêm đau đớn. Nỗi đau thể xác và tinh thần hòa quyện, dẫn đến sự sụp đổ tinh thần trong nháy mắt.
Tức giận, phẫn uất, không cam lòng, tất cả những cảm xúc đều hội tụ vào thời khắc này, bình tĩnh chỉ là che giấu, nội tâm cô ấy tan nát, đau đớn tột cùng.
Ánh mắt Tống Tình Thư vô hồn, đau đớn tột cùng đến mức cô túm chặt cổ áo như sắp nghẹt thở. Nỗi đau quá lớn khiến cô không thể bật ra tiếng khóc, thậm chí cả tiếng nấc. Hơi ngẩng đầu lên, cô cố gắng lên tiếng nhưng chỉ có thể khẽ khàng, không thành lời. Cuối cùng, cô quỳ rạp xuống sàn nhà, bò lê bò lết, mò mẫm trong vô thức. Bỗng nhiên, ngón tay cô chạm vào chân ghế, chiếc ghế mà người yêu đã tự tay làm tặng khi còn sống. Tống Tình Thư ôm chặt lấy chiếc ghế, cuộn tròn người bên cạnh nó, thầm thì những lời yêu thương mà mãi mãi không thể nói với người yêu đã khuất.
Ban đầu, Hồ Thuỵ Bình tỏ ra sốt ruột, nhưng đến cuối cùng, vẻ mặt ông ta đã hoàn toàn thay đổi. Ông ta ngồi thẳng người, nghiêng người về phía trước, thậm chí còn có chút kích động. Mặc dù cách thể hiện của Tống Tình Thư không quá tinh tế, nhưng khả năng đồng cảm của cô rất mạnh mẽ, diễn xuất tự nhiên và đầy linh hồn.
Nghe Trang Hàn Sơn khen ngợi năng khiếu diễn xuất, ông ta không mấy quan tâm. Lĩnh vực này vốn nhiều người tài năng, nhưng điểm yếu của diễn viên mới cũng luôn dễ lộ rõ. Tình cờ xem qua vai diễn của cô, ông ta nhận thấy sự gượng gạo khi thể hiện kiểu nhân vật đối lập. Kiểu vai này dễ tạo ấn tượng mạnh ban đầu nhưng có thể thiếu chiều sâu.
"Tống... Tình Thư?" Hồ Thuỵ Bình lật sơ yếu lý lịch của cô, đột nhiên nói, "Thử đoạn có lời thoại đi."
Sau đó lại để Thịnh Dương diễn thử với cô, Hồ Thuỵ Bình cuối cùng cũng nở nụ cười, hỏi cô có phải đã tìm hiểu về người mù, hay là có trải nghiệm tương tự hay không.
statickitesvnupload20242917213106807966c35c82a1b341f068d17505923491jpg
Tống Tình Thư nói mình đã thử sống trong bóng tối, lúc đầu chỉ là một lúc, sau đó là một tiếng đồng hồ, có một ngày cô được nghỉ ngơi, bèn quyết định bịt mắt hoàn toàn. Cô nhớ có một ngày đánh rơi thứ rất quan trọng, cô theo bản năng muốn xé miếng che mắt ra. Lúc đó cô chợt nhận ra, một người bình thường không thể nào thực sự cảm nhận được khoảnh khắc tuyệt vọng của người mù, bởi vì luôn có đường lui.
Trong lúc diễn xuất, chiếc vòng tay Chu Kỳ Nghiễn tặng cho cô đã lấp lánh rơi xuống sàn. Chiếc vòng được đính nhiều đá quý rực rỡ, từ nhỏ cô đã yêu thích những viên đá đủ màu sắc, và anh luôn ghi nhớ điều đó.
Lúc nhận được cô rất thích, không chỉ là chiếc vòng tay, mà còn là tấm lòng.
Cho nên khoảnh khắc rơi xuống đó, cô theo bản năng muốn nhặt lên, sợ giẫm phải, sợ sau khi diễn xong bị đá vào xó nào đó không tìm thấy.
Gặp lại sau bao ngày xa cách, ký ức ùa về khiến cô bồi hồi nhớ lại nhiều điều. Giờ đây, cô luôn lo lắng, sợ hãi vì nỗi ám ảnh mất mát quá lớn. Nỗi đau ấy càng nhân đôi khi hy vọng mong manh hoặc không thể thành hiện thực.
Kể từ khi anh rời đi lúc cô mười ba tuổi, hình ảnh anh luôn hiện hữu trong tâm trí cô. Vô số lần, cô tưởng tượng sẽ nhìn thấy anh đứng đợi mình sau giờ học, hay bất chợt gặp anh ở một nơi nào đó. Trong chuyến du lịch cùng gia đình, khi nhìn thấy một căn biệt thự xinh đẹp, cô không khỏi tò mò liệu anh có đang sống ở một nơi như thế này hay không?
Lúc đầu họ vẫn giữ liên lạc, nhưng càng ngày càng ít, anh không quen với việc chuyển đến nhà mới, người nhà họ Chu thì mỗi người một ý đồ, nhưng anh lại không muốn họ lo lắng, nên dứt khoát không nói. Khi đó Tống Tình Thư rất nhớ anh, nhưng cũng biết anh có cha mẹ ruột của mình, nhà họ Chu là gia đình rất giàu có, anh sẽ có điều kiện vật chất rất sung túc, được giáo dục đàng hoàng, sau này sẽ có tương lai xán lạn, cho nên cô cũng không dám nói ra nỗi nhớ nhung của mình, sợ mang đến phiền phức cho anh, càng sợ nhà anh vì thế mà hiểu lầm họ có ý đồ gì khác.
Thế là cứ như vậy, dần dần mất liên lạc.
Bây giờ cô cũng sợ, sợ anh sẽ biến mất bất cứ lúc nào, sợ hai người lại không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Bị nỗi sợ hãi chi phối, cô không thể lý trí đối diện với tình cảm của mình. Cô không thể chấp nhận việc vì tình cảm của bản thân mà đẩy anh ra xa một lần nữa, điều đó có thể khiến cô mãi mãi không thể tha thứ cho chính mình.
Lúc ra khỏi khách sạn, mắt Tống Tình Thư vẫn còn đỏ hoe, Hồ Thuỵ Bình đã trò chuyện với cô rất nhiều, cũng chào hỏi Lâm Sa Sa, chị Sa Sa nói, cơ bản là ổn rồi.
Tuy nhiên, kết quả vẫn còn bỏ ngỏ. Hồ Thuỵ Bình vốn nổi tiếng khó tính, dù hiện tại ông ta rất hài lòng nhưng hai ngày sau mọi chuyện có thể thay đổi. Hơn nữa, ông ta cũng thích sửa kịch bản, vì vậy đến khi phim bấm máy, mọi chuyện có thể hoàn toàn khác. Ngoài ra, Hồ Thuỵ Bình vừa hỏi cô muốn hợp tác với ai trong phim này. Lúc đó, Thịnh Dương đang đứng trước mặt cô với ánh mắt dịu dàng đến mức có thể nhỏ ra nước. Hẳn là ông ta đang muốn "chèo thuyền" hai người họ với nhau.
Nhưng Tống Tình Thư nghiêm túc suy nghĩ một lúc, lại đề cử một người tên Lăng Việt.
Giữa cô và Lăng Việt không có mối quan hệ thân thiết, chỉ từng hợp tác trong một dự án. Là một diễn viên có tiếng tốt nhưng thiếu đi cơ hội và may mắn, Lăng Việt vẫn chưa thể gặt hái được thành công vang dội.
Diễn xuất của đối phương hơn Thịnh Dương tám con phố, ngoại hình cũng phù hợp với vai diễn hơn, nhưng danh tiếng thì đương nhiên kém Thịnh Dương mười vạn tám nghìn dặm.
Đề nghị này rất hợp lý, cho thấy sự cân nhắc cẩn thận và chu đáo.
Nhưng bởi vì quá nghiêm túc mà có vẻ EQ hơi thấp.
"Có phải em không muốn hợp tác với Thịnh Dương không?" Lâm Sa Sa hỏi cô một câu.
statickitesvnupload20242917213106807966c35c82a1b341f068d17505923491jpg
Tống Tình Thư gật đầu đồng ý. Chắc chắn sẽ có nhiều chuyện thị phi xảy ra nếu hai người họ ở bên nhau. Nhớ lại chuyện lần trước, cô càng khẳng định Thịnh Dương là một người tồi tệ.
“Tuy nhiên, hành động này sẽ khiến em đắc tội trực tiếp với Thịnh Dương. Anh ta vốn là người nhỏ nhen, vì vậy hãy cẩn thận anh ta trả thù. Dù Hồ Thuỵ Bình có loại anh ta hay không, và dù lý do có phải do lời em nói hay không, trong lòng anh ta, đây sẽ là lần thứ hai em hãm hại anh ta.”
Tống Tình Thư bĩu môi: "Rõ ràng là anh ta hại em trước."
Chuyện lần trước rõ ràng cô mới là người bị oan uổng.
Tại khu C bãi đỗ xe ngầm của khách sạn, Tống Tình Thư đang háo hức chờ đợi Chu Kỳ Nghiễn. Dặn dò Tiểu Đoạn và chị Sa Sa đi trước, cô mong muốn có không gian riêng tư bên anh. Tống Tình Thư không rõ lý do anh đến đón, cũng không dám hỏi, bởi vì bản thân cô cũng vô cùng mong muốn được gặp anh. Khao khát gặp gỡ ấy mãnh liệt đến mức khiến cô lo lắng rằng việc thể hiện tình cảm sẽ khiến anh chán ghét. Tuy nhiên, ý nghĩ thổ lộ tình cảm và tiến xa hơn trong mối quan hệ luôn thôi thúc cô, khiến cô không thể kiềm chế.
Cô cảm thấy mình như bị đặt trong chảo dầu rán, mặc dù dày vò, nhưng cũng rất vui vẻ.
Nhưng không ngờ rằng còn chưa đợi được Chu Kỳ Nghiễn thì Thịnh Dương đã đến trước.
Thịnh Dương đeo khẩu trang đen, bước tới cùng quản lý và vệ sĩ. Sau khi ra hiệu cho họ lên xe trước, anh ta hỏi: "Cô đang đợi ai vậy?"
Tống Tình Thư "Ừm" một tiếng, hơi nhíu mày, có chút không vui, nhưng không nói gì.
Thịnh Dương là người đi đến đâu cũng bị chụp ảnh, luôn rất chú trọng chừng mực ở nơi công cộng, đặc biệt là với nữ minh tinh, sợ ai đó bám lấy anh ta để nổi tiếng. Yêu đương với Từ Băng Băng lâu như vậy, con cái cũng có luôn rồi, mà chưa từng để lộ chút phong thanh nào.
Bãi đỗ xe ngầm luôn là thánh địa bị chụp lén, bởi vì dễ giấu máy móc cũng dễ giấu người.
Lúc này anh ta đến gần như vậy, theo bản năng cô cảm thấy không đúng lắm.
Quả nhiên, mặc dù trên mặt Thịnh Dương vẫn giữ nụ cười, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo: "Chim hoàng yến ngoan ngoãn một chút thì sống được lâu hơn, mặc dù thỉnh thoảng náo loạn một chút cũng khá thú vị, nhưng khi chủ nhân trở mặt vô tình, thì có chết cũng không biết tại sao."
Hồ Thuỵ Bình đã trực tiếp từ chối Thịnh Dương, ông ta còn nịnh nọt nói anh ta là nhân tài, đến đây là bị vùi dập, nói đợi khi nào có dự án lớn sẽ lại tìm anh ta đóng phim.
Đề nghị của Tống Tình Thư không quan trọng đến mức đó, nhưng cô có Tinh Thần chống lưng thì đáng để cân nhắc.
Bây giờ anh ta phát ngán những tên tư bản này, bọn họ thật cho mình là ông trời.
Những người này chỉ nhìn vào lợi ích, không có nhân tính.
Tống Tình Thư thật sự không ngờ anh ta lại ghé sát mặt để mỉa mai cô, cô ngừng một lát, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Thịnh lão sư nói dựa trên kinh nghiệm sao?"
Lúc anh ta ở bên Từ Băng Băng, mặc dù Từ Băng Băng không có địa vị cao bằng anh ta, nhưng anh ta luôn bị cô ta nắm trong lòng bàn tay.
Thịnh Dương tức giận như vậy mà vẫn có thể giữ nụ cười, đúng là rất chuyên nghiệp.
"Rốt cuộc tôi đã đắc tội với cô ở điểm nào?" Anh ta hỏi.
Tống Tình Thư còn chưa kịp nói gì, chiếc Maybach của Chu Kỳ Nghiễn đã bấm còi, cô không muốn để anh chờ, liền vẫy tay về phía chiếc xe, sải bước đi tới, kéo cửa xe phía sau rồi chui vào.
Chu Kỳ Nghiễn nhíu mày nhìn cô: "Em nói chuyện gì mà vui vẻ thế?"
Anh chỉ nhìn thấy gương mặt giả vờ dịu dàng và hiền hoà của Thịnh Dương.
Tống Tình Thư không muốn anh lo lắng, bèn lắc đầu: "Không có gì, vừa rồi thử vai gặp anh ta, nên tiện thể trò chuyện vài câu thôi."
Sắc mặt Chu Kỳ Nghiễn hơi lạnh lùng, có lẽ là không thích cô tiếp xúc riêng tư quá nhiều với nam diễn viên.
Anh rất quan tâm đ ến cô, anh biết chuyện lần trước, cũng có thể là sợ cô quá lương thiện, ngay cả người đã hại mình cũng đối xử tốt.
Tống Tình Thư hiểu anh hơn ai hết, lập tức ý thức được mình không nên giấu anh, bèn mỉm cười: "Anh à... giúp em một việc được không?"
Chu Kỳ Nghiễn nghiêng đầu nhìn cô, thậm chí còn không hỏi giúp việc gì, chỉ đáp: "Ừm."
Sau một hồi suy nghĩ, cô đan chặt mười ngón tay vào nhau, nắm lấy tay anh đang đặt trên đùi. Hơi dịch người lại gần, cô hạ cửa sổ xe bên phía anh xuống và nghiêng người nói với Thịnh Dương đang đứng bên ngoài: "Tôi không muốn có bất kỳ liên quan nào đến anh. Anh hoàn toàn không biết giới hạn của bản thân và thật ghê tởm. Lần sau, hãy tránh xa tôi ra."
Chu Kỳ Nghiễn thậm chí còn không thèm liếc mắt, chỉ hơi dung túng để mặc cho cô nói và làm.
Nói xong, Tống Tình Thư không đợi anh ta trả lời, bèn nâng cửa sổ xe lên, ngồi thẳng người, sau đó buông tay anh ra.
Chu Kỳ Nghiễn hơi co các ngón tay lại, cảm giác cô vừa áp vào người anh vẫn còn rất rõ ràng, anh khẽ hắng giọng, cố gắng bình tĩnh hỏi một câu: "Sao vậy?"
"Anh ta mỉa mai em là chim hoàng yến, anh là chủ nhân của em, cảnh cáo em đừng có làm loạn bên ngoài, anh sẽ đá em một cái." Tống Tình Thư giả vờ thản nhiên đặt tay lên lòng bàn tay anh, "Anh à, tay anh to hơn tay em nhiều."
Trái tim cô đập loạn nhịp, quả thật rung động là thứ cảm xúc khó kiểm soát.
Cô đang nghĩ, liệu anh có cảm thấy cô không biết chừng mực hay không?
Nhưng cô thật sự sắp không khống chế được bản thân nữa rồi.
Thử một chút thôi, chỉ một chút thôi.
Chu Kỳ Nghiễn im lặng một lát, bỗng nắm chặt tay cô, lòng bàn tay bao phủ hoàn toàn mu bàn tay cô, anh khẽ nói: "Ừm."
Bầu không khí bỗng trở nên hỗn loạn, không khí như ngừng lưu thông.
"Anh à..."
Cô bỗng nhiên hoảng hốt, theo bản năng gọi một tiếng, muốn hỏi anh đang làm gì.
Nhưng anh không nói gì, mấy giây sau, anh thản nhiên buông tay cô ra.
"Sau này, em cứ nói với mọi người là anh là chim hoàng yến được em bao nuôi cũng được." Chu Kỳ Nghiễn thì thầm bên tai cô, "Thân phận của anh, tùy em định đoạt."
"Vậy em nói chúng ta kết hôn bí mật và có con cũng được sao?" Tống Tình Thư nửa đùa nửa thật.
Anh nghiêm mặt: "Được."
Đến lượt Tống Tình Thư đã khá muộn, cô vừa bước vào, bảy, tám người hoặc ngồi hoặc đứng vây quanh một chiếc bàn dài, ước chừng mười mấy người khác ở phía sau hoặc bên cạnh ống kính, trông đội hình khá hoành tráng.
Sắc mặt của Hồ Thuỵ Bình trên ghế giám khảo đanh thép đến mức không ai dám hó hé, tạo nên bầu không khí vô cùng ngột ngạt. Khi Tống Tình Thư xuất hiện, Hồ Thuỵ Bình chỉ quăng cho cô một ánh nhìn lạnh lùng mà không thèm lên tiếng.
Thịnh Dương thì đứng với đạo diễn, người không biết còn tưởng anh ta là giám khảo.
Xem ra anh ta đã nắm chắc phần thắng.
Giám đốc casting liếc nhìn Hồ Thuỵ Bình, thấy đối phương không muốn ngẩng đầu, bèn lật kịch bản một cách qua loa, nói: "Thử đoạn này đi."
Khoảnh khắc ấy Tống Tình Thư bỗng có cảm giác như đang bảo vệ luận văn tốt nghiệp, hơn nữa bầu không khí còn đáng sợ hơn.
Vừa rồi có người đưa cho cô đoạn diễn thử, bây giờ lại thay đổi.
Cô liếc nhìn dòng chữ trên giấy, hít một hơi thật sâu.
Hiện tại kịch bản chỉ có dàn ý và một số phân cảnh quan trọng, kịch bản hoàn chỉnh thì chưa có, Tống Tình Thư đã nghiên cứu đi nghiên cứu lại rất nhiều lần, thậm chí còn bắt tay vào viết tiểu sử nhân vật, trong lòng cô không hề sợ hãi. Ban nãy ở bên ngoài cô hồi hộp đến toát mồ hôi, bây giờ vào đây, ngược lại tâm trạng lại bình tĩnh.
Phân cảnh này không có lời thoại, nữ chính vừa mất đi người yêu và người thân, nửa đêm giật mình tỉnh giấc, loạng choạng trong phòng.
Lẽ ra cô ấy rất quen thuộc với căn phòng của mình, trên kịch bản viết, cô ấy thất hồn lạc phách, ngã đi ngã lại rất nhiều lần, cuối cùng suy sụp gào khóc.
statickitesvnupload20242917213106807966c35c82a1b341f068d17505923491jpg
Lúc đầu đọc đến đây, Tống Tình Thư cảm giác rằng, sự đau lòng tột cùng đã khiến cô ấy đánh mất khả năng phán đoán cơ bản. Vô số lần vấp ngã đã dẫn đến sự sụp đổ hoàn toàn về mặt cảm xúc của cô ấy.
Nhưng có một ngày cô quá mệt mỏi, nhắm mắt đi vệ sinh, bỗng nhận ra, con người đối với những thứ cực kỳ quen thuộc sẽ có “trí nhớ cơ bắp”, một người mù ở trong căn phòng đã sống hơn hai mươi năm có thể vô tình bị ngã, nhưng sẽ không thể nào vì thất hồn lạc phách mà ngã đi ngã lại nhiều lần.
Mặc dù bề ngoài bình tĩnh, Tống Tình Thư lại mang trong mình sự tự hành hạ và tự ngược đãi. Lần ngã đầu tiên là ngoài ý muốn, nhưng sau đó, cô lại chủ động ngã thêm nhiều lần, như thể muốn dùng nỗi đau đánh thức bản thân. Tuy nhiên, nỗi đau chỉ khơi gợi ký ức về người yêu trong căn phòng đầy ắp kỷ niệm. Ký ức đẹp đẽ càng khiến Tống Tình Thư thêm đau đớn. Nỗi đau thể xác và tinh thần hòa quyện, dẫn đến sự sụp đổ tinh thần trong nháy mắt.
Tức giận, phẫn uất, không cam lòng, tất cả những cảm xúc đều hội tụ vào thời khắc này, bình tĩnh chỉ là che giấu, nội tâm cô ấy tan nát, đau đớn tột cùng.
Ánh mắt Tống Tình Thư vô hồn, đau đớn tột cùng đến mức cô túm chặt cổ áo như sắp nghẹt thở. Nỗi đau quá lớn khiến cô không thể bật ra tiếng khóc, thậm chí cả tiếng nấc. Hơi ngẩng đầu lên, cô cố gắng lên tiếng nhưng chỉ có thể khẽ khàng, không thành lời. Cuối cùng, cô quỳ rạp xuống sàn nhà, bò lê bò lết, mò mẫm trong vô thức. Bỗng nhiên, ngón tay cô chạm vào chân ghế, chiếc ghế mà người yêu đã tự tay làm tặng khi còn sống. Tống Tình Thư ôm chặt lấy chiếc ghế, cuộn tròn người bên cạnh nó, thầm thì những lời yêu thương mà mãi mãi không thể nói với người yêu đã khuất.
Ban đầu, Hồ Thuỵ Bình tỏ ra sốt ruột, nhưng đến cuối cùng, vẻ mặt ông ta đã hoàn toàn thay đổi. Ông ta ngồi thẳng người, nghiêng người về phía trước, thậm chí còn có chút kích động. Mặc dù cách thể hiện của Tống Tình Thư không quá tinh tế, nhưng khả năng đồng cảm của cô rất mạnh mẽ, diễn xuất tự nhiên và đầy linh hồn.
Nghe Trang Hàn Sơn khen ngợi năng khiếu diễn xuất, ông ta không mấy quan tâm. Lĩnh vực này vốn nhiều người tài năng, nhưng điểm yếu của diễn viên mới cũng luôn dễ lộ rõ. Tình cờ xem qua vai diễn của cô, ông ta nhận thấy sự gượng gạo khi thể hiện kiểu nhân vật đối lập. Kiểu vai này dễ tạo ấn tượng mạnh ban đầu nhưng có thể thiếu chiều sâu.
"Tống... Tình Thư?" Hồ Thuỵ Bình lật sơ yếu lý lịch của cô, đột nhiên nói, "Thử đoạn có lời thoại đi."
Sau đó lại để Thịnh Dương diễn thử với cô, Hồ Thuỵ Bình cuối cùng cũng nở nụ cười, hỏi cô có phải đã tìm hiểu về người mù, hay là có trải nghiệm tương tự hay không.
statickitesvnupload20242917213106807966c35c82a1b341f068d17505923491jpg
Tống Tình Thư nói mình đã thử sống trong bóng tối, lúc đầu chỉ là một lúc, sau đó là một tiếng đồng hồ, có một ngày cô được nghỉ ngơi, bèn quyết định bịt mắt hoàn toàn. Cô nhớ có một ngày đánh rơi thứ rất quan trọng, cô theo bản năng muốn xé miếng che mắt ra. Lúc đó cô chợt nhận ra, một người bình thường không thể nào thực sự cảm nhận được khoảnh khắc tuyệt vọng của người mù, bởi vì luôn có đường lui.
Trong lúc diễn xuất, chiếc vòng tay Chu Kỳ Nghiễn tặng cho cô đã lấp lánh rơi xuống sàn. Chiếc vòng được đính nhiều đá quý rực rỡ, từ nhỏ cô đã yêu thích những viên đá đủ màu sắc, và anh luôn ghi nhớ điều đó.
Lúc nhận được cô rất thích, không chỉ là chiếc vòng tay, mà còn là tấm lòng.
Cho nên khoảnh khắc rơi xuống đó, cô theo bản năng muốn nhặt lên, sợ giẫm phải, sợ sau khi diễn xong bị đá vào xó nào đó không tìm thấy.
Gặp lại sau bao ngày xa cách, ký ức ùa về khiến cô bồi hồi nhớ lại nhiều điều. Giờ đây, cô luôn lo lắng, sợ hãi vì nỗi ám ảnh mất mát quá lớn. Nỗi đau ấy càng nhân đôi khi hy vọng mong manh hoặc không thể thành hiện thực.
Kể từ khi anh rời đi lúc cô mười ba tuổi, hình ảnh anh luôn hiện hữu trong tâm trí cô. Vô số lần, cô tưởng tượng sẽ nhìn thấy anh đứng đợi mình sau giờ học, hay bất chợt gặp anh ở một nơi nào đó. Trong chuyến du lịch cùng gia đình, khi nhìn thấy một căn biệt thự xinh đẹp, cô không khỏi tò mò liệu anh có đang sống ở một nơi như thế này hay không?
Lúc đầu họ vẫn giữ liên lạc, nhưng càng ngày càng ít, anh không quen với việc chuyển đến nhà mới, người nhà họ Chu thì mỗi người một ý đồ, nhưng anh lại không muốn họ lo lắng, nên dứt khoát không nói. Khi đó Tống Tình Thư rất nhớ anh, nhưng cũng biết anh có cha mẹ ruột của mình, nhà họ Chu là gia đình rất giàu có, anh sẽ có điều kiện vật chất rất sung túc, được giáo dục đàng hoàng, sau này sẽ có tương lai xán lạn, cho nên cô cũng không dám nói ra nỗi nhớ nhung của mình, sợ mang đến phiền phức cho anh, càng sợ nhà anh vì thế mà hiểu lầm họ có ý đồ gì khác.
Thế là cứ như vậy, dần dần mất liên lạc.
Bây giờ cô cũng sợ, sợ anh sẽ biến mất bất cứ lúc nào, sợ hai người lại không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Bị nỗi sợ hãi chi phối, cô không thể lý trí đối diện với tình cảm của mình. Cô không thể chấp nhận việc vì tình cảm của bản thân mà đẩy anh ra xa một lần nữa, điều đó có thể khiến cô mãi mãi không thể tha thứ cho chính mình.
Lúc ra khỏi khách sạn, mắt Tống Tình Thư vẫn còn đỏ hoe, Hồ Thuỵ Bình đã trò chuyện với cô rất nhiều, cũng chào hỏi Lâm Sa Sa, chị Sa Sa nói, cơ bản là ổn rồi.
Tuy nhiên, kết quả vẫn còn bỏ ngỏ. Hồ Thuỵ Bình vốn nổi tiếng khó tính, dù hiện tại ông ta rất hài lòng nhưng hai ngày sau mọi chuyện có thể thay đổi. Hơn nữa, ông ta cũng thích sửa kịch bản, vì vậy đến khi phim bấm máy, mọi chuyện có thể hoàn toàn khác. Ngoài ra, Hồ Thuỵ Bình vừa hỏi cô muốn hợp tác với ai trong phim này. Lúc đó, Thịnh Dương đang đứng trước mặt cô với ánh mắt dịu dàng đến mức có thể nhỏ ra nước. Hẳn là ông ta đang muốn "chèo thuyền" hai người họ với nhau.
Nhưng Tống Tình Thư nghiêm túc suy nghĩ một lúc, lại đề cử một người tên Lăng Việt.
Giữa cô và Lăng Việt không có mối quan hệ thân thiết, chỉ từng hợp tác trong một dự án. Là một diễn viên có tiếng tốt nhưng thiếu đi cơ hội và may mắn, Lăng Việt vẫn chưa thể gặt hái được thành công vang dội.
Diễn xuất của đối phương hơn Thịnh Dương tám con phố, ngoại hình cũng phù hợp với vai diễn hơn, nhưng danh tiếng thì đương nhiên kém Thịnh Dương mười vạn tám nghìn dặm.
Đề nghị này rất hợp lý, cho thấy sự cân nhắc cẩn thận và chu đáo.
Nhưng bởi vì quá nghiêm túc mà có vẻ EQ hơi thấp.
"Có phải em không muốn hợp tác với Thịnh Dương không?" Lâm Sa Sa hỏi cô một câu.
statickitesvnupload20242917213106807966c35c82a1b341f068d17505923491jpg
Tống Tình Thư gật đầu đồng ý. Chắc chắn sẽ có nhiều chuyện thị phi xảy ra nếu hai người họ ở bên nhau. Nhớ lại chuyện lần trước, cô càng khẳng định Thịnh Dương là một người tồi tệ.
“Tuy nhiên, hành động này sẽ khiến em đắc tội trực tiếp với Thịnh Dương. Anh ta vốn là người nhỏ nhen, vì vậy hãy cẩn thận anh ta trả thù. Dù Hồ Thuỵ Bình có loại anh ta hay không, và dù lý do có phải do lời em nói hay không, trong lòng anh ta, đây sẽ là lần thứ hai em hãm hại anh ta.”
Tống Tình Thư bĩu môi: "Rõ ràng là anh ta hại em trước."
Chuyện lần trước rõ ràng cô mới là người bị oan uổng.
Tại khu C bãi đỗ xe ngầm của khách sạn, Tống Tình Thư đang háo hức chờ đợi Chu Kỳ Nghiễn. Dặn dò Tiểu Đoạn và chị Sa Sa đi trước, cô mong muốn có không gian riêng tư bên anh. Tống Tình Thư không rõ lý do anh đến đón, cũng không dám hỏi, bởi vì bản thân cô cũng vô cùng mong muốn được gặp anh. Khao khát gặp gỡ ấy mãnh liệt đến mức khiến cô lo lắng rằng việc thể hiện tình cảm sẽ khiến anh chán ghét. Tuy nhiên, ý nghĩ thổ lộ tình cảm và tiến xa hơn trong mối quan hệ luôn thôi thúc cô, khiến cô không thể kiềm chế.
Cô cảm thấy mình như bị đặt trong chảo dầu rán, mặc dù dày vò, nhưng cũng rất vui vẻ.
Nhưng không ngờ rằng còn chưa đợi được Chu Kỳ Nghiễn thì Thịnh Dương đã đến trước.
Thịnh Dương đeo khẩu trang đen, bước tới cùng quản lý và vệ sĩ. Sau khi ra hiệu cho họ lên xe trước, anh ta hỏi: "Cô đang đợi ai vậy?"
Tống Tình Thư "Ừm" một tiếng, hơi nhíu mày, có chút không vui, nhưng không nói gì.
Thịnh Dương là người đi đến đâu cũng bị chụp ảnh, luôn rất chú trọng chừng mực ở nơi công cộng, đặc biệt là với nữ minh tinh, sợ ai đó bám lấy anh ta để nổi tiếng. Yêu đương với Từ Băng Băng lâu như vậy, con cái cũng có luôn rồi, mà chưa từng để lộ chút phong thanh nào.
Bãi đỗ xe ngầm luôn là thánh địa bị chụp lén, bởi vì dễ giấu máy móc cũng dễ giấu người.
Lúc này anh ta đến gần như vậy, theo bản năng cô cảm thấy không đúng lắm.
Quả nhiên, mặc dù trên mặt Thịnh Dương vẫn giữ nụ cười, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo: "Chim hoàng yến ngoan ngoãn một chút thì sống được lâu hơn, mặc dù thỉnh thoảng náo loạn một chút cũng khá thú vị, nhưng khi chủ nhân trở mặt vô tình, thì có chết cũng không biết tại sao."
Hồ Thuỵ Bình đã trực tiếp từ chối Thịnh Dương, ông ta còn nịnh nọt nói anh ta là nhân tài, đến đây là bị vùi dập, nói đợi khi nào có dự án lớn sẽ lại tìm anh ta đóng phim.
Đề nghị của Tống Tình Thư không quan trọng đến mức đó, nhưng cô có Tinh Thần chống lưng thì đáng để cân nhắc.
Bây giờ anh ta phát ngán những tên tư bản này, bọn họ thật cho mình là ông trời.
Những người này chỉ nhìn vào lợi ích, không có nhân tính.
Tống Tình Thư thật sự không ngờ anh ta lại ghé sát mặt để mỉa mai cô, cô ngừng một lát, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Thịnh lão sư nói dựa trên kinh nghiệm sao?"
Lúc anh ta ở bên Từ Băng Băng, mặc dù Từ Băng Băng không có địa vị cao bằng anh ta, nhưng anh ta luôn bị cô ta nắm trong lòng bàn tay.
Thịnh Dương tức giận như vậy mà vẫn có thể giữ nụ cười, đúng là rất chuyên nghiệp.
"Rốt cuộc tôi đã đắc tội với cô ở điểm nào?" Anh ta hỏi.
Tống Tình Thư còn chưa kịp nói gì, chiếc Maybach của Chu Kỳ Nghiễn đã bấm còi, cô không muốn để anh chờ, liền vẫy tay về phía chiếc xe, sải bước đi tới, kéo cửa xe phía sau rồi chui vào.
Chu Kỳ Nghiễn nhíu mày nhìn cô: "Em nói chuyện gì mà vui vẻ thế?"
Anh chỉ nhìn thấy gương mặt giả vờ dịu dàng và hiền hoà của Thịnh Dương.
Tống Tình Thư không muốn anh lo lắng, bèn lắc đầu: "Không có gì, vừa rồi thử vai gặp anh ta, nên tiện thể trò chuyện vài câu thôi."
Sắc mặt Chu Kỳ Nghiễn hơi lạnh lùng, có lẽ là không thích cô tiếp xúc riêng tư quá nhiều với nam diễn viên.
Anh rất quan tâm đ ến cô, anh biết chuyện lần trước, cũng có thể là sợ cô quá lương thiện, ngay cả người đã hại mình cũng đối xử tốt.
Tống Tình Thư hiểu anh hơn ai hết, lập tức ý thức được mình không nên giấu anh, bèn mỉm cười: "Anh à... giúp em một việc được không?"
Chu Kỳ Nghiễn nghiêng đầu nhìn cô, thậm chí còn không hỏi giúp việc gì, chỉ đáp: "Ừm."
Sau một hồi suy nghĩ, cô đan chặt mười ngón tay vào nhau, nắm lấy tay anh đang đặt trên đùi. Hơi dịch người lại gần, cô hạ cửa sổ xe bên phía anh xuống và nghiêng người nói với Thịnh Dương đang đứng bên ngoài: "Tôi không muốn có bất kỳ liên quan nào đến anh. Anh hoàn toàn không biết giới hạn của bản thân và thật ghê tởm. Lần sau, hãy tránh xa tôi ra."
Chu Kỳ Nghiễn thậm chí còn không thèm liếc mắt, chỉ hơi dung túng để mặc cho cô nói và làm.
Nói xong, Tống Tình Thư không đợi anh ta trả lời, bèn nâng cửa sổ xe lên, ngồi thẳng người, sau đó buông tay anh ra.
Chu Kỳ Nghiễn hơi co các ngón tay lại, cảm giác cô vừa áp vào người anh vẫn còn rất rõ ràng, anh khẽ hắng giọng, cố gắng bình tĩnh hỏi một câu: "Sao vậy?"
"Anh ta mỉa mai em là chim hoàng yến, anh là chủ nhân của em, cảnh cáo em đừng có làm loạn bên ngoài, anh sẽ đá em một cái." Tống Tình Thư giả vờ thản nhiên đặt tay lên lòng bàn tay anh, "Anh à, tay anh to hơn tay em nhiều."
Trái tim cô đập loạn nhịp, quả thật rung động là thứ cảm xúc khó kiểm soát.
Cô đang nghĩ, liệu anh có cảm thấy cô không biết chừng mực hay không?
Nhưng cô thật sự sắp không khống chế được bản thân nữa rồi.
Thử một chút thôi, chỉ một chút thôi.
Chu Kỳ Nghiễn im lặng một lát, bỗng nắm chặt tay cô, lòng bàn tay bao phủ hoàn toàn mu bàn tay cô, anh khẽ nói: "Ừm."
Bầu không khí bỗng trở nên hỗn loạn, không khí như ngừng lưu thông.
"Anh à..."
Cô bỗng nhiên hoảng hốt, theo bản năng gọi một tiếng, muốn hỏi anh đang làm gì.
Nhưng anh không nói gì, mấy giây sau, anh thản nhiên buông tay cô ra.
"Sau này, em cứ nói với mọi người là anh là chim hoàng yến được em bao nuôi cũng được." Chu Kỳ Nghiễn thì thầm bên tai cô, "Thân phận của anh, tùy em định đoạt."
"Vậy em nói chúng ta kết hôn bí mật và có con cũng được sao?" Tống Tình Thư nửa đùa nửa thật.
Anh nghiêm mặt: "Được."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương